Cố Đình Xuyên đã điều tra bối cảnh Janey, sạch sẽ không tìm ra một chút sơ hở.

Nhưng tại sao anh có cảm giác quen thuộc với người phụ nữ này một cách khó hiểu.

Kể cả con gái cô.

Quỷ thần xui khiến, Cố Đình Xuyên bảo tài xế lái tới, đi ngang qua bên người Hạ Thanh Trì chào hỏi một tiếng: "Cô Janey, rất hân hạnh được gặp cô.

"
Hạ Thanh Trì hơi cứng người, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Cố Đình Xuyên thật đúng là âm hồn không tan, thôi, dù sao mình cũng vào Cố thị, sớm muộn bọn họ cũng sẽ gặp mặt.

Cô khách sáo nói với cô giáo trước mặt: "Xin nhờ cô chăm sóc đến Bảo Bối nhiều hơn.

" Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Cố Đình Xuyên, mặt đầy giả dối, cười: "Tổng giám đốc Cố, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.

"
Cố Đình Xuyên không chú ý đến nụ cười giả tạo của cô: "Nếu cô Janey cũng đến Cố thị, không bằng tôi chở cô đi một đoạn đường?"
Hôm nay, là ngày đầu tiên Hạ Thanh Trì vào Cố thị, mà người đưa ra quyết định ký hợp đồng với cô, chính là Cố Đình Xuyên.

"Cảm ơn.

"
Hạ Thanh Trì cười một tiếng, thoải mái lên xe.


"Tổng giám đốc Cố sao lại xuất hiện ở nhà trẻ vậy, tôi nhớ đường đến Cố thị hình như không hề đi ngang qua nơi này mà nhỉ?"
Hạ Thanh Trì làm bộ như lơ đãng hỏi, chỉ nghe Cố Đình Xuyên nhàn nhạt trả lời: "Đưa con trai đi học.

"
Lòng bàn tay Hạ Thanh Trì dần dần nắm chặt.

Cô sao lại quên mất, năm năm trước Hạ Lăng An cũng mang thai, đứa bé đó nhất định là của cô ta.

Xem ra năm năm cô rời đi này, Cố Đình Xuyên "thu hoạch rất phong phú".

"Tổng giám đốc Cố nhìn tuổi trẻ tài cao, không ngờ có con trai sớm như vậy?"
Cố Đình Xuyên khẽ gật đầu, sắc mặt bình tĩnh.

Trong lời nói Hạ Thanh Trì mang dao găm: "Nghe nói tổng giám đốc Cố vẫn luôn tuyên bố độc thân với bên ngoài, làm vợ anh nhất định rất khổ cực, phải giấu giếm thân phận của mình.

"
"Lần trước ở sân bay tổng giám đốc Cố chỉ trích tôi không trông coi tốt con gái, vậy chắc tổng giám đốc Cố nhất định là một người rất lo cho gia đình nhỉ?"
Lông mày anh tuấn của Cố Đình Xuyên hơi nhíu lại, môi mỏng khẽ mở: "Cô Janey, trừ chuyện ở sân bay, tôi nghĩ tôi chưa hề chọc đến cô.

"
"Tôi chỉ nói chuyện mà thôi, tổng giám đốc Cố không cần để ý, nếu như lời của tôi làm anh không thoải mái, vậy tôi xin lỗi.

"
Hạ Thanh Trì dứt khoát nói, ngược lại làm cho Cố Đình Xuyên trong lúc nhất thời không thể phản bác lại.

Người phụ nữ này hết sức giảo hoạt.

Hai người ngồi trong xe im lặng suốt đoạn đường.

Hạ Thanh Trì nhìn phong cảnh lướt qua cực nhanh ngoài cửa sổ, tâm tình bỗng phiền não khó hiểu.

Cô vốn tưởng rằng mình đã buông bỏ tình cảm với Cố Đình Xuyên, nhưng vì sao sau khi biết được anh có con trai thì lại để ý như vậy?
Cô không nghĩ ra, chỉ có thể kết luận là do mình hận Cố Đình Xuyên.

!
Bên trong nhà trẻ, cô giáo Vương dắt một cô bé tinh xảo ôm búp bê vào lớp học.

Đôi mắt long lanh của Hạ Bảo Bối đảo khắp nơi, rất nhanh liền khóa lại trên người một anh trai đang ngồi thẳng, gương mặt xinh đẹp.

Wow, anh trai này đẹp nha, đẹp y chang chú đẹp trai!
"Các em, đây là bạn học mới tới của lớp chúng ta, Bảo Bối, em lên tiếng chào hỏi mọi người đi!"
Hạ Bảo Bối tiến lên một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có chút xấu hổ nói: "Chào mọi người, tớ tên là Hạ Niệm, năm nay năm tuổi, nhũ danh là Bảo Bối, các bạn có thể gọi tớ là Bảo Bối! "
"Mọi người phải quan tâm đến bạn học mới nhiều hơn, có bạn nào muốn ngồi cùng bàn với Bảo Bối không?"
Những người bạn nhỏ nhìn thấy Bảo Bối đáng yêu liền rối rít giơ tay lên.


"Cô ơi, con muốn ngồi cùng bàn với Bảo Bối!"
"Cô ơi, chọn con, chọn con đi ạ!"
Bảo Bối quét một vòng, thấy anh đẹp trai đó chuyên chú đọc sách, tựa như không chú ý tới cô, cô bé có chút mất mác, ngay sau đó chớp đôi mắt to, đáng yêu nhìn cô giáo Vương: "Cô ơi, Bảo Bối có thể ngồi ở chỗ đó không ạ?"
Cô bé chỉ vị trí, chính là bên cạnh Cố Thần.

"Có thể nha.

"
Hạ Bảo Bối xách balo nhỏ của mình, hì hục hì hục đi tới ngồi xuống bên cạnh Cố Thần, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, vô cùng đáng yêu.

"Chào anh trai nhỏ, em là Hạ Bảo Bối, kể từ hôm nay chúng ta là bạn cùng bàn, anh tên là gì vậy?"
Cố Thần lật sách, làm bộ như không nghe.

"Anh trai nhỏ ơi, năm nay anh mấy tuổi? Lớn bằng Bảo Bối sao? Anh thật là đẹp trai!"
Cố Thần lặng lẽ ngồi xa một chút, cách xa cô một chút.

"Anh ơi sao anh không nói lời nào?"
Khuôn mặt nhỏ bé mềm mịn như phấn của Hạ Bảo Bối hiện ra chút uất ức, Cố Thần lúc này mới giương mắt nhìn một cái, giọng lãnh đạm: "Cậu rất ồn ào, có thể yên tĩnh một chút hay không, đừng quấy rầy tôi đọc sách?"
"Hức! "
Hạ Bảo Bối chu môi, dáng vẻ như sắp khóc lại không khóc, cô bé bị anh trai ghét rồi!
Cô bé nén nước mắt, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Cố Thần mở sách ra.

Thời gian nghỉ trưa, các bạn nhỏ tò mò vây ở bên người Bảo Bối hỏi lung tung này kia, vì lấy lòng cô bé xinh đẹp, các bé rối rít đưa ra quà vặt của mình, một lúc sau, quà vặt trước mặt Hạ Bảo Bối cũng đã chồng thành một gò núi nhỏ.

"Anh trai, anh ăn sô cô la không?"
Hạ Bảo Bối lấy ra một viên sô cô la, lấy lòng Cố Thần bên cạnh, Cố Thần thờ ơ như cũ.

Cô bé không thể làm gì khác hơn là nhét vào trong miệng mình, những thứ này đều là tâm ý của các bạn nhỏ khác, không thể lãng phí!
Khi Bảo Bối ăn viên sô cô la thứ ba, Cố Thần rốt cuộc không nhịn được: "Con gái ăn ngọt sẽ mập, chẳng lẽ cậu muốn mập à?"
Bảo Bối sửng sốt một chút, sau đó rốt cuộc bắt đầu rơi nước mắt.

"Hu hu hu, em không muốn thành bé mập đâu, nhưng Bảo Bối không nhịn được mà, sô cô ăn ngon quá! "

Cô hoàn toàn thừa kế dạ dày Hạ Thanh Trì, không có bất kỳ sức đề kháng với đồ ngọt!
Cố Thần thấy cô khóc, vừa cảm thấy phiền, lại có chút đau lòng khó hiểu, đoạt lấy quà vặt của cô bé, cố tỏ ra uy nghiêm nói: "Không cho phép ăn nữa, sau này mỗi ngày chỉ có thể ăn ba viên, tôi giúp cậu quản!"
Bảo Bối nấc lên một tiếng, không những không giận, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.

Anh trai cùng cô bé nói chuyện rồi này!
Cố Thần buổi sáng giận dỗi với Cố Đình Xuyên nên đi vội vàng quên mang cơm trưa, chỉ có thể trơ mắt nhìn các bạn nhỏ khác mở ra cơm hộp thơm ngào ngạt, mình mặt không cảm giác lật sách.

Một ngón tay trắng nõn chọc vào cánh tay cậu bé, Hạ Bảo Bối đẩy hộp cơm của mình tới, yếu ớt nói: "Anh trai, anh có muốn ăn cơm trưa của em hay không? Bảo Bối ăn nhiều sô cô la rồi, không ăn nổi nữa.

"
Cố Thần nhìn kia hộp cơm trưa ngon mắt thơm lựng kia, lặng lẽ nuốt nước miếng một cái.

"Tay nghề mẹ em rất tốt đó, Bảo Bối thích ăn cơm mẹ làm nhất, anh trai anh cũng nếm thử một chút đi mà!"
Bảo Bối vô cùng nhiệt tình dùng đũa trẻ em kẹp một lát thịt trâu đưa đến môi Cố Thần, Cố Thần không nhịn được há miệng, thịt được hầm mềm, rất tròn vị, đặc biệt hợp khẩu vị trẻ em.

Thức ăn chỉ là nhu yếu phẩm cần thiết lấp no bụng, thế mà cậu lại cảm nhận được sự ấm áp trong đó.

"Cũng được.

"
Cố Thần vừa nói, đũa trên tay cũng không dừng lại.

Bảo Bối cười ha ha, không hề vạch trần cậu, hai đứa bé chia nhau bữa trưa, trong lúc vô hình quan hệ kéo gần không ít.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương