*********

Hàn Dạ Thần sau khi để Minh Hạo về, anh quay lại phòng mình. Nhận lấy cốc nước lọc ấm từ tay ông quản gia, anh cầm chiếc thìa nhỏ múc một thìa nước đưa đến môi cô. Đút cô uống nước, cách này sẽ giúp môi cô không bị khô nẻ. Ông quản gia biết ý đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn hai người, Hàn Dạ Thần vẫn dịu dàng đút cho cô từng miếng nước, anh nhẹ nhàng lên tiếng “Vi Như, em cứ ngủ suốt như thế này! Làm anh sốt ruột lắm đấy em biết không? Mau mau tỉnh dậy, anh đưa em đi chơi, chắc em buồn chán lắm rồi nhỉ?” Nhìn chiếc túi truyền dịch dinh dưỡng treo trên mắc treo, anh không khỏi đau lòng, cô hôn mê như vậy, không thể ăn gì, phải nằm truyền dịch suốt. Ngón tay thô ráp vuốt nhẹ cánh môi mềm mại ướt át vì dính nước của cô, Hàn Dạ Thần cúi xuống, môi anh chạm môi cô mút nhẹ vài cái rồi mới thỏa mãn ngồi thẳng người lại. Anh mỉm cười khẽ nói “Vi Như, ngày mai anh phải sang Hong Kong một chuyến, không biết khi nào mới về được, nhưng anh hứa là anh sẽ về sớm với em để khi em thức dậy, người em thấy đầu tiên sẽ là anh...” Hàn Dạ Thần cầm lấy bàn tay cô áp vào má mình, anh nói tiếp “Khi nào anh về rồi, thời gian chúng ta bên nhau sẽ nhiều hơn, anh cũng sẽ có nhiều cơ hội mà ở bên cạnh em, ra sức cố gắng hâm nóng tình cảm chúng ta, đến khi đó, em sẽ không thể rời xa anh, đúng không? Vi Như...”

Hàn Dạ Thần nhìn gương mặt yên bình của cô, anh mỉm cười đặt bàn tay cô vào trong chăn. Anh vào phòng vệ sinh, thay bộ âu phục đen lạnh lùng. Đến cạnh giường, hôn lên trán cô “Giờ anh có chút việc phải đi, tối anh sẽ về!” Hàn Dạ Thần thủ thỉ nói rồi đi ra ngoài. Đóng nhẹ cửa lại, anh thở hắt ra, đi xuống lầu thẳng ra gara, lái chiếc Bugati đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương