Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 32: Giao tình thế gia

Edited by Bà Còm in s2.truyenhd.com

Phủ Lục An Hầu ở giao điểm của phố Hộ Bộ và hẻm Hỏa Ngõa, khoảng cách đến Ngũ Thành Binh Mã tư và Thượng Nguyên huyện nha không xa. Lục An Hầu Vương Nguyên quá cố vốn theo đương kim Hoàng đế đánh Đông dẹp Bắc, sau khi Hoàng đế đăng cơ liên tiếp dẫn đại quân đi tiên phong Bắc chinh. Sau lần đầu tiên Bắc chinh hồi triều liền được sắc phong Lục An Hầu, ban cho tòa Lục An Hầu phủ.

Vị Hầu gia này trời sinh tính tình hào sảng, thích nhất uống rượu, không thích quá cứng rắn ước thúc cấp dưới, vài lần bị Ngự sử buộc tội nhưng Hoàng đế đều rộng rãi cho qua, khi tạ thế được truy phong Hứa Quốc công. Hiện giờ trưởng tử Vương Thành tập tước Lục An Hầu, hắn và Cố Chấn gần như bị mất phụ thân cùng một lúc, phụng chỉ tập tước cũng cùng một lúc. Chỉ là Vương Thành lớn hơn Cố Chấn vài tuổi, trước khi tang phụ đã thành thân, tuy chưa có nhi nữ nhưng phía dưới còn ba đệ đệ. Lần này mừng sinh nhật chính là Vương Quảng nhỏ nhất chỉ mới bốn tuổi, lúc Vương Nguyên qua đời hắn được một tuổi mà thôi. Hiện giờ tang kỳ vừa xong, Vương Thành muốn an ủi mẫu thân nên tổ chức khá đình đám.

Đằng trước Vương Thành đích thân tiếp đón khách nam, phía sau Lục An Hầu phu nhân Lữ thị ở nhị môn nghênh đón các nữ quyến cáo mệnh. Thái phu nhân dẫn theo Cố Ngọc Trương Kỳ và Chương Hàm vừa xuống xe ngựa, lập tức thấy Lữ thị cười tủm tỉm tiến lên chào đón, nhún gối hành lễ xong bèn nói: “Còn tưởng rằng chỉ là Võ Ninh Hầu phu nhân tham dự, không ngờ lại kinh động đến Thái phu nhân. Nếu ngài sớm sai người đến báo một tiếng, mẫu thân nhất định muốn ở chỗ này nghênh đón ngài.”

“Chính là ta sợ nhà các con nhiều tục lễ mới lén lút lại đây, kinh động mẫu thân con làm gì?” Thấy Lữ thị muốn sai người đi thông báo Lục An Hầu Thái phu nhân, Thái phu nhân vội vàng xua tay, nghiêm mặt bảo, “Nghe nói mẫu thân con hiện giờ gầy ốm rất nhiều, ta đến thăm nàng là chuyện đương nhiên, không cần lễ nghĩa nhiều như vậy.”

Cố Ngọc mang theo Trương Kỳ và Chương Hàm tiến lên hành lễ, Lữ thị cuống quít nâng lên, lôi kéo Trương Kỳ và Chương Hàm nhìn ngắm không ngừng. Thái phu nhân mỉm cười giới thiệu: “Ngọc nhi thì con đã biết rồi, hai đứa này con chưa gặp qua, một là ngoại tôn nữ của ta, một là muội muội kết nghĩa của ngoại tôn nữ. Nói đúng ra trêи người tụi nó có hiếu không nên dẫn đi gặp khách, nhưng nghĩ các muội muội của con đều gả xa, bên người mẫu thân con bốn đứa đều là nhi tử, mẫu thân con sẽ không có ai nói chuyện, ta mới mang hai đứa tới đây để mẫu thân con giải buồn. Ta phải nói trước, không được để cho hai đứa nó gặp ai khác đâu đấy!”

“Vâng vâng vâng, Thái phu nhân đã dặn dò kỹ lưỡng như vậy, tiểu nữ nhất định nhớ kỹ!”

Lục An Hầu phu nhân Lữ thị cũng là người lanh lợi, lập tức kêu hai ma ma đứng đây thay thế tiếp khách, còn mình đích thân đi trước dẫn đường, vẫn không quên cười nói bắt chuyện với Trương Kỳ và Chương Hàm. Đến khi quẹo vào một con đường nhỏ đi vào chính phòng, Lữ thị sai một bà tử đi trước bẩm báo rồi nói: “Cũng may ngài nhớ thương mẫu thân, mấy năm nay mẫu thân tinh thần sa sút, người khác đều không kiên nhẫn qua lại. Có ngài an ủivài câu hy vọng có thể giải quyết.”

Đoàn người đã tới bên ngoài chính phòng, sớm có nha đầu vén cao màn cửa đứng chờ. Lữ thị đích thân đưa Thái phu nhân vào cửa, thấy một nha đầu đang dìu bà bà ra nghênh đón liền cười nói: “Nương, xin đừng trách con, là Thái phu nhân muốn đích thân tới thăm ngài, lại không cho con nhanh chóng thông báo một tiếng.”

“Làm gì mà quá để ý lễ nghĩa như vậy!”

Thái phu nhân biết trong lúc để tang cho trượng phu, Lục An Hầu Thái phu nhân gần như không ra khỏi cửa. Tuy nói giao tình của hai nhà không hề nông chút nào, nhưng bà là trưởng bối mà cứ tự nhiên tới cửa thì không hợp lý. Hôm nay qua một thời gian gặp lại, thấy Lục An Hầu Thái phu nhân Thôi thị tóc đã điểm bạc người không sức sống, so với ba năm trước đâu chỉ già đi mười tuổi, bà không khỏi cả kinh vội vàng thốt lên: “Sao lại tiều tụy thành cái dạng này?”

“Thẩm mẫu!”

Lúc trước Lục An Hầu Vương Nguyên cùng Uy Ninh Hầu và Võ Ninh Hầu là bằng hữu huynh đệ ngang hàng, bởi vì lớn tuổi hơn nên được hai huynh đệ Cố gia xưng hô Đại ca, thường xuyên qua lại. Thôi thị cũng thường đến thăm hai nhà Hầu phủ bèn theo Vương Nguyên gọi Thái phu nhân là thẩm mẫu. Lúc này thấy Thái phu nhân nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, Thôi thị nhịn không được nắm chặt tay Thái phu nhân, nước mắt lại trào ra.

Chính mình tang tử không bao lâu sau thì Thôi thị liền tang phu, khi ấy Thái phu nhân khổ sở thế nào nên dĩ nhiên hiểu được nỗi thương tâm của Thôi thị. Nhưng rốt cuộc Thái phu nhân trải qua mưa gió nhiều hơn, trước đó đã gánh chịu nỗi đau tang phu nên dần dần cũng chịu đựng được. Lúc này thấy Thôi thị thương cảm vội cười an ủi: “Xem ngươi kìa, đã là mẫu thân của bốn nhi tử mà vẫn giống như trước. Hôm nay là tiểu Tứ nhà ngươi ăn sinh nhật, đừng thương tâm nữa! Ngoại trừ Ngọc nhi, ta còn mang theo hai hài tử ngươi chưa gặp qua. Ngọc nhi, Du nhi, Hàm nhi, hãy tới chào hỏi Lục An Hầu Thái phu nhân!”

Thôi thị hơi sửng sốt, thấy Cố Ngọc mang theo hai thiếu nữ lạ mặt tiến lên hành lễ với mình, hai thiếu nữ đều mặc xiêm y đơn giản không màu, Thôi thị nhớ tới trước đó truyền đến tin tức ấu nữ của Thái phu nhân đã qua đời, tức khắc bừng tỉnh ngộ ra. Biết được Thái phu nhân đầu tiên tang phu, sau đó trưởng tử và ấu nữ đều không còn, thế mà nhìn bình tĩnh hơn mình nhiều, Thôi thị không khỏi sinh ra vài phần hổ thẹn, lập tức tiến lên đỡ người dậy. Cố Ngọc thì Thôi thị đã gặp qua nhiều lần nên chỉ cười hỏi thăm vài câu, sau đó lôi kéo Trương Kỳ và Chương Hàm ngó trái ngó phải, đặc biệt là Chương Hàm duyên dáng yêu kiều giống như 'phù dung xuất thủy' càng làm Thôi thị khen không dứt miệng. Nghe giới thiệu đây là dưỡng nữ được Cố phu nhân dạy dỗ nhiều năm, Thôi thị thật sự kinh ngạc -- nhìn ngôn hành cử chỉ của hai người, rõ ràng nữ nhi thân sinh mà lại hoàn toàn so không được với dưỡng nữ!

Lữ thị thấy bà bà không uể oải ỉu xìu giống khi trước, trong lòng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Đưa Thái phu nhân và Thôi thị vào phòng, Lữ thị cười nói một lúc rồi cáo lui ra ngoài tiếp đón khách khứa. Thấy Lữ thị đi rồi, Thái phu nhân mới ôn tồn khuyên Thôi thị: “Cũng may ngươi có tức phụ nhi giỏi giang chủ trì trong ngoài, nếu không ngươi cứ mệt mỏi như thế, người ngoài nếu biết thì thông cảm ngươi thương tâm quá độ, người không biết thì cho rằng nhi tử và tức phụ bất hiếu bố trí sau lưng ngươi! Phải biết ngươi còn có ba nhi tử chưa thành thân, ngươi là mẫu thân thì phải biết sống vì nhi tử, đã đến lúc vực dậy tinh thần! Nếu lỡ ngươi xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ muốn tiểu nhi tử của ngươi dựa vào trưởng huynh trưởng tẩu mà sống qua ngày? Cho dù bọn họ tốt đến mấy thì ngày rộng tháng dài đâu thể nào lo được chu toàn như mẫu thân ngươi đây!”

Thôi thị từ khi ở góa đã không chịu gặp khách, người mẫu gia ở xa cũng không có khả năng khuyên nhủ. Hiện giờ nghe được Thái phu nhân răn dạy một trận, Thôi thị nghĩ đến ba năm qua mình thương tâm rất nhiều nên có chút xem nhẹ tiểu nhi tử trong tã lót dần dần lớn lên, không khỏi nảy sinh bất an trong lòng, kêu một tiếng 'Thẩm' rồi nghẹn ngào nói không ra lời.

Chương Hàm đứng bên cạnh thấy Thái phu nhân đã trách cứ xong bèn an ủi Thôi thị vài câu, sau đó đảo khách thành chủ phân phó người múc nước hầu hạ Thôi thị rửa mặt, Cố Ngọc và Trương Kỳ đều có chút sững sờ. Chương Hàm lại nghĩ đến một mặt khác, nàng nghe Cố phu nhân nói qua Cố gia và phủ Lục An Hầu có chút giao tình, không ngờ được giao tình giữa hai nhà lại sâu đến nỗi Thái phu nhân có thể thân thiết răn dạy Lục An Hầu Thái phu nhân giống con cháu trong nhà như vậy!

“Thái phu nhân, Nhị gia Tam gia Tứ gia đồng loạt tới thỉnh an Uy Ninh Hầu Thái phu nhân.”

Sau khi hai nhi tử của Thái phu nhân đều được phong Hầu, hơn nữa trong cung còn có Cố Thục Phi, Hoàng đế vốn định truy phong vong phu của Thái phu nhân làm Quốc công. Thế nhưng Thái phu nhân cùng huynh đệ Cố Trường Hưng và Cố Trường Phong thương lượng hồi lâu, rốt cuộc tự mình dâng tấu lời lẽ khiêm tốn, xin được nương theo Đại phòng của Cố gia, vì thế mọi người đều xưng bà là Uy Ninh Hầu Thái phu nhân. Lúc này nghe được thanh âm bẩm báo bên ngoài, Thái phu nhân liền cười nói: “Ngày lễ ngày tết cũng thường thấy mấy đứa nhỏ nhà các ngươi, chỉ là tiểu Tứ thì từ hôm đầy năm đến nay mới gặp được.”

Hai nhà qua lại rất thân thiết nên Cố Ngọc chỉ đứng dậy chứ không cần tránh lui, Chương Hàm và Trương Kỳ dĩ nhiên cũng thuận thế đứng dậy. Thấy ba người tiến vào, đi đầu là hai thiếu niên một người khoảng mười lăm mười sáu, một người khoảng mười ba mười bốn, ước chừng cách nhau hai tuổi, còn người đi cuối cùng hiển nhiên là Vương Quảng vừa tròn bốn tuổi nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật hôm nay. Vương Quảng trắng trẻo mập mạp ngây thơ chất phác, lúc dập đầu hành lễ nhìn hết sức đáng yêu.

“Ôi trời, lúc trước lễ trăng tròn ta nhớ rõ bộ dáng béo núng nính của hắn, hiện giờ càng ngày càng làm cho người ta thích!” Thái phu nhân mừng như vớ được vàng, vội vàng vẫy tay gọi Vương Quảng lại gần hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, cứ tấm tắc mãi không ngừng. Một lúc lâu Thái phu nhân mới chịu nới lỏng vòng tay hướng về phía Thôi thị nói, “Nhìn hắn ta liền nhớ tới tôn nhi Trân ca, hiện giờ ngươi đang rảnh rỗi, nên luôn mang theo hắn bên người mới đúng.”

Thái phu nhân thấy Thôi thị cúi đầu xưng vâng, lại kêu đích thứ tử Vương Hạ và thứ tam tử Vương Lịch đến trước mặt hỏi han đã đọc sách nào, cưỡi ngựa bắn cung ra sao. Người khác chỉ cho rằng Thái phu nhân đối xử như con cháu trong nhà, Chương Hàm thì không khỏi có chút kinh ngạc, thấy Trương Kỳ cũng thỉnh thoảng trộm liếc hai người kia, nàng đột nhiên nghĩ đến hôm qua Trương Kỳ mới bày tỏ nỗi lòng với Thái phu nhân không muốn làm Vương phi, nàng lập tức nghĩ tới có thể Thái phu nhân đang tính đến khả năng kết thân đối với hai vị thiếu niên họ Vương này.

Hai nhà qua lại thân thiết, chẳng lẽ Thái phu nhân nhìn trúng đích thứ tử của nhà họ Vương?

“Thái phu nhân, Hoài Viễn Hầu phu nhân và Định Viễn Hầu phu nhân đã tới, đằng trước còn có bốn năm vị cáo mệnh công hầu bá. Phu nhân muốn hỏi Thái phu nhân có rảnh, nếu có thể thì xin mời đến Triều Hoa Đường ngồi cùng các vị cáo mệnh!”

Thôi thị nghe vậy vốn dĩ không muốn đi, nhưng thấy Thái phu nhân nhướng mắt nhìn mình, nhớ tới bản thân chỉ mới bốn mươi, nếu thật sự không chịu gặp ai thì mai này hôn sự của ba nhi tử đâu thể tất cả đều ném cho trưởng tức, cuối cùng vẫn đứng dậy. Thái phu nhân nghe thông truyền liền hiểu ý, cũng cười đứng lên nói: “Hiện giờ ta rất ít khi ra cửa, có nhiều người đã lâu không gặp, hôm nay sẵn dịp theo ngươi ra chào hỏi. Còn về phần mấy đứa nhỏ, Ngọc nhi theo ta ra phía trước, Du nhi và Hàm nhi đang giữ hiếu đi ra gặp mặt khách không tiện. Hai đứa lần đầu tiên ra cửa, cứ đi dạo trong hậu hoa viên nhà ngươi là được.”

Thái phu nhân nguyện ý đi cùng, Thôi thị dĩ nhiên rất cao hứng, nghĩ tới trong nhà không có nữ nhi, trưởng tức lại bận rộn không rời chân được, Thôi thị liền phân phó Vương Hạ ở chỗ này chiếu cố, còn mình thì dắt tay Vương Quảng dẫn theo Vương Lịch cùng ra đằng trước. Thấy đoàn người đã kéo nhau rời khỏi phòng, Vương Hạ bèn cười nói: “Nhị vị muội muội, hậu hoa viên từ cửa sau phòng này đi ra không xa, mời theo ta.”

Thái phu nhân mang theo Lại mụ mụ để lại Sở mụ mụ, có thêm Tống mụ mụ và mấy nha đầu đi theo, dĩ nhiên không lo lắng người khác bàn tán là hẹn hò riêng tư gì. Trương Kỳ nghĩ đến hành động rêu rao của Uy Ninh Hầu Cố Chấn, lại nhìn Vương Hạ ôn tồn lễ độ tức khắc sinh ra vài phần hảo cảm, nhún người thi lễ xong liền đáp ứng.

Chương Hàm đi ngay sau lưng Trương Kỳ, thấy bộ điệu Trương Kỳ như vậy đâu còn có gì không rõ. Nhưng nhớ tới lời dặn dò quá sức không thể tưởng tượng kia của Triệu Phá Quân, chẳng lẽ ngay lúc này nàng lại đi nhắc nhở Trương Kỳ phủ Lục An Hầu có lẽ sẽ gặp họa bất trắc?

Tống mụ mụ quan sát nãy giờ cũng mơ hồ nhận ra vấn đề, lợi dụng cơ hội không ai để ý liền tìm cớ kéo Chương Hàm tụt lại phía sau vài bước thấp giọng hỏi: “Thái phu nhân có ý gì thế?”

Chương Hàm nhướng mày mỉa mai: “Mụ mụ hỏi sai người rồi, Thái phu nhân có ý gì làm sao ta biết?”

Tống mụ mụ nghe vậy khựng lại, sau đó cười lạnh: “Nếu Thái phu nhân thực sự có ý tác hợp thì thật ra cũng môn đăng hộ đối, thế nhưng chỉ sợ lão gia không cách gì cao hứng nổi. Đại tiểu thư tất nhiên không sao, nhưng ngươi đừng quên ngươi còn có nương và đệ đệ!”

“Không tốn công Tống mụ mụ nhắc nhở!”

Nghĩ đến mẫu thân và đệ đệ nơi Quy Đức xa xôi, Chương Hàm nhịn không được hít vào một hơi thật sâu. Còn chưa đi được vài bước thì một bà tử bỗng nhiên từ phía sau vội vàng chạy đến: “Nhị thiếu gia, bên ngoài có Tri Vương điện hạ và Triệu Vương Thế tử tới phủ!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương