Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
-
Chương 7: Hệ thống (2)
Trần Ngọc Lâm nhìn quanh, không có ai, coi như vụ nãy giờ không bị phát hiện, chốc đi quét dọn hiện trường một chút là xong. Sau đó hắn lấy lại cái áo, hơi rách rưới một chút do bị chừng nửa tá dao nhọn đâm xuyên qua. Trần Ngọc Lâm niệm:
" Khôi phục."
Lập tức sau đó, cái áo của hắn toàn bộ hồi phục lại như trước. Thậm chí đất cát bụi bẩn cũng bị tẩy sạch đi.
"Khôi Phục" là một kĩ năng mà hắn lấy được từ Hệ Thống. Kĩ Năng này cùng với "Giám Định" là hai kĩ năng được ban tặng trong gói quà Tân Thủ. Kĩ năng này có thể khôi phục nguyên trạng của mọi vật thể tùy theo ý thích. Từ sinh vật, thực vật cho đến đồ vật. Có điều để tác dụng được lên sinh vật sống cần một cấp độ cực kỳ cao, tạm thời hắn chưa thể đạt tới được.
Nghe nói khi mà Khôi Phục lên cấp độ tối đa, tức là chừng cấp 5000, thì thậm chí có thể hồi sinh người chết. Nhưng tạm thời hiện tại thì hắn chỉ khôi phục nguyên trạng của mấy vật phẩm vô tri vô giác như quần áo thôi.
Có điều Trần Ngọc Lâm cũng không cần đến kĩ năng này để hồi phục chính mình. Hắn đưa tay lên sờ sờ mũi, cái mũi bị gãy do bị cái đuôi con Manticore đập vào vừa nãy đã khôi phục. Không phải do kĩ năng "Khôi Phục" mà là nhờ huyết thống ma cà rồng của hắn.
Lại nói về huyết mạch Ma Cà Rồng, Trần Ngọc Lâm vẫn cảm thấy kì quái. Còn nhớ hắn từng nói qua về vụ tai nạn mấy năm trước không? Theo như hắn phân tích có thể hắn có được loại huyết mạch này từ hồi đó, có điều là nó không hoàn toàn hiển thị ra thôi. Phải mãi đến khi hắn được Hệ Thống phụ gia, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mới kích hoạt huyết mạch được.
Kế đó, hắn dùng một Thẻ Bài nâng cấp huyết mạch Ma Cà Rồng, từ chủng loài bình thường lên thành chủng Thuần Huyết. Cũng không hiểu tại sao hắn lại có thêm một danh hiệu "Quý Tộc: Tử Tước" nữa. Cơ mà cá nhân hắn chẳng thấy hắn giống một quý tộc gì hết.
Trần Ngọc Lâm đi về lại khu trại sau khi thu dọn hiện trường. Không phức tạp lắm vì chỉ phái thu lại mấy con dao bị con Mantiro bắn ra. Gọi là dao nhưng thực ra nó là một loại dai độc bắn ra từ đuôi, nhưng hình dạng thì lại giống hệt như một con chọc tiết lợn.
Lúc này cả đám đang bàn bạc xem nên tổ chức trò chơi gì cho buổi đêm. Trần Ngọc Lâm nghe loáng thoáng thấy mấy con giời đang có định tổ chức cái gọi là "Trò chơi can đảm". Đại khái hình như là cả lũ sẽ phân thành nhóm hai người và phải tìm đường đi đến một đích đến nào đó xuyên qua khu rừng. Cơ mà trò này bị gạt phắt đi bởi cô Phương vì 1, Không có đủ đèn pin và hai là không thể đi dạo trong rừng lúc tối trời được.
Dù thế, hắn nghĩ là lý do chính đáng hơn là cô Phương rất sợ ma.
Trần Ngọc Lâm không có hứng thú lắm. Đối với hắn mấy trò chơi can đảm kiểu này chơi cũng như không. Trong bóng đêm thị lực con người giảm mạnh, nhưng thị lực của ma cà rồng thậm chí còn tốt hơn cả vào ban ngày nữa. Thành ra rừng ban đêm với hắn cũng không khác gì ban ngày.
Có chăng là ban đêm ở đây có một vài thứ quái dị gì đó thôi. Mặc dù hắn nhìn không rõ lắm nhưng chắc cùng lắm là yêu tinh linh quái gì đó. Như hồi chiều ở cái hồ này hắn loáng thoáng nhìn thấy cái gì đó nửa giống một bãi dầu nổi, nửa giống một đám tảo biển trồi trên mặt nước. Nhưng cái lúc đó cả lũ ngồi cạnh hắn chẳng ai nhìn thấy gì hết.
Cô Phương nhìn Trần Ngọc Lâm hỏi:
" Lâm. Em có thấy thầy Tuấn đâu không?!"
Trần Ngọc Lâm lắc đầu:
" Không. Thầy Tuấn kêu em đi loanh quanh nhặt thêm củi, sau đấy thầy đi đâu rồi. Em còn tưởng là thầy quay lại cơ, thầy không quay lại ạ!?"
Để làm chứng, hắn đặt xuống một bó to củi. Thường hắn không thích nói dối, nhưng đây là trường hợp ngoại lệ. Chứ không lẽ nói: " Dạ em có thấy. Thầy bị em đập nát đầu xong thầy hóa thành than cốc bay vào trong không khí rồi. Đây, vật lưu niệm của thầy nè (giơ con dao ra)"?
Nghe thế, người ta sẽ tống hắn vào trại chứ không phải vào tù đâu.
Cô Phương gật đầu. Dù sao cũng đều là người lớn cả rồi, đi đâu một tí cũng là chuyện thường. Trần Ngọc Lâm cười cười chạy vào trong nhà tắm rửa. Nào giờ đánh nhau xong người hắn lấm lem hết cả, vô cùng khó chịu. Trần Ngọc Lâm cảm giác mấy ngày rồi hắn chưa tắm rửa vậy.
Trần Ngọc Lâm đi ra khỏi nhà tắm, thoải mái hơn hẳn. Phòng tắm quả là một trong những phát minh vĩ đại nhất của con người, chỉ đứng sau điều hòa.
Trong lúc hắn đang nằm hưởng thụ cái điều hòa, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhìn đồng hồ cũng không khó để đoán ra sắp sửa tập trung, hắn dù không muốn nhưng vẫn đi ra mở cửa.
Thằng Quân, một trong mấy đứa bạn của hắn dù không khá thân, nói:
" Ê Lâm. Mau đi ra đi, sắp sửa đến phần đốt lửa trại rồi."
Trần Ngọc Lâm thở dài, tắt hết điện đi. Đốt lửa trại về cơ bản là một hoạt động khi mà mỗi nhóm ngồi ở một đống lửa sau đó bắt đầu kể truyện ma. Đương nhiên vụ đó thì chán phèo, phần sau mới lý thú.
Bọn hắn sẽ chơi một trò chơi đại loại kiểu trò đi tìm kho báu. Các thầy cô sẽ chôn kho báu quanh khu này, và cho từng nhóm một đi tìm. Đừng nhìn đây là trong rừng, nhưng không có thú dữ và quanh khu này cũng có nhiều nhóm kiểm lâm hoạt động. Chỉ cần không tự dựng phát rồ lên chạy vào trong mấy hang hốc thì cơ bản là không sao.
Xong phần kể truyện ma, cô giáo Phương nhíu mày tìm một ai đó. Trần Ngọc Lâm đoán là tìm thầy Tuấn bởi vì thầy và cô Phương phụ trách nhóm của hắn. Lúc hắn đi ngang qua cô thấy cô đang lẩm bẩm "Chạy đi đâu rồi", "mất tích" và "cá kho tộ", mặc dù hắn khá chắc là mình nghe nhầm chữ cuối.
Không lo lắm. Nếu thầy Tuấn bị báo là mất tích thì cứ việc nói là hắn không biết gì là xong. Dù sao cũng không ai có thể tìm được thi thể của ổng.
Hệ Thống cười:
[ Đó là một trong những ưu điểm vượt trội của những chủng loài quái vật của Nền Văn Minh Thần Thoại. Ồ, tại sao chứ?! Chúng ta không bao giờ phải lo lắng về việc thu dọn chiến trường, các chất độc tàn dư và ô nhiễm môi trường. Đúng là những con quái vật xanh.]
Trần Ngọc Lâm gật gù:
" Đa tạ, cảm ơn vì thông tin vô dụng."
Hệ Thống hỏi, trong khi đó Trần Ngọc Lâm chờ kết quả phân nhóm:
[ Kí Chủ đã có kế hoạch gì đối với nhiệm vụ lần này chưa? Có cần Hệ Thống cung cấp gợi ý không?]
Trần Ngọc Lâm nhìn lộ tuyến đường đi do thằng nhóm trưởng bốc, cảm thấy vui vẻ. Đây là đường dài nhất và cũng khó khăn nhất. Như thường lệ, vận may của hắn vẫn nát bét như ngày nào.
Sau khi nghe câu hỏi Hệ Thống, hắn gật gù:
" Có vài ý tưởng. Ta không nghĩ là ta cần sự trợ giúp của ngươi đâu. Nói đi, nếu ta cần ngươi gợi ý thì ngươi sẽ hạ điểm thường xuống đúng không?"
" Khôi phục."
Lập tức sau đó, cái áo của hắn toàn bộ hồi phục lại như trước. Thậm chí đất cát bụi bẩn cũng bị tẩy sạch đi.
"Khôi Phục" là một kĩ năng mà hắn lấy được từ Hệ Thống. Kĩ Năng này cùng với "Giám Định" là hai kĩ năng được ban tặng trong gói quà Tân Thủ. Kĩ năng này có thể khôi phục nguyên trạng của mọi vật thể tùy theo ý thích. Từ sinh vật, thực vật cho đến đồ vật. Có điều để tác dụng được lên sinh vật sống cần một cấp độ cực kỳ cao, tạm thời hắn chưa thể đạt tới được.
Nghe nói khi mà Khôi Phục lên cấp độ tối đa, tức là chừng cấp 5000, thì thậm chí có thể hồi sinh người chết. Nhưng tạm thời hiện tại thì hắn chỉ khôi phục nguyên trạng của mấy vật phẩm vô tri vô giác như quần áo thôi.
Có điều Trần Ngọc Lâm cũng không cần đến kĩ năng này để hồi phục chính mình. Hắn đưa tay lên sờ sờ mũi, cái mũi bị gãy do bị cái đuôi con Manticore đập vào vừa nãy đã khôi phục. Không phải do kĩ năng "Khôi Phục" mà là nhờ huyết thống ma cà rồng của hắn.
Lại nói về huyết mạch Ma Cà Rồng, Trần Ngọc Lâm vẫn cảm thấy kì quái. Còn nhớ hắn từng nói qua về vụ tai nạn mấy năm trước không? Theo như hắn phân tích có thể hắn có được loại huyết mạch này từ hồi đó, có điều là nó không hoàn toàn hiển thị ra thôi. Phải mãi đến khi hắn được Hệ Thống phụ gia, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mới kích hoạt huyết mạch được.
Kế đó, hắn dùng một Thẻ Bài nâng cấp huyết mạch Ma Cà Rồng, từ chủng loài bình thường lên thành chủng Thuần Huyết. Cũng không hiểu tại sao hắn lại có thêm một danh hiệu "Quý Tộc: Tử Tước" nữa. Cơ mà cá nhân hắn chẳng thấy hắn giống một quý tộc gì hết.
Trần Ngọc Lâm đi về lại khu trại sau khi thu dọn hiện trường. Không phức tạp lắm vì chỉ phái thu lại mấy con dao bị con Mantiro bắn ra. Gọi là dao nhưng thực ra nó là một loại dai độc bắn ra từ đuôi, nhưng hình dạng thì lại giống hệt như một con chọc tiết lợn.
Lúc này cả đám đang bàn bạc xem nên tổ chức trò chơi gì cho buổi đêm. Trần Ngọc Lâm nghe loáng thoáng thấy mấy con giời đang có định tổ chức cái gọi là "Trò chơi can đảm". Đại khái hình như là cả lũ sẽ phân thành nhóm hai người và phải tìm đường đi đến một đích đến nào đó xuyên qua khu rừng. Cơ mà trò này bị gạt phắt đi bởi cô Phương vì 1, Không có đủ đèn pin và hai là không thể đi dạo trong rừng lúc tối trời được.
Dù thế, hắn nghĩ là lý do chính đáng hơn là cô Phương rất sợ ma.
Trần Ngọc Lâm không có hứng thú lắm. Đối với hắn mấy trò chơi can đảm kiểu này chơi cũng như không. Trong bóng đêm thị lực con người giảm mạnh, nhưng thị lực của ma cà rồng thậm chí còn tốt hơn cả vào ban ngày nữa. Thành ra rừng ban đêm với hắn cũng không khác gì ban ngày.
Có chăng là ban đêm ở đây có một vài thứ quái dị gì đó thôi. Mặc dù hắn nhìn không rõ lắm nhưng chắc cùng lắm là yêu tinh linh quái gì đó. Như hồi chiều ở cái hồ này hắn loáng thoáng nhìn thấy cái gì đó nửa giống một bãi dầu nổi, nửa giống một đám tảo biển trồi trên mặt nước. Nhưng cái lúc đó cả lũ ngồi cạnh hắn chẳng ai nhìn thấy gì hết.
Cô Phương nhìn Trần Ngọc Lâm hỏi:
" Lâm. Em có thấy thầy Tuấn đâu không?!"
Trần Ngọc Lâm lắc đầu:
" Không. Thầy Tuấn kêu em đi loanh quanh nhặt thêm củi, sau đấy thầy đi đâu rồi. Em còn tưởng là thầy quay lại cơ, thầy không quay lại ạ!?"
Để làm chứng, hắn đặt xuống một bó to củi. Thường hắn không thích nói dối, nhưng đây là trường hợp ngoại lệ. Chứ không lẽ nói: " Dạ em có thấy. Thầy bị em đập nát đầu xong thầy hóa thành than cốc bay vào trong không khí rồi. Đây, vật lưu niệm của thầy nè (giơ con dao ra)"?
Nghe thế, người ta sẽ tống hắn vào trại chứ không phải vào tù đâu.
Cô Phương gật đầu. Dù sao cũng đều là người lớn cả rồi, đi đâu một tí cũng là chuyện thường. Trần Ngọc Lâm cười cười chạy vào trong nhà tắm rửa. Nào giờ đánh nhau xong người hắn lấm lem hết cả, vô cùng khó chịu. Trần Ngọc Lâm cảm giác mấy ngày rồi hắn chưa tắm rửa vậy.
Trần Ngọc Lâm đi ra khỏi nhà tắm, thoải mái hơn hẳn. Phòng tắm quả là một trong những phát minh vĩ đại nhất của con người, chỉ đứng sau điều hòa.
Trong lúc hắn đang nằm hưởng thụ cái điều hòa, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhìn đồng hồ cũng không khó để đoán ra sắp sửa tập trung, hắn dù không muốn nhưng vẫn đi ra mở cửa.
Thằng Quân, một trong mấy đứa bạn của hắn dù không khá thân, nói:
" Ê Lâm. Mau đi ra đi, sắp sửa đến phần đốt lửa trại rồi."
Trần Ngọc Lâm thở dài, tắt hết điện đi. Đốt lửa trại về cơ bản là một hoạt động khi mà mỗi nhóm ngồi ở một đống lửa sau đó bắt đầu kể truyện ma. Đương nhiên vụ đó thì chán phèo, phần sau mới lý thú.
Bọn hắn sẽ chơi một trò chơi đại loại kiểu trò đi tìm kho báu. Các thầy cô sẽ chôn kho báu quanh khu này, và cho từng nhóm một đi tìm. Đừng nhìn đây là trong rừng, nhưng không có thú dữ và quanh khu này cũng có nhiều nhóm kiểm lâm hoạt động. Chỉ cần không tự dựng phát rồ lên chạy vào trong mấy hang hốc thì cơ bản là không sao.
Xong phần kể truyện ma, cô giáo Phương nhíu mày tìm một ai đó. Trần Ngọc Lâm đoán là tìm thầy Tuấn bởi vì thầy và cô Phương phụ trách nhóm của hắn. Lúc hắn đi ngang qua cô thấy cô đang lẩm bẩm "Chạy đi đâu rồi", "mất tích" và "cá kho tộ", mặc dù hắn khá chắc là mình nghe nhầm chữ cuối.
Không lo lắm. Nếu thầy Tuấn bị báo là mất tích thì cứ việc nói là hắn không biết gì là xong. Dù sao cũng không ai có thể tìm được thi thể của ổng.
Hệ Thống cười:
[ Đó là một trong những ưu điểm vượt trội của những chủng loài quái vật của Nền Văn Minh Thần Thoại. Ồ, tại sao chứ?! Chúng ta không bao giờ phải lo lắng về việc thu dọn chiến trường, các chất độc tàn dư và ô nhiễm môi trường. Đúng là những con quái vật xanh.]
Trần Ngọc Lâm gật gù:
" Đa tạ, cảm ơn vì thông tin vô dụng."
Hệ Thống hỏi, trong khi đó Trần Ngọc Lâm chờ kết quả phân nhóm:
[ Kí Chủ đã có kế hoạch gì đối với nhiệm vụ lần này chưa? Có cần Hệ Thống cung cấp gợi ý không?]
Trần Ngọc Lâm nhìn lộ tuyến đường đi do thằng nhóm trưởng bốc, cảm thấy vui vẻ. Đây là đường dài nhất và cũng khó khăn nhất. Như thường lệ, vận may của hắn vẫn nát bét như ngày nào.
Sau khi nghe câu hỏi Hệ Thống, hắn gật gù:
" Có vài ý tưởng. Ta không nghĩ là ta cần sự trợ giúp của ngươi đâu. Nói đi, nếu ta cần ngươi gợi ý thì ngươi sẽ hạ điểm thường xuống đúng không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook