Chương 20

Tô Y Y bị Bùi Hoàn Phong bế vào phòng, đặt nhẹ xuống giường trong ánh mắt đố kỵ của Hứa Thư Kỳ.
Cô dần dần nghiện cái cảm giác bào thù này, bất giác liếm môi.
Vừa hay Bùi Hoàn Phong cũng đang cúi đầu, ánh mắt chạm vào đầu lưỡi trơn mềm đang rút khỏi giữa hai cánh môi đỏ thắm, ánh mắt anh tối tăm, bất ngờ hôn xuống.
Tô Y Y bị giật mình bởi tình huống bất ngờ, cô trừng to hai mắt, hoảng hốt đẩy lồng ngực của Bùi Hoàn Phong ra, nhưng lại chẳng thể xê dịch được khối cơ ngực rắn chắc kia, chỉ khiến nụ hôn càng thêm triền miên.
Đến khi bị hôn đến không thở được, Bùi Hoàn Phong mới buông Tô Y Y ra, chống hai tay đè lên người cô, con ngươi đen dài khẽ híp lại, nghiến răng nói: "Tô Y Y, em nhớ cho kỹ đây, đây chính là hậu quả có việc em tính kế anh. Hờ, anh rất mong chờ em tính kế anh thêm vài lần nữa."
Giật mình, Tô Y Y nghi ngờ có phải Bùi Hoàn Phong đã phát hiện ra thân phận thật sự của mình không.
"Anh Bùi nói gì vậy, em không hiểu..." Tô Y Y đỏ mặt, dùng sức duy trì nụ cười trên khuôn mặt, cố gắng phủ định suy đoán trong lòng.
Cô đã xóa hết tất cả chứng cứ, Bùi Hoàn Phong không thể nào biết được cô là ai!
Về việc này, Bùi Hoàn Phong không trả lời, chỉ cười một tiếng, đứng dậy rời đi.
"Lưu manh!" Tô Y Y mắng một câu, hai tay đặt lên đôi gò má nóng bừng, vùi đầu vào trong chăn.
Buổi tối Tô Y Y xuống lầu, thì thấy Hứa Thư Kỳ đang làm bữa khuya trong bếp. Cô nhướng mày lên, trong lòng biết cô ta đang chuẩn bị lấy lòng Bùi Hoàn Phong đây.
Chậc chậc, muốn làm Bùi Hoàn Phong vui vẻ? Tôi cứ không cho cô được như ý muốn đấy!
Đồng tử đen láy chuyển động, Tô Y Y nảy ra một ý tưởng, xoay người đi về phía phòng sách của Bùi Hoàn Phong.
"Mời vào."
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Bùi Hoàn Phong dừng công việc trong tay lại, khi ngước mắt lên, ánh mắt tóe lên sự kinh ngạc: :Sao lại đến đây rồi?"
Tô Y Y mím môi cười, vén tóc ra sau tai, đỏ mặt nói: "Em muốn làm quen với nghiệp vụ của công ty, anh Bùi có thể dạy em không?"
Bùi Hoàn Phong nhìn thấu chiêu trò của cô, nhưng lại không vạch trần, khóe môi cong lên, nở một nụ cười quyến rũ: "Được."
Cô cảm kích đi đến bên cạnh Bùi Hoàn Phong, Tô Y Y khom người ra vẻ như đang nghiêm túc xem tài liệu trên máy tính.
Nếu như không phải thân trước chiếc áo thấp thoáng để lộ ra cảnh xuân mê người, thì có thể Bùi Hoàn Phong đã tin rồi.
Làn da trắng nõn như tuyết cứ liên tục dụ dỗ Bùi Hoàn Phong, anh nói với cô về tình hình công ty trong trạng thái không tập trung, ánh mắt cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn ngực của Tô Y Y.
Còn Tô Y Y thì cũng rơi vào thạng thái không đọc vào được gì, cũng không nghe vào được gì.
Cô ở rất gần Bùi Hoàn Phong, hơi thở mạnh mẽ làm người khác khuynh đảo của anh không ngừng đánh thẳng vào lý trí của cô. Nếu không phải siết chặt tay tại, có thể Tô Y Y đã chẳng thể nào tập trung được tinh thần chú ý lắng nghe tiếng bước chân ở bên ngoài rồi.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng cũng có tiếng bước chân ngoài hành lang truyền vào tai, Tô Y Y khựng lại, khi cửa phòng sách bị đẩy ra, cô giả vờ như tê chân, ngồi thẳng lên đùi Bùi Hoàn Phong.
Hứa Thư Ký đang bưng khay thức ăn, đờ đẫn nhìn hai người đang có tư thế mập mờ trong phòng sách, đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
Tô Y Y định lên tiếng, vừa xê dịch cơ thể, bỗng cảm nhận được có một hung khí đang tỏa ra nhiệt độ nguy hiểm đang tì vào giữa hai chân cô.

Khuôn mặt Tô Y Y bỗng nhiên đỏ bừng.
Ngại ngùng đến mức làn sau gáy cũng đổi sang màu đỏ xinh đẹp.
Chỉ có Bùi Hoàn Phong vẫn bình tĩnh, cứ như người đang tì vào Tô Y Y không phải anh.


Chương 21

Chưa bao giờ nghĩ đến việc khi mở cửa ra sẽ nhìn thấy người phụ nữ khác ngồi mập mờ trên đùi Bùi Hoàn Phong, Hứa Thư Kỳ hét lên xong rồi bỗng nhiên đuối sức, nước mắt tuôn rơi rồi xoay đầu chạy đi.
Tô Y Y luống cuống nhảy xuống khỏi đùi Bùi Hoàn Phong, tiếng tim đập lớn đến mức bản thân cô có thể nghe rõ mồn một.
"Em..em đuổi theo chị ấy!" Để lại câu này, Tô Y Y cắn môi chạy đi.
Cô thấy nếu tiếp tục ở riêng với Bùi Hoàn Phong, nói không chừng lại xảy ra chuyện gì ngoài dự kiến.
Chưa chạy được vài bước, thì thấy Hứa Thưa Kỳ đứng bên cầu thang lau nước mắt, không còn dáng vẻ đau thương lúc nãy nữa. Nghe thấy tiếng động, mắt cô ta đỏ bừng xoay người lại, giây phút nhìn thấy Tô Y Y, dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt đáng sợ.
"Chị Kỳ Kỳ, chị hiểu lầm rồi, giữa em và anh trai không có như chị nghĩ đâu."
Tô Y Y nhìn Hứa Thư Kỳ với dáng vẻ vô tội, chỉ có nụ cười nơi khóe miệng đã để lộ suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
Hứa Thư Kỳ sắp bị cô dồn ép đến phát điên, bàn tay bưng khay thức ăn của cô ta bắt đầu run lên, nghiến răng căm giận: "Cô giỏi lắm đồ hô ly tinh, dám dụ dỗ người đàn ông của tôi, tôi nhất định sẽ bắt cô sống không bằng chết!"
Tô Y Y chẳng hề để bụng những lời như đe dọa này, cô cười một tiếng, sau đó bưng bát canh trong khay lên, uống một ngụm, nhướng mày nói: "Chà, bát canh này cũng khá ngon, đáng tiếc là..."
Chưa đợi đến lúc Hứa Thư Kỳ hiểu ra đáng tiếc chỗ nào, thì đã thấy Tô Y Y dứt khoát đổ bát canh lên người mình, sau đó đập mạnh xuống đất, đồng thời cũng cất lên tiếng kêu thảm thiết.
Bùi Hoàn Phong nghe thấy thế vội vàng chạy ra, khi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Tô Y Y, con ngươi anh co lại, sau đó cởi ngay áo khoác xuống lau nước canh còn dính trên tay cô.
Bởi vì canh rất nóng, cánh tay Tô Y Y bị bỏng đỏ một mảng lớn, khiến Bùi Hoàn Phong càng thêm đau lòng hơn.
"Có đau lắm không? Anh dẫn em về phòng thoa thuốc." Nói xong liền kéo Tô Y Y rời đi.
Hứa Thư Kỳ chưa kịp nói được câu nào, thấy người sắp bị dẫn đi rồi, cô ta vội vàng túm lấy tay Bùi Hoàn Phong, lắc đầu nôn nóng nói: "Hoàn Phong, là cô ta tự đổ lên người mình, anh đừng để ý đến cô ta, cô ta cố ý đó!"
Bùi Hoàn Phong nhìn Hứa Thư Kỳ bằng ánh mắt lạnh nhạt hờ hững, dùng lực gỡ tay cô ta ra.
Thấy anh không tin, Hứa Thư Kỳ hốt hoảng, cổ họng nghẹn ngào, dứt khoát tiến lên ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, lẩm bẩm không ngừng: "Hoàn Phong, anh tim em đi, thật sự là cô ta hãm hại em mà!"
Lần này, Bùi Hoàn Phòng trực tiếp đẩy cô ta ra, lực đẩy mạnh đến mức khiến Hứa Thư Kỳ ngã ngửa xuống đất.
Anh nhìn Hứa Thư Kỳ bằng vẻ mặt lạnh lùng, cánh môi mỏng thốt lên một chữ: "Cút!"
Hứa Thư Kỳ sửng sốt, anh ta hung dữ với cô?
Sau khi phản ửng trở lại thì khóc lóc chạy về phòng mình.

Tô Y Y được Bùi Hoàn Phong dẫn về phòng, sau đó lấy hộp thuốc từ trong tủ ra, thoa thuốc xử lý vết bỏng trên tay cô.
Cảm giác mát lạnh trên tay khiến Tô Y Y muốn rút tay về, nhưng cô vừa cử động nhẹ, thì Bùi Hoàn Phong đã nắm chặt lại.
Sau khi thoa xong thuốc trên cánh tay, Bùi Hoàn Phong muốn tiếp tục vén phần áo trước ngực cũng bị nước canh bắn vào, nhưng lại bị cô né đi theo phản xạ.
Tô Y Y cảm thấy hơi chán nản, đang muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí khó xử, thì anh lại đột nhiên lên tiếng.
"Sao em phải làm như vậy?" Ánh mắt thăm dò, giọng điệu dò hỏi.


Chương 22

Tô Y Y chớp mắt, hàng mi dài rũ xuống che giấu đi cảm xúc trong mắt, nói với giọng điệu thắc mắc: "Em có làm gì đâu?"
Bùi Hoàn Phong nâng cằm cô lên, khiến Tô Y Y không thể không nhìn lại khuôn mặt điển trai kia của anh.
Anh trầm giọng: "Anh biết em không thích cô ta, nhưng đừng làm tổn thương bản thân mình."
Câu nói hàm chứa tính ám chỉ kia khiến Tô Y Y hoảng hốt, giây phút này cô cảm thấy hình như Bùi Hoàn Phong đã biết hết mọi thứ, nhưng kỳ lạ là, anh không hề vạch trần cô, thậm chí có thể nói là bao dung mọi hành vi của cô.
Người đàn ông này, rốt cuộc mang trong mình tâm tư như thế nào?
Trời đã định trước Tô Y Y sẽ không tìm được đáp án, lần này vạt áo của cô bị vén lên một cách dễ dàng, ngón tay thon dài mát lạnh thoa thuốc lên vùng eo nhỏ bé của cô.
Thoa thuốc vốn là một chuyện tế nhị, trước giờ Tô Y Y luôn giữ mình trong sạch, hôm nay bị Bùi Hoàn Phong chạm vào, vùng eo trở nên nhạy cảm không thôi.
Cố gắng kiềm chế nửa ngày, cuối cùng khi ngón tay của Bùi Hoàn Phong xẹt nhẹ qua một miếng thịt mền bên hông, mặt Tô Y Y đỏ bừng, cánh môi thốt lên một tiếng rên quyến rũ.
Bàn tay ở eo dừng lại, không biết từ khi nào hơi thở của Bùi Hoàn Phong cũng trở nên dồn dập, tiếng kêu quyến rũ này làm anh chẳng thể kiềm chế nữa được, hôn mạnh xuống đôi môi đỏ mọng của Tô Y Y.
Lúc này Hứa Thư Kỳ sau khi vừa khóc vừa chạy về phòng, cô ta đang tức giận đau thương đến nghẹn ngào, cô ta cầm lấy khăn giấy đặt ở đầu giường lau đi nước mắt trên mặt, nhưng làm thế nào cũng không thể đè nén được cơn đau trong lồng ngực.
Run tay cầm điện thoại lên, Hứa Thư Kỳ gọi điện thoại cho Thương Lạc - trợ lý đặc biệt của Bùi Hoàn Phong.
Điện thoại vừa được nối máy, liền bắt đầu vừa khóc nức nở vừa kể lể chuyện của mình.
Thương Lạc đợi cô ta nói xong, sau đó mới cười khinh thường: "Chỉ vì có chút chuyện cỏn con ấy mà cô khóc thành ra thế này à? Hứa Thư Kỳ, hai năm nay cô sống quá êm ả rồi, cho nên bây giờ vừa xuất hiện một chút vấn đề đã bị lửa giận che kín mắt, không thể chịu đựng được."
Sự phân tích bình tĩnh giúp tiếng khóc của Hứa Thư Kỳ nhỏ đi một chút, cô ta lẳng lặng lau nước mắt, vừa nghĩ đến thế, đúng thật là cô ta quá mất kiềm chế rồi.
"Vậy tôi nên làm thế nào?" Khịt mũi, Hứa Thư Kỳ hít thở sâu cố gắng ép bản thân bình tĩnh trở lại.
Nghe ra giọng nói ở đầu dây bên kia không còn kích động nữa, Thương Lạc mới thấy hài lòng, sau đó bắt đầu bày mưu tính kế: "Đi xin lỗi Bùi Hoàn Phong, kêu hắn ta đừng chấp nhất sai lầm của cô nữa."
Hứa Thư Kỳ đồng ý, tất nhiên cô ta không thể bị một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Bùi Hoàn Phong đánh bại được!

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hứa Thư Kỳ tiến hành một loại công tác tâm lý cho bản thân, hít sâu đứng lên rồi đi qua phòng của người phụ nữ kia.
Đi vào dùng thái độ thân thiện xin lỗi Tô Y Y, rồi giả vờ đáng thương với Bùi Hoàn Phong. Trong lòng Hứa Thư Kỳ tính toán sẵn, nhưng sau khi cô ta mở cửa phòng Tô Y Y ra, kế hoạch vốn vẫn còn trong đầu lúc nãy bống dưng tan biến trong phút chốc!
"Hai người..." Đôi mắt sưng húp do khóc quá nhiều nhìn chằm chằm vao hai người đang hôn nhau nồng nhiệt trong phòng, tâm trạng nhờ vào việc gọi điện thoại với Thương Lạc mới bình tĩnh trở lại bỗng dưng nổi sóng dâng trào.
Chạy đi không ngoảnh đầu lại, lần này Hứa Thư Kỳ thật sự đã khóc rống lên!
Nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của Hứa Thư Kỳ, Bùi Hoàn Phong muốn đứng dậy đi xem thử.
Tô Y Y cho rằng anh muốn đuổi theo Hứa Thư Kỳ, cô vội vàng ôm chầm lấy cổ Bùi Hoàn Phong, ánh mắt mê mang mang theo sự cám dỗ: "Đừng đi..."
Còn chưa đợi Bùi Hoàn Phong có phản ứng gì, cô đã chủ động hôn lên, chiếc lưỡi mềm giữ chặt anh, tiếp nhận đôi môi càng ngày càng nóng bừng sau khi bị dụ dỗ của anh, hai người hôn nhau say đắm cuồng nhiệt.


Chương 23

Sự việc phát triển nhanh chóng, sau cái hôn phóng túng, Bùi Hoàn Phong bất giác chạm vào chiếc eo mảnh khảnh của Tô Y Y, vén vạt áo dưới lên xoa nhẹ vùng thịt mềm mại nơi chiếc eo, thái độ dịu dàng như vậy cứ như đang đối xử với một món báu vật quý giá vậy.
"Ưm..." Tâm trạng của Tô Y Y trở nên kích động.
Rõ ràng đã nhắc nhở bản thân đây chỉ là diễn kịch, nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Ngón tay thon dài từ vùng eo từ từ chạm vào phần lưng mà anh mơ ước đã lâu, Bùi Hoàn Phong thở dài xoa nhẹ lên, nhưng khi tiếp xúc với làn da lồi lõm không bằng phẳng, mọi ham muốn bỗng nhiên tan biến.
Cảm nhận được sự cứng đờ của anh, Tô Y Y mở mắt nhìn anh đầy mê mang, một đôi con ngươi xinh đẹp mang theo nỗi nghi hoặc.
"Xin lỗi, đột nhiên anh nhớ ra còn có chút chuyện phải làm." Giọng nói của Bùi Hoàn Phong vẫn còn trầm khàn, nhưng ánh mắt rõ ràng đã không còn hứng thú nữa, tầm mắt né tránh không muốn nhìn thẳng vào mắt Tô Y Y.
Tô Y Y vừa muốn lên tiếng hỏi thì bỗng thấy lạnh lòng, cả người như bị tát một gáo nước lạnh, trơ mắt nhìn Bùi Hoàn Phong đứng dậy rời khỏi phòng.
Khi cửa bị đóng lại, Tô Y Y ngồi trầm mặc trên giường một lúc, sau đó bỗng nhiên cất lên một tiếng cười nhạo, hai tay che mắt, để mặc cho sự bi thương và đau khổ từ đáy tim hóa thành nước mắt, tuôn ra từ kẽ tay.
Trở về phòng sách, mặt mày Bùi Hoàn Phong nặng nề, gọi điện thoại thẳng cho bạn thân Tô Hợp - quản lý bộ phận thông tin tình báo lớn.
Kêu cậu ta điều tra tình hình sau khi Tô Y Y bị đưa vào ngục năm xưa.
Trong quá trình chờ đợi, Bùi Hoàn Phong đi qua đi lại trong phòng, chân mày nhíu chặt, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Anh nhớ rất rõ cái đêm tìm một người phụ nữ trong tù giải độc cho mình vào một năm trước, cho dù việc mây mưa không bắt nguồn từ tình cảm khiến anh chán ghét, ngay cả đèn cũng chẳng thèm mở, nhưng lại nhớ rõ chiếc lưng chằng chịt vết thương của người phụ nữ kia.
Bởi vì ấn tượng qua sâu, nên lúc Bùi Hoàn Phong chạm vào lưng Tô Y Y khiến anh nhớ ra ngay, cả người bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh.
Nếu anh thật sự làm ra loại chuyện không bằng cầm thú đó với Tô Y Y...Bùi Hoàn Phong cảm thấy bản thân mình thật sự chẳng còn mặt mũi đi gặp cô nữa.
Tốc độ của Tô Hợp rất nhanh, chưa đến nửa tiếng là có ngay một bản fax gửi qua cho Bùi Hoàn Phong.
Anh mang theo một tâm trạng mà ngay cả chính bản thân anh cũng không rõ, đọc kỹ càng toàn bộ mọi việc trong tư liệu, cuối cùng tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, xé nát chúng thành mảnh vụn.
"Sao có thể, sao có thể xảy ra chuyện như thế được?!"
Anh nghiến răng, đau khổ nhìn chằm chằm vào đám tư liệu nát vụ kia, lần đầu cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn với anh.
Cuộc sống một năm trong tù của Tô Y Y vô cùng thê thảm, không chỉ bị người ta đánh sảy ra, khoảng thời gian cải tạo một năm đó còn bị sỉ nhục liên tục, cả người chằng chịt vết thương. Mãi đến một năm trước, cô ấy bất chấp sống chết tiếp nhận một nhiệm vụ đặc biệt, mới thoát khỏi được cuộc sống như địa ngục kia.
"Điều tra Thương Lạc giúp tôi, không được bỏ qua bất cứ việc gì." Lạnh giọng gửi tin nhắn thoại cho Tô Hợp.

Bùi Hoàn Phong bắt đầu nghi ngờ trợ lý Thương Lạc của mình, năm đó hắn ta có làm theo căn dặn của mình hay không?
Thở dài, cười khổ, lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, hút thuốc xuyên đêm trong tâm trạng tự trách và hối hận đan xen vào nhau.
Sau khi Bùi Hoàn Phong rời đi, Tô Y Y không thể kiềm nén được, cô khóc một hồi, đến khi nhận được tin nhắn của luật sư Vương, mới thu xếp lại cảm xúc, khoác lại lớp vỏ bảo hộ cứng chắc lên người.
Đã tìm được người, chiều mai sẽ đến Thủ đô, khi nào sẽ gặp?
Nội dung tin nhắn vẫn ngắn gọn đơn giản, Tô Y Y hít sâu, chùi mạnh nước mắt trên mặt, trả lời một câu: Ngày mốt.


Chương 24

Ngày hôm đó, một mình Tô Y Y rời khỏi biệt thự của Bùi Hoàn Phong, đi đến quán cà phê đã hẹn.
Đẩy cửa thản nhiên bước vào, Tô Y Y nhìn lướt qua những ngươi trên trong quán, sau đó đi về hướng một người đàn ông vừa nhìn là khiến nhịp tim cô tăng tốc, ngồi xuống đối diện anh ta một cách khá tự nhiên.
"Cà phê đắng, không thêm đường." Dặn dò nhân viên phục vụ, Tô Y Y khoanh hay tay trước ngực dựa người vào lưng ghế, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người đàn ông có khuôn mặt khá tương tự với Bùi Hoàn Phong.
Anh ta như cười như không nhìn cô, không hề khách sáo, nói: "Cô Tô phải không, tôi tên là Đường Thừa Vũ. Làm việc giúp cô thì có thể thôi, nhưng về mặt thù lao cô tính như thế nào đây?"
"Thù lao?" Tô Y Y nhướng mày, đánh giá anh ta từ đầu đến chân.
Người đàn ông này có thể gọi là đẹp trai kiểu điển hình, đường viền khuôn mặt kiên nghị, sóng mũi cao cánh môi mỏng. Điểm đáng để nhắc đến là có vóc người chuẩn dáng, ăn mặc cũng bảnh bao. Tuy giống với Bùi Hoàn Phong, nhưng về mặt khí chất thì lại chẳng thế nào sánh bằng với anh.
Suy nghĩ trong lòng khiến Tô Y Y hơi bực bội, cô gõ ngón tay lên bàn, ngước mắt lên nói: "Anh muốn bao nhiêu?"
Đường Thừa Vũ khẽ hất cái mặt anh ta luôn tự hào lên: "1 triệu tệ."
Vừa dứt lời, Tô Y Y cười phá lên, nhìn anh ta bằng ánh mắt không chắc chắn lắm: "Anh nghĩ anh xứng đáng với cái giá đó chứ?"
Câu nói mang ý khiêu khích trắng trợn như thế khiến Đường Thừa Vũ thấy phấn khích, vén tóc mái, dùng góc độ nửa khuôn mặt nhắm chuẩn vào Tô Y Y, híp mắt phóng điện với cô.
Đôi mắt sâu thẳm kia luôn là bộ phận hắn ta thấy hãnh diện nhất, cho dù là kiểu phụ nữ khó xơi nào đi chăng nữa, chỉ cần dùng đôi mắt này nhìn chằm chằm vào cô ta, lấy lòng cô ta, thì gần như chẳng có người phụ nữ nào có thể từ chối được mị lực của anh.
Nhưng mà hôm nay anh ta lại đá phải tấm sắt rồi.
Nếu là người khác e rằng bắt đầu mê anh ta như điếu đổ rồi, nhưng rõ ràng Tô Y Y còn lâu mới đến mức độ đó, cô chỉ nở một nụ cười vô cùng kinh thường, nói: "Chỉ với trình độ đó thôi á? Thế thì anh cũng chỉ thuộc lại tầm thường mà thôi."
Cách nói chuyện không hề nể nang khiến Đường Thừa Vũ cảm thấy bị sỉ nhục.
Tuy anh ta đến kiếm tiền, nhưng cũng có lòng tự trọng, không thể bị người khác đánh giá như thế được!
Đường Thừa Vũ tức giận đứng dậy bỏ đi, vừa chuẩn bị rời đi thì nghe Tô Y Y lên tiếng nói: "1 triệu tệ, trong vòng 1 tháng làm cho Hứa Thư Kỳ yêu anh, nếu không sẽ không nhận được tiền."
Câu nói quyết đoán kia khiến Đường Thừa Vũ dừng bước, anh ta xoay người lại nhìn Tô Y Y đang ngồi nhàn nhã uống cà phê, cười nói: "Vậy mới đúng chứ."
Trở về chỗ ngồi, Đường Thừa Vũ vui vẻ vắt chéo chân, nói với Tô Y Y: "Cô chọn tôi là đúng rồi, cho dù là người phụ nữ khó xơi đến mức nào, chỉ cần tôi ra tay, đảm bảo có khiến cô nhận được kết quả hài lòng."
Tô Y Y cũng không quan tâm anh ta đang chém gió hay là kể tường thuật, chỉ nói tiếp: "Nếu chụp được ảnh giường chiếu của anh và Hứa Thư Kỳ, tôi sẽ cho anh thêm 1 triệu, còn nếu làm cho Hứa Thư Kỳ có thai thì thêm 1 triệu nữa."
Ánh mắt của cô tóe lên ánh sáng âm hiểm, cô phải truyền hết tất cả những đau khổ cô phải chịu lúc trước lên người cô ta!
Hai niềm vui bất ngờ kia khiến Đường Thừa Vũ trừng to hai mắt, giống như nhìn thấy một sấp tiền mặt vậy.
Anh ta gật đầu liên tục, nụ cười trên môi sắp toét đến mang tai, buông lời: "Tôi rất hài lòng với cái giá này, yên tâm đi, cứ đợi tin tốt của tôi!."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương