Chương 15

Vì để giúp thân phận được ngụy tạo không bị vạch trần dễ dàng, vài ngày sau Tô Y Y liền đi nước M và ở lại đó trong suốt một năm trời.
Luật sư Vương vốn khuyên cô nên đổi sang tên mới, Tô Y Y suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối.
Cô muốn cái tên của mình trong tương lai sẽ trở thành ác mộng của nhà họ Bùi, muốn khiến Bùi Hoàn Phong mãi mãi sẽ không thể bước ra khỏi ám ảnh này!
Khi Bùi Hoàn Phong nhận được cuộc gọi của luật sư Vương thì trùng hợp anh cũng đang đi công tác tại nước M, đối với người em gái bỗng dưng xuất hiện hơn nữa còn có 51% cổ phần công ty, trong lòng tất nhiên tràn đây nghi ngờ.
"Luật sư Vương, không phải tôi nghi ngờ anh, chỉ là một chuyện quan trọng như vậy, anh cũng phải lấy chứng cứ ra cho tôi xem chứ?" Bùi Hoàn Phong đút một tay vào túi, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe qua lại bên dưới, ánh mắt sâu xa.
Luật sư Vương sớm đã chuẩn bị sẵn cách ứng phó Bùi Hoàn Phong, anh ta bình tĩnh đáp: "Bùi Tổng, chứng cứ đều nằm trong di chúc của ông cụ Bùi, anh cũng đã xem qua từ lâu rồi. Tuy tên của cô chủ là điều khoản bảo mật, nhưng nếu đã trở về rồi, thì điều khoản này cũng có thể được công khai."
"Ồ?" Bùi Hoàn Phong nhướng một bên chân mày, "Vậy, em gái tôi tên gì?"
Luật sư Vương bình tĩnh nói: "Tô Y Y."
Khi nghe đến cái tên này, Bùi Hoàn Phong sửng sốt trong chốc lát, một bóng dáng xuất hiện trong đầu, ngay cả lòng ngực cũng trở nên khó chịu.
"Tô Y Y...vợ cũ của tôi sao?" Đôi con ngươi đen láy của anh bỗng lóe lên một tia sáng phức tạp khó dò.
Đầu dây bên kia, tay cầm điện thoại của luật sư Vương run lên, hít sâu trả lời: "Không phải, cô Tô đây là đứa bé được ông cụ nhận nuôi từ lâu, trước giờ luôn sinh sống ở nước ngoài, chỉ là là trùng hợp cùng họ tên với vợ cũ của anh mà thôi."
"Ừ, nếu em gái muốn đến công ty làm việc, tất nhiên tôi sẽ hoan nghênh. Vừa hay tôi cũng đang ở nước M, ngày mai chuẩn bị về nước, anh giúp tôi liên hệ với cô ấy, 10 giờ sáng mai gặp nhau ở sân bay."
Sau khi cúp máy, Bùi Hoàn Phong đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn ngắm phong cảnh phương xa.
Hai năm rồi, Tô Y Y biến mất hai năm khỏi thế giới của anh. Trong thời gian hai năm qua, cái tên Tô Y Y đã trở thành sự cấm kỵ trong lòng anh.
Những ký ức phủ đầy bụi dâng trào trong lòng, con tim lặng ngắt của Bùi Hoàn Phong bỗng cuộn trào lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Bên này luật sư Vương chuyển lời của Bùi Hoàn Phong đến Tô Y Y, kêu cô ngày mai cùng về nước với Bùi Hoàn Phong.
Ở ngước ngoài một năm, Tô Y Y càng trông chói mắt hơn so với trước, cách ăn mặc thời trang cộng với nụ cười rạng rỡ, cho dù là ai cũng đều chẳng thể mang cô ra liên tưởng Tô Y Y của trước kia.
"Được, tôi sẽ đến đúng giờ" Tô Y Y ghi lại thời gian và địa điểm, sau đó ngừng lại rồi nói tiếp: "Luật sư Vương, tôi hy vọng ngày mai khi tôi về nước có thể được xem một màn kịch hay, anh...biết nên làm thế nào rồi chứ?"
Trên khuôn mặt cô không còn vẻ ngây thơ và nhát gan nữa, sự thù hận tích lũy trong hai năm qua khiến Tô Y Y không thể trở về là một người không hiểu sự đời của trước kia nữa. Cô chỉ có thể dùng lớp vỏ cứng chắc ngụy trang chính mình, không màng đau đớn xông thẳng về phía trước.
Luật sư Vương thầm thở dài, nói không rõ là đau lòng hay tiếc nuối, sau khi lắc đầu bèn đáp một câu: "Yên tâm đi, sẽ không làm cô Tô thất vọng đâu."
Ngày hôm sau, Tô Y Y đến sân bay sớm, tìm được quán cà phê Bùi Hoàn Phong đã hẹn.
Nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Tô Y Y cầm lấy chiếc thìa nhỏ khuấy đều chầm chậm, nhưng lại không hề uống một hớp nào. Tấm mắt của cô vẫn luôn nhìn về vị trí cửa ra vào, tâm trạng giống như sự im lặng trước cơn bão.
Không lâu sau, Bùi Hoàn Phong đẩy cửa bước vào.


Chương 16


Hai năm không gặp, khuôn mặt kia vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta ngạt thở.
Trái tim Tô Y Y cô thắt lại, động tác trên tay cũng ngừng lại, ánh mắt bỗng trở nên hoang mang lúng túng.
May mà cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, khi Bùi Hoàn Phong nhìn tới cô đã đứng lên mỉm cười vẫy tay với anh.
Giây phút nhìn thấy Tô Y Y, một người đã từng gặp rất nhiều kiểu người đẹp như chủ tịch Bùi vẫn cảm thấy sửng sờ, ngay cả tim cũng đập nhanh hơn vài phần.
"Em là Tô Y Y?"
"Ừ, anh là anh Bùi đúng không, mời ngồi." Tô Y Y biểu hiện vô cùng tự nhiên, chỉ có bản thân cô mới biết trong lòng cô đang có một cơn sóng dâng trào mãnh liệt.
Hai người ngồi xuống bắt đầu tìm hiểu về nhau, Tô Y Y sớm đã chuẩn bị sẵn kịch bản, vì thế ứng đối rất tự nhiên. Thế là Bùi Hoàn Phong hoàn toàn đánh bay sự nghi ngờ cuối cùng đối với Tô Y Y, sau khi chủ động thanh toán anh liền dẫn Tô Y Y đi làm thủ tục kiểm tra an ninh lên máy bay.
Vé máy bay do Bùi Hoàn Phong mua, hai người ngồi ở vị trí gần kề nhau.
Sau khi Tô Y Y ngồi xuống thì không còn bình tĩnh nữa, người bên cạnh dựa vào rất gần, hương thơm vương vấn trong cánh mũi, khiến cô vô thức nhớ đến trước kia.
Người đàn ông ở bên cạnh, cô đã yêu 10 năm, kết hôn 3 năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thẳng vào cô, ngay cả đứa con cô mang thai, cũng bị giết đi một cách vô tình...
Siết chặt tay, vì để che giấu Tô Y Y xoay đầu sang một, bên nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ máy bay.
Cô đã sớm chẳng còn chờ mong gì với Bùi Hoàn Phong, thứ còn lại bây giờ, chỉ có hận thù.
Lần trở về này, cũng là sự bắt đầu cho sự trả thù của cô, không chỉ Bùi Hoàn Phong, còn có Hứa Thư Kỳ kẻ đã hại chết ông nội Bùi. Tô Y Y cô nhất định sẽ khiến họ phải trả giá đắt! Cô muốn vạch trần sự thật cái chết của ông nội, khiến Bùi Hoàn Phong đau khổ cả đời!
Suy nghĩ một hồi, Tô Y Y dần dần nhắm mắt lại.
Một năm nay luôn cứ suy nghĩ về việc sau khi về nước sẽ đối phó Bùi Hoàn Phong thế nào, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, bỗng dưng yên tĩnh như vậy, cơ thể Tô Y Y không còn gắng gượng nổi nữa, nhanh chóng nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ.
Phát hiện ra vai mình bỗng nặng hơn, Bùi Hoàn Phong kinh ngạc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tô Y Y. Từ góc độ của anh vừa hay có thể nhìn thấy một hàng mi dài cong cong như chiếc quạt, khiến lòng anh bỗng trở nên ngứa ngáy.
Anh bình tĩnh lại, không biết vì sao lại nghĩ đến người vợ cũ của mình.
Cuộc hôn nhân dài ba năm kia, anh không hề làm tròn chức trách của một người chồng, thái độ đối với Tô Y Y lúc nào cũng là hửng hờ không quan tâm, thậm chí có khi còn cố ý dẫn theo Hứa Thư Kỳ đến làm khó dễ cô. Nhưng người phụ nữ đó lại giống như một kẻ ngốc, cho dù không thể nhận được hồi đáp, nhưng cô vẫn âm thầm đợi chờ nhiều năm như thế.
Người phụ nữ đó...
Chính tay anh đã đưa cô ấy vào tù, chắc cô ấy sẽ không bao giờ yêu anh nữa đâu nhỉ?
Bùi Hoàn Phong thầm thở dài không nghĩ nhiều nữa, nhờ tiếp viên hàng không lấy giùm một chiếc chăn, sau đó đắp lên người Tô Y Y.
Giữa đường khi Tô Y Y tỉnh dậy nhìn thấy chiếc chăn trên người mình, lại nhìn sang Bùi Hoàn Phong đang nhắm mắt ở kế bên, không khỏi mím môi híp mắt lại. Cô lặng lẽ lấy chiếc chăn ra, nhìn ngắm sắc trời tối tăm ngoài cửa sổ.
Hành trình bay không dài lắm, khoảng 5 tiếng đồng hồ sau hai người đã đặt chân lên lãnh thổ quốc gia, sau khi xuống báy bay đi ra sảnh lớn tìm kiếm người đến đón họ.
Những việc khiến Bùi Hoàn Phong không ngờ đến là, có rất nhiều phóng viên đứng chờ trong sảnh lớn sân bay!
Vốn dĩ Bùi Hoàn Phong cho rằng là phóng viên báo lá cải gì đó đến chụp hình ngôi sao, không ngờ sau khi có một phóng viên nhìn đến bên này thì lập tức gọi người phía sau cùng chạy đến.
"Đế Thiếu, xin hỏi việc anh đi nước M có phải là Bùi Thị sắp có động tĩnh lớn gì sao?"
"Đế Thiếu, cô gái đứng kế bên anh là người tình mới của anh sao? Anh và đại minh tinh Hứa đã chia tay rồi sao?"



Chương 17

Số lượng phóng viên quá nhiều, chi chít lấn ép hai người, đi cùng với đó còn có rất nhiều vấn đề hóc búa.
Đột nhiên Tô Y Y hét lên như bị ai đẩy, vẻ mặt căng thẳng nắm lấy cổ tay Bùi Hoàn Phong, lách về phía người anh. Nhất thời, các phóng viên càng thêm phấn khích, bắt đầu điên cuồng truy hỏi mối quan hệ giữa Tô Y Y và Bùi Hoàn Phong.
Sắc mặt Bùi Hoàn Phong rất xấu xí, xung quanh bị chặn không có đường lui.
Anh không hề đẩy Tô Y Y ra, mà ngược lại còn ôm cô vào lòng, vẻ mặt lạnh lùng đẩy các phóng viên đứng chặn ở phía trước, bước đi ra ngoài một cách khó khăn.
Các phóng viên không moi được câu trả lời của Bùi Hoàn Phong, nên càng truy hỏi sát sao, một đám phóng viên đông nghịt chặn trong sảnh lớn, làm rối loạn nghiêm trọng đến trận tự sân bay.
May mà không lâu sau có nhân viên sân bay đến, sau khi làm rõ tình hình liền nhanh chóng giải tán đám phóng viên, đồng thời bảo vệ hai người Bùi Hoàn Phong và Tô Y Y đi ra đến phía ngoài sân bay.
Ở bên ngoài, tài xế đến đón Bùi Hoàn Phong nghe thấy tiếng ồn ào, bèn đi đến bên cửa xem thử, phát hiện người bị vây kín là Bùi Hoàn Phong thì toát hết mồ hôi lạnh, vội vàng tiến lên dẫn người vào trong xe, sau khi khởi động máy thì vọt đi như bay.
Liếc nhìn đám phóng viên kinh khủng bị bỏ lại phía sau, Bùi Hoàn Phong bực bội nới lỏng cà vạt ra, sau khi trở về nhất định phải điều tra xem kẻ nào đã tiết lộ hành trình về nước cho đám phóng viên kia.
"Lúc nãy thật sự rất xin lỗi." Tô Y Y rũ mắt xuống xin lỗi Bùi Hoàn Phong, ý chỉ việc cô nắm lấy anh suốt một đường.
"Không sao, em không sao là tốt. Đám phóng viên kia thật sự rất không hiểu quy tắc, đợi sau khi trở về, tôi sẽ tìm người đi liên lạc với những tòa soạn và studio kia."
"Vâng."
Đáp lại một tiếng, Tô Y Y cúi đầu, ánh mắt tóe lên nụ cười lạnh, với kiểu mức độ này thì còn lâu mới đủ!
"Em chuẩn bị hôm nay đi đến công ty, hay đợi làm quen với môi trường trong nước vài hôm rồi mới đi?" Bùi Hoàn Phong xoay đầu nhìn Tô Y Y, trưng cầu ý kiến của cô.
"Nếu có thể..." Vẻ mặt Tô Y Y hơi buồn bã, "em có thể đi thăm ông nội trước không?"
Yêu cầu này khiến Bùi Hoàn Phong sửng sốt, hiểu ra được ý của cô là muốn đi bái tế ông nội. Nghĩ đến chuyện nếu đã là người được ông nội nhận nuôi, còn được đưa ra nước ngoài đào tạo, thì tình cảm với ông nội chắn hẳn rất sâu đậm.
Bùi Hoàn Phong gật đầu, nói một tiếng với tài xế rồi đổi lộ tuyến, đi thẳng đến nghĩa trang.
Khi càng ngày càng gần với nghĩa trang, vành mắt Tô Y Y càng ngày càng cay, sự chua sót trong lòng còn hơn cả trong mắt.
Đến nghĩa trang, nhìn thấy tấm ảnh trắng đen trên tấm bia, nước mắt tuôn rơi như mưa.
"Ông nội, cuối cùng cháu cũng đến thăm ông đây. Đã lâu không gặp, không biết ông có trách cứ con không, cháu gái cũng muốn đến, nhưng vì quá khó khăn quá xa xôi, đến hôm nay gặp lại thì đã âm dương cách biệt..."
Đều là lỗi của cô, nếu không phải cô, ông nội cũng sẽ không chết!
Tô Y Y quỳ trước bia mồ, ngơ ngác nhìn tấm hình của ông Bùi, nước mắt lẳng lặng tuôn trào qua hốc mắt.
Nhìn thấy cô khóc, con tim Bùi Hoàn Phong bỗng nhói đau.
Anh híp đôi mắt xinh đẹp lại, trong con ngươi dài mảnh chỉ có một mảng dấu tích tối tăm, không biết vì sao lại nhớ đến cô ấy rồi, nhớ đến Tô Y Y người vợ cũ của anh. Rất lâu trước đây, khi vợ cũ của anh khóc cũng có thần thái như thế này, đều là lẳng lặng rơi lệ.

Nghĩa trang rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió ra thì chỉ có tiếng khóc thút thít của cô. Bùi Hoàn Phong nhìn chằm chằm vào cơ thể gầy gò đang run cầm cập trong gió lạnh của cô, mím môi không nói gì.


Chương 18

Hậu quả của việc khóc nức nở là Tô Y Y ngất đi, ngã vào lòng Bùi Hoàn Phong.
Anh nhẹ nhàng bế cơ thể mềm mại của cô lên, khi đi ra xe, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt xinh đẹp hai mắt sưng đỏ do khóc quá nhiều, càng có một thứ cảm giác quen thuộc đối với cô em gái này hơn.
Cố gắng đè cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, Bùi Hoàn Phong mang Tô Y Y về biệt thử, sắp xếp cô trong một căn phòng ngủ phụ.
Anh đắp chăn giúp cô, đang lúc định rời đi, người trên giường đột nhiên đưa tay ra, vẻ mặt giãy giụa túm lấy cổ tay Bùi Hoàn Phong.
Ngón tay lạnh cóng khiến Bùi Hoàn Phong dừng động tác lại, lúc xoay đầu liền nhìn thấy cô đang cau mày.
Thoáng do dự, anh thử rút tay về một chút, nhưng không ngờ Tô Y Y lại bắt đầu khóc thút thít.
Tiếng khóc yếu ớt kia khiến con tim Bùi Hoàn Phong co lại, đành từ bỏ suy nghĩ rời đi, xoay người nằm xuống cạnh Tô Y Y, bàn tay bị túm chặt nắm ngược lại bàn tay nhỏ bé của cô, nhéo một cái như an ủi, truyền tải độ ấm trên người anh.
Người bên cạnh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, hàng lông mi cong dài ngừng rung rung.
"Vì sao, tôi lại có một cảm giác quen thuộc với em..."
Bùi Hoàn Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Y Y, khẽ lẩm bẩm, đang định nhắm mắt ngủ một lát, thì tầm mắt đột nhiên chạm vào một vết bớt màu đỏ không nổi bật ở sau tai của cô.
Cả người anh run lên, không thể tin được, giờ tay ra cẩn thận vén những sợi tóc sau tai, để lộ ra một vết bớt đỏ sậm hình trái tim.
"Đây là..."
Bùi Hoàn Phong giật mình ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào vết bớt kia, kích động đến mức cánh môi run rẩy.
Vết bớt kia, giống hệt như vết bớt sau tai của Tô Y Y vợ cũ của anh!
Đầu ốc bỗng trở nên nóng bừng, Bùi Hoàn Phong như điên cuồng, run tay chạm vào vết bớt nóng hổi kia, trái tim cũng bị kích thích, đập nhanh gấp đôi so với bình thường.
Hít thở sâu, Bùi Hoàn Phong thử rút tay ra khỏi tay Tô Y Y, thấy cảm xúc của cô bình thường không còn khóc nữa, bèn mím môi mang theo tâm trạng kích động vui sướng, lê những bước đi nặng nề rời khỏi phòng.
Đến khi lên căn phòng không bao giờ cho phép người khác bước vào trên lầu ba, mở cửa ra chui vào trong, nhìn ngắm những vật dụng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nằm khắp nơi trong căn phòng rộng lớn đó, ấy vậy mà khiến vành mắt anh trở nên đỏ bừng!
"Ha ha..." Một tay Bùi Hoàn Phong chống lên gò má, trong miệng phát ra tiếng cười khó hiểu, cứ như thở ra được một hơi thở bị đè nén đã lâu, niềm vui sướng xem lẫn trong tiếng cười.
Hóa ra cái người anh tìm rất lâu, lại xuất hiện bên cạnh anh một cách dễ dàng như vậy.
Tuy khuôn mặt có hơi xa lạ, hơi thở cũng không còn giống, nhưng nhờ vào vết bớt quen thuộc kia, anh vẫn có thể xác nhận cô em gái kia chính là vợ cũ của anh!
Cầm lấy một chiếc áo từng được Tô Y Y mặc qua, đưa đến bên mũi ngửi nhẹ, Bùi Hoàn Phong nhìn chiếc áo bằng ánh mắt mơ màng, cứ như xuyên qua nó nhìn thấy được chủ nhân của nó vậy.
Trong phòng bỗng vang lên một tiếng thở dài: "Em quay về rồi, nhưng anh nên làm thế nào với em đây..."
Tô Y Y bị đánh thức bởi tiếng chuông báo tin nhắn của điện thoại, cô dụi đôi mắt đau nhức, nhớ lại chuyện bản thân khóc ngất đi, thấy hơi đau đầu rồi lắc lắc đầu.
Nhìn quanh căn phòng ngủ phụ quen thuộc, ánh mắt cô lạnh xuống một độ, sau đó với lấy điện thoại, híp mắt mở tin nhắn ra.
Đã xuất phát.
Người gửi là luật sư Vương, không hề có nhiều từ ngữ, chỉ ba chữ đơn giản.
Tô Y Y nhìn tin nhắn cười lạnh, rồi xóa đi.

Sau đó nheo mắt lại, thốt ra một câu từ trong kẽ răng: "Đã đến lúc, chuẩn bị một phần quà cho cô ta rồi."


Chương 19

"Con ả điếm thối kia là ai!"
Hứa Thư Kỳ xem tin tức với vẻ mặt tức giận, trên tivi đang phát sóng cảnh Bùi Hoàn Phong bảo vệ Tô Y Y rời đi.
Cô ta ganh tị đến mức vẻ mặt trở nên hung ác, lồng ngực cũng phập phòng dữ dội, cứ như sắp không thở nổi nữa vậy.
Đột nhiên, mọi cơn tức giận đều như thủy triều rút xuống, Hứa Thư Kỳ dùng biểu cảm mỉa mai nhìn người phụ nữ có khuôn mặt khá xinh đẹp trên màn hình, khinh thường cười lạnh một tiếng: "Không cần biết cô là ai, tôi sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội cướp Bùi Hoàn Phong đi đâu!"
Lời vừa dứt, Hứa Thư Kỳ liền cầm chìa khóa đi vào trong gara xe.
Lái xe như bay đến biệt thự của Bùi Hoàn Phong, Hứa Thư Kỳ điều chỉnh lại cảm xúc của mình, để lộ ra vẻ mặt dịu dàng yếu đuối như thường ngày, ngại ngùng tiến lên gõ cửa.
Người mở cửa là Bùi Hoàn Phong.
Anh thấy hơi kinh ngạc, nhìn Hứa Thư Kỳ không mời mà đến, cũng không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cau mày không vui.
Lúc này Tô Y Y vừa tắm xong, hay tay cầm khăn lau khô mái tóc đen ướt sũng, trên người mặc chiếc áo sơ mi của Bùi Hoàn Phong. Chiếc áo đó khá to so với Tô Y Y, nhưng cũng chỉ có thể che được vùng mông, để lộ ra đôi chân trắng nõn mượt mà quyến rũ.
Nghe thấy có tiếng nói chuyện bên dưới, Tô Y Y vừa lau tóc vừa xuống lầu, đập vào mắt là người phụ nữ khiến cô hận đến thấu xương.
"Em nghe nói anh về rồi, không đợi được nên qua đây thăm anh, dù sao chúng ta cũng lâu rồi không...cô ta...cô ta là ai!" Vốn dĩ Hứa Thư Kỳ vẫn còn giữ vẻ hờn dỗi, nhưng dáng vẻ đó đã tan biết vào giây phút nhìn thấy Tô Y Y, cô ta trừng to mắt, ngay cả giọng nói cũng đổi tông.
Tô Y Y dừng lau tóc, nhướng mày nhìn Hứa Thời Kỳ, đồng thời cũng cười lạnh trong lòng.
Nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thân thiện: "Chị Hứa Thư Kỳ đúng không, em có xem qua phim của chị, diễn rất hay, quả nhiên người thật còn đẹp hơn trên tivi nữa!"
Nhưng lời khen ngợi của cô lại không hề làm Hứa Thư Kỳ thấy vui, tầm mắt của Hứa Thư Kỳ chạm vào một vết đỏ trên cổ của Tô Y Y, cô ta không thể tin được, giơ tay lên che đi sự kinh ngạc trong miệng, sau đó quay đầu lại, run giọng hỏi Bùi Hoàn Phong: "Hoàn Phong, anh và cô ta làm rồi?"
Giọng điệu như chất vất này khiến mặt mày Bùi Hoàn Phong nặng nề, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Hứa Thư Kỳ, ánh mắt lạnh lùng như sương.
Hứa Thư Kỳ biến sắc, cánh môi run rẩy muốn lên tiếng giải thích, nhưng không ngờ Bùi Hoàn Phong đã xoay người lên lầu.
Tô Y Y thì ngược lại, cô vội vàng giải thích: "Chị Kỳ Kỳ, chị đừng hiểu lầm, em với anh Bùi chỉ là anh em mà thôi."
Lúc nói xong câu này, thì Bùi Hoàn Phong vừa đi đến bên cạnh Tô Y Y.
Anh dừng bước, như cười như không nhìn cô.
Tô Y Y bị ánh mắt này nhìn đến mức tê hết cả da đầu, gò má nóng bừng, bất giác lùi về sau một bước. Chẳng ngờ cô đang đứng ở cầu thang, gót chân đặt ở phía trước bật cầu thang trên, hụt chân ngã về sau.
Cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, Tô Y Y ngơ ngác nhìn Bùi Hoàn Phong đang ôm lấy vòng eo của cô, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau chưa đến 5cm.
Hơi thở nóng càng ngày càng gần, ánh mắt tràn đầy tính công kích của Bùi Hoàn Phong từ từ tiến sát, vào lúc Tô Y Y nhắm tịt mắt lại thì bỗng nhiên vuột đi, kề sát bên tai cô, khẽ nói một câu: "Em có biết cái giá của việc tính kế anh là gì không?"
Giọng nói trầm khiến Tô Y Y đơ ra, ý nghĩa trong lời nói càng khiến cô nảy sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Lợi dụng lúc cô đang ngớ người, Bùi Hoàn Phong bế ngang cô lên.
Chân dài sải bước, bế cô lên lầu một cách nhẹ nhàng.
"Anh...anh muốn làm gì?"
"Anh muốn..." Bùi Hoàn Phong nhìn chằm chằm vào cô gái đang lo lắng thấp thỏm, cánh môi mỏng nhếch lên, nói ra một câu khiến cô đỏ mặt tia tai, "làm em."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương