Vĩnh Hằng - Rosespy
-
Chương 35
ôi thấy hắn thành thạo thái thịt, sau đó cho các loại gia vị vào. Đại khái tôi chỉ đứng bên cạnh nhìn làm hắn không thoải mái, trực tiếp đẩy tôi ra khỏi bếp. “Hân, chúng ta cùng nấu thử xem, xem có ngon hơn đồ cậu nấu không. Còn không thì cậu ra ngoài phòng khách đi”. Tôi bất khả tư nghị lắc đầu cười
Hắn hoàn thành bữa ăn rất nhanh, sắc hương đều không tồi, nhưng không biết ăn thì thế nào. “Tới phiên cậu”. Hắn sát thủ nói. Tôi nhìn những vật dụng có vẻ thanh đạm trên bếp, nhưng không thể gọi tên, vị trí địa lí cùng cách bố trí của những nguyên liệu đó thật kì dị. Không biết mấy thứ này ăn vào có làm sao không? Tôi buồn bực nửa ngày, may mắn thịt heo và trứng trên khắp thế giới đều giống nhau. Nếu không lại bại dưới tay Hàn Quốc này thì thực mất mặt. Tôi kính cẩn làm gỏi chua ngọt, trứng, canh cá đậu hũ, một ngụm nuốt vào, may mắn còn không làm…. thất vọng chính mình. Gần một năm ở nhà Trương Khải Huy, việc ăn uống đều do Cầm Tả lo liệu, kĩ thuật nấu ăn của tôi cũng bị giáng vài cấp, bây giờ lại cho ra đời rất nhiều món ăn mới lạ có thể dọa được tên Hàn Quốc này. Đồ ăn tôi làm tuy cũng ngon mắt, nhưng bất quá tôi không thể khen ngon. Tôi tự an ủi, mang đồ ăn ra ngoài
Hắn ăn một món tôi làm, lập tức ‘phát biểu cảm nghĩ’. Hoặc là nêm quá tay, hoặc là lửa to quá, lí do thật đầy đủ, tôi không có cơ hội cãi lại. Tay nghề của hắn đúng tiêu chuẩn, tôi nghẹn nửa ngày cũng không tìm ra điểm nào để chê, đành phải im như hũ nút
– “Anh học nấu ăn khi nào?”. Tôi trong lòng rất không phục
– “Ha hả, khi mới tới Trung Quốc tôi liền thích đồ ăn Trung Hoa, hương vị rất ngon, màu sắc lại rất đẹp. So với đồ ăn của người Hàn chúng tôi còn ngon hơn. Nếu cậu hỏi tôi học khi nào thì tôi cũng không còn nhớ rõ thời gian, đại khái là 10 năm trước”. Hắn nhìn tôi nói. 10 năm học nấu ăn, khó trách tay nghề tốt như vậy, tôi cũng bớt ghen tức. Hắn đưa tôi một ly Brandy, sau đó nâng li mỉm cười: “Hân, cảm ơn đã dùng bữa cùng tôi”
Tôi không biết nên nói gì? Cảm tạ hắn sao? Qủa là tuyệt đỉnh khách sáo! Vì thế tôi chỉ chạm cốc rồi một hơi uống cạn. Tối nay, tôi biết tửu lượng mình không cao lắm nhưng vẫn uống thật nhiều, hắn cũng uống không ít. Chúng tôi nói rất nhiều chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì tôi cũng không nhớ
Nặng nề nằm trên sô pha, hắn vặn nhỏ đèn phòng, mở nhạc nhẹ. Không khí hữu tình như vậy làm tôi buồn ngủ, trong đầu chớp lên thân ảnh của Trương Khải Huy, ánh mắt khi tôi rời đi một lần lại một lần xuất hiện trong đầu, đuổi cũng không được. Ngực tôi ngày càng đau, hai mắt bắt đầu ẩm ướt. Kim Tri Nam ngồi bên cạnh, ôm lấy vai tôi, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Tôi ngửa đầu, gối lên sô pha, tận lực không miên man suy nghĩ, nhưng con người nếu uống rượu sẽ không điều khiển được ý chí của mình, một màn quá khứ hiện lên trong mắt tôi ngày càng nhiều… Tôi dùng hai tay che mắt, nắm chặt tóc, nhíu mày. Dần dần một thứ chất lỏng theo khóe mắt trào xuống, đến chính tôi cũng chưa phát hiện ra
Kim Tri Nam lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi. “Hân…. Hân, cậu không sao chứ? Cứ khóc đi, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút”
– “A___”. Tôi rên rỉ một tiếng, ngực hoảng loạn. Brandy có tác dụng lớn như vậy sao? Trước kia đã say nhiều lần nhung không khó chịu như bây giờ. Có lẽ ói ra một chút sẽ dễ chịu hơn, nhưng mỗi khi say rượu tôi không bao giờ ói vì sợ làm ô nhiễm môi trường, lần này cũng không ngoại lệ
Kim Tri Nam ôm tôi, động tác phi thường mềm nhẹ làm người ta thoải mái. Tôi không khỏi vùi đầu vào ngực hắn, cảm nhận tiếng tim hắn đập cùng mùi nước hoa tản mác. Đây là lần tiếp xúc gần gũi thản nhiên nhất từ khi chúng tôi quen biết nhau. Tôi gắt gao nắm lấy sơ mi hắn, yết hầu không hiểu vì sao lại đau nhức, muốn khóc lại khóc không được, xem ra tuyến lệ của tôi đã khô cạn rồi. Hắn vỗ nhẹ lưng tôi, hôn lên tóc tôi. Động tác ôn nhu như vậy làm tôi không khỏi nhớ cảnh trước kia mẹ thường ôm tôi bình yên đi vào giấc ngủ, hết thảy đều hư vô mờ ảo
Tôi cuộn thành một đoàn, một chút âm thanh cũng không phát ra được. Thanh tỉnh! Thanh tỉnh mới có thể giảm bớt những thống khổ! Tôi bất dậy, đầu tựa vào sô pha, khẽ nhếch miệng, chằm chằm nhìn trần nhà
– “Hân, uống nước không?”. Hắn hỏi. Tôi lắc đầu, ánh mắt dừng ở mắt hắn, cứ như vậy, chúng tôi chăm chú nhìn đối phương…. Kim Tri Nam chậm rãi tiến lại gần, mặt chúng tôi ngày càng gần, hơi thở hắn phun trên mặt tôi, càng ngày càng nóng… Cuối cùng, mặt chúng tôi ở cùng một chỗ. Hắn hơi hơi mở đôi môi, nhẹ nhàng hàm trụ môi tôi, sau đó đầu lưỡi nhẹ nháng liếm láp, rất có kĩ xão tiến vào miệng tôi…. Hết thảy những ôn nhu này, ôn nhu làm tôi khó kiềm chế được….
Hắn hoàn thành bữa ăn rất nhanh, sắc hương đều không tồi, nhưng không biết ăn thì thế nào. “Tới phiên cậu”. Hắn sát thủ nói. Tôi nhìn những vật dụng có vẻ thanh đạm trên bếp, nhưng không thể gọi tên, vị trí địa lí cùng cách bố trí của những nguyên liệu đó thật kì dị. Không biết mấy thứ này ăn vào có làm sao không? Tôi buồn bực nửa ngày, may mắn thịt heo và trứng trên khắp thế giới đều giống nhau. Nếu không lại bại dưới tay Hàn Quốc này thì thực mất mặt. Tôi kính cẩn làm gỏi chua ngọt, trứng, canh cá đậu hũ, một ngụm nuốt vào, may mắn còn không làm…. thất vọng chính mình. Gần một năm ở nhà Trương Khải Huy, việc ăn uống đều do Cầm Tả lo liệu, kĩ thuật nấu ăn của tôi cũng bị giáng vài cấp, bây giờ lại cho ra đời rất nhiều món ăn mới lạ có thể dọa được tên Hàn Quốc này. Đồ ăn tôi làm tuy cũng ngon mắt, nhưng bất quá tôi không thể khen ngon. Tôi tự an ủi, mang đồ ăn ra ngoài
Hắn ăn một món tôi làm, lập tức ‘phát biểu cảm nghĩ’. Hoặc là nêm quá tay, hoặc là lửa to quá, lí do thật đầy đủ, tôi không có cơ hội cãi lại. Tay nghề của hắn đúng tiêu chuẩn, tôi nghẹn nửa ngày cũng không tìm ra điểm nào để chê, đành phải im như hũ nút
– “Anh học nấu ăn khi nào?”. Tôi trong lòng rất không phục
– “Ha hả, khi mới tới Trung Quốc tôi liền thích đồ ăn Trung Hoa, hương vị rất ngon, màu sắc lại rất đẹp. So với đồ ăn của người Hàn chúng tôi còn ngon hơn. Nếu cậu hỏi tôi học khi nào thì tôi cũng không còn nhớ rõ thời gian, đại khái là 10 năm trước”. Hắn nhìn tôi nói. 10 năm học nấu ăn, khó trách tay nghề tốt như vậy, tôi cũng bớt ghen tức. Hắn đưa tôi một ly Brandy, sau đó nâng li mỉm cười: “Hân, cảm ơn đã dùng bữa cùng tôi”
Tôi không biết nên nói gì? Cảm tạ hắn sao? Qủa là tuyệt đỉnh khách sáo! Vì thế tôi chỉ chạm cốc rồi một hơi uống cạn. Tối nay, tôi biết tửu lượng mình không cao lắm nhưng vẫn uống thật nhiều, hắn cũng uống không ít. Chúng tôi nói rất nhiều chuyện, nhưng cụ thể là chuyện gì tôi cũng không nhớ
Nặng nề nằm trên sô pha, hắn vặn nhỏ đèn phòng, mở nhạc nhẹ. Không khí hữu tình như vậy làm tôi buồn ngủ, trong đầu chớp lên thân ảnh của Trương Khải Huy, ánh mắt khi tôi rời đi một lần lại một lần xuất hiện trong đầu, đuổi cũng không được. Ngực tôi ngày càng đau, hai mắt bắt đầu ẩm ướt. Kim Tri Nam ngồi bên cạnh, ôm lấy vai tôi, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Tôi ngửa đầu, gối lên sô pha, tận lực không miên man suy nghĩ, nhưng con người nếu uống rượu sẽ không điều khiển được ý chí của mình, một màn quá khứ hiện lên trong mắt tôi ngày càng nhiều… Tôi dùng hai tay che mắt, nắm chặt tóc, nhíu mày. Dần dần một thứ chất lỏng theo khóe mắt trào xuống, đến chính tôi cũng chưa phát hiện ra
Kim Tri Nam lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi. “Hân…. Hân, cậu không sao chứ? Cứ khóc đi, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút”
– “A___”. Tôi rên rỉ một tiếng, ngực hoảng loạn. Brandy có tác dụng lớn như vậy sao? Trước kia đã say nhiều lần nhung không khó chịu như bây giờ. Có lẽ ói ra một chút sẽ dễ chịu hơn, nhưng mỗi khi say rượu tôi không bao giờ ói vì sợ làm ô nhiễm môi trường, lần này cũng không ngoại lệ
Kim Tri Nam ôm tôi, động tác phi thường mềm nhẹ làm người ta thoải mái. Tôi không khỏi vùi đầu vào ngực hắn, cảm nhận tiếng tim hắn đập cùng mùi nước hoa tản mác. Đây là lần tiếp xúc gần gũi thản nhiên nhất từ khi chúng tôi quen biết nhau. Tôi gắt gao nắm lấy sơ mi hắn, yết hầu không hiểu vì sao lại đau nhức, muốn khóc lại khóc không được, xem ra tuyến lệ của tôi đã khô cạn rồi. Hắn vỗ nhẹ lưng tôi, hôn lên tóc tôi. Động tác ôn nhu như vậy làm tôi không khỏi nhớ cảnh trước kia mẹ thường ôm tôi bình yên đi vào giấc ngủ, hết thảy đều hư vô mờ ảo
Tôi cuộn thành một đoàn, một chút âm thanh cũng không phát ra được. Thanh tỉnh! Thanh tỉnh mới có thể giảm bớt những thống khổ! Tôi bất dậy, đầu tựa vào sô pha, khẽ nhếch miệng, chằm chằm nhìn trần nhà
– “Hân, uống nước không?”. Hắn hỏi. Tôi lắc đầu, ánh mắt dừng ở mắt hắn, cứ như vậy, chúng tôi chăm chú nhìn đối phương…. Kim Tri Nam chậm rãi tiến lại gần, mặt chúng tôi ngày càng gần, hơi thở hắn phun trên mặt tôi, càng ngày càng nóng… Cuối cùng, mặt chúng tôi ở cùng một chỗ. Hắn hơi hơi mở đôi môi, nhẹ nhàng hàm trụ môi tôi, sau đó đầu lưỡi nhẹ nháng liếm láp, rất có kĩ xão tiến vào miệng tôi…. Hết thảy những ôn nhu này, ôn nhu làm tôi khó kiềm chế được….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook