Vợ chồng mới cưới
-
Chương 39:
Chu Sơ Hành ở phía trước xoay người lại.
Lương Kim Nhược còn chưa cúi đầu nên vừa lúc chạm mắt anh.
Chu Sơ Hành chậm rãi hỏi: “Tự em quyết định rồi mà còn hỏi anh?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Kim Nhược nghiêm túc trả lời: “Hỏi anh là thể hiện sự tôn trọng với anh, nhưng mà em cũng không nói là sẽ chọn ý kiến của anh.”
Đầu Chu Sơ Hành hơi đau.
Anh đổi ý: “Nếu là quà tặng anh thì tặng tranh phong cảnh đi.”
Cái này thích hợp hơn so với mấy thứ khác.
Đương nhiên là Lương Kim Nhược lại cự tuyệt lần nữa: “Em vừa mới nói là không chọn ý kiến của anh mà, anh có thể không cần nói.”
Lúc này Chu Sơ Hành đã xác định được lần này cô đến không có ý tốt.
Anh lên lầu thay quần áo trước, sau đó quyết định xuống dưới thảo luận chuyện quà đáp lễ này với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên, cảm giác đầu tiên lúc nào cũng đúng.
Có một vài món quà sẽ kèm theo một cái giá lớn khó tả.
Đây là lần đầu tiên Lương Kim Nhược thấy phản ứng này của Chu Sơ Hành nên cô không nhịn được mỉm cười, chắc chắn là anh rất thất vọng vì không ngờ rằng kết quả sẽ lại là như thế này.
Cô tiếp tục sửa bản vẽ của Tinh Lộc Châu.
Trên lầu cũng đủ yên tĩnh, đủ sạch sẽ.
Chu Sơ Hành vốn đang đi vào phòng ngủ thì đổi hướng, mở cửa phòng khách ra nhìn vào, giống y chang như lần trước.
Anh quay lại phòng quần áo trong phòng ngủ chính, trong phòng quần áo có gương.
Khi cởi áo sơ mi ra, trong gương phản chiếu dáng người gầy nhưng rắn chắc cường tráng, trên tay Chu Sơ Hành đang cầm bộ quần áo ở nhà, nhưng anh lại bỗng nhiên dừng thay đồ.
Anh thay đổi hướng gương, ánh mắt bình tĩnh.
Một lát sau, Chu Sơ Hành về tới phòng khách.
Lương Kim Nhược rất ít khi thấy anh mặc quần áo ở nhà, còn là màu tối, vô cùng hợp với phong cách màu lạnh trong nhà, không hổ là Diêm Vương.
Lúc trước cô cũng cùng thảo luận với Tô Ninh Dung: “Vì sao không phải là Hắc Bạch Vô Thường?”
Tô Ninh Dung nghiêm túc tự hỏi một chút: “Có thể là do Hắc Bạch Vô Thường là người làm công, nhưng Chu Sơ Hành thì không phải.”
Lương Kim Nhược cảm thấy rất có lý.
Còn có một nguyên nhân, Chu Sơ Hành cho cô một cảm giác giống như là – Anh là quốc vương trong địa bàn, quốc gia của anh.
Anh là người lãnh đạo.
Là kẻ khống chế.
“Không cần đáp lễ đâu.” Vẻ mặt Chu Sơ Hành lạnh nhạt.
“Này sao mà được, em ngại lắm.” Lương Kim Nhược tỏ vẻ đàng hoàng.
Chu Sơ Hành nói: “Không cần phải ngại, hợp pháp mà.”
Lương Kim Nhược trả lời: “Nhưng trong lòng em lấn cấn lắm.”
Như này thì không có cách nào để từ chối nữa rồi.
Chu Sơ Hành nhìn cô một cái: “Vậy thì em trả lại đi.”
Lương Kim Nhược: “?”
Đây là lời mà anh có thể nói được sao?
“Tổng giám đốc Chu, anh lại lật lọng à.” Lương Kim Nhược lên án: “Em đã ký tên rồi, anh nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.”
Chu Sơ Hành làm như vừa mới nhớ tới: “Hình như anh chưa ký tên.”
“Anh còn là người nữa không?” Lương Kim Nhược ném cục tẩy qua.
Chu Sơ Hành bắt được một cách chuẩn xác, chỉ to khoảng nửa lòng bàn tay, hai ngón tay bóp bóp: “Nếu anh không phải người thì sao kết hôn với em được.”
Lương Kim Nhược cảm thấy hình như cô chui vào hang sói mất rồi.
Sao cô lại nhất thời rung động với mấy bó hoa hồng nhỏ và kim cương đó rồi đi đăng ký kết hôn với Chu Sơ Hành được chứ, còn nhanh như vậy.
Cô còn chưa trải nghiệm hết chốn phồn hoa nữa.
Cách đó không xa, dì giúp việc đang bận bịu trong phòng bếp bận đi ra tới nhìn thoáng qua, nở nụ cười.
“Mợ chủ, cậu chủ, ăn được rồi.”
Góc này của Lương Kim Nhược vừa lúc có thể nhìn thấy rất rõ ràng, lại bị bà ấy gợi lên “hồi ức bất ổn” trên lầu.
Công chúa không làm.
Cô quyết định rồi, đêm nay mà cô nói thêm một câu nào với anh nữa thì cô chính là chó con.
Vì thế đêm nay trên bàn ăn vô cùng an tĩnh, dì giúp việc đang cười thì cũng phát hiện không khí hơi lạ, lén lút quan sát một lúc lâu.
Hình như đôi vợ chồng son mới cưới này cãi nhau.
Bà ấy lập tức cảnh giác báo với Tô Nhạn: “Bà chủ, hình như bọn họ cãi nhau.”
Vốn dĩ hôm nay Tô Nhạn đang xem tin tức đến nỗi cười tít cả mắt, cuối cùng vẫn không quấy rầy đôi vợ chồng nhỏ, chỉ nhờ dì giúp việc nhìn nhiều một chút.
Không ngờ vừa mới vui thì liền nghe được cái tin tức này.
Vịnh Nguyệt Lan.
Điện thoại Chu Sơ Hành vang lên.
Anh rũ mắt, nhấn trả lời: “Mẹ.”
“Kim Nhược đâu?” Tô Nhạn hỏi thẳng: “Thằng nhóc bốc đồng này, làm gì có ai vừa mới kết hôn đã cãi nhau với vợ mình ngay như thế, không biết nhường Kim Nhược à, con lớn hơn con bé tận mấy tuổi đấy.”
“Không cãi nhau ạ, cô ấy rất tốt.” Chu Sơ Hành nói: “Nhưng suy nghĩ của cô ấy thì hơi xấu.”
Lương Kim Nhược lặng lẽ cử động lỗ tai, nhất định là dì Nhạn lại đang dạy anh, cô rất vừa lòng, nhưng câu cuối cùng là cái khỉ gì thế.
“Dì Nhạn, con chỉ muốn vẽ một bức tranh tặng anh ấy thôi.” Cô nói to.
“Vẽ tranh?” Tô Nhạn nghe thấy giọng nói của cô, không từ chối: “Con vẽ đi, suy nghĩ này có gì mà không tốt chứ, con vẽ tranh đẹp như vậy mà, vẽ xong để mẹ giữ.”
Nụ cười của Lương Kim Nhược cứng lại: “Dạ... không cần đâu.”
Tranh này làm sao dám đưa ra.
Chẳng lẽ nói, dì Nhạn, con vẽ cơ thể của con trai dì à.
Tô Nhạn không hiểu về phương diện này, chỉ dặn dò: “A Hành, con cho Kim Nhược vẽ một chút thì có làm sao đâu, cũng chẳng mất miếng thịt nào, lại còn có thể hỗ trợ...”
Thấy bà lại sắp bắt đầu bệnh dong dài, Chu Sơ Hành đang yên lặng nãy giờ mới mở miệng: “Dạ, con biết rồi, mẹ không cần phải lo.”
Lúc này, Tô Nhạn mới vừa lòng nói: “Cho mẹ tâm sự với Kim Nhược một chút đi.”
Lương Kim Nhược thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, nghe thấy tiếng trả lời khẳng định từ Chu Sơ Hành thì liền dùng mũi chân chạm chạm chân anh dưới bàn ăn.
“Biết cái gì?” Cô hỏi.
“Cho em vẽ.” Chu Sơ Hành nói.
Khuôn mặt Lương Kim Nhược lập tức hớn hở, như bông hoa nở rộ dưới ánh nắng: “Anh xem đi, anh rối rắm lâu như vậy, cuối cùng vẫn đồng ý thôi.”
Dì giúp việc đang quét dọn phòng khách cách đó không xa nhìn qua.
Dì giúp việc nhìn thấy dưới bàn ăn, bàn chân của mợ Chu gác lên trên đùi của cậu Chu thì hơi kinh ngạc, không cẩn thận va chạm đồ vật trong tay.
Lương Kim Nhược và Chu Sơ Hành đều nhìn qua.
“Dì ơi, sao vậy ạ?”
“Không sao, không sao.”
Chu Sơ Hành nhìn theo tầm mắt của bà ấy, anh hơi rũ mắt nhìn xuống bàn ăn, không giải thích.
Lương Kim Nhược nhận điện thoại, giọng nói vừa ngoan ngoãn lại ngọt ngào: “Dì Nhạn.”
Tô Nhạn trả lời: “Tin tức hôm nay dì đã thấy rồi, nội dung được lắm, Kim Nhược dịu dàng như vậy mà, thích hợp nhất.”
Trong lòng Lương Kim Nhược ấm áp.
Ai ngờ rằng giây tiếp theo, Tô Nhạn lại nói: “Con vẽ tranh thì cứ vẽ thằng nhóc ấy! Ở bên ngoài nó là tổng giám đốc Chu, nhưng về nhà thì sau này chính là chồng của con, vẽ một chút thì có sao.”
Lương Kim Nhược nghe bà ấy nói như vậy thì có hơi thẹn thùng.
Nhưng mà đạt được mục đích rồi, cô vẫn cười khanh khách nói: “Dạ, con khẳng định sẽ vẽ thật đẹp, dì yên tâm đi, kỹ năng của con tốt lắm.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Sơ Hành dửng dưng hỏi: “Em muốn vẽ cơ thể người à?”
Lương Kim Nhược thu chân lại, bị anh hỏi thẳng ra như vậy thì tim đập lỡ một nhịp: “Em có nói vậy đâu.”
Chu Sơ Hành nhẹ nhàng nói: “Vậy là không phải cơ thể người.”
Lương Kim Nhược: “...”
Đâm lao thì phải theo lao thôi.
Cô hỏi ngược lại: “Sao đây, anh không cho em vẽ à?”
Giọng điệu Chu Sơ Hành bình tĩnh lạnh nhạt: “Mợ Chu muốn vẽ thì sao lại không thể được.”
Lương Kim Nhược nghe không hiểu đây là nói thật hay là trào phúng, dù sao thì cô cũng coi như là thật, một ý tưởng khác xuất hiện trong đầu.
“Vậy đêm nay bắt đầu luôn nhé? Anh sẽ thỏa mãn chút nhu cầu của em mà, phải không?”
Cô muốn vẽ hai bức.
Một bức để vẽ sau, sau này sẽ giấu ở Đàn Duyệt Phủ.
Một bức là tư thế mà đêm nay cô có thể kêu anh làm.
Một thương nhân tiêu chuẩn là phải học được cách tận dụng mọi thứ hết mức, tối đa hoá lợi ích.
Chu Sơ Hành đưa mắt nhìn cô một cái, một lát sau đáp: “Phải là nhu cầu không quá mức.”
Lương Kim Nhược khẽ chớp lông mi cánh quạt, gương mặt đứng đắn: “Sao mà quá mức được.”
Trước kia trong trường học, vẽ cơ thể còn quá sức tưởng tượng hơn nhiều so với suy nghĩ của cô. Hơn nữa cô cũng sẽ không đòi gì quá mức, bởi vì chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
Sau khi kết thúc bữa tối, dì giúp việc liền rời khỏi Vịnh Nguyệt Lan.
Còn Lương Kim Nhược thì kêu người mang màu vẽ qua đây, trong quá trình này thì cô đang thật lòng trưng cầu ý kiến của Chu Sơ Hành.
“Anh có muốn làm một “Vệ nữ ngủ” không?”
Tất nhiên là Chu Sơ Hành đã từng xem bức tranh cơ thể người nổi tiếng này.
Anh nhàn nhạt nói: “Không muốn.”
Dù sao anh cũng phải bị vẽ thôi, Lương Kim Nhược nhoẻn miệng cười: “Em nghĩ ra một thứ cực kỳ phù hợp với anh, anh biết “Tuyền” không?”
Những bức tranh trong trí nhớ của Chu Sơ Hành không nhiều lắm, trong lúc nhất thời rất khó nhớ ra.
Lương Kim Nhược cho rằng anh không biết nên tìm một tấm ảnh từ album di động: “Hay là tạo tư thế này đi, đối với anh thì chắc cũng đơn giản thôi.”
Trong ảnh chụp là một bức tranh sơn dầu, một cô gái khoả thân đang đứng, đôi tay nâng một bình gốm đang chảy nước, gác lên trên vai trái. Dòng nước chảy ra từ miệng bình, xuyên qua tay cô gái rồi chảy xuống đất.
“Anh nhìn xem, một tư thế nghệ thuật biết bao, nước chảy qua cơ thể mãi cho đến khi đọng lại dưới chân của anh...”
Lương Kim Nhược tưởng tượng đến hình ảnh kia liền cảm thấy hoạt sắc sinh hương.
Mặt cô đỏ lên.
Chu Sơ Hành thấy vẻ mặt của cô biến đổi thì bỗng cúi người xuống.
Giọng anh trầm thấp từ tính.
“Cự tuyệt.”
Lương Kim Nhược: “?”
Quyến rũ cô như vậy chỉ để nói hai từ này?
“Sao anh lại khó chiều như thế chứ, bây giờ anh là người mẫu nên chỉ có thể nghe lời em.” Lương Kim Nhược chọc lên lồng ngực anh vừa mới tắm rửa.
Chu Sơ Hành nói: “Anh là người mẫu có suy nghĩ.”
Không thể nào mà có chuyện anh không mặc quần áo cầm bình hoa đứng ở kia được.
Lương Kim Nhược trợn mắt: “Được thôi, vậy anh tham khảo “Adam và Eva” đi, anh chính là Adam, là người đàn ông đầu tiên trên thế giới có suy nghĩ.”
Chu Sơ Hành thong thả ung dung hỏi: “Em làm Eva?”
Lương Kim Nhược thèm vào.
Nếu mấy tư thế đã biết của các danh họa mà anh đều không muốn, vậy cô chỉ có thể tự mình suy nghĩ.
Với tính cách của Chu Sơ Hành thì tuyệt đối không có khả năng chấp nhận lộ hết toàn bộ.
Rất nhanh sau đó màu vẽ đã được đem tới đây, sắp lên đầy bàn trà. Vải vẽ tranh trên giá vẽ trắng như tuyết, không hề có gì cả.
Khi Chu Sơ Hành đưa mắt lên thì cô đang đứng trước giá vẽ, nhìn chằm chằm sô pha màu xám đậm đối diện, trên sô pha là nhiều lớp lụa trắng.
“Tổng giám đốc Chu, nằm xuống đó đi.”
“Cởi áo tắm dài ra nha.”
Lương Kim Nhược tự mình ra tay luôn, cởi bỏ đai thắt, nhét lụa trắng vào tay anh: “Lát nữa anh nhớ đặt cái này lên eo.”
Chu Sơ Hành day day trán, miễn cưỡng đồng ý.
Lương Kim Nhược trở lại trước giá vẽ, nhìn người đàn ông cách đó không xa cởi áo tắm dài với cô, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Nhưng mà ngay thời điểm mấu chốt thì lụa trắng lại chặn ngang tầm mắt cô.
Chu Sơ Hành cố ý.
Anh thong thả ung dung nằm lên trên sô pha, để lộ nửa người trên, ngay sau đó lụa trắng rơi xuống vòng eo, theo động tác của anh rũ trên mặt đất.
Lương Kim Nhược nhận thấy được sự cố ý lộ liễu của anh.
Mặt cô nóng lên, dời tầm mắt.
Đến khi nhìn lại thì lập tức đối diện với ánh mắt cười như không cười của Chu Sơ Hành.
“...”
Con gái nhìn mấy thứ không nên nhìn rồi ngại ngùng thì cũng bình thường thôi mà!
Mãi một lúc lâu sau vẫn chưa bắt đầu vẽ.
Lương Kim Nhược nghĩ tới nghĩ lui, nhìn về phía bình hoa hồng cách đó không xa.
Có lẽ là do lần trước khi cầu hôn, biểu hiện yêu thích của cô thật sự quá rõ ràng nên Chu Sơ Hành cho rằng cô thích hoa hồng, bởi vậy mấy ngày gần đây, ngày nào cũng có hoa hồng được vận chuyển bằng đường hàng không.
Đương nhiên, thứ cô thích không phải là hoa hồng đơn giản.
Mà là hoa hồng kim cương!
Cho nên Lương Kim Nhược không hề đau lòng về chuyện cô sắp làm, rút ra hai cành đi đến cạnh sô pha.
Cô bứt cánh hoa xuống thả rơi trên người anh, và trên cả lụa trắng.
Mấy cánh hoa này quá nhẹ nên không khống chế được mà bắt đầu bay lung tung khi rơi xuống từ không trung, có một cánh bay đến môi của Chu Sơ Hành.
Trái tim Lương Kim Nhược nhảy lên kịch liệt.
Người đàn ông Chu Sơ Hành này, rõ ràng là lạnh lùng như vậy nhưng sao lại quyến rũ dữ thế.
Cô đưa hai cành hoa còn dư lại hai bông cuối cho anh: “Cầm lấy.”
Đầu ngón tay mảnh của Chu Sơ Hành cầm lấy cành hoa, rũ mắt.
Đèn phòng khách tắt hơn phân nửa, chỉ còn lại ánh sáng cần thiết.
Quay lại trước giá vẽ lần nữa, Lương Kim Nhược cũng không nhịn được mà phải hít ngược một hơi.
Người đàn ông trên sô pha khép hờ đôi mắt, ngón tay thon dài cầm cành hồng khô điêu tàn thưởng thức, trên người lại rải đầy cánh hoa diễm lệ.
Ánh sáng xen lẫn bóng tối tạo ra góc khuất, cơ thể anh và lụa trắng đều giống như phảng phất sắc thái lộng lẫy rực rỡ.
Trên người là cánh hoa, trong tay lại là cành hoa khô.
Gương mặt anh càng cấm dục, bức tranh được vẽ càng thể hiện rõ sự diễm lệ.
Lương Kim Nhược lấy lại tinh thần, bắt đầu phối màu.
Bút chì để phác thảo vô dụng, bởi vì cô không cần, đương nhiên cũng có nguyên nhân là do bản nháp cơ thể lần trước đã vẽ Chu Sơ Hành vào đêm ở Đàn Duyệt Phủ.
Lâu rồi cô chưa vẽ tranh sơn dầu, lần vẽ gần đây là cách đây mấy tháng trước, tuy rằng bị sắc đẹp trước mắt hấp dẫn, nhưng cô cũng đủ chuyên nghiệp.
Từ màu vẽ đầu tiên xuất hiện trên vải vẽ tranh, rồi đến màu sắc khác...
Bút màu di chuyển trên vải vẽ tranh, ánh mắt Lương Kim Nhược sáng rực, thỉnh thoảng nhìn về vị trí ghế sô pha, linh cảm bộc phát mãnh liệt.
Thường thì một bức tranh cần khoảng mười mấy tiếng, nếu là tả thực chân chính đến một cảnh giới nhất định, ví dụ như kiểu từng sợi lông tơ đều phải rõ ràng này thì mười ngày nửa tháng đều có thể.
Nhưng chắc chắn là Chu Sơ Hành – người mẫu lâm thời này sẽ không bằng lòng làm mấy ngày.
Ngày từ đầu thì Lương Kim Nhược đã không định tả thực, chỉ nói chơi ngoài miệng vậy thôi.
Lúc mới bắt đầu thì tay cô còn có hơi cứng, nhưng càng về sau lại càng lên tay, khi bôi màu vẽ lên lụa trắng, hai tai cô đỏ hết lên.
Vịnh Nguyệt Lan yên tĩnh không tiếng động, chỉ ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng vang do cất dụng cụ lại.
Chu Sơ Hành tựa như chìm vào trong giấc ngủ say bỗng mở mắt ra, tầm mắt rơi trên người đằng trước, cô bị giá vẽ che hết một nửa.
Nửa bên khuôn mặt nhỏ trắng sứ trầm tĩnh.
Dường như sa vào trong sáng tác.
Chu Sơ Hành bóp cành hồng khô trong lòng bàn tay thì chạm trúng mấy cái gai, đối với anh thì cũng chỉ như gãi ngứa thôi, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Nguyệt Lạc Tinh Trầm, ban đêm cũng không có gì khác.
Bất tri bất giác, Lương Kim Nhược đã vẽ đến thời điểm cuối cùng, lúc thu bút, cô viết tên mình lên góc phải thẻ tre của bức tranh một cách lưu loát.
... Lune
Cô đưa mắt lên nhìn về phía sô pha, người đàn ông vẫn đang nhắm mắt, ngực hơi hơi phập phồng.
Cũng may vừa rồi nhìn lâu như vậy nên bây giờ Lương Kim Nhược đã có thể cực bình tĩnh, dù sao thì bộ phận này trước kia cô cũng thấy khá nhiều.
Ngủ rồi sao?
Lương Kim Nhược lắc lắc tay, nhìn thời gian trong di động, đã qua gần bảy giờ, cũng khó trách anh sẽ ngủ.
Thời gian này đã xem như là ngắn rồi.
Chỉ là, nếu Chu Sơ Hành ngủ như vậy thì sẽ bị cảm lạnh.
Lương Kim Nhược nhẹ chân nhẹ tay đứng lên, tắt hai bóng đèn, ôm tới chiếc chăn lông trước đó đã bị chuyển sang chỗ khác, định đắp lên cho anh.
Ánh sáng trong phòng khách rất mờ.
Tất cả lực chú ý của cô đều tập trung trên cơ thể này của Chu Sơ Hành, hoàn toàn quên mất lụa trắng rũ trên đất bị bàn trà ở trước che lại.
Dưới chân vừa dẫm lên là trượt.
Cả cơ thể của Lương Kim Nhược đột nhiên nhào về trước không kịp phòng ngừa, lụa trắng dưới chân cứ thế bị cô kéo ra sau, tuột xuống khỏi người Chu Sơ Hành
Còn chưa kịp nhìn rõ thì cô đã kêu lên một tiếng, té ngã ở trên người anh.
Cả khuôn mặt vùi vào chăn lông đã ôm trước đó.
Khi phát hiện vị trí của mình sai sai, Lương Kim Nhược từ từ ngẩng đầu, thấy được vòng eo rắn chắc và cơ bụng rõ ràng của anh.
“Em không có cố ý đâu...”
Lương Kim Nhược cúi đầu, mà chăn lông thì nằm ngay vị trí ban đầu của lụa trắng.
Cằm cô còn gác lên trên.
Một cánh hoa rơi từ trên sống mũi cô xuống.
Cho nên vừa nãy...
Khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng hết lên, cứng đờ ở đó không nhúc nhích.
“Anh còn tưởng rằng em muốn dùng quy tắc ngầm với anh chứ.”
Chu Sơ Hành bình tĩnh ngồi dậy, cánh hoa trên người rơi hết xuống chăn lông giữa hai chân, anh nhìn gương mặt động lòng người kia từ trên cao xuống.
Trên mặt còn bất cẩn dính chút sơn đỏ.
“Em định nằm bao lâu nữa đây?” Giọng anh vẫn lành lạnh như cũ.
Lương Kim Nhược vội vàng tránh ra, trên tay còn cầm chăn lông theo bản năng, vì thế phong cảnh vốn bị che khuất liền cứ như vậy lộ ở trước mắt.
“...”
Vài giây sau, cô nhắm mắt lại định che lại cho anh đàng hoàng.
Dù sao cũng không nhìn thấy nên cô cứ dựa vào suy nghĩ của mình thôi, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh đưa ra trước tự cảm giác có thể trải ra một cách rất dễ dàng.
“Ai muốn quy tắc ngầm với anh, anh cũng chỉ là một người mẫu thôi.”
“Với lại là do em dẫm phải dải lụa nên bị trượt chân thôi, em còn chưa nói tới chuyện hại em ngã một cái... có biết là làn da của em trắng nõn như thế nào không hả?”
Chu Sơ Hành đáp lại hai chữ: “Không biết.”
Lương Kim Nhược mở to mắt: “Cái gì anh cũng không biết...”
Lời nói còn lại đột nhiên im bặt khi nhìn thấy chăn lông không biết đã phồng lên từ khi nào.
“...” Lương Kim Nhược buông cánh tay đang ôm chăn ra, không thể tin được: “Chu Sơ Hành anh là cầm thú hả!”
Như vậy mà cũng có thể phản ứng cho được!
Sắc mặt Chu Sơ Hành rất tự nhiên, cầm chăn lông đứng lên, quan sát Lương Kim Nhược đang ngồi dưới đất.
“Ừ.”
Lương Kim Nhược: “?”
Vậy mà còn dám thừa nhận!
Cô vẽ tranh cho anh một thời gian lâu như vậy mà cũng chỉ nhìn nhiều thêm chút thôi!
Trên đỉnh đầu Lương Kim Nhược vang lên giọng nói trầm thấp lành lạnh của Chu Sơ Hành: “Cho nên nếu anh không làm gì hết thì chẳng phải là còn không bằng cầm thú hay sao.”
Anh duỗi tay, lòng bàn tay lau màu vẽ dính trên má cô đi, hạ giọng xuống mang theo sự mờ ám cực độ.
“Kim Nhược, em nói có phải hay không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook