Thật là xấu hổ.

Một đám người phía sau.

Có giám đốc điều hành của An Hối, cũng có giám đốc điều hành của Hồng Hưng, còn có cả những người qua đường xem náo nhiệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thật sự rất xấu hổ.

Chu Nhân nghiêng người không dám nhìn Tư Nhất Văn, từ trước đến nay, trước mặt anh cô luôn là hình tượng thục nữ khuê các. Để cứu lấy chút thể diện cuối cùng, Chu Nhân điềm tĩnh ném đi đôi giày cao gót đinh tán Valentino đã biến dạng, chỉnh trang lại diện mạo. Sau đó, cô quay người lại nhìn mọi người với nụ cười ngượng ngùng.

Làm cũng đã làm rồi, nếu như thời gian có quay ngược lại cho Chu Nhân thêm một cơ hội nửa thì cô cũng sẽ đánh vị tổng giám đốc Trần này mà không do dự.

Cùng lắm thì bớt chửi thề lại.

Tổng giám đốc Trần nằm trên mặt đất gào thét, dường như bị đánh rất đau: “Cứu… cứu tôi.”

Chu Nhân lại dùng chân đá vào vị tổng giám đốc Trần này một cái mà không để lại chút dấu vết.

Tư Nhất Văn kéo Chu Nhân đến phía trước, nhìn kỹ từ trên xuống dưới: “Có bị thương chỗ nào không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Nhân thuận thế nép vào trong lòng Tư Nhất Văn, giả vờ yếu đuối: “Nhất Nhất, lúc nảy thật sự doạ chết em rồi…”

Tư Nhất Văn cười, vỗ vỗ lưng Chu Nhân: “Đừng sợ, bọn anh đã báo cảnh sát rồi.”

Chu Nhân biết Tư Nhất Văn đang phối hợp diễn xuất với cô, cô muốn cười nhưng không thể cười, chỉ có thể vùi mặt vào lòng Tư Nhất Văn.

Trước mặt mọi người, Tư Nhất Văn đã chủ động đứng giúp vợ giải quyết những rắc rối này.

Sự quan tâm và những câu hỏi phỏng vấn của mọi người làm cho hiện trường trở nên hỗn loạn. Vậy mà, Chu Nhân lại nép vào lòng Tư Nhất Văn quyết tâm giả chết không động đậy.

Sự việc cuối cùng được giải quyết như thế nào Chu Nhân không biết, tóm lại dưới sự bao che của Tư Nhất Văn, cô không bị cảnh sát bắt đi thẩm vấn hay bị gì cả.

Còn về vị tổng giám đốc Trần đó, bởi vì có tật giật mình nên cũng không dám nói bản thân bị Chu Nhân đánh.

Tình hình của Bùi Dao không tốt lắm, dường như cô ấy bị hạ thuốc mê nên không thể đứng vững, được người của An Hồi đưa đến bệnh viện.

Việc này đã gây ra những ảnh hưởng rất xấu đến An Hồi, phó chủ tịch toàn cầu An Hồi xấu hổ nghiêm mặt trách mắng, nói bằng bất cứ giá nào cũng sẽ truy tìm ra người chịu trách nhiệm, không để cho nhân viên nữ chịu một chút tổn hại nào từ công ty, thế nhưng lời này không có ai tin cả.

Tối nay không chỉ lãnh đạo thành phố A có mặt, mà lãnh đạo Hồng Hưng cũng có mặt, nên cảnh tượng cực kỳ khó coi.


Điều đáng tiếc là, chợ đêm vẫn chưa đi được.

Tư Nhất Văn vô tình phát hiện ra tay của Chu Nhân bị thương, nói gì đi chăng nữa thì cũng dẫn cô đi xử lý trước.

Vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ có một vết xước, lại chảy ít máu. Điều duy nhất làm người ta thấy ghê là máu chảy hơi nhiều. Có lẽ lúc nãy khi Chu Nhân đánh người không cẩn thận nên bị giày cao gót làm bị thương.

Rất phiền phức, còn phải đến bệnh viện cấp cứu gần đó để điều trị.

Bận hết nửa tiếng đồng hồ thì mọi việc mới xong.

Thỉnh thoảng, Tư Nhất Văn sẽ nhìn cô, quan tâm cô: “Đau không?”

Chu Nhân: “Câu này của anh hỏi nhiều đến mức tai em muốn mọc kén luôn rồi này, anh mà hỏi một lần nữa thì em sẽ may miệng anh lại.”

Anh dường như rất lo lắng: “Bác sĩ nói suýt chút nữa thì sẽ phải khâu lại đó.”

Chu Nhân bật cười: “Cái này có tính là gì, lúc trước trong quá trình huấn luyện quân sự xương cụt của em đã từng bị gãy…”

Nói được nửa chừng, cô dường như nhớ lại một số hình ảnh, tự cười bản thân mình và không nói gì nữa.

Tư Nhất Văn nhìn cô: “Tại sao không nói nữa?”

“Không có gì đáng để nói cả.” Chu Nhân mặt lộ ra vẻ không nhẫn nại, “Đúng rồi, tình hình của Bùi Dao ra sao rồi?”

Tư Nhất Văn nói: “Bên An Hồi đã đưa Bùi Dao đi bệnh viện rồi.”

Chu Nhân tò mò: “Cậu ta thật sự bị hạ thuốc sao? Sao lãnh đạo An Hồi lại là cái dạng ấy được kia chứ? Đây là trước mắt công chúng đấy? Đã vậy còn là trường hợp quan trọng như thế? Aizzz, tên đó không thể quản được nửa thân dưới của mình à? Việc này có được lên báo không? Có phải sẽ gây ra ảnh hưởng rất xấu không?”

Một loạt các câu hỏi.

Vẻ mặt Tư Nhất Văn bất đắc dĩ: “Em muốn anh trả lời câu hỏi nào trước?”

Chu Nhân lúng túng nói: “Sao anh không đi thăm Bùi Dao?”

“Anh thăm cô ấy làm gì?”

“Cậu ta không phải là bạn học cấp ba của anh sao?"

Tư Nhất Văn nói với vẻ đầy ẩn ý: “Ừm, cô ấy chỉ là bạn học cấp ba của anh.”

“Hừm.” Không hổ danh là người lãnh đạo của một tập đoàn lớn, nói chuyện nhất định không thể cho người ta nắm được thóp.


Chu Nhân hỏi: “Có thể đi được chưa?”

“Ừm, đi thôi.”

Trên đường về, bên trong xe được chiếu sáng bởi đèn neon. Buổi tối ở đây phong cảnh cũng rất đẹp, tuỳ tiện chụp một tấm cũng là một bức ảnh rất đẹp.

Tư Nhất Văn mang vẻ mặt cười như không cười nhìn Chu Nhân, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé còn lại của cô chơi đùa, không cho cô né tránh ánh mắt của anh.

Nghĩ đến những việc xảy ra vào ban đêm, Chu Nhân có chút chột dạ và ngại ngùng. Bị Tư Nhất Văn nhìn một lúc, cô buộc phải che đôi mắt của anh lại, không cho anh nhìn mình với ánh mắt đầy ý đồ như vậy.

Cô vùng vằng nói: “Anh muốn cười nhạo thì cứ việc! Dù sao thì em chính là loại người đó.”

Tư Nhất Văn kéo tay của Chu Nhân, đồng thời kéo cô vào trong lòng mình: “Loại người nào?”

Chu Nhân thuận thế hỏi ngược lại: “Vậy anh cảm thấy em là loại người nào?”

“Em là một người tốt.” Anh trả lời với giọng điệu nghiêm túc.

“Haha!”

Đây là nụ cười đầu tiên mà Chu Nhân cười trong ngày hôm nay, một nụ cười thật sự rất vui.

“Anh cảm thấy lúc nãy khi em đánh người có đẹp không?”

Tư Nhất Văn làm như không có việc gì, gật gật đầu: “Đẹp.”

Nụ cười trên môi Chu Nhân càng sâu: “Không giấu gì anh, em đã đạt được đai đen taekwondo từ khi còn nhỏ cơ. Lúc trước em từng nghĩ rằng có một ngày nào đó sẽ trừ hại cho dân. Hôm nay cũng xem như là đã thực hiện được, rất có cảm giác thành tựu.”

Tư Nhất Văn vê vê đôi má của Chu Nhân như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Giấc mơ đã thực hiện được rồi, có phải nên chúc mừng một chút không?”

Hai mắt Chu Nhân sáng lên: “Chúc mừng như thế nào?”

Tư Nhất Văn nhìn Chu Nhân một lúc, đôi mắt sâu như muốn hút cô vào vực sâu. Dưới ánh mắt mong đợi của Chu Nhân, anh đưa một tay ra sau đầu cô, cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Anh cạy môi cô ra, đồng thời khuấy đảo trong miệng cô, trên đầu lưỡi còn mang một ít mùi rượu, còn có cả mùi gỗ trên người anh.

Vẫn còn ở trên xe mà…

Chu Nhân muốn nhắc nhở Tư Nhất Văn, nhưng anh lại không chút do dự mà tiếp tục hôn cô.


Điều khiến cho Chu Nhân không thể chống đỡ nổi đó là sau khi về tới khách sạn, Tư Nhất Văn đã không cho cô bất kỳ cơ hội để thở dốc nào.

Ba ngày trong chuyến đi này, theo lý mà nói thì ban ngày đã rất mệt rồi nhưng Tư Nhất Văn lại rất nhiệt tình với chuyện này, mỗi buổi tối một lần là bắt buộc. Sáng hôm qua, lúc Chu Nhân còn đang ngủ thì bị Tư Nhất Văn đánh thức, cuối cùng cô vừa khóc vừa cắn anh thì anh mới miễn cưỡng tha cho.

Chu Nhân còn nghi ngờ, người này có phải là Teddy chuyển thế không vậy?

Vừa đói vừa mệt còn bị giày vò nhiều lần, Chu Nhân tức giận cắn vào vai Tư Nhất Văn đồng thời lớn tiếng mắng anh.

Tư Nhất Văn không những không khó chịu mà còn đột nhiên lấy ra một chiếc vòng tay kim cương như đang làm ảo thuật rồi đeo vào tay bị thương của cô.

Đôi mắt đẫm lệ của Chu Nhân chợt sáng lên, giọng điệu tủi thân hỏi Tư Nhất Văn: “Đây là cái gì?”

“Lần trước trong một lần đi công tác, vô tình đi ngang qua một cửa hàng trang sức cổ, thấy rất hợp với em nên anh đã mua nó.”

Tư Nhất Văn cắn nhẹ lên môi Chu Nhân, dùng ngón tay vuốt ve giọt lệ nơi khóe mắt cô: "Thích không?"

“Thích lắm!” Chu Nhân vui như nở hoa, Chu Nhân vốn không hề quan tâm đến giá trị của nó, chỉ cần đối phương có lòng thì cô đã rất vui rồi. Nhưng mà chiếc vòng này Chu Nhân vừa nhìn là đã nhận ra, đây là vòng tay 1920s - thời kỳ art Deco.

“Ngốc thật, tại sao lại dễ dỗ thế này?”

Tư Nhất Văn đứng dậy, mặc bừa một chiếc áo choàng tắm rồi chuẩn bị đi nấu một ít gì đó cho Chu Nhân ăn.

Đèn trong phòng mờ mịt không rõ, Chu Nhân nằm trên giường nhìn Tư Nhất Văn. Tóc anh đen và có chút rối, nhìn có chút sexy và kiêu kỳ.

Ngày hôm nay bởi vì Bùi Dao, Chu Nhân đôi khi sẽ nhớ lại vẻ ngoài đầy thu hút của Tư Nhất Văn thời anh còn trẻ. Lúc đó anh là nam thần của trường, được rất nhiều người thích. Tư Nhất Văn là người mà các cô gái xung quanh cô nhắc đến nhiều nhất trong các cuộc nói chuyện phiếm, đến ngay cả Chu Nhân cũng vô thức chú ý đến Tư Nhất Văn.

Tư Nhất Văn ngày nay tuy không trẻ trung như trước nhưng ngũ quan anh tuấn lại trưởng thành hơn, trở nên cao quý hơn làm người khác khó mà sánh được.

“Nhất Nhất.” Chu Nhân đột nhiên làm nũng: “Em muốn ăn mì do chính anh nấu, có được không?”

Cô chỉ là đang thăm dò anh nên mới hỏi, không ngờ Tư Nhất Văn lại đồng ý không chút do dự.

Chu Nhân sửng sốt.

Lúc này cô đâu có nắm giữ mạng của anh đâu.

Trong lúc chờ đồ ăn, Chu Nhân nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại mà Tư Vũ gửi đến.

Tư Vũ: [Chị dâu, chị và anh em lại lên hotsearch nữa rồi! Xem ra cư dân mạng rất tò mò về cuộc sống sau hôn nhân của vợ chồng Zeus!]

Tư Vũ: [Chị dâu, cầu xin chị hãy tham gia chương trình [Quá trình yêu đương] đi.]

Chu Nhân trả lời: [Em cầu xin chị làm gì? Anh của em cũng sẽ không đồng ý.]

Tư Vũ: [Chỉ cần chị đồng ý, anh của em chắc chắn không vấn đề gì, anh ấy nghe lời chị nhất mà!]

Chu Nhân: [...]


Mở Weibo ra, hot search thứ hai chính là #Vợ chồng Zeus cùng nhau đi du lịch ở thành phố A# [new]

Cmt đầu tiên trong Weibo là do “Trái ớt nhỏ Zeus vô địch” đăng.

Trái ớt nhỏ Zeus vô địch : [@siêu thoại cp vợ chồng Zeus, vợ chồng Zeus là đang du lịch ở thành phố A sao? Hahahaha, tạo hình của Chu Nhân là gì thế này??? Cười chết tôi rồi!!!] Đính kèm 9 bức ảnh.

Trong mấy bức ảnh đó, toàn thân Chu Nhân được bao bọc gần như kín mít giống như xác ướp, bởi vì Chu Nhân đi giày thể thao đế bằng, đứng cạnh Tư Nhất Văn tạo nên sự chênh lệch chiều cao rất đáng yêu.

Bên cạnh Chu Nhân là Tư Nhất Văn với áo sơ mi trắng, quần tây đen và mũ lưỡi trai, hai tay lười biếng đút vào túi quần, người hơi nghiêng xuống để tương xứng với chiều cao của vợ, nhìn vậy mà lại tràn đầy hơi thở thanh xuân.

[Hahahahaha, cười chết tôi rồi, Chu Nhân chống nắng đỉnh quá!]

[Xin thương hiệu chống nắng của Chu Nhân.]

[Chu Nhân thật sự quá đỉnh, như đến Dubai vậy đấy.]

[Tôi cũng vậy, thà nóng chết chứ nhất quyết không để nắng cháy đen.]

[Tư Nhất Văn: Vợ tôi thật ra là một người Ả Rập.]

[Hahahaha đây thật sự là vua của chống nắng, chúng ta nên học hỏi Chu Nhân!]

[Nhan sắc của Tư Nhất Văn trong bức hình này chỉ có mình tôi chú ý đến thôi sao? Cmn, nó hoàn toàn khác với phong cách giày da tây trang trước đây, cũng quá tuyệt vời rồi!]

[Hôm qua có người nói Chu Nhân và Tư Nhất Văn là vợ chồng plastic, có phải là tự tát vào mặt mình không?]

[Vợ chồng người ta quan hệ tốt như thế, đừng có nói plastic với không plastic.]

[Đúng vậy, cuộc sống riêng của mình chính là đằng sau những cánh cửa đóng kín ấy chứ không phải phô diễn ra bên ngoài cho người khác xem. Hy vọng một số blogger nổi tiếng, đúng, tôi muốn nói đến Vu Dung Dung đó, đừng có mà mặt dày như vậy.]

Vấp ngã trong trạng thái hoảng hốt: [Tôi có một câu hỏi, làm sao mọi người biết người đứng cạnh Tư Nhất Văn là Chu Nhân?]

“Trái ớt nhỏ Zeus vô địch” trả lời “Vấp ngã trong trạng thái hoảng hốt”: [Hoạt động từ thiện GIBAN mà Chu Nhân tham dự hai ngày trước là được tổ chức tại thành phố A, vừa đúng lúc Tư Nhất Văn cũng xuất hiện tại thành phố A. Như mọi người biết thì đây là một tỉnh du lịch lớn, vợ chồng họ đi du lịch cùng nhau thì có gì lạ? Vị anti này, bạn nói xem chúng tôi làm sao biết được người con gái bên cạnh Tư Nhất Văn là Chu Nhân?]

“Vấp ngã trong trạng thái hoảng hốt” trả lời “Trái ớt nhỏ Zeus vô địch”: [??? Ai là anti? Tôi thấy bạn mới anti cao cấp đấy, tôi không hiểu tình hình nên mới hỏi một chút không được à??? Giọng điệu có cần phải gây hấn như thế không???]

“Trái ớt nhỏ Zeus vô địch” trả lời “Vấp ngã trong trạng thái hốt hoảng”: [Xin lỗi, gần đây thường xuất hiện thủy quân, sợ rồi sợ rồi.]

Chu Nhân không hề quan tâm đến những cuộc chiến giữa cư dân mạng, trái lại cảm thấy có chút thắc mắc những bức ảnh mà cô và Tư Nhất Văn ở cùng nhau là ai chụp?

Dựa theo góc chụp có thể nhìn ra được, người chụp cách vị trí của họ không xa, thậm chí giống với một người theo dõi chuyên nghiệp. Chu Nhân đã cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào về việc bị chụp ảnh.

Cô thật sự không có chút kinh nghiệm nào về phương diện trinh sát nhưng Tư Nhất Văn không đến nỗi ngốc như vậy chứ?



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương