Vinh Khô Hoa Niên
Chương 37: Nam nhi hành xử

“Nhưng dù có là phụ hoàng ngươi đi nữa, hiện tại cũng không có biên pháp nào đâu.” Thác Bạt Hoàn cười đến bí hiểm, dán sát vào bên tai Vinh Khô, dùng ngữ điệu gần như ôn nhu nỉ non nói “Đại Hạ tây bắc tam châu đều đã là thứ trong lòng bàn tay Lưu Việt ta.”

Thấy Vinh Khô không có chút phản ứng nào, ánh mắt Thác Bạt Hoàn hiện lên tia ngoan lệ, chống một tay đứng dậy, cư cao lâm hạ nhìn đối phương “Đáng ra phụ hoàng ngươi cũng nên lo cho long ỷ của hắn một chút, a. . .lần này rời Nghiệp Kinh rồi, muốn quay trở về, sợ là sẽ không dễ như vậy đâu!”

Nói xong một câu không rõ nghĩa kia, y lại nhìn chằm chằm vào gương mặt Vinh Khô, có phần đắc chí, mãn ý chờ đợi người nọ phản ứng kinh hoảng.

Tiệp mao nhẹ run, Vinh Khô thong thả ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn gương mặt cười cợt của Thác Bạt Hoàn, đạm thanh nói “Đã nói xong chưa?” rồi cũng chẳng quản đối phương kinh ngạc nhìn minh, khẽ động cánh tay vừa bị áp đến tê run, kéo đệm chăn ngay ngắn lại “Đêm đã khuya, ta muốn ngủ.”

Sắc mặt Thác Bạt Hoàn âm tình bất định, nhìn vẻ mặt hờ hững của Vinh Khô nhắm mắt lại liền ngay lập tức lâm vào giấc ngủ, đột nhiên cười to “Ha ha ha, thú vị! Thú vị! Cô ban đầu còn có chút không thể lý giải, tam ca kia của ngươi vì cái gì bảo rằng bắt ngươi về sẽ tăng thêm phần lợi thế, ra là cô thật sự quá coi thường ngươi!” nói xong, y cúi đầu hung hăn cắn lên môi Vinh Khô “Làm sao đây? Cô không nỡ trả ngươi lại cho Thân Văn Úy!”

Vinh Khô hệt như đang ngủ say, không chút động đậy gì.

Mãi đến khi cắn môi người nọ đến chảy máu, cũng không thấy hắn có nữa điểm động dung, Thác Bạt Hoàn cảm thấy có vài phần thất bại, oán hận trừng mắt nhìn đối phương một lúc lâu, sau mới bỏ cuộc mà ly khai sàng thượng.

Trong nháy mắt, doanh trướng lại khôi phục sự tĩnh lặng như ban đầu.

Vô thanh mở mắt, Vinh Khô thẫn thờ nhìn trướng mạc tối tăm, thong thả đưa tay lên, chùi sạch sẽ vết máu trên môi

“Khẩu lệnh!”

Ngoài trướng truyền đến thanh âm vài kẻ đang nói chuyện, Vinh Khô sửa sang lại tay áo, thật tự nhiên cầm lấy thư quyển trước mặt bắt đầu lật xem.

“Vương gia, tiểu nhân đem ngọ phạn đến cho ngại.”

Ngón tay đang lật thư nhẹ ngừng lại, Vinh Khô không ngẩng đầu nhìn, chỉ thản nhiên trả lời “Cứ để sang một bên trước, bản vương tạm thời không muốn ăn.”

Lúc này Vinh Khô mới ngẩng đầu, tay cầm thư vẫn đang mở, nhìn về phía sĩ binh đưa cơm, người nọ cúi thấp đầu, một thân giả trang hỏa phu bình thường, chỉ là ngón tay bưng mâm thức ăn có hơi nhẹ run vài cái.

“. . .đem qua đây đi.”


Đợi cho người đưa cơm đi rồi, Vinh Khô mới nhẹ nhàng bưng lên thang chung, xiết chặt mảnh giấy nhỏ trong tay. Không kềm được khẽ động khóe môi, hắn không ngờ, Phó Hòa Cẩn lại trà trộn vào quân doanh Lưu Việt.

Vốn dĩ vẫn có vài phần lo lắng, hiện tại đã có thể buông lỏng xuống mà an tâm.

Hạ ngọ vẫn giống hệt như những ngày trước, không ai ngoài nghi bất cứ cái gì.

Thời điểm dụng vãn phạn, vẫn là Phó Hòa Cẩn cải trang thành hỏa phu đem thức ăn đến cho hắn, hơn nữa còn đưa cho hắn mẩu giấy nhỏ.

Ngay lúc Vinh Khô đang ăn thì Thác Bạt Hoàn đột nhiên ghé qua thăm hắn một lúc. Vinh Khô có chút ngoài ý muốn.

Mọi ngày vào thời điểm này, kẻ kia luôn ở chủ trướng cùng tướng sĩ thảo luận quân tình, bất giác lại nghĩ đến Phó Hòa Cẩn.

Không lẽ. . .

Vinh Khô không dám coi thường sự nhạy bén của Thác Bạt Hoàn.

• • •

Đêm đến, trong doanh trướng lúc nào cũng có hai người canh gác.

Vinh Khô nằm trên sàng thượng, suy nghĩ về kế hoạch chạy trốn, chợt nghe thấy một thanh âm rất nhỏ vang lên.

Thoáng giật mình, hắn chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cửa.

“Vinh Khô! Vinh Khô”

Bị người nọ gắt gao ôm vào ngực, Vinh Khô có chút không tự nhiên giãy ra, bất đắc dĩ khẽ nói “Sao vẫn không khác gì hài tử như vậy!”

Phó Hòa Cẩn không quản đến việc Vinh Khô muốn tránh né, gắt gao ôm chặt hắn không buông, mở miệng thán tức “Không phải là vì quá lo lắng cho ngươi sao!! Có biết ta mất tâm tư lớn thế nào mới trà trộn vào được không. . .” dứt lời, y vội vã đưa y phục cho Vinh Khô “Nhanh lên, chúng ta phải thừa dịp không ai ngăn cản này mau chóng ly khai.”


“Dêệ Trữ.” Vinh Khô kéo Phó Hòa Cẩn lại, nhíu mày “Các người tự mình đi trước đi.”

“Cái gì!” Phó Hòa Cẩn suýt nữa là hét to lên, lại cực lực đè thấp giọng xuống “Ta đặc biệt chạy đến đây cứu ngươi, ngươi bảo ta đi trước, ngươi đang tính toán gì chứ!? Đừng trì trệ nữa!”

“Không phải, Duệ Trữ. Thác Bạt Hoàn tựa như đã phát hiện ra gì đó.”

Vinh Khô muốn khuyên bảo đối phương đi trước. Chạng vạng hôm nay Thác Bạt Hoàn đến thăm, hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, hiện tại nếu cứ tùy tiện theo Phó Hòa Cẩn trốn đi, nói không chừng là rơi vào bẫy của đối phương.

Bất quá, Thác Bạt Hoàn phỏng chừng cũng chỉ là hoài nghi, nếu không e là Phó Hòa Cẩn đã sớm bị phát hiện.

“Yên tâm, Vinh Khô.” Phó Hòa Cẩn cậy mạnh kéo Vinh Khô lại, ghé sát vài bên tai hắn thấp giọng “Chỉ cần thoát khỏi quân doanh này, vượt qua tòa thành kia, tất cả chúng ta sẽ an toàn, bên kia có tinh binh của chúng ta mai phục.”

Vinh Khô còn muốn nói cái gì, lại đột nhiên phát giác mình không thể phát ra thanh âm, mới biết Phó Hòa Cẩn đã mặc kệ, bất chấp mà điểm huyệt đạo của hắn.

Ngươi. . .

Hắn há miệng thở dốc, có chút bất duyệt hiếm thấy.

“Được rồi, Vinh Khô.” Phó Hòa Cẩn nhanh tay lẹ chân khoác cho Vinh Khô bì sưởng xong, ngữ khí có chút lấy lòng “Chờ ta cứu ngươi trở về rồi, muốn đánh mắng ta thế nào cũng được.”

Dứt lời, y ôm lấy Vinh Khô, cẩn thận bước ra khỏi cửa, đưa tay ra hiệu với những kẻ bên ngoài, sau đó lại nhỏ giọng dặn vài câu, xốc lại người trong lòng rồi lẩn vào bóng đem đen mờ mịt.

• • •

Một đường đi, hoàn toàn không có nguy hiểm.

Thân thủ Vinh Khô so với Phó Hòa Cẩn kém hơn rất nhiều, vả lại hắn vốn là muốn tìm phương pháp an toàn để trốn đi. Không đến hai khắc, hai người rốt cuộc thành công ly khai quân doanh Lưu Việt.


“Vinh Khô,” Phó Hòa Cẩn cầm bàn tay lạnh băng của Vinh Khô, nghênh đón hàn phong lẫm liệt “Ban đêm ở nơi này gió cát đặc biệt lớn. Ngươi cố gắng nhẫn một chút, chờ đến tòa thành kia rồi chúng ta có thể kỵ mã.”

Vinh Khô bị điểm á huyệt, thấy Phó Hòa Cẩn không có ý định giải huyệt cho mình, chỉ có thể bất đắc dĩ mà gật đầu.

Sau đó, tính luôn cả hắn, tổng cộng sau người dùng khinh công, dùng tốc độ cực nhanh tiếp tục rời đi.

Bên cạnh Phó Hòa Cẩn có vài kẻ có tuổi, trước đó đã nói rõ tình hình địa thế nới này cho y nghe, thế nên một đường đi này tuy là đi cực gian nan nhưng đến cuối cùng cũng không gặp hiểm tình nào.

Đợi đến lúc hội hợp với những tinh binh cứu viện mai phục tại sơn ải rồi, đám người Vinh Khô mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Vinh Khô, để ta giải huyệt đạo cho ngươi. . .”

Phó Hòa Cẩn nở nụ cười, tiếp nhận thủy đại từ thuộc hạ, thống khoái uống ngay vài hớp, đang nói chuyện với Vinh Khô thì, thần tình đột nhiên biến sắt “Không ổn! Có truy binh!”

Vinh Khô cũng cả kinh.

“Đi, chúng ta kỵ mã!” dứt lời, Phó Hòa Cẩn xoay người phóng lên tuấn mã, dùng tay nắm lấy Vinh Khô, dụng lực kéo cả người hắn lên lưng ngựa.

Từ nơi này đến Thanh Sa Quan có đến hơn hai mươi dặm đường đi, chỉ cần nhất cổ tác khí, liền có thể cắt đuôi truy binh.

Gió lạnh gào thét bên tai.

Vinh Khô được Phó Hòa Cẩn bảo hộ trong ngực, muốn mở miệng nói chuyện, tiếc là không phát ra thanh âm. Người sau lưng tựa như hoàn toàn không nghe thấy tiếng sát thanh ngày càng gần, một tay gắt gao túm lấy dây cương, một tay ra sức vung mã tiên.

Tiếng ồn gần rồi lại dần xa đi, Vinh Khô có thể cảm giác được hai người bọn họ đã bỏ lại phía sau truy binh cùng những sĩ binh hộ tống bọn họ.

Nhưng. . . cảm giác bất an vẫn luôn đè nặng trong lòng Vinh Khô, không cách nào gạt đi được.

Duệ Trữ. . . hắn muốn nhắc nhở người phía sau, nhưng đột nhiên, ngay lúc đó, một đạo thanh vang rất nhỏ mà sắc bén phá không mà lao đến, Vinh Khô cả kinh, vội vàng túm lấy Phó Hòa Cẩn nhảy xuống ngựa.

“Vinh Khô cẩn thận!”

Từng làn mưa tên vút vút bắn thẳng đến phía hai người, Vinh Khô chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã phát sinh cái gì, trước mắt đã thấy một trận thiên toàn địa chuyển, sau đó một bóng đen bao phủ lên người hắn.


Trên mặt, một mạt lạnh lẽo lướt qua.

Vinh Khô chậm chạp nâng mặt lên, trong mắt, chỉ còn lại một mảnh huyết sắc. Đầu óc bỗng nhiên trở nên đau đớn như muốn nứt toạt ra, thời không đan xen nhau, hắn chỉ có thể đờ đãn mà nhìn người ướt đẫm máu tươi nhòa đi trong tầm mắt của mình

‘Vinh Khô. . . nhớ kỹ, không ai, không ai có quyền xem thường sinh mệnh. . . Thế nên em. . .em cũng không được phép xem thường sinh mệnh của chính mình’

• • •

“Vinh Khô.”

Vinh Khô trong ngực hoảng loạn, nhìn thanh niên bị máu nhiễm đỏ cả gương mặt mỉm cười, khóe miệng mấp máy trào ra một dòng máu tươi, hắn nghe thấy người nọ đang nói “Ngươi. . không có việc gì, thật tốt. . .”

“Đi mau. . .đi. . .”

Đôi mắt bỗng nhiên đau nhức, đau đến cơ hồ không mở ra được.

Ngay tại thời điểm sinh tử tồn vong này, ký ức vốn đã bị chôn vùi bao nhiêu năm, vượt qua khoảng cách tiền thế cùng kim sinh, tại nháy mắt này bỗng nhiên thức tỉnh.

Viện trưởng. . .

Duệ Trữ. . .

Người đang phủ lên người hắn, dứt vài tiếng bảo hắn chạy đi, thanh âm lo lắng rời khỏi khóe môi đã trở nên nhẹ hẫng phiêu tán đi, nhưng đôi tay hữu lực vẫn gắt gao chống trên đất, khóa lấy người Vinh Khô, như sợ những mũi tên cắm trên người sẽ bất cẩn mà tổn thương đến hắn.

Mặt cát sỏi băng lạnh làm toàn thân đau đớn, Vinh Khô cứ như vậy mà đờ đẫn nằm trên mặt đất, không rõ là do kinh hoảng hay thương tâm, cũng không nhớ đến việc phải tiếp tục chạy trốn, cứ như vậy mà nhìn gương mặt đầy máu của Phó Hòa Cẩn đến xuất thần.

Thình lình mặt đất rung động, đại quân đông trùng trùng dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía bên này.

“Vinh Khô!”

Hoàng đế huy kiếm đẩy lùi trường mâu muốn ngăn cản mình, phi thân phóng về phía trước.

_______________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương