Vinh Quang Là Em
-
2: Chuỗi Ngày Chơi Game Cùng Nhau
Một lúc sau, Đình Dũng cuối cùng cũng đã tắm xong và cả nhà cũng bắt đầu được ăn cơm tối.
Mẹ Đình Dũng gắp miếng thịt vào bát cô từ tốn hỏi “Ánh Dương à, tình hình học tập dạo này thế nào rồi?”
“Dạ cũng hơi áp lực một chút, dù gì cũng sắp đến kì thi tốt nghiệp rồi mà cô”
“Cũng đúng, nghỉ tết xong cũng chỉ còn có gần nửa năm nữa thôi.
Hai đứa cố gắng mà bảo ban nhau học đấy!”
“Dạ vâng, chỉ cần Dũng cố gắng thì cháu tin cậu ấy cũng có thể đỗ vào trường đại học danh giá thôi”
“Đấy con nghe gì chưa Dũng?”
“Mẹ à, cậu ta không phải con người đâu.
Cậu ta được mệnh danh là học bá của 12A7, người luôn đứng đầu tất cả các kì thi trong trường mà”
“Con nói mà không thấy ngượng mồm hả? Cùng học như nhau, sao cái Dương thì học tốt như vậy còn con thì học dốt thế? Lần thi thử sắp tới mà còn đội sổ thì cuốn gói ra khỏi nhà nhá!”
Đình Nam ngồi ăn cơm cũng không ngon liền lên tiếng “Mẹ à, đang giờ ăn cơm mà”
“Mẹ còn chưa nói đến con đâu, nhìn gương chị Dương mà học chứ đừng có nhìn gương anh Dũng nghe chưa?”
Ánh Dương nhìn mẹ Đình Dũng đang liên mồm quát hai cậu quý tử nhà mình thì khẽ mỉm cười, có lẽ cô lại vừa thả ‘một quả bom nguyên tử’ xuống gia đình này rồi thì phải!
Kết thúc bữa cơm, Đình Dũng được giao trọng trách đưa Ánh Dương về nhà.
Trên đường về, cậu vai đeo balo của Ánh Dương ung dung đút tay vào túi quần lẩm bẩm câu hát “Anh cũng chẳng biết đi đâu! Nhưng miễn là đi cùng nhau…”
“Cậu lại mới tán được em nào hay sao mà tươi thế?”
“Cậu biết Phan Tường Vy lớp 10A1 không?”
“À! Hoa khôi duyên dáng đó hả?”
“Con bé vừa đẹp lại vừa dễ thương, nói chuyện thì như thế rót mật vào tai vậy.
Trái tim tôi cứ bị xao xuyến ý!”
“Được mấy ngày đây?”
“Tùy duyên đi! À phải rồi, dạo gần đây bố mẹ cậu không về sao?”
“Một người thì đi viện trợ ở ngoài đảo, một người thì suốt ngày ở trong phòng mổ ý.”
“Đến nhà rồi nhá! Tôi về đây!” Đình Dũng nói rồi đưa balo cho cô
“Về cẩn thận nhá!”
Về đến nhà, Ánh Dương liền tắm rửa rồi lại đăng nhập vào game.
Dương vừa đăng nhập vào game thì màn hình bỗng hiện lên dòng thông báo Tuấn Anh đã mời cô vào phòng rồi, đặc biệt hơn lúc trưa là trong phòng ngoại trừ cô và Tuấn Anh ra thì còn có thêm ba người nữa mà 2 chữ cái đầu tiên trong tên họ đều giống nhau, đều cùng bắt đầu bằng “EG_”.
Đầu tiên là EG_Manh.M, EG_Haya và cuối cùng EG_Simple
Tuấn Anh mở mic bắt đầu nói “Sao lúc trưa bỏ trốn nhanh thế cô bé?”
“Sợ trình độ của bản thân gà quá khiến cho người nào đó cảm thấy bực tức! Còn nữa đừng gọi tôi là cô bé nữa năm nay tôi 17 tuổi rồi và còn hai tháng nữa thôi là bước sang tuổi 18 rồi” Dương bởi vì không biết đối phương là ai nên cũng chẳng thèm suy nghĩ mà trực tiếp nói ra cảm nhận của bản thân luôn.
“Thế vẫn vào chơi cùng là sao? Tự vả mặt hả em? Mà lớp 12 rồi vẫn còn thời gian để chơi game sao? Tôi nhớ là chỉ còn khoảng gần 200 ngày nữa là diễn ra kì thi đại học rồi mà” Tuấn Anh vừa dứt lời thì cũng là lúc vừa vào trận.
Mọi người bắt đầu di chuyển về từng đường của mình để bắt đầu trận đầu
“Thì sao? Chẳng nhẽ không cho người ta thời gian để chơi game giải trí hay sao? Mà các anh thiếu chữ cái để đặt hay sao mà lại chọn giống nhau thế kia.
Chơi với mấy người tự nhiên thấy lạc lõng quá” Ánh Dương vừa nói vừa tiến thẳng đến chỗ bùa xanh như mọi khi.
Câu nói này của Ánh Dương đã khiến cho bốn chàng trai còn lại cũng phải bật cười.
Sao trên đời lại có người ngốc vậy cơ chứ? Chẳng nhẽ cô ấy chưa từng nghe đến cái gọi là Clan (quân đoàn) sao?
Đến lúc Jungle đến thì bùa xanh đã bị mất từ lúc nào không hay.
Đức Mạnh lúc này không nhìn được nữa mà ngẩng đầu lên và nói “Tuấn Anh, anh có thể bảo bạn nhỏ kia đừng có ăn rừng nữa được không? Em bị thọt vàng rồi đấy!”
“Aurora! Hôm nay tôi không có đi rừng nên em đừng có ăn rừng nữa được không? Jungle ngồi cạnh anh đang tức xì khói đầu rồi này.
Còn nếu em thực sự muốn ăn thì có thể bảo Jungle dẫn đi ăn của đội bạn cũng được đó” Tuấn Anh vừa nói vừa tấn công người chơi của đội bạn.
Không biết vì bởi vì Ánh Dương đang chơi với toàn người nổi tiếng hay bởi vì là đội bạn chơi quá kém mà chỉ có hơn 10 phút trận đấu đã kết thúc mất rồi.
Những ngày sau đó Tuấn Anh và Dương chơi game với nhau rất nhiều cứ hễ rảnh là cả hai lại cùng nhau chơi game, thậm chí Tuấn Anh còn lập một tài khoản phụ để leo rank cùng Ánh Dương luôn.
Điều này khiến cho mấy anh em còn lại thấy vô cùng bất ngờ.
Trước tới giờ ngoại trừ lúc tập luyện, thi đấu và livestream ra thì có bao giờ Tuấn Anh động vào game đâu cơ chứ? Tài khoản mà đã vô tình khiến Tuấn Anh gặp Ánh Dương cũng chỉ là tài khoản để làm nhiệm vụ mà thôi.
Thật sự là đang nghi mà.
Và lại vào một ngày trăng thanh gió mát, hai con người ấy lại một lần nữa thâu đêm leo rank.
Vừa vào phòng Ánh Dương liền bật mic lên và gọi “Anh Tuấn Anh”.
Nói thật là từ lúc chơi game chung với nhau đến giờ cũng được gần 2 tháng rồi nhưng ngoại trừ việc Ánh Dương biết được đối phương tên là Tuấn Anh và lớn hơn cô 2 tuổi ra thì cô chẳng hề biết thêm một chút thông tin nào nữa cả.
“Sao thế?”
“Sắp thi đại học rồi nên em sẽ không có thời gian để chơi game” Ánh Dương nói với giọng thản nhiên, mặc dù không biết đối phương rốt cuộc là người ra sao nhưng Ánh Dương vẫn thích chơi cùng người con trai này, đơn giản có lẽ vì cô có thể thoải mái tâm sự những điều bản thân khó có thể nói ra và không sợ đối phương sẽ kể ra chuyện đó với ai.
“Rồi sao?”
“Thì em sẽ xóa game để tập trung cho tương lai của bản thân”
“Không sao hết, khi nào thi đại học xong rồi chúng ta tiếp tục chơi.
Yên tâm đi, kì thi đại học không quá khó như em tưởng tượng đâu.
Anh nhớ lúc anh thi đại học chỉ dành ra có khoảng 3 tháng để ôn tập thôi mà cũng đỗ đại học đó thôi”
Ánh Dương sực nhớ ra và lân la hỏi thăm “Em tự nhiên muốn biết điểm thi đại học của anh quá”
“ 28,5 điểm!”
“Anh là học bá đấy hả?” Ánh Dương mắt chữ A mồm chữ O khi nghe Tuấn Anh nhắc đến điểm thi đại học của mình
“Không đến nỗi đó, chỉ là nếu anh không đỗ đại học trên 26 điểm thi bố mẹ anh sẽ không đồng ý cho anh theo cái nghề này”
Ánh Dương vừa đánh lính vừa nói “Thế là siêu lắm rồi, mặc dù em không biết là anh đang làm nghề gì nhưng chắc chắn một điều là anh rất yêu thích nó nên mới làm được như vậy”
“Phải anh rất yêu thích công việc hiện tại và hai người anh trai của anh cũng đang làm công việc này luôn”
Ánh Dương sực nhớ ra chuyện chính liền nói “À đúng rồi, sắp tới em sẽ không online được.
Anh có thể kết bạn facebook với em được không?”
“Đương nhiên là được rồi, tí em gửi link cho anh để anh gửi lời kết bạn cho em nhé! Tài khoản của anh bị hạn chế người gửi lời mời kết bạn rồi nên em không gửi được đâu” Tuấn Anh đồng ý ngay mặc dù không hiểu lí do tại sao nữa, bình thường anh có chơi với rất nhiều người trong đó có cả con gái nhưng anh chưa hề đồng ý chấp nhận kết bạn facebook với bất kì ai nhưng cô bé này lại khiến anh đồng ý ngay lập tức mà không cần suy nghĩ gì cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook