Vợ Bé Nhỏ
-
Chương 1: Gả cho anh rể hụt
Trần Quả mới từ phòng thực nghiệm đi ra, thì nhận được điện thoại của cha, trong điện thoại cha gọi cậu về nhà, nói có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. Trần Quả nghe giọng nói của ông nghiêm túc như vậy, cũng không dám chậm trễ, cầm được áo khoác và ba lô liền chạy về trong nhà.
Trường học cách gia đình cậu chỉ có hai mươi phút, cậu chạy một lát là đến, bất quá bởi vì không vận động thường xuyên, cậu vẫn mệt mỏi có chút thở hồng hộc, đứng ở cửa nghỉ ngơi một hồi lâu mới hô hấp bình thường lại được.
Nhà của Trần gia rất lớn, từ bên ngoài cửa sắt đi vào còn phải đi qua một vườn hoa, rồi mới đến nhà chính, bên cửa nhà chính là hai cây cột đứng thẳng rất xa hoa, phía trên điêu khắc hai con rồng. Trần Quả cũng rất muốn chế nhạo kiểu trang trí như thế, cậu cảm thấy dựng hai cây cột thế này thật sự giống như nhà giàu mới nổi, một chút thưởng thức đều không có. Nhưng mà khi đó cậu còn nhỏ, ý kiến của cậu căn bản không ai tiếp thu, cho nên trong nhà vẫn trang trí theo trường phái châu âu xa hoa.
Sau khi tiến vào cậu mới phát hiện trong nhà có khách, cậu không dám nhìn nhiều, đi thẳng tới bên cạnh cha và mẹ kêu một tiếng, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh. Cha Trần sắc mặt khó coi, bày ra một vẻ mặt rõ ràng sầu não muốn chết còn miễn cưỡng tươi cười, Trần Quả không rõ vì sao, thấp giọng hỏi một câu: "Cha, gọi con trở về gấp như vậy là có chuyện gì sao?"
Cha Trần cười khan một tiếng, để cho cậu nhìn người khách ở đối diện, "Quả Quả, còn nhận ra anh không?"
Trần Quả lúc này mới nhìn người ở phía đối diện, người kia khoảng ba mươi tuổi, mặt mày tuấn tú, ánh mắt ác liệt, toàn thân lớn lên vô cùng suất khí, Trần Quả hơi sửng sốt một chút, trong nháy mắt rất vui vẻ, bật thốt lên: "Anh rể?"
Cậu gọi ra hai chữ này, ngược lại rước lấy ánh mắt không bình thường của người cả phòng, người đối mặt kia cũng nhướn mày. Trần Quả sau khi nói xong cũng phát hiện chính mình nói sai lời, vội vã đổi giọng, "Tiêu ca ca, đã lâu không gặp."
Tiêu Tề nở nụ cười với cậu "Đã lâu không gặp." Hắn dừng một chút, lại nói: "Không nghĩ tới em còn nhớ tôi."
Trần Quả dùng nụ cười mỉm đáp lại, nghĩ rằng là đối tượng đầu tiên mình thầm mến, làm sao dễ dàng quên như vậy? Cậu không biết Tiêu Tề vì sao lại tới nhà, tuy rằng chuyện trong nhà cậu không rõ ràng lắm, nhưng cũng biết lúc Tiêu Tề rời khỏi Trần gia khá là chật vật, theo lý mà nói, hắn đời này cũng sẽ không bao giờ bước vào cánh cửa này mới đúng.
Cậu dùng ánh mắt muốn dò hỏi cha mẹ, ánh mắt cha mẹ lại trốn tránh, sắc mặt một người xanh một người trắng bệch, giống nhau chính là đang nhíu mày, thần sắc khổ não. Trần Quả không làm rõ được, Tiêu Tề lại mở miệng, "Tôi tới cầu hôn."
Trong lòng Trần Quả cả kinh, trợn tròn mắt luống cuống nhìn hắn, chần chờ một chút, mới nói: "Nhưng chị em đã..."
Tiêu Tề cười cười, "Không phải Trần Thiến." Cằm hắn nâng nâng lên, "Là em, Trần Quả."
Trần Quả không biết Tiêu Tề dùng thủ đoạn gì với cha mẹ, một tuần lễ sau, Trần Quả hai mươi tuổi đã trở thành vợ của Tiêu Tề ba mươi mốt tuổi, có pháp luật chứng thực, rất tự nhiên, bọn họ không có lễ cưới.
Cha Trần làm thủ tục tạm nghỉ học cho Trần Quả, mẹ Trần giúp cậu sửa sang xong quần áo, buổi tối hôm đó sau khi lấy chứng nhận, Trần Quả liền mang theo đồ đạc của mình tiến vào căn biệt thự giữa sườn núi ở với người tên Tiêu Tề kia, trở thành vợ chính thức của hắn.
Trần Quả ngồi ở trên sàn nhà trong phòng ngủ chính nhìn rương hành lý của mình, cảm thấy có chút choáng váng, mãi đến khi có tiếng bước chân truyền đến mới hơi hơi tỉnh lại. Cậu thấy Tiêu Tề lưng cao chân dài, sửng sốt một chút, trề miệng một cái, cũng không biết nên xưng hô như thế nào.
Tiêu Tề đứng ở trước mặt cậu, tựa hồ thấy rõ cậu đang xoắn xuýt, mở miệng lựa chọn cho cậu: "Gọi chồng đi."
Trần Quả nghe thấy chữ này, trên gò má mềm mại treo lên hai đám mây hồng, trong mắt hàm chứa e lệ. Tiêu Tề ở trên cao nhìn xuống cậu, "Tôi hi vọng em mau chóng thích ứng với thân phận mới của mình, nếu như vậy, tôi mới có thể có thời gian rãnh rỗi hảo hảo trao đổi một chút với Trần gia."
Lồng ngực cực nóng khi nghe thấy câu nói chứa đựng sự mỉa mai kia nhanh chóng rút đi, Trần Quả lúc này mới nghĩ đến chính mình bởi vì nguyên nhân gì mới kết hôn với Tiêu Tề. Bởi vì bảy năm trước Trần gia xem thường Tiêu Tề, bởi vì chị Trần Thiến hẹn ước với bạn trai là Tiêu Tề chạy trốn kết quả lại xé bỏ lời hứa, trái lại để Trần gia đánh Tiêu Tề một trận tơi bời khói lửa, cho nên sau khi Tiêu Tề công thành danh toại trở về, chuyện đầu tiên làm chính là chèn ép Trần gia, ép nhà cậu không thể không cúi đầu nhận sai, thừa nhận lỗi lầm.
Còn cậu, chính là phần quà tặng Trần gia bồi thường cho Tiêu Tề.
Trần Quả suy nghĩ rõ ràng, cậu lộ ra nụ cười nhạt với Tiêu Tề, "Chồng."
Tiêu Tề rất bất ngờ khi thấy cậu lại ngoan ngoãn như vậy, nhìn cậu nhiều hơn mấy giây, mới ném xuống câu nói tiếp theo, "Thu dọn xong thì xuống nhà dùng cơm."
Hiệu suất làm việc của Trần Quả rất nhanh, hơn nữa chủ yếu là phòng ngủ của Tiêu Tề thiết kế rất tốt, tủ quần áo một bên đầy, một bên là khoảng không, Trần Quả đem y phục của chính mình đặt ở bên khoảng trống kia, còn những đồ vật nhỏ thì đặt trên bàn sách ở đầu giường, chờ sau khi chuẩn bị xong sẽ xuống ăn cơm ngay.
Biệt thự của Tiêu Tề rất lớn, so với Trần gia còn lớn hơn, thế nhưng trang trí theo phong cách đơn giản, khắp nơi đều có vẻ thư thích. Lúc cậu xuống lầu Tiêu Tề đã ngồi ở cạnh bàn ăn, trên bàn đặt ba món ăn, thịt bò hầm khoai tây, tôm và canh cải xanh, nhìn rất ngon, mùi cũng rất thơm. Tiêu Tề thấy cậu đã xuống dưới, vào nhà bếp xới hai bát cơm, đưa cho Trần Quả một bát, Trần Quả nói tiếng cám ơn, liền hiếu kỳ nhìn chung quanh một lần, "Không mời dì ăn sao?"
Tiêu Tề "Ừ" một tiếng, nhìn cậu kéo ra một nụ cười, "Cho nên để ba ba em cho em tạm nghỉ học."
"Ôi chao?" Trần Quả sửng sốt một chút.
Tiêu Tề nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nụ cười vui vẻ từ trong lòng, "Chính là như em nghĩ, tôi cưới em, để em đảm đương chức thái thái*, còn phải sinh con."
(*) Người đã có chồng
Tiêu Tề tựa hồ muốn nhìn thấy người đối diện lộ ra càng nhiều biểu cảm kinh ngạc hoặc là lúng túng, thế nhưng rất bất ngờ, Trần Quả cũng chỉ là sửng sốt một chút liền khôi phục trạng thái ban đầu, không hề khác thường ăn xong cơm nước, bất quá càng ăn mặt cau có càng lợi hại, như lúc vạn thánh điêu khắc đèn bí ngô thô ráp, ngũ quan tuấn tú đều có vẻ hơi vặn vẹo.
Lòng Tiêu Tề khuây khoả một chút, trên mặt lại không chút biểu tình, "Làm sao? Không muốn?" Hắn còn tính toán nói như thế nào mới có thể hù dọa đứa nhỏ đối diện, đã thấy cậu lắc lắc đầu, ngữ khí khổ sở, "Anh muốn sớm một năm là tốt rồi."
Tiêu Tề nhíu mày, "Sao lại nói thế?"
Trần Quả mạnh mẽ nhai miếng khoai tây trong miệng, "Như vậy tôi cũng không cần học tập không kể ngày đêm chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, thiệt thòi tôi còn thi đậu một trường học không tệ nữa đây."
Tiêu Tề nghe xong đáp án này, trên mặt lộ vẻ bất ngờ, tim mạnh mẽ nhảy một cái, đột nhiên cảm thấy người trước mắt vô cùng thú vị.
Trần Quả cũng không có nhẹ nhõm thích ý như Tiêu Tề nhìn thấy, căng thẳng cậu đều chôn giấu ở trong lòng, đặc biệt nghĩ đến buổi tối "Đêm động phòng hoa chúc" của bọn họ, mà hắn nói muốn chính mình sinh con, cho nên chờ một lát tất nhiên là phải làm chuyện đó rồi?
Trần Quả cầm áo tắm đi vào buồng tắm đoạn đường này đều có chút căng thẳng bước cùng tay cùng chân, lúc nhìn thấy gương mới bừng tỉnh đã vậy sắc mặt của chính mình còn quá hồng, hồng giống như là muốn nhỏ máu, cậu vỗ vỗ mặt của mình, cố gắng để cho mình tỉnh lại, sau đó bắt đầu cởi quần áo. Vóc người cậu thon gầy, thịt cũng không ít, đặc biệt trên bụng có một ngấn thịt mềm mại, khi mặc quần áo không thấy được, sau khi sờ vào sau mới có thể cảm nhận. Cổ họng cậu có hầu kết, ngực cũng bằng phẳng, phía trên điểm hai viên nhũ tiêm màu hồng nhạt, cậu cởi quần cùng quần lót ra, côn th*t so với người bình thường nhỏ bé hơn một chút, màu sắc cũng là phấn nộn non nớt, vây quanh phía dưới là bộ lông thưa thớt màu đen, ở phía dưới côn th*t, ẩn giấu một cái khe nhỏ chỉ nữ tính mới có, được hai cánh hoa ôn nhu bao vây lấy, màu sắc cũng phấn nộn, giờ khắc này hiện ra chút ẩm ướt.
Trần Quả vẫn luôn không quá nguyện ý đối mặt với sự thiếu sót này, cũng bởi vì sự thiếu hụt của mình, lúc cậu sinh ra trên giấy khai sinh viết giới tính là "Nữ", đến cao trung mới sửa lại. Cha mẹ đã từng muốn cho cậu đi làm giải phẫu, nhưng được thông báo rằng trong thân thể cậu hai bộ phận nữ tính dù sao cũng tương đối hoàn chỉnh, cậu có tử cung có thể mang thai sinh con, trái lại nam tính có chút khuyết thiếu, tuy rằng có thể cương như bình thường, thế nhưng không có chức năng tạo t*ng trùng, cho nên nếu như làm giải phẫu đề nghị tốt nhất là lựa chọn bỏ đi bộ phận sinh dục nam.
Trần Quả làm con trai mười mấy năm, trong lòng cũng cho rằng mình là nam, vẫn luôn đứng đi tiểu, nghĩ đến sau này mình phải biến thành người ngồi xổm đi tiểu, người thường ngày ngoan ngoãn lần đầu tiên bướng bỉnh, chết sống cũng không chịu đi bệnh viện, chuyện này mới coi như thôi.
Tại sao Tiêu Tề lại biết đến chuyện cậu có bộ phận của nữ nhân?
Trần Quả không dám nghĩ quá sâu, cậu hiện tại chỉ có khả năng đem mình tắm rửa sạch sẽ một chút, để chồng hưởng dùng thoải mái hơn, cho nên cậu ngốc nghếch xúc rửa, xác định hai cái huyệt đã tẩy đến thơm ngát sạch sành sanh, mới trực tiếp mặc áo tắm đỏ mặt đi ra buồng tắm.
....
Trường học cách gia đình cậu chỉ có hai mươi phút, cậu chạy một lát là đến, bất quá bởi vì không vận động thường xuyên, cậu vẫn mệt mỏi có chút thở hồng hộc, đứng ở cửa nghỉ ngơi một hồi lâu mới hô hấp bình thường lại được.
Nhà của Trần gia rất lớn, từ bên ngoài cửa sắt đi vào còn phải đi qua một vườn hoa, rồi mới đến nhà chính, bên cửa nhà chính là hai cây cột đứng thẳng rất xa hoa, phía trên điêu khắc hai con rồng. Trần Quả cũng rất muốn chế nhạo kiểu trang trí như thế, cậu cảm thấy dựng hai cây cột thế này thật sự giống như nhà giàu mới nổi, một chút thưởng thức đều không có. Nhưng mà khi đó cậu còn nhỏ, ý kiến của cậu căn bản không ai tiếp thu, cho nên trong nhà vẫn trang trí theo trường phái châu âu xa hoa.
Sau khi tiến vào cậu mới phát hiện trong nhà có khách, cậu không dám nhìn nhiều, đi thẳng tới bên cạnh cha và mẹ kêu một tiếng, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh. Cha Trần sắc mặt khó coi, bày ra một vẻ mặt rõ ràng sầu não muốn chết còn miễn cưỡng tươi cười, Trần Quả không rõ vì sao, thấp giọng hỏi một câu: "Cha, gọi con trở về gấp như vậy là có chuyện gì sao?"
Cha Trần cười khan một tiếng, để cho cậu nhìn người khách ở đối diện, "Quả Quả, còn nhận ra anh không?"
Trần Quả lúc này mới nhìn người ở phía đối diện, người kia khoảng ba mươi tuổi, mặt mày tuấn tú, ánh mắt ác liệt, toàn thân lớn lên vô cùng suất khí, Trần Quả hơi sửng sốt một chút, trong nháy mắt rất vui vẻ, bật thốt lên: "Anh rể?"
Cậu gọi ra hai chữ này, ngược lại rước lấy ánh mắt không bình thường của người cả phòng, người đối mặt kia cũng nhướn mày. Trần Quả sau khi nói xong cũng phát hiện chính mình nói sai lời, vội vã đổi giọng, "Tiêu ca ca, đã lâu không gặp."
Tiêu Tề nở nụ cười với cậu "Đã lâu không gặp." Hắn dừng một chút, lại nói: "Không nghĩ tới em còn nhớ tôi."
Trần Quả dùng nụ cười mỉm đáp lại, nghĩ rằng là đối tượng đầu tiên mình thầm mến, làm sao dễ dàng quên như vậy? Cậu không biết Tiêu Tề vì sao lại tới nhà, tuy rằng chuyện trong nhà cậu không rõ ràng lắm, nhưng cũng biết lúc Tiêu Tề rời khỏi Trần gia khá là chật vật, theo lý mà nói, hắn đời này cũng sẽ không bao giờ bước vào cánh cửa này mới đúng.
Cậu dùng ánh mắt muốn dò hỏi cha mẹ, ánh mắt cha mẹ lại trốn tránh, sắc mặt một người xanh một người trắng bệch, giống nhau chính là đang nhíu mày, thần sắc khổ não. Trần Quả không làm rõ được, Tiêu Tề lại mở miệng, "Tôi tới cầu hôn."
Trong lòng Trần Quả cả kinh, trợn tròn mắt luống cuống nhìn hắn, chần chờ một chút, mới nói: "Nhưng chị em đã..."
Tiêu Tề cười cười, "Không phải Trần Thiến." Cằm hắn nâng nâng lên, "Là em, Trần Quả."
Trần Quả không biết Tiêu Tề dùng thủ đoạn gì với cha mẹ, một tuần lễ sau, Trần Quả hai mươi tuổi đã trở thành vợ của Tiêu Tề ba mươi mốt tuổi, có pháp luật chứng thực, rất tự nhiên, bọn họ không có lễ cưới.
Cha Trần làm thủ tục tạm nghỉ học cho Trần Quả, mẹ Trần giúp cậu sửa sang xong quần áo, buổi tối hôm đó sau khi lấy chứng nhận, Trần Quả liền mang theo đồ đạc của mình tiến vào căn biệt thự giữa sườn núi ở với người tên Tiêu Tề kia, trở thành vợ chính thức của hắn.
Trần Quả ngồi ở trên sàn nhà trong phòng ngủ chính nhìn rương hành lý của mình, cảm thấy có chút choáng váng, mãi đến khi có tiếng bước chân truyền đến mới hơi hơi tỉnh lại. Cậu thấy Tiêu Tề lưng cao chân dài, sửng sốt một chút, trề miệng một cái, cũng không biết nên xưng hô như thế nào.
Tiêu Tề đứng ở trước mặt cậu, tựa hồ thấy rõ cậu đang xoắn xuýt, mở miệng lựa chọn cho cậu: "Gọi chồng đi."
Trần Quả nghe thấy chữ này, trên gò má mềm mại treo lên hai đám mây hồng, trong mắt hàm chứa e lệ. Tiêu Tề ở trên cao nhìn xuống cậu, "Tôi hi vọng em mau chóng thích ứng với thân phận mới của mình, nếu như vậy, tôi mới có thể có thời gian rãnh rỗi hảo hảo trao đổi một chút với Trần gia."
Lồng ngực cực nóng khi nghe thấy câu nói chứa đựng sự mỉa mai kia nhanh chóng rút đi, Trần Quả lúc này mới nghĩ đến chính mình bởi vì nguyên nhân gì mới kết hôn với Tiêu Tề. Bởi vì bảy năm trước Trần gia xem thường Tiêu Tề, bởi vì chị Trần Thiến hẹn ước với bạn trai là Tiêu Tề chạy trốn kết quả lại xé bỏ lời hứa, trái lại để Trần gia đánh Tiêu Tề một trận tơi bời khói lửa, cho nên sau khi Tiêu Tề công thành danh toại trở về, chuyện đầu tiên làm chính là chèn ép Trần gia, ép nhà cậu không thể không cúi đầu nhận sai, thừa nhận lỗi lầm.
Còn cậu, chính là phần quà tặng Trần gia bồi thường cho Tiêu Tề.
Trần Quả suy nghĩ rõ ràng, cậu lộ ra nụ cười nhạt với Tiêu Tề, "Chồng."
Tiêu Tề rất bất ngờ khi thấy cậu lại ngoan ngoãn như vậy, nhìn cậu nhiều hơn mấy giây, mới ném xuống câu nói tiếp theo, "Thu dọn xong thì xuống nhà dùng cơm."
Hiệu suất làm việc của Trần Quả rất nhanh, hơn nữa chủ yếu là phòng ngủ của Tiêu Tề thiết kế rất tốt, tủ quần áo một bên đầy, một bên là khoảng không, Trần Quả đem y phục của chính mình đặt ở bên khoảng trống kia, còn những đồ vật nhỏ thì đặt trên bàn sách ở đầu giường, chờ sau khi chuẩn bị xong sẽ xuống ăn cơm ngay.
Biệt thự của Tiêu Tề rất lớn, so với Trần gia còn lớn hơn, thế nhưng trang trí theo phong cách đơn giản, khắp nơi đều có vẻ thư thích. Lúc cậu xuống lầu Tiêu Tề đã ngồi ở cạnh bàn ăn, trên bàn đặt ba món ăn, thịt bò hầm khoai tây, tôm và canh cải xanh, nhìn rất ngon, mùi cũng rất thơm. Tiêu Tề thấy cậu đã xuống dưới, vào nhà bếp xới hai bát cơm, đưa cho Trần Quả một bát, Trần Quả nói tiếng cám ơn, liền hiếu kỳ nhìn chung quanh một lần, "Không mời dì ăn sao?"
Tiêu Tề "Ừ" một tiếng, nhìn cậu kéo ra một nụ cười, "Cho nên để ba ba em cho em tạm nghỉ học."
"Ôi chao?" Trần Quả sửng sốt một chút.
Tiêu Tề nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nụ cười vui vẻ từ trong lòng, "Chính là như em nghĩ, tôi cưới em, để em đảm đương chức thái thái*, còn phải sinh con."
(*) Người đã có chồng
Tiêu Tề tựa hồ muốn nhìn thấy người đối diện lộ ra càng nhiều biểu cảm kinh ngạc hoặc là lúng túng, thế nhưng rất bất ngờ, Trần Quả cũng chỉ là sửng sốt một chút liền khôi phục trạng thái ban đầu, không hề khác thường ăn xong cơm nước, bất quá càng ăn mặt cau có càng lợi hại, như lúc vạn thánh điêu khắc đèn bí ngô thô ráp, ngũ quan tuấn tú đều có vẻ hơi vặn vẹo.
Lòng Tiêu Tề khuây khoả một chút, trên mặt lại không chút biểu tình, "Làm sao? Không muốn?" Hắn còn tính toán nói như thế nào mới có thể hù dọa đứa nhỏ đối diện, đã thấy cậu lắc lắc đầu, ngữ khí khổ sở, "Anh muốn sớm một năm là tốt rồi."
Tiêu Tề nhíu mày, "Sao lại nói thế?"
Trần Quả mạnh mẽ nhai miếng khoai tây trong miệng, "Như vậy tôi cũng không cần học tập không kể ngày đêm chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, thiệt thòi tôi còn thi đậu một trường học không tệ nữa đây."
Tiêu Tề nghe xong đáp án này, trên mặt lộ vẻ bất ngờ, tim mạnh mẽ nhảy một cái, đột nhiên cảm thấy người trước mắt vô cùng thú vị.
Trần Quả cũng không có nhẹ nhõm thích ý như Tiêu Tề nhìn thấy, căng thẳng cậu đều chôn giấu ở trong lòng, đặc biệt nghĩ đến buổi tối "Đêm động phòng hoa chúc" của bọn họ, mà hắn nói muốn chính mình sinh con, cho nên chờ một lát tất nhiên là phải làm chuyện đó rồi?
Trần Quả cầm áo tắm đi vào buồng tắm đoạn đường này đều có chút căng thẳng bước cùng tay cùng chân, lúc nhìn thấy gương mới bừng tỉnh đã vậy sắc mặt của chính mình còn quá hồng, hồng giống như là muốn nhỏ máu, cậu vỗ vỗ mặt của mình, cố gắng để cho mình tỉnh lại, sau đó bắt đầu cởi quần áo. Vóc người cậu thon gầy, thịt cũng không ít, đặc biệt trên bụng có một ngấn thịt mềm mại, khi mặc quần áo không thấy được, sau khi sờ vào sau mới có thể cảm nhận. Cổ họng cậu có hầu kết, ngực cũng bằng phẳng, phía trên điểm hai viên nhũ tiêm màu hồng nhạt, cậu cởi quần cùng quần lót ra, côn th*t so với người bình thường nhỏ bé hơn một chút, màu sắc cũng là phấn nộn non nớt, vây quanh phía dưới là bộ lông thưa thớt màu đen, ở phía dưới côn th*t, ẩn giấu một cái khe nhỏ chỉ nữ tính mới có, được hai cánh hoa ôn nhu bao vây lấy, màu sắc cũng phấn nộn, giờ khắc này hiện ra chút ẩm ướt.
Trần Quả vẫn luôn không quá nguyện ý đối mặt với sự thiếu sót này, cũng bởi vì sự thiếu hụt của mình, lúc cậu sinh ra trên giấy khai sinh viết giới tính là "Nữ", đến cao trung mới sửa lại. Cha mẹ đã từng muốn cho cậu đi làm giải phẫu, nhưng được thông báo rằng trong thân thể cậu hai bộ phận nữ tính dù sao cũng tương đối hoàn chỉnh, cậu có tử cung có thể mang thai sinh con, trái lại nam tính có chút khuyết thiếu, tuy rằng có thể cương như bình thường, thế nhưng không có chức năng tạo t*ng trùng, cho nên nếu như làm giải phẫu đề nghị tốt nhất là lựa chọn bỏ đi bộ phận sinh dục nam.
Trần Quả làm con trai mười mấy năm, trong lòng cũng cho rằng mình là nam, vẫn luôn đứng đi tiểu, nghĩ đến sau này mình phải biến thành người ngồi xổm đi tiểu, người thường ngày ngoan ngoãn lần đầu tiên bướng bỉnh, chết sống cũng không chịu đi bệnh viện, chuyện này mới coi như thôi.
Tại sao Tiêu Tề lại biết đến chuyện cậu có bộ phận của nữ nhân?
Trần Quả không dám nghĩ quá sâu, cậu hiện tại chỉ có khả năng đem mình tắm rửa sạch sẽ một chút, để chồng hưởng dùng thoải mái hơn, cho nên cậu ngốc nghếch xúc rửa, xác định hai cái huyệt đã tẩy đến thơm ngát sạch sành sanh, mới trực tiếp mặc áo tắm đỏ mặt đi ra buồng tắm.
....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook