Vĩnh Hằng Chi Tâm
-
Chương 79: Gia sản bạo tăng
- Ha ha, ta ra giá 300 nguyên thạch chính phẩm.
Chủ nhân của thanh âm này thoáng cái tăng giá đến 300 nguyên thạch chính phẩm, tương đương với ba vạn nguyên thạch thứ phẩm.
- Người nào?
Lão giả đội mũ rộng vành hừ một tiếng, thanh âm lạnh hơn vài phần.
Nếu như chỉ một, hai vạn nguyên thạch thứ phẩm, hắn vẫn còn lợi nhuận, nhưng giá lên đến ba vạn nguyên thạch thứ phẩm, vậy thì cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa nữa.
- Phó hội trưởng!
Chưởng quầy cung kinh nói.
Chỉ thấy một trung niên mặt trắng mặc y phục nho sinh từ trên tầng hai Trân Kỳ lâu đi xuống.
- Phó hội trưởng? Ngươi là “Bạch Diện tiên sinh” Từ Xuyên Tùng của Hội Ẩn Hồ?
Thanh âm của lão giả biến đổi.
- Chính là Từ mỗ, vừa vặn “Trân Kỳ lâu” này là sản nghiệp của ta.
Nho sinh mặt trắng cầm quạt xếp vỗ vào lòng bàn tay.
“Ô...ô...ô...n...g!”
Trong lầu các và ngoài quầy lập tức nổi lên một tia sáng trận pháp màu trắng, tản mát ra uy áp cường đại.
- Xem như ngươi lợi hại!
Lão giả thấp giọng hừ một tiếng, toàn thân bốc lên một luồng khí vụ màu đen nhàn nhạt, thân hình dần mơ hồ, thoáng cái đã không còn tăm hơi.
- Đa tạ tiền bối.
Trần Vũ thở phào một cái, hành lễ với vị phó hội trưởng Từ Xuyên Tùng này.
Người này khí tức thâm thúy, huyền diệu khó lường, khiến hắn có cảm giác đối phương cùng một cấp bậc với sư tôn Mao Thu Vũ của mình.
Khó trách Trân Kỳ lâu bán ra vật phẩm đều rất cao cấp, thì ra là sản nghiệp của “phó hội trưởng” Hội Ẩn Hồ.
- Tiểu chất không cần khách khí, ta và sư tôn Mao Thu Vũ của ngươi có chút quan hệ cá nhân. Trước đây thậm chí còn thiếu hắn một chút nhân tình.
Từ Xuyên Tùng mỉm cười ôn hòa, đưa tay ra hiệu Trần Vũ vào trong ngồi.
Chưởng quầy thì pha cho hai người một ấm trà ngon.
- Ồ, Trần Vũ? Hình như ta đã nghe qua thanh danh của ngươi, trong trận chiến tranh đoạt của ba tông, ngươi bộc lộ tài năng không nhỏ.
Trong mắt Từ Xuyên Tùng hiện lên tinh quang, thoáng nhìn Trần Vũ vài lần.
Trần Vũ quả thật bất ngờ, không ngờ chút danh khí của mình lại bị vị đại nhân vật như Từ Xuyên Tùng nghe được.
Sau đó, Trần Vũ lại hỏi thăm viên Ô Huyết Châu của mình.
- Châu này còn gọi là “Âm Lệ Châu”, hội tụ khí tức âm lệ cường đại, thứ này rất được tà đạo yêu thích. Giá trị của châu này không nhỏ, so với bảo khí bình thường còn đắt đỏ hơn...
Từ Xuyên Tùng giới thiệu đơn giản.
- Âm Lệ Châu...
Trần Vũ khẽ lẩm bẩm, trước đây hắn dường như đã nghe người khác đề cập đến vật này, nhưng có vẻ không giống trong ấn tượng lắm.
- Viên Âm Lệ Châu này của ngươi ẩn chứa khí tức âm lệ rất mạnh, chẳng qua có lây nhiễm một ít huyết khí, có chút đáng tiếc. Nếu ngươi đồng ý, Từ mỗ nguyện xuất ra 330 nguyên thạch chính phẩm để thu mua.
Từ Xuyên Tùng cầm lấy “Ô Huyết Châu”, quan sát vài lần.
- 330 nguyên thạch chính phẩm?
Trần Vũ có chút động tâm.
Châu này không có tác dụng gì với hắn... khí tức âm lệ phóng ra ngoài, còn có khả năng dẫn đến người tà đạo dòm ngó.
- 330 nguyên thạch chính phẩm đã cao hơn so với giá thị trường, huống chi viên châu này còn nhiễm một ít huyết khí. Nếu ném vào đấu giá hội, có lẽ có thể bán được giá cao hơn, nhưng vẫn phải chịu phí trung gian, đồng thời có thể gặp một ít biến số phiêu lưu...
Từ Xuyên Tùng cười nói.
- Được.
Trần Vũ gật đầu đồng ý.
Nếu có thể nhanh chóng xử lý củ khoai lang phỏng tay “Âm Lệ Châu” này, cũng tiết kiệm bản thân gặp phiền toái.
Từ Xuyên Tùng rất sảng khoái, lấy từ trong túi trữ vật 300 nguyên thạch chính phẩm, giao cho Trần Vũ.
- Ta thuận nước đẩy thuyền tặng hiền chất một thứ.
Từ Xuyên Tùng đưa một cái lệnh bài màu bạc cho Trần Vũ, trên lệnh bài viết hai chữ “Ẩn Hồ”.
- Ngân lệnh tượng trưng cho khách quý Ẩn Hồ.
Chưởng quầy lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ phó hội trưởng lại tặng không một cái “Ngân lệnh” cho Trần Vũ.
- Trần thiếu hiệp, bằng vào lệnh bài này, ngươi có thể hưởng đặc quyền nhất định tại đấu giá hội Ẩn Hồ. Bao gồm cả đặc quyền giảm giá khi tham gia các sàn giao dịch ở Ẩn Hồ Đảo, làm việc gì cũng thuận tiện hơn...
Chưởng quầy giới thiệu.
- Đa tạ tiền bối.
Trần Vũ mừng rỡ, cất lệnh bài đi.
- Trên lệnh bài ta đã tăng thêm tin tức của ngươi, ngươi có thể yên tâm sử dụng.
Từ Xuyên Tùng mỉm cười.
Trần Vũ lại dạo một vòng trong Trân Kỳ lâu, hắn có chút động tâm những thứ kỳ trân dị bảo này.
Chẳng qua, giá cả ở đây quá cao cấp, tùy ý một kiện vật phẩm đều trên trăm nguyên thạch chính phẩm. Mà bây giờ Trần Vũ còn muốn thu mua Thổ Linh Tham trăm năm, đồng thời tham gia đấu giá hội, cần dự phòng một lượng lớn nguyên thạch.
Trước khi rời đi, Trần Vũ còn tìm hiểu tin tức “Thổ Linh Tham” từ chỗ Từ Xuyên Tùng.
- Thổ Linh Tham? Thứ này có chút quý hiếm, giá trị còn trên những loại Linh Tham khác vài chục lần, có lẽ có thể gặp được ở trên đảo này, nhưng khó mà đảm bảo được 100% sẽ xuất hiện.
Từ Xuyên Tùng trầm ngâm nói.
Linh tài châu quả, một khi đạt đến trăm năm, linh tính và dược hiệu tăng mạnh, giá trị cũng tăng tới một cấp bậc nhất định.
Về sau, cứ mỗi khi đạt tới một trăm năm, giá trị sẽ tăng gấp mấy lần.
- Đương nhiên, theo tình huống những năm trước, phàm là đấu giá hội cỡ lớn, Hỏa Linh Tham, Thổ Linh Tham, Huyết Linh Chi đã ngoài trăm năm, đều xuất hiện, chẳng qua giá cả bị đẩy lên rất cao mà thôi.
Từ Xuyên Tùng bổ sung.
Trần Vũ liền hiểu, trong tay một vài cửa hàng có thế lực, dù có Linh Tham trăm năm thì cũng sẽ không lén bán ra ngoài. Bọn họ sẽ chờ đấu giá hội để bán được giá cao.
Nhìn Trần Vũ rời đi, chưởng quầy khó hiểu hỏi:
- Đại nhân, viên Âm Lệ Châu kia bị nhiễm huyết khí, mua vào 330 nguyên thạch chính phẩm phải chăng là có chút thua thiệt?
- Thua thiệt ư?
Từ Xuyên Tùng nở một nụ cười khó lường, nói:
- Nếu có thể đề luyện “khí tức ô huyết” trong đó ra, tạo thành “Ô Huyết độc”, dưới Hóa Khí cảnh rất khó ngăn cản, thì nó sẽ là một khoản giá trị không nhỏ.
- Ra là vậy! Thật cao minh!
Vẻ mặt Chưởng quầy tràn ngập bội phục, đây là cảnh giới vi gian bất thương (*), thương nhân há có thể làm sinh ý lỗ vốn? Cho dù ngoài mặt biểu hiện là như vậy đi nữa.
- Chỉ có điều, muốn tinh luyện ô huyết này cũng không dễ. Ít nhất phải là Hóa Khí cảnh, đồng thời phải am hiểu công pháp Huyết đạo...
Từ Xuyên Tùng lẩm bẩm.
...
Rời khỏi Trân Kỳ lâu, tài sản trên người Trần Vũ bạo tăng.
Hắn vốn có hơn 8000 nguyên thạch thứ phẩm, hơn nữa mới tăng thêm 330 nguyên thạch chính phẩm, tương đương có hơn bốn vạn nguyên thạch thứ phẩm.
Tiếp đó, Trần Vũ lại bắt đầu tìm kiếm Thổ Linh Tham.
Liên tiếp tìm kiếm ở vài cửa hàng linh dược và cửa hàng tài liệu, nhưng cũng chỉ bắt gặp Thổ Linh Tham vài chục năm tuổi.
Vượt qua trăm năm tuổi, quả thật rất khó gặp được.
Một hồi, khi Trần Vũ tiến vào một cửa hàng linh dược cỡ lớn. Trong cửa hàng có vài tên đệ tử Vân Nhạc môn, ngay cả Mục Tuyết Tình cũng ở đây.
- Chưởng quầy, lấy cho ta mười viên Hồi Khí đan thượng phẩm.
Trần Vũ chợt nghĩ đến chuyện gì đó, liền mở miệng nói.
Hắn còn nhớ rõ, lúc Thi đấu Ngoại môn, Mục Tuyết Tình đã cho hắn hai viên Hồi Khí đan.
Hơn nữa, mười ngày sau, hắn sẽ bị điều đi tham gia nhiệm vụ “Trấn thủ linh viên”, cần dự phòng một ít linh đan.
- Được! Một viên giá 50 nguyên thạch thứ phẩm, tổng cộng 1000 nguyên thạch thứ phẩm.
Chưởng quầy nhanh chóng đưa ra hai cái bình sứ.
Hắn vừa đi đến, liền nhìn thấy một tấm lệnh bài màu bạc mà Trần Vũ đưa ra.
- Ngân lệnhẨn Hồ?
Chưởng quỹ nghiêm mặt, sau đó cười tươi như hoa, nói:
- Ngài được hưởng ưu đãi chiết khấu 10%, chỉ cần 900 nguyên thạch thứ phẩm là được.
Trần Vũ gật đầu, thanh toán 900 nguyên thạch thứ phẩm.
- Ngân lệnh Ẩn Hồ ư? Đây là thân phận khách quý của Hội Ẩn Hồ, Trần Vũ làm sao có được...?
Vài tên đệ tử Vân Nhạc môn đều kinh ngạc thốt lên.
Ngay cả đệ tử chân truyền Luyện Tạng kỳ cũng không có Ngân lệnh Ẩn Hồ.
Trong đám đệ tử, chỉ có thủ tịch đại đệ tử “Tông Thiên Thần” là có Ngân lệnh Ẩn Hồ.
- Tuyết Tình.
Trần Vũ đi tới, đưa cho Mục Tuyết Tình hai viên Hồi Khí đan.
Hắn không muốn thiếu nợ nhân tình của đối phương.
- Ngươi xem ta là gì?
Trên mặt Mục Tuyết Tình lộ vẻ tức giận lạnh lùng, mắt đỏ hồng, phất tay áo bỏ đi.
Đây là ý gì?
Trần Vũ im lặng, ta trả lại đan dược cũng sai sao?
- Ha ha, Trần sư đệ! Ngươi thật không hiểu tâm tư nữ nhân.
Nam Cung Lễ không biết từ nơi nào xuất hiện, cười nói:
- Mục Tuyết Tình là nữ nhân tâm tính cao ngạo, sao có thể thu lại Hồi Khí đan đã cho ngươi. Chỉ có điều, ta nghe nói trái tim của nữ nhân này đã bị ngươi bắt được, quả nhiên lời đồn này là thật.
- Nhưng ta đã không còn cảm giác như trước kia.
Trần Vũ lắc đầu thở dài.
Thực ra, trong lòng hắn chưa từng trách cứ quyết định lúc trước của Mục Tuyết Tình, càng không nói đến ghi hận.
Trần Vũ cũng không rõ nỗi khổ tâm của Mục Tuyết Tình.
Chẳng qua, sau lần phân rõ giới hạn đấy, trong lòng hắn bỗng nhiên thả lỏng, tâm cảnh rộng mở, không cần truy cầu hay đối mặt với Mục Tuyết Tình khoảng cách lúc xa lúc gần.
- Bình thường!
Nam Cung Lễ cười ha ha một tiếng, nói:
- Ngươi thay lòng đổi dạ rồi, chẳng lẽ, ngươi thật sự coi trọng Thu Hinh Nhi?
Tính cách hắn thẳng thắn, nên thanh âm nói chuyện cũng rất lớn.
Đúng lúc đó, một đôi hoa tỷ muội xinh đẹp từ bên ngoài tiến vào.
Chính là tỷ muội Thu Hinh Nhi.
Nghe thấy lời này, trên mặt Thu Hinh Nhi thoáng hiện một tia đỏ hồng, khẽ hừ một tiếng.
- Nam Cung Lễ! Hai người các ngươi dám...
Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
- Ha ha! Ta còn phải đi thu thập vài loại tài liệu...
Thân hình Nam Cung Lễ chợt lóe lên rồi biến mất, vô sỉ bỏ lại Trần Vũ một mình.
Một màn này, khiến Trần Vũ không nói nên lời. Đối mặt với hai nữ nhân, nhất là ánh mắt trong suốt như hồ, dịu dàng ôn nhu của Thu Hinh Nhi, hắn cảm thấy lúng túng vô cùng.
- Trần Vũ, lần này ta nên nói gì đây?
Thu Nguyệt không có hảo ý nói.
Trần Vũ vừa chuẩn bị kiếm cớ rời đi, đột nhiên nghe thấy thanh âm của chưởng quầy.
- Thổ Linh Tham ư? Tám mươi năm thì có hai cây. Chẳng qua, mỗi cây đều cần 8000 nguyên thạch thứ phẩm.
- Mắc như vậy?
Một nam tử trung niên nhướng mày, nói:
- Trước đây mua Hoàng Linh Tham một trăm năm tuổi cũng chỉ 8000, 9000 nguyên thạch thứ phẩm.
- Hắc hắc, không có biện pháp. Thổ Linh Tham đắt hơn Linh Tham bình thường. Huống chi, đêm nay sẽ bắt đầu đấu giá hội cỡ lớn, các loại trân tài đều ít nhất tăng giá gấp ba lần.
Chưởng quầy bày ra bộ dạng “muốn mua thì mua, không mua thì thôi”.
Nam tử trung niên tức giận, quay người đi xem những dược liệu khác.
- Ta muốn mua hai gốc Thổ Linh Tham tám mươi năm tuổi kia.
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Ồ?
Nam tử trung niên và đám người Thu Hinh Nhi đều nhìn về phía người lên tiếng.
- Trần Vũ!
Thu Nguyệt cũng giật mình.
- Không! Là ta tới trước, Thổ Linh Tham kia, ta mua!
Nam tử trung niên đảo mắt một vòng, lâm thời chợt đổi ý.
- Ngươi không mua, đương nhiên thuộc về ta.
Trần Vũ tức giận.
Sở dĩ hắn muốn mua Thổ Linh Tham tám mươi năm này, chủ yếu dùng làm đồ dự phòng.
Trong phương thuốc luyện thể thứ ba, mặc dù nói tốt nhất là Thổ Linh Tham đã ngoài trăm năm tuổi, nhưng tám mươi năm tuổi cũng có thể miễn cưỡng thông qua, chỉ có điều hiệu quả sẽ kém đi một chút mà thôi.
- Hừ! Ta thêm vào 1000 nguyên thạch thứ phẩm.
Nam tử trung niên kia trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Vù...”
Trên người hắn phóng xuất ra một luồng khí tức cường đại của Luyện Tạng kỳ, trên mặt tràn đầy vẻ uy hiếp.
Trần Vũ cười lạnh, không hề để ý.
Thu Nguyệt ở bên cạnh thì hớn hở xem kịch vui.
Kết quả, khiến hai nữ nhân cảm thấy ngoài dự liệu là câu nói lạnh nhạt của chưởng quầy:
- Vị này là khách quý của Hội Ẩn Hồ, nếu như ngươi không cần, vậy thì hai gốc Thổ Linh Tham này đều thuộc về hắn.
- Cái gì? Khách quý Hội Ẩn Hồ ư?
Sắc mặt nam tử trung niên tái xanh, nhìn Trần Vũ với vẻ không thể tin nổi.
Ngay cả hai nữ tử Thu Hinh Nhi cũng kinh ngạc ngoài ý muốn.
Các nàng nhìn Trần Vũ hời hợt lấy ra một đống nguyên thạch thứ phẩm, mua đi hai gốc Thổ Linh Tham tám mươi năm tuổi, còn được hưởng ưu đãi chiết khấu 10%.
***
(*) Vi gian bất thương: hông gian trá không làm nghề buôn bán.
Chủ nhân của thanh âm này thoáng cái tăng giá đến 300 nguyên thạch chính phẩm, tương đương với ba vạn nguyên thạch thứ phẩm.
- Người nào?
Lão giả đội mũ rộng vành hừ một tiếng, thanh âm lạnh hơn vài phần.
Nếu như chỉ một, hai vạn nguyên thạch thứ phẩm, hắn vẫn còn lợi nhuận, nhưng giá lên đến ba vạn nguyên thạch thứ phẩm, vậy thì cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa nữa.
- Phó hội trưởng!
Chưởng quầy cung kinh nói.
Chỉ thấy một trung niên mặt trắng mặc y phục nho sinh từ trên tầng hai Trân Kỳ lâu đi xuống.
- Phó hội trưởng? Ngươi là “Bạch Diện tiên sinh” Từ Xuyên Tùng của Hội Ẩn Hồ?
Thanh âm của lão giả biến đổi.
- Chính là Từ mỗ, vừa vặn “Trân Kỳ lâu” này là sản nghiệp của ta.
Nho sinh mặt trắng cầm quạt xếp vỗ vào lòng bàn tay.
“Ô...ô...ô...n...g!”
Trong lầu các và ngoài quầy lập tức nổi lên một tia sáng trận pháp màu trắng, tản mát ra uy áp cường đại.
- Xem như ngươi lợi hại!
Lão giả thấp giọng hừ một tiếng, toàn thân bốc lên một luồng khí vụ màu đen nhàn nhạt, thân hình dần mơ hồ, thoáng cái đã không còn tăm hơi.
- Đa tạ tiền bối.
Trần Vũ thở phào một cái, hành lễ với vị phó hội trưởng Từ Xuyên Tùng này.
Người này khí tức thâm thúy, huyền diệu khó lường, khiến hắn có cảm giác đối phương cùng một cấp bậc với sư tôn Mao Thu Vũ của mình.
Khó trách Trân Kỳ lâu bán ra vật phẩm đều rất cao cấp, thì ra là sản nghiệp của “phó hội trưởng” Hội Ẩn Hồ.
- Tiểu chất không cần khách khí, ta và sư tôn Mao Thu Vũ của ngươi có chút quan hệ cá nhân. Trước đây thậm chí còn thiếu hắn một chút nhân tình.
Từ Xuyên Tùng mỉm cười ôn hòa, đưa tay ra hiệu Trần Vũ vào trong ngồi.
Chưởng quầy thì pha cho hai người một ấm trà ngon.
- Ồ, Trần Vũ? Hình như ta đã nghe qua thanh danh của ngươi, trong trận chiến tranh đoạt của ba tông, ngươi bộc lộ tài năng không nhỏ.
Trong mắt Từ Xuyên Tùng hiện lên tinh quang, thoáng nhìn Trần Vũ vài lần.
Trần Vũ quả thật bất ngờ, không ngờ chút danh khí của mình lại bị vị đại nhân vật như Từ Xuyên Tùng nghe được.
Sau đó, Trần Vũ lại hỏi thăm viên Ô Huyết Châu của mình.
- Châu này còn gọi là “Âm Lệ Châu”, hội tụ khí tức âm lệ cường đại, thứ này rất được tà đạo yêu thích. Giá trị của châu này không nhỏ, so với bảo khí bình thường còn đắt đỏ hơn...
Từ Xuyên Tùng giới thiệu đơn giản.
- Âm Lệ Châu...
Trần Vũ khẽ lẩm bẩm, trước đây hắn dường như đã nghe người khác đề cập đến vật này, nhưng có vẻ không giống trong ấn tượng lắm.
- Viên Âm Lệ Châu này của ngươi ẩn chứa khí tức âm lệ rất mạnh, chẳng qua có lây nhiễm một ít huyết khí, có chút đáng tiếc. Nếu ngươi đồng ý, Từ mỗ nguyện xuất ra 330 nguyên thạch chính phẩm để thu mua.
Từ Xuyên Tùng cầm lấy “Ô Huyết Châu”, quan sát vài lần.
- 330 nguyên thạch chính phẩm?
Trần Vũ có chút động tâm.
Châu này không có tác dụng gì với hắn... khí tức âm lệ phóng ra ngoài, còn có khả năng dẫn đến người tà đạo dòm ngó.
- 330 nguyên thạch chính phẩm đã cao hơn so với giá thị trường, huống chi viên châu này còn nhiễm một ít huyết khí. Nếu ném vào đấu giá hội, có lẽ có thể bán được giá cao hơn, nhưng vẫn phải chịu phí trung gian, đồng thời có thể gặp một ít biến số phiêu lưu...
Từ Xuyên Tùng cười nói.
- Được.
Trần Vũ gật đầu đồng ý.
Nếu có thể nhanh chóng xử lý củ khoai lang phỏng tay “Âm Lệ Châu” này, cũng tiết kiệm bản thân gặp phiền toái.
Từ Xuyên Tùng rất sảng khoái, lấy từ trong túi trữ vật 300 nguyên thạch chính phẩm, giao cho Trần Vũ.
- Ta thuận nước đẩy thuyền tặng hiền chất một thứ.
Từ Xuyên Tùng đưa một cái lệnh bài màu bạc cho Trần Vũ, trên lệnh bài viết hai chữ “Ẩn Hồ”.
- Ngân lệnh tượng trưng cho khách quý Ẩn Hồ.
Chưởng quầy lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ phó hội trưởng lại tặng không một cái “Ngân lệnh” cho Trần Vũ.
- Trần thiếu hiệp, bằng vào lệnh bài này, ngươi có thể hưởng đặc quyền nhất định tại đấu giá hội Ẩn Hồ. Bao gồm cả đặc quyền giảm giá khi tham gia các sàn giao dịch ở Ẩn Hồ Đảo, làm việc gì cũng thuận tiện hơn...
Chưởng quầy giới thiệu.
- Đa tạ tiền bối.
Trần Vũ mừng rỡ, cất lệnh bài đi.
- Trên lệnh bài ta đã tăng thêm tin tức của ngươi, ngươi có thể yên tâm sử dụng.
Từ Xuyên Tùng mỉm cười.
Trần Vũ lại dạo một vòng trong Trân Kỳ lâu, hắn có chút động tâm những thứ kỳ trân dị bảo này.
Chẳng qua, giá cả ở đây quá cao cấp, tùy ý một kiện vật phẩm đều trên trăm nguyên thạch chính phẩm. Mà bây giờ Trần Vũ còn muốn thu mua Thổ Linh Tham trăm năm, đồng thời tham gia đấu giá hội, cần dự phòng một lượng lớn nguyên thạch.
Trước khi rời đi, Trần Vũ còn tìm hiểu tin tức “Thổ Linh Tham” từ chỗ Từ Xuyên Tùng.
- Thổ Linh Tham? Thứ này có chút quý hiếm, giá trị còn trên những loại Linh Tham khác vài chục lần, có lẽ có thể gặp được ở trên đảo này, nhưng khó mà đảm bảo được 100% sẽ xuất hiện.
Từ Xuyên Tùng trầm ngâm nói.
Linh tài châu quả, một khi đạt đến trăm năm, linh tính và dược hiệu tăng mạnh, giá trị cũng tăng tới một cấp bậc nhất định.
Về sau, cứ mỗi khi đạt tới một trăm năm, giá trị sẽ tăng gấp mấy lần.
- Đương nhiên, theo tình huống những năm trước, phàm là đấu giá hội cỡ lớn, Hỏa Linh Tham, Thổ Linh Tham, Huyết Linh Chi đã ngoài trăm năm, đều xuất hiện, chẳng qua giá cả bị đẩy lên rất cao mà thôi.
Từ Xuyên Tùng bổ sung.
Trần Vũ liền hiểu, trong tay một vài cửa hàng có thế lực, dù có Linh Tham trăm năm thì cũng sẽ không lén bán ra ngoài. Bọn họ sẽ chờ đấu giá hội để bán được giá cao.
Nhìn Trần Vũ rời đi, chưởng quầy khó hiểu hỏi:
- Đại nhân, viên Âm Lệ Châu kia bị nhiễm huyết khí, mua vào 330 nguyên thạch chính phẩm phải chăng là có chút thua thiệt?
- Thua thiệt ư?
Từ Xuyên Tùng nở một nụ cười khó lường, nói:
- Nếu có thể đề luyện “khí tức ô huyết” trong đó ra, tạo thành “Ô Huyết độc”, dưới Hóa Khí cảnh rất khó ngăn cản, thì nó sẽ là một khoản giá trị không nhỏ.
- Ra là vậy! Thật cao minh!
Vẻ mặt Chưởng quầy tràn ngập bội phục, đây là cảnh giới vi gian bất thương (*), thương nhân há có thể làm sinh ý lỗ vốn? Cho dù ngoài mặt biểu hiện là như vậy đi nữa.
- Chỉ có điều, muốn tinh luyện ô huyết này cũng không dễ. Ít nhất phải là Hóa Khí cảnh, đồng thời phải am hiểu công pháp Huyết đạo...
Từ Xuyên Tùng lẩm bẩm.
...
Rời khỏi Trân Kỳ lâu, tài sản trên người Trần Vũ bạo tăng.
Hắn vốn có hơn 8000 nguyên thạch thứ phẩm, hơn nữa mới tăng thêm 330 nguyên thạch chính phẩm, tương đương có hơn bốn vạn nguyên thạch thứ phẩm.
Tiếp đó, Trần Vũ lại bắt đầu tìm kiếm Thổ Linh Tham.
Liên tiếp tìm kiếm ở vài cửa hàng linh dược và cửa hàng tài liệu, nhưng cũng chỉ bắt gặp Thổ Linh Tham vài chục năm tuổi.
Vượt qua trăm năm tuổi, quả thật rất khó gặp được.
Một hồi, khi Trần Vũ tiến vào một cửa hàng linh dược cỡ lớn. Trong cửa hàng có vài tên đệ tử Vân Nhạc môn, ngay cả Mục Tuyết Tình cũng ở đây.
- Chưởng quầy, lấy cho ta mười viên Hồi Khí đan thượng phẩm.
Trần Vũ chợt nghĩ đến chuyện gì đó, liền mở miệng nói.
Hắn còn nhớ rõ, lúc Thi đấu Ngoại môn, Mục Tuyết Tình đã cho hắn hai viên Hồi Khí đan.
Hơn nữa, mười ngày sau, hắn sẽ bị điều đi tham gia nhiệm vụ “Trấn thủ linh viên”, cần dự phòng một ít linh đan.
- Được! Một viên giá 50 nguyên thạch thứ phẩm, tổng cộng 1000 nguyên thạch thứ phẩm.
Chưởng quầy nhanh chóng đưa ra hai cái bình sứ.
Hắn vừa đi đến, liền nhìn thấy một tấm lệnh bài màu bạc mà Trần Vũ đưa ra.
- Ngân lệnhẨn Hồ?
Chưởng quỹ nghiêm mặt, sau đó cười tươi như hoa, nói:
- Ngài được hưởng ưu đãi chiết khấu 10%, chỉ cần 900 nguyên thạch thứ phẩm là được.
Trần Vũ gật đầu, thanh toán 900 nguyên thạch thứ phẩm.
- Ngân lệnh Ẩn Hồ ư? Đây là thân phận khách quý của Hội Ẩn Hồ, Trần Vũ làm sao có được...?
Vài tên đệ tử Vân Nhạc môn đều kinh ngạc thốt lên.
Ngay cả đệ tử chân truyền Luyện Tạng kỳ cũng không có Ngân lệnh Ẩn Hồ.
Trong đám đệ tử, chỉ có thủ tịch đại đệ tử “Tông Thiên Thần” là có Ngân lệnh Ẩn Hồ.
- Tuyết Tình.
Trần Vũ đi tới, đưa cho Mục Tuyết Tình hai viên Hồi Khí đan.
Hắn không muốn thiếu nợ nhân tình của đối phương.
- Ngươi xem ta là gì?
Trên mặt Mục Tuyết Tình lộ vẻ tức giận lạnh lùng, mắt đỏ hồng, phất tay áo bỏ đi.
Đây là ý gì?
Trần Vũ im lặng, ta trả lại đan dược cũng sai sao?
- Ha ha, Trần sư đệ! Ngươi thật không hiểu tâm tư nữ nhân.
Nam Cung Lễ không biết từ nơi nào xuất hiện, cười nói:
- Mục Tuyết Tình là nữ nhân tâm tính cao ngạo, sao có thể thu lại Hồi Khí đan đã cho ngươi. Chỉ có điều, ta nghe nói trái tim của nữ nhân này đã bị ngươi bắt được, quả nhiên lời đồn này là thật.
- Nhưng ta đã không còn cảm giác như trước kia.
Trần Vũ lắc đầu thở dài.
Thực ra, trong lòng hắn chưa từng trách cứ quyết định lúc trước của Mục Tuyết Tình, càng không nói đến ghi hận.
Trần Vũ cũng không rõ nỗi khổ tâm của Mục Tuyết Tình.
Chẳng qua, sau lần phân rõ giới hạn đấy, trong lòng hắn bỗng nhiên thả lỏng, tâm cảnh rộng mở, không cần truy cầu hay đối mặt với Mục Tuyết Tình khoảng cách lúc xa lúc gần.
- Bình thường!
Nam Cung Lễ cười ha ha một tiếng, nói:
- Ngươi thay lòng đổi dạ rồi, chẳng lẽ, ngươi thật sự coi trọng Thu Hinh Nhi?
Tính cách hắn thẳng thắn, nên thanh âm nói chuyện cũng rất lớn.
Đúng lúc đó, một đôi hoa tỷ muội xinh đẹp từ bên ngoài tiến vào.
Chính là tỷ muội Thu Hinh Nhi.
Nghe thấy lời này, trên mặt Thu Hinh Nhi thoáng hiện một tia đỏ hồng, khẽ hừ một tiếng.
- Nam Cung Lễ! Hai người các ngươi dám...
Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
- Ha ha! Ta còn phải đi thu thập vài loại tài liệu...
Thân hình Nam Cung Lễ chợt lóe lên rồi biến mất, vô sỉ bỏ lại Trần Vũ một mình.
Một màn này, khiến Trần Vũ không nói nên lời. Đối mặt với hai nữ nhân, nhất là ánh mắt trong suốt như hồ, dịu dàng ôn nhu của Thu Hinh Nhi, hắn cảm thấy lúng túng vô cùng.
- Trần Vũ, lần này ta nên nói gì đây?
Thu Nguyệt không có hảo ý nói.
Trần Vũ vừa chuẩn bị kiếm cớ rời đi, đột nhiên nghe thấy thanh âm của chưởng quầy.
- Thổ Linh Tham ư? Tám mươi năm thì có hai cây. Chẳng qua, mỗi cây đều cần 8000 nguyên thạch thứ phẩm.
- Mắc như vậy?
Một nam tử trung niên nhướng mày, nói:
- Trước đây mua Hoàng Linh Tham một trăm năm tuổi cũng chỉ 8000, 9000 nguyên thạch thứ phẩm.
- Hắc hắc, không có biện pháp. Thổ Linh Tham đắt hơn Linh Tham bình thường. Huống chi, đêm nay sẽ bắt đầu đấu giá hội cỡ lớn, các loại trân tài đều ít nhất tăng giá gấp ba lần.
Chưởng quầy bày ra bộ dạng “muốn mua thì mua, không mua thì thôi”.
Nam tử trung niên tức giận, quay người đi xem những dược liệu khác.
- Ta muốn mua hai gốc Thổ Linh Tham tám mươi năm tuổi kia.
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
Ồ?
Nam tử trung niên và đám người Thu Hinh Nhi đều nhìn về phía người lên tiếng.
- Trần Vũ!
Thu Nguyệt cũng giật mình.
- Không! Là ta tới trước, Thổ Linh Tham kia, ta mua!
Nam tử trung niên đảo mắt một vòng, lâm thời chợt đổi ý.
- Ngươi không mua, đương nhiên thuộc về ta.
Trần Vũ tức giận.
Sở dĩ hắn muốn mua Thổ Linh Tham tám mươi năm này, chủ yếu dùng làm đồ dự phòng.
Trong phương thuốc luyện thể thứ ba, mặc dù nói tốt nhất là Thổ Linh Tham đã ngoài trăm năm tuổi, nhưng tám mươi năm tuổi cũng có thể miễn cưỡng thông qua, chỉ có điều hiệu quả sẽ kém đi một chút mà thôi.
- Hừ! Ta thêm vào 1000 nguyên thạch thứ phẩm.
Nam tử trung niên kia trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Vù...”
Trên người hắn phóng xuất ra một luồng khí tức cường đại của Luyện Tạng kỳ, trên mặt tràn đầy vẻ uy hiếp.
Trần Vũ cười lạnh, không hề để ý.
Thu Nguyệt ở bên cạnh thì hớn hở xem kịch vui.
Kết quả, khiến hai nữ nhân cảm thấy ngoài dự liệu là câu nói lạnh nhạt của chưởng quầy:
- Vị này là khách quý của Hội Ẩn Hồ, nếu như ngươi không cần, vậy thì hai gốc Thổ Linh Tham này đều thuộc về hắn.
- Cái gì? Khách quý Hội Ẩn Hồ ư?
Sắc mặt nam tử trung niên tái xanh, nhìn Trần Vũ với vẻ không thể tin nổi.
Ngay cả hai nữ tử Thu Hinh Nhi cũng kinh ngạc ngoài ý muốn.
Các nàng nhìn Trần Vũ hời hợt lấy ra một đống nguyên thạch thứ phẩm, mua đi hai gốc Thổ Linh Tham tám mươi năm tuổi, còn được hưởng ưu đãi chiết khấu 10%.
***
(*) Vi gian bất thương: hông gian trá không làm nghề buôn bán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook