Mọi ánh mắt lại đổ dồn lên người Lương Kim Nhược.

Lương Kim Nhược thấy ánh mắt của bà cụ và Tô Nhạn thì giật mình, nghiêm túc nói: “Dì Nhạn, tạm thời cháu chưa nghĩ tới chuyện này.”

Cô không nói “chưa nghĩ xong” mà lại nói “chưa nghĩ tới chuyện này”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô mới về nước được vài ngày, vừa xử lý xong chuyện nhà họ Lương nên chưa nghĩ tới chuyện này thật. Tô Nhạn đối xử với cô tốt như thế, cô không muốn giấu giếm bà.

Tô Nhạn đã làm nữ chủ nhân nhà họ Chu bao nhiêu năm nay, đương nhiên nghe hiểu ý cô, bà âm thầm thở dài trong lòng.

Cũng may không phải là không có cơ hội.

Biết đâu cô nghĩ tới rồi lại cảm thấy kết hôn rất tuyệt vời.

“Là do dì nóng vội quá.” Bà vỗ vỗ tay Lương Kim Nhược.

Trong mắt những người thế hệ trước như họ, dù có cởi mở nhưng vẫn cảm thấy hai người ở với nhau, thậm chí còn ngủ với nhau thì vẫn nên kết hôn là tốt nhất.

Lương Kim Nhược vội nói: “Dì Nhạn, cháu sẽ suy nghĩ mà.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lát sau bà cụ mới phản ứng lại: “Có phải A Hành đối xử với cháu không tốt không?”

Cháu dâu xinh đẹp của bà chạy mất rồi?

“Không phải đâu bà.” Lương Kim Nhược bật cười, hằm hằm nói: “Trừ ăn nói không xuôi tai ra thì những phương diện khác anh ấy cũng tốt lắm.

“...”

Lâm Nhạc xém không nhịn họ nổi nữa.

Vẻ mặt Chu Sơ Hành thản nhiên như thể người vừa mới bị từ chối cầu hôn không phải mình, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng lướt qua người Lương Kim Nhược.

Tô Nhạn bỏ qua vấn đề kết hôn, nhưng bầu không khí trên bàn ăn đã không thể quay lại trạng thái hòa hợp như lúc đầu nữa.

Ăn tối xong, bà gọi Chu Sơ Hành đi theo mình.

“Mẹ, mọi người nói chuyện với Chiêu Chiêu trước đi.” Tô Nhạn dặn dò: “Con nói chuyện với A Hành một lát.”

Người lớn vừa đi, Lâm Nhạc và Chu Lệnh Nghi liền sấn tới: “Chị Chiêu Chiêu, chị không làm chị dâu của bọn em thật sao?”


Không lâu trước mới gọi là chị Kim Nhược, giờ đã thành chị Chiêu Chiêu luôn rồi.

Lương Kim Nhược đang rót trà cho bà cụ, nghe thế thì đáp: “Lệnh Nghi, chị nhớ em đã có chị dâu rồi mà đúng không?”

Chu Yến Kinh đã đính hôn được một năm rồi.

Chu Lệnh Nghi: “Chị dâu mà, ai lại chê nhiều bao giờ.”

Thêm một người chị dâu, ăn tết cô nhóc sẽ có thêm một bao lì xì đó.

Lâm Nhạc hỏi: “Sao chị lại từ chối anh họ! Chị không thích anh họ sao?”

Lương Kim Nhược thoáng khựng lại, cô uống một ngụm trà rồi nói: “Con nít đừng có lo chuyện của người lớn.”

Lâm Nhạc: ?

Không còn thiên lý nữa rồi!

Người này mà thành chị dâu của nhóc thì còn tới mức nào nữa? Sao anh họ nhóc có thể chịu được?

Mặc dù Lương Kim Nhược nói bâng quơ là thế, nhưng tâm tư vẫn bay theo lên lầu, cũng không biết dì Nhạn nói gì với Chu Sơ Hành nữa.



Từ rất lâu, rất lâu trước kia Lương Kim Nhược đã biết mình và Chu Sơ Hành có hôn ước từ thuở lọt lòng.

Cô nhỏ hơn Chu Sơ Hành 5 tuổi, từ khi cô biết nhớ chuyện tới giờ, Thẩm Hướng Hoan và Tô Nhạn đã thường xuyên trêu chọc hai người rồi, có thể thấy được khi cô còn chưa nhớ chuyện thì hai người còn chọc thường xuyên tới mức nào.

Lúc nhỏ cô không hiểu chuyện, cho rằng hứa hôn từ nhỏ là có thêm một người anh trai chăm sóc mình, còn chạy theo sau mông Chu Sơ Hành gọi anh ơi anh à.

Sau này khi lớn hơn một chút, mấy người bạn tốt của cô đều biết chuyện này.

Từ nhỏ Lương Kim Nhược đã được người người yêu thương, cưng chìu, không ai quản cô, cũng không biết xuất phát từ tâm thái gì, cô bắt đầu coi nhẹ hôn ước từ nhỏ của mình.

Giai đoạn thanh xuân phản nghịch, thậm chí cô còn cảm thấy mình không nên bị nó bó buộc.

Hơn nữa, lúc cô mười lăm tuổi, Chu Sơ Hành đã hai mươi tuổi, đã bắt đầu làm việc ở Trung Thế được một thời gian.

Lúc đó, trong mắt Lương Kim Nhược, cô là một thiếu nữ mỹ miều, cô không thích kết hôn với một người lớn tuổi như vậy.

Vậy nên lúc ấy cô ra sức gây khó dễ cho Chu Sơ Hành.


Lỗ xỏ khuyên trên vành tai phải anh chính là chứng cứ lưu lại từ năm đó.

Chỉ tiếc, thời kỳ phản nghịch còn chưa qua, trong nhà đã xảy ra chuyện.

Trong mắt người khác, thậm chí là người lớn, chuyện họ là vợ chồng chưa cưới đã như ván đóng thuyền, sau này chắc chắn sẽ cưới nhau.

Nhưng không may, nhà họ Lương lại xảy ra chuyện.

Thẩm Hướng Hoan đi ra nước ngoài, còn dẫn theo Lương Kim Nhược, vị trí nữ chủ nhân nhà họ Lương cũng rơi vào tay Phương Lan Như có xuất thân bình thường.

Mà nhà họ Chu vẫn trước sau như một, Chu Sơ Hành vẫn kế thừa sản nghiệp nhà họ Chu, làm chủ Trung Thế, chỉ mất thời gian mấy năm đã trở thành ác mộng của tất cả mọi người.

Không ai nhắc tới hôn ước lúc bé nữa.

Căn bản cũng không có ai tới trước mặt Chu Sơ Hành hỏi anh vợ chưa cưới bé nhỏ của anh đâu.

Sau khi về nước, Lương Kim Nhược căn bản không có thời gian suy xét chuyện hôn nhân, trong đầu, trong mắt cô chỉ toàn chuyện phải lấy lại những thứ thuộc về mình.

Hôm nay Tô Nhạn nhắc đến chuyện này cô mới biết, trạng thái giữa cô và Chu Sơ Hành không đúng lắm.

Nhưng mà, có vài chuyện rất khó thay đổi.



Bà cụ không quản chuyện trong nhà nữa, bây giờ Tô Nhạn nói một không ai dám nói hai.

Chu Sơ Hành thân làm con trai, đương nhiên không dám phản bác mẹ mình.

Hai người vào thư phòng cũ của ba Chu, cả một vách tường bên trong đều là sách, có sách mới, cũng có sách cũ, cũng có vài quyển có giá trị liên thành.

Từ trước tới nay Tô Nhạn chưa từng hỏi về chuyện trong Trung Thế, nhưng thỉnh thoảng Chu Sơ Hành vẫn nói với bà.

Mẹ con hai người im lặng không ai nói gì.

Chu Sơ Hành rũ mắt, động tác thành thạo bắt đầu pha trà, sau khi hoàn thành cả quy trình, anh rót cho bà một tách trà: “Mẹ muốn nói gì với con ạ.”

Tô Nhạn uống một ngụm rồi nói thẳng: “Con cũng không còn nhỏ nữa, mấy năm trước coi chưa an ổn, bây giờ con cũng đã nắm trong tay toàn bộ Trung Thế rồi.”


“Chiêu Chiêu cũng lớn rồi.”

“Lúc dì Thẩm của con mất, con cũng có mặt, mẹ mong con đừng quên chuyện con đã đồng ý với dì Thẩm.”

“Hơn nữa, mẹ mới biết được bây giờ hai đứa đã có tiếp xúc thực tế...” Nói tới đây Tô Nhạn cũng phải ngập ngừng một chút, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Chu Sơ Hành cụp mắt nghe mẹ mình dạy bảo.

“Nếu dì Thẩm của con biết bây giờ hai đứa chung đụng như thế chắc phải đội quan tài sống dậy mất, con chăm sóc Chiêu Chiêu thế này sao?”

Tô Nhạn lại uống một hớp trà, đừng hỏi tại sao, tại kỹ thuật pha trà của con trai bà đỉnh quá đó.

Bà hỏi: “Miệng con đâu? Không biết nói chuyện hả?”

Ngón tay Chu Sơ Hành đụng phải nước nóng: “Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mẹ.”

Tô Nhạn cười lạnh: “Sao đó thì sao? Mỗi lần con đi công tác, tối hôm qua, tối hôm kia cũng là ngoài ý muốn sao?”

Chu Sơ Hành: “Không phải.”

“Nếu Chiêu Chiêu không muốn, mẹ sẽ không ép con bé.” Tô Nhạn nói: “Dù sao mẹ cũng là mẹ nuôi con bé, mẹ sẽ chống mắt lên tìm một thanh niên tuấn tú tài giỏi cho con bé, Bắc Kinh rộng lớn như vậy, không thiếu nhất là đàn ông tốt.”

Chu Sơ Hành nhíu mày.

Tô Nhạn nhìn mà buồn cười: “Làm sao, con có ý kiến gì không?”

“Có ạ.” Chu Sơ Hành cũng không che giấu: “Họ đều không thích hợp.”

Tô Nhạn buồn cười trong lòng.

Dục vọng chiếm hữu mạnh thế cơ đấy, còn chưa quan sát đã kết luận rồi.

“Có ý kiến cũng vô dụng.” Bà nói.

“Không vô dụng.” Cuối cùng Chu Sơ Hành cũng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, giọng nói lạnh lùng: “Con cảm thấy nhà họ Chu chúng ta vẫn thích hợp nhất.”

Tô Nhạn mới uống một ngụm trà chưa kịp nuốt, nghe thế thì nghẹn họng.

Bà nhịn lắm mới không bật cười: “Con muốn chịu trách nhiệm thì Chiêu Chiêu cũng không đồng ý, con cảm thấy thế nào không quan trọng, hôn nhân không phải trò đùa.”

Thật lâu sau Chu Sơ Hành mới lên tiếng: “Con sẽ làm em ấy đồng ý.”

Tô Nhạn ừ một tiếng, đã đạt được mục đích, bà nói: “Nếu con không làm được thì từ nay về sau hai đứa hãy làm anh em thực thụ, tách nhau ra đi.”

Chu Sơ Hành đột nhiên nói: “Con không coi em ấy như em gái.”

Trước đây không như vậy, nhưng bây giờ quan hệ của họ đã thế kia rồi, sao còn có thể làm em gái được nữa.


Tô Nhạn nhìn anh thật lâu, bà đau đầu nói: “Thôi được rồi, mẹ không quản chuyện của thanh niên bọn con nữa. Được rồi, con đi xuống trước đi.”

Chu Sơ Hành bỏ chén trà xuống, bụng ngón tay anh đã bị bỏng nhưng anh lại như không hay biết gì.

Tiếng anh đi xuống lầu thu hút sự chú ý của tất cả những người đang có mặt trong phòng khách.

Lương Kim Nhược rất tò mò, thấy anh vắt chiếc áo khoác vest lúc nãy cô bỏ trên lầu trên khuỷu tay thì đi tới, hỏi anh: “Dì Nhạn nói gì với anh thế?”

“Không có gì.” Chu Sơ Hành trả lời.

“Anh không muốn nói với em chứ gì.” Lương Kim Nhược bĩu môi: “Dì dạy dỗ anh một trận đúng không?”

Cô vừa nhắc tới hai chữ dạy dỗ này, Chu Sơ Hành liền dừng bước.

“Em muốn thấy anh bị dạy dỗ lắm hả?”

Lương Kim Nhược lui về sau một bước, cô thầm nghĩ mình không thể cười trên sự đau khổ của người khác rõ ràng thế được, dẫu sao thì chuyện này cũng do mình mà ra cả.

Cô vội lắc đầu phủ nhận: “Nào có! Nào có!”

Chu Sơ Hành nhìn cô vài giây: “Đúng là có dạy dỗ một trận, còn nói vài chuyện khác nữa.”

Lương Kim Nhược không ngờ rằng anh lại bật mí nhanh vậy: “Chuyện gì vậy?”

Chu Sơ Hành đứng trong góc tối trên cầu thang, nói: “Em tới gần đây.”

Lương Kim Nhược nửa tin nửa ngờ bước tới một bước nhỏ.

Cô còn chưa đứng vững, người đàn ông trước mặt cô đã hơi khom người ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Tối về sẽ nói cho em biết.”

“...?”

Lương Kim Nhược: Anh muốn chơi em đúng không!

Lần trước anh cũng nói tối về nói, cuối cùng lại không nói gì.

Lương Kim Nhược nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang.

Cô chỉ đành vờ như không có chuyện gì lùi lại: “Được thôi.”

Dù sao thì hôm nay cô cũng định nói cảm ơn anh.

Tô Nhạn đứng trên cầu thang nhìn rõ hết hành động của hai người.

Bà thầm thấy cạn lời, đúng là người trẻ tuổi mà, không hiểu tình yêu là gì mà luôn muốn yêu đương, gặp được người tốt nhất cũng không hay biết.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương