Vinh Khô Hoa Niên
-
Chương 31: Vô lượng hữu nguyện
Ngày thứ năm kể từ lúc ngụ lại Vô Lượng Tự, quỷ y lễ phật hoàn tất.
Vinh Khô biết Hoàng đế sẽ ngay lập tức đi tìm quỷ y.
Lúc hắn đang nửa tỉnh nửa mê thì mơ hồ cảm giác được như có người đang lần mò lên sàng của mình. Hơi thở quen thuộc nháy mắt vây lấy toàn thân, thân thể Vinh Khô cứng đờ, rồi lại rất nhanh thả lỏng mà chìm vào giấc ngủ.
Ngày kế, Vinh Khô bị dương quang thượng ngọ rọi vào khiến hắn chợt tỉnh. Dựa vào cảm giác ấm nóng trên mặt, hắn biết hiện tại đã không còn sớm.
Hắn nằm im trên sàng thượng, thoáng sau liền nghe thấy trong phòng có hô hấp nhè nhẹ đang thở ra.
Có người đang ngồi cạnh sàng.
Một lúc sau, Vinh Khô chậm rãi gượng người ngồi dậy, ôm chăn lẳng lặng ngồi ở đầu giường. Hắn có thể cảm giác được tâm trạng của nam nhân như đang có áp lực, có lẽ là y có chuyện muốn nói với mình, thế là im lặng chờ đợi.
Thật lâu sau, cũng không có ai nói chuyện.
Bầu không khí trong phòng có chút cổ quái, nặng nề.
Vinh Khô cứ như vậy mà bắt đầu phát ngốc ra.
“Ngồi ngốc đấy làm gì!” Hoàng đế tựa như chỉ vừa mới nhìn thấy Vinh Khô, ngữ khí có chút bất duyệt, từ trên ghế đứng dậy, kéo Vinh Khô từ trên sàng thượng đứng dậy, cầm y phục, có chút thô bạo bắt đầu giúp hắn canh y.
Vinh Khô hồi thần lại “Không cần. . .phụ hoàng, để nhi thần tự mình làm.” trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, thông thường buổi sáng đều do Lam Minh ở cạnh hầu hạ.
Hoàng đế tựa hồ có chút không tập trung, cũng không quản cử chỉ khẽ giãy dụa ra của Vinh Khô, mau chóng giúp đối phương thay xong, mới kéo người nọ ôm vào lòng “Ta hỏi ngươi. . .”
Vinh Khô theo bản năng ngẩng đầu, tuy không nhìn thấy diện mạo Hoàng đế, nhưng hắn có thể cảm giác rất rõ ràng, Hoàng đế hôm nay phi thường kỳ lạ.
“Ta đối với ngươi như vậy. . .” Hoàng đế hai tay xiết chặt thắt lưng của Vinh Khô “Kỳ thật trong lòng ngươi rất chán ghét đúng không? Còn nữa, chuyện ta dùng ngươi để kềm chế Tấn Hầu, ngươi cũng rất bất mãn đúng không? Có lẽ. . .”
Hoàng đế đột nhiên im lặng.
Vinh Khô ngạc nhiên. Chưa từng nghĩ, Hoàng đế lại dùng ngữ khí kỳ nhước như thế, tựa như rất bất an mà hỏi những vấn đề này.
Người này là cửu ngũ chí tôn, tẫn khả bễ nghễ thiên hạ1, lại có thể như thường nhân cũng có sự lo được lo mất sao?
“Không có. . .” Suy nghĩ của Vinh Khô có chút phiêu viễn, lời nói lại tự nhiên trượt ra khỏi môi “Nhi thần đối với phụ hoàng không có bất mãn hoặc chán ghét. “
Cho dù có từng bị Hoàng đế lợi dụng, hắn cũng không có cảm giác phẫn uất hay ủy khuất gì cho lắm. Hắn chưa từng có bất cứ kỳ vọng nào đối với Hoàng đế, tất cũng không có khả năng vì những việc làm của Hoàng đế mà sinh ra cảm giác gì.
Suy cho cùng, ngoại trừ có mối liên hệ huyết mạch của thân thể này ra, Hoàng đế với hắn vốn không hề có quan hệ nào khác.
Đã không để tâm, tất nhiên cũng sẽ không nói đến đối xử tệ bạc hay không tốt.
Huống hồ, Vinh Khô minh bạch, đế vương vô tình, người bị lợi dụng rồi vứt bỏ đi, không chỉ một mình hắn.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tinh tế của thanh niên, Hoàng đế cũng không vì lời nói lạnh nhạt của Vinh Khô mà thở ra nhẹ nhõm. Ngược lại, trong lòng chỉ cảm giác như đang nổi từng đợt sóng rì rầm mà lan dần ra thành đau đớn ẩn nhẫn đến mức không thể chịu nổi.
“A, vậy sao? Y thản nhiên hỏi lại.
Vinh Khô dán sát mặt mình vào lòng bàn tay ấm áp, cảm giác thực thoải mái, khiến hắn theo bản năng mà cọ cọ “Phụ hoàng coi như là người đối với nhi thần tốt nhất. . .đi”
Tất nhiên, Phó Hòa Cẩn, cả Thân Văn Bân cũng rất quan tâm đến hắn. Nhưng là vài năm trở lại đây, Hoàng đế gần như ngăn cách liên hệ giữa hắn với bọn họ.
Hắn sẽ không khiên cưỡng bất cứ cái gì, sở tác sở vi của Hoàng đế, mặc kệ là xuất phát từ tâm tư gì, phần quan tâm kia cung quy là chân thực, hơn nữa một năm qua, Hoàng đế đối với càng lúc càng dung túng hơn.
Cho dù hắn cũng không cần lắm hảo ý của người khác, nhưng phân tình này, hắn vẫn sẽ nhớ kỹ.
Hoàng đế lúc này mới khẽ cười, đột nhiên cúi đầu, để trán tựa vào trán Vinh Khô, nhẹ giọng nói “Vẫn chưa đủ hảo. . .” lời nói kế tiếp, có chút hàm hồ “Yên tâm, ta nhất định sẽ kiếm được người chữa khỏi mắt ngươi.”
Mơ hồ hiểu được Hoàng đế mới sáng sớm vì sao lại bất thường như vậy, Vinh Khô cụp mi mắt, bình tĩnh mở miệng “Mắt, trị không hết cũng chẳng sao cả.”
Ánh sáng nếu như đã chói mắt như thế, chi bằng không cần đến.
Hắn nghĩ, bản thân có lẽ thích hợp với hắc ám hơn.
Hoàng đế đột nhiên dụng lực xiết lấy thắt lưng Vinh Khô, giận dữ “Trẫm tuyệt không để ngươi như vậy cả đời!”
Không hẳn chỉ bởi vì đau lòng, mà còn vì một tia hi vọng ích kỷ trong tâm.
Chỉ có chữa khỏi mắt, có lẽ Vinh Khô mới không tự mình dần dần sa vào thế giới hắc ám kia, chìm sâu vào nó đến mức không thể thoát ra. Để hắn nhìn thấy trần thế này tốt đẹp thế nào, có thể hắn, sẽ không đối với chính mình, đối với kẻ khác vô động vu trung2 như vậy nữa.
• • •
“Phụ hoàng rốt cuộc muốn nhi thần như thế nào?” Vinh Khô thần tình khó hiểu, bất giác hỏi thành lời.
Từ cái lần cùng nhau nói chuyện trên thuyền, về sau hắn càng lúc càng quen việc nói hoặc hỏi ra những lời trong lòng.
Hoàng đế cười khẽ, nhìn xuống tiệp mao nhè nhẹ chớp của người nọ “Mặc kệ ta muốn cái gì, trước hết chữa trị ánh mắt của ngươi cho hảo đã.”
Vinh Khô nghe xong, khẽ mím môi.
Ngón tay dừng lại trên mi mắt của Vinh Khô, nhẹ nhàng xoa lướt, Hoàng đế nói tiếp “Đôi mắt Vinh Khô, là ánh mắt kiền tịnh3 lại vừa xinh đẹp nhất mà ta từng thấy, nếu cứ để mù như vậy, thật sự rất tiếc.”
Lời vừa nói ra, Vinh Khô nhịn không được nở nụ cười, không phải nụ cười nhàn nhạt lúc bình thường, mà là cái cười hé miệng, như thực sự rất buồn cười.
“Cười cái gì?”
Một lúc lâu, Vinh Khô mới dần dần thu lại nụ cười, hơi hơi nghiêng đầu “Lời nói phụ hoàng thật thú vị.” hắn không rõ đôi mắt mình có đẹp thật hay không, nhưng lại biết, kiền tịnh kia, với hắn cho đến tận bây giờ, cũng không có chút liên hệ nào.
“Nga?”
“Lãnh huyết, hờ hững, táo bạo, đối với người cùng mọi thứ đều vô động vu trung, không có lòng thương hại hay đồng tình mà người bình thường nên có. . .” Vinh Khô nhàn nhạt nói “Bọn họ nói nhi thần trong tâm có bệnh, hơn nữa bệnh thật sự rất nghiêm rọng, sớm hay muôn cũng sẽ có ngày nguy hại đến kẻ khác, cho nên phải nhanh chóng mà nhốt nhi thần lại.”
. . .chỉ là, đến tận cùng, nữ nhân hiền lành kia đã dùng mọi biện pháp, kiên trì mà lưu hắn lại.
Tâm Hoàng đế cứng đờ, đáy mắt thoáng hiện sát ý, nhưng cuối cùng lại nhẹ nhàng hôn xuống gương mặt Vinh Khô, một nụ hôn kỳ tinh tế lại cực ôn nhu.
Lời nói của Vinh Khô chợt ngừng lại, có chút xuất thần.
Xúc cảm trên mặt không xa lạ, nhưng ngẫu nhiên đôi lúc hắn lại cảm thấy cảm giác mềm mại lại ấm áp này, kỳ thật cũng rất thoải mái.
“Y giả nhân tâm4, đại phu nói Vinh Khô như thế, nhất định là dong y5. Ngươi về sau không cần bận tâm. . .” Hoàng đế trầm giọng “Ngươi là Lý Thân Vương tôn quý nhất Đại Hạ quốc ta, kẻ nào dám phỉ báng ngươi, trẫm nhất định không buông tha hắn.”
Hoàng đế rõ ràng cảm giác được, trên người Vinh Khô có bí mật gì đó. Ít nhất y chưa từng nghe có người nào nói những lời này. Nhưng những lời đó đã là vết thương trong lòng Vinh Khô, y không muốn truy vấn.
Cứ như vậy đi. . .
Hoàng đế ôm lấy Vinh Khô, âm thầm nghĩ. . .
Cứ như vậy mà ở cạnh hắn, từ từ dùng ấm áp mà khỏa lấp đi trái tim tịch mịch của hắn.
Đúng thế, Vinh Khô quả thực rất tịch mịch.
• • •
Đợi đến khi dùng xong ngọ thiện, Vinh Khô rốt cuộc cũng gặp được quỷ y.
Từng nghe nói quỷ ý tính tình bất định, hỉ nộ khó dò. Hắn chỉ ngồi tại chỗ quan sát một chút, đã hoàn toàn hiểu hết tính tình lão nhân này có bao nhiêu cổ quái.
“Lão phu đã bảo rồi, mắt của hắn không có cách nào chữa khỏi!” Quỷ y qua loa xem bệnh Vinh Khô, không chút ngần ngại đuổi người ra khỏi cửa “Lão phu có việc, đừng có ngăn cản lão phu!”
Nét mặt Hoàng đế thoáng trầm xuống, lạnh lùng đứng ở cửa, ngăn lại lối đi của quỷ y.
“Ngươi!” Quỷ y võ công không cao, đã quen dụng độc, nhưng đối với nam nhân bá đạo này lại không có cách nào, lúc này chẳng thể làm gì được mà chỉ có thể trợn mắt nhìn, tức giận đến chòm râu hoa râm cũng vểnh lên.
Vinh Khô im lặng mà ngồi trên ghế. . . hắn đã sớm tiên liệu tình huống như vậy, trong lòng bình tĩnh như nhất đàm tử thủy.
Giằng co hồi lâu, quỷ y bỗng nhiên bỏ cuộc mà thở dài, ngữ khí không tốt nói “Nếu có thể tìm được một vị dược, lão phu có lẽ nắm chắc được năm phần thành công. . .”
“Dược gì!” Hoàng đế cơ hồi truy vấn ngay lập tức.
Quỷ y liếc mắt nhìn đối phương một cái, lời nói khinh thường “Hoàng tuyền thảo.” dứt lời, thừa dịp Hoàng đế ngây người chốc lát mà vòng qua cực nhanh, chuồn mất không thấy bóng dáng đâu.
Hoàng tuyền thảo ven Hoàng tuyền lộ, danh như ý nghĩa, chỉ có kẻ phải đến Hoàng tuyền, mới có khả năng hái được vị thảo dược này.
Hoàng tuyền thảo tất nhiên không phải thật sự sinh trưởng ở dưới Hoàng tuyền, cổ thư có ghi, thứ này sinh trưởng rất nhiều ở vách đá Huyết Trì.
Vinh Khô tự hiểu trong lòng, Huyết trì chính là dưới dốc núi tọa cao sơn ở ngoại thành Trọng Hoa, bên trong đại khái là cấu thành từ loại vật chất như nham tương6.
Đừng nói hắn không tin nơi đó có thực vật gì đó có khả năng sinh trưởng, mà dù có đi nữa, cũng không có ai có khả năng xuống đó rồi có thể sống sót trở về.
• • •
Hoàng đế sau đó không nhắc lại nữa.
Cái này có lẽ, nên bỏ cuộc đi!
Vinh Khô không biết Hoàng đế còn có an bài nào khác không, bọn họ vẫn ở lại Vô Lượng Tự, không rời đi. Cứ như vậy mà yên lặng đợi ba ngày.
Ngày hôm đó, có người không đếm xỉa đến thị vệ ngăn cản mà hò hét xông vào tiểu viện bọn họ.
“Các ngươi khinh người quá đáng, dám nhốt lão phu trong phòng, thực sự là vô pháp vô thiên7!”
Giọng lão đầu rất lớn, nói chuyện trung khí mười phần.
Vinh Khô nghe xong, cảm thấy có chút hảo ngoạn “Tiên sinh, gia phụ hôm nay không có ở đây, ngài. . .nếu được cứ ở đây đợi một lát đi?”
Quỷ y trừng mắt nhìn thanh niên, thấy bộ dáng đối phương vân đạm phong khinh, lại đảo mắt thêm một vòng, chẳng thấy bóng dáng Hoàng đế đâu, nhất thời có chút nổi giận, nặng nề hừ một tiếng rồi dậm chân rời đi.
Ước chừng sau nửa cánh giờ, Hoàng đế không biết từ nơi nào trở về.
“Vinh Khô.”
Dương quang hạ ngọ, chiếu rọi làm người ta có chút lười biếng. Vinh Khô có chút buồn ngủ, vô ý thức hừ một tiếng “Ân”, liền sau đó loáng thoáng nghe thấy giọng cười khẽ của Hoàng đế.
“Tuy là ngươi không tin phật, nhưng ta có nghe nói. . .” Hoàng đế tùy ý nói “Bồ tát ở Vô Lượng Tự rất linh thiêng, nếu thành tâm cầu nguyện, sẽ có thể thực hiện.”
Vinh Khô chẳng ừ chẳng hử, chỉ mơ hồ nghĩ nghĩ, chẳng lẽ ngay cả Hoàng đế cũng tin vào loại ký thác giả dối hư ảo như vậy?
“Trẫm chỉ có một nguyện vọng. . .” Hoàng đế nhìn vào gương mặt Vinh Khô đến xuất thần, mấy ngày nay lúc lễ phật, y đã suy nghĩ rất nhiều, cũng minh bạch không ít “Ta chỉ có một ý nghĩ, Vinh Khô có muốn biết không?”
Vinh Khô cưỡng ép bản thân thanh tỉnh “Cái gì?”
Hoàng đế không nói nữa, chỉ chăm chú nhìn thật lâu vào gương mặt Vinh Khô, cẩn thận mà khắc tạc từng chút từng chút trên mặt. Y luôn luôn suy nghĩ, hài tử này tuyệt vọng đến cả tâm cũng chết đi, là do hắn đã bị quá nhều thương tổn nặng nề, mới có thể hoàn toàn cách ly mình khỏi thế giới này.
“Duy nhĩ vô thương8.”
Hoàng đế cười nhạt mà nhìn Vinh Khô bất ngờ trừng lớn mắt, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lành lạnh của đối phương.
Sai lầm qua đi không có khả năng vãn hồi, cho nên tương lai, y tuyệt đối không bao giờ để người này chịu dù chỉ là một chút thương tổn nào nữa.
. . . dù cho, Vinh Khô vẫn cứ tiếp tục vô pháp cảm thụ đi nữa.
_______________
1 Tẫn khả bễ nghễ thiên hạ : cực kỳ bễ nghễ (nhìn một cách kiêu ngạo) với thiên hạ
2 Vô động vu trung : thờ ơ, hờ hững không chút động lòng, không chút cảm động
3 Kiền tịnh : cực kỳ sạch, kiền là sạch, tịnh cũng là sạch (bao hàm ý trong sạch, thanh sạch, rất tịnh), nên từ này ám chỉ cực kỳ sạch (về mọi nghĩa)
4 Y giả nhân tâm : thầy thuốc luôn có lòng nhân (từ ái, nhân từ)
5 Dong y : dong = vô dụng, dong y là thầy thuốc vô dụng, nói theo nôm na là lang băm
6 Nham tương : nham thạch nóng chảy
7 Vô pháp vô thiên : không có pháp không nhìn trời, tức là chẳng coi ai ra gì, coi trời bằng vung (= =|| ảnh là Hoàng đế mà, pháp trong tay ảnh chứ ai)
8 Duy nhĩ vô thương : chỉ cần một mình ngươi không bị thương tổn gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook