Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Chương 30: Ông Mộ Tìm Đến Tận Nhà


Mộ Bắc Ngật còn chưa kịp trả lời, Cố Tiểu Mạch đã trầm giọng lên tiếng, “Đúng là thật, trong tim Mộ Bắc Ngật chỉ có mình cô thôi, Cố Lan Tâm, cô không cần phải lo lắng, chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm, anh ta không phản bội cô đâu.”
Nói xong, Cố Tiểu Mạch nghĩ nên rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt, cô tự an ủi mình, Cố Tiểu Mạch mày thấy chưa, cái ánh mắt lúc Mộ Bắc Ngật nhìn mày lúc tỉnh dậy lạnh như băng ấy, cảm động hay gì đó đều không tồn tại đâu.

Cố Tiểu Mạch từ từ quay người, im lặng đi ra khỏi phòng.

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, đang định đẩy Cố Lan Tâm ra để đuổi theo Cố Tiểu Mạch thì giọng nói của Cố Lan Tâm từ đằng sau vang lên, “Bắc Ngật! Anh quên mất chúng ta chuẩn bị kết hôn sao? Anh…không cần em nữa sao? Trước đây, anh nói, sẽ luôn ở bên cạnh em mà.”
Giọng nói ưu buồn, thương cảm khiến Mộ Bắc Ngật dừng bước, cả người khựng lại, Cố Lan Tâm lại dấy lên hy vọng, từ đằng sau ôm chặt lấy Mộ Bắc Ngật.

Cố Lan Tâm sụt sịt mũi, “Bắc Ngật, nếu như hôm qua anh nhìn nhầm Cố Tiểu Mạch thành em, em sẽ không giận nữa, là anh say rượu nên Cố Tiểu Mạch mới cố ý quyến rũ anh.”
Trong lòng Mộ Bắc Ngật vô cùng bực tức, nhìn thấy vừa nãy ánh mắt Cố Tiểu Mạch bình lặng lạ thường, anh không kìm được mà sầm mặt mũi, đôi mắt âm u không biết đang nghĩ điều gì.

Cố Tiểu Mạch đi xuồng tầng dưới, Dịch Bách đi theo phía sau, xoa xoa tay, nói xin lỗi, “Cô Cố, tôi thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi lơ là không để ý, không biết cô Cố kia ở đâu bỗng nhiên xông vào.”
“Xông vào? Ý của anh là tôi với Mộ Bắc Ngật vụng trộm với nhau sao?” Cố Tiểu Mạch khựng lại, quay người, giả mà cứ như thật mỉa mai, chế giễu.

Dịch Bách biết anh không có lý do để phản bác lại đành ngậm miệng.

Cố Tiểu Mạch liếc nhìn một cái, quay người đi ra ngoài.

Cố Tiểu Mạch đi ra khỏi biệt thự bỗng nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở ngoài cửa, người trong xe cũng nhìn thấy Cố Tiểu Mạch, từ ghế lái bước xuống, dịu dàng lên tiếng, “Tiểu Mạch!”
“Anh…anh Nam.” Cố Tiểu Mạch mãi mới phản ứng lại lên tiếng.


“Anh đến đón em, lên xe thôi.” Nam Thần An liếc nhìn biệt thự, không nhắc đến điều gì cả mà đi lên xe cùng Cố Tiểu Mạch.

Người nào đó ở phía xa xa nhanh chóng “tách” một tiếng, vội vàng rời đi.

Cố Tiểu Mạch ngồi ở ghế phụ lái, sắc mặt vẫn chưa dịu đi chút nào, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, thẫn thờ nhìn quang cảnh mà xe đi qua.

“Tiểu Mạch, em không vui à? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nam Thần An vừa lái xe, vừa cố gắng dùng giọng nói ấm áp xoa dịu sự khó chịu trong lòng Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch mím môi, ngượng ngùng trả lời, “Em đâu có không vui đâu ạ, anh Nam, tối qua cảm ơn anh đã chăm sóc cho Nám Nám.”
“Tiểu Mạch, có chuyện gì em cứ nói với anh, giữa chúng ta không cần giữ bí mật mà.”
“Cảm ơn anh, anh Nam, có chuyện gì em sẽ nhờ anh giúp đỡ, anh không cần quá lo lắng đâu ạ.” Cố Tiểu Mạch đem tất cả cảm xúc giấu vào trong tim.

Về đến nhà, cô như thường lệ làm bánh sandwich đơn giản cho Nám Nám với Nam Thần An, Cố Tiểu Mạch không có thiên phú trong việc nấu nướng, những món này đều là học của anh Nam, không có thiên phú nên có thể miễn cưỡng ăn được.

Trong biệt thự, Cố Lan Tâm không dám cố tình làm khó quá lâu, ôm Mộ Bắc Ngật một lát rồi buông ra.

Mộ Bắc Ngật vẫn luôn nhíu mày, lên tiếng hỏi, “Lan Tâm, sao tự nhiên em lại đến đây?”
Câu hỏi của Mộ Bắc Ngật khiến Cố Lan Tâm chột dạ, cô ta không thể để Mộ Bắc Ngật phát hiện cô thuê người theo dõi anh, Cố Lan Tâm cười dịu dàng, “Em thức dậy không có việc gì làm, muốn đến đây thăm anh, không ngờ bắt gặp…”
“Chuyện này không như em nghĩ đâu.”

“Em biết rồi ạ, Bắc Ngật, chuyện này không phải là lỗi của anh, là em hết lần này đến lần khác tha thứ cho Cố Tiểu Mạch.” Cố Lan Tâm cười đau khổ.

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật sa sầm, liếc nhìn Cố Lan Tâm vài lần, cuối cùng vẫn mặc kệ, lúc anh ứng phó với Cố Lan Tâm xong, trong lòng có chút thoải mái.

Mộ Bắc Ngật thay đồ xong đi xuống tầng, Dịch Bách đã đứng sẵn ở đó, anh lên tiếng hỏi, “Cố Tiểu Mạch đâu?”
“Thưa Sếp, vừa nãy Tổng giám đốc Nam đến đón cô ấy đi rồi ạ.”
“CEO có tiếng của Nam thị ở bên Anh?”
“Vâng đúng thế ạ.” Dịch Bách gật đầu.

Người như thế này mà lại dịu dàng với Cố Tiểu Mạch như vậy, hơn nữa quan hệ của hai người cực kỳ thân mật, không giống quan hệ bình thường, Mộ Bắc Ngật trầm ngâm suy nghĩ.

Mộ Bắc Ngật ra khỏi nhà, hôm nay có một cuộc đấu thầu mà trước đây ông Mộ ngắm trúng, anh trước nay không hề chống lại ý của ông, còn về Cố Tiểu Mạch, anh chỉ có thể tạm thời gác sang một bên.

Trong bệnh viện, ông Mộ nhìn bức ảnh trên điện thoại vừa được gửi đến, cau mày, vẻ mặt giận dữ.

“Cố Tiểu Mạch này thật không đơn giản, bao nhiêu năm qua, chưa từng thấy Bắc Ngật chủ động đưa một người nào đó về nhà.” Ông Mộ ngẫm nghĩ.

Nam Thần An ban ngày còn có việc cần giải quyết, Cố Tiểu Mạch cũng cần đến gặp người phụ trách một chuyến, hỏi thăm tình hình như thế nào, Nám Nám đành giao cho Lục Noãn chăm sóc.


Cố Tiểu Mạch vừa bước ra khỏi tòa nhà, đã có một chiếc xe màu đen đỗ ở trước mặt, hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng bên cạnh, đứng rất nghiêm chỉnh, hình như là đang đợi cô.

Đúng như dự đoán, một vệ sĩ lên tiếng, “Cô Cố phải không? Mời cô lên xe cùng chúng tôi, ông chủ của chúng tôi đang đợi cô,”
Cố Tiểu Mạch có chút sợ hãi, thần thái nghiêm nghị như này, chiếc xe đằng sau cũng không giống phong cách của Cố Chấn Hải, Cố Tiểu Mạch suy đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra là ai.

“Ông chủ của các người là ai?”
“Mời cô lên xe.” Hai tên vệ sĩ đã bước đến, giọng điệu như mệnh lệnh không cho phép người ta từ chối, cũng không quan tâm Cố Tiểu Mạch có đồng ý hay không, Cố Tiểu Mạch đã bị lôi lên xe.

Đến lúc Cố Tiểu Mạch bị dẫn đến phòng riêng trong quán cà phê, nhìn thấy người ngồi nghiêm chỉnh trước mặt, lưng thẳng đứng không gù không khom, một ông già với gương mặt nghiêm nghị, cả người cô bị vệ sĩ ấn xuống ghế.

Vệ sĩ sau đó mới cung kính lễ độ nói, “Ông chủ, đã đưa người đến rồi ạ.”
“Ra ngoài trước đi.” Vừa mở lời, vô cùng nghiêm nghị, giọng nói đầy khí thế như muốn áp bức người khác.

Cố Tiểu Mạch cắn chặt răng, bốn năm mài giũa rèn luyện, có không sợ người khác cho lắm, nhưng ông già trước mặt khiến cô cảm thấy có vài phần sợ hãi.

“Cô Cố.”
“Là tôi, không biết ông là?”
“Ông nội của Mộ Bắc Ngật.” Ông Mộ nói ra thân phận.

Cố Tiểu Mạch hơi nhíu mày, mím chặt môi.

“Không biết ông tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Cô là nhà thiết kế Mộ thị thuê để thiết kế váy cưới cho Lan Tâm, cũng là đứa con riêng của nhà họ Cố, vốn chỉ cần thiết kế xong váy cưới, cầm tiền rời đi, chuyện này sẽ không có gì phức tạp, nhưng cô Cố lại xem trọng tiền tài, nảy ra ý đồ, gây xích mích chia rẽ, làm ra những chuyện bẽ mặt như vậy, lẽ nào không biết nhục nhã sao?”
Cố Tiểu Mạch bị câu nói này làm cho kinh ngạc, cô sẽ không để lộ ra sự yếu đuối của mình, đôi mắt sáng lấp lánh trầm tĩnh, chậm rãi không vội vàng, “Mong ông nói rõ!”

“Cũng là một người phụ nữ thông minh đấy, trên danh nghĩa Lan Tâm là chị gái của cô, cô quyến rũ người đã có vợ sắp cưới, nếu như bị truyền ra ngoài, danh dự của cô sẽ không còn nữa, cô Cố à, lúc chuyện này còn chưa lan ra ngoài, cầm tiền và tránh xa Bắc Ngật.” Ông Mộ tự cho rằng khí thế của ông đủ lớn, cho dù là người ngang vai vế hay là thế hệ con cháu, đều nơm nớp lo sợ ông.

Giải quyết một người phụ nữ không biết trời cao đất dày, cũng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt mà thôi.

Không ngờ, Cố Tiểu Mạch nghe xong những lời này, cười khinh thường, ông Mộ cảm nhận được ánh mắt không sợ bất cứ điều gì của Cố Tiểu Mạch, còn dám nhìn thẳng vào mắt ông!
“Cô Cố, cầm tiền là cách giải quyết nhanh nhất, cô tốt nhất đừng ép tôi phải dùng biện pháp mạnh.”
“Ông Mộ trước giờ đều thích uy hiếp người khác vậy sao? Cầm tiền, bao nhiêu?”
Hừ, quả nhiên là muốn tiền, thật biết làm bộ làm tịch, ông Mộ thầm giễu cợt, “Một tỷ sáu!”
Một tỷ sáu?? Cố Tiểu Mạch hơi kinh ngạc.

Ông Mộ nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Tiểu Mạch, tin chắc chuyện sẽ thành công, “Cô Cố không có lý do gì để từ chối, mục đích của cô không phải cái này sao, tôi tác thành cho cô, có điều, nếu cô còn xen vào chuyện của nhà họ Mộ, nhà họ Mộ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu!”
“Ông Mộ, mục đích của tôi là gì cơ? Đầu tiên nói tôi là con riêng, sau đó lại nói tôi quyến rũ Mộ Bắc Ngật, bây giờ ở trong mắt ông, tôi là một người phụ nữ xem trọng tiền bạc, ông úp lên đầu tôi hơi nhiều tội danh đó.” Cố Tiểu Mạch giọng lạnh lẽo trả lời.

Rơi vào mắt ông Mộ là hình tượng không tôn trọng người già, ông Mộ đập tay lên bàn, mạnh đến mức cốc nước để trên bàn rung lắc, Cố Tiểu Mạch cũng bị cảnh tượng này làm sợ hãi, không phải sợ khí thế của ông Mộ mà sợ nếu lát nữa phải động chân động tay, cô có đánh thắng được một ông già không?
Ông Mộ lên tiếng, “Sự giáo dưỡng của cô Cố thật khiến người khác đau lòng.”
“Ông Mộ đã điều tra tôi, hẳn sẽ biết tôi sống ở nhà họ Cố 10 năm, không tôn trọng người già? Tôi quả là có tật xấu này, để ông chê cười rồi.” Cố Tiểu Mạch với thái độ nịnh bợ, hài hước trả lời.

Ông Mộ trước giờ luôn nghiêm nghị đáng sợ, những người bên cạnh ai ai cũng phải nghe theo ông, lần đầu tiên ông gặp một người không hề kiêng nể gì ông cả, lại còn là một con bé ngang tàng bạo ngược chưa nếm sự đời.

Ông Mộ tức đến nỗi mặt tái mét, Cố Tiểu Mạch cuối cùng cũng lật ngược được thế cờ.

Cô thấy tình thế tốt lên liền dừng lại, thu ánh mắt hài hước, dần dần nghiêm chỉnh, “Ông Mộ, ông không đến tìm tôi, tôi cũng sẽ không chen vào chuyện giữa Mộ Bắc Ngật và Cố Lan Tâm, từ đầu đến cuối, tôi chưa từng nghĩ quyến rũ hay vào nhà họ Mộ, tôi chỉ là có chút ân oán với Cố Lan Tâm mà thôi, nhưng cũng không đến mức phá hoại tình cảm của cô ta, còn chuyện ông Mộ muốn lấy một tỷ sáu để đuổi tôi đi, thật sự cảm ơn ông đã coi trọng tôi, có điều, Cố Tiểu Mạch tôi trước giờ không cầm tiền của người khác, chuyện này tôi sẽ giải quyết, nhà thiết kế sẽ được đổi, chỉ hy vọng, ông Mộ đừng tự ý điều tra tôi nữa.” Cố Lan Tâm nói một cách lưu loát, cứ thế đứng lên, đi ra khỏi phòng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương