Cuộc họp thường kỳ sắp bắt đầu, Chu Sơ Hành nói xong câu này thì cúp điện thoại.

Lương Kim Nhược ngồi trong xe, trầm ngâm suy nghĩ xem lần trước mà anh nhắc tới là lần nào. Cũng may ký ức không xa lắm – chính là hôm đêm tân hôn đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hôm đó cô mới vừa viết kế hoạch xong, chính là lúc muốn chia sẻ cho anh.

Sau khi “play” xong, cô không ngủ mà nói với Chu Sơ Hành kế hoạch của mình.

Có khoe khoang, cũng có ý muốn nói cho anh biết.

Nhưng lúc đó dáng vẻ của Chu Sơ Hành như hoàn toàn không nghe, thúc giục cô đi ngủ, Lương Kim Nhược cũng chẳng ghi tạc trong lòng.

Vậy mà anh nhớ hết sao?

Nhiều dữ liệu như vậy anh cũng nhớ được á?

Vậy không phải mấy lúc lảm nhảm trên giường của cô, anh đều nhớ hết à.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Kim Nhược vỗ mặt một cái, liên lạc với Mẫn Ưu, đúng lúc hôm nay là ngày nghỉ của Mẫn Ưu.

“Bản kế hoạch bị sửa ấy ạ?”

Lúc này Mẫn Ưu đang đi dạo ngoài phố, muốn vào trung tâm thương mại mua mắt kính, phải tìm một cửa hàng kính mắt sang trọng theo yêu cầu của tổng giám đốc Lương.

Nhưng mà cô ấy không biết thế nào mới gọi là sang trọng trong mắt Lương Kim Nhược, cho nên trung tâm thương mại cô ấy tới là một khu nổi tiếng xa xỉ ở thủ đô.

Nghe Lương Kim Nhược nói hết đầu đuôi, trong lòng Mẫn Ưu vừa giật mình vừa kinh sợ.

Tất nhiên Mẫn Ưu biết tầm quan trọng của dự án Thiên Tụy lần này.

Mẫn Ưu nhanh chóng nhớ lại tình huống hôm đó: “Em tự tay đưa kế hoạch cho quản lý Trương, nếu như có vấn đề, vậy chắc hẳn là vấn đề xảy ra phía sau đó.”

“Có phải là quản lý Trương làm không?”

Khoảng thời gian cô ấy đến Lương Thị chưa đủ để hiểu được tất cả mọi người.

Trong ấn tượng của cô ấy, quản lý Trương khá hòa ái, bình thường cũng rất tôn trọng Lương Kim Nhược, nếu không cô cũng sẽ không yên tâm như thế.


“Không biết.”

Lương Kim Nhược ném ra hai chữ.

Đầu ngón tay cô điểm điểm lên váy, xe đi qua trung tâm, những tòa nhà cao tầng che chắn ánh mắt trời, bóng râm hạ xuống trên gương mặt mộc của cô, lông mi thật dài khẽ chớp.

Lương Kim Nhược trầm tư chốc lát: “Em đang ở đâu?”

Mẫn Ưu nói: “Em đang đi chọn kính.”

Lương Kim Nhược cười một tiếng: “Vậy em cứ chọn kính cho tốt đi.”

Có Chu Sơ Hành chống đỡ, tảng đá lớn trong lòng cô đã buông xuống. Hôm nay là ngày nghỉ, Lương Thị khác với Trung Thế, cấp cao chỉ có một nửa phải đi làm thôi.

Lương Kim Nhược yên tâm về quản lý Trương là bởi vì ông từng nhận ơn của Thẩm Hướng Hoan. Cô là con gái của bà ấy, mấy năm trước bọn họ còn âm thầm liên lạc với nhau.

Cô bước vào Lương Thị có thể vững vàng nhanh như vậy cũng nhờ một phần sức lực của ông.

Nhưng mà không sợ chuyện lớn, chỉ sợ chuyện bất trắc bất ngờ xảy ra, Lương Kim Nhược bấm gọi quản lý Trương: “Chú Trương, hôm đưa kế hoạch cho Trung Thế có ai đi qua phòng làm việc của chú không ạ?”

Hôm nay quản lý Trương không đi làm, bị hỏi mà ngơ ngác, nhưng vẫn trả lời: “Có ai đi qua không à? Trừ cô gái giao bản kế hoạch ra thì không có ai đến cả.”

Lương Kim Nhược lại hỏi: “Chú có gặp tình huống đặc biệt gì không chú?”

Quản lý Trương hỏi: “Chiêu Chiêu, làm sao thế?”

“Không có gì đâu ạ.” Lương Kim Nhược không nói thẳng mà tiếp tục đặt câu hỏi: “Cháu nhớ hôm đó Lương Thanh Lộ không đi làm đúng không?”

“Ầy, chú nhớ con bé đó có đi làm hay không làm gì cơ chứ.” Đương nhiên quản lý Trương không biết rồi.

Đôi mắt xinh đẹp của Lương Kim Nhược hơi nheo lại: “Chị ta có tới chỗ chú không ạ?”

“Không có đâu. Nhưng mà bọn chú có gặp nhau trên đường, con bé nói muốn thêm kế hoạch của nó vào, bọn chú giằng co một lúc lâu. Cháu yên tâm, chú không để con bé thêm kế hoạch vào đâu.” Quản lý Trương bảo đảm.

Lương Kim Nhược khẽ mỉm cười: “Vâng, cảm ơn chú Trương.”

Cúp điện thoại, nụ cười trên gương mặt cô biến mất.

Quả nhiên không khác lắm so với dự đoán của cô, khắp Lương Thị này, người có thể động vào kế hoạch của cô, trừ Lương Thanh Lộ này ra thì không còn ai khác.


Không ngờ lá gan cô ta lại lớn như vậy.

Nhưng mà, cô ta cũng chỉ đổi chứ không trực tiếp lấy trộm kế hoạch của cô.



Cuộc họp đánh giá thường kỳ của Trung Thế hôm nay là để chọn ra người phụ trách kết nối phó nghiệp của Lương Thị với trung tâm tài chính quốc tế Thiên Tụy.

Tất cả kế hoạch được Chu Sơ Hành gật đầu đồng ý sẽ chiếu lên trên cuộc họp thường kỳ.

Lương Thị giao tổng cộng tám bản kế hoạch, tám chọn một là được.

Mấy bản phía trước đều khá được, rất phù hợp với cái chất ổn hòa của Lương Thị, cũng không có gì quá lạ đối với một Trung Thế có sức tấn công cực mạnh, nhưng cũng sẽ không dẫn đến nhiều biến cố ngoài ý muốn.

Lựa chọn hợp tác với Lương Thị, đương nhiên đã chuẩn bị sẵn cái này từ trước.

Trợ lý đặc biệt Tô chiếu kế hoạch lên màn hình, liếc nhìn mọi người, cất giọng: “Tiếp theo là kế hoạch của tổng giám đốc Lương.”

Những người khác không thể không ngồi thẳng dậy.

Mặc dù chưa có gì khẳng định cả, nhưng vị này chính là mợ Chu trong lời đồn à nha.

Không biết vị này sẽ viết một bản kế hoạch như thế nào.

“Tổng giám đốc Lương… chính là cô Lương sao?”

“Đúng thế, nghe nói rất có tài trên những phương diện khác đó.”

“Hình như cô ấy chưa từng học kiến thức chuyên ngành về mảng này mà, có thể viết được cơ à?”

Mọi người châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

Dù sao thì dự án Thiên Tụy cũng rất quan trọng, liên quan đến ấn tượng quốc gia, cũng có liên quan mật thiết đến phương hướng trong tương lai của Trung Thế.

Trang thứ nhất chiếu ra chính là mở đầu được thiết kế tỉ mỉ, điểm sáng là rất độc đáo về mặt thiết kế, tạo nên sự khác biệt với những người khác.

Khác với bản thân cô – một người thích hào quang chói mắt lòe loẹt, bản kế hoạch này lại rất đơn giản.


Nhìn mục lục cũng biết có trật tự rõ ràng, điểm xuất phát cũng khá mới mẻ độc đáo.

Nhưng mà mọi người vẫn không biết nội dung sẽ thế nào.

Mọi người đang định lắng tai nghe thì thấy trợ lý đặc biệt Tô phụ trách thuyết trình đi về phía trước, trở lại vị trí ở phía cuối bàn dài.

Người đàn ông ngồi ở phía cuối bàn dài tay cầm một chiếc bút giá trị không nhỏ, lạnh lùng liếc nhìn từng người đang ngồi ở đó.

Sau đó đứng lên.

“Lần này để tôi nói.”

Phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người nhìn người đàn ông đứng ở phía trước, trong lòng bọn họ vẫn phập phồng không thôi… Tổng giám đốc Chu tự mình thuyết trình về bản kế hoạch này á?

Bọn họ quay sang nhìn nhau, trong lòng kinh hãi không thôi.



“Lương Thanh Lộ ấy hả?”

“Hình như hôm nay tôi thấy chị ấy ở khách sạn Nam Hà. Chị ấy sắp đính hôn mà, dạo này chắc hẳn đang bận chuyện này, cô tính làm gì?”

Nói xong vài lời khách sáo, mặt Diệp Chi đầy cảnh giác.

Lương Kim Nhược cười khẽ: “Cô đoán xem tôi tính làm gì?”

Diệp Chi nhớ tới chuyến đi tới đồn công an của mình, ngồi đó suốt hai đêm, cô ta thầm quyết từ nay sẽ không làm bất cứ chuyện gì vi phạm pháp luật nữa.

Cô ta không ngờ hôm nay Lương Kim Nhược lại tới tìm mình.

Bắc Kinh nhiều cậu ấm cô chiêu giàu sang phú quý như vậy, cho dù là gây gổ hay lật mặt thì cũng không có ai như Lương Kim Nhược.

“Cô sẽ không đưa chị ấy tới đồn công an đó chứ?” Cô ta hỏi.

“Ấy da, may là cô nhắc tôi đó.” Lương Kim Nhược cười cô ta: “Để tôi xem nên dùng lý do gì để đưa cô ta vào nào.”

Diệp Chi giật mình hoảng sợ: “Cô đúng là ma quỷ!”

“Vừa rồi tôi nói linh tinh thôi, chưa chắc chị ấy đã ở đó đâu, tôi cũng chưa biết chị ấy ở đâu…”

“Tôi sắp tới nơi rồi.” Giọng Lương Kim Nhược trong trẻo: “Yên tâm, tôi sẽ không quên ý tốt của cô Diệp đây đâu.”

Diệp Chi nghe tiếng “tút tút” trong điện thoại, vẻ mặt quái dị.


Có nên báo tin cho Lương Thanh Lộ không… Thôi, vẫn không nói thì hơn. Dù sao thì cũng là Lương Thanh Lộ đắc tội với Lương Kim Nhược, không liên quan đến mình.

Nhưng cô ta lại không biết Lương Kim Nhược đang điều tra tận gốc.

Lương Kim Nhược xoay xoay điện thoại, lại gọi cho Mẫn Ưu: “Lát nữa em chọn mắt kính xong thì tới khách sạn Nam Hà nhé. Đúng vậy…”

Cô không dại mà đi một mình đâu, lỡ như Lương Thanh Lộ người đông thế mạnh thì biết làm sao.

Mẫn Ưu lập tức đáp: “Vâng.”

Trước khi cúp điện thoại, người đàn ông ở tủ kính đối diện đưa tới gọng kính mảnh màu bạc: “Cô trợ lý, cái này rất hợp với cô.”

“Bên cạnh em là ai đó?” Lương Kim Nhược không nghe rõ, nhưng vẫn nghe ra loáng thoáng.

“Cậu Thẩm.” Mẫn Ưu nói thật.

Lương Kim Nhược không biết sao hai người lại gặp nhau, bảo cô ấy đưa điện thoại cho Thẩm Trì: “Thẩm Trì, anh tìm cho em hai vệ sĩ đi.”

Thẩm Trì hỏi: “Sao thế?”

Lương Kim Nhược cười nói: “Đương nhiên là đi tra gốc tra rễ.”

“Yên tâm đi, loại chuyện này rất đơn giản, mười phút sau người em muốn sẽ tới Nam Hà.” Thẩm Trì trả lời sẽ xong ngay.

Mẫn Ưu nhìn anh ấy kết thúc cuộc điện thoại: “Trả điện thoại cho tôi.”

Thẩm Trì nhập thẳng số điện thoại của mình vào, ngẩng đầu, đưa cho cô ấy: “Được rồi.”

Anh ấy thừa dịp cô ấy không chú ý, đeo gọng kính lên sống mũi cô.

“Thử xem?”

Mẫn Ưu nhỏ giọng thốt lên một tiếng, hơi ngửa về sau, không né tránh.

Mắt hạnh xinh đẹp lộ ra trong gọng kính mảnh màu bạc, đường cong nhu mỹ.

“Cô trợ lý đeo cái này quả nhiên thích hợp, rất đẹp.” Thẩm Trì nhìn cô ấy, nói: “Giống như kẹo ngậm say lòng.”

Mẫn Ưu cau mày nhắc nhở: “Phiền sau này cậu Thẩm gọi tôi là trợ lý Mẫn là được rồi, không cần thêm những chữ khác đâu.”

Cô gỡ gọng kính xuống, đặt lên trên tủ kính.

“Cảm ơn, nhưng mà tôi không thích cái này.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương