Không gian lúc này sau lời nói của Lục Vĩnh Thành mà im lặng như tờ, tiếng kim rơi sợ rằng cũng còn nghe rõ.

Chính Hạ Cẩn Mai lại hồi hộp hơn ai hết.

Nếu như lúc trước cô muốn rời khỏi đây bao nhiêu thì lúc này cục bông nhỏ lại khiến cô muốn ở lại bấy nhiêu.

“Hết sốt thì đi!”
Vương Tuấn Dương hơi cong môi lên.

Anh vừa nói thì Hạ Cẩn Mai cũng không nhịn được mà thở ra một hơi.

Tai Vương Tuấn Dương rất nhạy, ở khoảng cách như thế anh vẫn đưa mắt về phía đó mà cau mày suy xét.

Hạ Cẩn Mai vội vàng nói với Lục Vĩnh Thành như sợ Vương Tuấn Dương sẽ đổi ý: “Phòng của cậu chủ nhỏ ở đâu?”
Nhưng khi cô vừa dứt lời thì Vương Tuấn Dương đã lên tiếng: “Đích thân tôi giám sát!”
Hạ Cẩn Mai lúc này nghe xong mới nghĩ đến người giàu có suy nghĩ cẩn trọng đến thế nào.

Vương Tuấn Dương quả nhiên không tin tưởng vào cô sẽ chăm sóc được cậu chủ nhỏ, thậm chí còn sợ có thể cô là người gian có thể sẽ bắt cóc hay lấy mạng con trai anh.

Nghĩ lại Hạ Cẩn Mai thật tình cũng không phản đối suy nghĩ này, dù việc cô bị giám sát khiển cô thấy khó chịu, nhưng nếu là cô, cô cũng không yên tâm giao con mình cho một người lạ.


Tất cả mọi người không nói gì.

Duy chỉ có Lục Vĩnh Thành, ông khẽ nói với bác sĩ: “Tôi đã chuẩn bị phòng, bác sĩ hãy ở lại đây cho đến khi cậu chủ nhỏ ổn định”
Chỉ thấy bác sĩ khẽ gật đầu rồi cúi người đi ra ngoài, mấy bảo mẫu cũng đi theo nhanh chóng.

“bi thôi! “Gì cơ?”
Hạ Cẩn Mai bị tiếng Vương Tuấn Dương nói làm cho giật cả mình.

Cô không nghĩ được là bản thân lúc này lại phải ngoan ngoãn nghe lệnh của một người đàn ông, hơn nữa còn cúi mình như thế khi mà cơ bản cô và anh chẳng có liên đới gì với nhau.

Nhưng khi thấy cục bông trong lòng mình, cô lại dịu lại, luống cuống đi theo sau cái xe lăn của Vương Tuấn Dương.

Anh đưa cô đến một căn phòng khá rộng, có rất nhiều cửa sổ, đoán chừng nếu đây là ban ngày ánh nắng chiếu vào sẽ rất đẹp.

Trong phòng còn đặc biệt có một lò hương cổ, mùi khá nồng, vừa bước vào cô đã nhăn mũi.

“Phòng của trẻ con sao có thể đốt hương?”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng.


Chỉ thấy Vương Tuấn Dương nhàn nhạt: ” lạnh lẽo!”
Hạ Cẩn Mai hơi giật mình.

Lời của đối phương nói khiến chính cô kinh động, rồi lại có cái gì đó chua xót.

Cô ngừng một hơi rồi nói: “Dù là vậy cũng không nên đốt”
Vương Tuấn Dương nhận ra trong lời nói của Hạ Cẩn Mai không hề phản đối ý kiến của mình, trái lại còn đồng tình.

Cô có lễ là người đầu tiên khi anh nói nhà lạnh lẽo trong khi cả cái biệt thự to đùng này có mấy trăm người quấn quanh mà không thắc mắc.

“Cô gái này, rốt cuộc là biết hay ngốc thật?” – Vương Tuấn Dương tự hỏi trong lòng.

Nhưng ý nghĩ này chỉ vụt qua rất nhanh qua đầu của Vương Tuấn Dương rồi biến mất.

Lúc này Hạ Cẩn Mai vẫn ôm cậu chủ nhỏ trên tay, cô tiến về chiếc giường nhỏ sát cạnh cửa sổ.

“Tôi sẽ ngủ ở đây, anh đừng qua đây!”
Vương Tuấn Dương nghe lời Hạ Cẩn Mai nhắc nhở thì môi khẽ cười, anh nói: “Tôi bị liệt.

Cô mong chờ gì?”
Hạ Cẩn Mai chưa từng nghe ai nói về khuyết điểm của mình với thái độ cợt nhả như thế, cô thầm rủa.

Không gian yên lặng ngay sau đó.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương