Vĩnh Hằng Chi Tâm
-
Chương 81: Đấu giá hội
Theo dòng người.
Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh đã đi tới tòa kiến trúc mái vòm đấu giá hội.
- Đồng sư tỷ, lần trước ở tông môn ngươi tìm ta có chuyện gì?
Trần Vũ đột nhiên hỏi.
Hắn từng đi tìm Đồng Ngọc Linh, biết đối phương trở về gia tộc. Lần này Đồng Ngọc Linh cũng theo gia tộc đến đây.
- Một lời khó nói.
Đồng Ngọc Linh có chút cay đắng, than thở:
- Gia tộc ta ở gần Phong Dương thành, gần đây bị môn đồ của Cốt Ma Cung trà trộn. Suy cho cùng cũng bởi quá gần chiến trường. Nên sau khi nhận được gia tộc cầu trợ, ta chủ động đi qua, điều tra tung tích Cốt Ma Cung, thậm chí trợ giúp thanh trừ nanh vuốt của Cốt Ma Cung trong thế tục.
Trần Vũ thầm giật mình.
Phong Dương thành mà Đồng Ngọc Linh nói cũng gần Tương Dương thành, chỉ cách mấy trăm dặm lộ trình mà thôi.
- Lần trước ta tìm Trần sư đệ là vì muốn giao dịch gốc “Huyết Linh Chi” của ngươi. Thứ nhất, một vị trưởng bối trong gia tộc ta bị đám tay chân của Cốt Ma Cung đả thương, cần loại trân tài này để khôi phục thương thế và nguyên khí, thứ hai, đối mặt với đám tay chân của Cốt Ma Cung trong thế tục, ta cũng có nhu cầu cấp bách đề thăng thực lực.
Đồng Ngọc Linh nói rõ nguyên nhân.
Trần Vũ nghe nói, không khỏi nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên. Đồng Ngọc Linh cũng giống hắn, ở tình cảnh tương đối nguy hiểm.
- Cũng được, gốc Huyết Linh Chi tám mươi năm tuổi kia, vốn là chiến lợi phẩm khi đánh chết Huyết Thủ Ngốc Đầu, tặng cho Đồng sư tỷ cũng không sao.
Trần Vũ lấy ra gốc Huyết Linh Chi mà bản thân cất giữ đã lâu.
Ban đầu, hắn vốn định bán ra gốc Huyết Linh Chi tám mươi năm tuổi này, dùng để đổi lấy Thổ Linh Tham. Nhưng giờ cũng không cần thiết nữa.
- Trần sư đệ cứ ra giá, ta nợ ngươi không ít ân nghĩa, tuyệt đối không thể để ngươi lại chịu thiệt nữa.
Đồng Ngọc Linh khẩn thiết nói.
Kỳ ngộ ao máu lần trước, nếu không có Trần Vũ tại đó, không biết nàng sẽ rơi vào kết cục gì.
- Vậy thì 4000 nguyên thạch thứ phẩm đi.
Trần Vũ nói.
- Bốn nghìn ư? Giá này tuyệt đối không mua được!
Đồng Ngọc Linh lắc đầu nói:
- Gia tộc bọn ta sắp tham gia đấu giá hội, chi tiêu cũng tương đối eo hẹp, trước hết trả Trần sư đệ 7000 nguyên thạch thứ phẩm.
Huyết Linh Chi tám mươi năm tuổi, bình thường đều có thể bán 5000, 6000 nguyên thạch thứ phẩm.
Mà hiện nay, giá cả các loại trân tài đều bạo tăng, bán giá 8000 cũng rất bình thường.
- Được rồi.
Trần Vũ giao Huyết Linh Chi cho Đồng Ngọc Linh, tiếp nhận bảy mươi khối nguyên thạch chính phẩm.
Cứ như vậy, trừ đi nguyên thạch mua đan dược và hai gốc Thổ Linh Tham tám mươi năm tuổi lúc trước, bây giờ Trần Vũ có khoảng gần 3 vạn 3000 nguyên thạch thứ phẩm.
...
Trước hội trường đấu giá.
Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh tách ra, Đồng Ngọc Linh hội hợp với gia tộc cùng đi vào đấu giá hội.
- Trần Vũ, chờ chút.
Trần Vũ vừa định tiến vào, đã nghe Thu Nguyệt gọi hắn, Thu Hinh Nhi cũng đi theo cùng nàng.
- Các ngươi...
Trần Vũ có chút đau đầu.
Hai nữ nhân này, nhất là Thu Hinh Nhi quá gây sự chú ý của người khác, rất phiền toái.
- Thế nào? Trần sư đệ không chào đón chúng ta?
Thu Hinh Nhi nhoẻn miệng cười, giống như một bông hoa, xinh đẹp động lòng người, trong đôi mắt trong suốt như thu thủy, có một loại hàm súc khiến người khác tự ti mặc cảm không dám nhìn thẳng.
- Hừ! Chúng ta chỉ muốn mượn ngân lệnh khách quý của ngươi mà thôi, tiến vào đấu giá hội cũng bớt phiền toái.
Thu Nguyệt tức giận, cực kỳ bất mãn với biểu tình của Trần Vũ.
Nếu là người khác, nhìn thấy tỷ muội hai người chủ động tiếp cận, thậm chí còn thụ sủng nhược kinh (*). Người này vậy mà lại có vẻ không tình nguyện chút nào.
- Được rồi.
Trần Vũ dẫn theo hai nữ tử, cùng tiến vào đấu giá hội.
- Ngân lệnh khách quý? Ba vị mời vào trong.
Ở lối vào, Trần Vũ lấy ra lệnh bài, có một vị nữ tỳ chuyên môn tiếp đón ba người.
Đổi thành người khác, tham gia đấu giá hội, phải đóng một khoảng phí vào không nói, còn phải xác định tài sản hoặc nguyên thạch mới có thể vào trong đấu giá hội.
Không lâu sau, ba người Trần Vũ đã được an bài đến đài khách quý tương đối cao.
Loại đài khách quý này, giống như một cái sân nhỏ, đủ cho ba bốn người ngồi, còn có nữ tỳ dâng lên bánh trái đồ uống, tùy thời nghe sai khiến.
Bên cạnh đó, còn có một gian lầu các khách quý cao cấp hơn, hoàn cảnh lịch sự tao nhã, có thể dung nạp khoảng mười người.
Đương nhiên, chỉ có “khách quý kim lệnh” mới được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Không đến nửa canh giờ, mấy trăm ghế của hội trường đấu giá đã chật kín một nửa. Trong các phe nhân mã tham gia đấu giá hội này, có đại gia tộc thế tục, có ba đại tông môn, có võ giả bình dân, tán tu,...
Trong đó, Trần Vũ còn nhìn thấy Thất hoàng tử Hoàng Phủ Lâm tiến vào trong lầu các khách quý của hoàng thất.
Đám người Nam Cung Lễ, Đoàn Kiêu Long cũng tự tiến nhập khu vực gia tộc của mình.
- Kia... Không phải là Trần Vũ sao?
Tại một góc hẻo lánh của đấu giá hội, có một trung niên và hai lão giả.
Một người trong đó là gia chủ Trần gia - Trần Thiên Uy.
Hai người còn lại, lần lượt là một tộc lão râu trắng và một vị lão tổ tóc trắng trong gia tộc.
Lúc này, Trần Thiên Uy và vị tộc lão râu trắng nhìn thấy Trần Vũ ngồi trên ghế khách quý đều ngạc nhiên như nhìn thấy quỷ.
Vị trí khách quý mà Trần Vũ ngồi ở khu vực tương đối cao, rất là bắt mắt. Huống chi bên cạnh hắn còn có hai cô gái xinh đẹp, thậm chí Thu Hinh Nhi càng là quốc sắc thiên hương.
- Sao hắn có thể ngồi trên vị trí khách quý?
Trần Thiên Uy giật mình, không thể tin nổi.
Phải biết rằng, bọn họ trả giá không nhỏ mới miễn cưỡng được ba cái ghế, còn là ở vị trí xó xỉnh nhất.
- Một đệ tử ngoại môn như hắn... Vậy mà có tư cách ngồi ở vị trí khách quý?
Vị tộc lão râu trắng từng quả quyết cho rằng Trần Vũ không thể tiến vào nội môn trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói.
- Đệ tử nội môn?
Ở chỗ ngồi bên cạnh, vừa vặn có một đệ tử Vân Nhạc môn nghe được, cười khẩy nói:
- Trần Vũ mà các ngươi nhắc đến đã là đệ tử nội môn, còn là môn đồ của trưởng lão, trong cuộc tranh tài của ba tông, nhất chiến dương danh.
Cái gì!
Đệ tử nội môn? Môn đồ trưởng lão?
Trần Thiên Uy và vị tộc lão râu trắng đều chấn kinh, nửa ngày không nói nên lời.
- Tình huống rốt cuộc thế nào?
Vị lão tổ tóc trắng của Trần gia trầm mặt.
Trần gia vốn là một thế lực không nhỏ, kỳ thực cũng có một lão tổ Luyện Tạng kỳ tọa trấn, chẳng qua bình thường không lộ diện mà thôi.
- Bẩm lão tổ... Trần Vũ này...
Trần Thiên Uy và vị tộc lão râu trắng đều cảm thấy trán ứa ra mồ hôi lạnh, thanh âm rất nhỏ.
Trần Vũ chỉ là Bán Linh Thể, nên bọn hắn gần như không cung cấp bất kỳ tài nguyên nào, vậy mà lại có thể trở thành đệ tử nội môn, môn đồ trưởng lão, còn nhất chiến dương danh.
Bọn họ mơ hồ cảm thấy giống như có một bàn tay đang tát lên mặt mình mấy cái.
- Ghế khách quý, tiểu tử kia...
Cùng lúc đó, người của Mục gia, Trần gia đều nhìn thấy Trần Vũ ngồi ở vị trí khách quý.
Bên cạnh đó, trong một gian lầu các khách quý, Dịch Vân Phi một thân áo trắng cũng nhìn chằm chằm Trần Vũ, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Trong gian lầu các này, có hai vị trưởng lão Thủy Nguyệt phái và vài tên đệ tử chân truyền.
- Chư vị, đấu giá hội Ẩn Hồ sắp bắt đầu, phần quan trọng của đấu giá sẽ do Kiều mỗ tới chủ trì.
Trên đài đấu giá, một vị lão giả khoảng bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn quắc thước lên tiếng.
Thanh âm hùng hậu của hắn vang khắp toàn trường, trên người mơ hồ tản ra khí tức Hóa Khí Hậu Thiên, hiển nhiên là một vị cao nhân Hóa Khí cảnh.
- Thì ra là Kiều lão.
- Hắn là Trận Pháp Sư kiêm Luyện Khí Sư nổi danh của Sở quốc, học thức uyên bác, nghiên cứu cổ học, am hiểu giám định.
Mọi người dưới sân đều trở nên nghiêm túc.
Kiều lão đưa tay ngăn mọi người xôn xao, cười nói:
- Kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất là mười viên Uẩn Thể đan, xuất phẩm từ đại sư “Ngũ Đông Sơn”. Mỗi viên khởi điểm 2500 nguyên thạch thứ phẩm, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 100.
Uẩn Thể đan thượng phẩm.
Dưới sân đấu giá lập tức xôn xao.
Nhất là ánh mắt những nhân sĩ Thông Mạch kỳ, Luyện Tạng kỳ, đều sáng rực lên.
- Uẩn Thể đan đều có tác dụng với ba cấp Nhập Môn Luyện Thể. Uẩn Thể đan thượng phẩm, thậm chí có thể khiến tu vi Luyện Tạng kỳ tinh tiến.
Ánh mắt Thu Nguyệt sáng ngời, nói.
Lúc này, trên sân cũng bắt đầu làn sóng đấu giá.
- 2800!
- 3200!
- 3500!
...
- Ta ra 5000!
- 5200!
Không lâu sau, viên Uẩn Thể đan thượng phẩm đầu tiên đã bị đẩy giá vượt qua 5000.
- 7000!
Cuối cùng, trong gian lầu các khách quý của hoàng thất, một thanh âm kết thúc tràng đấu giá Uẩn Thể đan vang lên.
Chín viên Uẩn Thể đan sau đó cũng đều bán hết sạch với giá không dưới 6000.
- Đúng là điên cuồng. Uẩn Thể đan thượng phẩm chỉ có thể xúc tiến một ít tu vi của Luyện Tạng kỳ, vậy mà có thể đẩy lên giá cao như vậy.
Trần Vũ cảm khái.
- Trần sư đệ, nếu ngươi lấy ra viên Uẩn Khí đan trong tay ngươi, tuyệt đối có thể bán được giá gấp bội Uẩn Thể đan thượng phẩm.
Thu Hinh Nhi mỉm cười một tiếng.
- Kiện vật phẩm đấu giá thứ hai là trứng Hung Điểu Vương, tổng cộng có ba viên, mỗi viên giá khởi điểm 1000 nguyên thạch thứ phẩm...
Kiều lão lên tiếng.
- 3200!
- 3500!
...
- 4800!
Không lâu sau, giá của trứng Hung Điểu Vương đã bị đẩy lên gần 5000.
Cuối cùng, quả trứng bị bán ra với giá 6000.
Trần Vũ hoài nghi mấy viên trứng Hung Điểu Vương này là do đám người Lý Đại Khuê gửi bán.
Chẳng qua, người tham gia đấu giá trứng này cũng không phải là nhiều.
Hiện nay Cốt Ma Cung xâm lấn, thế lực khắp nơi đều muốn tăng mạnh thực lực, cần nhất là đan dược, linh tài, bảo khí các loại. Trứng của Hung Điểu Vương cũng không có huyết thống đặc thù, cần bồi dưỡng thời gian dài, tốn rất nhiều tinh lực và tâm huyết.
Viên trứng Hung Điểu Vương thứ hai, thứ ba cũng chỉ đấu giá được hơn 5000.
Sau đó, trên đấu giá hội bắt đầu bán ra từng kiện vật phẩm.
- Kiện vật phẩm đấu giá thứ sáu là hạ phẩm bảo khí Huyết Nha kiếm, sử dụng răng của Kiếm Xỉ Hổ Vương, kết hợp với khoáng thạch Huyết Linh trân quý mà luyện chế thành. Kiếm này ngoại trừ uy lực không tầm thường ra còn có lực sát thương ăn mòn thân thể huyết nhục, bộ vị bị trúng kiếm này rất khó khép miệng...
Kiều lão cười nói.
Đấu giá hội đến nay, cuối cùng đã xuất hiện một kiện bảo khí.
- Giá khởi điểm, 1 vạn 5000 nguyên thạch thứ phẩm, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 1000.
- 1 vạn 8000!
- 2 vạn!
- 2 vạn 3000!
...
- Hai vạn 8000!
Rất nhanh, thanh Huyết Nha kiếm này đã bị đẩy lên gần 3 vạn.
Cuối cùng, kiếm này được bán ra với giá 3 vạn, bị một người đội mũ rộng vành thần bí mua được.
- Đáng tiếc là ta không đủ nguyên thạch.
Vẻ mặt Đồng Ngọc Linh có chút thất lạc. Nàng cũng tham dự đấu giá Huyết Nha kiếm, chỉ tiếc là tài lực không đủ.
Nửa canh giờ sau.
Vật phẩm bán đấu giá đã qua mười mấy vòng.
- Tiếp theo là một kiện kỳ vật dị bảo.
Kiều lão cười nói.
- Kỳ vật dị bảo bình thường đều là bảo vật có năng lực đặc biệt hoặc hiệu quả kỳ lạ, không dễ đánh giá đẳng cấp như bảo khí. Phần lớn chúng nó được tạo ra ngẫu nhiên trong quá trình luyện khí, có công năng cao hoặc thấp riêng biệt.
Kiều lão giải thích, giọng điệu có chút sắc thái thần bí.
- Trần sư đệ, bảo khí ngươi đeo cũng có thể xem là một loại kỳ bảo dị vật.
Thu Hinh Nhi cười nói.
- Ồ?
Trần Vũ không khỏi lộ vẻ hứng thú.
Dưới đài đấu giá, một mỹ nữ cao gầy bưng lên một cái khay, bên trên đặt ba khối cầu kim loại, bề mặt có chút rỉ sét, màu xám tối.
“Thịch thịch thịch...”
Bỗng nhiên, trái tim trong cơ thể Trần Vũ cấp tốc nhảy lên, giống như thể hiện một loại khát khao nào đó.
- Xảy ra chuyện gì?
Trần Vũ kinh hãi, khối cầu kim loại kia vậy mà có thể khiến trái tim thần bí phát ra phản ứng như vậy.
Đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy kể từ khi hắn dung hợp với trái tim thần bí.
***
(*) Thụ sủng nhược kinh: được yêu quý mà cảm thấy sợ hãi.
Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh đã đi tới tòa kiến trúc mái vòm đấu giá hội.
- Đồng sư tỷ, lần trước ở tông môn ngươi tìm ta có chuyện gì?
Trần Vũ đột nhiên hỏi.
Hắn từng đi tìm Đồng Ngọc Linh, biết đối phương trở về gia tộc. Lần này Đồng Ngọc Linh cũng theo gia tộc đến đây.
- Một lời khó nói.
Đồng Ngọc Linh có chút cay đắng, than thở:
- Gia tộc ta ở gần Phong Dương thành, gần đây bị môn đồ của Cốt Ma Cung trà trộn. Suy cho cùng cũng bởi quá gần chiến trường. Nên sau khi nhận được gia tộc cầu trợ, ta chủ động đi qua, điều tra tung tích Cốt Ma Cung, thậm chí trợ giúp thanh trừ nanh vuốt của Cốt Ma Cung trong thế tục.
Trần Vũ thầm giật mình.
Phong Dương thành mà Đồng Ngọc Linh nói cũng gần Tương Dương thành, chỉ cách mấy trăm dặm lộ trình mà thôi.
- Lần trước ta tìm Trần sư đệ là vì muốn giao dịch gốc “Huyết Linh Chi” của ngươi. Thứ nhất, một vị trưởng bối trong gia tộc ta bị đám tay chân của Cốt Ma Cung đả thương, cần loại trân tài này để khôi phục thương thế và nguyên khí, thứ hai, đối mặt với đám tay chân của Cốt Ma Cung trong thế tục, ta cũng có nhu cầu cấp bách đề thăng thực lực.
Đồng Ngọc Linh nói rõ nguyên nhân.
Trần Vũ nghe nói, không khỏi nảy sinh cảm giác đồng bệnh tương liên. Đồng Ngọc Linh cũng giống hắn, ở tình cảnh tương đối nguy hiểm.
- Cũng được, gốc Huyết Linh Chi tám mươi năm tuổi kia, vốn là chiến lợi phẩm khi đánh chết Huyết Thủ Ngốc Đầu, tặng cho Đồng sư tỷ cũng không sao.
Trần Vũ lấy ra gốc Huyết Linh Chi mà bản thân cất giữ đã lâu.
Ban đầu, hắn vốn định bán ra gốc Huyết Linh Chi tám mươi năm tuổi này, dùng để đổi lấy Thổ Linh Tham. Nhưng giờ cũng không cần thiết nữa.
- Trần sư đệ cứ ra giá, ta nợ ngươi không ít ân nghĩa, tuyệt đối không thể để ngươi lại chịu thiệt nữa.
Đồng Ngọc Linh khẩn thiết nói.
Kỳ ngộ ao máu lần trước, nếu không có Trần Vũ tại đó, không biết nàng sẽ rơi vào kết cục gì.
- Vậy thì 4000 nguyên thạch thứ phẩm đi.
Trần Vũ nói.
- Bốn nghìn ư? Giá này tuyệt đối không mua được!
Đồng Ngọc Linh lắc đầu nói:
- Gia tộc bọn ta sắp tham gia đấu giá hội, chi tiêu cũng tương đối eo hẹp, trước hết trả Trần sư đệ 7000 nguyên thạch thứ phẩm.
Huyết Linh Chi tám mươi năm tuổi, bình thường đều có thể bán 5000, 6000 nguyên thạch thứ phẩm.
Mà hiện nay, giá cả các loại trân tài đều bạo tăng, bán giá 8000 cũng rất bình thường.
- Được rồi.
Trần Vũ giao Huyết Linh Chi cho Đồng Ngọc Linh, tiếp nhận bảy mươi khối nguyên thạch chính phẩm.
Cứ như vậy, trừ đi nguyên thạch mua đan dược và hai gốc Thổ Linh Tham tám mươi năm tuổi lúc trước, bây giờ Trần Vũ có khoảng gần 3 vạn 3000 nguyên thạch thứ phẩm.
...
Trước hội trường đấu giá.
Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh tách ra, Đồng Ngọc Linh hội hợp với gia tộc cùng đi vào đấu giá hội.
- Trần Vũ, chờ chút.
Trần Vũ vừa định tiến vào, đã nghe Thu Nguyệt gọi hắn, Thu Hinh Nhi cũng đi theo cùng nàng.
- Các ngươi...
Trần Vũ có chút đau đầu.
Hai nữ nhân này, nhất là Thu Hinh Nhi quá gây sự chú ý của người khác, rất phiền toái.
- Thế nào? Trần sư đệ không chào đón chúng ta?
Thu Hinh Nhi nhoẻn miệng cười, giống như một bông hoa, xinh đẹp động lòng người, trong đôi mắt trong suốt như thu thủy, có một loại hàm súc khiến người khác tự ti mặc cảm không dám nhìn thẳng.
- Hừ! Chúng ta chỉ muốn mượn ngân lệnh khách quý của ngươi mà thôi, tiến vào đấu giá hội cũng bớt phiền toái.
Thu Nguyệt tức giận, cực kỳ bất mãn với biểu tình của Trần Vũ.
Nếu là người khác, nhìn thấy tỷ muội hai người chủ động tiếp cận, thậm chí còn thụ sủng nhược kinh (*). Người này vậy mà lại có vẻ không tình nguyện chút nào.
- Được rồi.
Trần Vũ dẫn theo hai nữ tử, cùng tiến vào đấu giá hội.
- Ngân lệnh khách quý? Ba vị mời vào trong.
Ở lối vào, Trần Vũ lấy ra lệnh bài, có một vị nữ tỳ chuyên môn tiếp đón ba người.
Đổi thành người khác, tham gia đấu giá hội, phải đóng một khoảng phí vào không nói, còn phải xác định tài sản hoặc nguyên thạch mới có thể vào trong đấu giá hội.
Không lâu sau, ba người Trần Vũ đã được an bài đến đài khách quý tương đối cao.
Loại đài khách quý này, giống như một cái sân nhỏ, đủ cho ba bốn người ngồi, còn có nữ tỳ dâng lên bánh trái đồ uống, tùy thời nghe sai khiến.
Bên cạnh đó, còn có một gian lầu các khách quý cao cấp hơn, hoàn cảnh lịch sự tao nhã, có thể dung nạp khoảng mười người.
Đương nhiên, chỉ có “khách quý kim lệnh” mới được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Không đến nửa canh giờ, mấy trăm ghế của hội trường đấu giá đã chật kín một nửa. Trong các phe nhân mã tham gia đấu giá hội này, có đại gia tộc thế tục, có ba đại tông môn, có võ giả bình dân, tán tu,...
Trong đó, Trần Vũ còn nhìn thấy Thất hoàng tử Hoàng Phủ Lâm tiến vào trong lầu các khách quý của hoàng thất.
Đám người Nam Cung Lễ, Đoàn Kiêu Long cũng tự tiến nhập khu vực gia tộc của mình.
- Kia... Không phải là Trần Vũ sao?
Tại một góc hẻo lánh của đấu giá hội, có một trung niên và hai lão giả.
Một người trong đó là gia chủ Trần gia - Trần Thiên Uy.
Hai người còn lại, lần lượt là một tộc lão râu trắng và một vị lão tổ tóc trắng trong gia tộc.
Lúc này, Trần Thiên Uy và vị tộc lão râu trắng nhìn thấy Trần Vũ ngồi trên ghế khách quý đều ngạc nhiên như nhìn thấy quỷ.
Vị trí khách quý mà Trần Vũ ngồi ở khu vực tương đối cao, rất là bắt mắt. Huống chi bên cạnh hắn còn có hai cô gái xinh đẹp, thậm chí Thu Hinh Nhi càng là quốc sắc thiên hương.
- Sao hắn có thể ngồi trên vị trí khách quý?
Trần Thiên Uy giật mình, không thể tin nổi.
Phải biết rằng, bọn họ trả giá không nhỏ mới miễn cưỡng được ba cái ghế, còn là ở vị trí xó xỉnh nhất.
- Một đệ tử ngoại môn như hắn... Vậy mà có tư cách ngồi ở vị trí khách quý?
Vị tộc lão râu trắng từng quả quyết cho rằng Trần Vũ không thể tiến vào nội môn trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói.
- Đệ tử nội môn?
Ở chỗ ngồi bên cạnh, vừa vặn có một đệ tử Vân Nhạc môn nghe được, cười khẩy nói:
- Trần Vũ mà các ngươi nhắc đến đã là đệ tử nội môn, còn là môn đồ của trưởng lão, trong cuộc tranh tài của ba tông, nhất chiến dương danh.
Cái gì!
Đệ tử nội môn? Môn đồ trưởng lão?
Trần Thiên Uy và vị tộc lão râu trắng đều chấn kinh, nửa ngày không nói nên lời.
- Tình huống rốt cuộc thế nào?
Vị lão tổ tóc trắng của Trần gia trầm mặt.
Trần gia vốn là một thế lực không nhỏ, kỳ thực cũng có một lão tổ Luyện Tạng kỳ tọa trấn, chẳng qua bình thường không lộ diện mà thôi.
- Bẩm lão tổ... Trần Vũ này...
Trần Thiên Uy và vị tộc lão râu trắng đều cảm thấy trán ứa ra mồ hôi lạnh, thanh âm rất nhỏ.
Trần Vũ chỉ là Bán Linh Thể, nên bọn hắn gần như không cung cấp bất kỳ tài nguyên nào, vậy mà lại có thể trở thành đệ tử nội môn, môn đồ trưởng lão, còn nhất chiến dương danh.
Bọn họ mơ hồ cảm thấy giống như có một bàn tay đang tát lên mặt mình mấy cái.
- Ghế khách quý, tiểu tử kia...
Cùng lúc đó, người của Mục gia, Trần gia đều nhìn thấy Trần Vũ ngồi ở vị trí khách quý.
Bên cạnh đó, trong một gian lầu các khách quý, Dịch Vân Phi một thân áo trắng cũng nhìn chằm chằm Trần Vũ, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Trong gian lầu các này, có hai vị trưởng lão Thủy Nguyệt phái và vài tên đệ tử chân truyền.
- Chư vị, đấu giá hội Ẩn Hồ sắp bắt đầu, phần quan trọng của đấu giá sẽ do Kiều mỗ tới chủ trì.
Trên đài đấu giá, một vị lão giả khoảng bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn quắc thước lên tiếng.
Thanh âm hùng hậu của hắn vang khắp toàn trường, trên người mơ hồ tản ra khí tức Hóa Khí Hậu Thiên, hiển nhiên là một vị cao nhân Hóa Khí cảnh.
- Thì ra là Kiều lão.
- Hắn là Trận Pháp Sư kiêm Luyện Khí Sư nổi danh của Sở quốc, học thức uyên bác, nghiên cứu cổ học, am hiểu giám định.
Mọi người dưới sân đều trở nên nghiêm túc.
Kiều lão đưa tay ngăn mọi người xôn xao, cười nói:
- Kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất là mười viên Uẩn Thể đan, xuất phẩm từ đại sư “Ngũ Đông Sơn”. Mỗi viên khởi điểm 2500 nguyên thạch thứ phẩm, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 100.
Uẩn Thể đan thượng phẩm.
Dưới sân đấu giá lập tức xôn xao.
Nhất là ánh mắt những nhân sĩ Thông Mạch kỳ, Luyện Tạng kỳ, đều sáng rực lên.
- Uẩn Thể đan đều có tác dụng với ba cấp Nhập Môn Luyện Thể. Uẩn Thể đan thượng phẩm, thậm chí có thể khiến tu vi Luyện Tạng kỳ tinh tiến.
Ánh mắt Thu Nguyệt sáng ngời, nói.
Lúc này, trên sân cũng bắt đầu làn sóng đấu giá.
- 2800!
- 3200!
- 3500!
...
- Ta ra 5000!
- 5200!
Không lâu sau, viên Uẩn Thể đan thượng phẩm đầu tiên đã bị đẩy giá vượt qua 5000.
- 7000!
Cuối cùng, trong gian lầu các khách quý của hoàng thất, một thanh âm kết thúc tràng đấu giá Uẩn Thể đan vang lên.
Chín viên Uẩn Thể đan sau đó cũng đều bán hết sạch với giá không dưới 6000.
- Đúng là điên cuồng. Uẩn Thể đan thượng phẩm chỉ có thể xúc tiến một ít tu vi của Luyện Tạng kỳ, vậy mà có thể đẩy lên giá cao như vậy.
Trần Vũ cảm khái.
- Trần sư đệ, nếu ngươi lấy ra viên Uẩn Khí đan trong tay ngươi, tuyệt đối có thể bán được giá gấp bội Uẩn Thể đan thượng phẩm.
Thu Hinh Nhi mỉm cười một tiếng.
- Kiện vật phẩm đấu giá thứ hai là trứng Hung Điểu Vương, tổng cộng có ba viên, mỗi viên giá khởi điểm 1000 nguyên thạch thứ phẩm...
Kiều lão lên tiếng.
- 3200!
- 3500!
...
- 4800!
Không lâu sau, giá của trứng Hung Điểu Vương đã bị đẩy lên gần 5000.
Cuối cùng, quả trứng bị bán ra với giá 6000.
Trần Vũ hoài nghi mấy viên trứng Hung Điểu Vương này là do đám người Lý Đại Khuê gửi bán.
Chẳng qua, người tham gia đấu giá trứng này cũng không phải là nhiều.
Hiện nay Cốt Ma Cung xâm lấn, thế lực khắp nơi đều muốn tăng mạnh thực lực, cần nhất là đan dược, linh tài, bảo khí các loại. Trứng của Hung Điểu Vương cũng không có huyết thống đặc thù, cần bồi dưỡng thời gian dài, tốn rất nhiều tinh lực và tâm huyết.
Viên trứng Hung Điểu Vương thứ hai, thứ ba cũng chỉ đấu giá được hơn 5000.
Sau đó, trên đấu giá hội bắt đầu bán ra từng kiện vật phẩm.
- Kiện vật phẩm đấu giá thứ sáu là hạ phẩm bảo khí Huyết Nha kiếm, sử dụng răng của Kiếm Xỉ Hổ Vương, kết hợp với khoáng thạch Huyết Linh trân quý mà luyện chế thành. Kiếm này ngoại trừ uy lực không tầm thường ra còn có lực sát thương ăn mòn thân thể huyết nhục, bộ vị bị trúng kiếm này rất khó khép miệng...
Kiều lão cười nói.
Đấu giá hội đến nay, cuối cùng đã xuất hiện một kiện bảo khí.
- Giá khởi điểm, 1 vạn 5000 nguyên thạch thứ phẩm, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 1000.
- 1 vạn 8000!
- 2 vạn!
- 2 vạn 3000!
...
- Hai vạn 8000!
Rất nhanh, thanh Huyết Nha kiếm này đã bị đẩy lên gần 3 vạn.
Cuối cùng, kiếm này được bán ra với giá 3 vạn, bị một người đội mũ rộng vành thần bí mua được.
- Đáng tiếc là ta không đủ nguyên thạch.
Vẻ mặt Đồng Ngọc Linh có chút thất lạc. Nàng cũng tham dự đấu giá Huyết Nha kiếm, chỉ tiếc là tài lực không đủ.
Nửa canh giờ sau.
Vật phẩm bán đấu giá đã qua mười mấy vòng.
- Tiếp theo là một kiện kỳ vật dị bảo.
Kiều lão cười nói.
- Kỳ vật dị bảo bình thường đều là bảo vật có năng lực đặc biệt hoặc hiệu quả kỳ lạ, không dễ đánh giá đẳng cấp như bảo khí. Phần lớn chúng nó được tạo ra ngẫu nhiên trong quá trình luyện khí, có công năng cao hoặc thấp riêng biệt.
Kiều lão giải thích, giọng điệu có chút sắc thái thần bí.
- Trần sư đệ, bảo khí ngươi đeo cũng có thể xem là một loại kỳ bảo dị vật.
Thu Hinh Nhi cười nói.
- Ồ?
Trần Vũ không khỏi lộ vẻ hứng thú.
Dưới đài đấu giá, một mỹ nữ cao gầy bưng lên một cái khay, bên trên đặt ba khối cầu kim loại, bề mặt có chút rỉ sét, màu xám tối.
“Thịch thịch thịch...”
Bỗng nhiên, trái tim trong cơ thể Trần Vũ cấp tốc nhảy lên, giống như thể hiện một loại khát khao nào đó.
- Xảy ra chuyện gì?
Trần Vũ kinh hãi, khối cầu kim loại kia vậy mà có thể khiến trái tim thần bí phát ra phản ứng như vậy.
Đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy kể từ khi hắn dung hợp với trái tim thần bí.
***
(*) Thụ sủng nhược kinh: được yêu quý mà cảm thấy sợ hãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook