Vợ Cả Nhàn Nhã
-
Chương 13: Rời đi [tam]
Đỗ Oánh Nhiên thấy Hải Đường ý động cảm thấy buồn cười, lập tức nói: “Vẫn là để cho mợ an bài là được, nếu ngươi muốn làm nha hoàn ở Tề phủ, ta cũng không nói gì với mợ.”
Hải Đường bị Đỗ Oánh Nhiên nói biến thành cứng lưỡi, nàng vừa mới động tâm, lúc này làm sao để cho Đỗ Oánh Nhiên nói những lời này, nói: “Nô tỳ cũng nguyện ý hầu hạ đại tiểu thư.”
Nguyên bản hôm nay thức dậy có chút muộn, lúc này ngày chuyển ấm, từ song sa thật mỏng lùa vào, trong phòng có thêm hương vị mặt trời ấm áp, hít thở hương vị ngọt ngào nhạt nhẽo chỉ cảm thấy yên tĩnh tường hòa. Đỗ Oánh Nhiên nói: “Có phải hay không không quá hợp quy củ, nhất đẳng nha hoàn bên người biểu tỷ cũng đầy, mà torng nhiều nha hoàn, ta nhớ rõ biểu tỷ coi trọng nhất là Quyển Bích bên người nàng.”
Tính tình Quyển Bích trầm mặc, là người đắc ý nhất bên người Tề Chước Hoa, Hải Đường nghĩ đến Diên Vĩ bị mình chèn ép đến không chút nào được coi trọng, trong lòng càng lửa nóng lên, nếu nàng đi đến bên người đại tiểu thư Tề Chước Hoa, lại được đắc ý? Phải biết rằng Tề Chước Hoa mới là Tề gia tiểu thư đứng đắn: “Nô tỳ cũng nguyện ý hầu hạ đại tiểu thư.” Hải Đường nói: “Đại tiểu thư cùng tiểu thư rất tốt, mỗi khi nô tỳ hầu hạ đại tiểu thư, liền có thể nhớ tới tiểu thư. Trước kia thời điểm nô tỳ đi theo tiểu thư đi đại tiểu thư nơi đó, đại tiểu thư cũng thích nô tỳ lanh lợi.”
Vừa mới cãi lại nói mình nô độn, lúc này ở trong mắt Tề Chước Hoa lại là lanh lợi, Đỗ Oánh Nhiên càng thêm cảm thấy buồn cười, trong miệng nói: “Ngươi có tâm.” Đối với Hải Đường khẽ gật đầu, nhưng là lời kế tiếp làm cho Hải Đường treo tâm ngã xuống thật mạnh: “Vẫn là quên đi, dù sao biểu tỷ cũng không ở trong phủ, ta...... Ta thấy đến chỗ mợ nói được.”
Hải Đường chưa bao giờ thất vọng sự khiếp đảm của Đỗ Oánh Nhiên như thế, sự thất vọng của nàng là loại tình cảm dật vu ngôn biểu. Chỉ cảm thấy ngọn lửa hy vọng dấy lên bị cuồng phong thổi trúng mà diệt, trên mặt hiện lên cười lạnh, đúng vậy, nàng như thế nào quên Đỗ gia tiểu thư trước mắt tính tình nhát gan, ở trước mặt lão tổ tông cùng phu nhân, khúm núm, mấy ngày nay nhìn qua hoạt bát làm cho nàng đã quên chuyện lúc trước.
Đỗ Oánh Nhiên nói: “Nếu biểu tỷ ở trong phủ, ta sẽ nói với nàng, nhưng là......”
Lúc này Hải Đường thất vọng trong lòng, rốt cuộc ở trong phòng không nổi, có lệ hai câu liền vội vàng đi ra.
Thời điểm Diên Vĩ lại vào nhà, Đỗ Oánh Nhiên mở miệng nói: “Ngươi tới thật vừa lúc, thay ta thay quần áo, đợi lát nữa làm cho nha đầu Kiếm Lan kia theo giúp ta đá cầu.” Khó được thời tiết tốt, hơn nữa lại lừa Hải Đường một phen, tâm tình của nàng có thể nói là tốt mười phần.
Thời điểm Hải Đường vội vã đi ra ngoài tựa hồ va chạm đến Ngô ma ma, thời điểm Ngô ma ma tiến vào phòng trên mặt tràn đầy nếp nhăn viết hai chữ không vui thật to.
Đỗ Oánh Nhiên tính toán trong lòng ngày rời đi Tề phủ sẽ không lâu lắm, tuy rằng không tiện thu dọn đồ đạc, lại làm cho Ngô ma ma rửa sạch khố phòng, nghĩ ra, cái gì muốn mang đi, cái gì không mang đi: “Ngô ma ma tới đúng lúc, có cái gì muốn mang đi, Ngô ma ma nghĩ ra.”
Ngô ma ma ngay từ đầu chính là không đồng ý Đỗ Oánh Nhiên ở lại Tề phủ, cho dù là người Tề gia đối đãi Đỗ Oánh Nhiên không tệ thì như thế nào? Ngày ăn nhờ ở đậu làm sao qua? Quả nhiên không biết bắt đầu từ lúc nào, tười cười khoái hoạt trên mặt Đỗ Oánh Nhiên biến mất, người cũng trở nên nhát gan, hiện tại có thể rời đi Tề phủ, không thể nghi ngờ là chuyện tốt. Mở miệng nói: “Lão nô lập tức đi khố phòng.”
Đỗ Oánh Nhiên mỉm cười, liền ra cửa phòng.
Ba ngày kế tiếp, Đỗ Oánh Nhiên dùng hơn phân nửa thời gian đá cầu, đợi cho ra một thân mồ hôi mỏng lại rửa mặt, cả người vô cùng sảng khoái.
Hải Đường bởi vì một phen lí do thoái thác của Đỗ Oánh Nhiên, luôn có có lệ, lúc này Chu thị đã tìm được phụ mẫu Hải Đường, nói chuyện Hải Đường lưu lại, hiện tại ở bên người Chu thị một đoạn thời gian, sau lại đến bên người lão tổ tông, giữ lại phân lệ nhất đẳng không thay đổi.
Nương Hải Đường lập tức a di đà Phật, nói là một chuyện tốt, vẻ mặt Hải Đường có lệ, luôn không có tinh thần.
“Có thể không ra đi, ngươi còn có cái gì chưa đủ?!” Nương Hải Đường nói, nàng là nương tử quản gia, mọi người gọi Vương bà tử, bộ dạng Hải Đường đó là cùng mẫu thân của nàng nhất mạch truyền thừa, chính là Hải Đường chỉ thông minh trên mặt, không thể học một phần mười mẫu thân của nàng.
“Nếu ngay từ đầu nàng cứ như vậy đáp ứng ta, ta sẽ không nghĩ nhiều.” Hải Đường nâng mí mắt nhìn thoáng qua mẫu thân của nàng, nói: “Nàng nói, nếu đại tiểu thư ở trong phủ, nàng sẽ nói cùng đại tiểu thư, để cho ta hầu hạ đại tiểu thư.”
“Hầu hạ đại tiểu thư?” Không thể không nói, biểu tình Vương bà tử cũng có chút kinh ngạc, lúc này nàng cũng nhanh chóng phân tích ra lợi hại, có thể đi theo bên người Tề Chước Hoa không thể nghi ngờ muốn so với đi theo phu nhân hoặc là lão phu nhân tốt hơn nhiều: “Chuyện này có đường quay lại hay không.”
“Không có.” Hải Đường lắc đầu: “Tính tình tiểu thư chúng ta ở trong phủ cũng là có tiếng nhát gan, ngay cả một lời đường đường chính chính với phu nhân đều khó được, làm sao đi cầu phu nhân ân điển cho ta.” Ngữ khí Hải Đường mang theo châm chọc, trong giọng nói lộ vẻ thầm oán với Đỗ Oánh Nhiên.
“Vậy ngươi đi tìm đại tiểu thư.” Sau khi mẫu thân Hải Đường hơi suy tư, quyết đoán nói: “Núi không đi đến liền đi đến núi, ngươi đã quên ta dạy cho ngươi.”
“Đi tìm đại tiểu thư?” Ánh mắt Hải Đường không khỏi trợn to.
“Nha đầu ngốc.” Vương bà tử nói: “Thời điểm đại tiểu thư ở trong phủ liền cho ngươi không cần biết mọi chuyện lớn nhỏ đều bào cho nàng, đi Vũ Nhạc viện còn phân phó riêng ngươi, nếu là có đại sự gì, cho ngươi đưa tin tức đi qua, hiện tại nàng muốn rời phủ, chuyện lớn như vậy, ngươi có thể nào không báo một tiếng?”
Nhãn tình Hải Đường sáng lên.
Vương bà tử tiếp tục nói: “Đợi cho đại tiểu thư trở về phủ, ngươi lại làm cho biểu tiểu thư thực hiện lời hứa là được.”
“Ta đi liền.” Hải Đường nghe lời mẫu thân, cả người đều như ở sáng lên, hấp tấp rời đi, bỏ qua hậm hực lúc trước.
Hải Đường đi chỗ Đỗ Oánh Nhiên xin nghỉ, tự lĩnh thẻ bài ra phủ, đợi đến Vũ Nhạc viện, thời điểm Tề Chước Hoa đang luyện vũ nghe được có nha hoàn tên là Hải Đường ở ngoài cửa chờ, mở miệng nói: “Ngọc Khê, ngươi tiếp tục luyện vũ, ta đi nhìn xem.”
“Tốt, Chước Hoa tỷ tỷ.” Nữ tử đang nói chuyện ngũ quan giảo hảo, ước chừng là tuổi còn nhỏ, trên mặt còn mang theo chút trẻ con mập mạp, nhìn rất dễ thân.
Tề Chước Hoa từ trên thang lầu đi xuống, bởi vì đi ra vội vàng, trên người mặc vũ phục màu lửa đỏ viền bạc, mi tâm có hoa điền hình hoa mai thật nhỏ, làm nàng bình thường đã xinh đẹp tuyệt trần càng thêm ung dung trang trọng, Tề Chước Hoa như vậy làm cho Hải Đường cảm thấy có chút xa lạ, đứng ở trên bậc thang thật cao, khí thế uy nghiêm, làm cho Hải Đường giống như gặp được Tề gia phu nhân. Tề Chước Hoa đời trước qua cũng không như ý, nàng lại là người tranh cường thật mạnh, không chịu đem không như ý của mình biểu lộ ra, nên cố ý tôi luyện ra khí thế bản thân, lúc này cộng thêm vũ phục đẹp đẽ quý giá, đúng là hiển lộ đi ra.
“Chuyện gì?” Tề Chước Hoa ở trên đường tới đầu tiên là kỳ quái Hải Đường vì sao đến đây, sau lại nghĩ đến mình phân phó trước khi đi, lúc này liền hỏi: “Là Oánh Nhiên đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngữ khí Tề Chước Hoa vừa nhanh vừa vội.
Hải Đường đối với Tề Chước Hoa như vậy đúng là cảm thấy thập phần xa lạ, đã không có thông minh trong dĩ vãng, nao núng một chút.
Tề Chước Hoa lại cau mày thật sâu, Quyển Bích tuy rằng không thích nói, lại thập phần thông minh lanh lợi, thấy bộ dáng Hải Đường, nhẹ giọng nói: “Ngươi là nha hoàn của biểu tiểu thư, vội vội vàng vàng đến đây như vậy, nhưng là biểu tiểu thư có chuyện gì?”
Tề Chước Hoa cũng phản ứng lại đây, nàng xưa nay đối với Hải Đường luôn ôn hòa, sợ là Hải Đường không có gặp qua một mặt này của nàng, bị hù, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa nói: “Ta cũng là sốt ruột, ngươi nói nhanh lên là chuyện gì?” Trong lòng chỉ cảm thấy nha hoàn trước mắt lại thêm một chuyện sai lầm, đó là ngu dốt.
Hải Đường nghe giải thích, trong lòng buông lỏng, mở miệng nói: “Vài ngày trước tiểu thư ra phủ, đi ngõ nhỏ Thi Đậu, đúng là gặp gỡ Đỗ lão gia vừa vào kinh. Đỗ lão gia nhớ nữ sốt ruột, liền sinh ý tưởng muốn đem tiểu thư giữ ở bên người. Hai ngày trước phu nhân cùng lão phu nhân đều đồng ý chuyện này, chỉ chờ thời điểm Đỗ lão gia dưỡng tốt thân mình đến bái phỏng, liền để cho tiểu thư theo Đỗ lão gia rời đi.”
Trừ bỏ chuyện Đỗ Oánh Nhiên lập gia đình, Tề Chước Hoa càng để ý đó là chuyện này, nhăn mày lại: “Tại sao ngươi không đến đây sớm một chút.” Thanh âm lạnh như băng.
Hải Đường nuốt nuốt nước miếng, nói lắp ba lắp bắp: “Vài ngày trước đó nô tỳ nói cho phu nhân, nô tỳ biết đại tiểu thư cùng tiểu thư thân cận, vốn chỉ muốn phu nhân sẽ lưu tiểu thư lại.”
Mày Tề Chước Hoa vẫn gắt gao khóa chặt, nếu là thời điểm khác, mẫu thân của nàng tự nhiên sẽ thay nàng lưu lại Đỗ Oánh Nhiên, nhưng là hiện tại nhìn thấy Mạnh phủ hướng vào Đỗ Oánh Nhiên, mẫu thân tốt của nàng tự nhiên không muốn nhìn thấy Đỗ Oánh Nhiên, chỉ sợ thời điểm Hải Đường nói với nương, ý niệm đầu tiên trong đầu nương chính là thúc đẩy chuyện này.
“Tốt lắm, ta đã biết.” Tề Chước Hoa nói: “Chuyện này nương ta cùng tổ mẫu đều đã đáp ứng, cũng là không thể.”
Hải Đường thật cẩn thận nói ra mục đích lần này: “Đại tiểu thư, ngươi không phải là hồi phủ một chuyến, dù sao khi nào thì tiểu thư bước đi cũng nói không chính xác.”
Tề Chước Hoa đưa tay nhéo nhéo mi tâm, gần nhất vì Vạn Thọ tiết mà luyện tập vũ khúc, nghỉ ngơi không tốt lắm, lại thêm chuyện phiền lòng này, chỉ cảm thấy sự tình không ở trong lòng bàn tay mình, trong đầu phát đau từng đợt.
Hải Đường có chút sốt ruột, nàng sợ Tề Chước Hoa không quay về, tiếp tục nói: “Đại tiểu thư ngươi xưa nay cùng tiểu thư thân cận, trước khi đi nói không chừng tiểu thư còn có chút lời thân mật muốn nói với ngươi.”
Tề Chước Hoa nói: “Ta sẽ trở về, đợi lát nữa ta sẽ phái Quyển Bích trở về thông báo nương ta một tiếng, không phải ngày mai thì là hôm nay, ta bắt đầu an bài tốt mọi chuyện thì trở về.” Nguyên bản Tề Chước Hoa là nghĩ đã trầm ai lạc định không quay về thì thôi, lời nói của Hải Đường nhắc nhở nàng, Đỗ Oánh Nhiên vẫn nghe lời mình, sau khi trở về vẫn là không thể không dặn dò nàng một phen, làm cho nàng đi tiếp con đường không giống đời trước, nàng mới có thể an tâm!
Sắc mặt Hải Đường lộ ra mừng như điên, sau khi Tề Chước Hoa trở về, Đỗ Oánh Nhiên tự nhiên sẽ nói với Tề Chước Hoa chuyện của mình, đến lúc đó đến Vũ Nhạc viện chỉ có thể là mình.
Mang ý niệm như vậy, thời điểm Hải Đường một đường trở lại Tề phủ đều là khinh phiêu phiêu, nàng đã có thể thấy được tương lai sáng chói của mình.
Hải Đường bị Đỗ Oánh Nhiên nói biến thành cứng lưỡi, nàng vừa mới động tâm, lúc này làm sao để cho Đỗ Oánh Nhiên nói những lời này, nói: “Nô tỳ cũng nguyện ý hầu hạ đại tiểu thư.”
Nguyên bản hôm nay thức dậy có chút muộn, lúc này ngày chuyển ấm, từ song sa thật mỏng lùa vào, trong phòng có thêm hương vị mặt trời ấm áp, hít thở hương vị ngọt ngào nhạt nhẽo chỉ cảm thấy yên tĩnh tường hòa. Đỗ Oánh Nhiên nói: “Có phải hay không không quá hợp quy củ, nhất đẳng nha hoàn bên người biểu tỷ cũng đầy, mà torng nhiều nha hoàn, ta nhớ rõ biểu tỷ coi trọng nhất là Quyển Bích bên người nàng.”
Tính tình Quyển Bích trầm mặc, là người đắc ý nhất bên người Tề Chước Hoa, Hải Đường nghĩ đến Diên Vĩ bị mình chèn ép đến không chút nào được coi trọng, trong lòng càng lửa nóng lên, nếu nàng đi đến bên người đại tiểu thư Tề Chước Hoa, lại được đắc ý? Phải biết rằng Tề Chước Hoa mới là Tề gia tiểu thư đứng đắn: “Nô tỳ cũng nguyện ý hầu hạ đại tiểu thư.” Hải Đường nói: “Đại tiểu thư cùng tiểu thư rất tốt, mỗi khi nô tỳ hầu hạ đại tiểu thư, liền có thể nhớ tới tiểu thư. Trước kia thời điểm nô tỳ đi theo tiểu thư đi đại tiểu thư nơi đó, đại tiểu thư cũng thích nô tỳ lanh lợi.”
Vừa mới cãi lại nói mình nô độn, lúc này ở trong mắt Tề Chước Hoa lại là lanh lợi, Đỗ Oánh Nhiên càng thêm cảm thấy buồn cười, trong miệng nói: “Ngươi có tâm.” Đối với Hải Đường khẽ gật đầu, nhưng là lời kế tiếp làm cho Hải Đường treo tâm ngã xuống thật mạnh: “Vẫn là quên đi, dù sao biểu tỷ cũng không ở trong phủ, ta...... Ta thấy đến chỗ mợ nói được.”
Hải Đường chưa bao giờ thất vọng sự khiếp đảm của Đỗ Oánh Nhiên như thế, sự thất vọng của nàng là loại tình cảm dật vu ngôn biểu. Chỉ cảm thấy ngọn lửa hy vọng dấy lên bị cuồng phong thổi trúng mà diệt, trên mặt hiện lên cười lạnh, đúng vậy, nàng như thế nào quên Đỗ gia tiểu thư trước mắt tính tình nhát gan, ở trước mặt lão tổ tông cùng phu nhân, khúm núm, mấy ngày nay nhìn qua hoạt bát làm cho nàng đã quên chuyện lúc trước.
Đỗ Oánh Nhiên nói: “Nếu biểu tỷ ở trong phủ, ta sẽ nói với nàng, nhưng là......”
Lúc này Hải Đường thất vọng trong lòng, rốt cuộc ở trong phòng không nổi, có lệ hai câu liền vội vàng đi ra.
Thời điểm Diên Vĩ lại vào nhà, Đỗ Oánh Nhiên mở miệng nói: “Ngươi tới thật vừa lúc, thay ta thay quần áo, đợi lát nữa làm cho nha đầu Kiếm Lan kia theo giúp ta đá cầu.” Khó được thời tiết tốt, hơn nữa lại lừa Hải Đường một phen, tâm tình của nàng có thể nói là tốt mười phần.
Thời điểm Hải Đường vội vã đi ra ngoài tựa hồ va chạm đến Ngô ma ma, thời điểm Ngô ma ma tiến vào phòng trên mặt tràn đầy nếp nhăn viết hai chữ không vui thật to.
Đỗ Oánh Nhiên tính toán trong lòng ngày rời đi Tề phủ sẽ không lâu lắm, tuy rằng không tiện thu dọn đồ đạc, lại làm cho Ngô ma ma rửa sạch khố phòng, nghĩ ra, cái gì muốn mang đi, cái gì không mang đi: “Ngô ma ma tới đúng lúc, có cái gì muốn mang đi, Ngô ma ma nghĩ ra.”
Ngô ma ma ngay từ đầu chính là không đồng ý Đỗ Oánh Nhiên ở lại Tề phủ, cho dù là người Tề gia đối đãi Đỗ Oánh Nhiên không tệ thì như thế nào? Ngày ăn nhờ ở đậu làm sao qua? Quả nhiên không biết bắt đầu từ lúc nào, tười cười khoái hoạt trên mặt Đỗ Oánh Nhiên biến mất, người cũng trở nên nhát gan, hiện tại có thể rời đi Tề phủ, không thể nghi ngờ là chuyện tốt. Mở miệng nói: “Lão nô lập tức đi khố phòng.”
Đỗ Oánh Nhiên mỉm cười, liền ra cửa phòng.
Ba ngày kế tiếp, Đỗ Oánh Nhiên dùng hơn phân nửa thời gian đá cầu, đợi cho ra một thân mồ hôi mỏng lại rửa mặt, cả người vô cùng sảng khoái.
Hải Đường bởi vì một phen lí do thoái thác của Đỗ Oánh Nhiên, luôn có có lệ, lúc này Chu thị đã tìm được phụ mẫu Hải Đường, nói chuyện Hải Đường lưu lại, hiện tại ở bên người Chu thị một đoạn thời gian, sau lại đến bên người lão tổ tông, giữ lại phân lệ nhất đẳng không thay đổi.
Nương Hải Đường lập tức a di đà Phật, nói là một chuyện tốt, vẻ mặt Hải Đường có lệ, luôn không có tinh thần.
“Có thể không ra đi, ngươi còn có cái gì chưa đủ?!” Nương Hải Đường nói, nàng là nương tử quản gia, mọi người gọi Vương bà tử, bộ dạng Hải Đường đó là cùng mẫu thân của nàng nhất mạch truyền thừa, chính là Hải Đường chỉ thông minh trên mặt, không thể học một phần mười mẫu thân của nàng.
“Nếu ngay từ đầu nàng cứ như vậy đáp ứng ta, ta sẽ không nghĩ nhiều.” Hải Đường nâng mí mắt nhìn thoáng qua mẫu thân của nàng, nói: “Nàng nói, nếu đại tiểu thư ở trong phủ, nàng sẽ nói cùng đại tiểu thư, để cho ta hầu hạ đại tiểu thư.”
“Hầu hạ đại tiểu thư?” Không thể không nói, biểu tình Vương bà tử cũng có chút kinh ngạc, lúc này nàng cũng nhanh chóng phân tích ra lợi hại, có thể đi theo bên người Tề Chước Hoa không thể nghi ngờ muốn so với đi theo phu nhân hoặc là lão phu nhân tốt hơn nhiều: “Chuyện này có đường quay lại hay không.”
“Không có.” Hải Đường lắc đầu: “Tính tình tiểu thư chúng ta ở trong phủ cũng là có tiếng nhát gan, ngay cả một lời đường đường chính chính với phu nhân đều khó được, làm sao đi cầu phu nhân ân điển cho ta.” Ngữ khí Hải Đường mang theo châm chọc, trong giọng nói lộ vẻ thầm oán với Đỗ Oánh Nhiên.
“Vậy ngươi đi tìm đại tiểu thư.” Sau khi mẫu thân Hải Đường hơi suy tư, quyết đoán nói: “Núi không đi đến liền đi đến núi, ngươi đã quên ta dạy cho ngươi.”
“Đi tìm đại tiểu thư?” Ánh mắt Hải Đường không khỏi trợn to.
“Nha đầu ngốc.” Vương bà tử nói: “Thời điểm đại tiểu thư ở trong phủ liền cho ngươi không cần biết mọi chuyện lớn nhỏ đều bào cho nàng, đi Vũ Nhạc viện còn phân phó riêng ngươi, nếu là có đại sự gì, cho ngươi đưa tin tức đi qua, hiện tại nàng muốn rời phủ, chuyện lớn như vậy, ngươi có thể nào không báo một tiếng?”
Nhãn tình Hải Đường sáng lên.
Vương bà tử tiếp tục nói: “Đợi cho đại tiểu thư trở về phủ, ngươi lại làm cho biểu tiểu thư thực hiện lời hứa là được.”
“Ta đi liền.” Hải Đường nghe lời mẫu thân, cả người đều như ở sáng lên, hấp tấp rời đi, bỏ qua hậm hực lúc trước.
Hải Đường đi chỗ Đỗ Oánh Nhiên xin nghỉ, tự lĩnh thẻ bài ra phủ, đợi đến Vũ Nhạc viện, thời điểm Tề Chước Hoa đang luyện vũ nghe được có nha hoàn tên là Hải Đường ở ngoài cửa chờ, mở miệng nói: “Ngọc Khê, ngươi tiếp tục luyện vũ, ta đi nhìn xem.”
“Tốt, Chước Hoa tỷ tỷ.” Nữ tử đang nói chuyện ngũ quan giảo hảo, ước chừng là tuổi còn nhỏ, trên mặt còn mang theo chút trẻ con mập mạp, nhìn rất dễ thân.
Tề Chước Hoa từ trên thang lầu đi xuống, bởi vì đi ra vội vàng, trên người mặc vũ phục màu lửa đỏ viền bạc, mi tâm có hoa điền hình hoa mai thật nhỏ, làm nàng bình thường đã xinh đẹp tuyệt trần càng thêm ung dung trang trọng, Tề Chước Hoa như vậy làm cho Hải Đường cảm thấy có chút xa lạ, đứng ở trên bậc thang thật cao, khí thế uy nghiêm, làm cho Hải Đường giống như gặp được Tề gia phu nhân. Tề Chước Hoa đời trước qua cũng không như ý, nàng lại là người tranh cường thật mạnh, không chịu đem không như ý của mình biểu lộ ra, nên cố ý tôi luyện ra khí thế bản thân, lúc này cộng thêm vũ phục đẹp đẽ quý giá, đúng là hiển lộ đi ra.
“Chuyện gì?” Tề Chước Hoa ở trên đường tới đầu tiên là kỳ quái Hải Đường vì sao đến đây, sau lại nghĩ đến mình phân phó trước khi đi, lúc này liền hỏi: “Là Oánh Nhiên đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngữ khí Tề Chước Hoa vừa nhanh vừa vội.
Hải Đường đối với Tề Chước Hoa như vậy đúng là cảm thấy thập phần xa lạ, đã không có thông minh trong dĩ vãng, nao núng một chút.
Tề Chước Hoa lại cau mày thật sâu, Quyển Bích tuy rằng không thích nói, lại thập phần thông minh lanh lợi, thấy bộ dáng Hải Đường, nhẹ giọng nói: “Ngươi là nha hoàn của biểu tiểu thư, vội vội vàng vàng đến đây như vậy, nhưng là biểu tiểu thư có chuyện gì?”
Tề Chước Hoa cũng phản ứng lại đây, nàng xưa nay đối với Hải Đường luôn ôn hòa, sợ là Hải Đường không có gặp qua một mặt này của nàng, bị hù, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa nói: “Ta cũng là sốt ruột, ngươi nói nhanh lên là chuyện gì?” Trong lòng chỉ cảm thấy nha hoàn trước mắt lại thêm một chuyện sai lầm, đó là ngu dốt.
Hải Đường nghe giải thích, trong lòng buông lỏng, mở miệng nói: “Vài ngày trước tiểu thư ra phủ, đi ngõ nhỏ Thi Đậu, đúng là gặp gỡ Đỗ lão gia vừa vào kinh. Đỗ lão gia nhớ nữ sốt ruột, liền sinh ý tưởng muốn đem tiểu thư giữ ở bên người. Hai ngày trước phu nhân cùng lão phu nhân đều đồng ý chuyện này, chỉ chờ thời điểm Đỗ lão gia dưỡng tốt thân mình đến bái phỏng, liền để cho tiểu thư theo Đỗ lão gia rời đi.”
Trừ bỏ chuyện Đỗ Oánh Nhiên lập gia đình, Tề Chước Hoa càng để ý đó là chuyện này, nhăn mày lại: “Tại sao ngươi không đến đây sớm một chút.” Thanh âm lạnh như băng.
Hải Đường nuốt nuốt nước miếng, nói lắp ba lắp bắp: “Vài ngày trước đó nô tỳ nói cho phu nhân, nô tỳ biết đại tiểu thư cùng tiểu thư thân cận, vốn chỉ muốn phu nhân sẽ lưu tiểu thư lại.”
Mày Tề Chước Hoa vẫn gắt gao khóa chặt, nếu là thời điểm khác, mẫu thân của nàng tự nhiên sẽ thay nàng lưu lại Đỗ Oánh Nhiên, nhưng là hiện tại nhìn thấy Mạnh phủ hướng vào Đỗ Oánh Nhiên, mẫu thân tốt của nàng tự nhiên không muốn nhìn thấy Đỗ Oánh Nhiên, chỉ sợ thời điểm Hải Đường nói với nương, ý niệm đầu tiên trong đầu nương chính là thúc đẩy chuyện này.
“Tốt lắm, ta đã biết.” Tề Chước Hoa nói: “Chuyện này nương ta cùng tổ mẫu đều đã đáp ứng, cũng là không thể.”
Hải Đường thật cẩn thận nói ra mục đích lần này: “Đại tiểu thư, ngươi không phải là hồi phủ một chuyến, dù sao khi nào thì tiểu thư bước đi cũng nói không chính xác.”
Tề Chước Hoa đưa tay nhéo nhéo mi tâm, gần nhất vì Vạn Thọ tiết mà luyện tập vũ khúc, nghỉ ngơi không tốt lắm, lại thêm chuyện phiền lòng này, chỉ cảm thấy sự tình không ở trong lòng bàn tay mình, trong đầu phát đau từng đợt.
Hải Đường có chút sốt ruột, nàng sợ Tề Chước Hoa không quay về, tiếp tục nói: “Đại tiểu thư ngươi xưa nay cùng tiểu thư thân cận, trước khi đi nói không chừng tiểu thư còn có chút lời thân mật muốn nói với ngươi.”
Tề Chước Hoa nói: “Ta sẽ trở về, đợi lát nữa ta sẽ phái Quyển Bích trở về thông báo nương ta một tiếng, không phải ngày mai thì là hôm nay, ta bắt đầu an bài tốt mọi chuyện thì trở về.” Nguyên bản Tề Chước Hoa là nghĩ đã trầm ai lạc định không quay về thì thôi, lời nói của Hải Đường nhắc nhở nàng, Đỗ Oánh Nhiên vẫn nghe lời mình, sau khi trở về vẫn là không thể không dặn dò nàng một phen, làm cho nàng đi tiếp con đường không giống đời trước, nàng mới có thể an tâm!
Sắc mặt Hải Đường lộ ra mừng như điên, sau khi Tề Chước Hoa trở về, Đỗ Oánh Nhiên tự nhiên sẽ nói với Tề Chước Hoa chuyện của mình, đến lúc đó đến Vũ Nhạc viện chỉ có thể là mình.
Mang ý niệm như vậy, thời điểm Hải Đường một đường trở lại Tề phủ đều là khinh phiêu phiêu, nàng đã có thể thấy được tương lai sáng chói của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook