Hôn lễ của Trương Khải Huy được cử hành ở biệt thự, tôi lái xe đến cổng biệt thự, vừa chuẩn bị vào đã bị chặn bên ngoài, bảo vệ thực ‘khách khí’ muốn tôi trình thiệp mời. Tôi là loại khách không mời mà đến, đương nhiên sẽ không có thiệp, vì thế được người ta ‘Lễ Phép’ không cho vào cổng. Nhìn căn biệt thự trang hoàng đèn đuốc lộng lẫy, nhìn thấy cổng chính rộng đến chừng 5m, xung quanh còn có vườn cây cối xanh um bao quanh, tôi bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Đã từng sống ở nơi này gần một năm, cánh cổng kia tôi cũng đã ra vào vài trăm lần, hiện giờ lại bị chặn ở ngoài mà không làm được gì. Tôi nhìn con đường bên ngoài biệt thự, một dãy các loại xe sang trọng nối đuối nhau ở hai bên lề đường, đồ sộ vô cùng. Xem ra đêm nay có rất nhiều đại nhân vật xuất hiện ở đây

Tôi đi vòng qua cửa sau, tự cho đây là nơi tuyệt đối quen thuộc, tự cho mình có thể thuận lợi tìm nơi không người để ý mà lẻn vào, sự thực tàn khốc làm tôi không khỏi cười khổ____ nơi này, nơi tưởng chừng ít người chú ý này cũng có một cửa ‘kiểm duyệt’. Xem ra hôm nay không thể gặp được hắn, tôi nghĩ vậy

– “Vương tiên sinh?”. Ngẩng đầu lên thì thấy, a, là Cầm Tả, trong lòng âm thầm vui sướng

– “Cầm Tả!”

– “Tiên sinh trở về khi nào? Thiếu gia nói anh đi Hàn Quốc không bao giờ… quay về nữa”. Nàng vừa mừng vừa sợ, làm tôi hoảng. “Theo tôi đi vào”. Nàng nói. Tôi đi theo nàng, xuyên qua hai cửa ‘kiểm duyệt’ vào đến sân vườn. Thật có ý tứ, bây giờ tôi muốn vào đây còn phải dựa vào sự hỗ trợ của Cầm Tả!

– “Thiếu gia ở bên trong, tiên sinh vào đi. Tôi còn phải đi lo liệu ít việc”. Tôi gật gật đầu, nàng đi rồi

Nhìn xuyên qua cửa sổ, tôi đếm đầu người trong biệt thự, phi phàm náo nhiệt. Nhìn nửa ngày cũng không thấy nhân vật chính đâu. Cửa sổ cách âm phi thường tốt, chỉ thấy người bên trong ghé miệng nói chuyện hấp háy môi chứ không nghe được gì. Tôi không dám đi vào, nên ngồi ở ghế dài trên sân tennis. Nơi này có thể cảm giác được hơi thở của Trương Khải Huy— mỗi lần đánh tennis xong, hắn đều ngồi ở ghế này, vừa uống nước vừa lau mồ hôi, có khi còn chỉnh những động tác sai cho tôi. Tôi thường xuyên không khâm phục hắn, hắn bị tôi xem thường liền tóm lấy tay tôi kéo mạnh, tôi thuận thế ngã vào người hắn, hắn liền dùng khăn mặt quấn cổ tôi, hỏi tôi có phục không…. Siêu bạo lực!— Nhưng đó cũng chỉ là nhớ lại!

Tôi nhìn bốn phía, trên cây treo đầy đèn lồng, còn có cả cây thông trang trí rực rỡ, khuôn viên sáng trưng, đôi khi còn chói mắt. Tôi hít một hơi dài, cúi đầu

Không biết qua bao lâu tôi mới mở mắt ra, thân ảnh trước mắt làm tôi hoảng sợ. Tôi hít thật sâu một hơi nhìn hắn, lễ phục đen thật phù hợp với thân hình khôi ngô tuấn tú của hắn, làm cả người có vẻ hào khí bức người, tư thế oai hùng hiên ngang

– “Em trở về khi nào?”. Câu hỏi cũ nhưng từ miệng hắn thốt lên lạnh đến thấu xương

– “Đặc biệt trở về tham dự hôn lễ của anh”. Tôi thản nhiên cười một chút

Hắn nhíu mày. “Vậy sao còn không vào?”

– “Bên trong nhiều người quá, không khí không tốt”

– “Nga?”. Hắn ngồi xuống cạnh tôi, lòng lại run lên. “Anh nghĩ em đã sống với Kim Tri Nam rồi”. Hắn bình tĩnh nói, tay tôi lại run lên, ngực như có một cỗ buồn hung hăng cắn một phát

– “A!”. Tôi quay đầu sang phải, cắn cắn môi, bất đắc dĩ cười, như vậy phòng chửng còn khó coi hơn khóc

– “Có dự định gì không?”. Hắn chuyển đề tài, lời nói vẫn không gợn sóng

– “Quay về Seoul sống hết cuộc đời”. Tôi tỏ vẻ thoải mái, nhưng thực tế giọng nói lại đang nghẹn ngào

– “Hừ!”. Hắn cười. “Vương Hân, em nghĩ sẽ lừa dối anh được bao lâu? Còn muốn gạt anh bao lâu nữa?”

– “Em gạt anh chuyện gì?”

– “Em hiện tại dám nói không có tình cảm gì với anh không? Không có thì tới làm gì?”. Hắn cao giọng

Nội tâm tôi phun trào nham thạch. “Có thì sao? Không có thì sao? Qua đêm nay anh sẽ thành chồng người khác, còn nói những lời vô nghĩ này làm gì!”

– “Đây đều là em ép anh”. Hắn cũng nổi nóng lên. “Anh tại sao phải kết hôn? Em nghĩ anh yêu cô gái kia sao? Sau khi tiểu tử em xuất hiện anh con mẹ nó không yêu được nữ nhân. Anh kết hôn là để quên em! Em không phải đã từng nói rõ ràng với anh rằng em yêu Kim Tri Nam sao? Vậy trở về làm gì? Đến chúc mừng anh à? Hay vẫn là đến dội gáo nước lã vào anh? Hay là muốn cùng anh ôn lại mộng cũ?”. Hắn gây sự, lòng tôi lại tiến vào đáy cốc. Tôi muốn nói với hắn: em nghĩ thông rồi, em muốn ở bên cạnh anh, lời nói dối trước kia đều đã tổn thương chúng ta, chúng ta một lần nữa bắt đầu đi. Tôi muốn làm hắn từ bỏ cô gái kia, ruồng bỏ mọi thứ nơi này…. Nhưng ý tưởng đó lại quá ngây thơ rồi, hắn không còn khả năng cùng tôi đi chung một con đường, hết thảy đều đã over

Tôi đứng lên, không nhìn hắn. “Được rồi, Trương Khải Huy, chúng ta không còn gì để nói nữa, mau vào đi, bọn họ đang đợi anh”. Âm thanh của tôi rất nhẹ, cố để hắn không nghe được những tuyệt vọng trong nội tâm. Hắn cũng đứng lên, tôi biết hắn một mực nhìn tôi, nhưng tôi không dám nhìn hắn

Tôi quay người lại, thấy cô dâu đi về phía chúng tôi, nữ nhân ở hôn lễ của mình cơ hồ đều trang điểm từ một khuôn mẫu đúc ra, tôi không thấy rõ gương mặt nàng, vội vàng nói một câu: “Quên em đi, hãy đối xử tốt với cô ấy”. Tôi đi qua cô ấy, không dám ngẩng đầu nhìn, từng bước đi khỏi trang viên. Tôi không nghe thấy Trương Khải Huy giới thiệu tôi thế nào với cô dâu, cũng không biết hắn có nói gì không, đầu tôi trống rỗng, đi mãi đến khi rời xa nơi quen thuộc kia, đi rất xa rất xa….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương