Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký
-
Chương 74: Liên hoàn kế
Một vài người có kinh nghiệm nói rằng, nếu muốn câu được cá thì cần phải có ba yếu tố, đó là: thứ nhất phải có chỗ ngồi tốt, thứ nhì phải có mồi lẫn cần câu tốt và cuối cùng là thứ quan trọng nhất, đó là phải có sự kiên trì. Câu cá là việc tốn rất nhiều thời gian, có thể ngồi đợi cả tiếng đồng hồ, nửa ngày hay thậm chí đến khi về cũng chưa chắc câu được con nào. Thế nhưng chỉ cần giữ được sự kiên trì thì tới một thời điểm thích hợp, người đó sẽ có được một cơ hội, lúc đó thì chỉ còn phụ thuộc vào cách kéo cần của người ấy có vớt lên được con cá đã dính phải mồi câu của mình hay không mà thôi.
Ví dụ ở trên cũng chỉ là một loại so sánh trừu tượng cho tình thế hiện giờ mà Kim Hậu đã bày ra, hắn kiên trì dụ cho tất cả Lang Hổ dong binh đoàn mất hết sự kiên nhẫn, đi kèm theo đó là liên tiếp dùng sức ép tâm lý để quấy rối và dọa nạt bọn họ. Mà những người này cũng không phải là thánh nhân hay cao nhân gì cả, họ chỉ là những người thô lỗ lăn lộn cuộc sống giang hồ mà thôi. Vì thế mà Kim Hậu sau khi bỏ ra một khoảng thời gian để dùng kế khích tướng, rốt cuộc thì hắn cũng đã thành công chọc tức tất cả, tới nỗi mà bây giờ người nào người này đều nhìn hắn với một loại ánh mắt hận không thể trực tiếp lao tới rồi lập tức xé xác hắn ra thành từng mảnh. Ngay cả Lưu Tuân và Lưu Tuần cũng đang cực kỳ tức giận vì bị một thằng oắt con dắt mũi cả gần nửa ngày trời cho tới bây giờ.
Thời cơ đã chín muồi, lần này thì Kim Hậu dẫn đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn tới một khu vực lởm chởm đầy các loại khối đá to nhỏ xếp khá lộn xộn. Có lẽ trước đây ở chỗ này đã từng có hai con ma thú có thực lực khá là mạnh mẽ chiến đấu nên đã vô tình tạo ra khu vực này. Kim Hậu tạm đặt tên cho nó là “Hỗn Thạch Mê Cung”.
Vừa đặt chân tới nơi đây, linh tính lập tức mách bảo cho Lưu Tuân rằng ở đây rất nguy hiểm. Chỉ có điều là cái linh tính quái quỷ này đã hết lần này tới lần khác nhắc cho gã có điều gì đó không đúng, để rồi cuối cùng vẫn cứ bị Kim Hậu cho leo cây… Từ đó suy ra… gã Lưu Tuân này chả có linh tính quái gì cả. Đơn giản là gã yếu bóng vía sợ Kim Hậu giở trò mà thôi! Cái này người ta gọi là thần hồn nát thần tính.
Vù!
Đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho Lưu Tuân lạnh sởn cả gai ốc. Điều này khiến cho gã không hiểu sao bỗng thấy trong lòng rất bực mình, bất chấp cái linh tính quái quỷ mà gã vốn đã không có, Lưu Tuân liền trực tiếp dẫn theo tất cả đoàn đội Lang Hổ dong binh đoàn cứ thế xông qua cái khu vực đầy đá lộn xộn này để đuổi theo Kim Hậu đang trên đường chạy sang đầu bên kia.
“Mày làm sao vậy?”
Trong lúc theo sát đằng sau Lưu Tuân, Lưu Tuần thấy gã đầu quấn vải đi cạnh mình dụi mắt liên tục trông cực kỳ thảm hại thì mới lấy làm lạ hỏi.
“Dạ thưa phó đoàn trưởng, ban nãy có cơn gió thổi cả đống bụi bay hết vào mắt em… cơ mà phó đoàn trưởng ơi, em cảm thấy lạ lắm. Tại sao bụi ở đây không những có màu xám xám rất kỳ lạ, đã thế chúng còn có một loại mùi giống như là mùi thảo dược như vậy?” Gã đầu quấn vải vừa lấy một dụi mắt, vừa ngửi ngửi quần áo gã đang mặc trên người.
Được tên đầu quấn vải nhắc nhở, Lưu Tuần cũng đưa tay lên ngửi mùi quần áo thì cũng thấy đúng là rất thơm mùi thảo dược. Trong lúc vừa đi vừa ngửi, bỗng dưng chân gã đá phải một thứ gì đó nghe rất kêu, tới khi nhìn xuống thì Lưu Tuần mới thấy đó là một cái lọ thủy tinh trống rỗng lăn lông lốc dưới đất.
“Cái gì đây?” Lưu Tuần nhặt lên rồi nghi hoặc tự hỏi.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mặt đất đột nhiên không hiểu sao mà bị rung chuyển khá là dữ dội, ngay khi đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì từ bốn phương tám hướng đột nhiên hồng hộc lao tới đủ các loại ma thú cực kỳ đông đúc. Tuy tất cả chỉ đều là nhất giai ma thú, mạnh nhất trong đó thì thực lực chỉ có bát tinh mà thôi, thế nhưng để đối chọi với số lượng đông đảo thế này thì đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn cũng sẽ không được dễ chịu cho lắm.
“Moá! Cuối cùng thì vẫn cứ trúng phải quỷ kế của thằng nhãi kia… Tất cả mau dàn trận… Thôi chết!” Lưu Tuân còn chưa kịp nói hết câu thì bấy giờ gã mới tá hỏa nhận ra một điều, đó là với cái địa hình đầy đá lởm chởm thế này thì xếp hàng dàn trận chỉ là điều không tưởng, tại vì không gian xung quanh nơi đây quá hạn hẹp.
“Hú! hú! hú!”
“Ngao! Ngao!”
“Khẹc! Khẹc! Khẹc!”
Trong lúc tất cả các thành viên trong đoàn người của Lưu Tuân còn đang hoang mang, lũ ma thú đang bao vây xung quanh bọn chúng bỗng dưng thi nhau rú lên một cách rất hoang dã, sau đó thì cả đám xồng xộc lao về phía đoàn người Lưu Tuân.
“Tất cả cố gắng tập trung lại một chỗ phòng thủ, không được tách ra khỏi đoàn!” Không còn cách nào khác, Lưu Tuân chỉ đành phải hạ lệnh cho tất cả phải tập trung chống đỡ.
Hai anh em nhà họ Lưu có tu vi mạnh nhất ở đây thì bắt đầu nhằm vào những con ma thú mạnh nhất để tập trung diệt sát trước tiên, còn những con yếu hơn thì do đoàn viên trong đoàn thay nhau phụ trách chém giết.
Những tưởng đây sẽ là một cuộc đánh giết cực kỳ thê thảm với đoàn người Lưu Tuân. Thế nhưng mà càng đánh, tất cả mọi người trong Lang Hổ dong binh đoàn càng nhận ra một điểm rất chi là kỳ lạ. Đó là đám ma thú này dường như không có ý định tấn công, ngược lại bọn chúng đều có chung một điệu bộ trông rất là hưng phấn. Chúng chỉ biết mù quáng cắm đầu tựa như con thiêu thân lao vào đoàn người, cho nên tràng cảnh hiện giờ không như Lưu Tuân tưởng là sẽ có thiệt hại về người của gã, ngược lại tình hình hiện giờ bỗng biến thành một cuộc tàn sát ma thú có quy mô.
“Ha ha, tưởng quỷ kế của thằng nhãi này thế nào, hóa ra cũng vẫn chỉ là trò trẻ con mà thôi!” Lưu Tuần tất nhiên được thoải mái diệt sát ma thú cho nên gã cũng rất hứng khởi cười to.
Mà bên cạnh đó, Lưu Tuân với tu vi siêu việt đấu nguyên cảnh của mình, việc hất tay một cái là giết chết vài con ma thú nhất giai yếu như sên này cũng chỉ là chuyện cỏn con. Điều này bắt đầu khiến cho gã bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán.
“Chẳng lẽ mình đã đánh giá quá cao thằng nhãi này rồi sao?” Vừa đánh, gã vừa suy nghĩ về cái bẫy vô vị này của Kim Hậu.
“Á!! Đoàn trưởng! Phó đoàn trưởng! Cứu tụi em với! Á!!!!!!!!!!!!” Trong lúc chém giết ma thú, có một vài người mắc lỗi nên đã bị ma thú kéo tách ra khỏi đoàn, thế nhưng những người này không bị ma thú xé xác ăn thịt như mọi người tưởng. Ngược lại bọn họ bị đám ma thú bắt ép nằm sấp xuống rồi… (khục!) rồi… bị bọn chúng bắt đầu thay nhau hãm… hiếp hại.
Chứng kiến một màn khủng bố tinh thần này, mặt mũi của các đoàn viên Lang Hổ dong binh đoàn đều thi nhau bắt đầu tưng bừng đổi sắc vì kinh hãi. Riêng Lưu Tuân lúc này mới vỡ lẽ hiểu ra là đám ma thú này căn bản đang bị dục vọng lấn át thần trí cho nên mới có hành động kỳ lạ như vậy. Đến cả Kim Hậu đang ẩn nấp trên một ngọn cây chứng kiến sự việc ấy cũng không khỏi kinh hãi há hốc mồm. Hắn cũng chỉ còn biết cầu nguyện cho những người kia… khục! sống sót qua khỏi mà thôi…
Cuộc tàn sát này diễn ra suốt một giờ đồng hồ, xác ma thú nằm la liệt xung quanh bãi đá, máu me đỏ tươi thì vương vãi khắp nơi trông cực kỳ thê thảm. Cuối cùng thì cũng đã không còn một mống ma thú nào dám lại gần đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn nữa. Bên cạnh đó, tất cả hơn ba mươi thành viên trong đoàn người đều không có ai thiệt mạng cả, dẫu vậy bị thương trong tình huống lộn xộn như thế này là điều không thể tránh khỏi. Ngoài ra những người bị ma thú giở trò… thì lại thiệt hại rất nặng nề cả về thể xác lẫn tinh thần, cuộc sống của những người “bị hãm hại” này có lẽ đã mãi mãi không còn có thể giống như lúc trước được nữa…
“Ha ha ha! Thằng oắt con, mày còn trò gì thì giở nốt ra đây. Sau đó ngoan ngoãn chuẩn bị để tao băm mày ra thày năm mảnh đi nhé!” Lưu Tuần sau khi được chém giết thỏa thích, gã liền cuồng tiếu hét lên khinh miệt nói với Kim Hậu.
“Yên tâm, ngươi sẽ được toại nguyện ngay thôi!” Kim Hậu đứng trên ngọn cây thản nhiên đáp lại.
Vù! vù! vù!
Đúng lúc này, từ trên trời không biết từ đâu bỗng dưng xuất hiện một đàn chim màu đỏ au… không đúng, đây không phải là chim. Nếu như chú ý nhìn kỹ thì có thể thấy rõ đó là một đàn… dơi.
Lưu Tuân lúc này ngửa mặt nhìn lên trên trời, sắc mặt của gã hiện đã không còn thanh cao tự tự mãn như trước nữa, thay vào đó là một bộ mặt tái mét xanh ngắt.
“M…&^$*@*!!!! Là “Huyết Quỷ Ma Dơi”, tất cả rời khỏi đây ngay lập tức!!! Mau mau đi tìm chỗ nào có nguồn nước để rửa sạch máu tanh nhanh lên!!” Lưu Tuân giận dữ quát lớn.
Đoàn người Lưu Tuân còn chưa kịp được nghỉ ngơi ngồi thở dốc thì đã lại chuẩn bị đụng độ với mối nguy hiểm thực sự đang sắp tới gần.
Huyết Quỷ Ma Dơi là một chủng loài ma thú sống thành bầy đàn rất đông đúc, một con tuy không tính là mạnh mẽ, thế nhưng cả một đàn thì lại là một chuyện hoàn toàn khác rồi. Loài dơi khát máu này cực kỳ nguy hiểm, chúng có hung danh tử thần di động bởi vì chỉ cần bị chúng quây lại hút máu thôi là chắc chắn mục tiêu ấy sẽ bị biến thành thây khô không còn một giọt máu nào. Ngoài ra thì chỉ cần ở nơi nào có nhiều xác chết và mùi máu nồng nặc là ở đó chắc chắn chúng sẽ xuất hiện để “thanh lý”.
Cũng bởi Kim Hậu ngay từ đâu đã biết nơi này rất gần với sào huyệt của Huyết Quỷ Ma Dơi, cho nên hắn mới cố tình đặt bẫy tại nơi này để làm một trận liên hoàn kế.
“Đoàn trưởng, chúng ta có khoảng bốn người bị ma thú… khục! Bị ma thú tấn công nên không thể cử động, còn có ba người không may bị thương trong lúc chiến đấu với ma thú thì phải làm sao bây giờ?” Tên đầu quấn vải hấp tấp báo cáo nói.
“Ốc không lo nổi mình ốc. Thời gian còn đâu mà còn lo người khác? Cứ để lại những người bị thương làm mồi nhử để cho chúng ta có thêm thời gian chạy thoát khỏi nơi này!” Lưu Tuân dùng một giọng nói rét lạnh ra lệnh.
Nghe được những lời nói vô tình vô nghĩa này của Lưu Tuân, tất cả những người bị thương hay là không có khả năng di chuyển lập tức ngỡ ngàng tựa như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Còn các đoàn viên khác thì bị câu nói này của gã làm cho nguội lạnh hết tâm can, ai nấy cũng đều cảm thấy rất bất mãn nhưng không ai dám nói ra miệng cả.
Đàn dơi di chuyển với một tốc độ rất nhanh nên chỉ vài phút nữa chúng sẽ bay tới đây. Vì vậy mà đoàn người Lưu Tuân cũng rục rịch nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này. Trước khi đi, tất cả đoàn viên trừ hai anh em nhà họ Lưu ra đều quay lại nhìn những người bị bỏ rơi bằng một ánh mắt rất thương cảm. Dù sao đi nữa thì tất cả đều là chiến hữu lâu năm từng sát cánh cùng nhau, bây giờ trơ mắt ra nhìn bọn họ bị bỏ lại chịu chết cũng khiến cho ai nấy cũng cảm thấy không nỡ. Tuy nhiên vì mạng sống của riêng mình nên cũng chẳng còn có cách nào khác nữa.
Bị bỏ lại tổng cộng có bảy người, bảy người này hiện chỉ còn biết vô vọng thẫn thờ ngồi chờ cái chết đang sắp tới gần. Cũng tại bởi vì cách hành xử tàn nhẫn của Lưu Tuân mà trên nét mặt của ai nấy cũng đều cảm thấy vừa tức giận, vừa thất vọng.
“Ta tận tụy bán mạng cho Lang Hổ dong binh đoàn suốt mấy năm trời, để rồi cuối cùng bị vứt lại như một thứ rác thải…Khốn nạn!” Một ông chú tai chó hậm hực ôm lấy vết thương ở bụng ngồi ngửa mặt lên trời căm hận nói.
“Biết làm sao được, cái số làm tôm làm tép như chúng ta thì ngày này cũng sẽ đến, không sớm thì muộn mà thôi. Àizz…” Một đồng bạn ngồi cạnh ông ta cũng không kìm lòng được mà thở dài ra một hơi.
“Các ông chiến đấu bị thương còn đỡ, bốn người chúng tôi đây bị lũ cầm thú kia lăng nhục còn chả ai thèm giúp… &*^*(@#! nó chứ! Tên đoàn trưởng khốn kiếp, lúc đó hắn hoàn toàn có thể cứu bọn tôi nhưng mà không hiểu tại sao hắn lại chỉ đứng trơ ra nhìn cứ như là thích thú lắm vậy. Bộ nhìn bọn tôi bị cái đám ma thú kia “hành quyết” sung sướng lắm hay sao ấy.” Một trong số nạn “nạn nhân” bị ma thú… kéo đi hậm hực bực tức nói.
“[email protected]#^^[email protected] Cái tên khốn đấy nhìn chằm chằm vào không chớp mắt. Chẳng lẽ đây là sở thích quái dị của hắn hay sao ấy?!” Một nạn nhân khác nghiến răng nghiến lợi.
Ba người bị thương chỉ còn biết dùng ánh mắt thông cảm nhìn bốn người đồng bạn đang nằm ôm cái mông bầm dập, rách nát vì….. khục! Nói chung là họ bị tổn thương không thể di chuyển được.
Đoàng!
Trong lúc bảy người bị bỏi rơi này đang ngồi chuẩn bị đón nhận chết, đột nhiên ở đâu đó bỗng vang lên một tiếng nổ rất chói tai, sau đó thì ở trên trời bỗng tỏa ra một đám khói màu đen kỳ lạ. Ngay khi đám khói này xuất hiện thì bỗng dưng có một điều kỳ diệu đột nhiên xảy ra, lũ Huyết Quỷ Ma Dơi này giống như rất sợ đám khói ấy nên ngay lập tức bọn chúng liền đột ngột chuyển hướng bay ngược lại về trong sào huyệt của mình.
“Tôi đã nói ngay từ đầu rồi. Vì sao các bác, các chú lại phải đi theo hai cái tên lòng lang dạ sói kia để rồi bây giờ bị bỏ rơi lại ở đây… Chậc! Chậc!”
Cũng bởi vì đang mải ngửa mặt lên trời nhìn hiện tượng kỳ lạ này mà bảy người bọn họ không hề để ý Kim Hậu đã tới ngồi xổm bên cạnh họ từ lúc nào.
“Đây là thuốc trị thương và bảy viên Hồi Lực đan, mọi người hãy chia nhau ra sử dụng rồi tự trở về trấn đi nhé.” Vừa nói, Kim hậu vừa đem từ bên trong nhẫn không gian ra một loạt dụng cụ cứu thương để lại cho bảy người này rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Bảy người không ai nói một câu nào cả, hay phải nói đúng hơn bọn họ bị sốc tới nỗi không nói nổi được được câu nào. Có nằm mơ cũng chẳng ai ngờ được cái người thiếu niên mà họ truy sát suốt thời gian qua lại có thể quay ra đối xử như thế với đám người bọn họ.
Tuy nhiên mới đi được vài bước, bỗng Kim Hậu giống như nhớ ra chuyện gì đó, hắn liền quay đầu lại nói với bảy người:
“À, phải rồi! Tôi quên mất một điều này nữa. Khi về tới Lâm Sơn trấn thì các chú hãy thông báo cho toàn trấn biết rằng, Lang Hổ dong binh đoàn kể từ hôm nay chính thức bị xoá sổ vĩnh viễn!”
Ví dụ ở trên cũng chỉ là một loại so sánh trừu tượng cho tình thế hiện giờ mà Kim Hậu đã bày ra, hắn kiên trì dụ cho tất cả Lang Hổ dong binh đoàn mất hết sự kiên nhẫn, đi kèm theo đó là liên tiếp dùng sức ép tâm lý để quấy rối và dọa nạt bọn họ. Mà những người này cũng không phải là thánh nhân hay cao nhân gì cả, họ chỉ là những người thô lỗ lăn lộn cuộc sống giang hồ mà thôi. Vì thế mà Kim Hậu sau khi bỏ ra một khoảng thời gian để dùng kế khích tướng, rốt cuộc thì hắn cũng đã thành công chọc tức tất cả, tới nỗi mà bây giờ người nào người này đều nhìn hắn với một loại ánh mắt hận không thể trực tiếp lao tới rồi lập tức xé xác hắn ra thành từng mảnh. Ngay cả Lưu Tuân và Lưu Tuần cũng đang cực kỳ tức giận vì bị một thằng oắt con dắt mũi cả gần nửa ngày trời cho tới bây giờ.
Thời cơ đã chín muồi, lần này thì Kim Hậu dẫn đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn tới một khu vực lởm chởm đầy các loại khối đá to nhỏ xếp khá lộn xộn. Có lẽ trước đây ở chỗ này đã từng có hai con ma thú có thực lực khá là mạnh mẽ chiến đấu nên đã vô tình tạo ra khu vực này. Kim Hậu tạm đặt tên cho nó là “Hỗn Thạch Mê Cung”.
Vừa đặt chân tới nơi đây, linh tính lập tức mách bảo cho Lưu Tuân rằng ở đây rất nguy hiểm. Chỉ có điều là cái linh tính quái quỷ này đã hết lần này tới lần khác nhắc cho gã có điều gì đó không đúng, để rồi cuối cùng vẫn cứ bị Kim Hậu cho leo cây… Từ đó suy ra… gã Lưu Tuân này chả có linh tính quái gì cả. Đơn giản là gã yếu bóng vía sợ Kim Hậu giở trò mà thôi! Cái này người ta gọi là thần hồn nát thần tính.
Vù!
Đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua khiến cho Lưu Tuân lạnh sởn cả gai ốc. Điều này khiến cho gã không hiểu sao bỗng thấy trong lòng rất bực mình, bất chấp cái linh tính quái quỷ mà gã vốn đã không có, Lưu Tuân liền trực tiếp dẫn theo tất cả đoàn đội Lang Hổ dong binh đoàn cứ thế xông qua cái khu vực đầy đá lộn xộn này để đuổi theo Kim Hậu đang trên đường chạy sang đầu bên kia.
“Mày làm sao vậy?”
Trong lúc theo sát đằng sau Lưu Tuân, Lưu Tuần thấy gã đầu quấn vải đi cạnh mình dụi mắt liên tục trông cực kỳ thảm hại thì mới lấy làm lạ hỏi.
“Dạ thưa phó đoàn trưởng, ban nãy có cơn gió thổi cả đống bụi bay hết vào mắt em… cơ mà phó đoàn trưởng ơi, em cảm thấy lạ lắm. Tại sao bụi ở đây không những có màu xám xám rất kỳ lạ, đã thế chúng còn có một loại mùi giống như là mùi thảo dược như vậy?” Gã đầu quấn vải vừa lấy một dụi mắt, vừa ngửi ngửi quần áo gã đang mặc trên người.
Được tên đầu quấn vải nhắc nhở, Lưu Tuần cũng đưa tay lên ngửi mùi quần áo thì cũng thấy đúng là rất thơm mùi thảo dược. Trong lúc vừa đi vừa ngửi, bỗng dưng chân gã đá phải một thứ gì đó nghe rất kêu, tới khi nhìn xuống thì Lưu Tuần mới thấy đó là một cái lọ thủy tinh trống rỗng lăn lông lốc dưới đất.
“Cái gì đây?” Lưu Tuần nhặt lên rồi nghi hoặc tự hỏi.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mặt đất đột nhiên không hiểu sao mà bị rung chuyển khá là dữ dội, ngay khi đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì từ bốn phương tám hướng đột nhiên hồng hộc lao tới đủ các loại ma thú cực kỳ đông đúc. Tuy tất cả chỉ đều là nhất giai ma thú, mạnh nhất trong đó thì thực lực chỉ có bát tinh mà thôi, thế nhưng để đối chọi với số lượng đông đảo thế này thì đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn cũng sẽ không được dễ chịu cho lắm.
“Moá! Cuối cùng thì vẫn cứ trúng phải quỷ kế của thằng nhãi kia… Tất cả mau dàn trận… Thôi chết!” Lưu Tuân còn chưa kịp nói hết câu thì bấy giờ gã mới tá hỏa nhận ra một điều, đó là với cái địa hình đầy đá lởm chởm thế này thì xếp hàng dàn trận chỉ là điều không tưởng, tại vì không gian xung quanh nơi đây quá hạn hẹp.
“Hú! hú! hú!”
“Ngao! Ngao!”
“Khẹc! Khẹc! Khẹc!”
Trong lúc tất cả các thành viên trong đoàn người của Lưu Tuân còn đang hoang mang, lũ ma thú đang bao vây xung quanh bọn chúng bỗng dưng thi nhau rú lên một cách rất hoang dã, sau đó thì cả đám xồng xộc lao về phía đoàn người Lưu Tuân.
“Tất cả cố gắng tập trung lại một chỗ phòng thủ, không được tách ra khỏi đoàn!” Không còn cách nào khác, Lưu Tuân chỉ đành phải hạ lệnh cho tất cả phải tập trung chống đỡ.
Hai anh em nhà họ Lưu có tu vi mạnh nhất ở đây thì bắt đầu nhằm vào những con ma thú mạnh nhất để tập trung diệt sát trước tiên, còn những con yếu hơn thì do đoàn viên trong đoàn thay nhau phụ trách chém giết.
Những tưởng đây sẽ là một cuộc đánh giết cực kỳ thê thảm với đoàn người Lưu Tuân. Thế nhưng mà càng đánh, tất cả mọi người trong Lang Hổ dong binh đoàn càng nhận ra một điểm rất chi là kỳ lạ. Đó là đám ma thú này dường như không có ý định tấn công, ngược lại bọn chúng đều có chung một điệu bộ trông rất là hưng phấn. Chúng chỉ biết mù quáng cắm đầu tựa như con thiêu thân lao vào đoàn người, cho nên tràng cảnh hiện giờ không như Lưu Tuân tưởng là sẽ có thiệt hại về người của gã, ngược lại tình hình hiện giờ bỗng biến thành một cuộc tàn sát ma thú có quy mô.
“Ha ha, tưởng quỷ kế của thằng nhãi này thế nào, hóa ra cũng vẫn chỉ là trò trẻ con mà thôi!” Lưu Tuần tất nhiên được thoải mái diệt sát ma thú cho nên gã cũng rất hứng khởi cười to.
Mà bên cạnh đó, Lưu Tuân với tu vi siêu việt đấu nguyên cảnh của mình, việc hất tay một cái là giết chết vài con ma thú nhất giai yếu như sên này cũng chỉ là chuyện cỏn con. Điều này bắt đầu khiến cho gã bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán.
“Chẳng lẽ mình đã đánh giá quá cao thằng nhãi này rồi sao?” Vừa đánh, gã vừa suy nghĩ về cái bẫy vô vị này của Kim Hậu.
“Á!! Đoàn trưởng! Phó đoàn trưởng! Cứu tụi em với! Á!!!!!!!!!!!!” Trong lúc chém giết ma thú, có một vài người mắc lỗi nên đã bị ma thú kéo tách ra khỏi đoàn, thế nhưng những người này không bị ma thú xé xác ăn thịt như mọi người tưởng. Ngược lại bọn họ bị đám ma thú bắt ép nằm sấp xuống rồi… (khục!) rồi… bị bọn chúng bắt đầu thay nhau hãm… hiếp hại.
Chứng kiến một màn khủng bố tinh thần này, mặt mũi của các đoàn viên Lang Hổ dong binh đoàn đều thi nhau bắt đầu tưng bừng đổi sắc vì kinh hãi. Riêng Lưu Tuân lúc này mới vỡ lẽ hiểu ra là đám ma thú này căn bản đang bị dục vọng lấn át thần trí cho nên mới có hành động kỳ lạ như vậy. Đến cả Kim Hậu đang ẩn nấp trên một ngọn cây chứng kiến sự việc ấy cũng không khỏi kinh hãi há hốc mồm. Hắn cũng chỉ còn biết cầu nguyện cho những người kia… khục! sống sót qua khỏi mà thôi…
Cuộc tàn sát này diễn ra suốt một giờ đồng hồ, xác ma thú nằm la liệt xung quanh bãi đá, máu me đỏ tươi thì vương vãi khắp nơi trông cực kỳ thê thảm. Cuối cùng thì cũng đã không còn một mống ma thú nào dám lại gần đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn nữa. Bên cạnh đó, tất cả hơn ba mươi thành viên trong đoàn người đều không có ai thiệt mạng cả, dẫu vậy bị thương trong tình huống lộn xộn như thế này là điều không thể tránh khỏi. Ngoài ra những người bị ma thú giở trò… thì lại thiệt hại rất nặng nề cả về thể xác lẫn tinh thần, cuộc sống của những người “bị hãm hại” này có lẽ đã mãi mãi không còn có thể giống như lúc trước được nữa…
“Ha ha ha! Thằng oắt con, mày còn trò gì thì giở nốt ra đây. Sau đó ngoan ngoãn chuẩn bị để tao băm mày ra thày năm mảnh đi nhé!” Lưu Tuần sau khi được chém giết thỏa thích, gã liền cuồng tiếu hét lên khinh miệt nói với Kim Hậu.
“Yên tâm, ngươi sẽ được toại nguyện ngay thôi!” Kim Hậu đứng trên ngọn cây thản nhiên đáp lại.
Vù! vù! vù!
Đúng lúc này, từ trên trời không biết từ đâu bỗng dưng xuất hiện một đàn chim màu đỏ au… không đúng, đây không phải là chim. Nếu như chú ý nhìn kỹ thì có thể thấy rõ đó là một đàn… dơi.
Lưu Tuân lúc này ngửa mặt nhìn lên trên trời, sắc mặt của gã hiện đã không còn thanh cao tự tự mãn như trước nữa, thay vào đó là một bộ mặt tái mét xanh ngắt.
“M…&^$*@*!!!! Là “Huyết Quỷ Ma Dơi”, tất cả rời khỏi đây ngay lập tức!!! Mau mau đi tìm chỗ nào có nguồn nước để rửa sạch máu tanh nhanh lên!!” Lưu Tuân giận dữ quát lớn.
Đoàn người Lưu Tuân còn chưa kịp được nghỉ ngơi ngồi thở dốc thì đã lại chuẩn bị đụng độ với mối nguy hiểm thực sự đang sắp tới gần.
Huyết Quỷ Ma Dơi là một chủng loài ma thú sống thành bầy đàn rất đông đúc, một con tuy không tính là mạnh mẽ, thế nhưng cả một đàn thì lại là một chuyện hoàn toàn khác rồi. Loài dơi khát máu này cực kỳ nguy hiểm, chúng có hung danh tử thần di động bởi vì chỉ cần bị chúng quây lại hút máu thôi là chắc chắn mục tiêu ấy sẽ bị biến thành thây khô không còn một giọt máu nào. Ngoài ra thì chỉ cần ở nơi nào có nhiều xác chết và mùi máu nồng nặc là ở đó chắc chắn chúng sẽ xuất hiện để “thanh lý”.
Cũng bởi Kim Hậu ngay từ đâu đã biết nơi này rất gần với sào huyệt của Huyết Quỷ Ma Dơi, cho nên hắn mới cố tình đặt bẫy tại nơi này để làm một trận liên hoàn kế.
“Đoàn trưởng, chúng ta có khoảng bốn người bị ma thú… khục! Bị ma thú tấn công nên không thể cử động, còn có ba người không may bị thương trong lúc chiến đấu với ma thú thì phải làm sao bây giờ?” Tên đầu quấn vải hấp tấp báo cáo nói.
“Ốc không lo nổi mình ốc. Thời gian còn đâu mà còn lo người khác? Cứ để lại những người bị thương làm mồi nhử để cho chúng ta có thêm thời gian chạy thoát khỏi nơi này!” Lưu Tuân dùng một giọng nói rét lạnh ra lệnh.
Nghe được những lời nói vô tình vô nghĩa này của Lưu Tuân, tất cả những người bị thương hay là không có khả năng di chuyển lập tức ngỡ ngàng tựa như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Còn các đoàn viên khác thì bị câu nói này của gã làm cho nguội lạnh hết tâm can, ai nấy cũng đều cảm thấy rất bất mãn nhưng không ai dám nói ra miệng cả.
Đàn dơi di chuyển với một tốc độ rất nhanh nên chỉ vài phút nữa chúng sẽ bay tới đây. Vì vậy mà đoàn người Lưu Tuân cũng rục rịch nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này. Trước khi đi, tất cả đoàn viên trừ hai anh em nhà họ Lưu ra đều quay lại nhìn những người bị bỏ rơi bằng một ánh mắt rất thương cảm. Dù sao đi nữa thì tất cả đều là chiến hữu lâu năm từng sát cánh cùng nhau, bây giờ trơ mắt ra nhìn bọn họ bị bỏ lại chịu chết cũng khiến cho ai nấy cũng cảm thấy không nỡ. Tuy nhiên vì mạng sống của riêng mình nên cũng chẳng còn có cách nào khác nữa.
Bị bỏ lại tổng cộng có bảy người, bảy người này hiện chỉ còn biết vô vọng thẫn thờ ngồi chờ cái chết đang sắp tới gần. Cũng tại bởi vì cách hành xử tàn nhẫn của Lưu Tuân mà trên nét mặt của ai nấy cũng đều cảm thấy vừa tức giận, vừa thất vọng.
“Ta tận tụy bán mạng cho Lang Hổ dong binh đoàn suốt mấy năm trời, để rồi cuối cùng bị vứt lại như một thứ rác thải…Khốn nạn!” Một ông chú tai chó hậm hực ôm lấy vết thương ở bụng ngồi ngửa mặt lên trời căm hận nói.
“Biết làm sao được, cái số làm tôm làm tép như chúng ta thì ngày này cũng sẽ đến, không sớm thì muộn mà thôi. Àizz…” Một đồng bạn ngồi cạnh ông ta cũng không kìm lòng được mà thở dài ra một hơi.
“Các ông chiến đấu bị thương còn đỡ, bốn người chúng tôi đây bị lũ cầm thú kia lăng nhục còn chả ai thèm giúp… &*^*(@#! nó chứ! Tên đoàn trưởng khốn kiếp, lúc đó hắn hoàn toàn có thể cứu bọn tôi nhưng mà không hiểu tại sao hắn lại chỉ đứng trơ ra nhìn cứ như là thích thú lắm vậy. Bộ nhìn bọn tôi bị cái đám ma thú kia “hành quyết” sung sướng lắm hay sao ấy.” Một trong số nạn “nạn nhân” bị ma thú… kéo đi hậm hực bực tức nói.
“[email protected]#^^[email protected] Cái tên khốn đấy nhìn chằm chằm vào không chớp mắt. Chẳng lẽ đây là sở thích quái dị của hắn hay sao ấy?!” Một nạn nhân khác nghiến răng nghiến lợi.
Ba người bị thương chỉ còn biết dùng ánh mắt thông cảm nhìn bốn người đồng bạn đang nằm ôm cái mông bầm dập, rách nát vì….. khục! Nói chung là họ bị tổn thương không thể di chuyển được.
Đoàng!
Trong lúc bảy người bị bỏi rơi này đang ngồi chuẩn bị đón nhận chết, đột nhiên ở đâu đó bỗng vang lên một tiếng nổ rất chói tai, sau đó thì ở trên trời bỗng tỏa ra một đám khói màu đen kỳ lạ. Ngay khi đám khói này xuất hiện thì bỗng dưng có một điều kỳ diệu đột nhiên xảy ra, lũ Huyết Quỷ Ma Dơi này giống như rất sợ đám khói ấy nên ngay lập tức bọn chúng liền đột ngột chuyển hướng bay ngược lại về trong sào huyệt của mình.
“Tôi đã nói ngay từ đầu rồi. Vì sao các bác, các chú lại phải đi theo hai cái tên lòng lang dạ sói kia để rồi bây giờ bị bỏ rơi lại ở đây… Chậc! Chậc!”
Cũng bởi vì đang mải ngửa mặt lên trời nhìn hiện tượng kỳ lạ này mà bảy người bọn họ không hề để ý Kim Hậu đã tới ngồi xổm bên cạnh họ từ lúc nào.
“Đây là thuốc trị thương và bảy viên Hồi Lực đan, mọi người hãy chia nhau ra sử dụng rồi tự trở về trấn đi nhé.” Vừa nói, Kim hậu vừa đem từ bên trong nhẫn không gian ra một loạt dụng cụ cứu thương để lại cho bảy người này rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Bảy người không ai nói một câu nào cả, hay phải nói đúng hơn bọn họ bị sốc tới nỗi không nói nổi được được câu nào. Có nằm mơ cũng chẳng ai ngờ được cái người thiếu niên mà họ truy sát suốt thời gian qua lại có thể quay ra đối xử như thế với đám người bọn họ.
Tuy nhiên mới đi được vài bước, bỗng Kim Hậu giống như nhớ ra chuyện gì đó, hắn liền quay đầu lại nói với bảy người:
“À, phải rồi! Tôi quên mất một điều này nữa. Khi về tới Lâm Sơn trấn thì các chú hãy thông báo cho toàn trấn biết rằng, Lang Hổ dong binh đoàn kể từ hôm nay chính thức bị xoá sổ vĩnh viễn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook