Chương 5

Tô Y Y muốn sờ vào ngực mình theo phản xạ, như khi tầm mắt di chuyến đến lồng ngực của Bùi Hoàn Phong thì cô siết chặt tay lại.
Nở một nụ cười còn xấu xí hơn khóc, Tô Y Y nghẹn giọng nói: "Cô Hứa, đã lâu không gặp."
Hứa Thư Kỳ, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, được báo chí xưng là người tình trong mộng của đông đảo quần chúng, cũng là người phụ nữ Bùi Hoàn Phong luôn yêu say đắm.
Tô Y Y cúi đầu đi qua, đứng cách giường hơn một mét. Cô không dám lại gần, bởi vì càng gần với Hứa Thư Lỳ xinh đẹp dịu dàng, cô càng có thể cảm nhận được sự khác biệt một trời một vực giữa cô và Bùi Hoàn Phong, mọi sự kỳ vòng của bản thân chẳng qua chỉ là mơ ước hảo huyền...
"Tìm tôi đến có việc gì sao?" Tô Y Y cố giữ bình tĩnh nhẹ giọng hỏi, hàm răng trắng sáng cắt chặt lấy bờ môi trắng bệnh, bây giờ cô chỉ muốn rời nhanh khỏi chỗ này.
Bùi Hoàn Phong ăn một ngụm cháo do Hứa Thư Kỳ bón, sau khi nhai nuốt mới nhìn Tô Y Y đứng ở cuối giường.
"Sau này Kỳ Kỳ sẽ cùng chăm sóc ông với cô, điều cô phải làm là khiến ông nội có ấn tượng tốt với Kỳ Kỳ trước khi tôi nói thật về mối quan hệ của chúng ta."
Bây giờ hai người đã ly hôn rồi, thì sau này anh chắc chắn sẽ nói chuyện muốn kết hôn với Kỳ Kỳ cho ông cụ biết. Vì thế giờ đây muốn thông qua Tô Y Y khiến ông cụ có ấn tượng tốn với Kỳ Kỳ.
Chóp mũi của Tô Y Y cay cay, cô nhíu mày, mím môi kìm chế bản thân không được khóc.
Bàn tay bị cô nắm chặt đến mức chảy máu, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay mềm mại, nhưng vẫn không thể khiến Tô Y Y dời đi được một chút sự chút ý nào.
"Được." Cất lên tiếng nói trầm khàn, Tô Y Y nghĩ, có lẽ cảm giác trái tim bị hàng vạn con kiến gặm nhắm chắc cũng đau đớn như thế này nhỉ.
Tô Y Y sẽ không từ chối Bùi Hoàn Phong, sao cô có thể từ chối anh chứ? Cô yêu say đắm người đàn ông này, bằng lòng dâng hiến mọi thứ cho anh, cho dù là khối tài sản khổng lồ năm xưa, hay là quả tim đã thủng trăm ngàn lỗ vì tinh yêu này, chỉ cần Bùi Hoàn Phong muốn, cô sẽ không bao giờ từ chối.
Nhưng ông trời à, cô đã bỏ ra tất cả, khi nào cô mới có thể nhận được cho dù chỉ là một chút tình yêu của Bùi Hoàn Phong.
Hứa Thư Lỳ chỉ ngồi bên cạnh mỉm cười, múc một thìa cháo thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Bùi Hoàn Phong, nói với vẻ hết cách: "Anh đấy, không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, những việc này đợi sau khi anh ra viện rồi nói cũng được mà."
Ăn xong thìa cháo, Bùi Hoàn Phong kéo Hứa Thư Kỳ tới, dịu dàng lên tiếng: "Người đang ngã bệnh sẽ luôn dễ mềm lòng, lúc này kêu em qua đó chẳng phải là vì muốn tiết kiệm một chút sức lực giúp em sao? Em đã không cảm động thì thôi lại còn quở trách anh, có nên phạt không đây, hử?"
Hứa Thư Lỳ trừng mắt nhìn Bùi Hoàn Phong, hai người bắt đầu đánh thương mắt yêu.
Tô Y Y lẳng lẳng đứng đó, mắt nhìn xuống đất, cho dù không nhìn thấy cảnh tượng khiến lòng cô đau đơn tột cùng kia, nhưng lỗ tai vẫn nghe thấy rất rõ tiếng cười đùa của hai người, khiến móng tay càng đâm sâu hơn vào lòng bàn tay của cô, máu tươi chảy dọc xuống theo từng khớp tay.
Hai người kia cuối cùng cũng dừng lại, Bùi Hoàn Phong vỗ gò mát của Hứa Thư Kỳ: "Đi thu xếp đồ đạc đi, lát nữa rồi qua đó."
Hứa Thư Kỳ ngoan ngoãn đi dọn dẹp đồ đạc, ánh mắt Bùi Hoàn Phong lại nhìn về phía Tô Y Y. Nhìn thấy một vũng máu nhỏ đỏ tươi dưới chân cô, con ngươi đen láy nặng nề,
Sau đó lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, uy hiếp nói: "Tô Y Y, nếu như cô dám giở trò gì, không cần tôi phải nói cho cô biết hậu quả đấy chứ?"
Sau khi bước vào Tô Y Y luôn cúi đầu, giờ đây lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng đã đông thành băng.
"Được."

Anh kêu tôi làm, tôi sẽ làm được vì anh.


Chương 6

Tô Y Y không muốn ở lại đây dù chỉ một phút, xoay người muốn rời đi, nhưng không ngờ phía sau lại vang lên một câu nói:
"Kỳ Kỳ, đừng để mệt quá nhé, chăm sóc tốt cho đứa trẻ trong bụng." Giọng nói của Bùi Hoàn Phong dịu dàng, mang theo sự cưng chiều, nhưng lại khiến cả người Tô Y Y run lên ngay cả bước đi cũng lảo đảo.
Cứ như sét đánh giữa trời quang! Tô Y Y dựa vào khung cửa mới đứng vững được, hai mắt trừng to không thể tin được mà nhìn về phía sau, nhìn thấy vẻ mặt thâm tình của anh.
Lần đầu tiên Tô Y Y cảm thấy, thì ra tình yêu của mình lại thấp hèn, đáng thương như vậy.
"Kỳ Kỳ mang thai rồi, nếu cô dám làm chuyện gì tổn thương cô ấy, tôi sẽ không ta cho cô đâu." Hai người ngọt ngào xong xuôi, Bùi Hoàn Phong vẫn không quên lên tiếng cảnh cáo Tô Y Y.
Đoạn ghi hình xông vào biệt thự lúc trước đã được trợ lý xuất ra, người cưỡng hiếp anh lúc đó, hóa ra là Hứa Thư Kỳ!
Bùi Hoàn Phong vừa thấy đau lòng vừa thấy hơi buồn cười, cô ấy sợ anh có bất trắc gì, muốn xảy ra quan hệ trước khi phẫu thuật, để lại nòi giống cho anh. Nghĩ đến những việc Hứa Thư Kỳ làm vì mình, Bùi Hoàn Phòng càng thêm yêu thương bảo vệ Hứa Thư Kỳ.
Tô Y Y cười thê thảm, cô còn có thể làm ra chuyện gì gây hại Hứa Thư Kỳ chứ?
Bản thân cô đã bị Bùi Hoàn Phong tổn thương đến cùng cực, ngay cả một chút sức lực phản kháng cũng không có, làm gì còn tinh lực làm hại người đang mang thai đứa con của anh?
Tô Y Y chỉ khẽ gật đầu, cố gắng nuốt xuống sự chua xót trong cổ họng, lúc xoay người để mặc cho nước mắt tuôn rơi...
"Cô Tô, bệnh tình của ông nội bây giờ thế nào rồi?" Hứa Thư Kỳ đi theo Tô Y Y đến phòng bệnh của ông Bùi, tuy ngoài mặt rất khách sáo, nhưng trong mắt toàn là sự hả hê và khinh thường.
Tô Y Y nghiêng đầu nhìn cô ta, đột nhiên dừng bước.
"Sao vậy?" Hứa Thư Kỳ không ngờ tới Tô Y Y sẽ dừng lại, cau mày nhìn cô.
"Cô Hứa, với lập trường của cô, bây giờ gọi ông nội hình như có không được ổn cho lắm nhỉ?" Tô Y Y lạnh mặt, đúng là cô yêu Bùi Hoàn Phong, nhưng không có nghĩa là phải nể mặt đối xử vui vẻ với Hứa Thư Kỳ!
Có thể là không ngờ đến Tô Y Y sẽ nói chuyện với cô ta như thế, Hứa Thư Kỳ sửng sốt trong chốc lát, cười lạnh nói: "Hờ, nhưng hiện tại cô Tô đã ly hôn với Hoàn Phong rồi, tôi mới là người Hoàn Phong muốn cưới, huống hồ tôi còn mang thai đứa con của anh ấy, tiếng ông nội này sợ rằng còn ổn hơn so với cô đấy?"
Đối mặt với những lời nói hăm dọa, Tô Y Y chỉ cười lạnh: "Cô muốn gọi thì cứ gọi đi, đến lúc đó bị ông cụ phát hiện ra điều gì thì đừng trách tôi, bây giờ ông ấy vẫn còn xem tôi là cháu dâu đấy."
Ông Bùi không hề quen biết Hứa Thư Kỳ, lần đầu gặp mặt đã bị gọi là ông nội, dựa vào độ tinh anh của ông cụ, chắc chắn có thể phát hiện ra điều bất thường.
Lời vừa nói ra, Hứa Thư Kỳ liền biến sắc. Có thể giữ chặt được Bùi Hoàn Phong, Hứa Thư Kỳ hiển nhiên không phải là loại phụ nữ ngực to ngu ngốc. Cô ta tức giận trừng mắt với Tô Y Y, liếc xéo vài cái rồi xoay đầu đi không để ý đến cô nữa.

Dù đã thắng một trận nhưng tâm trạng của Tô Y Y vẫn rất tồi tệ, sau khi liếc nhìn bụng dưới của cô ta, cô vẫn tiếp tục cất bước dẫn đường.
Ông Bùi có nhiều thắc mắc về người phụ nữ xa lạ này, nhưng thấy là do Tô Y Y dẫn đến nên chẳng nói gì, sau khi biết cô ta tên gì làm gì, cũng chẳng có tâm trạng để ý đến cô ta nữa.
Tô Y Y ngồi bên giường trò chuyện với ông Bùi, Hứa Thư Kỳ thấy thế cũng ngồi xuống bên còn lại muốn xen mồm vào. Nhưng trước giờ ông Bùi không hề thích có người chen lời vào khi đang nói chuyện với người của mình, vì thế thái độ với Hứa Thư Kỳ cũng trở nên chán ghét hơn, khiến cô ta cảm thấy tủi thân.


Chương 7

"Tô Y Y cô cố ý đúng không!" Ngoài phòng bệnh Hứa Thư Kỳ giẫm chân, muốn tát vào mặt Tô Y Y nhưng lại sợ đánh quá mạnh sẽ bị ông Bùi phát hiện, cô ta tức đỏ mặt.
Còn đối tượng khiến cô ta tức giận chỉ nhướng mày, bĩu môi nói: "Tôi đã làm gì chứ? Là ông cụ không muốn nói chuyện với cô, chứ không phải tôi kêu ông ấy không nói chuyện với cô. Ấn tượng tốt cần có quá trình tích lũy, cô gấp gáp như thế làm gì."
Hứa Thư Kỳ tức giận, bộ ngực căng tròn phập phồng liên tục, ánh mắt liếc nhìn vào phòng bệnh toát lên một tia căm thù, sau đó lật mặt nhanh chóng, hoàn toàn không còn nhìn thấy được vẻ thù hận lúc trước nữa, cô ta mỉm cười với Tô Y Y: "Xin lỗi nhé, là do tôi không tốt, hay để tôi đi nói chuyện riêng với ông Bùi, không phải cô định đi lấy nước nóng hay sao?"
Tô Y Y không nghi ngờ gì, bèn nhún vai xách bình thủy đi lấy nước nóng.
Khi Hứa Thư Kỳ không còn nhìn thấy bóng lưng cô nữa mới lách người vào phòng bệnh, ông Bùi nằm trên giường nhìn cô, sau đó lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khóa cửa lại, Hứa Thư Kỳ với đi đến bên giường, vừa cười lạnh vừa lấy một ống tiêm cỡ nhỏ từ trong túi ra. Từ lúc bắt đầu cô ta chẳng hề có ý định muốn nhận được thiện cảm từ ông Bùi, lão già này thích Tô Y Y, tương lai chắc chắn sẽ trở thành trở ngại của bả thân!
Khẽ hừ một tiếng, bước nhanh về trước, Hứa Thư Kỳ không hề do dự gì cắm thẳng ông tiêm vào cổ ông cụ. Ông cụ Bùi bỗng nhiên trợn mắt, nhìn người phụ nữ độc ác ở trước mặt, run tay muốn vùng vẫy nhưng nhanh chóng chẳng còn sức lực gì, hai tay co quắp rơi xuống.
"Ông nội, cháu..." Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tô Y Y nhìn thấy cảnh phía trước, bình thủy trong tay rơi bộp xuống đất, nước nóng bắn ra, làm bỏng mắt cá chân của cô.
Tô Y Y không thể nào ngờ đến, bản thân chỉ đi lấy nước nóng, sau khi trở về mọi chuyện lại thành ra thế này!
"Hứa Thư Kỳ cô làm gì đó!" Tô Y Y nhào tới, đẩy mạnh Hứa Thư Kỳ ra, vội vàng kiểm tra tình trạng của ông Bùi. Nhưng điều khiến cô tuyệt vọng là ông Bùi đã ngừng thở, hai mắt trừng to không cam lòng, khóe mắt vẫn còn vương dấu nước mắt.
Cơn tức giận trong lòng dâng lên, Tô Y Y đang định lên án Hứa Thư Kỳ, nhưng không ngờ khi quay đầu lại thì nhìn thấy cô ta ngã ngồi dưới đất, tay ôm bụng nước mắt ràn rụa, vũng máu giữa hai chân càng ngày càng to, cả người cô trở nên ngơ ngác.
"Cô..." Tay chân Tô Y Y lạnh cóng, lập tức nhớ ra lúc nãy khi cô bước vào. Tuy cô đã đẩy Hứa Thư Kỳ một cái, nhưng không dùng lực mạnh, nên không thể nào đẩy ngã cô ta được!
"Tô Y Y, cô thật độc ác! Sau khi giết ông nội rồi lại giết chết đứa con của tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!" Vẻ mặt Hứa Thư Kỳ đau khổ, ánh mắt tuyệt vọng gần như chân thật. Nếu không phải Tô Y Y biết được chân tướng, chỉ sợ ngay cả bản thân cô cũng sẽ tin vào khả năng diễn xuất của Hứa Thư Kỳ!
Và chính vào lúc này, một nhóm người xông vào phòng. Tô Y Y nhìn theo, thì ra là Bùi Hoàn Phong dẫn theo vệ sĩ xông vào.
Mặt Bùi Hoàn Phong đen như đáy nồi, nhìn thấy tình cảnh trong phòng bệnh, cả người bỗng dưng nổi sát khí, hét lên với vệ sĩ: "Còn nhìn cái gì nữa, mau đi gọi bác sĩ!"

Sắc mặt anh vẫn trắng bệch như cũ, lảo đảo bước lên bế Hứa Thư Ký đang khóc lóc, xoay sang nhìn ông Bùi đang nằm trên giường, thấy cả người ông căng cứng hai mắt trợn to, liền biết không thể cứu vãn được nữa, hai mắt bỗng trở nên đỏ ngầu.
"Hay lắm Tô Y Y, tôi sẽ cô thấy hối hận khi đã sinh ra trên cõi đời này!"


Chương 8

Lúc này Tô Y Y cảm thấy như trời sập, cô hoang mang nhìn Bùi Hoàn Phong, lại nhìn Hứa Thư Kỳ đang rũ mắt nhưng đôi môi lại nở một nụ cười đắc ý khi âm mưu đã thành công, cả người cô trở nên ngơ ngác.
"Không phải tôi...Không phải tôi làm, là Hứa Thư Kỳ làm!" Tô Y Y muốn tiến lên giải thích, nhưng bị một vệ sĩ cao lớn chặn lại, hai tay còn bị vặn ngược ra sau lưng, vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát ra được.
"Vẫn không thừa nhận?"
Bùi Hoàn Phong tức giận đạp vào bụng Tô Y Y, khiến cô đau đớn khom người xuống.
"Tô Y Y! Tôi muốn cô phải chôn theo!"
Tô Y Y bị đạp, đau đớn kêu lên, cánh môi bị cắn đến trắng bệnh, mồ hôi lạnh ứa ra đầy trên trán. Cô co bụng lại không dám đứng thẳng, chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên nhìn Bùi Hoàn Phong, trong mắt toàn là sự thê lương.
Điều khiến cô đau đớn nhất không phải là một cái đạp không lưu tình kia, mà là những lời nói của Bùi Hoàn Phong, nó giống như một con đau sắc bén đâm thẳng vào trái tim cô.
Và Hứa Thư Kỳ đang nằm trong lòng Bùi Hoàn khẽ rên lên, sau đó cả người suy yếu lên tiếng tố cáo hành vi của Tô Y Y: "Em nói với ông nội em đã mang thai rồi, ông nội rất vui vẻ, đồng ý em gả cho anh...không ngờ cô ta tức điên lên, lại...."
Cô ta khóc đến mức cả người co giật, nhìn vào trông đau lòng không thôi, một tay ôm chặt phần bụng dưới, cuối cùng lại ngất đi.
Bùi Hoàn Phong nôn nóng, nhìn Tô Y Y bằng ánh mắt như nhìn người chết, lạnh mặt không nói câu nào rồi bế Hứa Thư Kỳ rời đi.
"Thật sự không phải tôi mà!" Tiếng kêu thê lương không thể đổi lấy được một lần ngoảnh đầu lại của anh ta, Tô Y Y xoay đầu sang nhìn ông Bùi đang nằm bình yên trên giường, rõ ràng lúc nãy ông vẫn còn ổn mà, sao lại thành ra nông nổi này?
Đầu Tô Y Y như nổ tung, cảm giác đau thương khi ông Bùi chết đi vẫn đang giày vò cô, bây giờ lại có thêm sự đau khổ khi Bùi Hoàn Phong hoàn toàn không tin tưởng cô. Vệ sĩ phía sau lạnh lùng áp giải cô đi, còn cô thì không còn có thêm bất kỳ phản ứng nào nữa.
Tôi không oán giận gì khi anh không yêu tôi, nhưng vì sao ngay cả một chút tin tưởng anh cũng không thể cho tôi chứ?
Cô đau đớn nhắm mắt lại, nước mắt chạy dọc gò má, cơn đau do trái tim máy mang lại dường như còn ghê gớm hơn so với lúc trước, thiêu đốt giày vò cơ thể cô. Tô Y Y nửa tỉnh nửa mê suy nghĩ, có thể thà chết đau như vậy còn hơn...
Nửa sống nửa chết bị người khác áp giải đi hơn mười phút đồng hồ trong hành lang, xung quanh có không ít người đến hóng chuyện, chỉ chỉ trỏ trỏ vào "hung thủ giết người" Tô Y Y, còn có người lên tiếng mắng chửi. Khuôn mặt Tô Y Y mất đi thần thái, ngay cả ánh mắt cũng ảm đạm tối tăm, cứ như không nghe thấy tiếng mắng chửi của thế giới bên ngoài.
Khi cảnh sát đến, sắc mặt Tô Y Y trắng bệch ngồi dưới đất, xung quanh còn có thêm rác rưởi của ai đó ném vào cô.
"Dẫn phạm nhân đi." Cảnh sát đi đầu phất tay kêu người tiến lên còng tay Tô Y Y lại, không hỏi thêm điều gì đã dẫn người về cục cảnh sát.
Tô Y Y không được thẩm vấn, mà bị áp đặt thẳng tội danh giết người phán tử hình, hoãn thi hành án 3 năm. Cho dù cô muốn biện giải, nhưng tiền của cô đã mang hết cho ông Bùi dùng để giúp Bùi Thị vượt qua cơn khó khăn, cô của bây giờ, không mời nổi một người luật sư.
Ngay hôm nay, Tô Y Y bị giam vào trong nhà tù tối tăm, chung một phòng với pham nhân giết người chân chính, vĩnh viễn mất đi tự do.
Tô Y Y nằm ngơ ngác trong tù một đêm, ngày hôm sau bị gọi đi kiểm tra.



Chương 9

Phạm nhân vào tù đều sẽ được kiểm tra theo thông lệ, nhưng bởi vì tình hình của Tô Y Y thuộc vào dạng đặc biệt, nên hôm qua mới sắp xếp giam người trước, rồi hôm sau mới tiến hành kiểm tra.
Kiểm tra cùng với Tô Y Y còn có một người phụ nữ khác, hai mắt chán chường, mặt mày xanh xao, ngay cả phản ứng cũng rất chậm, cho dù nhìn ai cũng đều bày ra dáng vẻ phòng bị.
Bác sĩ làm tròn chức trách, kiểm tra kỹ càng từng mục cho hai người, sau đó điền số liệu vào trong hồ sơ. Chẳng qua chắc vì sợ hãi "tội phạm giết người", nên lúc nào cũng căng mặt, không nói câu nào.
Sau khi rời khỏi Bùi Hoàn Phong, Tô Y Y vẫn luôn giữ sáng vẻ nửa sống nửa chết, bác sĩ nói thế nào cô làm thế đó, đầu ốc trống rỗng.
Không biết đã qua bao lâu, bác sĩ kia bỗng nhiên ồ lên, nhìn Tô Y Y bằng ánh mắt kinh ngạc: "Cô có thai rồi?"
Lần này, cuối cùng Tô Y Y cũng có phản ứng. Cô kinh ngạc nhìn bác sĩ, không tin được đặt tay lên bụng, ánh mắt hoang mang.
Có thai?
Trong đầu Tô Y Y hiện lên chuyện một tháng trước khi cô đột nhập vào biệt thự của Bùi Hoàn Phong mây mưa với anh một đêm, cả người cô nhảy ra khỏi ghế, đôi mắt trống rỗng lần đầu ánh hiện lên sắc màu, kích động đến mức sắp bật khóc.
"Bác sĩ, tôi, thật sự có thai rồi ư?"
Một tháng nay xảy ra rất nhiều việc, sao cô có thể tin được, bản thân mình vẫn còn có thể mang thai đứa con của Bùi Hoàn Phong!
Bác Sĩ giật mình bởi dáng vẻ kích động của cô, nhưng suy nghĩ lại cũng thấy dễ hiểu, anh ta đứng dậy vỗ vai cô đầy an ủi: "Đúng vậy, cô có thai được 1 tháng rồi, chuyện này tôi sẽ nói một tiếng với ngục trưởng, kêu cô ấy cho cô sự đãi ngộ đặc biệt."
Có được xác nhận Tô Y Y cười như một đứa trẻ, nước mắt tuôn rơi. Cô vừa lau nước mắt vừa nói tiếng cảm ơn với bác sĩ, khiến bác sĩ cảm thấy hơi không nhẫn tâm.
Sau khi kiểm tra hoàn tất bác sĩ lại nói với Tô Y Y một việc cần chú ý khi mang thai, lúc này mới tiễn người đi, giao nộp số liệu lên.
Khi Tô Y Y đang vui mừng vì đứa bé trong bụng, thì Bùi Hoàn Phong đang canh giữ bên giường Hứa Thư Kỳ cũng nhận được tin tức này.
"Anh nói gì? Tô Y Y có thai? Còn có thai được một tháng rồi?" Bùi Hoàn Phong kinh ngạc nhìn trợ lý đặc biệt, tức giận đấm vào tường.
"Người phụ nữ này! Làm gì có cái lý ấy!"
Nghĩ đến việc Tô Y Y lừa dối anh vụng trộm với người đàn ông khác, còn có thai nữa, trái tim Bùi Hoàn Phong như bị dao xẻo lăng trì, cả người toát ra khí lạnh.
Trợ lý đứng bên cạnh, cung kính hỏi: "Bùi Tổng, có cần tìm người xử lý cô ta không?"
Tuy Bùi Hoàn Phong tức giận, nhưng lý trí của anh vẫn còn tồn tại, xua tay nói: "Không cần!"
Nhìn dáng vẻ híp mắt nghiến răng của Bùi Hoàn Phong, ánh mắt trợ lý lóe lên, âm thầm liếc nhìn vào trong phòng bệnh.
Đợi đến khi Bùi Hoàn Phong đi mua món cháo Hứa Thư Kỳ thích ăn nhất, trợ lý mới bước vào phòng, nhìn người đang nằm trên giường, ánh mắt sáng tối không rõ.
"Không thể giữ lại đứa bé này được." Hứa Thư Kỳ lạnh lùng nhìn anh ta, nhàn nhạt nói một câu.
Trợ lý gật đầu, sau đó lại nhìn vào bụng của Hứa Thư Kỳ, nghiên răng siết chặt tay: "Tô Y Y có thai rồi."
Hứa Thư Kỳ sờ vào bụng mình, khuôn mặt trở nên độc ác, âm hiểm nói: "Con của tôi đã mất, con của cô ta cũng không thể giữ lại được!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương