Vĩnh Hằng Chúa Tể
-
Chương 22: Nhìn thấu trăm vạn năm
Bên dưới U Minh Quỷ hồ là tràn ngập bóng đêm. Lòng hồ này sâu tới 500 trượng, bên dưới dáy hồ cảnh vật tự nhiên vô cùng âm ưu. Mà vị trí của Sở Dương lúc này chính là ở giữa một dãy đá lớn nhấp nhô có màu đen xì nằm ở đáy hồ. Hắn thử vận động cơ thể một phen, không ngờ lại cảm thấy có chút áp lực, bất quá vẫn có thể chịu đựng được. Thầm than nơi này áp lực cũng thật là quá khủng bố.
Sở Dương lần nữa thả ra thần hồn, tiếp tục tìm kiếm tung tích dị bảo. Mặc dù thần hồn của cường giả Thoát Phàm cảnh rất mạnh mẽ, nhưng muốn tại một chỗ mà tầm nhìn hạn chế như hồ nước này thì quả là quá khó khăn.
Đã triển khai thần hồn đến ba lần, Sở Dương vẫn chưa thể thu thập được nơi tồn tại của dị bảo.
Hắn thậm chí còn hoài nghi có phải mình đến lầm chỗ hay không, bất quá Quỷ lão đã nói với hắn dưới này có dị bảo thì chắc là không sai đâu.
Càng ở dưới hồ lâu, Sở Dương càng cảm thấy áp lực trở nên nặng nề hơn. Nếu không phải cường giả Thoát Phàm cảnh đã có thể bạo phát ra nguyên khí quá mực hùng hậu thì e rằng Sở Dương từ lâu đã trở thành một đống thịt nát, bị áp lực dưới này ép chết.
Đang tập trung tìm kiếm xung quanh, bất chợt Sở Dương cảm nhận được một cỗ nguyên khí lạ lẫm, cách hắn không tới 100 trượng. Phán đoán có thể đó chính là khí tức của dị bảo, Sở Dương tâm trạng có chút hoan hỉ.
Hắn thu hồi thần hồn, liền đạp nguyên khí phóng đi. Bất quá bởi vì nguyên nhân áp lực đè áp, tốc độ lại rất chậm.
100 trượng, Sở Dương dùng hơn 10 hơi thở mới tiếp cận được.
Chỉ thấy trước mặt của hắn lúc này có một đám khói màu đen ở bên dưới mặt đất bốc lên. Ở giữa cột khói, thình lình có cắm nửa đoạn hắc kiếm to lớn, trên thân có hoa văn chằn chịt, vô cùng cổ xưa, hơn nữa thanh hắc kiếm này chung quanh hoàn toàn không bị áp lực nước tác động tới, chính là vô cùng khô ráu, có thể nhìn thấy được hắc kiếm trên thân có nhiều vết hoen rỉ, cũng không rõ là đã tồn tại bao nhiêu năm rồi.
“Đây chính là dị bảo sao? Không ngờ lại là một món nguyên binh!”
Sở Dương quan sát hắc kiếm, cảm nhận được hắc kiếm toát ra vẻ cổ xưa cũ kỹ, tựa như là đã từng vượt qua vô số năm tháng mới đến được nơi này. Một cổ khí tức tang thương nháy mắt bao bọc lấy tâm thần của hắn. Mà trong trí não, Sở Dương còn có nhìn thấy được vô số cảnh tượng xa lạ.
Một đầu thần ưng từ giữa không trung đối với hắn há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm, mà hỏa diễm này lại vô cùng khủng bố, vậy mà trực tiếp đốt cháy hư không, làm cho không gian trước mặt hắn vỡ vụn ra thành rất nhiều mảnh. Thậm chí hắn còn hoài nghi, năm xưa Nữ oa nương nương có hay không chính là cùng thời đại với còn Thần ưng này, sự kiện mà Nữ oa vá trời, tựa hồ chính là do nó gây ra.
Bất quá một đoàn hoả diễm phóng tới trước mặt hắn, trong nháy mắt liền biến mất.
Mà sau đó, khung cảnh lại thay đổi. Đây là một chiến trường rất cổ đại, lấy nhãn lực của Sở Dương, khó có thể hình dung được đây là cỡ nào chiến đấu, bởi vì trong cổ đại chiến trường, có rất nhiều sinh linh cao tới ngàn trượng, mà lại càng tồn tại vô số tu sĩ đạplấy hỗn độn hư không mà bay, trên tay không thiếu lấy nguyên binh mạnh mẽ. Hắn chứng kiến được một tu sĩ nhân tộc trêntay cầm nửa đoạn Tà mâu, một chiêu quét ra, đã đem ba tôn cự nhân cao tới ngàn trượng chém nát thân thể, ầm ầm gục ngã.
Chưa hết, đằng xa xa bên kia chiến trường, hắn còn nhìn thấy ở giữa hư không, có đặt lấy một đôi mắt cực đại mang theo ma khí trùng thiên không ngừng hướng tu sĩ nhân tộc mà phát ra vô tận hắc quang tà ác. Những đạo hắc quang này tựa như nguyên binh sắc bén, đem rất nhiều tu sĩ nhân tộc chém chết.
Lúc này, hắn bỗng nghe thấy một âm thanh trầm thấp vang lên.
“Huyền Thiết Kiếm, Nhân tộc đã đi đến hồi kết, lại hi vọng cùng ngươi chiến đấu khoái hoạt một trận. Sinh tử, tựu cùng sinh cùng tử. Haha, Huyền Thiết, theo ta lên!”
Mà nương lấy thanh âm này vừa dứt, chỉ thấy cảnh tượng thay đổi, chiến trường cổ đại, một khắc này hoàn toàn hóa thành đầy trời huyết quang.
Chớp mắt, một cái mà đã nhìn thấu trăm vạn năm.
Sở Dương chậm rãi thở dài, nhìn lấy hắc kiếm trước mặt, có thể lại nhiều hơn một tia kính trọng.
Bất quá Sở Dương lại không hề hay biết ở đằng sau lưng hắn, rất nhiều đạo hắc tuyến nhỏ bé đang lặng lẽ tiếp cận.
Sở Dương lần nữa thả ra thần hồn, tiếp tục tìm kiếm tung tích dị bảo. Mặc dù thần hồn của cường giả Thoát Phàm cảnh rất mạnh mẽ, nhưng muốn tại một chỗ mà tầm nhìn hạn chế như hồ nước này thì quả là quá khó khăn.
Đã triển khai thần hồn đến ba lần, Sở Dương vẫn chưa thể thu thập được nơi tồn tại của dị bảo.
Hắn thậm chí còn hoài nghi có phải mình đến lầm chỗ hay không, bất quá Quỷ lão đã nói với hắn dưới này có dị bảo thì chắc là không sai đâu.
Càng ở dưới hồ lâu, Sở Dương càng cảm thấy áp lực trở nên nặng nề hơn. Nếu không phải cường giả Thoát Phàm cảnh đã có thể bạo phát ra nguyên khí quá mực hùng hậu thì e rằng Sở Dương từ lâu đã trở thành một đống thịt nát, bị áp lực dưới này ép chết.
Đang tập trung tìm kiếm xung quanh, bất chợt Sở Dương cảm nhận được một cỗ nguyên khí lạ lẫm, cách hắn không tới 100 trượng. Phán đoán có thể đó chính là khí tức của dị bảo, Sở Dương tâm trạng có chút hoan hỉ.
Hắn thu hồi thần hồn, liền đạp nguyên khí phóng đi. Bất quá bởi vì nguyên nhân áp lực đè áp, tốc độ lại rất chậm.
100 trượng, Sở Dương dùng hơn 10 hơi thở mới tiếp cận được.
Chỉ thấy trước mặt của hắn lúc này có một đám khói màu đen ở bên dưới mặt đất bốc lên. Ở giữa cột khói, thình lình có cắm nửa đoạn hắc kiếm to lớn, trên thân có hoa văn chằn chịt, vô cùng cổ xưa, hơn nữa thanh hắc kiếm này chung quanh hoàn toàn không bị áp lực nước tác động tới, chính là vô cùng khô ráu, có thể nhìn thấy được hắc kiếm trên thân có nhiều vết hoen rỉ, cũng không rõ là đã tồn tại bao nhiêu năm rồi.
“Đây chính là dị bảo sao? Không ngờ lại là một món nguyên binh!”
Sở Dương quan sát hắc kiếm, cảm nhận được hắc kiếm toát ra vẻ cổ xưa cũ kỹ, tựa như là đã từng vượt qua vô số năm tháng mới đến được nơi này. Một cổ khí tức tang thương nháy mắt bao bọc lấy tâm thần của hắn. Mà trong trí não, Sở Dương còn có nhìn thấy được vô số cảnh tượng xa lạ.
Một đầu thần ưng từ giữa không trung đối với hắn há miệng phun ra một đoàn hỏa diễm, mà hỏa diễm này lại vô cùng khủng bố, vậy mà trực tiếp đốt cháy hư không, làm cho không gian trước mặt hắn vỡ vụn ra thành rất nhiều mảnh. Thậm chí hắn còn hoài nghi, năm xưa Nữ oa nương nương có hay không chính là cùng thời đại với còn Thần ưng này, sự kiện mà Nữ oa vá trời, tựa hồ chính là do nó gây ra.
Bất quá một đoàn hoả diễm phóng tới trước mặt hắn, trong nháy mắt liền biến mất.
Mà sau đó, khung cảnh lại thay đổi. Đây là một chiến trường rất cổ đại, lấy nhãn lực của Sở Dương, khó có thể hình dung được đây là cỡ nào chiến đấu, bởi vì trong cổ đại chiến trường, có rất nhiều sinh linh cao tới ngàn trượng, mà lại càng tồn tại vô số tu sĩ đạplấy hỗn độn hư không mà bay, trên tay không thiếu lấy nguyên binh mạnh mẽ. Hắn chứng kiến được một tu sĩ nhân tộc trêntay cầm nửa đoạn Tà mâu, một chiêu quét ra, đã đem ba tôn cự nhân cao tới ngàn trượng chém nát thân thể, ầm ầm gục ngã.
Chưa hết, đằng xa xa bên kia chiến trường, hắn còn nhìn thấy ở giữa hư không, có đặt lấy một đôi mắt cực đại mang theo ma khí trùng thiên không ngừng hướng tu sĩ nhân tộc mà phát ra vô tận hắc quang tà ác. Những đạo hắc quang này tựa như nguyên binh sắc bén, đem rất nhiều tu sĩ nhân tộc chém chết.
Lúc này, hắn bỗng nghe thấy một âm thanh trầm thấp vang lên.
“Huyền Thiết Kiếm, Nhân tộc đã đi đến hồi kết, lại hi vọng cùng ngươi chiến đấu khoái hoạt một trận. Sinh tử, tựu cùng sinh cùng tử. Haha, Huyền Thiết, theo ta lên!”
Mà nương lấy thanh âm này vừa dứt, chỉ thấy cảnh tượng thay đổi, chiến trường cổ đại, một khắc này hoàn toàn hóa thành đầy trời huyết quang.
Chớp mắt, một cái mà đã nhìn thấu trăm vạn năm.
Sở Dương chậm rãi thở dài, nhìn lấy hắc kiếm trước mặt, có thể lại nhiều hơn một tia kính trọng.
Bất quá Sở Dương lại không hề hay biết ở đằng sau lưng hắn, rất nhiều đạo hắc tuyến nhỏ bé đang lặng lẽ tiếp cận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook