Editor: trang bubble ^^

Ngày hôm sau, khi Diệp Bội tới trường học, phát hiện dù là mình gặp người nào đều sẽ bị chỉ chỉ chõ chõ, sau đó đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.

Nhược Lâm vốn ở phòng học nhưng biết Diệp Bội đã đến, bèn vội vàng chạy tới đây, thở hồng hộc: “Bội Bội, không xong, cái đó, cậu...... Cậu......”

Diệp Bội cười vỗ vỗ vai Nhược Lâm: “Đừng nóng vội, từ từ nói, không quan trọng.” Kể từ sau khi bên Trang Ninh và mình có vấn đề, Diệp Bội cũng biết là chuyện này không thể nào lại qua đi dễ dàng như vậy. Hơn nữa cô cũng biết hành động phá tiệm ngày hôm qua sợ rằng chỉ là một bước trong đó mà thôi.

“Còn không gấp.” Nhược Lâm xoa tóc Diệp Bội, “Cậu có biết cậu bị đuổi rồi hay không, là bị đuổi á, đuổi đấy.” Tuy là bằng tốt nghiệp gì đó hoàn toàn không có quan hệ gì đối với Nhược Lâm, nhưng mà đối với Diệp Bội thì hẳn rất quan trọng nhỉ.

“Đuổi?” Diệp Bội híp mắt, “Trên danh nghĩa gì?” Mặc dù cô có dự định tạm nghỉ học một lúc, nhưng không ngờ trường học lại dứt khoát như vậy, đã trực tiếp đuổi cô, không biết vì sao nhỉ. Nghĩ tới đây, Diệp Bội đột nhiên lại rất buồn cười.

Không trách được rất nhiều người đều thích cuộc sống có quyền thế, đây rất giống trên tay nắm giữ một mục lợi thế khiến mọi người sợ hãi, hơn nữa cũng có nghĩa là đặc điểm một người đắc đạo gà chó lên trời. Người đạt được quyền còn có thể làm cho cuộc sống toàn bộ người thân thuận lợi, đời trước nhà họ Diêu chính là thua ở chỗ này.

Thấy Diệp Bội lại cười, Nhược Lâm càng thêm nóng nảy: “Trời ơi, Bội Bội, cậu đừng lộ ra vẻ mặt như thế, thật ra thì mình cũng không biết bọn họ dùng danh nghĩa gì, chỉ biết là bảng thông báo cũng dán bộ dạng cậu ra rồi, giống như có tội lớn gì đó.”

Diệp Bội đương nhiên biết là Nhược Lâm quan tâm mình thật, vỗ nhẹ vai của cô ấy: “Nhược Lâm, chuyện này cậu không cần phải để ý, mình sẽ giải quyết.”

“Tại sao có thể mặc kệ, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì, chúng ta không phải bạn bè ư. Nếu mà tớ ngay cả cái này cũng không để ý chẳng phải là quá không tốt rồi.” Nhược Lâm thở phì phò nói, cô coi mình là bạn của Diệp Bội.

“Không phải, mình xem cậu là bạn bè, cho nên mới không để cho cậu trông nom.” Diệp Bội lắc đầu, chuyện này đúng là cô dự định với Diêu Cẩn chỉ hai người gánh vác, nhiều người lo lắng thì chuyện cũng sẽ trở nên nhiều hơn, ngược lại càng thêm không tốt, “Hơn nữa không phải là mình xem thường cậu, chuyện này cậu không trông nom nổi.”

“Không trông nom nổi sao?” Lần đầu tiên Nhược Lâm cảm thấy giống như có gì đó không đúng, chuyện này thật sự đã vượt ra ngoài dự đoán của cô rồi. Cho dù nói thế nào bây giờ cô cũng coi là diễn viên nổi tiếng, ở trên truyền thông cũng được cho là có một chỗ nhỏ nhoi, vậy mà Diệp Bội lại nói chuyện này mình không trông nom nổi.

“Đúng, cậu không trông nom nổi, không phải cậu đã biết đối thủ của chúng ta là ai, cậu nhớ Trang Ninh chứ?” Hôm nay Diệp Bội cũng không đeo mắt kính lên đi học, cho nên rất nhiều nỗi bùôn cũng không che đậy được. Khi cô nói ra những lời này thì trong mắt chợt lóe lên chính là tàn nhẫn.

Nhược Lâm gật đầu, không hiểu Diệp Bội nói cô gái kia thoạt nhìn rất đáng yêu lại thật giống như cũng không phải là cô gái đáng yêu lắm, nhưng vẫn suy đoán nói: “Có liên quan với cô ta sao?” Lúc này nói người kia sợ rằng chỉ có nguyên nhân này đi.

“Đúng, nói cho cùng chuyện này cũng bởi vì cô ta mà xảy ra, nên chắc hẳn cậu đã nghe nói chuyện ngày hôm qua cửa hàng nhà mình bị đập chứ, đó cũng là cô ta làm.” Trang Ninh là một kẻ điên, điểm này thì Diệp Bội đã hiểu rõ từ đời trước. Cho nên còn lâu cô và Diêu Cẩn mới không muốn để bốn trưởng bối ở lại trong nước, nói cho cùng, bây giờ bọn họ là đang mạo hiểm.

Nhược Lâm hít sâu một hơi, che miệng kinh ngạc nói: “Đây, không thể nào chứ, mặc dù có lúc cô bé kia có thể sẽ nghịch ngợm một chút, nhưng không đến nỗi làm ra chuyện như vậy. Tuy rằng mình cũng không thể nói rất ưa thích cô ta, nhưng muốn nói ghét cũng không đến nỗi, luôn cảm thấy rất không có khả năng cô ta sẽ làm ra chuyện như vậy.”

Nghe được Nhược Lâm phân tích, nét mặt Diệp Bội quả nhiên là thế, buông tay: “Cho nên, khi mọi người đều cho là thế, vậy thì Trang Ninh sẽ biến thành người vô tội hoàn toàn. Được rồi, Nhược Lâm không cần nghĩ, mình viết xong kịch bản rồi, à, cho cậu. Cậu đi quay phim trước, chờ cậu quay phim xong có lẽ mình đã giải quyết việc này rồi.” Trên tay cầm kịch bản tranh thủ suốt đêm đặt vào trên tay Nhược Lâm, Diệp Bội xoay người đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng. Đời này bởi vì chênh lệch tuổi tác trong lòng và tuổi tác bên ngoài, Diệp Bội muốn kết bạn là rất khó nhưng Nhược Lâm đã sớm được Diệp Bội coi là bạn tốt của mình rồi, mặc dù có lúc người bạn này sẽ ngây thơ một chút.

Vẫn đưa lưng về phía Nhược Lâm, Diệp Bội đương nhiên không phát hiện tay người phía sau đang nắm phần kịch bản kia thật chặt, nhìn bóng dáng Diệp Bội đi xa muốn nói lại thôi, nhưng còn một câu không nói ra, nhìn bộ dạng Diệp Bội trên bảng thông báo một chút rồi rời đi, cô cũng không muốn đến cái trường học này nữa.

Diệp Bội từ từ đi tới bên ngoài cửa chống trộm màu xanh dương, nhìn trên cửa treo bảng hiệu “Phòng làm việc của hiệu trưởng”, gõ cửa.

“Mời vào.” Có lẽ là quá nhiều người lui tới nơi đây, cho nên người ở bên trong cũng hoàn toàn không chần chờ chút nào đã lên tiếng.

Đẩy cửa ra, trước hết chiếu vào trong mắt Diệp Bội là một cái bàn làm việc và một người đàn ông mập mạp phía sau bàn làm việc, sau đó chính là một bức tranh sau lưng người đàn ông. Một bức tôm của Tề Bạch Thạch, thoạt nhìn rất giống như là bút tích thật nhé, lại nhìn một chút các loại đồ vật hai bên rất giống đồ cổ, Diệp Bội không khỏi phát ra một tiếng bùi ngùi: “Hiệu trưởng đúng là người làm công tác văn hoá, ngay cả đồ trưng bày trong phòng làm việc cũng đều có gốc gác như vậy.”

Đối diện, ngài hiệu trưởng mập mạp nghe thấy trong miệng Diệp Bội nói ra hai chữ gốc gác thì cười đến cằm đôi run run, cặp mắt nheo lại giống như là một con “Con chuột” thông minh: “Ôi chao, bạn học em thật đúng là có kiến thức, vậy mà biết phòng làm việc thầy đây có gốc gác, phải biết đây lại đều là đồ vật mà thầy mất sức lực thật là lớn mới kiếm ra. Đến đây, đừng đứng, ngồi xuống trước, nói cho hiệu trưởng em tên là gì, đến phòng làm việc của thầy là để làm cái gì đấy?”

Diệp Bội nhíu mày, bình thường không có việc gì cũng không đặc biệt chú ý tới hiệu trưởng này, chú ý tới mới phát hiện người này thật sự khiến cho người ta ghê tởm nhưng mà vẫn cười nói: “Ngồi thì không cần, em sợ em ngồi xuống rồi thầy sẽ rất nhanh bảo em đứng lên, có điều thầy hiệu trưởng thật sự không biết em là ai sao?”

Nghe được câu hỏi của Diệp Bội, hiệu trưởng nghiêm mặt: “Trường học có nhiều học sinh như vậy, thầy cũng không thể nào đều biết toàn bộ, nhưng mà bạn học à, thái độ của em thật sự làm cho người ta cảm thấy rất kỳ lạ đấy.”

“Đúng vậy, kỳ lạ.” Diệp Bội đi tới bên cạnh cầm lên một cái chén đặt ở nơi đó, nghiêng ngả, thử cảm giác một chút, bùi ngùi nói, “Chậc chậc, em vẫn là lần đầu tiên biết thì ra là tiền lương của hiệu trưởng cao như vậy đấy, cái chén này lại là đồ Thanh triều đấy.”

Hiệu trưởng nhìn Diệp Bội cầm chén ném lên xuống ở nơi đó, vội vàng đứng lên, cách chỗ trống vươn tay: “Bạn học em cẩn thận một chút, không nên ném rớt bể đồ của thầy, nói cho thầy biết, em là ở ban nào, thầy nhất định bảo chủ nhiệm lớp các em, ặc, đối với em thật tốt.”

“Cái này à.” Diệp Bội quan sát cái chén trên tay, “Thật ra thì, vốn là em cũng có thể nói cho thầy, có điều bây giờ đã không thể nào.”

“Sao lại không thể nào.” Hiệu trưởng đã bắt đầu hối hận vì khoe khoang không đặt những thứ đồ này vào trong rương, trên trán cũng dường như có mồ hôi rơi xuống, “Bạn học em mau để xuống, thầy nhất định nói được thì làm được, sẽ để cho chủ nhiệm lớp em đối với em thật tốt.” Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng hiệu trưởng lại đang nghĩ nên làm sao trừng trị đứa học sinh này rồi.

Diệp Bội cười nhạo một tiếng, từ từ đi tới bên cạnh hiệu trưởng, cầm chén lên thật cao, sau đó đặt vào trên cái đầu gần như hói của hiệu trưởng, thấy hiệu trưởng giống như muốn nhúc nhích, thì vội vàng hô: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, nếu rơi xuống vậy thì không phải lỗi của em rồi. Đúng rồi, nhưng tay của thầy tuyệt đối không được chạm vào, nếu không em không ngại ném bể toàn bộ đồ trong phòng thầy, đặc biệt là bức tranh phía sau thầy, rất đáng tiền thì phải?”

“Em......” Hiệu trưởng đã không dám nói gì nữa rồi, cứ như vậy cố định ở tại chỗ cũng không dám cử động một chút, “Em nói đi, rốt cuộc muốn làm gì.”

“Thật ra thì em cũng không muốn làm cái gì, chỉ là nhàm chán.” Diệp Bội cười nói ra những lời này.

Mà sau lúc hiệu trưởng nghe thấy Diệp Bội nói nhàm chán, đã có chút thôi thúc muốn giết người, nhưng mà vẫn cắn răng lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Bạn học, nếu như nhàm chán thì hãy đi chơi với bạn học đi, không nên đến phòng làm việc của thầy được không?”

“A, như vậy à.” Diệp Bội kinh ngạc kêu lên, “Thật ra thì em cũng nghĩ vậy, vốn đây cũng là có thể. Chỉ là hiệu trưởng chẳng lẽ thầy đã quên ư, em đã bị thầy đuổi rồi, quan trọng hơn là thầy còn dán hình em lên bảng thông báo, hơn nữa còn chọn hình khó coi như vậy. Nhưng mà thầy hiệu trưởng, thầy có thể nói cho em biết tại sao em lại bị đuổi không?”

Lời Diệp Bội nói khiến cả cơ thể hiệu trưởng lung lay, nhưng vừa nghĩ tới trên đầu còn đặt một cái chén đáng tiền thì rất nhanh lại đứng yên, cũng nhớ tới cô bé này hình như chính là phía trên đặc biệt dặn dò xuống muốn đuổi người, mà người kia lại quan trọng hơn nhiều so với những thứ đồ trong phòng mình. Nhưng trong lòng ông lại không bỏ được thứ gì đó đặt trên đầu, nhắm hai mắt nói: “Ầy, có người nói em yêu sớm, hơn nữa đã qua kiểm chứng chuyện này là thật, đã qua Hội Đồng Quản Trị bỏ phiếu công nhận, em nên biết là ở loại trường học chúng ta tuyệt đối không cho phép yêu sớm.”

“Yêu sớm?” Diệp Bội sờ lên cằm, “Đây cũng là thật, lại nói từ tám tuổi em đã bắt đầu yêu rồi, vậy cũng đúng thì phải?”

Ngược lại hiệu trưởng không ngờ mình tùy ý kéo một nguyên nhân vậy mà Diệp Bội đã thừa nhận nhanh như vậy, hơn nữa khi nghe Diệp Bội nói từ tám tuổi đã bắt đầu yêu sớm thì thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nhắm mắt tiếp tục nối tiếp: “Em biết là được rồi, vì danh dự của em, chúng ta cũng không định công khai chuyện này, cho nên em nên thấy đủ.”

“Ha ha.” Diệp Bội nở nụ cười, “Thầy có biết bộ dáng này của thầy thật làm cho người ta có cảm giác thú vị hay không, được rồi thật ra là em nhàm chán thật, chỉ là thấy đồ vật trong phòng thầy lại khiến em cảm thấy được lần này tới đáng giá. Dĩ nhiên là em biết người khởi xướng, đúng rồi, em nghĩ thầy hiệu trưởng cũng nên chấm dứt.” Diệp Bội xoay người bèn định ra cửa, rồi sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, xoay người “HA” một tiếng, sau đó trong phòng bèn vang lên lanh lảnh tiếng gốm sứ bể tan tành.

“A...... Bảo bối của tôi.”

“Ha ha, đây không phải là rất tốt à, thầy hiệu trưởng không xứng với cái chén này.” Diệp Bội ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, chuyện này, chắc chắn sẽ có một ngày kết cuộc.

Tác giả có lời muốn nói: báo trước chương kế tiếp: bắt đầu đấu tranh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương