“Thật là một tin tốt đó Nam Khánh!” Hàn Dạ Thần nghe thông tin từ Nam Khánh ở Hỏa Diễm qua tai nghe, anh mỉm cười nói. Nói chuyện một hồi, anh cúp máy. Đang định bước vào xe ngồi thì anh chợt thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng không xa. Là cô Mạc Vi Như! Anh nhíu mày, bước đến chỗ cô.

Mạc Vi Như đá đâ viên sỏi dưới chân, chờ anh bước đến. Hàn Dạ Thần lạnh lùng hỏi “Cô làm gì ở đây?” Mạc Vi Như thở hắt ra, cô cười nói “Đợi mãi mới thấy anh” Hàn Dạ Thần khoanh tay lại, hừ lạnh “Cô đợi tôi làm gì? Những gì cần nói không phải tôi đều nói hết với cô rồi sao? Hay lại mặt dày bám tôi nữa? Xin tha đi, tôi thấy phiền nhiễu lắm rồi!” Mạc Vi Như không quan tâm anh nói gì nữa, cô cười hì hì “Tối nay anh có bận gì không?” Dù đã biết trước nhưng cô vẫn hỏi cho chắc ăn. “Tối nay tôi bận rồi, mà kể cả có rảnh đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn gặp cô” Mạc Vi Như nghe anh nói vậy, cô “xí” một tiếng rồi gật đầu “Em biết rồi” cô chạy đi luôn làm anh có phần khó hiểu, rốt cuộc cô đến đây làm gì? Còn hỏi anh tối nay có bận không chứ!?” Hàn Dạ Thần mặc dù thắc mắc nhưng anh không để ý nhiều nữa vì còn chuyện quan trọng anh cần để ý nhiều hơn kìa.

Đêm tối, Mạc Vi Như núp trong xe của Minh Hạo. Hai người đang đợi xe của Hàn Dạ Thần xuất phát. Trong lúc đó, Minh Hạo rủ cô xem phim chung. Ban đầu cô cũng không ngờ rằng người như Minh Hạo lại thích xem phim tình cảm, trong xe anh lúc nào cũng cất đầy đồ ăn vặt. Lần này hai người xem phim tình cảm Trung Quốc, một bộ phim điện ảnh chuyển thể ngôn tình mới nhất năm 2017. Vừa xem vừa ăn lại vừa bình luận phim. Thời gian trôi qua nhanh chóng, bộ phim gần kết thúc thì xe Hàn Dạ Thần mới xuất phát. Cô giúp anh dọn đồ, cất đĩa còn anh thì lái xe.

- Địa điểm hoang vắng như vậy sao? - Mạc Vi Như nhìn quang cảnh hai bên đường ngày một tối sầm lại, chỉ nghe tiếng xào xạc của lá cây, cùng tiếng xe đi lại ầm ầm.

- Chứ không cô nghĩ chúng tôi đánh nhau ở gần đồn cảnh sát cho náo nhiệt? - Minh Hạo cười cợt hỏi, nói như vậy thôi chứ cho dù có đánh nhau ở gần đồn cảnh sát thật thì anh cũng chẳng sợ.

- Haha, đó là một địa điểm thích hợp đó! - Mạc Vi Như bật cười

- Mà chút nữa đến đó, cô nhớ phải ở yên trong xe nghe chưa? Cứ núp trong xe, mọi chuyện bên ngoài chúng tôi sẽ xử lý. Đừng ra ngoài cũng đừng tạo tiếng động, để bọn chúng phát hiện ra cô, chúng tôi sẽ thêm phiền phức. Hiểu rồi chứ!? À còn nữa, bất kể chuyện gì xảy ra, tuyệt đối cũng đừng xuống xe - Minh Hạo quay ra sau nhắc nhở.

- Ok ok, tôi biết rồi mà, sao anh nói nhiều vậy? - Từ lúc cô lên xe Minh Hạo đến giờ, đã nghe anh nhắc nhở đến thuộc lòng rồi.

- Tôi phải nhắc nhở cô nhiều như vậy để cô được an ổn, chúng tôi cũng được an ổn - Minh Hạo.

- Tôi nhớ rồi... - Mạc Vi Như gật đầu

-... - Minh Hạo nhìn cô qua gương chiếu hậu, mắt anh lóe lên tia phức tạp.

“Kịt” - tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, một hàng xe dừng lại. Bước xuống là những thuộc hạ giỏi nhất của Hắc Dạ, nhưng gây chú ý hơn cả là ba người giữ vị trí quan trọng trong bang. Hàn Dạ Thần hay cũng chính là cái tên Hắc Dạ - bang chủ của Hắc Dạ bang phái lớn mạnh nhất trong giới Hắc Đạo. Tiếp đó là bang phó Minh Hạo rồi cuối cùng là Nghị Phong hay đúng hơn là Y vương - người giỏi nhất trong giới y thuật. Nhưng có điều làm khá nhiều người thắc mắc đó là trong những người thân cận nhất của Hắc Dạ lại thiết mất hai là Nam Khánh và Tử Âu. Điều này khiến mọi người trong Hỏa Diễm có chút đắc ý, không phải là đã phản bội rồi đó chứ!?Như đã hẹn, hai bang phái hùng mạnh nhất trong giới Hắc Đạo bấy giờ đã đứng đối diện nhau. Ánh trắng sáng chiếu xuống cùng màn sương mờ ảo càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo cho không khí xung quanh. Hai người đứng đầu hai bang phái đó, một người lạnh lùng kiêu ngạo nhưng khí chất thì không giống với một xã hội đen, nói khi chất của một công tử nhà giàu thì đúng hơn. Còn người còn lại lạnh lùng tàn nhẫn kiêu ngạo, mạnh mẽ và nguy hiểm, chỉ riêng với khí chất áp bức người như vậy, đã đủ khiến cho người người phải sợ hãi.

- Trước khi vào cuộc chiến, tôi có thể biết lí do cậu muốn nhắm vào Hắc Dạ chứ!? - Hàn Dạ Thần nhếch môi cười.

- Đằng nào anh cũng sẽ chết nên tôi coi như đây là điều anh muốn trước khi chết, tôi giúp anh toại nguyện vậy - Thiên Uy cười - Hắc Dạ được coi là một bang phái mạnh trong giới Hắc Đạo, tất nhiên tôi là muốn đoạt được ngôi vị bang chủ Hỏa Diễm nên muốn đạp đổ Hắc Dạ các anh, thay thế Hắc Dạ giúp Hỏa Diễm trở thành bang phái hùng mạnh nhất.

- Khẩu khí không tồi nhỉ? - Minh Hạo cười nhạo.

- Tôi đã nói xong rồi, vậy chúng ta bắt đầu được chứ!? - Thiên Uy không quan tâm, anh khoanh tay lại, dáng vẻ hết sức nghênh ngang.

Hàn Dạ Thần búng tay một cái, ngay lập tức đám thuộc hạ rút súng ra bắn liên tiếp tới. Thiên Uy “Aish” một tiếng rồi nhanh nhẹn né tránh. Để cho đám thuộc hạ sát thủ hai bên đấu với nhau còn hai bang chủ thì tất nhiên phải so tài rồi. Nói về mọi khía cạnh, Thiên Uy có thể kém hơn Hàn Dạ Thần nhiều cái nhưng về võ thuật thì không phải dạng vừa.

Mạc Vi Như núp trong xe, cô nghe tiếng đánh đấm và tiếng súng bên ngoài. Người khẽ run rẩy, không phải là sẽ chết người chứ!? Ây ây, cô tự vả nhẹ vào má mình, đã gọi là hắc đạo thì làm gì có chuyện không chết người? Cô thật linh tinh mà. Hơi hé mắt nhìn ra ngoài, cô cố gắng tìm Hàn Dạ Thần trong đám người kia nhưng không được. Sao toàn màu đen vậy trời? Haizz... cô thở dài núp tiếp xuống.

Cuộc chiến trôi qua không lâu sau, bang phái hai bên đã dần ít người đi nhưng Hắc Dạ vẫn nhiều hơn về số lượng. Đánh với Hàn Dạ Thần rất mất sức, Thiên Uy dù đánh đấm cũng giỏi nhưng so với Hàn Dạ Thần thì thể lực anh yếu hơn hẳn. Bị Hàn Dạ thần đá vào ngực, Thiên Uy lùi ra xa, đau đớn khụy gối xuống đất. Phun ra một ngụm máu rồi thở dốc, căm hận nhìn Hàn Dạ Thần. Hàn Dạ thần cười lạnh bước đến gần Thiên Uy, ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, anh nói “Thiên Uy, cậu nên bỏ cuộc đi, cậu không đủ sức để đấu lại với tôi được đâu” Thiên Uy cười khẩy “Chưa chắc” rồi anh ta đá chân vào mặt Hàn Dạ Thần nhưng anh né được. Hàn Dạ Thần lùi về phía sau, anh bật cười “Haha hay lắm!”

Trong khung cảnh hỗn loạn xung quanh, mùi máu tanh bốc lên và tiếng hét đầy đau đớn vang vọng. Thiên Uy bắt lấy khẩu súng dưới đất, ngắm thẳng vào Hàn Dạ Thần “Trò chơi kết thúc, tôi là người thắng cuộc, anh hãy chấp nhận đi” Hàn Dạ Thần vẫn mang nụ cười lạnh lẽo trên môi, anh khiêu khích “Non nớt như cậu có thể bắn trúng được tôi sao?” Tay cầm súng của Thiên Uy nắm chặt lại, anh ta cắn môi rồi cười “Anh và viên đạn của tôi, ai nhanh hơn?” Hàn Dạ Thần nhún vai, vẫn dáng vẻ bình thản đến kinh người “Cứ tự nhiên, mà có điều...” anh hướng mắt về phía sau Thiên Uy, nhếch môi cười “Thuộc hạ của tôi nhanh hơn cậu rồi!” Thiên Uy giật mình khi cảm nhận hơi lạnh lẽo của ống súng sau gáy mình, cùng tiếng nói như ma quỷ của Minh Hạo vang lên “Tao rất thích bắn vào họng những tên như mày, để chúng chết trong im lặng là điều tốt nhất!” Thiên Uy khẽ run người. Anh sẽ thua sao? Không được, anh cần phải nghĩ cách gì đó!

Bỗng một tiếng hét vang lên “Á, buông tôi ra” chất giọng quen thuộc làm Hàn Dạ Thần cùng Minh Hạo phải ngỡ ngàng. Mạc Vi Như bị tên áo đen kìm cổ nâng lên kéo ra, cô đau nhức khó thở, đấm thùm thụp vào người hắn. Nhân lúc này, Thiên Uy nhanh nhẹn né người xuống quàng tay cướp súng của Minh Hạo. Đưa đầu súng về hướng Mạc Vi Như, Thiên Uy đắc ý “Anh thử động đến tôi xem, xem tôi bắn nát sọ cô ta ra cho đã” Hàn Dạ Thần cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác hoảng sợ và lo lắng. Anh nhìn về phía cô, thấy cô đau đớn như vậy, tim anh co thắt lại. Nhưng bất chợt thấy Nghị Phong, anh mỉm cười “Bắn cô ta đi, cứ tự nhiên” Thiên Uy bất ngờ nhìn Hàn Dạ Thần “Anh nói cái gì?” Cả Mạc Vi Như cũng nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được.

Ngay tức khắc, Nghị Phong đã đứng sau Thiên Uy từ lúc nào, anh đá vào chân Thiên Uy rồi dẫm mạnh vào tay của hắn. Tiếng “Crắc” chói tay vang lên. Minh Hạo thì xử lý tên áo đen kia. Mạc Vi Như được giải thoát khỏi gọng kìm kia, cô gượng cười nhìn Minh Hạo và Hàn Dạ Thần đang trừng mắt nhìn mình. Nghị Phong đứng bên khẽ lắc đầu, Mạc Vi Như, cô gái to gan nhất của năm đây rồi. Vì cả ba người đều quay lưng về phía Thiên Uy nên họ đều không để ý Thiên Uy đã gắng sức cầm khẩu súng lên hướng vào Hàn Dạ Thần. Mạc Vi Như hoảng hốt hét lên

“Cẩn thận!”

Rồi cô cảm nhận thân thể mình bị một vật gì đó đâm xuyên qua. Cảm giác đau đớn bao trùm, máu cô tuôn ra như suối. Mắt cô mờ đi, bên tai chỉ còn văng vẳng tiếng của Hàn Dạ Thần.

----------------------------

Đoạn đánh nhau mik vt ko tốt lắm, có gì mn bỏ qua cho nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương