Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
-
Chương 62: Nhân hậu rộng lượng
Edited by Bà Còm in s2.truyenhd.com
Nếu chỉ là hộ vệ của phủ Triệu Vương chứng minh Triệu Bách hộ kia chưa từng rời đi một bước, Tần Vương phi còn có thể nghĩ cách phủi sự tình ra khỏi tay mình một cách sạch sẽ, nhưng khổ nỗi ma ma đã nói còn có các hộ vệ của Vương phi và Công chúa khác cũng có thể làm chứng, Tần Vương phi rốt cuộc không duy trì được sắc mặt trấn định. Hung ác nhìn chằm chằm nha hoàn đang run bần bật hồi lâu, Vi thị hít vào một hơi thật sâu, “Xảy ra loại sự tình này đều là ta quản thúc vô phương. Tam đệ muội yên tâm, tất nhiên ta sẽ cho đệ muội một lời giải thích.”
“Giải thích thì không cần.”
Cho dù Triệu Vương Phi mới nhập kinh không lâu nhưng bà vẫn biết rành mạch, người hôm nay đứng chủ mưu việc này chỉ có thể là mấy Quận vương Quận chúa của phủ Tần Vương. Vì thế bà hơi mỉm cười không để bụng nói: “Chỉ hy vọng Nhị tẩu chỉnh đốn đàng hoàng đám người trêи dưới trong phủ. Chúng ta đều là thân trục lý, chuyện này ta sẽ giấu cho qua, nhưng nếu rơi vào tay người khác mà làm lớn chuyện lên thì sẽ thành một trò cười. 'Dưỡng không giáo, người thân có lỗi', từ xưa đến nay đều là đạo lý này.”
(Trục lí: chị em bạn dâu)
“Tam đệ muội nói đúng.”
Đổi lại là ngày thường, Tần Vương phi đâu bao giờ chịu không duyên cớ tự nhiên bị người mắng xéo như vậy, nhưng hiện tại cho dù tức giận đến lỗ mũi bốc khói nhưng chỉ có thể cố gắng cười làm lành. Sau khi phân phó hai bà tử lập tức kéo nha hoàn kia xuống, Tần Vương phi lạnh lùng nhìn thoáng qua Chương Hàm nói: “Đợi lát nữa tra hỏi rõ ràng việc này, ta sẽ sai người xin lỗi Chương cô nương!”
Cho dù biết mình đã đắc tội toàn gia của Tần Vương, nhưng bất luận là vụ lần trước hay vụ hôm nay, nếu cứ ẩn nhẫn thì tất nhiên chính là mình lập tức bị xui xẻo, do đó Chương Hàm đối mặt với câu nói mang theo cảnh cáo của Tần Vương phi vẫn cứ làm như "mắt điếc tai ngơ", nhún gối hành lễ không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: “Vương phi nói quá lời. Việc này tuy nhắm vào tiểu nữ, nhưng hiện giờ tiểu nữ cũng chẳng bị tổn hại gì, không dám nhận hai chữ 'Xin lỗi' của Vương phi. Nhưng nếu có người lợi dụng vụ này mang ý đồ gây rối ly gián cốt nhục Thiên gia, vậy thì không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.”
Lời này lại làm Tần Vương phi nghẹn đầy một bụng. Nếu Chương Hàm thật sự chỉ là một dân nữ cũng liền thôi, đằng này người ta ở tại phủ Võ Ninh Hầu Cố gia. Cố Trường Phong vừa được thả ra từ chiếu ngục không bao lâu thì ngay cả Đằng Xuân và toàn bộ Cẩm Y Vệ đều bị sụp đổ, Cố gia mặc dù bớt đi một Uy Ninh Hầu nhưng thanh thế vẫn chưa tổn hại bao nhiêu. Tần Vương phủ và Cố gia lại có thù oán, nếu Vi thị mình đây thật muốn đối phó với Chương Hàm, việc này sẽ biến thành Tần Vương phủ có tâm tính kế Triệu Vương phủ và Cố gia. Huống chi, mấy chữ "Ly gián cốt nhục Thiên gia" hiển nhiên là ám chỉ kẻ đứng sau lưng muốn khiến Tần Vương và Triệu Vương không nhìn nhau, tội danh này Vi thị không thể nào gánh nổi! Vì thế, Vi thị chỉ có thể nhịn xuống cục tức này, không nói hai lời liền xoay người phất tay áo bỏ đi.
Bởi vì sự kiện này mà Triệu Vương Phi và Công chúa Gia Hưng đều sớm cáo từ, Tần Vương phi miễn cưỡng nói vài câu giữ lại cho có lệ, sau đó phân phó Thế tử phu nhân Ngô thị đại diện phủ Tần Vương đưa người ra tận nhị môn. Ngô thị có phụ thân chỉ là một ngoại quan tứ phẩm, xưa nay không được Tần Vương phi cho sắc mặt tốt, người cũng giống như cái hũ nút, đưa người tới nhị môn chỉ ấp úng nói vài câu bèn không biết nói gì hơn. Sau khi Triệu Vương Phi y lễ cáo từ xong bèn nói với Công chúa Gia Hưng và Chương Hàm: “Thập nhị nương, Chương cô nương, dù sao cũng tiện đường, ta đưa hai người một đoạn.”
Biết Triệu Vương Phi chắc hẳn có chuyện muốn nói, Công chúa Gia Hưng lập tức lôi kéo Chương Hàm cười đáp: “Được, chúng ta ngồi nhờ xe Tam tẩu một đoạn đường!”
Chương Hàm thoáng nhìn Triệu Phá Quân đứng hầu bên cạnh xe Triệu Vương Phi, thấy hắn khoanh tay cúi đầu nhìn không thấy sắc mặt thế nào, nàng liền thu hồi ánh mắt đi theo Công chúa Gia Hưng cùng lên phượng kiệu của Triệu Vương Phi. Vốn tưởng rằng xe này tất nhiên bên ngoài đơn giản bên trong xa hoa, lại không ngờ được bên trong cũng giống y như bên ngoài, không hề có bất kỳ trang trí gì, mấy đệm dựa đều không mới không cũ, nhuyễn tháp sơn son càng cho thấy đã sơn qua vài lần. Ngay cả Công chúa Gia Hưng sau khi lên xe cũng nhịn không được chậc lưỡi thở dài: “Tam tẩu, tính tình tiết kiệm của tẩu đến khi nào mới có thể sửa?”
“Tam ca muội nhìn qua bổng lộc không ít, điền trang thu vào coi như cũng khá, nhưng rốt cuộc vẫn luôn chinh chiến ở Bắc địa. Triều đình tuy có thưởng công và trợ cấp cho các tướng sĩ, nhưng đối với gia quyến bọn họ thì chút bạc này thật như 'muối bỏ biển', khó tránh khỏi phải cần trợ cấp thêm không ít.” Triệu Vương Phi không chút dè chừng trần tình một câu, lúc này mới nhìn Chương Hàm ôn hòa hỏi, “Chương cô nương có khúc mắc gì với người của phủ Tần Vương phải không?”
Chương Hàm biết sau chuyện lần này thì Triệu Vương Phi tất nhiên muốn hỏi thẳng chi tiết, vậy mà lời hỏi ra thật sự rất khách khí, nàng cúi người đáp: “Hồi bẩm Vương phi, việc này không thể nói là có khúc mắc, thật ra...”
“Thật ra trước đó ở chùa Long Phúc, lão Nhị và lão Ngũ của phủ Tần Vương không chút nào màng tới thể diện, ngang nhiên xông vào quấy rối tịnh xá nơi đang làm pháp sự cho Nhị cô thái thái!”
Công chúa Gia Hưng lập tức thay Chương Hàm nói chuyện, đem vụ xảy ra hôm đó thuật lại từ đầu đến cuối. Tuy Công chúa không đích thân chứng kiến nhưng đã kỹ càng tỉ mỉ dò hỏi qua Sở mụ mụ, sau khi bao biện làm thay giải thích rõ ràng xong, Công chúa Gia Hưng giận dữ nhận xét: “Tất nhiên là chủ ý của thằng nhãi Trần Thiện Thông béo như heo kia! Trước giờ chỉ biết thằng khó ưa này tính tình táo bạo, nhưng không ngờ lại có tâm địa ngoan độc đến thế! Hắn chẳng những muốn huỷ hoại thanh danh Hàm muội muội, rõ ràng còn muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Ai chẳng biết Nhị ca có lòng nghi ngờ rất nghiêm trọng, lúc trước khi ở trong quân, bởi vì nửa mộng nửa tỉnh nhận thấy bên cạnh có người liền lập tức rút kiếm giết một vệ sĩ trung thành và tận tâm!”
“Vương phi, những ân oán này đều do tiểu nữ mà thành, chẳng những làm Triệu đại ca suýt nữa gặp tai bay vạ gió, lại còn suýt liên lụy tới phủ Triệu Vương. Nếu không phải khi ở trong chùa tiểu nữ hành sự quá cực đoan, chắc hẳn cũng không đến mức như thế...”
Thấy Chương Hàm không màng đây là trong xe ngựa định đứng dậy hành lễ, Triệu Vương Phi lập tức kéo nàng ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi nói: “Việc này trách không được cô nương, muốn trách cũng chỉ có thể trách người có tâm tư ác độc. Chỉ là hôm nay việc này lan truyền ra đối với cô nương cũng không có chỗ tốt, ta cũng không thể lên tiếng giải thích gì được cho cô nương. Thôi thì vậy đi, lần này trêи người cô nương có hiếu lại không thể từ chối lời mời của Tần Vương phi, lần sau ta đưa thϊế͙p͙ mời hai người cùng mấy tỷ muội Cố gia, đơn giản cứ để Cố gia ra mặt từ chối. Vậy thì sau đó sẽ không có ai tiện ra mặt mời mọc ồn ào vậy nữa.”
Công chúa Gia Hưng nghe vậy ánh mắt sáng lên, lại có chút do dự nói: “Nhưng đây chẳng phải là dẹp qua mặt mũi của Tam tẩu?”
“Mặt mũi quan trọng, hay là Chương cô nương có thể được một thời gian thanh tịnh quan trọng hơn?”
Triệu Vương Phi thấy Chương Hàm vừa mừng vừa ngạc nhiên lại một lần nữa bái tạ, bà cười nói, “Một cô nương tốt như vậy, thay vì cứ phải không thể từ chối mà lo lắng đề phòng ra bên ngoài dự tiệc gặp khách, còn không bằng ở nhà tránh thoát những chuyện phiền lòng do hiện giờ quyền quý tụ tập trong kinh mang tới.”
Xe ngựa tiến vào phố Uy Vũ, cuối cùng dừng lại trước cửa Tây của phủ Võ Ninh Hầu, Công chúa Gia Hưng lôi kéo Chương Hàm lưu luyến không rời cáo từ Triệu Vương Phi. Đang định xuống xe thì Triệu Vương Phi đột nhiên gọi lại Chương Hàm, sau đó từ trêи cổ tay tháo xuống một chiếc vòng bạch ngọc, mỉm cười đeo vào tay Chương Hàm.
“Hôm nay lần đầu gặp nhau, xem như đây là quà gặp mặt nhé.”
Chương Hàm đang muốn từ chối thì Công chúa Gia Hưng ở bên cạnh cười nói: “Tam tẩu không thể bất công như vậy, có thứ tốt liền quên luôn muội!”
“Muội nha, đã gả cho người mà vẫn như thế!” Triệu Vương Phi không nhịn được bật cười. Tùy tay từ bên cạnh lấy ra một hộp nhỏ đưa qua nói, “Đây là thuốc ho trước khi vào kinh ta bảo vị đại phu đã từng chăm sóc tiểu Tứ điều chế, rất hữu hiệu đối với trẻ con. Muội cứ giữ lấy lo trước khỏi hoạ cũng tốt.”
Vật như vậy thì đối với Công chúa Gia Hưng so với kim ngọc càng quý trọng hơn. Nàng vội vàng coi như trân bảo gắt gao ôm vào ngực giống như sợ Triệu Vương Phi thu hồi. Đợi xuống xe xong nàng lại cầm tay Chương Hàm đứng yên tại chỗ nhìn theo một hàng ngựa xe của Triệu Vương Phi dần dần đi xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
“May mắn hôm nay chúng ta có Tam tẩu bên cạnh!”
Chương Hàm nghe vậy trong lòng cũng cảm khái vạn phần. Trách không được Triệu Vương Phi nổi tiếng có hiền danh, ngay cả Cố phu nhân cũng kiếm không ra chuyện gì để soi mói. Hóa ra bà lại là một người hành sự khoan dung rộng lượng đến thế!
Hãy vào wA.tt.pA.d đọc truyện này
Trở lại Ninh An Các, Thái phu nhân dĩ nhiên không thiếu hỏi về yến tiệc ở phủ Tần Vương. Chương Hàm còn chưa kịp giấu giếm thì Công chúa Gia Hưng đã ở trước mặt Trương Kỳ gọn gàng dứt khoát thuật lại toàn bộ sự tình không thể tưởng tượng được xảy ra trong bữa tiệc, sau đó kéo tay Chương Hàm khoe: “Lão tổ tông, cho nên mới nói 'Cát nhân tự có thiên tướng'. Hàm muội muội chẳng những hóa giải được nguy hiểm, còn được Tam tẩu cho lễ gặp mặt.”
Thái phu nhân âm thầm kinh hãi Lạc Xuyên Quận vương lại ngoan độc đến thế. Thấy Chương Hàm có chút ngượng ngùng, bà cười nói: “Đây đâu phải chỉ vì 'Cát nhân tự có thiên tướng', cũng nhờ Hàm nhi trong lòng không có ɖu͙ƈ niệm, vì thế mới không đến mức trúng bẫy rập.” Thấy Công chúa Gia Hưng liên tục gật đầu, Thái phu nhân lại thêm một câu, “Tuy nhiên ít nhiều gì cũng nhờ có Thập nhị nương, nếu không phải hai con đi cùng với nhau, Hàm nhi cũng đâu thể tự động chạy đến gặp Triệu Vương Phi tùy tiện báo cáo, vụ hôm nay cũng sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy. Nói tới nói lui, vụ này tính kế không thành đều phải nhờ Tần Vương phi mời con nữa đấy!”
“Lão tổ tông, ngài đừng khen con! Con mà nghe khen sẽ nhịn không được lập tức đắc ý vênh váo ngay đó nhe!”
Trương Kỳ thấy Thái phu nhân ôm Công chúa Gia Hưng cười thành một đoàn, nhịn không được liếc Chương Hàm một cái, trong lòng sinh ra cảm giác nghĩ mà sợ. Mãi đến khi cùng Chương Hàm trở về dãy phòng phía Đông, nàng mới cầm tay Chương Hàm thật chặt, nghĩ thầm muốn nói vài câu an ủi nhưng cố tình một chữ cũng nói không nên lời. Chương Hàm làm sao không biết Trương Kỳ suy nghĩ gì, mỉm cười lôi kéo người đến bên giường ngồi xuống.
“Không có việc gì đâu, ta đây không phải vẫn rất tốt?”
Trương Kỳ biết các nha hoàn đều ở bên ngoài không dám tiến vào, im lặng một hồi lâu, nàng mới nhỏ giọng trở về cách xưng hô cũ: “Có đôi khi muội nhịn không được ngẫm nghĩ, nếu không có muội, ngược lại người 'thay mận đổi đào' là tỷ, có lẽ sẽ không phát sinh nhiều vấn đề ùn ùn kéo tới không dứt như vậy...”
Lời còn chưa nói xong, Trương Kỳ cảm thấy trán bị cốc nhẹ một cái, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Chương Hàm giận dữ trừng mắt lườm mình: “Muội nên nói may mà nhờ có muội, nếu không ta phải từ bỏ phụ mẫu thân sinh và huynh đệ để nhận giặc làm cha!”
“Tỷ tỷ...”
Chương Hàm vòng tay ôm Trương Kỳ vào lòng, hồi lâu mới mở miệng: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, đây là số mệnh của mỗi người. Dù sao cũng đã đến kinh thành, hiện giờ có thời gian thì nên suy nghĩ cho tương lai mới đúng.”
Nói tới đây, nàng liền buông lỏng tay ra, cười tủm tỉm nhìn Trương Kỳ hỏi: “Nhưng thật ra chuyện của muội và Tứ biểu ca ra sao rồi?”
“Cái... cái gì ra sao?”
Thấy Trương Kỳ lập tức mặt đỏ tới tận mang tai, Chương Hàm nhịn không được bật cười: “Muội chưa từng thử qua xem Thái phu nhân nghĩ thế nào, nhìn coi bà có ý muốn thân càng thêm thân hay không à?”
“Muội... muội...”
Trương Kỳ lúng ta lúng túng vô cùng, bên ngoài truyền vào tiếng Phương Thảo: “Đại tiểu thư, Hàm cô nương, bên ngoài Tứ thiếu gia sai người mang về cung hoa trong cung vừa mới ban thưởng, Bạch Chỉ tỷ tỷ tự mình cầm đến đây.”
Vừa dứt lời, Bạch Chỉ liền vén mành vào phòng, cười đưa một hộp nhỏ đến trước mắt Trương Kỳ và Chương Hàm: “Ngày Tết sắp tới, đây là Tứ thiếu gia được ban thưởng, cố ý tặng cho các tỷ muội mỗi người một phần. Đây là phần của Đại tiểu thư và Hàm cô nương.”
Trương Kỳ ngơ ngẩn nhận lấy, chờ Bạch Chỉ đi rồi mới mở hộp ra, vừa thấy vật bên trong nàng lại càng ngây ngốc. Ngoài một đôi cung hoa đỏ thẫm là một đôi màu phỉ thúy, chính là màu sắc nàng đã từng nói với huynh ấy là mình yêu thích nhất. Cầm lên đôi cung hoa màu phỉ thúy, nhìn sắc màu tươi thắm trông thật mê người -- màu đỏ thẫm xưa nay thuộc về những thiên kim tiểu thư đài các chân chính, ngay cả màu xanh lục này trước đó cũng là màu sắc nàng mơ ước mà không thể nào có được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook