Vkook | Cuộc Tình
C10: Không Một Ai Biết

-"Cám ơn."

Người con trai nằm trong Vũng máu, khuôn mặt tái nhợt lại nhưng vẫn rất đẹp. Trong giây phút như vậy mà lại nói cảm ơn sao? Vì sao lại như vậy? Xe cấp cứu đưa cậu đến bệnh viện trong tình trạng máu be bét khắp người, mặc dù như vậy nhưng có ai ở bên cậu không? Taehyung có bên cạnh cậu lúc cậu khó khăn đau đớn không? Hay cậu chỉ có một mình? Cả đời chỉ cô đơn trong bóng tối lạnh lão đó. Không một ai cả...

( au: Ahihi ngày càng deep.>.<)

Trong lúc cậu đau khổ như vậy Taehyung có đang lo lắng cho cậu hay đang vui vẻ bên Sakura?

Flash back

*Trong lúc Kookie bị tai nạn

-"Sakura!"

Taehyung gọi tên cô một cách vui vẻ. Hai người nắm tay nhau thật chặt. Vui vẻ bước vào nhà.

-"Taehyung ta nói con đính hôn với Sakura."

Mẹ Taehyung lên tiếng trong niềm vui này. Anh bắt đầu bối rối, anh đính hôn rồi vậy còn JungKook thì sao? Liệu em ấy có buồn không khi anh đã trả lời với cậu là anh đã không còn yêu Sakura nữa và bắt đầu một mối tình mới với cậu?

-"Con... Con đồng ý."

Một câu trả lời không một chút đó dự. Anh nhận ra mình vẫn còn yêu Sakura sâu đậm, nhưng nghĩ đến chuyện JungKook biết tin anh đính hôn thì tim lại đau thắt lại.

End flash back

Sáng hôm sau:

Taehyung cùng Sakura bước vào lớp, một không khí căng thẳng đến ngạt thở. Jimin lườm anh rồi quay qua cô gái đang đứng bên canh Taehyung


-"Đây là..."

-"Xin chào mọi người. Em là Sakura hôn phu của Taehyung."

Sakura tự giới thiệu và Jimin lại càng đau lòng hơn cho đứa bạn thân của mình và hận con người kia.

-"Thật ra tớ định nói với JungKook rồi nhưng từ sáng vẫn chưa thấy em ấy đâu!"

(Mọi người tự hiểu đoạn hội thoại nha)

-"Cậu... Cậu giết tớ đi."

-"JungKook?!?"

Mọi người đều quay lại nhìn con người phía cửa lớp kia. Cậu đã tỉnh từ sáng hôm nay. Bác sĩ nói cũng may vết thương không nghiêm trọng nên ngày mai có thể xuất viện nên cậu muốn đến trường báo cho Jimin thì thất cảnh này. Tìm cậu ư? Có hôn thê rồi thì tìm cậu làm gì nữa? Muốn cho cậu biết hạnh phúc của hai người để cậu ghen tị ư?

-"Cậu giết tớ đi"

Jungkook vẫn nói bốn từ đó. Khó hiểu. Sao lại nói vậy chứ? Anh đã làm gì sai sao?

-"JungKook Ah... đừng đùa nữa. Cậu ở đâu mà từ sáng tớ lại không thấy."

Cậu sao? Cậu tớ sao? Không phải người yêu nữa rồi mà

Mọi người sau khi nghe câu nói đó của anh đều tức giận. Nói lời yêu với cậu mà giờ lại có hôn phu, để lại cậu trong cơn đau một mình.

-"Thà cậu giết tớ đi.."

JungKook tiến đến bàn cô giáo cầm bình hoa đập vỡ nó ra. Đưa mảnh vụn thủy tinh đầy sắc nhọn mà đưa cho Taehyung.

-"Cầm lấy. Giết tớ đi. Đâm thẳng vào đây này. Ngay chỗ này. Đâm đi."

Đưa cho Taehyung rồi cậu chỉ nơi ngực trái, nơi trái tim của cậu, nơi mà không biết bao lần vì anh mà đập liên hồi, không biết bao lần vì anh mà nó lên cơn đau nhói. Và bây giờ cũng vậy. Đau lắm. Giết cậu đi để rồi đau thêm lần cuối và ra đi thanh thản.

-"JungKook Ah..."

Lần này không phải Taehyung lên tiếng mà là Jimin. Cậu sợ đứa bạn thân của mình vì quá đau khổ mà làm điều dại dột. JungKook đưa mắt sang nhìn mọi người rồi mỉm cười. Một nụ cười buồn nhưng sao nó vẫn đẹp đến như vậy.

-"Taehyung không giết thì ai đó giết tôi đi..."

Mọi người đều nhìn cậu mà hoảng sợ. Không phải mỗi nhóm của Jimin mà những người trong lớp đều cảm thấy thương sót cho cậu và sợ cậu làm điều dại dột. Cậu vốn là một người năng động, dễ thương nên trong lớp ai cũng quý cậu.

-"JungKook Ah... thật ra tôi và Taehyung..."

-"Chắc chị là Sakura nhỉ? Thật đẹp. Đúng với cái tên của chị đó. Hay chị giết tôi đi"

JungKook quay qua phía cô rồi mỉm cười giật mảnh vỡ trên tay Taehyung đưa cho cô. Cô sợ. Cô sợ việc của cô và Taehyung làm cậu trở nên như vậy. Nụ cười đó đã không còn hồn nhiên như xưa nữa rồi. Mà đó là nụ cười buồn.

-"Sao vậy? Đâm tôi đi!"


Cậu sốt ruột. Vì chưa ai giết cậu cả. Càng ngày càng sốt ruột hơn. Càng ngày càng hét to hơn. Sakura cầm mảnh vỡ trên tay mà run lên từng đợt. Taehyung kéo cô ra sau lưng mình và nói với cậu.

-"JungKook cậu điên rồi..."

-"Phải rồi... Tôi đang điên đây... Không ai cả... Không một ai có thể hiểu tôi cả... Tôi biết mà, rồi sẽ có một ngày anh cũng sẽ rời bỏ tôi. Ai cũng vậy, cũng bỏ rơi tôi một mình trong bóng tối. Không một ai hiểu cho tôi. Không một ai hiểu cái cảm giác này. Ba, mẹ và rồi cả anh nữa. Rời bỏ tôi. Rời xa tôi mà đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của tôi chưa?"

-"JungKook à cậu..."

Jimin lên tiếng khi thấy cậu vừa thở hổn hển vừa nói. Cậu biết chứ, JungKook đang đau nhưng không thể cảm cậu nói ra. Nỗi lòng của cậu sẽ được cậu nói ra hết trong ngày hôm nay.

-"Từ bé tôi đã sống trong sự mất mát của ba nhưng tôi vẫn còn mẹ mà. Rồi mẹ cũng bỏ tôi mà đi. Tôi không thiết sống nữa. Anh có nhớ không? Tôi đã nói rằng từ khi gặp anh tôi đã tìm ra lý do để tiếp tục sống. Là anh đó. Rồi anh cũng hứa rằng sẽ không bao giờ rời xa tôi. Vậy anh đã thực hiện được chưa?"

-"Anh..."

-"Đã bao lần tim tôi như muốn ngừng đập vì anh. Anh có biết không? Đúng rồi. Làm sao anh biết khi anh không bị căn bệnh này chứ? Tôi tự hỏi liệu cái hôm mà anh nói yêu tôi, những lời đó có thật không?..."

Nói xong cậu quay đầu lại và nói tạm biệt. Nói xong cậu chạy lên tầng thượng và người vắt vẻo trên lan can tầng thượng. Chỉ cần một lực với cùng nhẹ thôi là cậu ngã xuống. Mọi người chạy theo mà hoảng hốt. Cậu đang làm gì vậy? Cậu mù quáng tới vậy sao? Định chạy lại đỡ cậu thì nhận được một câu nói.

-"ĐỪNG QUA ĐÂY! Đừng qua đây mà. Làm ơn đi. Tôi không muốn sống nữa. Cho tôi được ích kỷ một lần được không?"

-"JungKook Ah cậu phải sống... Cậu mà bỏ đi thì tớ sẽ buồn lắm."

-"Nhưng bên cậu còn có Hosoek còn bên cạnh Namjoon Hyung còn có Jin Hyung. Bên cạnh Taehyung có Sakura vậy còn tớ? Bên cạnh tớ có ai không? Tớ sợ... Jimin Ah... tớ sợ phải sống trong cô đơn lắm rồi... Tớ thực sự đã quá mệt mỏi rồi.... Căn bệnh này không phải là một căn bệnh bình thường mà là bệnh tim đó... Trái tim này đã quá với dụng rồi... Nếu như nó ngừng đập thì tớ sẽ cảm thấy thoải mái hơn đấy..."

-"JEON JUNGKOOK! Em đừng có như vậy nữa được không? Tôi xin em!"

Taehyung nhìn cậu nói chỉ với một ý nghĩ cậu phải xuống lan can đó.

-"Xin sao? Vậy tôi hỏi anh khi tôi xuống anh có quay lại với tôi không?"

-"Anh..."

-"Sao? Không trả lời được đúng không? Trả lời đi rồi tôi sẽ xuống với anh ngay"

-"Anh...anh.. JungKook em phải hiểu cho anh rằng..."


-"Hiểu sao? Anh muốn tôi hiểu sao?? Vậy là không thể quay lại được rồi. Trò chơi kết thúc. Tôi sẽ không xuống đâu."

-"JungKook ..."

Anh lại gọi tên cậu... Cầu mong cậu có thể bình tĩnh mà xuống khỏi nơi nguy hiểm đó.

-"ĐỪNG CÓ GỌI TÊN TÔI. Anh muốn tôi hiểu sao? Vậy sao anh không chịu hiểu cho rồi đi. Anh biết cái cảm giác đó mà. Cái cảm giác người mình thật lòng yêu lại rời bỏ mình. Anh biết mà. Vậy tại sao anh không chịu hiểu cho tôi chứ?"

-"Tạm biệt."

Nói rồi cậu ngửa người ra phía sau rồi rơi tự do. Bây giờ cậu như một thiên thần bị gãy cánh mà rơi xuống vậy. Vậy là cuộc đời cô đơn này sẽ kết thúc và cậu sẽ được giải thoát. Cậu ghét cuộc sống này, cậu muốn sống một cuộc sống mà có những người yêu thương mình và muốn sống mà không có anh bên cạnh. Đó là cách hay nhất để cậu được thanh thản và anh có thể an tâm mà lấy Sakura rồi.

-"JUNGKOOK"

________________________________________________________________________________

Chap này hơi ngắn nên rds thông cảm cho au nha au đang bí ý tưởng

Nhớ cmt và vote cho au nha

Kamsahamida ~~~

Sarangheyo~~~






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương