Vợ Anh Mới Chính Là Một Con Đĩ
-
Chương 5
Tôi xấu hổ cúi đầu, tôi biết ông định hỏi mẹ tôi là mẹ của con đĩ này sao, lòng tôi vô cùng đau đớn, thật sự tôi còn khinh bản thân mình nữa là người khác..Nhưng ngay lúc này đây, tôi gạt vội suy nghĩ đó, bởi tôi đang thắc mắc vì sao mẹ lại quen bố Lâm.
Ông tiến lại gần, tôi thấy trong mắt ông nhìn mẹ tôi rất trìu mến. Mẹ tôi bỗng dưng quỳ xuống nói
- Nếu chúng ta đã từng quen nhau, em xin anh, hãy cho con bé và Lâm được đến với nhau. Lỗi không phải của nó, em bị suy thận, nó mới phải làm như vậy, chồng em đi tù từ năm nó 15 tuổi. Thật sự, em rất khổ tâm, 15 tuôi nó bị chính bố đẻ của nó cưỡng hiếp, lúc đó nó bị bị tổn thương rất nhiều về thể xác không những vậy còn bị ám ảnh rất lâu. Do em kiện ông ta, liền bị cả nhà nội nó đuổi ra khỏi nhà. Sau đó em bị suy thận, lại chẳng có xu nào, chẳng biết nương tựa vào ai, anh cũng biết em là trẻ mồ côi, lấy đâu người thân mà nhờ cậy. nên nó mới…
Bà nói đến đâu tôi khóc đến đấy, những ký ức đâu thương như ùa về, ông bàng hoàng nghe những lời ấy, tôi nhận thấy trong khoé mắt ông những tia thương cảm.. Ông ngồi xuống đỡ mẹ tôi dậy
- Thật sự, anh không thể tin nổi em lại khổ vậy, anh cũng không muốn chia xa tình cảm của chúng nó..Em bây giờ sao rồi
- Em vẫn đang trị ở bệnh viện Thận..
- Anh xin lỗi, trước kia là do anh, nếu ngày đó, anh không vì tiền bạc mà bỏ em, sau nay anh rất hối hận…thật sự rất hối hận…
- anh không có lỗi gì cả, là do chúng ta không có duyên mà thôi…
- Thật sự, anh cũng không muốn chuyện như thế nầy, nhưng giờ tổ chức đam cưới e k hợp lý. Tạm thời, anh sẽ nhờ người xử lý vụ clip, còn Lâm và Chi- Ông quay sang nhìn chúng tôi_ Hai con tạm thời dẫn thằng bé sang Mỹ cùng ông nội, chờ bên này lắng xuống, các con nếu muốn quay về, ta sẽ để cho quay về. ta sẽ nhờ ngườ sắp xếp để coi vụ clip đó là bị cắt ghép..Bây giờ ta cũng không muốn cấm các con nưa,x thật sự, con khổ đủ rồi Chi ạ. Do ta không tốt, thật sự ta không thể ngờ, con lại là con gái của bà ấy…Thật sự rất đáng thương, lúc có clip đó, ta đã rất giận con, nhưng rồi, ta đã nghĩ lại rất nhiều lần, một người ngoan ngoãn lễ phép như con ắt hẳn phải có lý do. Hôm nay, tận tai ta nghe thấy, ta bỗng thấy con đáng thương vô cùng. Mọi chuyện để ta sắp xếp, bây giờ tạm thời phải xa nơi này. Mai ta sắp xếp chắc 1 tuần sau các con sẽ xuất phát. Bên này mẹ con cứ để ta lo/.
Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi mẹ
- Thế là sao hả mẹ?
Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt đã bớt phần lo lắng
- Mẹ và bố Lâm trước từng quen nhau,
- Quen nhau thôi sao mẹ,
- Yêu nhau, bây giờ con hay nghe lời sắp xếp của ông ấy.
Tôi không nói gì, hiểu được ra một phần.. Gật đầu đồng ý.
Những ngày sau đó chúng tôi sắp xếp mọi việc vô cùng bận rộn, tất cả dự án, rồi chuyện bệnh án của mẹ tôi, đến tận trước khi bay một ngày mới xong. Những ngày đó, anh và bố luôn bên cạnh tôi, chăm lo an ủi cho cho ba ngừoi nhà chúng tôi..Mặc dù mợi việc vẫn rối rắm, nhưng tôi k quan tâm nhiều nữa, những người yêu thương mới đáng để tôi quan tâm chứ không phải những chuyện không đâu kia..
Buổi tối trước đêm bay, tôi và Lâm ngủ cùng thằng bé. Cả đêm anh cứ nắm chặt tay tôi, như muốn cùng tôi đi tiếp chặng đường phía trước.Mọi chuyện cũng coi như ổn..Nhưng nửa đêm, tôi bỗng nhận được điện thoại, là của Ly, chị ta gằn giọng trong điện thoại
- Cô mặt dày thật, sau bao sóng gió vẫn vượt qua được.
Tôi cười khẩy
- Mấy trò của chị giẻ rách, người tôi yêu vẫn sẽ yêu tôi. Nghe nói từ lúc tách khỏi công ty của nhà Lâm, công ty nhà chị làm ăn rất kém, nghe nói sắp phá sản mà đúng không? Đấy là báo ứng của chị đó..Nói thật, tôi từng lãm đĩ, nhưng xứng đáng hơn chị. Nhân cách của chị không xứng với Lâm, thậm chí, hạng người như chị còn chẳng xứng sống trên đời..
Nói xong tôi tắt máy, chợt có chút hối hận, nhưng quả thực chị ta vô cùng đáng ghét. Nhưng cơn buồn ngủ ập đến khiến tôi ngủ chẳng biết gì nữa..
Hôm sau, bố Lâm xin bệnh viện cho mẹ tôi ra tiễn chúng tôi, lúc đi, mẹ tôi không rơi nước mắt nhiều, có lẽ mẹ tôi biết đây là lựa chọn tốt nhất dành cho tôi rồi.
Một lúc thì tôi bảo mẹ với bố Lâm vể, tôi sợ mẹ đi lâu ảnh hưởng đến sức khoẻ. Ông nắm chặt tay bà, tạm biệt chúng tôi.
Tôi nhìn bóng họ, bỗng mỉm cười, ít nhất giờ mẹ tôi cũng có thể vui vẻ một chút. Lâm bảo tôi và thằng bé chờ anh ở đây anh đi làm thủ tục. Tôi dắt thằng bé ra ghế chờ, bỗng dưng có một người đến hỏi tôi đường vào nhà vệ sinh của sân bay, tôi vui vẻ chỉ cho anh ta, anh ta cứ gọi tôi làm tôi rời tầm mắt thằng bé, tôi chỉ mãi anh ta mới hiểu. Đến lúc quay lại, tôi không thấy thằng bé đâu nữa.. Tôi bỗng hôst hoảng vô cùng, chợt nhận ra mình đã bị lừa..
Tôi nhìn xung quanh, không hề thấy thằng bé, rõ ràng tôi mới quay mặt đi vài giây thôi mà. Toi sợ hãi, chạy đi xung quanh nhưng không tìm thấy, gọi cho Lâm mãi không được, có lẽ anh đang làm thủ tục nên không nghe máy. Tôi bỗng như suy sụp, đến thẳng chỗ bảo vệ báo. Họ bắt đầu lên loa thông báo tìm trẻ lạc, nhưng vẫn vô vọng. Tôi sợ hãi người chẳng còn tỉnh táo được nữa, bỗng dưng có điện thoại từ một số lạ. Tôi nhấc máy lên nghe
- Cô có phải Chi không?
- Vâng, tôi đây, anh là
- Cô có muốn nhìn thấy con cô không?
Tôi bắt đầu hoang mang, nước mắt chảy ra, giọng lạc đi
- Anh là ai vậy, con tôi đâu?
- Con cô đang ở trong tay tôi, cô đến địa chỉ X, k được báo cảnh sát hay nói với Lâm, số điẹn thoại này k dùng để liên lạc, mỗi lần liên lạc tôi sẽ dùng số khác, cho cô 30p nếu không đừng trách tôi độc ác.
Tôi run rẩy, tắt máy chẳng nghĩ được gì, liền làm theo lời anh ta. Ra thẳng cổng, gọi một chiếc taxi, không quên bật định vị máy nhỡ Lâm gọi, rồi đến thẳng địa chỉ vừa rồi.
Ngồi trên xe mà lòng tôi như lửa đốt, đến nơi, tôi gọi lại số vừa nãy, nhưng thuê bao. Có thêm số lạ khác gọi cho tôi ngay lúc đó, bọn này tinh vi thật.
- Alo, các anh đang để thằng bé ở đâu
- Cô đi thẳng vào nhà hoang trước mặt..
tôi nghe theo lời anh ta, vào căn nhà đó, đó là căn nhà cũ kỹ tồi tàn, vào đến nơi tôi giật thót mình khi thấy Ly đang ôm con trai tôi. Tôi chạy lại, nhưng bị một tên to cao giữ lại
- Cô cũng biết điều đấy nhỉ đến đây một mình
Ly nhìn tôi, vẻ mặt đắc ý vô cùng, chị ta nói tiếp
- Cô biết tại sao tôi lại bắt cóc thằng bé không?
- Vì chị ghen tỵ với chúng tôi sao?
- Không, vì tao chẳng còn gì cả, công ty nhà tao cũng đến mức sắp phá sản rồi, còn Lâm, anh ta cũng định theo mày đi Mỹ rồi, mày nghĩ tao còn cần gì. Tại sao mày tranh giành hết mọi thứ của tao.
- Chị im đi, tất cả lỗi này là do chị, vốn dĩ, chị được quyền hạnh phúc, nhưng chính chị tự tay vứt nó đi, chị lăng nhăng ngủ với bao nhiêu kẻ, giờ còn trách ai? Giờ chị nó đi, chị muốn gì mới tha cho mẹ con tôi.
- Tao chỉ muốn mày chết thôi, mày chết đi, tao tha cho con mày. Thằng bé này cũng rất đáng yêu. Dù sao tao bg cũng vô sinh, nuôi nó cùng Lâm cũng được
Tôi quỳ sụp xuống, van xin chị ta, nhưng chị ta vẫn vênh vênh tự đắc, bỗng điện thoại trong túi tôi rung, tên kia vẫn giữ tay tôi khiến tôi không tài nào mở máy được. Tôi giả vờ giảy nảy nên, khóc lóc, bàn tay anh ta nới lỏng dần. Không thể để chị ta phát hiện, tôi liền nằm hẳn xuống, vờ như đau khổ, lăn về phía chị ta, một tay thò vào túi áo rộng lần mò vuốt điện thoại sang phải đến khi k rung nữa. Tôi nghe loáng thoáng tiếng của Lâm, nhưng nhỏ đến nỗi gần như k nghe thấy gì. Tôi thở phảo nhẹ nhõm, bắt đầu khóc
- Chị Ly ơi, em xin chị, tha cho hai mẹ con em, chúng em có tôi tình gì đâu. Em cầu xin chị, hãy tha cho em, thằng bé nó còn quá nhỏ
- Nó nhỏ, nên tao mới bảo với mày, là m nên chết đi, để nó sống đấy.
Thằng bé từ nãy, sợ hãi, nhưng bị chúng nhét giấy vào mồm nên chẳng thể nói được gì. Nước mắt nó cứ chảy ra. Tôi xót xa vô cùng, nhất định tôi phải bình tĩnh, tôi cố gắng kéo dài thời gian. Điện thoại đã bật định vị, nghe được những lời này, nhất định Lâm sẽ biết. Tôi tiếp tục cầu xin chị ta. Nhưng bỗng dưng chị ta đảy thằng bé sang một bên, kéo tay tôi lại, chiếc dao sắc nhọn loé sáng trên tay chị ta. Tôi sợ hãi, nhắm nghiền đôi mắt. Chị ta đưa cho tôi, rồi cầm khẩu súng trên tay và nói
- Một là mày tự chết, hai là t bắn mày..
- Em xin chị, chị tha cho em một con đường sống, em sẽ trả Lâm lại cho chị..
- chỉ có cách mày chết, mới trả lại Lâm cho tao thôi, vì tao biết anh ta sẽ k từ bỏ mày đâu
- Vậy em phải làm sao để chị tha cho em
- Chỉ có cách chết thôi, mày không nghe rõ à?
- Tại sao chị làm thế? Em vốn dĩ đâu có lỗi, tất cả là do c mà
- Mày im mẹ mồm đi, mày tin tao giết thằng bé này k
Tôi dập đầu hẳn xuống
- Em xin chị, tha cho nó, em sẽ chết, nhưng trước khi chết, em muốn nói với nó vài điều, hát cho nó nghe vài bài được không?
- mày lại muốn gì
- Em chỉ k muốn nó ám ảnh thôi, nếu sau này chị và lâm quay lại, cũng k muốn nuôi một đứa bé mắc bệnh tâm lý chư
- Rồi, nhanh mẹ mày lên
Tôi nhìn chị ta, người đàn bà vô cùng xinh đẹp, thông minh, nhưng cuối cùng lại ngốc nghếch đến đáng sợ. Chi ta tự làm hại chính bản thân, giờ quay ra hại mẹ con tôi. Tôi thật sự k tin thể tin nổi. chị ta k nghĩ nếu tôi chết, chị ta sẽ đi tù sao.
Tôi chạy lại,ôm thằng bé, bắt đầu dặn dò thằng bé, vừa nghĩ sao Lâm vẫn chưa đến. Thằng bé cứ khóc mãi, khóc mãi, khóc mãi. Tôi dỗ dành mà k nín.
Tôi.iền hát cho nó nghe vài bài, chị ta có vẻ sốt ruột, từ lúc tôi đếnuowsc tính cũng gần 1 tiếng, mà chưa thấy Lâm đến.Chị ta thấy tôi chưa xong, liền ra lệnh cho một tên keo thằng bé vào trong, còn lôi tôi ra một góc, chị ta hất hàm
- Mày lựa chọn đi, dao kia, mày có định chết không,
Tôi cầm dao lên, thật sự hôm nay tôi phải chết sao?Sao Lâm vẫn chưa đến nhỉ, tôi bỗng xót xa vô cùng, chết thật k đáng. (Truyện được viết bởi Phạm Vũ AnhThư)Tôi sợ Lâm sẽ đau khổ, sợ mẹ tôi, sợ thằng bé không có tôi sẽ chẳng biết thế nào. Tôi bỗng sợ chết vô cùng, tôi bỗng nhớ Lâm vô cùng, nhớ đến năm 18 tuổi của chúng tôi. Cái chết, tựa nhẹ lông hồng, nhưng Lâm thì sao? Anh sẽ thế nào, phải chăng, sẽ như một hồn ma, cứ đi đi về về lặng lẽ trong căn nhà trống trải, sẽ ra mộ tôi khóc hẳng ngày, hay anh sẽ quay lại với chị ta. Còn thằng bé, nó thật sự quá nhỏ, nó thật sự cần tôi. Chi ta bắt đầu nhìn tôi. Cầm khẩu súng lên, nhắm thẳng vào thằng bé. Tôi không chịu nổi, không thể để con tôi chết. Tôi gio dao lên, bỗng dưng cánh cửa mở toang, rất nhiều cảnh sát, và Lâm.Là anh, anh đến cứu tôi, tôi chạy lại, bỗng dưng, chị ta như nổi cơn điên.
Nhắm thẳng về phía Lâm. Phút giây này, tôi bỗng thấy choáng váng, bàn chân tôi chạy như bay về phia anh.
Đoàng.
Tôi thấy có gì đó gim vào lưng tôi, rất đau, máu bắt đầu chảy ra, tôi muốn ngủ.
Tôi bỗng chẳng còn biết gì nữa.
Thế giới xung quanh bỗng tối tăm mù mịt.
..
..
Là ông ta, ông ta lại lôi tôi vào nhà vệ sinh, những ngón tay bẩn thỉu, nhơ nhớp bấu lên ngực tôi. Bỗng dưng anh đến, anh đẩy ông ta ra anh đấm ông ta, rồi bế tôi. Anh thật đẹp trai.
Bỗng dưng, tôi mở mắt, thấy xung quanh là bác sĩ, tôi chợt nhìn xuống bụng, xẹp lép. Con tôi đâu rồi
Tiếng bác sĩ gấp gáp
- mau, mau cấp cứu, mẹ bị băng huyết, nhanh lên, đứa trẻ được cứu rồi, mau cứu ngừoi mẹ
Tôi bỗng mrim cười, con tôi được cứu rồi, tôi chết cũng được..
Tôi nhìn lên trần nhà bỗng dưng chỉ thấy những vì sao lấp lánh, bầu trời ban đêm, dịu mát vô cùng. Tôi như đang bay giữa những ánh sao, tôi mới chỉ 14 tuổi, ngây thơ vô cùng. Bỗng dưng tôi nhìn xuống dưới, là anh, anh đang bế thằng bé, quỳ sụp xuống, nước mắt lăn dài..
- Anh xin em, đừng bỏ bố con anh, anh xin em, hãy ở lại với anh, anh yêu em, anh k sống nổi mất
Tôi bỗng muốn chạy lại gần anh, nhưng k thể cử động, k được, tôi k muốn anh khóc, anh phải cười, tôi phải để anh cười..
Tôi cố gắng,cố gắng lần nữa chạy đến, nhưng vô ích. Tôi bỗng thất bất lực, tôi có lỗi với anh, anh bỗng đập đàu xuống đất, máu chảy lênh láng.
Không được, anh k được làm thế.
Tôi lấy hết sức, như lấy cả tuổi trẻ, lấy cả cuộc đời chạy lại gần anh. Bỗng dưng trắng xoá, hình ảnh anh mờ mờ hiện ra,(truyện được viết bởi Phạm Vũ AnhThư) Tôi nhìn xung quang, là bệnh viện, anh đnag bế thằng bé. Hoá ra tất cả chỉ là mơ. Anh bỗng nắm chặt tay tôi
- Em tỉnh rồi à? Em ngủ 3 ngày rồi đấy, bác sĩ bảo qua cơn nguy kịch rồi, chỉ cần chỉ=ờ em tỉnh dậy thôi.
Khuôn mặt anh tiều tuỵ vô cùng, nước mắt trong khoé mắt như ầng ậc chảy ra. Tôi mỉm cười, hoá ra, tôi bị chị ta bắn, nhưng chỉ bắn phía sau, nên k nguy kịch lắm.
Anh cứ ngồi ngắm tôi, khiến tôi bất giác xấu hổ. Bỗng dưng bố anh dìu mẹ tôi vào, ông mỉm cười và nói
- Con tỉnh rồi à? Cô ta bị đi tù rồi, haiz, đúng là con người, không thể tin cô ta độc ác như vậy được..chuyện clip, ta xử lý xong rồi, mọi người sẽ k bàn tán gì đâu, ta cho ngừoi đưa ra bằng chứng đó là clip ghép sau vụ cô ta bắt cóc con, mọi người càng tin con trong sạch,Các con k cần đi Mỹ nữa, ở nhà đi.. Mẹ con ta liên hệ được một bệnh viện ở Mỹ rồi, bà ấy se theo ta sang đó thay thận, tìm được thận thíhc hợp rồi, các con đừng lò. Cứ an tâm ở nhà
Tôi nhìn mẹ, thấy ánh mắt mẹ hạnh phúc rạng ngời, cả nhà bỗng dưng ấm áp vô cùng.
Tôi và anh vân dự định đám cưới như thường.,
**
Một năm sau,
Tôi đang mang thai đứa con tiếp theo, mẹ tôi đã thay thận xong. Bà và bố Lâm cũng trở về nhà, họ như đôi bạn già thân thiết, nhưng tình cảm trong sáng vô cùng..
Tôi và Lâm vừa mua nhà mới, đón mẹ về ở. Ông nội và bố Lâm ở căn nhà to, chỉ cách nhà tôi vài trăm mét để chúng tôi tiện chăm soc. Thằng bé con cũng đi học mẫu giáo. Ông nội Lâm giao lại toàn bộ công ty cho anh và bố anh. Hằng ngày dù sớm khuya, anh luôn cố gắng về ăn cơm cùng mẹ con tôi. Mỗi ngày, tôi đều thấy anh yêu tôi hơn hôm qua. Tôi nhờ nỗ lực, cũng được lên chức trưởng phòng, nhưng giờ lại phải nghỉ thai sản, rảnh rỗi quá, nên viết lại cuộc đời cho các bạn đọc…
Chỉ mong rằng, mọi điều tốt đẹp, sẽ đến với những người tốt đẹp
Ông tiến lại gần, tôi thấy trong mắt ông nhìn mẹ tôi rất trìu mến. Mẹ tôi bỗng dưng quỳ xuống nói
- Nếu chúng ta đã từng quen nhau, em xin anh, hãy cho con bé và Lâm được đến với nhau. Lỗi không phải của nó, em bị suy thận, nó mới phải làm như vậy, chồng em đi tù từ năm nó 15 tuổi. Thật sự, em rất khổ tâm, 15 tuôi nó bị chính bố đẻ của nó cưỡng hiếp, lúc đó nó bị bị tổn thương rất nhiều về thể xác không những vậy còn bị ám ảnh rất lâu. Do em kiện ông ta, liền bị cả nhà nội nó đuổi ra khỏi nhà. Sau đó em bị suy thận, lại chẳng có xu nào, chẳng biết nương tựa vào ai, anh cũng biết em là trẻ mồ côi, lấy đâu người thân mà nhờ cậy. nên nó mới…
Bà nói đến đâu tôi khóc đến đấy, những ký ức đâu thương như ùa về, ông bàng hoàng nghe những lời ấy, tôi nhận thấy trong khoé mắt ông những tia thương cảm.. Ông ngồi xuống đỡ mẹ tôi dậy
- Thật sự, anh không thể tin nổi em lại khổ vậy, anh cũng không muốn chia xa tình cảm của chúng nó..Em bây giờ sao rồi
- Em vẫn đang trị ở bệnh viện Thận..
- Anh xin lỗi, trước kia là do anh, nếu ngày đó, anh không vì tiền bạc mà bỏ em, sau nay anh rất hối hận…thật sự rất hối hận…
- anh không có lỗi gì cả, là do chúng ta không có duyên mà thôi…
- Thật sự, anh cũng không muốn chuyện như thế nầy, nhưng giờ tổ chức đam cưới e k hợp lý. Tạm thời, anh sẽ nhờ người xử lý vụ clip, còn Lâm và Chi- Ông quay sang nhìn chúng tôi_ Hai con tạm thời dẫn thằng bé sang Mỹ cùng ông nội, chờ bên này lắng xuống, các con nếu muốn quay về, ta sẽ để cho quay về. ta sẽ nhờ ngườ sắp xếp để coi vụ clip đó là bị cắt ghép..Bây giờ ta cũng không muốn cấm các con nưa,x thật sự, con khổ đủ rồi Chi ạ. Do ta không tốt, thật sự ta không thể ngờ, con lại là con gái của bà ấy…Thật sự rất đáng thương, lúc có clip đó, ta đã rất giận con, nhưng rồi, ta đã nghĩ lại rất nhiều lần, một người ngoan ngoãn lễ phép như con ắt hẳn phải có lý do. Hôm nay, tận tai ta nghe thấy, ta bỗng thấy con đáng thương vô cùng. Mọi chuyện để ta sắp xếp, bây giờ tạm thời phải xa nơi này. Mai ta sắp xếp chắc 1 tuần sau các con sẽ xuất phát. Bên này mẹ con cứ để ta lo/.
Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi mẹ
- Thế là sao hả mẹ?
Mẹ tôi nhìn tôi, ánh mắt đã bớt phần lo lắng
- Mẹ và bố Lâm trước từng quen nhau,
- Quen nhau thôi sao mẹ,
- Yêu nhau, bây giờ con hay nghe lời sắp xếp của ông ấy.
Tôi không nói gì, hiểu được ra một phần.. Gật đầu đồng ý.
Những ngày sau đó chúng tôi sắp xếp mọi việc vô cùng bận rộn, tất cả dự án, rồi chuyện bệnh án của mẹ tôi, đến tận trước khi bay một ngày mới xong. Những ngày đó, anh và bố luôn bên cạnh tôi, chăm lo an ủi cho cho ba ngừoi nhà chúng tôi..Mặc dù mợi việc vẫn rối rắm, nhưng tôi k quan tâm nhiều nữa, những người yêu thương mới đáng để tôi quan tâm chứ không phải những chuyện không đâu kia..
Buổi tối trước đêm bay, tôi và Lâm ngủ cùng thằng bé. Cả đêm anh cứ nắm chặt tay tôi, như muốn cùng tôi đi tiếp chặng đường phía trước.Mọi chuyện cũng coi như ổn..Nhưng nửa đêm, tôi bỗng nhận được điện thoại, là của Ly, chị ta gằn giọng trong điện thoại
- Cô mặt dày thật, sau bao sóng gió vẫn vượt qua được.
Tôi cười khẩy
- Mấy trò của chị giẻ rách, người tôi yêu vẫn sẽ yêu tôi. Nghe nói từ lúc tách khỏi công ty của nhà Lâm, công ty nhà chị làm ăn rất kém, nghe nói sắp phá sản mà đúng không? Đấy là báo ứng của chị đó..Nói thật, tôi từng lãm đĩ, nhưng xứng đáng hơn chị. Nhân cách của chị không xứng với Lâm, thậm chí, hạng người như chị còn chẳng xứng sống trên đời..
Nói xong tôi tắt máy, chợt có chút hối hận, nhưng quả thực chị ta vô cùng đáng ghét. Nhưng cơn buồn ngủ ập đến khiến tôi ngủ chẳng biết gì nữa..
Hôm sau, bố Lâm xin bệnh viện cho mẹ tôi ra tiễn chúng tôi, lúc đi, mẹ tôi không rơi nước mắt nhiều, có lẽ mẹ tôi biết đây là lựa chọn tốt nhất dành cho tôi rồi.
Một lúc thì tôi bảo mẹ với bố Lâm vể, tôi sợ mẹ đi lâu ảnh hưởng đến sức khoẻ. Ông nắm chặt tay bà, tạm biệt chúng tôi.
Tôi nhìn bóng họ, bỗng mỉm cười, ít nhất giờ mẹ tôi cũng có thể vui vẻ một chút. Lâm bảo tôi và thằng bé chờ anh ở đây anh đi làm thủ tục. Tôi dắt thằng bé ra ghế chờ, bỗng dưng có một người đến hỏi tôi đường vào nhà vệ sinh của sân bay, tôi vui vẻ chỉ cho anh ta, anh ta cứ gọi tôi làm tôi rời tầm mắt thằng bé, tôi chỉ mãi anh ta mới hiểu. Đến lúc quay lại, tôi không thấy thằng bé đâu nữa.. Tôi bỗng hôst hoảng vô cùng, chợt nhận ra mình đã bị lừa..
Tôi nhìn xung quanh, không hề thấy thằng bé, rõ ràng tôi mới quay mặt đi vài giây thôi mà. Toi sợ hãi, chạy đi xung quanh nhưng không tìm thấy, gọi cho Lâm mãi không được, có lẽ anh đang làm thủ tục nên không nghe máy. Tôi bỗng như suy sụp, đến thẳng chỗ bảo vệ báo. Họ bắt đầu lên loa thông báo tìm trẻ lạc, nhưng vẫn vô vọng. Tôi sợ hãi người chẳng còn tỉnh táo được nữa, bỗng dưng có điện thoại từ một số lạ. Tôi nhấc máy lên nghe
- Cô có phải Chi không?
- Vâng, tôi đây, anh là
- Cô có muốn nhìn thấy con cô không?
Tôi bắt đầu hoang mang, nước mắt chảy ra, giọng lạc đi
- Anh là ai vậy, con tôi đâu?
- Con cô đang ở trong tay tôi, cô đến địa chỉ X, k được báo cảnh sát hay nói với Lâm, số điẹn thoại này k dùng để liên lạc, mỗi lần liên lạc tôi sẽ dùng số khác, cho cô 30p nếu không đừng trách tôi độc ác.
Tôi run rẩy, tắt máy chẳng nghĩ được gì, liền làm theo lời anh ta. Ra thẳng cổng, gọi một chiếc taxi, không quên bật định vị máy nhỡ Lâm gọi, rồi đến thẳng địa chỉ vừa rồi.
Ngồi trên xe mà lòng tôi như lửa đốt, đến nơi, tôi gọi lại số vừa nãy, nhưng thuê bao. Có thêm số lạ khác gọi cho tôi ngay lúc đó, bọn này tinh vi thật.
- Alo, các anh đang để thằng bé ở đâu
- Cô đi thẳng vào nhà hoang trước mặt..
tôi nghe theo lời anh ta, vào căn nhà đó, đó là căn nhà cũ kỹ tồi tàn, vào đến nơi tôi giật thót mình khi thấy Ly đang ôm con trai tôi. Tôi chạy lại, nhưng bị một tên to cao giữ lại
- Cô cũng biết điều đấy nhỉ đến đây một mình
Ly nhìn tôi, vẻ mặt đắc ý vô cùng, chị ta nói tiếp
- Cô biết tại sao tôi lại bắt cóc thằng bé không?
- Vì chị ghen tỵ với chúng tôi sao?
- Không, vì tao chẳng còn gì cả, công ty nhà tao cũng đến mức sắp phá sản rồi, còn Lâm, anh ta cũng định theo mày đi Mỹ rồi, mày nghĩ tao còn cần gì. Tại sao mày tranh giành hết mọi thứ của tao.
- Chị im đi, tất cả lỗi này là do chị, vốn dĩ, chị được quyền hạnh phúc, nhưng chính chị tự tay vứt nó đi, chị lăng nhăng ngủ với bao nhiêu kẻ, giờ còn trách ai? Giờ chị nó đi, chị muốn gì mới tha cho mẹ con tôi.
- Tao chỉ muốn mày chết thôi, mày chết đi, tao tha cho con mày. Thằng bé này cũng rất đáng yêu. Dù sao tao bg cũng vô sinh, nuôi nó cùng Lâm cũng được
Tôi quỳ sụp xuống, van xin chị ta, nhưng chị ta vẫn vênh vênh tự đắc, bỗng điện thoại trong túi tôi rung, tên kia vẫn giữ tay tôi khiến tôi không tài nào mở máy được. Tôi giả vờ giảy nảy nên, khóc lóc, bàn tay anh ta nới lỏng dần. Không thể để chị ta phát hiện, tôi liền nằm hẳn xuống, vờ như đau khổ, lăn về phía chị ta, một tay thò vào túi áo rộng lần mò vuốt điện thoại sang phải đến khi k rung nữa. Tôi nghe loáng thoáng tiếng của Lâm, nhưng nhỏ đến nỗi gần như k nghe thấy gì. Tôi thở phảo nhẹ nhõm, bắt đầu khóc
- Chị Ly ơi, em xin chị, tha cho hai mẹ con em, chúng em có tôi tình gì đâu. Em cầu xin chị, hãy tha cho em, thằng bé nó còn quá nhỏ
- Nó nhỏ, nên tao mới bảo với mày, là m nên chết đi, để nó sống đấy.
Thằng bé từ nãy, sợ hãi, nhưng bị chúng nhét giấy vào mồm nên chẳng thể nói được gì. Nước mắt nó cứ chảy ra. Tôi xót xa vô cùng, nhất định tôi phải bình tĩnh, tôi cố gắng kéo dài thời gian. Điện thoại đã bật định vị, nghe được những lời này, nhất định Lâm sẽ biết. Tôi tiếp tục cầu xin chị ta. Nhưng bỗng dưng chị ta đảy thằng bé sang một bên, kéo tay tôi lại, chiếc dao sắc nhọn loé sáng trên tay chị ta. Tôi sợ hãi, nhắm nghiền đôi mắt. Chị ta đưa cho tôi, rồi cầm khẩu súng trên tay và nói
- Một là mày tự chết, hai là t bắn mày..
- Em xin chị, chị tha cho em một con đường sống, em sẽ trả Lâm lại cho chị..
- chỉ có cách mày chết, mới trả lại Lâm cho tao thôi, vì tao biết anh ta sẽ k từ bỏ mày đâu
- Vậy em phải làm sao để chị tha cho em
- Chỉ có cách chết thôi, mày không nghe rõ à?
- Tại sao chị làm thế? Em vốn dĩ đâu có lỗi, tất cả là do c mà
- Mày im mẹ mồm đi, mày tin tao giết thằng bé này k
Tôi dập đầu hẳn xuống
- Em xin chị, tha cho nó, em sẽ chết, nhưng trước khi chết, em muốn nói với nó vài điều, hát cho nó nghe vài bài được không?
- mày lại muốn gì
- Em chỉ k muốn nó ám ảnh thôi, nếu sau này chị và lâm quay lại, cũng k muốn nuôi một đứa bé mắc bệnh tâm lý chư
- Rồi, nhanh mẹ mày lên
Tôi nhìn chị ta, người đàn bà vô cùng xinh đẹp, thông minh, nhưng cuối cùng lại ngốc nghếch đến đáng sợ. Chi ta tự làm hại chính bản thân, giờ quay ra hại mẹ con tôi. Tôi thật sự k tin thể tin nổi. chị ta k nghĩ nếu tôi chết, chị ta sẽ đi tù sao.
Tôi chạy lại,ôm thằng bé, bắt đầu dặn dò thằng bé, vừa nghĩ sao Lâm vẫn chưa đến. Thằng bé cứ khóc mãi, khóc mãi, khóc mãi. Tôi dỗ dành mà k nín.
Tôi.iền hát cho nó nghe vài bài, chị ta có vẻ sốt ruột, từ lúc tôi đếnuowsc tính cũng gần 1 tiếng, mà chưa thấy Lâm đến.Chị ta thấy tôi chưa xong, liền ra lệnh cho một tên keo thằng bé vào trong, còn lôi tôi ra một góc, chị ta hất hàm
- Mày lựa chọn đi, dao kia, mày có định chết không,
Tôi cầm dao lên, thật sự hôm nay tôi phải chết sao?Sao Lâm vẫn chưa đến nhỉ, tôi bỗng xót xa vô cùng, chết thật k đáng. (Truyện được viết bởi Phạm Vũ AnhThư)Tôi sợ Lâm sẽ đau khổ, sợ mẹ tôi, sợ thằng bé không có tôi sẽ chẳng biết thế nào. Tôi bỗng sợ chết vô cùng, tôi bỗng nhớ Lâm vô cùng, nhớ đến năm 18 tuổi của chúng tôi. Cái chết, tựa nhẹ lông hồng, nhưng Lâm thì sao? Anh sẽ thế nào, phải chăng, sẽ như một hồn ma, cứ đi đi về về lặng lẽ trong căn nhà trống trải, sẽ ra mộ tôi khóc hẳng ngày, hay anh sẽ quay lại với chị ta. Còn thằng bé, nó thật sự quá nhỏ, nó thật sự cần tôi. Chi ta bắt đầu nhìn tôi. Cầm khẩu súng lên, nhắm thẳng vào thằng bé. Tôi không chịu nổi, không thể để con tôi chết. Tôi gio dao lên, bỗng dưng cánh cửa mở toang, rất nhiều cảnh sát, và Lâm.Là anh, anh đến cứu tôi, tôi chạy lại, bỗng dưng, chị ta như nổi cơn điên.
Nhắm thẳng về phía Lâm. Phút giây này, tôi bỗng thấy choáng váng, bàn chân tôi chạy như bay về phia anh.
Đoàng.
Tôi thấy có gì đó gim vào lưng tôi, rất đau, máu bắt đầu chảy ra, tôi muốn ngủ.
Tôi bỗng chẳng còn biết gì nữa.
Thế giới xung quanh bỗng tối tăm mù mịt.
..
..
Là ông ta, ông ta lại lôi tôi vào nhà vệ sinh, những ngón tay bẩn thỉu, nhơ nhớp bấu lên ngực tôi. Bỗng dưng anh đến, anh đẩy ông ta ra anh đấm ông ta, rồi bế tôi. Anh thật đẹp trai.
Bỗng dưng, tôi mở mắt, thấy xung quanh là bác sĩ, tôi chợt nhìn xuống bụng, xẹp lép. Con tôi đâu rồi
Tiếng bác sĩ gấp gáp
- mau, mau cấp cứu, mẹ bị băng huyết, nhanh lên, đứa trẻ được cứu rồi, mau cứu ngừoi mẹ
Tôi bỗng mrim cười, con tôi được cứu rồi, tôi chết cũng được..
Tôi nhìn lên trần nhà bỗng dưng chỉ thấy những vì sao lấp lánh, bầu trời ban đêm, dịu mát vô cùng. Tôi như đang bay giữa những ánh sao, tôi mới chỉ 14 tuổi, ngây thơ vô cùng. Bỗng dưng tôi nhìn xuống dưới, là anh, anh đang bế thằng bé, quỳ sụp xuống, nước mắt lăn dài..
- Anh xin em, đừng bỏ bố con anh, anh xin em, hãy ở lại với anh, anh yêu em, anh k sống nổi mất
Tôi bỗng muốn chạy lại gần anh, nhưng k thể cử động, k được, tôi k muốn anh khóc, anh phải cười, tôi phải để anh cười..
Tôi cố gắng,cố gắng lần nữa chạy đến, nhưng vô ích. Tôi bỗng thất bất lực, tôi có lỗi với anh, anh bỗng đập đàu xuống đất, máu chảy lênh láng.
Không được, anh k được làm thế.
Tôi lấy hết sức, như lấy cả tuổi trẻ, lấy cả cuộc đời chạy lại gần anh. Bỗng dưng trắng xoá, hình ảnh anh mờ mờ hiện ra,(truyện được viết bởi Phạm Vũ AnhThư) Tôi nhìn xung quang, là bệnh viện, anh đnag bế thằng bé. Hoá ra tất cả chỉ là mơ. Anh bỗng nắm chặt tay tôi
- Em tỉnh rồi à? Em ngủ 3 ngày rồi đấy, bác sĩ bảo qua cơn nguy kịch rồi, chỉ cần chỉ=ờ em tỉnh dậy thôi.
Khuôn mặt anh tiều tuỵ vô cùng, nước mắt trong khoé mắt như ầng ậc chảy ra. Tôi mỉm cười, hoá ra, tôi bị chị ta bắn, nhưng chỉ bắn phía sau, nên k nguy kịch lắm.
Anh cứ ngồi ngắm tôi, khiến tôi bất giác xấu hổ. Bỗng dưng bố anh dìu mẹ tôi vào, ông mỉm cười và nói
- Con tỉnh rồi à? Cô ta bị đi tù rồi, haiz, đúng là con người, không thể tin cô ta độc ác như vậy được..chuyện clip, ta xử lý xong rồi, mọi người sẽ k bàn tán gì đâu, ta cho ngừoi đưa ra bằng chứng đó là clip ghép sau vụ cô ta bắt cóc con, mọi người càng tin con trong sạch,Các con k cần đi Mỹ nữa, ở nhà đi.. Mẹ con ta liên hệ được một bệnh viện ở Mỹ rồi, bà ấy se theo ta sang đó thay thận, tìm được thận thíhc hợp rồi, các con đừng lò. Cứ an tâm ở nhà
Tôi nhìn mẹ, thấy ánh mắt mẹ hạnh phúc rạng ngời, cả nhà bỗng dưng ấm áp vô cùng.
Tôi và anh vân dự định đám cưới như thường.,
**
Một năm sau,
Tôi đang mang thai đứa con tiếp theo, mẹ tôi đã thay thận xong. Bà và bố Lâm cũng trở về nhà, họ như đôi bạn già thân thiết, nhưng tình cảm trong sáng vô cùng..
Tôi và Lâm vừa mua nhà mới, đón mẹ về ở. Ông nội và bố Lâm ở căn nhà to, chỉ cách nhà tôi vài trăm mét để chúng tôi tiện chăm soc. Thằng bé con cũng đi học mẫu giáo. Ông nội Lâm giao lại toàn bộ công ty cho anh và bố anh. Hằng ngày dù sớm khuya, anh luôn cố gắng về ăn cơm cùng mẹ con tôi. Mỗi ngày, tôi đều thấy anh yêu tôi hơn hôm qua. Tôi nhờ nỗ lực, cũng được lên chức trưởng phòng, nhưng giờ lại phải nghỉ thai sản, rảnh rỗi quá, nên viết lại cuộc đời cho các bạn đọc…
Chỉ mong rằng, mọi điều tốt đẹp, sẽ đến với những người tốt đẹp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook