Vinh Quang Là Em
-
4: Ốm Rồi!
“Ting! Triệu Dương đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn”
Tuấn Anh mở điện thoại lên và nhìn thấy dòng thông báo từ facebook thì bất giác mỉm cười mà quên mất việc bản thân đang livestream.
- [Ơ, ai nhắn tin cho TA mà cười tươi thế kia nhỉ?]
- [Chết rồi người ta có gấu rồi hay sao nhỉ?]
- [Lương Tuấn Anh, mau trả lời cho em xem có đúng là anh có người yêu hay không vậy hả?]
- [Thần tượng ơi, tập trung vào chơi game đi kìa thua bây giờ]
Hàng loạt người hâm mộ ngồi ngồi trước màn hình nhìn thấy cảnh hiếm hoi Tuấn Anh cười liền đồng loạt bình luận, có người không chịu được mà còn gửi cả donate để Tuấn Anh có thể nhìn thấy nữa.
Nhưng đáp lại sự nhốn nháo kia chỉ là một câu nói hết sức dửng dưng “Bạn rủ đi nhậu, còn bình luận lung tung nữa thì tắt live”
Nghe xong câu nói đó mọi người cũng đến cạn lời với anh chàng này.
Nếu không phải anh chơi game giỏi cộng thêm có chút nhan sắc thì còn lâu bọn tôi mới chịu đựng anh nha.
Cứ tưởng Tuấn Anh sẽ nghiêm túc chơi thêm nhiều ván nữa thì vừa kết thúc ván game anh chàng liền thông báo “Hôm nay live đến đây thôi, hẹn mọi người dịp khác”.
Nói xong anh chàng liền tắt live rồi cầm điện thoại chạy thẳng lên phòng.
“Thấy chưa em bảo rồi mà, chúng ta sắp có em dâu đấy! Không được rồi em phải gọi điện báo tin này cho mẹ mới được” Tuấn Dương đang ngồi lướt facebook ở cách đó không xa quay sang đập ông anh trai mình một cái thật mạnh rồi đứng bật dậy đi ra ngoài mất hút.
Mặc cho Tuấn Thành ôm cục tức trong bụng, vốn dĩ Tuấn Thành đang ngồi lên kế hoạch chuẩn bị cầu hôn thế mà lại bị thằng em trai trời đánh tăng động này đập cho mới hay.
Nhiều khi Lương Tuấn Thành còn muốn hỏi mẹ xem là liệu thằng em trai Lương Tuấn Dương này của anh có thật sự em trai ruột của anh hay là được nhặt ở đâu về.
Trong bốn anh em ai cũng trầm tính và có chút phần lạnh lùng, ấy thế mà thằng em này của anh lại tăng động thế không biết.
Tuấn Anh sau khi lên phòng thì liền nằm dài trên giường và gửi tin nhắn cho Ánh Dương “Anh tưởng em chảnh đến mức không thèm chấp nhận lời mời kết bạn chứ?”
Khoảng 2 phút sau thì có tin nhắn trả lời “Anh là người nổi tiếng thật hả?”
“Em có nhìn thấy cái dấu tích xanh không mà còn hỏi?” Tuấn Anh đến cạn lời với cô gái này, rõ ràng đến vậy rồi mà còn hỏi một câu đầy ngu ngơ thế kia.
Chẳng lẽ là con bé học nhiều quá nên ngu ngơ rồi hay sao vậy nhỉ.
“Thấy rồi nhưng vẫn phải hỏi lại cho chắc chắn.
À mà, hôm qua em có chút việc bận nên không để ý.
Lúc nãy mở máy lên mới nhìn thấy lời mời kết bạn của anh!”
Tuấn Anh chợt nhớ ra liền nổi hứng khoe thành tích với Ánh Dương “Nhắc nhẹ điểm toán lúc thi đại học của anh là 9,8 đấy.
Ngoài ra anh còn từng tham gia kì thi OLYMPIC Toán học đó”
“Em biết rồi!”
Tuấn Anh nhìn dòng tin nhắn được gửi đến thì cảm thấy vô cùng bật ngờ, cứ ngỡ Ánh Dương sẽ trả lời một thứ gì đó vô cùng cao siêu như thế là “Sao anh giỏi thế”, “Anh giỏi thế thì em có thể hỏi anh bài tập hay không?”,… Thế mà đáp lại màn khoe mẽ của Tuấn Anh chỉ là một câu gồm ba chữ và một dấu chấm than “Em biết rồi!”
Tuấn Anh lúc này cảm thấy có điều gì đó hơi hụt hẫng, thực sự là Ánh Dương không thích anh sao?
Trong lúc Tuấn Anh đang mải đắm chìm trong thế giới riêng của mình thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.
Là Hải Đăng đến gọi anh xuống nhà chuẩn bị tập luyện.
Minh Hiếu cẩm máy tính bảng trên tay “Tuấn Anh, em chơi Elsu nhé!”
Nhưng Tuấn Anh hiện tại nào có để ý, Minh Hiếu thấy vậy không nhân nhượng cầm chiếc máy tính bảng trên tay gõ thẳng lên đầu Tuấn Anh
“Ui da, đau!”
“Em chơi Elsu nhé!”
“Không! Em chơi Joker”
“Được, Mạnh lấy Joker cho Tuấn Anh”
“Có ngay đây” Mạnh.M nói rồi bấm chọn Joker.
Buổi tập hôm ấy diễn ra với sự cục súc của Tuấn Anh, cũng bởi vậy nên đội bạn bị Tuấn Anh và Haya cho ăn hành liên tục.
Đến tối, Ánh Dương sau một ngày học tập mệt mỏi liền quay trở về nhà.
Vẫn như mọi khi, cái nơi được gọi là nhà này vẫn tối om như thế.
Nó căn bản chẳng có một chút hơi ấm nào của gia đình cả.
Ánh Dương vẫn nhớ lần cuối cùng cả nhà ngồi ăn uống vui vẻ bên nhau là lúc cô mới lên lớp sáu, sau lần đó bố mẹ không còn thường xuyên về nhà nữa.
Ánh Dương cũng thường xuyên phải đi học thêm nên căn nhà này dần dần trở nên ảm đạm hơn hẳn.
Ánh Dương cởi giày cất vào tủ xong đâu đấy và đi lên tầng tắm rửa.
Một lúc sau cô bước ra ngoài và cầm điện thoại lên xem tin nhắn, chỉ có tổng cộng 3 tin nhắn được gửi đến bao gồm của cô giúp việc, Đình Dũng và người bạn mới quen Tuấn Anh mà thôi.
Còn những người được gọi là gia đình kia thì đến một câu hỏi thăm cũng không thấy có.
Ánh Dương đưa tay ấn vào tin nhắn của Tuấn Anh thì nhìn thấy “Anh nghĩ giờ em cũng học về rồi nhỉ? Nhớ ăn uống xong mới học bài đấy nhé! Có bài nào khó quá thì anh cho em phép được nhắn tin làm phiền anh đấy, nên nhớ là điểm thi đại học của anh tận 28,5 nên không có bài nào anh không xử lí được đâu”
Ánh Dương lúc này không biết nên khóc hay nên cười nữa, ngay cả một người bạn qua mạng cũng gửi tin nhắn hỏi han cô trong khi bố mẹ thì suốt ngày đi vắng.
Cô chỉ xem rồi đi xuống dưới nhà ăn tối.
Hôm sau, khi Ánh Dương dậy không hiểu sao cảm thấy vô cùng mệt mỏi và khó chịu.
Cô cũng chỉ nghĩ đơn giản là do hôm qua mình ngủ muộn quá nên mới vậy, Ánh Dương dậy thay quần áo và đến trường.
Nhưng vừa mới đến cửa lớp thì đầu óc Ánh Dương trở nên quay cuồng và mờ mịt đi, cuối cùng cơ thể của cô rơi tự do trên sàn nhà.
Học sinh trong lớp lúc bấy giờ nhìn thấy liền hốt hoảng cõng cô xuống phòng y tế, đồng thời liên lạc cho gia đình đến đón về.
Về phía Đình Dũng vốn định trốn học nhưng lại nhìn thấy tin nhắn của các bạn trong lớp nhắn rằng Ánh Dương bị ngất ở trường thì ba chân bốn cẳng chạy xuống phòng y tế thì được cô giáo báo rằng anh trai của Ánh Dương đến đón về rồi.
“Dương là con một thì lấy đâu ra anh trai hả cô? Cô có xác nhận lại chưa vậy ạ?”
“Chính cô bé đó gọi điện cho anh trai đến đón xong rồi tự đi ra cổng trường chờ mà” Cô y tế bình tĩnh trả lời
“Chết tiệt mà!” Đình Dũng không nhịn được mà nói tục rồi chạy đi mất
…
Thực ra trước khi Đình Dũng đến khoảng mười lăm phút thì Ánh Dương đã tỉnh dậy.
“Em tỉnh rồi sao?”
Chưa kịp để Ánh Dương kịp trả lời, cô y tế liền nói tiếp:
“Cô biết học sinh cuối cấp rồi nên không muốn bỏ lỡ một buổi học nhưng bị bệnh sao không ở nhà nghỉ ngơi đi, mau điện thoại cho người thân lên đón về đi”
Khi nghe cô giáo nói như vậy Ánh Dương liền lấy điện thoại ra gọi điện cho mẹ nhưng bà lại không bắt máy, ánh mắt của Ánh Dương có phần tối lại, cô cảm thấy xấu hổ trước cô giáo của mình làm sao.
Ngoại trừ bố mẹ ra thì người cô thân thiết lúc này chỉ có Đình Dũng và anh Tuấn Anh mà thôi.
Cô chợt nhớ sáng nay Đình Dũng có nói sẽ trốn học đi chơi nên đã quyết định gọi điện cho Tuấn Anh.
“Alo, anh là Tuấn Anh đúng không ạ?”
…
“Em là Dương đây, anh có phiền khi đến trường THPT XX đón em không ạ?”
…
“Vâng ạ, vậy em sẽ ra cổng trường chờ anh nhé! Em chào anh!” Ánh Dương nói xong thì liền cúp máy và xin phép cô cho ra cổng trường chờ ‘anh trai’.
Mặc dù Ánh Dương mới biết Tuấn Anh không lâu và không biết thực chất con người anh ra sao nhưng ngay bây giờ cô cũng chỉ có thể nhờ vả vào người đàn ông này.
Khoảng mười lăm phút sau, một chiếc xe ô tô đỗ trước cổng trường, từ trên xe một chàng trai cao ráo bước xuống.
Khuôn mặt của anh đã bị chiếc khẩu trang và mũ lưỡi trai che kín rồi nhưng cũng không thể che dấu hoàn toàn khí chất của bản thân.
Chàng trai đấy đi đến trước mặt Ánh Dương và nói “Em là Dương đúng chứ?”
Khi nghe giọng nói này cất lên thì cô đã xác định được rằng đây là Tuấn Anh, người bạn mà cô quen biết qua game suốt hơn hai tháng nay.
“Anh là Tuấn Anh sao?”
“Đúng vậy? Chúng ta mau lên xe rồi nói chuyện tiếp nhé!” Tuấn Anh nói rồi đưa tay cầm balo dùm cô, đồng thời mở cửa xe giúp cô.
Sau đó, Tuấn Anh vòng sang bên kia xe và ngồi vào.
Lúc này Tuấn Anh mới cởi khẩu trang và mũ ra, đằng sau lớp ngụy trang ấy là một khuôn mặt vô cùng điển trai.
Nếu so sánh anh của hiện tại với tấm ảnh trên facebook thì đúng là có gì đó khác nhau, bởi vì anh của ngoài đời đẹp trai hơn hẳn tấm ảnh trên facebook.
Tuấn Anh nhìn cô ngồi bên đang nhìn chằm chằm vào mình thì khẽ bật cười rồi hỏi “Sao vậy? Nhìn anh không đẹp trai sao?”
Bởi vì đang ốm nên giọng của Ánh Dương vô cùng khàn “Chắc thế”
Tuấn Anh đưa tay lên trán mình còn tay kia thì đặt lên trán cô và dịu dàng nói “Em bị sốt rồi, chúng ta có lẽ cần phải đến bệnh viện đó”
“Không cần đâu, em về nhà uống thuốc rồi nghỉ ngơi là được”
“Em ở một mình liệu có ổn không?”
“Làm sao anh biết chuyện này cơ chứ?” Ánh Dương ngạc nhiên hỏi, cô nhớ rằng bản thân chưa từng nói cho anh biết chuyện mình sống ‘một mình’
Tuấn Anh vừa tập trung lái xe vừa trả lời “Dựa vào trực giác mà thôi”
Thật không ngờ rằng ngay cả một người ngoài như anh cũng có thế đoán ra được điều này.
Tuấn Anh lại quay sang nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô, vô thức mà nói “Nếu em không ngại thì anh có thể đưa em về căn cứ của Eagle Gaming bọn anh nghỉ ngơi trước”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook