Vĩnh Dạ
-
Chương 58
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Không biết bao lâu trôi qua, giọng của đại phụ thân vang lên bên tai tôi:
- Bình An, khóc mệt chưa? Đại phụ thân cõng con về nhà.
Tôi lau khô nước mắt, nhìn người với vẻ đáng thương.
Trên mặt đại phụ thân không một nụ cười, tuy giọng người dịu dàng, nhưng trong mắt người lại chất chứa một nỗi đau ẩn nhẫn, như thể đang kìm nén thứ gì đó.
Tôi làm sai điều gì sao? Tôi cảm thấy mình như thể bị mọi người đều ghét. Chẳng qua chỉ là mặc nam trang, tôi làm việc gì mà khiến họ như vậy? Tôi nhảy dựng lên, ra sức chạy nhanh ra ngoài.
Đại phụ thân chỉ gọi một tiếng:
- Quay về đi, Bình An!
Tôi hi vọng người đuổi theo tôi, nhưng không. Tôi chạy đi rất xa rồi mới quay đầu lại nhìn, đai phụ thân vẫn đứng trong tiệm của nhị thẩm, trong bóng đêm chỉ có chiếc áo màu nguyệt bạch của người phất phơ.
Tôi nhớ tới lời của nhị phụ thân, nghiến răng đi ra khỏi sơn cốc.
Khát thì uống nước suối, đói thì hái quả rừng. Tôi lang thang trong núi suốt nửa tháng trời mới ra được khỏi ngọn núi này.
Xuống núi không lâu thì tới một tiểu trấn, trên người tôi không có tiền, nhìn người qua lại, tôi rất hối hận, có nên quay về không? Nhị phụ thân bảo tôi đi, đại phụ thân không tìm tôi, Bí Ngô cũng không. Tôi chưa bao giờ thấy mình cô đơn như lúc này.
- Tiểu muội muội, một mình sao?
Tôi ngẩng đầu lên, trước mắt tôi là một đại thẩm đang tươi cười. Tôi gật đầu, ánh mặt trời rọi lên cái màn thầu nóng hổi được bọc trong gói màu trắng trong tay bà.
- Ta vừa thấy con đã thích, đói rồi phải không, đại nương đưa con đi Thánh Kinh nhé? - Bà đưa màn thầu cho tôi ăn.
Thực sự là tôi đói lắm rồi, há mồm gặm màn thầu. Tôi nhìn ra sau lưng, không có người của sơn cốc, nước mắt lã chã rơi xuống. Họ không cần tôi nữa, đi đâu cũng thế, theo vị đại nương này ít nhất cũng không bị đói. Tôi gặm màn thầu theo bà lên một chiếc xe ngựa rất đẹp.
Dọc đường đại nương hỏi tôi từ đâu tới, ở nhà còn những ai.
Tôi chỉ lắc đầu.
Sơn cốc có nghiêm lệnh, không được tiết lộ thông tin của sơn cốc ra bên ngoài.
Từ khi còn rất nhỏ, đại phụ thân đã nghiêm khắc nói với tôi, chúng tôi vì tránh họa nên mới vào sơn cốc, nếu tiết lộ với bên ngoài một chút tin tức về sơn cốc, thù nhân của sơn cốc sẽ tìm tới nhà, giết hết chúng tôi.
Cho dù tôi có bất hiếu đến đâu thì cũng không muốn người ngoài phá hoại ngôi nhà của chúng tôi. Cho dù tôi đi rồi thì cũng không để bất cứ ai tổn thương tới họ, như thế còn khiến tôi đau buồn hơn là mình bị giết.
Thánh Kinh rộng quá, nhà của đại nương hơn ở sơn cốc rất nhiều, nhưng đồ dùng thì chưa chắc đã tốt bằng.
- Con xem, căn phòng này toàn là tơ lụa thượng hạng từ Trần quốc chuyển tới, thích không?
Tôi sờ mảnh lụa mềm mịn, sơn cốc cũng có. Những thứ quen thuộc này khiến tôi cảm thấy thân thiết, tôi gật đầu.
- Con tên là gì?
- Bình An.
- Ừm, cái tên này hay đấy, không cần đổi nữa. Bình An, con biết chơi đàn không? Biết múa không? Biết hát không? Hoặc là biết thư họa không? - Đại nương luôn miệng hỏi.
- Con... biết thổi sáo, những cái khác không biết. - Những đêm có trăng có sao, đại phụ thân thường thích thổi sáo, tôi cũng học được. Rời khỏi sơn cốc, tôi rất buồn, bên tai vẫn văng vẳng tiếng sáo của người bên vách núi.
Đại nương nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Để đại nương tìm sư phụ tới dạy con ngâm thơ, đánh đàn, múa hát được không? Thú vị lắm.
Tôi không có hứng thú với những thứ này, hỏi bà một câu rất thực lòng:
- Học những thứ này thì có cơm ăn, đúng không?
- Đúng! Bình An cô nương thông minh thật! - Đại nương cười tươi như hoa.
Tôi chỉ muốn có một chỗ ở, có ăn có uống là đủ rồi. Rời khỏi sơn cốc, ở đâu mà chẳng thế.
Đại nương tìm sư phụ tới dạy tôi, tôi học rất chăm chỉ.
Nửa năm sau, đại nương tươi cười nói với tôi:
- Bình An mười sáu rồi phải không? Ngày mai có người muốn nghe con chơi đàn, Bình An phải mặc đẹp vào đấy nhé.
- Con thổi sáo được không?
Đại nương cười nói:
- Chỉ cần Bình An mặc thật đẹp, thổi sáo cũng được.
Tối hôm đó, nhà đại nương có rất nhiều khách. Tôi ngồi sau tấm màn mỏng, thổi khúc nhạc mà đại phụ thân thường thổi. Nửa năm rồi, họ thực sự quên tôi rồi sao, không cần tôi nữa sao?
Tiếng sáo của tôi trở nên bi thương, bi thương tới nỗi tôi cũng muốn khóc.
Các tân khách ngoài kia hình như không thích khúc nhạc này, có người phản đối.
Lúc này, tấm rèm trước mặt tôi đột nhiên bị kéo ra, đại sảnh trở nên tĩnh lặng. Tôi dừng lại, kinh ngạc nhìn họ. Trên mặt tôi có hoa sao?
Tiếng huyên náo một lần nữa vang lên. Tôi nghe thấy tiếng người liên tục trả giá, từ một trăm lượng tới ba nghìn lượng. Họ đang làm gì thế? Tôi ngơ ngác, cảnh tượng thật nào nhiệt này chỉ diễn ra trong tửu lầu của sơn cốc ngày Tết thôi. Khi đó, người của toàn cốc đều được đại phụ thân mời tới tửu lầu ăn uống. Người lớn, trẻ con cùng vui đùa, vô cùng náo nhiệt, vô cùng vui vẻ.
Bí Ngô thường len lén kéo tôi một mình tới tiểu sơn cốc bắn pháo hoa. Đại phụ thân và nhị phụ thân cho tôi tiền mừng tuổi. Tôi bỗng thấy buồn. Tôi đứng lên, quyết định bỏ đi. Họ không tới tìm tôi thì tôi cũng phải về. Cho dù có khóc chết trước mặt nhị phụ thân, tôi cũng phải quay về.
Một người đột nhiên chặn trước mặt tôi, vươn tay chặn đường:
- Bình An cô nương định đi đâu đấy? Thiếu gia nhà tôi đã trả ba nghìn lượng bạc, cô nương không kính thiếu gia nhà tôi một ly rượu thì hình như không hay lắm?
Trông hắn như một con chuột, miệng nồng nặc mùi rượu, khiến tôi rất khó chịu. Tôi cau mày, nói:
- Thiếu gia nhà ngươi bỏ tiền ra thì liên quan gì tới ta!
- Ha ha! - Người trong đại sảnh đều bật cười.
- Thiếu gia nhà tôi trả tiền đêm đầu tiên của cô nương, cô nương không biết sao?
Tôi trợn tròn mắt, có ngốc cũng hiểu ý của hắn. Tôi giận dữ:
- Ngươi mà còn nói bừa thì ta không khách sáo với ngươi đâu.
Hắn cười lớn thò tay ra định kéo tôi, tôi không chút nghĩ ngợi, nghiêng người né tránh rồi cho hắn một bạt tai.
Mấy người trong sảnh đường lập tức đứng lên, vị thiếu gia mà chúng nói lạnh lùng nhìn tôi:
- Bắt lấy cho ta.
Đây chính là lúc nguy hiểm mà đại phụ thân nói, tôi có thể ra tay rồi sao? Tôi phi thân vọt lên, chỉ vài quyền đã khiến con chuột kia kêu la thảm thiết, nỗi khó chịu trong lòng được phát tiết, dễ chịu hơn nhiều.
Tôi chạy ra khỏi lầu, rất nhiều người đuổi theo tôi. Tôi bay lên nóc nhà, chạy nhanh hơn cả thỏ. Bí Ngô nói tôi có thiên phú học khinh công; đại phụ thân nói, đánh không lại thì chạy là được. Thế nên khinh công là công phu sở trường nhất của tôi. Người đuổi theo hình như võ công rất cao, vẫn bám theo tôi không tha. Tôi nhận ra mình chạy tới bên một cái hồ rồi không còn đường lùi.
Người đó từng bước lại gần, môn khinh công đắc ý nhất của tôi cũng không thoát được họ, thế thì chắc chắn là tôi cũng không đánh được họ rồi. Nhìn vào hồ nước, tôi nghiến răng nhảy xuống.
Khi thân thể còn chưa chạm vào nước, một bàn tay đã ôm lấy thắt lưng tôi, tôi chưa kịp giãy giụa thì đã bế tôi bay vọt lên.
- Nơi này đâu phải là nơi để các ngươi quậy phá! - Giọng bà có chút uể oải, vô cùng ngạo mạn.
Bà chặn trước mặt tôi, tôi chỉ nhìn thấy thân hình yểu điệu, mái tóc đen nhánh buông xõa ngang vai, mặc một chiếc áo bào của nam màu tím, như thể vừa mới ngủ dậy xong.
Người đuổi theo tôi si mê nhìn bà, cuối cùng có người nói:
- Còn đẹp hơn con búp bê ban nãy...
Vừa dứt lời, bà đã bay vọt lên, tôi chỉ thấy bóng người lắc mạnh, người vừa nói đã bị bao nhiêu cái tát, khóe miệng chảy máu. Trên đời có khinh công như thế sao? Không hơi không tiếng, hệt như quỷ mị. Tôi bỗng dưng mất hết tự tin vào khinh công của mình.
- Cút! - Giọng bà đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Mấy người kia rút đao ra, hét lên xông tới.
Tôi nhìn thấy trong bóng đêm nháng lên mấy tia màu sáng bạc, như lưu tinh lướt qua chân trời, trên tay mỗi kẻ xông lên đều bị găm một ngọn tiểu phi đao màu bạc, binh khí trong tay rơi xuống đất.
Tôi há hốc miệng, lẩm bẩm:
- Tinh Hồn...
Cả người bà chấn động, quay lại.
Đó là một gương mặt như thế nào? Tôi há hốc miệng, ngây ngẩn nhìn bà.
Tôi chưa bao giờ gặp nữ nhân nào đẹp hơn bà, tôi không tìm được từ nào để hình dung vẻ đẹp của bà, thậm chí tôi còn không nói nổi tuổi tác của bà.
- Á, sau lưng bà! - Tôi hét lên, có người vung đao sau lưng bà.
Mắt tôi hoa lên, một bóng người áo đen lướt qua, bàn tay kẻ vung đao và đao của hắn cùng bay ra ngoài. Kẻ nọ vẫn xông về phía trước, hình như không phát hiện ra tay mình đã mất, được hai bước mới đau đớn hét lên rồi ngất đi. Những người đuổi theo tôi sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Kiếm của người vừa tới nhanh tới mức tôi thậm chí còn không nhìn rõ thanh kiếm được rút ra như thế nào. Tôi đã gặp phải những người như thế nào đây?
Bà chỉ ngỡ ngàng nhìn tôi, trong mắt lóe lên thần sắc hệt như đại phụ thân, như mê hoặc, như đau đớn, đột nhiên trầm giọng hỏi tôi:
- Ngươi tên là gì?
Hàng lông mày rậm của hắc y nhân hơi cau lại, đôi mắt sắc bén như chim ưng. Tôi rùng mình, khàn giọng đáp:
- Bình An, tôi là Bình An.
- Vĩnh Dạ! - Hắc y nhân gọi bà một tiếng, tôi thấy người bà thoáng lắc nhẹ, dựa vào người hắc y nhân, thân hình dường như hơi run rẩy.
Hắc y nhân dường như nổi giận, đưa tay định bắt tôi.
- Phong đại hiệp, vẫn khỏe chứ! - Tiếng của đại phụ thân nhàn nhạt vang lên, cái bóng màu nguyệt bạch từ bóng tối đi ra. Toàn thân Phong đại hiệp bỗng dưng căng cứng lại, bàn tay ôm chặt lấy nữ nhân xinh đẹp tên Vĩnh Dạ. Bà nhìn ra sau lưng tôi, đôi mắt sáng hơn cả những vì sao trên trời ánh lên vẻ bi thương.
Đại phụ thân đi tới gần, nắm tay tôi, ôn tồn nói:
- Đây là tiểu nữ Bình An, làm phiền Phong đại hiệp quá, giờ tại hạ sẽ đưa nó về nhà.
Khi nói chuyện, đại phụ thân không hề nhìn nữ nhân xinh đẹp, người nắm tay tôi rất chặt, nói xong kéo tôi quay người bỏ đi.
Tôi chưa kịp nói gì, tâm trí chỉ chứa đầy hình ảnh của cặp vợ chồng có võ công xuất thần nhập hóa, trong lòng có một âm thanh đang hét lên: Bà chắc chắn là Tinh Hồn, chắc chắn!
Rời khỏi tầm mắt của họ, đại phụ thân đột ngột dừng chân, quay phắt đầu lại.
Người nhìn về phía xa. Tôi ngẩng đầu nhìn người, gương mặt người nhợt nhạt như tờ giấy, đôi môi mím chặt, tay tôi suýt bị người siết gãy.
- Đại phụ thân? - Tôi lắc tay người, giờ mới có cơ hội lên tiếng - Chúng ta về nhà đi, Bình An sẽ không chạy linh tinh nữa.
Nói xong câu này mà đại phụ thân vẫn bất động. Tôi ngạc nhiên lắc tay người lần nữa, lúc này người mới như sực tỉnh, dịu dàng nói:
- Tất cả mọi người đều lo lắng cho con. Bí Ngô quỳ trong vườn hoa ba ngày xin được xuất cốc tìm con. Bình An, con ở đây nửa năm rồi, nếu con không muốn quay về thì đại phụ thân cũng không ép con.
Nước mắt tôi trào ra, ôm lấy người mà khóc:
- Bình An nhớ nhà rồi. Tại nhị phụ thân nói, Bình An mà không đi thì đại phụ thân sẽ còn bị bệnh.
Đại phụ thân thở dài, xoa đầu tôi, lẩm bẩm:
- Ta mà không bị bệnh thì làm sao tìm được con ở đây?
Tôi không hiểu lời của người, chỉ biết ôm chặt người nói:
- Bình An không muốn ở lại đây, Bình An không thích Thánh Kinh. Đại phụ thân, đưa Bình An về nhà, người sẽ không bị bệnh nữa chứ?
- Ngốc quá, con mà không quay về thì Bí Ngô sẽ bị bệnh mất. Nhị phụ thân con cũng rất nhớ con, người hối hận lắm. Người nói, con mà quay về, người sẽ dạy con làm An Thần Hương.
Khi nói chuyện, ánh mắt đại phụ thân vẫn nhìn căn nhà tối om bên mặt hồ, tôi cúi đầu, giấu chặt hai chữ “Tinh Hồn” vào đáy tim.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao họ không muốn tôi sử dụng ngọn tiểu phi đao màu bạc, vì sao vừa nhắc tới tên Tinh Hồn là đại phụ thân lại lên vách núi thổi sáo cả đêm, lại còn thổ ra huyết.
Bà mặc chiếc áo bào rộng màu tím, hôm đó cũng chẳng hiểu sao khi mặc nam trang, tôi cũng chọn màu sắc đó.
Cho dù gương mặt tôi có vài nét giống bà, nhưng chỉ là vài nét tương tự mà thôi. Tôi mãi mãi không thể bì kịp với vẻ đẹp của bà. Dưới gầm trời này, cũng chỉ có bà mới xứng với đại phụ thân của tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy đại phụ thân thật đáng thương. Bởi vì Tinh Hồn dựa vào lòng Phong đại hiệp, họ như một đóa hoa song sinh trong vườn hoa, quấn quýt lấy nhau, còn đại phụ thân chỉ là một cành lan cô độc.
Nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy thần sắc trong mắt Tinh Hồn. Tôi không kìm được, nói với đại phụ thân:
- Ánh mắt cô cô xinh đẹp đó nhìn đại phụ thân thật là lạ.
- Ồ? - Cuối cùng đại phụ thân cũng nắm tay tôi và bước chân đi.
Tôi nghĩ ngợi, nói:
- Cũng như tiếng sáo người thổi, rất bi thương, như thể bà ấy đang khóc.
Đại phụ thân siết chặt tay tôi, rất lâu sau mới nói:
- Là ta đã lừa nàng, tổn thương trái tim nàng. Có Phong đại hiệp ở đó, nàng sẽ không khóc nữa.
Tôi cúi đầu, tim chua xót, nước mắt trào ra.
Đại phụ thân đi rất chậm, từng bước xa dần mặt hồ. Tôi theo người, nắm chặt tay người, tôi thề, nhất định sẽ không rời khỏi sơn cốc một bước nào nữa, cả đời ở bên người.
- Đại phụ thân, Bí Ngô quỳ ba ngày thật sao?
- Ừ.
- Vì sao hắn không vào tìm con? Rõ ràng con đã cho hắn túi thơm mà. - Trầm mặc rất lâu, cuối cùng tôi hỏi về Bí Ngô.
Đại phụ thân đưa tôi vào một ngõ nhỏ khác, đẩy cánh cửa của một căn nhà nhỏ, cười nói:
- Trời sắp sáng rồi, cổng thành mở thì chúng ta sẽ đi, khi về con tự hỏi hắn đi. Vào ngủ một lát, trời sáng ta sẽ gọi con dậy.
Lúc này tôi mới phát hiện mình đã bước vào trong. Tôi không an tâm, nhìn người:
- Nhớ gọi con nhé.
- Đại phụ thân không bỏ mặc con đâu. Đi đi, ta muốn yên tĩnh một lát.
Tôi vào phòng ngủ. Trong lúc mơ màng, nghe thấy tiếng thở dài của đại phụ thân:
-... Tinh Hồn, nàng có trách ta không...?
Tôi thực sự không ra khỏi sơn cốc nữa.
Những người trẻ tuổi trong sơn cốc đều đã ra ngoài, có người không quay về, có người quay về rồi không bao giờ ra nữa.
Tôi cưới Bí Ngô, sinh được một Tiểu Bí Ngô.
Đại phụ thân, nhị phụ thân ngày càng già hơn, tóc đã bạc trắng.
Nhị phụ thân cuối cùng cũng đổ bệnh, đại phụ thân ở bên người cả đêm. Khi tôi mang thuốc tới, nghe thấy nhị phụ thân nói:
- Ca, đệ nhìn thấy nàng rồi, nàng về cốc rồi.
Đại phụ thân chỉ ôm nhị phụ thân mà rơi lệ.
Nhị phụ thân qua đời không lâu thì có người xuất cốc về mang theo một tay nải đưa đại phụ thân, đại phụ thân đột nhiên đổ bệnh.
Trong tay nải có một bộ váy màu nguyệt bạch, thêu đầy trăng và sao, còn có một ngọn tiểu phi đao màu bạc.
Bộ váy ấy được treo trong phòng, khiến cả căn phòng trở nên lấp lánh. Trong đầu tôi nhớ tới nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần ấy, bà mặc bộ y phục này trông sẽ phong hoa tuyệt đại tới mức nào?
Ngọn tiểu phi đao màu bạc ấy vẫn luôn nằm trong tay đại phụ thân. Người cầm phi đao lên, rồi không bao giờ bỏ xuống nữa.
Tiểu Bí Ngô len lén tới nói với tôi, hắn nghe thấy người mang tay nải tới nói, cái gì mà Vương gia qua đời, Vương phi tự vẫn tuẫn táng, hắn cứu không được, trước khi chết, bà giao cho hắn cái này.
Y thuật của tôi đã vô cùng tinh thâm. Tôi bắt mạch cho đại phụ thân, nhớ lại ngày trước Hồi Hồn gia gia nói là tâm bệnh. Tôi còn kê rất nhiều loại thuốc khuyên người uống.
Cuối cùng tôi không nhịn được, nói:
- Bà chết rồi, đại phụ thân! - Tôi hi vọng âm thanh ấy có thể đánh thức người. Người chết không thể sống lại được, đại phụ thân chỉ cần muốn sống thì sống tới trăm tuổi cũng không thành vấn đề.
Đại phụ thân cười:
- Bình An, con nói xem, liệu trên hoàng tuyền có loài hoa đỏ rực như máu không?
Tôi ngẩn người:
- Con không biết.
- Có đấy, Tinh Hồn nói, chỉ cần hái một đóa hoa là có thể nhớ được kiếp trước. Khi xuất giá nàng mặc bộ váy này, nàng vẫn nhớ lần đầu tiên mặc nữ trang phải để cho ta ngắm. Ta chết rồi, ta nhất định sẽ hái một đóa hoa, không, ta sẽ hái hết những đóa hoa màu máu ở đó, kiếp sau ta mới nhận ra nàng... - Trong mắt đại phụ thân có một vẻ điên cuồng, dường như tôi nhìn thấy đóa hoa như ngọn lửa đang thiêu đốt trong mắt người.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe đại phụ thân nhắc tới hai chữ Tinh Hồn. Tối hôm đó, thần trí người có vẻ không tỉnh táo, lúc tỉnh lúc mê, qua lời kể, tôi biết một câu chuyện, câu chuyện về Tinh Hồn và Nguyệt Phách.
Đại phụ thân luôn miệng hỏi tôi trên hoàng tuyền có loại hoa thần kỳ đó không, lần nào tôi cũng trả lời người là có. Khi trời sáng, tôi ngủ gật. Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy đại phụ thân nói:
- Tới hoàng tuyền rồi, ta sẽ được cạnh tranh với hắn chứ!
Tôi giật nảy mình, tỉnh giấc, khi mở mắt ra, nhìn thấy đại phụ thân dùng ngọn tiểu phi đao đâm vào tim mình, khóe miệng còn nở một nụ cười.
Tôi bỏ bộ váy đó vào quan tài của đại phụ thân, cùng Bí Ngô và Tiểu Bí Ngô rời khỏi sơn cốc, tới Thánh Kinh, ở trong căn nhà nhỏ, trong ngõ nhỏ mà đại phụ thân đã đưa tôi tới lần trước.
Đại phụ thân được chôn cất trong sân vườn của căn nhà này, tôi nhớ, lúc nào người cũng nhắc tới nơi đây.
Tôi mở Bình An y quán, mở thay cho đại phụ thân. Người nói, người sẽ ở nơi này chờ nàng tới.
- Bình An, khóc mệt chưa? Đại phụ thân cõng con về nhà.
Tôi lau khô nước mắt, nhìn người với vẻ đáng thương.
Trên mặt đại phụ thân không một nụ cười, tuy giọng người dịu dàng, nhưng trong mắt người lại chất chứa một nỗi đau ẩn nhẫn, như thể đang kìm nén thứ gì đó.
Tôi làm sai điều gì sao? Tôi cảm thấy mình như thể bị mọi người đều ghét. Chẳng qua chỉ là mặc nam trang, tôi làm việc gì mà khiến họ như vậy? Tôi nhảy dựng lên, ra sức chạy nhanh ra ngoài.
Đại phụ thân chỉ gọi một tiếng:
- Quay về đi, Bình An!
Tôi hi vọng người đuổi theo tôi, nhưng không. Tôi chạy đi rất xa rồi mới quay đầu lại nhìn, đai phụ thân vẫn đứng trong tiệm của nhị thẩm, trong bóng đêm chỉ có chiếc áo màu nguyệt bạch của người phất phơ.
Tôi nhớ tới lời của nhị phụ thân, nghiến răng đi ra khỏi sơn cốc.
Khát thì uống nước suối, đói thì hái quả rừng. Tôi lang thang trong núi suốt nửa tháng trời mới ra được khỏi ngọn núi này.
Xuống núi không lâu thì tới một tiểu trấn, trên người tôi không có tiền, nhìn người qua lại, tôi rất hối hận, có nên quay về không? Nhị phụ thân bảo tôi đi, đại phụ thân không tìm tôi, Bí Ngô cũng không. Tôi chưa bao giờ thấy mình cô đơn như lúc này.
- Tiểu muội muội, một mình sao?
Tôi ngẩng đầu lên, trước mắt tôi là một đại thẩm đang tươi cười. Tôi gật đầu, ánh mặt trời rọi lên cái màn thầu nóng hổi được bọc trong gói màu trắng trong tay bà.
- Ta vừa thấy con đã thích, đói rồi phải không, đại nương đưa con đi Thánh Kinh nhé? - Bà đưa màn thầu cho tôi ăn.
Thực sự là tôi đói lắm rồi, há mồm gặm màn thầu. Tôi nhìn ra sau lưng, không có người của sơn cốc, nước mắt lã chã rơi xuống. Họ không cần tôi nữa, đi đâu cũng thế, theo vị đại nương này ít nhất cũng không bị đói. Tôi gặm màn thầu theo bà lên một chiếc xe ngựa rất đẹp.
Dọc đường đại nương hỏi tôi từ đâu tới, ở nhà còn những ai.
Tôi chỉ lắc đầu.
Sơn cốc có nghiêm lệnh, không được tiết lộ thông tin của sơn cốc ra bên ngoài.
Từ khi còn rất nhỏ, đại phụ thân đã nghiêm khắc nói với tôi, chúng tôi vì tránh họa nên mới vào sơn cốc, nếu tiết lộ với bên ngoài một chút tin tức về sơn cốc, thù nhân của sơn cốc sẽ tìm tới nhà, giết hết chúng tôi.
Cho dù tôi có bất hiếu đến đâu thì cũng không muốn người ngoài phá hoại ngôi nhà của chúng tôi. Cho dù tôi đi rồi thì cũng không để bất cứ ai tổn thương tới họ, như thế còn khiến tôi đau buồn hơn là mình bị giết.
Thánh Kinh rộng quá, nhà của đại nương hơn ở sơn cốc rất nhiều, nhưng đồ dùng thì chưa chắc đã tốt bằng.
- Con xem, căn phòng này toàn là tơ lụa thượng hạng từ Trần quốc chuyển tới, thích không?
Tôi sờ mảnh lụa mềm mịn, sơn cốc cũng có. Những thứ quen thuộc này khiến tôi cảm thấy thân thiết, tôi gật đầu.
- Con tên là gì?
- Bình An.
- Ừm, cái tên này hay đấy, không cần đổi nữa. Bình An, con biết chơi đàn không? Biết múa không? Biết hát không? Hoặc là biết thư họa không? - Đại nương luôn miệng hỏi.
- Con... biết thổi sáo, những cái khác không biết. - Những đêm có trăng có sao, đại phụ thân thường thích thổi sáo, tôi cũng học được. Rời khỏi sơn cốc, tôi rất buồn, bên tai vẫn văng vẳng tiếng sáo của người bên vách núi.
Đại nương nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Để đại nương tìm sư phụ tới dạy con ngâm thơ, đánh đàn, múa hát được không? Thú vị lắm.
Tôi không có hứng thú với những thứ này, hỏi bà một câu rất thực lòng:
- Học những thứ này thì có cơm ăn, đúng không?
- Đúng! Bình An cô nương thông minh thật! - Đại nương cười tươi như hoa.
Tôi chỉ muốn có một chỗ ở, có ăn có uống là đủ rồi. Rời khỏi sơn cốc, ở đâu mà chẳng thế.
Đại nương tìm sư phụ tới dạy tôi, tôi học rất chăm chỉ.
Nửa năm sau, đại nương tươi cười nói với tôi:
- Bình An mười sáu rồi phải không? Ngày mai có người muốn nghe con chơi đàn, Bình An phải mặc đẹp vào đấy nhé.
- Con thổi sáo được không?
Đại nương cười nói:
- Chỉ cần Bình An mặc thật đẹp, thổi sáo cũng được.
Tối hôm đó, nhà đại nương có rất nhiều khách. Tôi ngồi sau tấm màn mỏng, thổi khúc nhạc mà đại phụ thân thường thổi. Nửa năm rồi, họ thực sự quên tôi rồi sao, không cần tôi nữa sao?
Tiếng sáo của tôi trở nên bi thương, bi thương tới nỗi tôi cũng muốn khóc.
Các tân khách ngoài kia hình như không thích khúc nhạc này, có người phản đối.
Lúc này, tấm rèm trước mặt tôi đột nhiên bị kéo ra, đại sảnh trở nên tĩnh lặng. Tôi dừng lại, kinh ngạc nhìn họ. Trên mặt tôi có hoa sao?
Tiếng huyên náo một lần nữa vang lên. Tôi nghe thấy tiếng người liên tục trả giá, từ một trăm lượng tới ba nghìn lượng. Họ đang làm gì thế? Tôi ngơ ngác, cảnh tượng thật nào nhiệt này chỉ diễn ra trong tửu lầu của sơn cốc ngày Tết thôi. Khi đó, người của toàn cốc đều được đại phụ thân mời tới tửu lầu ăn uống. Người lớn, trẻ con cùng vui đùa, vô cùng náo nhiệt, vô cùng vui vẻ.
Bí Ngô thường len lén kéo tôi một mình tới tiểu sơn cốc bắn pháo hoa. Đại phụ thân và nhị phụ thân cho tôi tiền mừng tuổi. Tôi bỗng thấy buồn. Tôi đứng lên, quyết định bỏ đi. Họ không tới tìm tôi thì tôi cũng phải về. Cho dù có khóc chết trước mặt nhị phụ thân, tôi cũng phải quay về.
Một người đột nhiên chặn trước mặt tôi, vươn tay chặn đường:
- Bình An cô nương định đi đâu đấy? Thiếu gia nhà tôi đã trả ba nghìn lượng bạc, cô nương không kính thiếu gia nhà tôi một ly rượu thì hình như không hay lắm?
Trông hắn như một con chuột, miệng nồng nặc mùi rượu, khiến tôi rất khó chịu. Tôi cau mày, nói:
- Thiếu gia nhà ngươi bỏ tiền ra thì liên quan gì tới ta!
- Ha ha! - Người trong đại sảnh đều bật cười.
- Thiếu gia nhà tôi trả tiền đêm đầu tiên của cô nương, cô nương không biết sao?
Tôi trợn tròn mắt, có ngốc cũng hiểu ý của hắn. Tôi giận dữ:
- Ngươi mà còn nói bừa thì ta không khách sáo với ngươi đâu.
Hắn cười lớn thò tay ra định kéo tôi, tôi không chút nghĩ ngợi, nghiêng người né tránh rồi cho hắn một bạt tai.
Mấy người trong sảnh đường lập tức đứng lên, vị thiếu gia mà chúng nói lạnh lùng nhìn tôi:
- Bắt lấy cho ta.
Đây chính là lúc nguy hiểm mà đại phụ thân nói, tôi có thể ra tay rồi sao? Tôi phi thân vọt lên, chỉ vài quyền đã khiến con chuột kia kêu la thảm thiết, nỗi khó chịu trong lòng được phát tiết, dễ chịu hơn nhiều.
Tôi chạy ra khỏi lầu, rất nhiều người đuổi theo tôi. Tôi bay lên nóc nhà, chạy nhanh hơn cả thỏ. Bí Ngô nói tôi có thiên phú học khinh công; đại phụ thân nói, đánh không lại thì chạy là được. Thế nên khinh công là công phu sở trường nhất của tôi. Người đuổi theo hình như võ công rất cao, vẫn bám theo tôi không tha. Tôi nhận ra mình chạy tới bên một cái hồ rồi không còn đường lùi.
Người đó từng bước lại gần, môn khinh công đắc ý nhất của tôi cũng không thoát được họ, thế thì chắc chắn là tôi cũng không đánh được họ rồi. Nhìn vào hồ nước, tôi nghiến răng nhảy xuống.
Khi thân thể còn chưa chạm vào nước, một bàn tay đã ôm lấy thắt lưng tôi, tôi chưa kịp giãy giụa thì đã bế tôi bay vọt lên.
- Nơi này đâu phải là nơi để các ngươi quậy phá! - Giọng bà có chút uể oải, vô cùng ngạo mạn.
Bà chặn trước mặt tôi, tôi chỉ nhìn thấy thân hình yểu điệu, mái tóc đen nhánh buông xõa ngang vai, mặc một chiếc áo bào của nam màu tím, như thể vừa mới ngủ dậy xong.
Người đuổi theo tôi si mê nhìn bà, cuối cùng có người nói:
- Còn đẹp hơn con búp bê ban nãy...
Vừa dứt lời, bà đã bay vọt lên, tôi chỉ thấy bóng người lắc mạnh, người vừa nói đã bị bao nhiêu cái tát, khóe miệng chảy máu. Trên đời có khinh công như thế sao? Không hơi không tiếng, hệt như quỷ mị. Tôi bỗng dưng mất hết tự tin vào khinh công của mình.
- Cút! - Giọng bà đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Mấy người kia rút đao ra, hét lên xông tới.
Tôi nhìn thấy trong bóng đêm nháng lên mấy tia màu sáng bạc, như lưu tinh lướt qua chân trời, trên tay mỗi kẻ xông lên đều bị găm một ngọn tiểu phi đao màu bạc, binh khí trong tay rơi xuống đất.
Tôi há hốc miệng, lẩm bẩm:
- Tinh Hồn...
Cả người bà chấn động, quay lại.
Đó là một gương mặt như thế nào? Tôi há hốc miệng, ngây ngẩn nhìn bà.
Tôi chưa bao giờ gặp nữ nhân nào đẹp hơn bà, tôi không tìm được từ nào để hình dung vẻ đẹp của bà, thậm chí tôi còn không nói nổi tuổi tác của bà.
- Á, sau lưng bà! - Tôi hét lên, có người vung đao sau lưng bà.
Mắt tôi hoa lên, một bóng người áo đen lướt qua, bàn tay kẻ vung đao và đao của hắn cùng bay ra ngoài. Kẻ nọ vẫn xông về phía trước, hình như không phát hiện ra tay mình đã mất, được hai bước mới đau đớn hét lên rồi ngất đi. Những người đuổi theo tôi sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Kiếm của người vừa tới nhanh tới mức tôi thậm chí còn không nhìn rõ thanh kiếm được rút ra như thế nào. Tôi đã gặp phải những người như thế nào đây?
Bà chỉ ngỡ ngàng nhìn tôi, trong mắt lóe lên thần sắc hệt như đại phụ thân, như mê hoặc, như đau đớn, đột nhiên trầm giọng hỏi tôi:
- Ngươi tên là gì?
Hàng lông mày rậm của hắc y nhân hơi cau lại, đôi mắt sắc bén như chim ưng. Tôi rùng mình, khàn giọng đáp:
- Bình An, tôi là Bình An.
- Vĩnh Dạ! - Hắc y nhân gọi bà một tiếng, tôi thấy người bà thoáng lắc nhẹ, dựa vào người hắc y nhân, thân hình dường như hơi run rẩy.
Hắc y nhân dường như nổi giận, đưa tay định bắt tôi.
- Phong đại hiệp, vẫn khỏe chứ! - Tiếng của đại phụ thân nhàn nhạt vang lên, cái bóng màu nguyệt bạch từ bóng tối đi ra. Toàn thân Phong đại hiệp bỗng dưng căng cứng lại, bàn tay ôm chặt lấy nữ nhân xinh đẹp tên Vĩnh Dạ. Bà nhìn ra sau lưng tôi, đôi mắt sáng hơn cả những vì sao trên trời ánh lên vẻ bi thương.
Đại phụ thân đi tới gần, nắm tay tôi, ôn tồn nói:
- Đây là tiểu nữ Bình An, làm phiền Phong đại hiệp quá, giờ tại hạ sẽ đưa nó về nhà.
Khi nói chuyện, đại phụ thân không hề nhìn nữ nhân xinh đẹp, người nắm tay tôi rất chặt, nói xong kéo tôi quay người bỏ đi.
Tôi chưa kịp nói gì, tâm trí chỉ chứa đầy hình ảnh của cặp vợ chồng có võ công xuất thần nhập hóa, trong lòng có một âm thanh đang hét lên: Bà chắc chắn là Tinh Hồn, chắc chắn!
Rời khỏi tầm mắt của họ, đại phụ thân đột ngột dừng chân, quay phắt đầu lại.
Người nhìn về phía xa. Tôi ngẩng đầu nhìn người, gương mặt người nhợt nhạt như tờ giấy, đôi môi mím chặt, tay tôi suýt bị người siết gãy.
- Đại phụ thân? - Tôi lắc tay người, giờ mới có cơ hội lên tiếng - Chúng ta về nhà đi, Bình An sẽ không chạy linh tinh nữa.
Nói xong câu này mà đại phụ thân vẫn bất động. Tôi ngạc nhiên lắc tay người lần nữa, lúc này người mới như sực tỉnh, dịu dàng nói:
- Tất cả mọi người đều lo lắng cho con. Bí Ngô quỳ trong vườn hoa ba ngày xin được xuất cốc tìm con. Bình An, con ở đây nửa năm rồi, nếu con không muốn quay về thì đại phụ thân cũng không ép con.
Nước mắt tôi trào ra, ôm lấy người mà khóc:
- Bình An nhớ nhà rồi. Tại nhị phụ thân nói, Bình An mà không đi thì đại phụ thân sẽ còn bị bệnh.
Đại phụ thân thở dài, xoa đầu tôi, lẩm bẩm:
- Ta mà không bị bệnh thì làm sao tìm được con ở đây?
Tôi không hiểu lời của người, chỉ biết ôm chặt người nói:
- Bình An không muốn ở lại đây, Bình An không thích Thánh Kinh. Đại phụ thân, đưa Bình An về nhà, người sẽ không bị bệnh nữa chứ?
- Ngốc quá, con mà không quay về thì Bí Ngô sẽ bị bệnh mất. Nhị phụ thân con cũng rất nhớ con, người hối hận lắm. Người nói, con mà quay về, người sẽ dạy con làm An Thần Hương.
Khi nói chuyện, ánh mắt đại phụ thân vẫn nhìn căn nhà tối om bên mặt hồ, tôi cúi đầu, giấu chặt hai chữ “Tinh Hồn” vào đáy tim.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, vì sao họ không muốn tôi sử dụng ngọn tiểu phi đao màu bạc, vì sao vừa nhắc tới tên Tinh Hồn là đại phụ thân lại lên vách núi thổi sáo cả đêm, lại còn thổ ra huyết.
Bà mặc chiếc áo bào rộng màu tím, hôm đó cũng chẳng hiểu sao khi mặc nam trang, tôi cũng chọn màu sắc đó.
Cho dù gương mặt tôi có vài nét giống bà, nhưng chỉ là vài nét tương tự mà thôi. Tôi mãi mãi không thể bì kịp với vẻ đẹp của bà. Dưới gầm trời này, cũng chỉ có bà mới xứng với đại phụ thân của tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy đại phụ thân thật đáng thương. Bởi vì Tinh Hồn dựa vào lòng Phong đại hiệp, họ như một đóa hoa song sinh trong vườn hoa, quấn quýt lấy nhau, còn đại phụ thân chỉ là một cành lan cô độc.
Nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy thần sắc trong mắt Tinh Hồn. Tôi không kìm được, nói với đại phụ thân:
- Ánh mắt cô cô xinh đẹp đó nhìn đại phụ thân thật là lạ.
- Ồ? - Cuối cùng đại phụ thân cũng nắm tay tôi và bước chân đi.
Tôi nghĩ ngợi, nói:
- Cũng như tiếng sáo người thổi, rất bi thương, như thể bà ấy đang khóc.
Đại phụ thân siết chặt tay tôi, rất lâu sau mới nói:
- Là ta đã lừa nàng, tổn thương trái tim nàng. Có Phong đại hiệp ở đó, nàng sẽ không khóc nữa.
Tôi cúi đầu, tim chua xót, nước mắt trào ra.
Đại phụ thân đi rất chậm, từng bước xa dần mặt hồ. Tôi theo người, nắm chặt tay người, tôi thề, nhất định sẽ không rời khỏi sơn cốc một bước nào nữa, cả đời ở bên người.
- Đại phụ thân, Bí Ngô quỳ ba ngày thật sao?
- Ừ.
- Vì sao hắn không vào tìm con? Rõ ràng con đã cho hắn túi thơm mà. - Trầm mặc rất lâu, cuối cùng tôi hỏi về Bí Ngô.
Đại phụ thân đưa tôi vào một ngõ nhỏ khác, đẩy cánh cửa của một căn nhà nhỏ, cười nói:
- Trời sắp sáng rồi, cổng thành mở thì chúng ta sẽ đi, khi về con tự hỏi hắn đi. Vào ngủ một lát, trời sáng ta sẽ gọi con dậy.
Lúc này tôi mới phát hiện mình đã bước vào trong. Tôi không an tâm, nhìn người:
- Nhớ gọi con nhé.
- Đại phụ thân không bỏ mặc con đâu. Đi đi, ta muốn yên tĩnh một lát.
Tôi vào phòng ngủ. Trong lúc mơ màng, nghe thấy tiếng thở dài của đại phụ thân:
-... Tinh Hồn, nàng có trách ta không...?
Tôi thực sự không ra khỏi sơn cốc nữa.
Những người trẻ tuổi trong sơn cốc đều đã ra ngoài, có người không quay về, có người quay về rồi không bao giờ ra nữa.
Tôi cưới Bí Ngô, sinh được một Tiểu Bí Ngô.
Đại phụ thân, nhị phụ thân ngày càng già hơn, tóc đã bạc trắng.
Nhị phụ thân cuối cùng cũng đổ bệnh, đại phụ thân ở bên người cả đêm. Khi tôi mang thuốc tới, nghe thấy nhị phụ thân nói:
- Ca, đệ nhìn thấy nàng rồi, nàng về cốc rồi.
Đại phụ thân chỉ ôm nhị phụ thân mà rơi lệ.
Nhị phụ thân qua đời không lâu thì có người xuất cốc về mang theo một tay nải đưa đại phụ thân, đại phụ thân đột nhiên đổ bệnh.
Trong tay nải có một bộ váy màu nguyệt bạch, thêu đầy trăng và sao, còn có một ngọn tiểu phi đao màu bạc.
Bộ váy ấy được treo trong phòng, khiến cả căn phòng trở nên lấp lánh. Trong đầu tôi nhớ tới nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần ấy, bà mặc bộ y phục này trông sẽ phong hoa tuyệt đại tới mức nào?
Ngọn tiểu phi đao màu bạc ấy vẫn luôn nằm trong tay đại phụ thân. Người cầm phi đao lên, rồi không bao giờ bỏ xuống nữa.
Tiểu Bí Ngô len lén tới nói với tôi, hắn nghe thấy người mang tay nải tới nói, cái gì mà Vương gia qua đời, Vương phi tự vẫn tuẫn táng, hắn cứu không được, trước khi chết, bà giao cho hắn cái này.
Y thuật của tôi đã vô cùng tinh thâm. Tôi bắt mạch cho đại phụ thân, nhớ lại ngày trước Hồi Hồn gia gia nói là tâm bệnh. Tôi còn kê rất nhiều loại thuốc khuyên người uống.
Cuối cùng tôi không nhịn được, nói:
- Bà chết rồi, đại phụ thân! - Tôi hi vọng âm thanh ấy có thể đánh thức người. Người chết không thể sống lại được, đại phụ thân chỉ cần muốn sống thì sống tới trăm tuổi cũng không thành vấn đề.
Đại phụ thân cười:
- Bình An, con nói xem, liệu trên hoàng tuyền có loài hoa đỏ rực như máu không?
Tôi ngẩn người:
- Con không biết.
- Có đấy, Tinh Hồn nói, chỉ cần hái một đóa hoa là có thể nhớ được kiếp trước. Khi xuất giá nàng mặc bộ váy này, nàng vẫn nhớ lần đầu tiên mặc nữ trang phải để cho ta ngắm. Ta chết rồi, ta nhất định sẽ hái một đóa hoa, không, ta sẽ hái hết những đóa hoa màu máu ở đó, kiếp sau ta mới nhận ra nàng... - Trong mắt đại phụ thân có một vẻ điên cuồng, dường như tôi nhìn thấy đóa hoa như ngọn lửa đang thiêu đốt trong mắt người.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe đại phụ thân nhắc tới hai chữ Tinh Hồn. Tối hôm đó, thần trí người có vẻ không tỉnh táo, lúc tỉnh lúc mê, qua lời kể, tôi biết một câu chuyện, câu chuyện về Tinh Hồn và Nguyệt Phách.
Đại phụ thân luôn miệng hỏi tôi trên hoàng tuyền có loại hoa thần kỳ đó không, lần nào tôi cũng trả lời người là có. Khi trời sáng, tôi ngủ gật. Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy đại phụ thân nói:
- Tới hoàng tuyền rồi, ta sẽ được cạnh tranh với hắn chứ!
Tôi giật nảy mình, tỉnh giấc, khi mở mắt ra, nhìn thấy đại phụ thân dùng ngọn tiểu phi đao đâm vào tim mình, khóe miệng còn nở một nụ cười.
Tôi bỏ bộ váy đó vào quan tài của đại phụ thân, cùng Bí Ngô và Tiểu Bí Ngô rời khỏi sơn cốc, tới Thánh Kinh, ở trong căn nhà nhỏ, trong ngõ nhỏ mà đại phụ thân đã đưa tôi tới lần trước.
Đại phụ thân được chôn cất trong sân vườn của căn nhà này, tôi nhớ, lúc nào người cũng nhắc tới nơi đây.
Tôi mở Bình An y quán, mở thay cho đại phụ thân. Người nói, người sẽ ở nơi này chờ nàng tới.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook