Vợ Cũ Của Tổng Tài Lạnh Lùng
-
Chương 72: Đêm không ngủ (p1)
Nhớ tới những ngày nằm viện có Tuyết Y bên cạnh làm bạn với anh. Anh cũng phải cảm ơn lần sinh bênh này mới biết được mình muốn cái gì. Anh tham lam hưởng thụ sự chăm sóc của cô. Những giây phút ấm áp đó chỉ cần anh muốn thì cũng có thể làm được. Thế nhưng hiện giờ anh đã làm ra chuyện chết tiệt gì đây?
Con người chính là như vậy luôn đi tìm hạnh phúc nhưng lại không biết rằng hạnh phúc đã sớm trong tầm tay. Hạnh phúc là một điều rất bình dị tự nhiên, nó không có thể sắp đặt được.
Yêu là gì? Chẳng lẽ cả ngày phải nói câu “em yêu anh” thì mới là yêu sao? Anh cũng không hiểu sao lúc đó mình lại làm ra chuyện điên rồ như vậy. Giờ nghĩ lại, những người bạn kia mắng anh đúng lắm. Nghĩ lại những việc đã xảy ra 30 năm nay từng chút một, những chuyện từ lúc kết hôn với Tuyết Y, những lời cô nói, những việc cô làm. Rồi nhớ lại những chuyện mà mình đã làm thành công không ít nhưng thất bại cũng nhiều. Anh thấy việc mình làm đúng nhất đó là đã kết hôn với cô, làm cho cô yêu mình. Nhưng cuối cùng vì sao anh lại tự tay biến nó thành một sai lầm to lớn.
Thật đáng cười. Đêm nay, trong lúc này đây là anh đang sám hối sao?
Giờ mới hiểu rõ mọi chuyện nhưng có phải đã quá muộn rồi chăng? Anh thừa nhận anh không phải là người quang minh lỗi lạc gì, về chuyện nằm viện đến lúc thích hợp anh sẽ nói rõ cho Tuyết Y biết nhưng cũng có thể đây sẽ là bí mật bị chôn dấu vĩnh viễn.
Anh thừa nhận anh không phải thánh nam luôn luôn chuyên nhất tình cảm với một người, đầu tiên nghĩ mình không cần cô nhưng sau khi gặp lại thì luôn luôn tìm mọi cách để tiếp cận cô còn không chịu được cảnh cô cùng người đàn ông khác cùng một chỗ. Vì muốn lấy được cảm tình của cô chính anh còn cố diễn vở kịch này đến mức mắc bệnh thật.
Nhưng hiện tại Tần Ngữ Tâm đang mang thai, anh nên làm sao đây? Việc này đúng là một trò cười.
Mở màn thì hoành tráng, quá trình cũng không kém không nghĩ tới kết cục lại bi thảm đến vậy.
Mới qua mấy ngày, ngôi sao kia vẫn vậy không thiếu ngôi sao nào, ánh trăng kia vẫn thế vẫn tít trên trời cao. Duy chỉ có anh là lại trở thành bố. Ông trời sinh ra ta chỉ là một diễn viên nhỏ không đủ thay đổi chuyện mọi người được. Dù sao anh cũng rất hi vọng có con. Cho nên anh không thể rũ bỏ trách nhiệm với Tần Ngữ Tâm được.
Hoắc Tư Hào cảm thấy mình sắp suy nghĩ đến hỏng mất, chưa từng có chuyện gì làm anh hao tâm tổn trí như thế này.
Anh không ngừng hút thuốc.
Khi xuất viện, anh đã nói với Tuyết Y khoảng hai ngày nữa sẽ đến tìm cô, có lẽ dáng vẻ của anh lúc đó quá đáng thương nên Tuyết Y không đành lòng cự tuyệt. Nhưng anh không phải đáng thương mà là đáng giận.. Hiện tại bảo anh phải đối mặt với cô như nào đây?
“Tuyết Y, em đã ngủ chưa?” Cuối cùng anh cũng không ngăn được mình mà đi đến thư phòng gọi điên cho cô.
“Anh, Tư ….” Người bên kia dừng một chút “Đã trễ rồi gọi điện cho em có việc gì không?” Cô không còn nói chuyện vẻ tức giận nữa mà đã dịu dàng hơn trước nhiều.
“Không có việc gì chỉ là muốn biết em ngủ chưa thôi, anh nhớ em.” Anh cúi đầu nói.
“Anh sao vậy? Người anh có chỗ nào không khỏe sao?” Cảm thấy sự khác thường, cô cảnh giác hỏi.
“Không có gì, Tuyết Y em có hận anh không?” Bỗng nhiên anh lại hỏi một câu như vậy.
“Sao anh lại hỏi chuyện này? Mọi chuyện đều đã qua rồi anh không cần để trong lòng.” Cô an ủi.
“Anh biết, anh đã phạm phải nhiều lỗi lầm mà không thể cứu vãn được nữa. Mấy ngày nằm việc anh mới hiểu được rằng có phúc mà không biết hưởng, em đã từng hết lòng quan tâm, chăm sóc, yêu thương anh như vậy đã đủ khiến anh mãn nguyện rồi.”
Sau đó không gian lại lâm vào yên tĩnh. Đây chính là cách bọn họ chung sống bình thản, tự nhiên.
Anh cứ cầm tai nghe như vậy, anh chỉ muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này. Anh cảm thấy như này là đủ rồi. Từ khi nào anh lại dễ thỏa mãn mình như vậy?
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Cô vẫn không nhịn được mà hỏi.
Anh có thể giải thích được sao? “Không có gì, chỉ là muốn nói cám ơn em thôi. Cám ơn em, Tuyết Y, cám ơn em đã quan tâm chăm sóc anh.”
Anh chúc cô ngủ ngon lưu luyến mãi mới đặt điện thoại xuống. Sau đó anh không rời thư phòng mà lại hút thêm một điếu thuốc nữa.
———————–
Lời tác giả: Nam chính của chúng ta bắt đầu trưởng thành hơn rồi, đã ngồi suy ngẫm lại những lời nói hành động của mình xem ra lần này bênh giống như làm anh được tái sinh lần nữa. Chẳng qua đường còn dài anh ta cần cố gắng hơn………
Con người chính là như vậy luôn đi tìm hạnh phúc nhưng lại không biết rằng hạnh phúc đã sớm trong tầm tay. Hạnh phúc là một điều rất bình dị tự nhiên, nó không có thể sắp đặt được.
Yêu là gì? Chẳng lẽ cả ngày phải nói câu “em yêu anh” thì mới là yêu sao? Anh cũng không hiểu sao lúc đó mình lại làm ra chuyện điên rồ như vậy. Giờ nghĩ lại, những người bạn kia mắng anh đúng lắm. Nghĩ lại những việc đã xảy ra 30 năm nay từng chút một, những chuyện từ lúc kết hôn với Tuyết Y, những lời cô nói, những việc cô làm. Rồi nhớ lại những chuyện mà mình đã làm thành công không ít nhưng thất bại cũng nhiều. Anh thấy việc mình làm đúng nhất đó là đã kết hôn với cô, làm cho cô yêu mình. Nhưng cuối cùng vì sao anh lại tự tay biến nó thành một sai lầm to lớn.
Thật đáng cười. Đêm nay, trong lúc này đây là anh đang sám hối sao?
Giờ mới hiểu rõ mọi chuyện nhưng có phải đã quá muộn rồi chăng? Anh thừa nhận anh không phải là người quang minh lỗi lạc gì, về chuyện nằm viện đến lúc thích hợp anh sẽ nói rõ cho Tuyết Y biết nhưng cũng có thể đây sẽ là bí mật bị chôn dấu vĩnh viễn.
Anh thừa nhận anh không phải thánh nam luôn luôn chuyên nhất tình cảm với một người, đầu tiên nghĩ mình không cần cô nhưng sau khi gặp lại thì luôn luôn tìm mọi cách để tiếp cận cô còn không chịu được cảnh cô cùng người đàn ông khác cùng một chỗ. Vì muốn lấy được cảm tình của cô chính anh còn cố diễn vở kịch này đến mức mắc bệnh thật.
Nhưng hiện tại Tần Ngữ Tâm đang mang thai, anh nên làm sao đây? Việc này đúng là một trò cười.
Mở màn thì hoành tráng, quá trình cũng không kém không nghĩ tới kết cục lại bi thảm đến vậy.
Mới qua mấy ngày, ngôi sao kia vẫn vậy không thiếu ngôi sao nào, ánh trăng kia vẫn thế vẫn tít trên trời cao. Duy chỉ có anh là lại trở thành bố. Ông trời sinh ra ta chỉ là một diễn viên nhỏ không đủ thay đổi chuyện mọi người được. Dù sao anh cũng rất hi vọng có con. Cho nên anh không thể rũ bỏ trách nhiệm với Tần Ngữ Tâm được.
Hoắc Tư Hào cảm thấy mình sắp suy nghĩ đến hỏng mất, chưa từng có chuyện gì làm anh hao tâm tổn trí như thế này.
Anh không ngừng hút thuốc.
Khi xuất viện, anh đã nói với Tuyết Y khoảng hai ngày nữa sẽ đến tìm cô, có lẽ dáng vẻ của anh lúc đó quá đáng thương nên Tuyết Y không đành lòng cự tuyệt. Nhưng anh không phải đáng thương mà là đáng giận.. Hiện tại bảo anh phải đối mặt với cô như nào đây?
“Tuyết Y, em đã ngủ chưa?” Cuối cùng anh cũng không ngăn được mình mà đi đến thư phòng gọi điên cho cô.
“Anh, Tư ….” Người bên kia dừng một chút “Đã trễ rồi gọi điện cho em có việc gì không?” Cô không còn nói chuyện vẻ tức giận nữa mà đã dịu dàng hơn trước nhiều.
“Không có việc gì chỉ là muốn biết em ngủ chưa thôi, anh nhớ em.” Anh cúi đầu nói.
“Anh sao vậy? Người anh có chỗ nào không khỏe sao?” Cảm thấy sự khác thường, cô cảnh giác hỏi.
“Không có gì, Tuyết Y em có hận anh không?” Bỗng nhiên anh lại hỏi một câu như vậy.
“Sao anh lại hỏi chuyện này? Mọi chuyện đều đã qua rồi anh không cần để trong lòng.” Cô an ủi.
“Anh biết, anh đã phạm phải nhiều lỗi lầm mà không thể cứu vãn được nữa. Mấy ngày nằm việc anh mới hiểu được rằng có phúc mà không biết hưởng, em đã từng hết lòng quan tâm, chăm sóc, yêu thương anh như vậy đã đủ khiến anh mãn nguyện rồi.”
Sau đó không gian lại lâm vào yên tĩnh. Đây chính là cách bọn họ chung sống bình thản, tự nhiên.
Anh cứ cầm tai nghe như vậy, anh chỉ muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này. Anh cảm thấy như này là đủ rồi. Từ khi nào anh lại dễ thỏa mãn mình như vậy?
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Cô vẫn không nhịn được mà hỏi.
Anh có thể giải thích được sao? “Không có gì, chỉ là muốn nói cám ơn em thôi. Cám ơn em, Tuyết Y, cám ơn em đã quan tâm chăm sóc anh.”
Anh chúc cô ngủ ngon lưu luyến mãi mới đặt điện thoại xuống. Sau đó anh không rời thư phòng mà lại hút thêm một điếu thuốc nữa.
———————–
Lời tác giả: Nam chính của chúng ta bắt đầu trưởng thành hơn rồi, đã ngồi suy ngẫm lại những lời nói hành động của mình xem ra lần này bênh giống như làm anh được tái sinh lần nữa. Chẳng qua đường còn dài anh ta cần cố gắng hơn………
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook