Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký
Chương 2: Chuyển thế trọng sinh

Một lần nữa mở mắt ra, Kim hậu cảm thấy thân thể của hắn nhẹ bồng bềnh tựa như một quả bóng bay vậy. Để tới lúc hắn nhìn kỹ lại chính mình thì… chỉ ngỡ ngàng thấy một màu trong suốt.

“Phải chăng mình đang ở thể linh hồn?” Hắn kinh nghi thầm nghĩ.

Đưa mắt đánh giá toàn bộ hoàn cảnh xung quanh mình, Kim Hậu thấy thân thể… không đúng, linh hồn của hắn hiện đang phiêu du trong một không gian vô tận, hắn thật sự vẫn không hiểu tại sao mình chết rồi mà vẫn còn ý thức, càng kỳ quái là tại sao mình cứ lơ lơ lửng lửng trong cái không gian quái lạ này. Chẳng lẽ hắn không phải xuống địa ngục bái kiến lão Diêm Vương như trong cổ tích sao?

Trong lúc Kim Hậu còn đang chìm trong những dòng suy nghĩ mông lung của mình, đột nhiên có một tia sáng lóe lên ở đâu đó cuối đường không gian, sau đó giống như có một lực lượng siêu nhiên vô hình không thể giải thích, trực tiếp hút linh hồn Kim Hậu về cuối điểm ánh sáng ấy, rồi lại làm hắn từ từ mất đi ý thức....

Đại lục Vô Biên...

Dưới một dãy hùng vĩ núi dài dằng dặc với chung quanh là rừng xanh bạt ngàn bao phủ. Có một căn nhà gỗ khá… đồ sộ tọa trấn ngay bên dưới dãy núi này. Kiểu dáng kiến trúc của căn nhà tuy đơn giản nhưng lại tạo cho người nhìn một cảm giác hài hòa với bối cảnh thiên nhiên xung quanh. Mà hiện giờ ở bên trong căn nhà ấy có một người đàn ông trông khá trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi. Hắn có mái tóc ngắn màu nâu nhạt, đi kèm theo đó là một đôi mắt màu xanh lam êm dịu mà thần bí. Bao phủ phía trên đôi mắt thần bí ấy là một đôi lông mày kiếm đầy nam tính. Khí chất tỏa ra từ người đàn ông này tạo cho người ta một cảm giác chính khí bức người, vẻ mặt điềm đạm không giận mà uy.

Người đàn ông này hiện đang nhíu chặt lại đôi lông mày kiếm của mình, sốt sắng đi đi lại lại trước cửa một căn phòng. Bên trong gian phòng ấy thì lại đang có tiếng đau đẻ dồn dập truyền ra. Hóa ra là vợ của hắn đang trở dạ. Vì vậy cảm giác sắp được làm cha khiến hắn vừa hưng phấn vừa nôn nóng vô cùng.

Bỗng tiếng rên im bặt, thế nhưng lại vẫn không có tiếng trẻ con khóc nào vang lên. Điều này khiến cho người đàn ông có một cảm giác bồn chồn đứng ngồi mãi không yên. Hoàn toàn khác với nét mặt điềm tĩnh lúc trước của hắn.

“Chả lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?” Hắn tự hỏi trong lòng.

Một lúc sau, từ trong gian phòng bước ra một người phụ nữ rất xinh đẹp. Nàng có mái tóc xanh lục búi cao, trên đầu thì mang một chiếc bờm lụa trắng. Thân hình trong rất mảnh mai cân đối, gương mặt nàng tú lệ, thanh nhã. Đặc biệt nhất là hai đôi tai của người phụ nữ này, chúng đều rất dài và cả hai đỉnh tai cũng đều rất nhọn. Nàng hiện đang mặc trên mình một bộ váy hầu gái dài cực kỳ gọn gàng mà cũng không kém phần trang nhã.

Vừa thấy người phụ nữ này bước ra khỏi gian phòng, người đàn ông kia lập tức lao tới hỏi dồn dập:

"Sao rồi Meira? Con của tôi sao rồi? Vợ của tôi có sao không?"

Chớp động đôi mắt màu xanh diệp lục của mình, người hầu gái mang tên Meira gật đầu cười đáp:

"Chúc mừng ngài đã sinh được con trai! Tất cả đều không có việc gì, mẹ tròn con vuông. Chỉ là tôi không hiểu tại sao cậu chủ lại không có khóc chào đời như những đứa trẻ bình thường khác..."

Bất chấp người hầu gái Meira còn chưa kịp nói hết lời, người đàn ông cứ thế liền lao vút vào trong gian phòng, bỏ lại người hầu gái lắc đầu cười khổ.

Trên chiếc giường gỗ hoa lệ là một thiếu phụ với mái tóc dài đen nhánh, óng mượt để xõa tới ngang lưng, nước da của nàng hồng hào trắng nõn. Đôi mắt nàng đen nháy trong veo, ánh mắt nàng đầy vẻ cơ trí, tạo cho người ta có một cảm giác nhìn không thấu. Tuổi đời của người thiếu phụ này ước chừng cũng khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi. Nàng sở hữu một gương mặt có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, đến nỗi nếu dùng câu làm điên đảo chúng sinh để ví với vẻ đẹp này thì e rằng thật là quá thô tục.

Tuy hiện giờ thần sắc gương mặt của người thiếu phụ này có chút tiều tụy nhưng tinh thần nàng thì lại rất vui vẻ. Nàng đang dịu dàng ôm ấp một đứa bé có một đôi mắt xanh biếc như vòm trời bao la, miệng bập bà bập bẹ như đang cố nói điều gì đó.

Thấy vậy, người đàn ông phấn khởi bước đến bên giường, nở nụ cười ấm áp nói:

"Bảo Yến, thật khổ cực cho em rồi."

Người phụ nữ chỉ cười nhẹ đáp:

"Có con trai kháu khỉnh như vậy, chút cực khổ đó có đáng là bao? Anh xem, con trai của chúng ta sinh ra đã khác người, không những không khóc mà lại còn cười với chúng ta nè." Vừa nói, nàng vừa ẵm đứa bé truyền cho người đàn ông.

Nhìn con trai của mình vừa mới sinh ra đã có vẻ mặt trấn định như vậy, người đàn ông càng xem càng có cảm giác yêu thích không buông tay. Qua một lúc ngắm nghía con mình thỏa thích, hắn bỗng phá lên cười lớn:

"Ha Ha Ha, Nguyễn gia chúng ta có khi nào là không có kẻ không phải là thường nhân cơ chứ? Con trai của Hữu Nam này nhất định sẽ có một tiền đồ sáng lạng, làm cho gia tộc được quật khởi!"

Người đàn ông nâng niu con trai bảo bối của mình, trong lòng hắn bây giờ đúng là đang vui sướng khó có thể diễn tả thành lời.
___________________

Kim Hậu chăm chú nhìn người đàn ông tóc nâu mắt xanh này, trong lòng chợt dâng lên một cỗ cảm xúc cực kỳ phức tạp. Lúc rảnh rỗi ở thời điểm hắn còn sống từ kiếp trước, Kim Hậu cũng từng rất thích đọc một vài bộ tiểu thuyết xuyên việt. Thấy mấy chàng nhân vật chính trong truyện tiêu diêu tự tại xông pha dị giới, có đôi khi hắn cũng cảm thấy hâm mộ bọn họ không thôi. Ấy vậy mà chính bản thân hắn cũng không thể ngờ được sau khi mình chết đi thì lại có được cái diễm phúc gia nhập vào hàng ngũ những người xuyên việt này.

Nhưng điều mà khiến Kim Hậu bận tâm hiện giờ nhất là hắn không biết mình đang ở thời đại nào, hay nói đúng hơn là hắn đang ở thế giới nào. Nhìn theo cách bố trí nội thất của gian phòng, cách ăn mặc của cha mẹ hắn ở kiếp sống mới này thì dường như có mang một chút phong cách Châu Á, xen lẫn với chút hương vị Châu Âu trung cổ nữa. Quả thật làm cho hắn không thể hiểu nổi được đây là cái thế giới như thế nào nữa.

Lại chợt nhớ đến người cha của mình kiếp trước. Hắn thầm tự nhủ trong lòng:

“Cha, mong người đừng quá đau buồn nhé, con ra đi nhưng mà đầu thai vào một cuộc sống mới an ổn. Vậy nên mong người hãy vui vẻ với cuộc sống mới của mình đi, đừng vì con mà phải buồn lòng nữa...”

Trong lòng Kim Hậu lại thoáng dâng lên một cảm xúc buồn. Hắn nghĩ ngợi mông lung một hồi, rồi lại nhìn về phía người thiếu phụ vừa mới hạ sinh ra mình. Kim hậu ở kiếp trước cũng chưa từng được hưởng qua sự ân cần chăm sóc của mẹ, cho nên kiếp này hắn càng khát khao tình mẫu tử hơn bao giờ hết.

Mắt thấy con trai của mình đang dùng ánh mắt trìu mến nhìn mình, Lê Bảo Yến cũng rất là vui vẻ hiểu ý. Nàng liền lập tức dang rộng ra hai cánh tay ấm ấp mịn màng của mình, ẵm về đứa con trai bé bỏng của nàng vào lòng. Sau đó lại ngước lên nhìn Hữu Nam hỏi:

"Anh tính đặt tên cho con trai như thế nào đây?"

Hữu Nam xoa cằm đăm chiêu suy nghĩ nói:

"Con trai vừa mới sinh ra đã khác người, trầm ổn, thông minh, để coi nào… Kim.. Hậu!... Nguyễn Kim Hậu!” – Hắn bỗng đấm nhẹ vào bàn tay – “Kim có nghĩa là vàng, còn Hậu thì lại trong từ nhân hậu. Có vẻ được đó nha? Em thấy làm sao?"

"Hết thảy đều theo ý anh mà làm. Em dù sao cũng là gái theo chồng thì anh nói gì em đều phải nghe nấy thôi." Lê Bảo Yến dịu dàng mỉm cười, nhẹ giọng đáp.

Cũng không biết làm sao mà đột nhiên Hữu Nam bỗng rùng mình một cái, sau đó thì toàn thân run rẩy lẩy bẩy như bị sốt rét, mặt mày trở nên sợ hãi nói:

"Bảo Yến ơi, anh có gì làm sai thì xin em bớt giận. Nếu muốn thì em cứ tự thoải mái chọn tên cho con trai bảo bối của chúng ta, chớ đừng nói giọng điệu như vậy. Cứ mỗi lần em nói kiểu đó là chắc chắn em lại muốn… nấu ăn. Thương anh, thương con một chút đi em ơi, dù sao thì anh cũng là loại người cực kỳ yếu tim đó, còn con mình thì cũng vừa mới sinh. Thế nên bố con anh chịu không nổi... mỹ thực của em đâu…"

Nghe Hữu Nam nói như vậy, Lê Bảo Yến bỗng xạm mặt lại gắt:

"Hừ! bởi vì hôm nay con trai chúng ta mới chào đời cho nên em mới thật tâm muốn thể hiện ra một chút dịu dàng. Nhưng tại sao anh không biết điều lại dám làm mất mặt em trước mặt con trai như thế hả? Được rồi, phạt anh kể từ bây giờ thay tã và giặt tã cho cu Hậu nhà ta!"

“Ơ… nhưng mà anh…” Hữu Nam oan ức nói không ra được thành lời.

“Ơ quả mơ có hột. Không có nhưng nhạ gì cả! Nếu không để từ mai em vào bếp mỗi ngày.” Lê Bảo Yến kiên quyết nói.

“Ặc!...”

Hữu Nam nghe xong thì lập tức gật đầu lia lịa không ý kiến thêm gì nữa, trong lòng cảm thấy cực kỳ hối hận cái miệng hại cái thân mãi không thôi.

“Híc… Lần sau tốt nhất là nên giữ miệng, cuối cùng thì lại thành ra như vậy. Nhưng vì con trai bảo bối, cái gì mình cũng có thể làm.” Hữu Nam vừa nghĩ vừa vội vã chạy đôn chạy đáo lao ngay ra ngoài đi chuẩn bị tã lót.

Ta Ngất!

Nghe cuộc đối thoại của hai người bỗng biến hóa quay ngoắt một trăm tám mươi độ như vậy, Kim Hậu cũng nhất thời không thể thích ứng nổi. Hắn dở khóc dở cười thầm nghĩ:

“Xem ra mẹ mình là thuộc dạng người đanh đá cá cày, gia đình trông vậy mà… lại thuộc chế độ mẫu hệ.” – Hắn chợt nghĩ - “Cơ mà cũng thật trùng hợp…”

Ngoài ra còn có một điều nữa làm Kim Hậu cảm thấy ngoài ý muốn, đó là về cái tên và họ của hắn. Hắn vẫn là họ Nguyễn, hơn nữa tên thì vẫn là Kim Hậu. Hắn thật sự cảm thấy có chút không biết phải làm sao khi mà tự dưng lại có một sự trùng hợp hy hữu như vậy. Phải biết rằng, để tên, họ có thể có được sự trùng hợp như thế này thì tỉ lệ của nó gần như là bằng con số không tròn trĩnh!

Nhưng khi Kim Hậu nghĩ đến việc hắn được đầu thai xuyên việt thì cũng lập tức gạt bỏ những suy nghĩ rườm rà ấy đi. Dù sao việc ấy cũng đã đủ rất khó tin rồi, cho nên bây giờ thêm vào một cái trùng hợp hy hữu nữa thì cũng không sao cả. Đỡ phải đổi tên khác thành ra không quen.

_________

Thời gian thấm thoát trôi đi, Kim Hậu cũng vừa lúc mới tròn một tuổi. Cuộc sống mới hiện giờ của hắn cực kỳ hạnh phúc. Có lão cha làm việc nhà đảm đang, “mama” đại nhân tuy tính tình có chút “bá đạo”, nhưng đối với hắn thì lại nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Cả hai người họ một mực cực kỳ yêu thương hắn, cuộc sống tràn ngập không khí gia đình mà Kim Hậu mơ ước từ kiếp trước đã lâu.

“Lúc trước đọc tiểu thuyết thì nhân vật chính toàn phải từ cực khổ đau thương mà đi lên. Còn mình có vẻ là thuộc loại cậu ấm cứ thế mà bay lên. Cuộc đời còn gì có gì thể tuyệt vời hơn nữa đây?” Kim Hậu có đôi khi thầm nghĩ về cuộc sống an nhàn của mình mà tự cảm thấy may mắn.

Nhưng vui vẻ không được bao lâu thì cuộc đối của Kim Hậu lại chuẩn bị sắp đi vào một ngã rẽ mới, mãi mãi làm thay đổi tất cả những gì hắn có từ đây. Bắt đầu từ một ngày nọ, ma pháp truyền tín đột nhiên đưa tới một tin tức, Hữu Nam sau khi nghe qua thì gương mặt tỏ ra rất căng thẳng.

Lê Bảo Yến thấy Hữu Nam tỏ ra như vậy thì liền lo lắng hỏi:

"Đã tới nhanh vậy rồi sao anh?"

Hữu Nam gật nhẹ đáp:

"Ừm, cuối cùng thì cái ngày này cũng phải đến, chuyến này có lẽ anh sẽ đi một mình, em cứ ở lại chiếu cố cho con là được rồi."

Nghe Hữu Nam nói vậy, Lê Bảo Yến liền phản bác lại:

"Anh nói cái gì vậy? Tổ đội chúng ta mà thiếu một người thì làm sao phát huy làm sao hết được năng lực? Hơn nữa anh mà không có em thì đánh đấm được cái gì?

"Chả nhẽ em không tin tưởng anh được hay sao?” - Hữu Nam cười khổ nói – “Chúng ta mà đi hết thì ai chiếu cố cho con trai đây? Chả lẽ lại gửi về Nguyễn gia cho mấy cô hầu trông nom? Hay là về Lê gia của em để cho bà ngoại nó chiếu cố?"

Lê Bảo Yến thoáng nhìn sang Kim Hậu đang ngủ say li bì, ánh mắt trở nên rất dịu dàng. Nhưng khi quay sang phía Hữu Nam ánh mắt của nàng lại chuyển thành cực kỳ quyết đoán. Nàng nói:

"Em cũng đâu có muốn như vậy, chỉ là trong trận chiến này vợ chồng chúng ta vắng mặt một người cũng không được. Dù sao đây cũng là an nguy tồn vong cả đại lục, còn con trai thì có lẽ phải gửi cho lão già Ezio để tiện cho con nó sau này có thể rèn luyện luôn. Như thế còn hơn là gửi con về gia tộc, nhỡ đâu sau này làm hỏng con nó mất thì sao?"

Thấy Lê Bảo Yến đã kiên quyết như vậy, Hữu Nam cũng là bất đắc dĩ gật đầu một cái, liền ngay sau đó liên hệ qua ma pháp truyền tín tới một người...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương