Vợ À, Cười Lên Nào
-
Chương 1: Bất ngờ trắng trợn
Buổi sáng đẹp trời, trên sân
bay người qua lại tấp nập. Có một cô gái thân hình nhỏ nhắn, gương mặt baby và
cùng với mái tóc đen xoăn nhẹ được buộc cao càng tôn lên nước da trắng ngần của
nó. Nó làm thu hút rất nhiều người ngoái đầu lại nhìn nhưng không ai biết nó là
ai. Tên nó là Nguyễn Nhật Linh, con gái cưng của ông bà Nguyễn thuộc tập đoàn
S. Nó nhìn quanh sân bay nhưng không thấy ai đón nên nó đành lủi thủi kéo chiếc
vali ra cổng chính của sân bay. Vừa bước ra khỏi cửa, đập ngay vào mắt nó là
một chiếc xe BMW có nguyên một tấm băng ron ghi chữ:"Chào Mừng Em Trở Về, Nhật Linh! ^^". Khi đọc xong dòng chữ đó nó đứng ngây người một lúc
rồi nó thấy một đàn quạ bay trong đầu nó. Nó biết sẽ có chuyện không hay xảy ra
nên nó quay đầu đi về hướng ngược lại với chiếc xe. Đang đi dược vài bước nó
thấy ta nó có vật gì kéo lại, nó quay người thì thấy một chàng trai cao to với
khuôn mặt tuấn tú toát lên vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng có thể làm cho con gái cả
thế giới phải 'ngất ngây con gà tây luôn'( TG: Ai da! Bà chị cứ nói quá lên
thôi =.=!!!)
(Nhật Linh: Ta không nói quá đâu. Hứ!!! >_
Hắn thấy không khí có phần căng thẳng nên lên tiếng trước:
_" Em định đi đâu zậy? Tôi đến đón em mà?"
_" Anh là ai zậy? Tôi nhớ là tôi đâu có anh trai đâu chứ!" Nó chớp chớp đôi mắt nhìn hắn khó hiểu
_" Em không nhớ tôi sao?" Hắn thản nhiên hỏi rồi tiếp tục nói:_ " Tôi thì nhớ ra em đó"
Shock! Shock quá! Thật sự là quá shock! Tại sao lại xuất hiện một gã mình không quen không biết nói biết mình là thế nào đây trời. Nó nghĩ thầm rồi tới khóc ròng trong lòng. Không đợi nó nói thêm câu nào, một tay hắn kéo nó, một tay xách vali cho vào trong xe rồi kêu người lái xe về nhà nó.(TG: Thế là xong chương 1 cho mình ý kiến nha mọi người, lần đầy viết nên có nhiều thiếu xót :3)
(Nhật Linh: Ta không nói quá đâu. Hứ!!! >_
Hắn thấy không khí có phần căng thẳng nên lên tiếng trước:
_" Em định đi đâu zậy? Tôi đến đón em mà?"
_" Anh là ai zậy? Tôi nhớ là tôi đâu có anh trai đâu chứ!" Nó chớp chớp đôi mắt nhìn hắn khó hiểu
_" Em không nhớ tôi sao?" Hắn thản nhiên hỏi rồi tiếp tục nói:_ " Tôi thì nhớ ra em đó"
Shock! Shock quá! Thật sự là quá shock! Tại sao lại xuất hiện một gã mình không quen không biết nói biết mình là thế nào đây trời. Nó nghĩ thầm rồi tới khóc ròng trong lòng. Không đợi nó nói thêm câu nào, một tay hắn kéo nó, một tay xách vali cho vào trong xe rồi kêu người lái xe về nhà nó.(TG: Thế là xong chương 1 cho mình ý kiến nha mọi người, lần đầy viết nên có nhiều thiếu xót :3)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook