Vĩnh Hằng Chúa Tể
-
Chương 62: Khủng bố
Không gian nháy mắt bị huyết khí bao trùm. Từ giữa không trung, một cánh tay già nua từ trên trời chém xuống, trong tức thì hủy hoại hỏa kiếm, tan biến thành hư vô.
Lâm Thần trầm trọng thu chiêu, chân đạp cước bộ thối lui, trên mặt hiện ra vẻ kiêng kị nồng đậm.
Chỉ thấy trước mặt hắn lúc này một lão già có diện mạo già nua xuất hiện, hai con mắt của người này đỏ ngầu, trên người tản mác ra nồng đậm huyết khí. Lão già này dáng người vô cùng nhỏ bé, so sánh với một tiểu cô nương như Lâm Vũ Nguyệt, thậm chí còn có phần thua thiệt. Nhưng mà Lâm Thần biết rõ, lão già này vô cùng không đơn giản. Vừa rồi lão xuất thủ một chiêu kia, có lực chấn nhiếp nhất định. Ít nhất lấy sự kiêu ngạo của hắn, vẫn mang vài phần kiêng kị.
Tại Thiên Long đế quốc, hắn thừa nhận mình rất mạnh. Trong Linh Động cảnh, cũng khó có người có thể cùng hắn phân cao thấp. Ngoại trừ bán bộ Thoát Phàm cảnh ra, hắn tự tin có đủ thực lực xưng bá Linh Động cảnh.
Thu hồi hỏa kiếm, Lâm Thần nhíu mày nhìn lão già, cảm nhận được một cổ huyết khí nồng đậm từ trong người của lão phóng xuất ra bên ngoài, trong lòng nhịn không được kiêng kị.
Dù sao tà ma huyết học, trong thiên địa từ lâu khó gặp. Trong truyền thuyết, tà ma huyết học một lần xuất hiện sẽ gây ra sóng gió ngập trời, chấn động đại lục. Tà ma huyết học, cũng từ lâu bị chánh đạo bài trừ, sớm rất nhiều năm trước, đi vào trong hắc ám, tận tâm thu liễm, đã rất lâu không hiện ra nhân gian.
Lần này, vô tình đối mặt tu sĩ tu luyện mấy môn tà ma huyết học này, tự nhiên Lâm Thần trong lòng mười phần kiêng kị. Tà ma huyết học tàn ác khôn cùng, tu sĩ tu luyện nó càng là thị huyết cùng cực. Một đám tu luyện tà ma huyết học, so với tu sĩ tầm thường lại càng khó đối phó.
Đám hắc y vừa rồi, tuy là tu luyện tà ma huyết học nhưng chỉ là da lông bên ngoài. Lấy thực lực của mình, hắn tùy ý đều có thể nghiền ép. Nhưng mà lão già này lại khác, tuy nhìn bề ngoài chỉ là Linh Động cảnh đỉnh phong, nhưng mà trình độ nguyên lực lại vượt xa Linh Động cảnh đỉnh phong tầm thường. Thậm chí mơ hồ có dấu hiệu, tiếp cận bán bộ Thoát Phàm cảnh.
Bán bộ Thoát Phàm cảnh. Nửa bước tiểu thần thể. Cảnh giới này tuy không thể tu luyện ra tiểu thần cảnh giới, nhưng mà vẫn xa xa mạnh hơn tu sĩ Linh Động cảnh rất nhiều.
Một tay kia chặt xuống, như mang cả ngọn núi lớn đè xuống, mạnh mẽ vô cùng.
Lão già bình thản nhìn Lâm Thần, nhìn đến cái xác của tên hắc y bị đốt cháy, hé bộ răng vàng cười lạnh nói:
- Ngươi không phải là người của Phá Linh sơn mạch a.
Lâm Thần nhướng mày, không phản bác, chỉ là lạnh giọng nhìn lão. Mà Lâm Vũ Nguyệt, thái độ lại bình thản, ánh mắt đảo quanh, chợt phát hiện cái gì đó trên mặt không nhịn được hiện ra một vòng khoái ý.
Lão già nhìn thấy Lâm Thần không nói gì, liền thản nhiên tiếp tục nói:
- Nếu là người trong Phá Linh sơn mạch, tự nhiên sẽ không dùng tứ giai yêu thú làm thú cưỡi. Ngươi có thể là, người của Thiên Long đế quốc a?
Lâm Thần ngạc nhiên nhìn lão già, cảm thấy có chút bất ngờ. Bất quá Thiên Long đế quốc thanh danh rộng lớn, làm bá chủ một phương nhiều người biết cũng không là chuyện lạ.
Hắn cau mày, trầm giọng nói:
- Đã biết ta là người của Thiên Long đế quốc cũng dám ra tay chặn đường?
Lão già nghe hắn nói, nhất thời như hóa dại, hướng trời cười lớn, khóe miệng kéo rộng, lạnh lùng nói:
- Ai sợ Thiên Long đế quốc của bọn ngươi? Cho dù là người vùa Hoàng thất đến đây, ta cũng sẽ ra tay diệt tận.
Nói xong, cánh tay già nua nhấc lên nhất thời huyết khí cuồng cuộng bạo phát. Mà trong nháy mắt, thân ảnh của lão đã biến mất.
“Không ổn!”
Lâm Thần cảm thấy đầu óc tê dại, chỉ kịp nâng lấy hỏa kiếm kéo ra một đạo hỏa mang, tức thì trước mặt huyết khí hóa hình, hóa thành một con huyết xà cực kỳ to lớn, mở ra một cái miệng ngập mùi máu khủng bố táp đến.
....
Lâm Thần trầm trọng thu chiêu, chân đạp cước bộ thối lui, trên mặt hiện ra vẻ kiêng kị nồng đậm.
Chỉ thấy trước mặt hắn lúc này một lão già có diện mạo già nua xuất hiện, hai con mắt của người này đỏ ngầu, trên người tản mác ra nồng đậm huyết khí. Lão già này dáng người vô cùng nhỏ bé, so sánh với một tiểu cô nương như Lâm Vũ Nguyệt, thậm chí còn có phần thua thiệt. Nhưng mà Lâm Thần biết rõ, lão già này vô cùng không đơn giản. Vừa rồi lão xuất thủ một chiêu kia, có lực chấn nhiếp nhất định. Ít nhất lấy sự kiêu ngạo của hắn, vẫn mang vài phần kiêng kị.
Tại Thiên Long đế quốc, hắn thừa nhận mình rất mạnh. Trong Linh Động cảnh, cũng khó có người có thể cùng hắn phân cao thấp. Ngoại trừ bán bộ Thoát Phàm cảnh ra, hắn tự tin có đủ thực lực xưng bá Linh Động cảnh.
Thu hồi hỏa kiếm, Lâm Thần nhíu mày nhìn lão già, cảm nhận được một cổ huyết khí nồng đậm từ trong người của lão phóng xuất ra bên ngoài, trong lòng nhịn không được kiêng kị.
Dù sao tà ma huyết học, trong thiên địa từ lâu khó gặp. Trong truyền thuyết, tà ma huyết học một lần xuất hiện sẽ gây ra sóng gió ngập trời, chấn động đại lục. Tà ma huyết học, cũng từ lâu bị chánh đạo bài trừ, sớm rất nhiều năm trước, đi vào trong hắc ám, tận tâm thu liễm, đã rất lâu không hiện ra nhân gian.
Lần này, vô tình đối mặt tu sĩ tu luyện mấy môn tà ma huyết học này, tự nhiên Lâm Thần trong lòng mười phần kiêng kị. Tà ma huyết học tàn ác khôn cùng, tu sĩ tu luyện nó càng là thị huyết cùng cực. Một đám tu luyện tà ma huyết học, so với tu sĩ tầm thường lại càng khó đối phó.
Đám hắc y vừa rồi, tuy là tu luyện tà ma huyết học nhưng chỉ là da lông bên ngoài. Lấy thực lực của mình, hắn tùy ý đều có thể nghiền ép. Nhưng mà lão già này lại khác, tuy nhìn bề ngoài chỉ là Linh Động cảnh đỉnh phong, nhưng mà trình độ nguyên lực lại vượt xa Linh Động cảnh đỉnh phong tầm thường. Thậm chí mơ hồ có dấu hiệu, tiếp cận bán bộ Thoát Phàm cảnh.
Bán bộ Thoát Phàm cảnh. Nửa bước tiểu thần thể. Cảnh giới này tuy không thể tu luyện ra tiểu thần cảnh giới, nhưng mà vẫn xa xa mạnh hơn tu sĩ Linh Động cảnh rất nhiều.
Một tay kia chặt xuống, như mang cả ngọn núi lớn đè xuống, mạnh mẽ vô cùng.
Lão già bình thản nhìn Lâm Thần, nhìn đến cái xác của tên hắc y bị đốt cháy, hé bộ răng vàng cười lạnh nói:
- Ngươi không phải là người của Phá Linh sơn mạch a.
Lâm Thần nhướng mày, không phản bác, chỉ là lạnh giọng nhìn lão. Mà Lâm Vũ Nguyệt, thái độ lại bình thản, ánh mắt đảo quanh, chợt phát hiện cái gì đó trên mặt không nhịn được hiện ra một vòng khoái ý.
Lão già nhìn thấy Lâm Thần không nói gì, liền thản nhiên tiếp tục nói:
- Nếu là người trong Phá Linh sơn mạch, tự nhiên sẽ không dùng tứ giai yêu thú làm thú cưỡi. Ngươi có thể là, người của Thiên Long đế quốc a?
Lâm Thần ngạc nhiên nhìn lão già, cảm thấy có chút bất ngờ. Bất quá Thiên Long đế quốc thanh danh rộng lớn, làm bá chủ một phương nhiều người biết cũng không là chuyện lạ.
Hắn cau mày, trầm giọng nói:
- Đã biết ta là người của Thiên Long đế quốc cũng dám ra tay chặn đường?
Lão già nghe hắn nói, nhất thời như hóa dại, hướng trời cười lớn, khóe miệng kéo rộng, lạnh lùng nói:
- Ai sợ Thiên Long đế quốc của bọn ngươi? Cho dù là người vùa Hoàng thất đến đây, ta cũng sẽ ra tay diệt tận.
Nói xong, cánh tay già nua nhấc lên nhất thời huyết khí cuồng cuộng bạo phát. Mà trong nháy mắt, thân ảnh của lão đã biến mất.
“Không ổn!”
Lâm Thần cảm thấy đầu óc tê dại, chỉ kịp nâng lấy hỏa kiếm kéo ra một đạo hỏa mang, tức thì trước mặt huyết khí hóa hình, hóa thành một con huyết xà cực kỳ to lớn, mở ra một cái miệng ngập mùi máu khủng bố táp đến.
....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook