Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
-
Chương 134: Vội Trở Về
Tháng sáu đúng là thời tiết nóng nhất trong năm, đặc biệt trên quan đạo bụi đất bay đầy trời tầm mắt không gì che chắn.
Ngồi trên lưng ngựa phơi nắng một đường phi nhanh, không cách gì trốn khỏi cái nóng cũng không thể ẩn thân, y phục trên người hết khô lại ướt, ướt lại khô, dính nhớp vào người muốn bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu.
Nhưng đối với phụ tử Chương gia, tất cả khó chịu này đều không sao cả, từ khi biết được tin tức khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ khổ sở biến thành thứ yếu.
Ngay giữa trưa là thời điểm nóng nhất, ở ngoài huyện Giang Đô sau khi dùng cơm trong trạm dịch Thiệu Bá, người khác đều thừa dịp tranh thủ ngả lưng một lát, còn Chương Thịnh xách một thùng nước giếng cho phụ thân rửa mặt.
Thấy quanh mình không có ai lai vãng, rốt cuộc hắn khắc chế không được hung hăng nói: "Đây là chuyện khỉ gió gì thế này, đang êm đẹp sao muội muội lại sắp thành Thế tử phi?"
Chương Phong cúi đầu, sắc mặt cũng có chút đen xì.
Tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ gia đình ông trước giờ không hề muốn dính vào thì nay đã đến.
Khi tin tức kia truyền tới trong quân, người khác tất nhiên cười vang đến chúc mừng, nhưng ông và nhi tử lại chẳng thể nào cao hứng nổi.
Chỉ riêng về vấn đề môn đăng hộ đối, trước đây bọn họ ngay cả khi Cố gia cầu hôn Chương Hàm cho Cố Minh, ông là phụ thân đã thẳng thừng từ chối ngay, huống chi Triệu Vương Thế tử còn là hậu duệ quý tộc? Tề đại phi ngẫu, tương lai nếu nữ nhi gặp phải chuyện gì khó khăn, bọn họ thấp cổ bé miệng như vậy làm sao bảo hộ được con bé?
"Không thể chấp nhận, đây thật sự là quá đáng! Nếu không, hãy bảo muội muội giả bệnh từ chối hôn sự? Hay là con giả ngây giả dại làm ầm ĩ một phen..." Chương Thịnh thuận miệng nói ra hai chủ ý, ngay sau đó chính mình cũng cảm thấy chủ ý này thực sự quá xuẩn ngốc, tức khắc nhịn không được ôm đầu ngồi bệt dưới đất, lung tung vò rối đầu tóc bám đầy bụi đường và mồ hôi.
Cuối cùng hắn bực bội la lên, "Thật là, trước đó không có một chút phòng ngừa nào, bây giờ ngay cả một kế sách ứng đối cũng tìm không ra!"
"Chuyện tới nước này chỉ có thể đi một bước tính một bước." Chương Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi, khi đứng lên vỗ vai Chương Thịnh một cái rồi chậm rãi nói, "Xem ra lời thề nguyện con phát ra thời điểm đến Cố gia phải lo mà thực hiện một cách nghiêm túc, vậy thì tương lai mới có thể bảo hộ Hàm nhi...!Ông trời thật đúng là thích chơi khăm nhà chúng ta!"
Nhìn phụ thân không quay đầu lại đi về phòng nghỉ tạm, Chương Thịnh nhớ tới bộ dáng trông có vẻ phúc hậu và vô hại của Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu nhưng lại khó có thể khiến người hiểu được vị này đang suy nghĩ điều gì.
So sánh với tính tình hào sảng của Đông An Quận vương Trần Thiện Gia, Chương Thịnh nhịn không được thở dài một hơi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vì sao lại là Triệu Vương Thế tử...!Nếu là Đông An Quận vương thì ta đâu cần lo lắng như vậy...!Ai cũng nói vị Thế tử kia là con mọt sách, nhưng ta thấy coi bộ hắn không phải là người dễ đối phó!"
Xuất phát từ huyện Giang Đô, ngồi thuyền qua sông là đến Trấn Giang, cách Nam Kinh chỉ còn hai trăm dặm.
Mặc dù phụ tử Chương gia ước mong được mọc cánh bay vào kinh thành, nhưng đồng hành với bọn họ còn có Đông An Quận vương Trần Thiện Gia cũng đi trước một bước vào kinh sớm hơn đoàn quân khải hoàn, bọn họ chỉ có thể nhẫn nại tìm nơi ngủ trọ ở trạm dịch bên ngoài huyện Trấn Giang.
Đợi sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, một hàng hơn mười người đổi ngựa xuất phát.
Rốt cuộc vào giờ Thân đã tới được cửa kinh thành.
Trong khi phải ngừng ngựa chờ kiểm tra nhập kinh, Đông An Quận vương Trần Thiện Gia nhìn lướt qua phụ tử Chương gia, đột nhiên mở miệng nói: "Chương Phong, Chương Thịnh, nghĩ đến các vị trong lòng đều vô cùng nôn nóng, ta không giữ lại.
Sau khi vào thành, các vị lập tức đi Cố gia gặp Chương cô nương...!À, thuận tiện thay ta hỏi thăm tẩu tử tương lai!"
Trần Thiện Gia ân cần như thế khiến Chương Thịnh cực kỳ vui mừng, không đợi phụ thân phản ứng, hắn vẫn ngồi trên ngựa lập tức chắp tay nói: "Đa tạ Quận vương săn sóc, thuộc hạ cùng cha xin cáo từ!"
Nói xong lời này, Chương Thịnh vươn tay giữ chặt dây cương tọa kỵ dưới thân Chương Phong, nhỏ giọng nói thầm chúng ta phải tận dụng thời cơ hiếm có, sau đó thúc bụng ngựa đầu tàu gương mẫu phóng đi trước.
Chương Phong sợ nhi tử tính tình lỗ mãng từ nhỏ đùng đùng chạy đến Cố gia gây họa, vội hướng về phía Trần Thiện Gia thi lễ rồi mau chóng giục ngựa đuổi theo.
Phụ tử hai người vừa đi, Trần Thiện Gia thấy đám quân sĩ vừa mới thẩm tra đối chiếu giấy thông hành hốt hoảng ào lại, hắn tức giận xua tay cho lui, chính mình nhẹ nhàng vung vẩy dây cương.
Không ngờ vị Chương cô nương kia sắp sửa trở thành đại tẩu của mình...!Thế giới này thật kỳ diệu!
Lần thứ hai đến kinh thành, Chương Thịnh đã quen thuộc đường xá, giục ngựa phi tứ tung ngang dọc khắp đường phố quanh co lòng vòng trong kinh thành, chốc lát đã tìm được phố Uy Vũ, lập tức dừng lại trước phủ Võ Ninh Hầu.
Hắn hấp tấp ra lệnh cho người gác cổng mặt mày nghi hoặc chạy ra đón: "Thay ta thông báo một tiếng, ta là Bách hộ Chương Thịnh trong đội hộ vệ của Triệu Vương, hôm nay tới gặp muội muội!"
Nghe lời nói chẳng ra đầu ra đuôi như thế, người gác cổng tức khắc ngây ngẩn đâu hiểu con khỉ gì.
Cũng may Chương Phong chỉ chậm nửa bước so với nhi tử, lập tức nhảy xuống ngựa mỉm cười chắp tay nói với người gác cổng: "Làm phiền vị tiểu ca này thông báo một tiếng, hai cha con ta là phụ huynh của Chương cô nương sống nhờ trong phủ, trải qua mấy ngày đường hôm nay mới vừa từ Liêu Đông đến kinh thành, cho nên đặc biệt tới cửa thăm nàng."
"À, hóa ra là người nhà của Chương cô nương!"
Người gác cổng bừng tỉnh hiểu ra, quan sát phụ tử Chương gia một lát rồi nhanh như chớp chạy vào phủ.
Lúc này, Chương Phong mới nhìn Chương Thịnh mặt mày ngượng ngùng nhỏ giọng trách mắng: "Cho dù khẩn trương lo lắng cho muội muội cũng đâu thể nói năng bộp chộp cộc lốc như ngươi.
Người ta biết được không chừng còn chê cười chúng ta nhà giàu mới nổi không ra thể thống gì!"
"Vâng vâng vâng, con biết rồi, sau này con nhất định sửa còn không được sao?" Miệng nói như thế nhưng người thì ngồi trên lưng ngựa nôn nóng duỗi dài cổ nhìn vào phủ quan sát.
Mãi đến khi phụ thân lại cho hắn một ánh mắt sắc bén, hắn mới thật sự không còn cách nào chỉ có thể nhảy xuống ngựa, trời nóng quá nên xăn hết hai tay áo lên thật cao, trên mặt trên cổ đều mồ hôi nhễ nhại.
Chỉ trong chốc lát, người gác cổng đưa một người từ bên trong ra, không phải Cố Tuyền còn là ai? Cố Tuyền kinh ngạc nhìn phụ tử Chương gia phong trần mệt mỏi, chợt cười nói: "Chương gia và Chương công tử chắc hẳn ngựa không ngừng vó một đường vất vả chạy lại đây? Hiện giờ Chương cô nương đã chuyển tới Hồi Phương Các của Đông phủ, sống một mình một viện, các vị đến thăm cũng tiện hơn.
Tuy nhiên, ngay lúc này có lẽ vị Thẩm cô cô trong cung đang giáo tập lễ nghi, tại hạ sẽ sai người đi trước thông bẩm một tiếng.
Nếu nhị vị không ngại, mời vào rửa mặt thay đổi y phục?"
Không đợi Chương Thịnh nói ra lời gì không nên, Chương Phong liền gật đầu đồng ý: "Tốt quá, làm phiền Cố quản sự."
Mặc dù Chương Thịnh chẳng quan tâm vào mấy chuyện rửa ráy mất thời gian như vậy, nhưng phụ thân đã đáp ứng rồi, hắn chỉ có thể nhẫn nại đi theo Cố Tuyền vào phủ.
Tới một gian viện nhỏ bên hông, nghe Cố Tuyền còn định phân phó người nấu nước tắm gội, rốt cuộc hắn không thể tiếp tục kiên nhẫn, trực tiếp gạt đi: "Cố quản sự, không cần nhiêu khê như vậy, chúng ta ở phía Bắc đã quen dùng nước tuyết lau người.
Trời nóng đến thế cứ để ta tự xách vài thùng nước giếng xối một cái là xong."
"Tại hạ sẽ kêu người chuẩn bị hai bộ y phục." Cố Tuyền ước lượng số đo của hai cha con, đoán chừng không sai biệt lắm với ni tấc của Cố Trường Phong, bèn gật đầu xoay người rời đi tìm y phục cũ cho hai người.
Chương Thịnh không muốn lại nghe phụ thân giáo huấn, nhanh chóng cởi ra bộ y phục xám xịt dính đầy bụi đất và mồ hôi, hai ba bước đi tới bên giếng nhẹ nhàng kéo lên thùng nước, sảng khoái dội ào một cái lên thân người đang ở trần khiến Chương Thịnh nhìn thấy phải lắc đầu.
Nhưng ông cũng không muốn ở trước mặt người Cố gia răn dạy nhi tử, ngẫm nghĩ đến chuyện Cố Tuyền vừa mới lộ ra Chương Hàm đã dọn đến Đông phủ, chợt nhớ Cố gia còn sắp cho ra một vị Vương phi là Đại tiểu thư phủ Uy Ninh Hầu, tức khắc minh bạch nguyên do có sự an bài này.
Ngẫm nghĩ một hồi, đầu óc của ông bay đến trên người thê tử và ấu tử nơi Bảo Định phủ xa xôi.
Cũng không biết cọc hôn sự này sẽ làm ở đâu.
Nghe nói Triệu Vương Thế tử ở kinh thành rất nhiều năm, mà mới đây Tần Vương Thế tử cũng thành hôn ở kinh thành, nếu thế chưa chắc có thể hồi Bảo Định phủ.
Triệu Vương lần này tất nhiên phải vào kinh báo tin chiến thắng dâng lên tù binh, nhưng Triệu Vương Phi chắc không thể vứt bỏ nội vụ ở vương phủ rút thân tới đây.
Hơn nữa, chuyến này phủ Triệu Vương không phải chỉ có một cọc hôn sự của Triệu Vương Thế tử, ba nhi tử khác đều liên tiếp chuẩn bị thành thân.
Nhưng hôn sự mà thiếu bà mẫu, ngày sau Chương Hàm theo Triệu Vương Thế tử trở lại Bảo Định phủ, không khỏi sẽ có một tầng trời sinh ngăn cách với bà bà.
Còn nữa, không biết thê tử và ấu tử có thể chạy tới hay không...!
"Ôi!"
Thở dài thì thở dài, nhưng khi Chương Phong và Chương Thịnh trước sau dùng nước giếng qua loa tắm rửa một chút rồi thay đổi y phục tiến đến Đông phủ, trên mặt Chương Thịnh đã che giấu rất tốt sự nôn nóng và bất an.
Dọc theo con đường thẳng tắp tiến vào nhị môn, hai người phát hiện trên đường không thấy bóng dáng một ai, nhìn vừa vắng vẻ lại an tĩnh.
Cố Tuyền đi bên cạnh giải thích: "Nơi này vốn là chỗ ở của Tam thiếu gia, nhưng từ khi Tam thiếu gia và Nhị tiểu thư cùng Lý di nương trước sau trở về quê quán, người hầu hạ nơi này đa số đều đi theo.
Thái phu nhân phân phó không cần an bài quá nhiều người để tránh ồn ào quấy nhiễu quý nhân."
Chương Phong có chút cứng ngắt gật gật đầu.
Tới rồi gian viện thứ hai, Cố Tuyền ngừng lại nâng tay nói: "Nơi này tại hạ không tiện đi vào, mời Chương gia và Chương công tử tự vào thôi."
"Đa tạ Cố quản sự."
Chương Phong nén xuống cảm xúc kích động trong lòng, chắp tay chào rồi vào đại sảnh.
Tầm mắt vừa mới quen được với ánh sáng biến hóa, ông liền thấy hình bóng quen thuộc của nữ nhi, môi nhịn không được nhẹ nhàng mấp máy một chút.
Nhưng Chương Thịnh bên cạnh ông lại không kiềm chế được, ba bước cũng thành hai bước xông lên phía trước vội vội vàng vàng hỏi: "Muội muội vẫn khỏe chứ? Sao thấy hình như đã gầy đi rồi?"
"Muội đương nhiên khỏe." Tâm tình Chương Hàm tràn đầy cảm xúc ly biệt trùng phùng bị một câu của Chương Thịnh khiến nỗi nghẹn ngào bay mất không còn thấy tăm hơi, vừa tức giận vừa buồn cười gắt, "Đại ca chỉ nói hươu nói vượn, cả ngày muội sống trong cẩm y ngọc thực, sao có thể gầy? Nhưng coi ca kìa, suốt ngày chỉ biết tranh cường háo thắng, trên người lại thêm vài vết sẹo chứ gì? Nghe nói Đại ca còn tự động xin ra trận làm mồi nhử, thật có năng lực quá nhỉ, ngay cả sinh tử đều không quan tâm!"
Nói xong lời này, thấy Chương Thịnh xấu hổ rụt đầu không hề hé răng, Chương Hàm chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên tình cảnh khi còn nhỏ cả ngày truy bắt Đại ca nghịch ngợm gây sự, bỗng nhiên có chút ngây ngẩn.
Khi đó mười lần như một nàng đều lôi Chương Thịnh ra giáo huấn đến máu chó phun đầy đầu, Đại ca thì luôn giáp mặt ừ ừ à à nhưng sau lưng vẫn chứng nào tật nấy, hiện giờ nhiều năm trôi qua thế mà cũng giống y như xưa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook