Vợ Bác Sĩ Bướng Bỉnh Của Thủ Trưởng
-
Chương 17: Kiên trì cùng ác mộng
Hương vị cay mũi, hơi nóng cuồn cuộn, nhà ăn náo nhiệt. Toàn bộ đều khiến người ưa an tĩnh
như Cố Hạo Minh thập phần phiền chán, đồng thời trong lòng cũng thấy áy
náy thật sâu, cho tới bây giờ hắn mới biết, trước kia Nhan Nhuế Ninh
nhất định cũng thích nơi náo nhiệt như vậy.
“Này, Cố đại thủ trưởng, không phải anh không thích ăn lẩu cay đấy chứ?” Hoa Dật Thanh sợ hãi nói.
“Không, lẩu ở đây ăn cũng khá ngon.” Hắn nở một nụ cười cổ quái, lại bị Hoa Dật Thanh xem thường.
“Không thích cứ việc nói thẳng, dài dòng như em gái yếu đuối ấy.” Nói xong, cô liền xoay người lấy đồ.
“Đi nơi nào?” Cố Hạo Minh kỳ quái hỏi.
“Không phải anh có việc sao? Đương nhiên là tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.” Cô trợn trừng mắt, chẳng lẽ quân nhân đều bị ngốc sao? Cả đám đều đần như vậy, ngay cả ông anh họ ngu ngốc kia của cô cũng thế.
Trong quán trà nhỏ u tĩnh, hương trà nhàn nhạt tràn đầy trong không khí. Cố Hạo Minh tùy ý quan sát chung quanh lại phát hiện, trong quán trà chỉ có hai người bọn họ.
“Đừng nghĩ nhiều, nơi này là sản nghiệp của Luyện ngục thiên sứ, vô cùng an toàn, có chuyện gì anh nói nhanh, tôi còn vội về nhà.”
Cố Hạo Minh thở dài, đôi con ngươi đen như mực mù mịt dày đặc bi thương .
“Ba năm trước, tôi quen cô ấy tại bệnh viện, nhất kiến chung tình liền bắt đầu theo đuổi cô ấy, vừa mới ở chung không bao lâu, cô ấy bị mẹ kế và em gái kế hãm hại ngã xuống sườn núi, khi tôi đuổi tới, cô ấy đã biến mất.” Cố Hạo Minh nói đơn giản tình huống cơ bản, mới thu hồi đôi tròng mắt đậm màu bi thương.
“Kỳ thật anh có thể nói là anh bị đá, tôi thật sự sẽ không cười nhạo anh đâu.” Hoa Dật Thanh cầm ly trà cười nhạo, lấy được một cái nhìn xem thường từ Cố Hạo Minh, nét mặt cô mới trở nên nghiêm túc thành thật.
“Khụ, thật ra tôi muốn hỏi, vì sao lại muốn tìm Luyện ngục thiên sứ chúng tôi? Chỉ bằng nguồn nhân lực của đại tá bộ đội đặc chủng anh, muốn tìm một cô gái sao lại không thấy chứ? Huống chi anh còn có hai vị anh họ là đại nhân vật trong chính giới và thương giới.”
Cố Hạo Minh nhếch…môi, bảo bối của hắn vẫn thông minh như vậy.
“Bởi vì cô ấy là người của Luyện ngục thiên sứ, tôi điều tra 3 năm nhưng không có nửa điểm tin tức.”
Hoa Dật Thanh nghe xong nhíu mày, bĩu môi.
“Nói hồi lâu nguyên lai anh là tới đục khoét nền tảng! Tôi giúp anh có chỗ tốt gì chứ?” Nói xong, cô lưu manh nháy mắt mấy cái.
“Như lời cô nói, để cho đại tá nắm giữ nguồn nhân lực trong phạm vi bộ đội đặc chủng nợ cô một nhân tình…ưu đãi rất nhiều.” Hắn dùng lực nhịn xuống kích thích muốn ôm cô, chỉ vươn tay xoa nhẹ đầu cô.
Hoa Dật Thanh thân thể cứng ngắc ngay khi Cố Hạo Minh đưa tay lên, cô không thích người ngoài đụng vào mình. Cho dù là Sở Mạch Vũ cũng chỉ có thể kéo tay cô, nhưng không biết vì sao, cô lại không muốn tránh hắn.
“Anh nói như vậy, tôi sẽ nghĩ anh đang dụ dỗ tiểu bạch thỏ đấy.” Hoa Dật Thanh trầm mặc một phen rồi bình tĩnh nói.
Cố Hạo Minh cảm giác được thân thể cứng ngắc của cô, trong con ngươi đen mực nhanh chóng xẹt qua ý cười. Là hắn cố ý. Tư liệu của cô có ghi không thích người ngoài đụng chạm, nhưng cô lại không cự tuyệt hắn.
“Việc đại khái có thế, tư liệu của cô ấy tôi sẽ đưa cô vào ngày mai, để tôi đưa cô về nhà.”
Đêm khuya an tĩnh, biệt thự cao lớn, gian phòng rộng mở, cô gái trên giường có giấc ngủ không hề an ổn.
“Ông nội, em gái sẽ không có việc gì chứ?”
“Hẳn là không có…”
Hoa Dật Vũ trợn trừng mắt, tại sao lại nói không có?
“Tiểu Thanh, hôm nay có phải đã gặp được người nào không? Ký ức trước khi thôi miên dường như đã biến mất rồi mà.” Bên giường, một ông cụ chậm rãi nói.
“Như vậy thật sự tốt sao? Sau khi em gái tỉnh lại có thể đánh người không?” Hoa Dật Vũ nghĩ ngợi, vẫn nên không đem những lời này nói ra miệng, lại không nghĩ rằng một câu thành sấm.
Trong cảnh mơ sâu nhất, một mảnh tối đen, Hoa Dật Thanh đi thật lâu vẫn không thấy bóng người. Một mảnh sáng trắng hiện lên, vô số lần trong giấc mộng của cô đều là cảnh tượng đấy. Máu tươi nhiễm thấu vệt màu ngụy trang, đỏ sậm khô cạn như muốn kể ra chuyện cũ yêu mị.
“Bảo bảo, cuối cùng em cũng tới. Anh còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại em nữa.” Người nằm trên giường bệnh hơi thở mỏng như tơ nhện, sắc mặt nhất định cũng không tốt nhưng cô không nhìn rõ mặt hắn. Trong lòng mãnh liệt đau đớn đến tê liệt.
“Tôi băng bó cho anh, anh lấy tay ra để tôi nhìn miệng vết thương.” Hoa Dật Thanh dùng lực chớp mắt, cố gắng nhìn khuôn mặt chàng trai, lại luôn luôn phí công.
“Không có gì…khụ khụ…tôi…muốn nhìn anh.” Hoa Dật Thanh bắt đầu dùng lực dụi mắt, cô muốn nhìn rõ ràng chàng trai khiến cô đau lòng không thôi này tới cùng là ai.
“Bảo bảo, gọi anh yêu đi, anh muốn em gọi anh như vậy.” Máu nhiễm trên vệt ngụy trang ngày càng nhiều, người đàn ông suy yếu đã nói không ra lời.
“Tôi…tôi nhìn không rõ…anh là ai? Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai?”
“Thấy không rõ sao?”
Hoa Dật Thanh nghe thấy được chàng trai đang cười khổ.
“Vậy thì không rõ đi, Bảo bảo, không thể yêu người khác biết không? Anh sẽ ghen, còn có, cách xa Hạ Tuấn Kiệt một chút, anh chán ghét hắn. Bảo bảo chỉ có thể là của một mình anh.” Đoạn thoại này hết sức quen tai, còn chưa kịp đợi Hoa Dật Thanh nhớ ra là ai cùng cô nói qua, tiếng nhạc báo thức liền vang lên.
Vuốt tóc rối loại sau khi ngủ, cô ngồi trên giường hồi tưởng lại chuyện trong mộng.
“Suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy? Đến giờ ăn rồi!” Hoa Dật Vũ nghiêng người dựa bên cạnh cửa, nhìn em gái ngẩn người.
“A! Đã trễ thế này! Xong rồi xong rồi, hôm nay còn có việc.” Cô vội vội vàng vàng mặc quần áo rửa mặt, cầm hai miếng bánh mì cùng một hộp sữa rồi bỏ chạy.
“Nha đầu chết tiệt, một chút lễ nghĩ cũng không nhớ.” Ông cụ Hoa Viên mắng, bóng dáng Hoa Dật Thanh đã sớm biến mất.
“Hi, thật có lỗi, tôi đến muộn. Là tôi ngủ quên mất.” Xấu hổ nhức đầu, thật cẩn thận quan sát sắc mặt người đàn ông không có vẻ phiền chán, mới thở dài nhẹ nhõm.
“Cô sợ tôi sao?” Cố Hạo Minh cầm tay lái, nhàn nhạt hướng Hoa Dật Thanh lườm một cái.
“À, không có, chỉ là buổi tối tôi không được ngủ ngon.” Cô nói xong phối hợp ngáp vài cái, xoa nhẹ mắt.
“Cô ngủ thêm một lát, đường còn xa.”
Hoa Dật Thanh gật đầu, nhắm mắt lại, trong đầu lại vô cùng thanh tỉnh, cảm giác thấy chàng trai dừng xe lại, đưa kiện áo che trên người cô.
“Ngủ đi, trong xe điều hòa lạnh, che áo lên.” Giọng nói Cố Hạo Minh trầm thấp êm tai tựa tiếng đàn vi ô lông, hôm nay hắn không mặc quân trang nhưng không làm giảm hơi thở dương cương trên thân mình. Hoa Dật Thanh chóng mặt rất nhanh liền tiến vào giấc mơ.
Biết cô gái đã ngủ, chàng trai lại dừng xe lại, bàn tay lớn phủ lên đôi má trắng nõn của cô gái, ngón cái vuốt ve lên đôi môi phấn nộn của cô.
“Bảo bảo, vì sao em quên anh? Hay là, năm đó anh chỉ coi anh như đồ chơi?” Đôi con ngươi hắn dày đặc bi thương lập tức thu vào, kiên định nhìn cô gái.
“Cho dù phát sinh chuyện gì, từ bây giờ, anh sẽ không để em rời khỏi anh lần nữa.”
“Này, Cố đại thủ trưởng, không phải anh không thích ăn lẩu cay đấy chứ?” Hoa Dật Thanh sợ hãi nói.
“Không, lẩu ở đây ăn cũng khá ngon.” Hắn nở một nụ cười cổ quái, lại bị Hoa Dật Thanh xem thường.
“Không thích cứ việc nói thẳng, dài dòng như em gái yếu đuối ấy.” Nói xong, cô liền xoay người lấy đồ.
“Đi nơi nào?” Cố Hạo Minh kỳ quái hỏi.
“Không phải anh có việc sao? Đương nhiên là tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.” Cô trợn trừng mắt, chẳng lẽ quân nhân đều bị ngốc sao? Cả đám đều đần như vậy, ngay cả ông anh họ ngu ngốc kia của cô cũng thế.
Trong quán trà nhỏ u tĩnh, hương trà nhàn nhạt tràn đầy trong không khí. Cố Hạo Minh tùy ý quan sát chung quanh lại phát hiện, trong quán trà chỉ có hai người bọn họ.
“Đừng nghĩ nhiều, nơi này là sản nghiệp của Luyện ngục thiên sứ, vô cùng an toàn, có chuyện gì anh nói nhanh, tôi còn vội về nhà.”
Cố Hạo Minh thở dài, đôi con ngươi đen như mực mù mịt dày đặc bi thương .
“Ba năm trước, tôi quen cô ấy tại bệnh viện, nhất kiến chung tình liền bắt đầu theo đuổi cô ấy, vừa mới ở chung không bao lâu, cô ấy bị mẹ kế và em gái kế hãm hại ngã xuống sườn núi, khi tôi đuổi tới, cô ấy đã biến mất.” Cố Hạo Minh nói đơn giản tình huống cơ bản, mới thu hồi đôi tròng mắt đậm màu bi thương.
“Kỳ thật anh có thể nói là anh bị đá, tôi thật sự sẽ không cười nhạo anh đâu.” Hoa Dật Thanh cầm ly trà cười nhạo, lấy được một cái nhìn xem thường từ Cố Hạo Minh, nét mặt cô mới trở nên nghiêm túc thành thật.
“Khụ, thật ra tôi muốn hỏi, vì sao lại muốn tìm Luyện ngục thiên sứ chúng tôi? Chỉ bằng nguồn nhân lực của đại tá bộ đội đặc chủng anh, muốn tìm một cô gái sao lại không thấy chứ? Huống chi anh còn có hai vị anh họ là đại nhân vật trong chính giới và thương giới.”
Cố Hạo Minh nhếch…môi, bảo bối của hắn vẫn thông minh như vậy.
“Bởi vì cô ấy là người của Luyện ngục thiên sứ, tôi điều tra 3 năm nhưng không có nửa điểm tin tức.”
Hoa Dật Thanh nghe xong nhíu mày, bĩu môi.
“Nói hồi lâu nguyên lai anh là tới đục khoét nền tảng! Tôi giúp anh có chỗ tốt gì chứ?” Nói xong, cô lưu manh nháy mắt mấy cái.
“Như lời cô nói, để cho đại tá nắm giữ nguồn nhân lực trong phạm vi bộ đội đặc chủng nợ cô một nhân tình…ưu đãi rất nhiều.” Hắn dùng lực nhịn xuống kích thích muốn ôm cô, chỉ vươn tay xoa nhẹ đầu cô.
Hoa Dật Thanh thân thể cứng ngắc ngay khi Cố Hạo Minh đưa tay lên, cô không thích người ngoài đụng vào mình. Cho dù là Sở Mạch Vũ cũng chỉ có thể kéo tay cô, nhưng không biết vì sao, cô lại không muốn tránh hắn.
“Anh nói như vậy, tôi sẽ nghĩ anh đang dụ dỗ tiểu bạch thỏ đấy.” Hoa Dật Thanh trầm mặc một phen rồi bình tĩnh nói.
Cố Hạo Minh cảm giác được thân thể cứng ngắc của cô, trong con ngươi đen mực nhanh chóng xẹt qua ý cười. Là hắn cố ý. Tư liệu của cô có ghi không thích người ngoài đụng chạm, nhưng cô lại không cự tuyệt hắn.
“Việc đại khái có thế, tư liệu của cô ấy tôi sẽ đưa cô vào ngày mai, để tôi đưa cô về nhà.”
Đêm khuya an tĩnh, biệt thự cao lớn, gian phòng rộng mở, cô gái trên giường có giấc ngủ không hề an ổn.
“Ông nội, em gái sẽ không có việc gì chứ?”
“Hẳn là không có…”
Hoa Dật Vũ trợn trừng mắt, tại sao lại nói không có?
“Tiểu Thanh, hôm nay có phải đã gặp được người nào không? Ký ức trước khi thôi miên dường như đã biến mất rồi mà.” Bên giường, một ông cụ chậm rãi nói.
“Như vậy thật sự tốt sao? Sau khi em gái tỉnh lại có thể đánh người không?” Hoa Dật Vũ nghĩ ngợi, vẫn nên không đem những lời này nói ra miệng, lại không nghĩ rằng một câu thành sấm.
Trong cảnh mơ sâu nhất, một mảnh tối đen, Hoa Dật Thanh đi thật lâu vẫn không thấy bóng người. Một mảnh sáng trắng hiện lên, vô số lần trong giấc mộng của cô đều là cảnh tượng đấy. Máu tươi nhiễm thấu vệt màu ngụy trang, đỏ sậm khô cạn như muốn kể ra chuyện cũ yêu mị.
“Bảo bảo, cuối cùng em cũng tới. Anh còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại em nữa.” Người nằm trên giường bệnh hơi thở mỏng như tơ nhện, sắc mặt nhất định cũng không tốt nhưng cô không nhìn rõ mặt hắn. Trong lòng mãnh liệt đau đớn đến tê liệt.
“Tôi băng bó cho anh, anh lấy tay ra để tôi nhìn miệng vết thương.” Hoa Dật Thanh dùng lực chớp mắt, cố gắng nhìn khuôn mặt chàng trai, lại luôn luôn phí công.
“Không có gì…khụ khụ…tôi…muốn nhìn anh.” Hoa Dật Thanh bắt đầu dùng lực dụi mắt, cô muốn nhìn rõ ràng chàng trai khiến cô đau lòng không thôi này tới cùng là ai.
“Bảo bảo, gọi anh yêu đi, anh muốn em gọi anh như vậy.” Máu nhiễm trên vệt ngụy trang ngày càng nhiều, người đàn ông suy yếu đã nói không ra lời.
“Tôi…tôi nhìn không rõ…anh là ai? Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai?”
“Thấy không rõ sao?”
Hoa Dật Thanh nghe thấy được chàng trai đang cười khổ.
“Vậy thì không rõ đi, Bảo bảo, không thể yêu người khác biết không? Anh sẽ ghen, còn có, cách xa Hạ Tuấn Kiệt một chút, anh chán ghét hắn. Bảo bảo chỉ có thể là của một mình anh.” Đoạn thoại này hết sức quen tai, còn chưa kịp đợi Hoa Dật Thanh nhớ ra là ai cùng cô nói qua, tiếng nhạc báo thức liền vang lên.
Vuốt tóc rối loại sau khi ngủ, cô ngồi trên giường hồi tưởng lại chuyện trong mộng.
“Suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy? Đến giờ ăn rồi!” Hoa Dật Vũ nghiêng người dựa bên cạnh cửa, nhìn em gái ngẩn người.
“A! Đã trễ thế này! Xong rồi xong rồi, hôm nay còn có việc.” Cô vội vội vàng vàng mặc quần áo rửa mặt, cầm hai miếng bánh mì cùng một hộp sữa rồi bỏ chạy.
“Nha đầu chết tiệt, một chút lễ nghĩ cũng không nhớ.” Ông cụ Hoa Viên mắng, bóng dáng Hoa Dật Thanh đã sớm biến mất.
“Hi, thật có lỗi, tôi đến muộn. Là tôi ngủ quên mất.” Xấu hổ nhức đầu, thật cẩn thận quan sát sắc mặt người đàn ông không có vẻ phiền chán, mới thở dài nhẹ nhõm.
“Cô sợ tôi sao?” Cố Hạo Minh cầm tay lái, nhàn nhạt hướng Hoa Dật Thanh lườm một cái.
“À, không có, chỉ là buổi tối tôi không được ngủ ngon.” Cô nói xong phối hợp ngáp vài cái, xoa nhẹ mắt.
“Cô ngủ thêm một lát, đường còn xa.”
Hoa Dật Thanh gật đầu, nhắm mắt lại, trong đầu lại vô cùng thanh tỉnh, cảm giác thấy chàng trai dừng xe lại, đưa kiện áo che trên người cô.
“Ngủ đi, trong xe điều hòa lạnh, che áo lên.” Giọng nói Cố Hạo Minh trầm thấp êm tai tựa tiếng đàn vi ô lông, hôm nay hắn không mặc quân trang nhưng không làm giảm hơi thở dương cương trên thân mình. Hoa Dật Thanh chóng mặt rất nhanh liền tiến vào giấc mơ.
Biết cô gái đã ngủ, chàng trai lại dừng xe lại, bàn tay lớn phủ lên đôi má trắng nõn của cô gái, ngón cái vuốt ve lên đôi môi phấn nộn của cô.
“Bảo bảo, vì sao em quên anh? Hay là, năm đó anh chỉ coi anh như đồ chơi?” Đôi con ngươi hắn dày đặc bi thương lập tức thu vào, kiên định nhìn cô gái.
“Cho dù phát sinh chuyện gì, từ bây giờ, anh sẽ không để em rời khỏi anh lần nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook