Vợ À! Lạnh Lùng Quá Đấy
-
Chương 28
- Mày........mày........ _ ông ta á khẩu không thể nói lời nào
- Ông có thể lựa chọn
Nó khoanh tay trước ngực đôi mắt đỏ sắc như dao nhìn ông, khuôn mặt lạnh lùng đến run người.
- Được thôi, nhưng 50 triệu vẫn còn ít tao có thể đem nó bán vào quán bar giá còn cao hơn vầy đấy
Xảo Nhi giật mình, đôi mắt đẫm lệ nhìn ông. Ông muốn bán cô sao? Ông là cha cô, một người cha có thể nói những lời vô tâm vậy sao? Khốn nạn thật mà, tuổi thơ của cô, quảng đời của mẹ cô trước khi mất đều làm việc bán sống, bán chết chỉ để đáp ứng nhu cầu của ông ta, chỉ mong ông ta một ngày nào đó có thể thay đổi. Quả thực cô đã sai lầm.........khốn nạn......thật khốn nạn.......trong mắt ông ta chỉ có tiền, ông ta không hề nghĩ đến cô là con của ông ấy, không hề quan tâm đến cái chết của mẹ cô chỉ vì ông ta.....
* Kí ức lúc 10 tuổi của cô về mẹ lại ùa về
- Xảo Nhi dù có thế nào............con cũng phải sống thật tốt........khụ khụ......nhớ chăm sóc cho cha con.........ông ấy sẽ thay đổi......khụ khụ.....
Người đàn bà nằm trên giường không ngừng ho khan, khuôn mặt xanh xao, đôi bàn tay run run nắm chặt bàn tay đứa trẻ đang đầm đìa nước mắt
- Mẹ.......huhu.......đừng bỏ con......huhu....mẹ ơi......huhu....
- Xảo Nhi.............ngoan....mẹ không chịu nổi.......khụ khụ.....nữa đâu.....cuốn nhật kí trong ngăn tủ............con nhất định phải xem..........con phải cố gắng học.....khụ khụ.....lo cho ông ấy.......cho dù......KHỤ.....KHỤ...
Người đàn bà ho khan đến thổ huyết ra máu, Xảo Nhi khóc to hơn nắm chặt tay bà
- Mẹ ơi......huhu.......đừng nói nữa.......huhu......đừng bỏ con......huhu......
Bà đưa bàn tay run rẩy yếu ớt chạm vào mặt Xảo Nhi mỉm cười
- Yêu..........con........
Bà trút hơi thở cuối cùng lặng lẽ nhắm mắt xui tay
- MẸ ƠI..................................
Xảo Nhi hét lên trong tuyệt vọng
Mẹ cô đã ra đi trên môi bà vẫn giữ một nụ cười mãn nguyện
Trong đám tang cô đã khóc rất nhiều khóc đến nỗi ngất đi mà không hề biết, những người xung quanh đã chăm sóc cho cô.......còn ông ta.....ông ta đã không hề hay biết ngập mình trong men rượu, cả đám tang ông ta cũng không có mặt
Quyển nhật kí của mẹ cô nói trước khi mất, cô đã tìm thử nhưng nó không hề có trong ngăn tủ, mặc dù cô đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn là con số '0', cô không biết trong đó có bí mật gì quan trọng mà mẹ cô bắt buộc cô phải xem, nhưng không biết giờ nó được cất giữ ở đâu
•
•
•
•
•
* Trở về hiện tại
Xảo Nhi nhìn ông ta bằng ánh mắt căm phẫn chứa đầy hận thù “Mẹ con đã thất hứa rồi, ông ta không hề thay đổi”
Lau đi hai hàng nước mắt hít một ngụm khí lạnh nhìn Nó
- Em sẽ theo chị
Nó gật đầu hài lòng “Nó đã suy nghĩ thông suốt rồi”
- 50 triệu.....ông chê ít sao? 100.....100 triệu đủ chứ?
- Được.....tốt lắm mày cũng là người có tiền
- Chị số tiền đó.......
- Em vào dọn đồ đi, không cần dọn cũng được
Xảo Nhi ngoan ngoãn nghe theo vào trong dọn đồ của mình
Xảo Nhi sắp xếp quần áo của mình bỏ vào balo, đi ngang qua bàn học nhìn tấm ảnh cô chụp chung với mẹ, khuôn mặt bà hiền hậu cùng với nụ cười hạnh phúc. Giọt nước mắt lần nữa lặng lẽ rơi trên má khi nghĩ về bà cô không thể nào kìm được nước mắt của mình, lấy tấm ảnh bỏ vào balo rồi ra ngoài
Nó đứng bên cửa chờ Xảo Nhi thu dọn đồ khuôn mặt lạnh lùng bất cần
Xảo Nhi nhìn Nó chằm chằm, cô không mạnh mẽ như Nó được, so về tất cả ngoại hình, tính cách, cô đều thua Nó rất xa, cô thấy cô nợ Nó rất nhiều. Đưa mắt nhìn lại người cha của mình ông ta đang vui vẻ đếm tiền, số tiền mà nhờ lợi dụng cô mới có được, cô khinh bỉ chúng, thật ghê tởm
- Xong rồi à? Đi thôi
- Dạ
Ra khỏi ngôi nhà, Xảo Nhi lưu luyến nhìn lại một một lần nữa, nước mắt lại rơi, nơi này chứa rất nhiều kỉ niệm của cô và mẹ
Xảo Nhi lau đi hai hàng nước mắt nhưng nó lại không ngừng trào ra
- Dẹp cái sự yếu đuối đó đi, từ giờ em là em gái của Linh Di này, chị không thể chấp nhận sự yếu đuối đó
- Chị.......
Xảo Nhi ngừng khóc đôi mắt ngấn lệ nhìn Nó
Đúng........cô không thể yếu đuối như vậy được, Nó đã xem cô là em gái thì cô không thể phụ lòng tin của Nó được
Xảo Nhi ngưng khóc, gật đầu cố gượng cho mình nụ cười nhìn Nó. Nó cười hiền xoa đầu Xảo Nhi
Hai người đi ra khỏi con hẻm, gặp lại lũ trẻ đang ngồi chơi, thấy Xảo Nhi chúng liền chạy lại
- Chị Xảo Nhi chị đi đâu vậy? _ cô bé ngây thơ hỏi
- Chị sẽ dọn sang ở với chị này này *chỉ Nó* _ Xảo Nhi cười dịu dàng
- Chị còn về đây nữa hông chị? Tụi em sẽ nhớ chị lắm
Xảo Nhi cười gượng nhìn lại Nó rồi nhìn lại tụi trẻ
- Chị sẽ quay lại thăm các em mà
- Chị hứa nhá?
- Hứa
- Móc tay giao kèo đi
Xảo Nhi bật cười đưa ngón út móc tay với đứa trẻ
- Được chưa
- Được rồi, chị phải về thăm tụi em đó
- Rồi..........bye mấy đứa
- Bye chịHai người tạm biệt đám trẻ rồi quay lại xe, Nó lấy balo bỏ vào cóp xe rồi đi đến bà bán tạp hóa, bà cười nhìn Nó với Xảo Nhi
- Cháu về sao?
- Vâng
- Chẳng phải đây là Xảo Nhi sao? Cháu lại bị cha đánh nữa à?
Xảo Nhi đôi mắt cụp xuống, cúi đầu không dám ngẩng lên
- Từ giờ Xảo Nhi là em gái cháu _ Nó
- À..........vậy cũng tốt, sống với người cha như vậy thật là....... _ bà bỏ lửng câu nói
- Cháu cảm ơn bác đã cạnh hộ xe
- Không có gì đâu
- Chào bác
Hai người quay lại xe, đột nhiên Nó dừng lại nhìn vết thương trên người Xảo Nhi, cô nhíu mày
- Lại quán nước kia ngồi đợi chị, kêu gì uống cũng được
Xảo Nhi không biết Nó định làm gì cũng gật đầu nghe theo. Đi lại quán trà sữa gần đó, quán cũng khá là vắng khách Xảo Nhi tìm một góc nào đó ngồi đợi
- Ôi, chẳng phải là Xảo Nhi hai mặt đó sao
Bỗng nhiên từ xa 5 cô gái bước lại bàn Xảo Nhi, tự nhiên kéo ghế ngồi lên tiếng khinh bỉ
- Xin lỗi chỗ này có người ngồi rồi, mời sang bàn khác _ Xảo Nhi
- Sao......bạn học chung ngồi đây không được à? Với lại cái thứ nghèo như mày một mình ngồi ở bàn lớn như vầy, thực sự chiếm chỗ làm ăn của người khác đấy _ cô gái dẫn đầu nói tiếp
- Tú Điệp, mày hãy nói chuyện tự trọng, tuy tao nghèo nhưng cũng là khách
- Đối với những thứ nghèo như mày làm khách, chủ quán có thể kiếm được nhiêu tiền? _ Như Lan-cô gái đứng cạnh Tú Điệp lên tiếng
- Không có tiền thì đi ra quán lề đường mà ngồi, không thôi không có tiền trả......nhục lắm nga~~~, đúng không Kim Trân _ Ngọc Miên khinh bỉ tiếp lời
Cô gái tên Kim Trân gật đầu tươi cười tán thành
- Tao không muốn đôi co với tụi mày mời sang bàn khác
- Con chó, tao bảo mày biến, nghèo bày đặt vào quán sao? _ Tuyết Liên vỗ bàn chửi thề
Mọi người đi ngang đều ngó đầu vào nhìn, khách trong quán đã ít thấy hiện tượng liền từ từ rời khỏi, anh chàng chủ quán cũng lúng túng, không biết làm thế nào cố níu kéo lại khách nhưng ai nấy đều rời khỏi không thèm ngoái đầu lại
- Các cô muốn gây nhau xin mời ra ngoài đừng đuổi khách của tôi chứ _ anh chủ quán nói giọng tức giận
- Anh phải mời con nghèo này ra ngoài mới đúng, không thôi nó không có tiền trả, anh lỗ nặng đấy _ Tuyết Liên nhìn anh chàng nói giọng chế giễu
Anh chủ quán nhìn Xảo Nhi từ trên xuống dưới, quần áo cũ kĩ, trên người đầy thương tích chắc là ăn mày vào phá đám đây (Chú mới là ăn mày đấy)
- Mời cô ra ngoài
Xảo Nhi trợn mắt nhìn anh chủ quán, không ngờ hắn lại ủng hộ tụi Tú Điệp
- Có chuyện gì vậy?
Thanh âm lạnh lùng phát ra, anh chủ quán xoay lại nhìn tim anh lệch đi một nhịp hóa đá tại chỗ, mái tóc đỏ nổi bật, làn da trắng như sữa, khuôn mặt sắc xảo, đôi mắt đỏ lạnh lẽo
Chẳng may anh đang nằm mơ, trên đời có người đẹp hoàn hảo đến vậy sao
- Chị Di
- Mày đi chung với con nghèo này sao? Nhìn cách ăn mặc sang trọng đấy chắc cũng là đồ bán lề đường thôi, đúng chứ? _ Ngọc Miên nhết mép
- Mau đuổi hai người này ra ngoài đi, đúng là đồ nghèo, làm bẩn quán thật _ Tú Điệp tiếp lời chanh chua
- Nghèo sao? Chúng mày tự nói bản thân à? _ Nó nhết mép lạnh lùng khinh bỉ
- Mày....... _ Như Ngọc á khẩu không nói nên lời
Nó không để ý đến tụi kia xoay sang Xảo Nhi để hộp dụng cụ chữa thương lên bàn
- Vào trong đi để chị xử lí vết thương
- Vâng
- Cho li cafe nóng không đường với li nước cam
- À.......được... _ anh chủ quán
Tụi kia thấy Nó không để ý đến mình liền nãy ra tức giận (Kì dễ sợ) Tú Điệp nắm lấy cổ tay Nó kéo lại (Chị này muốn chết)
- Tao với mày chưa giải quyết xong đâu
Nó giật tay mình ra khỏi ả, liếc nhìn ả một phát khiến ả hơi rùng mình
- Chuyện gì cần phải giải quyết?
- Mày........
Tuyết Liên giơ tay định tát Nó thì
Bịch........chát.......
Tuyết Liên ôm mặt khụy xuống sàn, mấy cô bạn ả thấy bạn mình bị đánh liền chạy lại đỡ
- Ơ........mình xin lỗi mình lỡ tay a~~
________________End chap_______________
Hôm nay tận thế rồi...............mà thôi chả có gì nói..........bỏ đê......
Bài trên là theo yêu cầu của bạn nhá!!!????????????
- Ông có thể lựa chọn
Nó khoanh tay trước ngực đôi mắt đỏ sắc như dao nhìn ông, khuôn mặt lạnh lùng đến run người.
- Được thôi, nhưng 50 triệu vẫn còn ít tao có thể đem nó bán vào quán bar giá còn cao hơn vầy đấy
Xảo Nhi giật mình, đôi mắt đẫm lệ nhìn ông. Ông muốn bán cô sao? Ông là cha cô, một người cha có thể nói những lời vô tâm vậy sao? Khốn nạn thật mà, tuổi thơ của cô, quảng đời của mẹ cô trước khi mất đều làm việc bán sống, bán chết chỉ để đáp ứng nhu cầu của ông ta, chỉ mong ông ta một ngày nào đó có thể thay đổi. Quả thực cô đã sai lầm.........khốn nạn......thật khốn nạn.......trong mắt ông ta chỉ có tiền, ông ta không hề nghĩ đến cô là con của ông ấy, không hề quan tâm đến cái chết của mẹ cô chỉ vì ông ta.....
* Kí ức lúc 10 tuổi của cô về mẹ lại ùa về
- Xảo Nhi dù có thế nào............con cũng phải sống thật tốt........khụ khụ......nhớ chăm sóc cho cha con.........ông ấy sẽ thay đổi......khụ khụ.....
Người đàn bà nằm trên giường không ngừng ho khan, khuôn mặt xanh xao, đôi bàn tay run run nắm chặt bàn tay đứa trẻ đang đầm đìa nước mắt
- Mẹ.......huhu.......đừng bỏ con......huhu....mẹ ơi......huhu....
- Xảo Nhi.............ngoan....mẹ không chịu nổi.......khụ khụ.....nữa đâu.....cuốn nhật kí trong ngăn tủ............con nhất định phải xem..........con phải cố gắng học.....khụ khụ.....lo cho ông ấy.......cho dù......KHỤ.....KHỤ...
Người đàn bà ho khan đến thổ huyết ra máu, Xảo Nhi khóc to hơn nắm chặt tay bà
- Mẹ ơi......huhu.......đừng nói nữa.......huhu......đừng bỏ con......huhu......
Bà đưa bàn tay run rẩy yếu ớt chạm vào mặt Xảo Nhi mỉm cười
- Yêu..........con........
Bà trút hơi thở cuối cùng lặng lẽ nhắm mắt xui tay
- MẸ ƠI..................................
Xảo Nhi hét lên trong tuyệt vọng
Mẹ cô đã ra đi trên môi bà vẫn giữ một nụ cười mãn nguyện
Trong đám tang cô đã khóc rất nhiều khóc đến nỗi ngất đi mà không hề biết, những người xung quanh đã chăm sóc cho cô.......còn ông ta.....ông ta đã không hề hay biết ngập mình trong men rượu, cả đám tang ông ta cũng không có mặt
Quyển nhật kí của mẹ cô nói trước khi mất, cô đã tìm thử nhưng nó không hề có trong ngăn tủ, mặc dù cô đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn là con số '0', cô không biết trong đó có bí mật gì quan trọng mà mẹ cô bắt buộc cô phải xem, nhưng không biết giờ nó được cất giữ ở đâu
•
•
•
•
•
* Trở về hiện tại
Xảo Nhi nhìn ông ta bằng ánh mắt căm phẫn chứa đầy hận thù “Mẹ con đã thất hứa rồi, ông ta không hề thay đổi”
Lau đi hai hàng nước mắt hít một ngụm khí lạnh nhìn Nó
- Em sẽ theo chị
Nó gật đầu hài lòng “Nó đã suy nghĩ thông suốt rồi”
- 50 triệu.....ông chê ít sao? 100.....100 triệu đủ chứ?
- Được.....tốt lắm mày cũng là người có tiền
- Chị số tiền đó.......
- Em vào dọn đồ đi, không cần dọn cũng được
Xảo Nhi ngoan ngoãn nghe theo vào trong dọn đồ của mình
Xảo Nhi sắp xếp quần áo của mình bỏ vào balo, đi ngang qua bàn học nhìn tấm ảnh cô chụp chung với mẹ, khuôn mặt bà hiền hậu cùng với nụ cười hạnh phúc. Giọt nước mắt lần nữa lặng lẽ rơi trên má khi nghĩ về bà cô không thể nào kìm được nước mắt của mình, lấy tấm ảnh bỏ vào balo rồi ra ngoài
Nó đứng bên cửa chờ Xảo Nhi thu dọn đồ khuôn mặt lạnh lùng bất cần
Xảo Nhi nhìn Nó chằm chằm, cô không mạnh mẽ như Nó được, so về tất cả ngoại hình, tính cách, cô đều thua Nó rất xa, cô thấy cô nợ Nó rất nhiều. Đưa mắt nhìn lại người cha của mình ông ta đang vui vẻ đếm tiền, số tiền mà nhờ lợi dụng cô mới có được, cô khinh bỉ chúng, thật ghê tởm
- Xong rồi à? Đi thôi
- Dạ
Ra khỏi ngôi nhà, Xảo Nhi lưu luyến nhìn lại một một lần nữa, nước mắt lại rơi, nơi này chứa rất nhiều kỉ niệm của cô và mẹ
Xảo Nhi lau đi hai hàng nước mắt nhưng nó lại không ngừng trào ra
- Dẹp cái sự yếu đuối đó đi, từ giờ em là em gái của Linh Di này, chị không thể chấp nhận sự yếu đuối đó
- Chị.......
Xảo Nhi ngừng khóc đôi mắt ngấn lệ nhìn Nó
Đúng........cô không thể yếu đuối như vậy được, Nó đã xem cô là em gái thì cô không thể phụ lòng tin của Nó được
Xảo Nhi ngưng khóc, gật đầu cố gượng cho mình nụ cười nhìn Nó. Nó cười hiền xoa đầu Xảo Nhi
Hai người đi ra khỏi con hẻm, gặp lại lũ trẻ đang ngồi chơi, thấy Xảo Nhi chúng liền chạy lại
- Chị Xảo Nhi chị đi đâu vậy? _ cô bé ngây thơ hỏi
- Chị sẽ dọn sang ở với chị này này *chỉ Nó* _ Xảo Nhi cười dịu dàng
- Chị còn về đây nữa hông chị? Tụi em sẽ nhớ chị lắm
Xảo Nhi cười gượng nhìn lại Nó rồi nhìn lại tụi trẻ
- Chị sẽ quay lại thăm các em mà
- Chị hứa nhá?
- Hứa
- Móc tay giao kèo đi
Xảo Nhi bật cười đưa ngón út móc tay với đứa trẻ
- Được chưa
- Được rồi, chị phải về thăm tụi em đó
- Rồi..........bye mấy đứa
- Bye chịHai người tạm biệt đám trẻ rồi quay lại xe, Nó lấy balo bỏ vào cóp xe rồi đi đến bà bán tạp hóa, bà cười nhìn Nó với Xảo Nhi
- Cháu về sao?
- Vâng
- Chẳng phải đây là Xảo Nhi sao? Cháu lại bị cha đánh nữa à?
Xảo Nhi đôi mắt cụp xuống, cúi đầu không dám ngẩng lên
- Từ giờ Xảo Nhi là em gái cháu _ Nó
- À..........vậy cũng tốt, sống với người cha như vậy thật là....... _ bà bỏ lửng câu nói
- Cháu cảm ơn bác đã cạnh hộ xe
- Không có gì đâu
- Chào bác
Hai người quay lại xe, đột nhiên Nó dừng lại nhìn vết thương trên người Xảo Nhi, cô nhíu mày
- Lại quán nước kia ngồi đợi chị, kêu gì uống cũng được
Xảo Nhi không biết Nó định làm gì cũng gật đầu nghe theo. Đi lại quán trà sữa gần đó, quán cũng khá là vắng khách Xảo Nhi tìm một góc nào đó ngồi đợi
- Ôi, chẳng phải là Xảo Nhi hai mặt đó sao
Bỗng nhiên từ xa 5 cô gái bước lại bàn Xảo Nhi, tự nhiên kéo ghế ngồi lên tiếng khinh bỉ
- Xin lỗi chỗ này có người ngồi rồi, mời sang bàn khác _ Xảo Nhi
- Sao......bạn học chung ngồi đây không được à? Với lại cái thứ nghèo như mày một mình ngồi ở bàn lớn như vầy, thực sự chiếm chỗ làm ăn của người khác đấy _ cô gái dẫn đầu nói tiếp
- Tú Điệp, mày hãy nói chuyện tự trọng, tuy tao nghèo nhưng cũng là khách
- Đối với những thứ nghèo như mày làm khách, chủ quán có thể kiếm được nhiêu tiền? _ Như Lan-cô gái đứng cạnh Tú Điệp lên tiếng
- Không có tiền thì đi ra quán lề đường mà ngồi, không thôi không có tiền trả......nhục lắm nga~~~, đúng không Kim Trân _ Ngọc Miên khinh bỉ tiếp lời
Cô gái tên Kim Trân gật đầu tươi cười tán thành
- Tao không muốn đôi co với tụi mày mời sang bàn khác
- Con chó, tao bảo mày biến, nghèo bày đặt vào quán sao? _ Tuyết Liên vỗ bàn chửi thề
Mọi người đi ngang đều ngó đầu vào nhìn, khách trong quán đã ít thấy hiện tượng liền từ từ rời khỏi, anh chàng chủ quán cũng lúng túng, không biết làm thế nào cố níu kéo lại khách nhưng ai nấy đều rời khỏi không thèm ngoái đầu lại
- Các cô muốn gây nhau xin mời ra ngoài đừng đuổi khách của tôi chứ _ anh chủ quán nói giọng tức giận
- Anh phải mời con nghèo này ra ngoài mới đúng, không thôi nó không có tiền trả, anh lỗ nặng đấy _ Tuyết Liên nhìn anh chàng nói giọng chế giễu
Anh chủ quán nhìn Xảo Nhi từ trên xuống dưới, quần áo cũ kĩ, trên người đầy thương tích chắc là ăn mày vào phá đám đây (Chú mới là ăn mày đấy)
- Mời cô ra ngoài
Xảo Nhi trợn mắt nhìn anh chủ quán, không ngờ hắn lại ủng hộ tụi Tú Điệp
- Có chuyện gì vậy?
Thanh âm lạnh lùng phát ra, anh chủ quán xoay lại nhìn tim anh lệch đi một nhịp hóa đá tại chỗ, mái tóc đỏ nổi bật, làn da trắng như sữa, khuôn mặt sắc xảo, đôi mắt đỏ lạnh lẽo
Chẳng may anh đang nằm mơ, trên đời có người đẹp hoàn hảo đến vậy sao
- Chị Di
- Mày đi chung với con nghèo này sao? Nhìn cách ăn mặc sang trọng đấy chắc cũng là đồ bán lề đường thôi, đúng chứ? _ Ngọc Miên nhết mép
- Mau đuổi hai người này ra ngoài đi, đúng là đồ nghèo, làm bẩn quán thật _ Tú Điệp tiếp lời chanh chua
- Nghèo sao? Chúng mày tự nói bản thân à? _ Nó nhết mép lạnh lùng khinh bỉ
- Mày....... _ Như Ngọc á khẩu không nói nên lời
Nó không để ý đến tụi kia xoay sang Xảo Nhi để hộp dụng cụ chữa thương lên bàn
- Vào trong đi để chị xử lí vết thương
- Vâng
- Cho li cafe nóng không đường với li nước cam
- À.......được... _ anh chủ quán
Tụi kia thấy Nó không để ý đến mình liền nãy ra tức giận (Kì dễ sợ) Tú Điệp nắm lấy cổ tay Nó kéo lại (Chị này muốn chết)
- Tao với mày chưa giải quyết xong đâu
Nó giật tay mình ra khỏi ả, liếc nhìn ả một phát khiến ả hơi rùng mình
- Chuyện gì cần phải giải quyết?
- Mày........
Tuyết Liên giơ tay định tát Nó thì
Bịch........chát.......
Tuyết Liên ôm mặt khụy xuống sàn, mấy cô bạn ả thấy bạn mình bị đánh liền chạy lại đỡ
- Ơ........mình xin lỗi mình lỡ tay a~~
________________End chap_______________
Hôm nay tận thế rồi...............mà thôi chả có gì nói..........bỏ đê......
Bài trên là theo yêu cầu của bạn nhá!!!????????????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook