Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh
Chương 106: Ngoại truyện 10: Nghị Phong - Kim Hy (2)

*****

Kim Hy ôm trán tỉnh dậy, cô đau đầu nghĩ "Trời ạ, hôm qua uống nhiều quá!" Rồi cô mở to mắt nhìn quanh, đây là phòng cô mà? Hôm qua ai đưa cô về vậy? Cửa bỗng mở ra, người bạn thân cùng phòng của cô bước vào. Cô bạn nhìn cô mỉm cười "Dậy rồi uống cốc nước gừng cho đỡ đau đầu đi, tửu lượng đã ít rồi lại còn uống nhiều!" Kim Hy thở hắt ra, cô cầm cốc nước gừng lên uống rồi hỏi "Hôm qua ai đưa tao về đấy?" Cô bạn cười đẩy đẩy vai Kim Hy "Mày còn không biết sao? Một chàng trai cực kì đẹp trai nhưng hơi lạnh lùng, anh ta đưa mày về còn dặn dò tao nên làm cái này nên làm cái kia, tao nhìn mê lắm luôn ý! Thật ghen tị với mày đó" Kim Hy ngạc nhiên nhìn cô bạn, người mà nó nói... không phải là Nghị Phong chứ!? Trong cô dâng lên một cảm giác vui mừng khó tả, nếu thật là anh thì có phải anh đang quan tâm cô không? Nhìn con bạn đang ngây ngô cười, cô bạn lắc đầu thở dài "Xem mày kìa, nghe được zai đẹp đưa về là sướng hết cả lên, cười ngây cười ngô ra!" Kim Hy đỏ mặt, cô lườm con bạn "Mày chỉ giỏi nói khóe người khác!" "Nói trúng tim đen nên thẹn chứ gì! Haha" "Hừ"

Ngày hôm sau, hai người chạm mặt nhau trên sân thượng bệnh viện (Nơi đã có nụ hôn cháy bỏng giữa Hàn Dạ Thần và Mạc Vi Như) Nghị Phong đang nói chuyện điện thoại nên cô không dám làm phiền anh. Nghị Phong nói xong, anh cúp điện thoại, thấy cô cứ đứng lấp ló ở đó, anh thấy hơi buồn cười. Kim Hy khụ khụ vài tiếng, cô bước tới gần anh chìa ra một hộp cơm nhỏ hình con gấu trông rất đáng yêu "Bác sĩ Nghị, quà cảm ơn của tôi!" Nghị Phong nghiêng đầu nhìn cô, Kim Hy bỗng thấy nóng mặt, cô cúi đầu "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi nghe bạn tôi kể hôm qua anh đưa tôi về nên..."

- Nên cô làm cơm để trả ơn tôi? - Anh mỉm cười

- Nếu anh không thích thì... - Cô chưa kịp nói xong thì anh đã cầm lấy hộp cơm, rồi ngồi xuống ghế đá trên đó.

Nghĩ Phong mở hộp cơm ra, hộp cơm với các món đơn giản nhưng ngon miệng: trứng rán, rau luộc, thịt xốt chua ngọt. Một hộp cơm giản dị! Đối với Nghị Phong anh thì có thể nói đây là lần đầu anh ăn một bữa ăn giản dị như vậy! Nghị Phong im lặng ăn từng miếng một. Kim Hy thì cứ nhìn anh ăn, trông thao tác ăn của anh khiến cô cảm thấy hộp cơm mình đáng giá hơn hẳn. Nghị Phong ăn cho đến hạt cơm cuối cùng trong hộp, anh ưu nhã lấy khăn giấy lau miệng. Kim Hy nhìn hộp cơm trống không, cô nở nụ cười tươi đầy vui vẻ. Nghị Phong hé mắt nhìn thấy cô như vậy liền khẽ cười.

Chính Kim Hy cũng cảm thấy, sau hôm cô say rượu đó. Quan hệ hai người có sự tiến triển rõ rệt, Nghị Phong đã đỡ lạnh lùng với cô, anh cũng thường cười với cô nhiều hơn. Kim Hy có chút mơ mộng rằng có phải anh ấy đã thích cô rồi không? Đôi lúc cô tự nghĩ, có phải hôm đó đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cô có nói cái gì? Hay là làm cái gì? Kim Hy đã cố gắng nhớ lại nhưng những hình ảnh đó cứ hiện lên rồi lại biến mất khiến cô rất khó mà nhớ được.

Bác sĩ Tân nhờ cô đi lấy giúp chồng tài liệu trên bàn, do chạy vội nên Kim Hy đâm phải nghị Phong. Phai kẹp rơi bộp xuống sàn, Nghị Phong kéo cô lại như hôm đó. Các phân ảnh hiện rõ trong đầu cô. Hôm đó cô ra khỏi phòng vệ sinh, vì say nên loạng choạng ngã đụng phải một người người đó đỡ cô, ôm cô. Cô còn nói gì đó với người đó.

"Là anh thật rồi...may quá!"

"Anh biết không? Anh đáng ghét lắm Nghị Phong..."

"Sao anh có thể đối xử với em như vậy?"

"Anh biết em đã tức giận và đau lòng thế nào không?"

"Thật sự là từ trước tới nay anh không hề nhận thấy sao?"

"Em...em... thích anh nhiều lắm!"

OMG, cô nói ra rồi? Cô nói ra cô thích anh!!! Kim Hy hai mắt mở lớn, cô ôm đầu lắc nguầy nguậy, cô ôm vội tập tài liệu dưới sàn rồi chạy đi. Nghị Phong khóe môi giật giật nhìn cô, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn khuất dần, anh bật cười. Nhìn cô như vậy, có lẽ cô đã nhớ lại tối hôm đó rồi. Phản ứng thật thú vị!

Kim Hy thở hồng hộc dựa vào tường, cô bối rối nghĩ ngợi "Trời ơi phải làm sao đây...sao lại có thể như vậy cơ chứ!? Huhu nói ra rồi, thà nào anh ấy cư xử như vậy..." nói đến đây cô dừng lại, anh ấy cư xử như vậy... bỗng ánh sáng bị khuất đi, Kim Hy ngỡ ngàng khi nhìn thấy Nghị Phong ở trước mặt mình. Anh chống tay áp cô vào tường, môi mỏng nhếch lên, anh nhìn thẳng vào mắt cô "Phải, như em nghĩ đó..." Kim Hy càng thêm ngỡ ngàng, cô chưa kịp nói gì thì Nghị Phong đã cúi xuống hôn cô.

"Bùm" Kim Hy như đang lạc trong trốn mơ mộng. Nghị Phong...anh ấy đang hôn cô!!! Nghị Phong khẽ nhấm nháp đôi môi cô vài cái rồi đứng thẳng dậy, nhìn cô gái với gương mặt đỏ bừng. Anh hài lòng nói "Từ nay, em là người phụ nữ của tôi, Kim Hy!" Kim Hy run run người, cô lắc lắc đầu để xem đây là thực hay mơ. Nghị Phong ôm mặt cô xoay lại với anh, có chút buồn cười mà nói "Kim Hy, đây không phải là mơ, vừa rồi anh đã hôn em, cũng đã tuyên bố em là của anh!"

- Anh...anh nói như vậy... có phải là...anh thích em không? - Kim Hy đỏ mặt nhìn anh, cô dũng cảm nói

-... - Nghị Phong mỉm cười hôn vào môi cô một cái nữa - Anh thích em...

Kim Hy bỗng bật khóc làm anh bối rối, chưa kịp nói gì thì cô đã ôm chầm lấy anh "Nghị Phong...em vui lắm! Huhu em vui lắm! Cảm ơn anh đã thích em, cảm ơn anh..." Nghị Phong vòng tay ôm lại cô, anh vùi đầu vào mái tóc cô thủ thỉ "Đồ ngốc"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương