Vĩnh Dạ
Chương 56

Trong đầu ta đang nghĩ, Nguyệt Phách có để nàng bình an xuất giá không?

Ta còn chưa kịp nghĩ thông suốt vấn đề này thì đã nghe thấy động tĩnh ở phòng bên vọng tới. Thạch bích của nhà lao động đậy!

Ta nín thở, mặc cho người ta tới cướp mình đi. Sào huyệt của Du Li Cốc cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, ta thở dài, Nguyệt Phách là cốc chủ của Du Li Cốc, điều này đã định trước hắn và Vĩnh Dạ không có kết quả gì.

Khoảnh khắc ấy, ta hi vọng Vĩnh Dạ đừng tới. Ta nghĩ, thân phận của Nguyệt Phách sẽ khiến nàng đau đớn muốn chết.

Từ khi ta dùng thủ đoạn kéo Vĩnh Dạ vào trong, đây là lần đầu tiên ta không muốn nàng tới.

Vậy mà nàng vẫn tới. Tới vì ta sao? Nếu là trước đây, ta sẽ rất vui, còn bây giờ, ta trầm mặc nhìn nàng, nàng đau bao nhiêu thì ta cũng đau bấy nhiêu.

Vĩnh Dạ nói, chiếc váy đầu tiên mà nàng mặc là chiếc váy tím ta đã tặng cho nàng, ta biết rõ đó chỉ là nói dối mà vẫn phối hợp với nàng thật ăn ý. Trong lòng ta rất khổ sở, nàng đứng trước mặt Nguyệt Phách nói vậy là cố ý kích thích, chọc tức hắn. Trong lòng nàng vẫn luôn có hắn. Bởi vì bộ y phục đầu tiên khi nàng mặc nữ trang là bộ váy màu nguyệt bạch thêu đầy trăng sao.

Cho dù nàng biết bộ mặt thật của hắn, nàng vẫn mặc bộ y phục ấy. Ta có một cảm giác thất bại đến bất lực.

Trong ống trúc mà nàng lén ném lại có máu giải Hóa Công Tán. Ta cầm ống trúc, nàng vì ta chảy một giọt máu cũng đáng để ta dùng cả đời trả lại nàng, cho dù trong lòng Vĩnh Dạ có còn Nguyệt Phách hay không thì ta cũng tha thứ cho nàng.

Sự việc thế là kết thúc, Nguyệt Phách đưa người của Du Li Cốc ẩn vào rừng sâu.

Lần thứ hai Vĩnh Dạ khóc đến thương tâm trước mặt ta, thứ ta có thể cho nàng chỉ là một cái ôm. Nàng dựa vào ta, như tìm được một cọng cỏ cứu mạng, là tia hi vọng cuối cùng của nàng.

Vĩnh Dạ vốn kiên cường nay yếu đuối tới mức không chịu nổi một chút mưa gió.

Ta muốn đưa nàng tránh xa Hoàng cung, lưu bạt giang hồ. Phụ hoàng lại nói, phải cho Vĩnh Dạ một cơ hội gặp mặt thực sự.

Ta đồng ý, huống hồ ta đã hứa với phụ hoàng làm Thái tử, phải gánh vác trọng trách của Tề quốc. Ta tưởng rằng trong lòng Vĩnh Dạ có ta thì sẽ không quan trọng chuyện vào cung hay không, nàng sẽ thông cảm, sẽ cưới ta.

Vậy mà, khi ta xuất hiện với thân phận Thái tử trước mặt nàng, trong mắt nàng chỉ có hoảng sợ và giận dữ.

Nàng giận dữ bóp méo tâm ý của ta, nói xong bèn bỏ đi.

Ta không giữ nàng lại, đó là lỗi của ta. Cho dù ta bảo vệ nàng bao lâu, dùng bao nhiêu kiên nhẫn để chờ đợi nàng yêu ta, cuối cùng ta vẫn lừa gạt nàng.

Ta nghĩ, Vĩnh Dạ nổi giận là vì trong lòng nàng có ta nên mới giận. Nàng chỉ đang giận ta giấu nàng, trong lòng không thể bước qua được nỗi đau ấy. Ta hi vọng nàng sẽ bình tâm suy nghĩ, dù sao thì nàng cũng là người kiêu ngạo, ta rất hi vọng có một ngày Vĩnh Dạ sẽ tới tìm ta.

Ba tháng sau, Đoan Vương gửi tới một bức thư thần tốc tới, suýt chút nữa đã khiến ta tức chết. Trong thư nói, Vĩnh Dạ có ý cưới Lý Thiên Hựu.

Yến nói mặt ta đen như nhọ nồi. Ta chỉ hừ một tiếng:

- Lý Thiên Hựu không có cái gan đó đâu, chẳng qua là trong thư Đoan Vương Lý Cốc viết hơi khoa trương thôi.

Tuy nói vậy nhưng ta vẫn cấp tốc tới An quốc.

Vĩnh Dạ vẫn là Vĩnh Dạ tinh quái trước kia, nàng tương kế tựu kế, cho ta uống Nhuyễn Cốt Hoàn.

Ta tưởng rằng sau khi nàng vạch trần ta sẽ bỏ đi không quay lại. Không ngờ thủ đoạn của nàng lại độc ác như vậy.

Nàng nói:

- Ta thích chàng, thật đấy, không phải Nguyệt Phách, đối với hắn ta chẳng có chút dục vọng nào cả. Lườm ta làm gì? Chàng nên vui mới đúng.

Đúng là ta nên vui, nhưng nàng lại sắp đi rồi.

Nàng nói:

- Hoàng đế tam cung lục viện, Vĩnh Dạ không tiêu hóa nổi!

Nàng ra ngoài, không quay đầu lại.

Vĩnh Dạ là yêu tinh, nàng khơi dậy khát vọng và chiếm hữu nguyên thủy nhất của nam nhân, ta đã nghĩ ra đủ mọi cách, bao gồm cả phế võ công của nàng, chặt đứt đôi cánh của nàng, trói nàng suốt cả đời.

Ta nghĩ kế để nàng vào cung, sau đó bắt nàng, lần này nàng biến thành một con bướm quyến rũ, cùng ta quấn quýt suốt đêm. Ta biết nàng tỉnh rồi, biết nàng mặc y phục chuẩn bị bỏ đi, nhưng ta bất động.

Đó mới là Vĩnh Dạ mà ta muốn có, bắt nàng biến thành một nữ tử bình thường thì còn gì thú vị?

Ta nhìn nàng biến mất. Cuối cùng ta cũng hiểu, chắc chắn nàng sẽ không ở lại trong cung. Cho dù nàng có yêu ta hay không, nàng cũng sẽ không ở lại trong cung.

Hoàng vị và Vĩnh Dạ trở thành một vấn đề khó với ta.

Ta không muốn làm Hoàng đế là một chuyện, làm Hoàng đế rồi lại nhường ngôi lại là chuyện khác. Sự cố chấp của Vĩnh Dạ như một ngọn núi, một ngọn núi cao chắn ngang trước mặt ta.

- Hoàng đế tam cung lục viện, Vĩnh Dạ không tiêu hóa nổi... - Câu nói ấy lặp đi lặp lại trong đầu ta nhiều lần, ta rất hoài nghi. Nếu nàng yêu ta, vì sao nàng không chịu cùng ta gánh vác giang sơn? Ta có thể không lập phi tần, chỉ cần một mình nàng.

Nàng có thể là nữ nhân của ta, nhưng vẫn không chịu ở bên cạnh ta. Vì sao?

Vĩnh Dạ không chịu vào cung, chắc chắn là nàng hi vọng ta không làm Hoàng đế. Nhưng Hoàng đế bảo không làm là không làm ngay được sao?

- Dương Nhi, một vị Hoàng đế không thể bị nữ sắc mê hoặc. - Tuy rằng phụ hoàng nói thế nhưng trong giọng nói không có ý trách cứ. Ta nhìn cảnh sắc trên Thiên Cơ Các, trầm ngâm không nói. Ta không phải là bị nữ sắc mê hoặc, mà là bị Vĩnh Dạ mê hoặc. Quốc sự ta biết xử lý thế nào, nhưng không có nàng, nhưng chuyện khác đều trở nên vô vị.

- Khiến phụ hoàng lo lắng rồi, con chỉ là...

Chỉ là gì? Trong lòng ta còn nhớ nàng, chỉ là không có nữ tử nào khiến ta động lòng mà thôi. Ta cười cười:

- Hoàng cung tam cung lục viện, cũng không phải... không có nàng không được.

Khi nói ra câu này, trước mắt ta bỗng dưng lướt qua gương mặt của Vĩnh Dạ. Tiếng thở dài khi nàng rời đi nghe như tiếng gió vấn vít trên Thiên Cơ Các, khiến tim ta lạnh lẽo, run rẩy.

Phụ hoàng nhìn ta không nói gì, trước khi đi cũng thở dài.

Bầu trời xanh ngắt, từng đám mây trắng bị cơn gió thổi tan, Thánh Kinh ở dưới chân ta, Tề quốc ở dưới chân ta. Giang sơn của ta, con dân của ta đang nhìn ta.

Nhắm mắt lại, cảm giác bất lực.

- Hoàng thượng... - Không biết Yến đệ đã xuất hiện ở Thiên Cơ Các từ khi nào.

Khoảnh khắc ta quay đầu lại, đệ ấy nở một nụ cười:

- Là thần tử thì phải phân ưu cho vua. Hoàng huynh trong lòng buồn bã, chi bằng xây một tòa biệt viện ở Lạc Nhật Hồ, khi nào rảnh rỗi có thể tới đó tĩnh tâm.

Lạc Nhật Hồ... Ta nhớ tới cảnh tượng cứu Vĩnh Dạ ở căn nhà trúc bên bờ hồ, tấm mộc bài trên cổ nàng đung đưa trước mắt. Ta buột miệng đồng ý.

Trúc lầu vẫn như thế, có điều thêm thứ gì đó thì phải.

Trên giường đặt bộ váy màu tím. Vĩnh Dạ từng tới đây, nàng trả lại ta bộ váy, nàng... không bao giờ xuất hiện nữa.

Suy nghĩ này khiến ta chua chát tới không thể kiềm chế, cầm bộ váy lên xé tan làm đôi. Trong tiếng lụa rách, ta nghe thấy một âm thanh như thể tiếng tim mình đang vỡ nát, quát to:

- Người đâu! Phá trúc lầu này!

- Hoàng thượng, nghe nói trong phủ của Trần Thu Thủy có một thiếu niên thần bí, dung mạo xinh đẹp hơn cả các thê thiếp của Trần Thu Thủy. Hoàng thượng có muốn mời Trần Thu thủy tới tấn kiến không? - Yến đệ ôn tồn nói.

Ta nhìn đệ ấy, cười lạnh:

- Đừng tưởng ta không biết Vĩnh Dạ sống trong Thu Thủy sơn trang, nàng không muốn vào cung, chẳng lẽ lại bắt ta phế võ công của nàng, ép nàng vào cung?

Yến đệ phe phẩy chiếc quạt:

- Có gì không được?

Ta thở dài:

- Đệ không hiểu nàng. Về cung đi. Ta không muốn tới đây nữa.

- Vậy sao? Suốt nửa năm qua, tối nào Hoàng huynh cũng xuất cung tới đây, liệu có quản được đôi chân của mình không? Có tòa trúc lầu này còn che giấu được thân ảnh, phá đi rồi thì chỉ đành đứng dưới ánh trăng thôi. - Yến đệ cười giễu cợt.

Ta giận dữ quát:

- Đó là lời một thần tử nói sao?

Yến đệ lườm ta, đáp trả:

- Đệ gọi huynh là Hoàng huynh, không gọi là Hoàng thượng. Quan tâm huynh trưởng của mình thì có gì là không đúng?

Ta á khẩu, cảm giác như bị ai đó nhìn trộm tâm tư mình. Yến cũng biết đêm nào ta cũng tới đây, chờ nàng qua nửa mặt hồ, nàng không biết sao? Ta bực bội phất áo bỏ đi.

Yến đệ vẫn cho dựng một biệt trang ở bên bờ hồ Lạc Nhật, ta không ngăn đệ ấy, cũng không hỏi nhiều.

Nửa năm sau, Yến đệ nói biệt trang cho ta đã xây dựng xong, ta “ừm” một tiếng rồi không hỏi gì nữa.

- Hoàng huynh không muốn ra ngoài tản bộ sao?

Bỗng dưng đệ ấy thay đổi cách xưng hô, ta cảnh giác trong lòng, nhìn đệ từ trên xuống dưới, gương mặt Yến đệ vẫn là nụ cười hiền hòa, ánh mắt như đang khích lệ ta.

- Yến đệ, ta không phải là người vì một nữ nhân mà thất hồn lạc phách, không biết nặng nhẹ. - Ta bình thản đáp. Vĩnh Dạ thà ở Thu Thủy sơn trang nhìn tòa trúc lầu xuất thần cũng không chịu vào cung gặp ta, ta hận nàng.

- Có lẽ nữ tử trên thế gian này đều không chịu tin có người vì họ mà từ bỏ giang sơn.

Vĩnh Dạ thực sự như Yến đệ nói, chỉ đang chờ đợi thái độ của ta sao?

- Sao Hoàng huynh không thử xem? Nếu nàng không chịu vì huynh mà chịu chút ấm ức, Hoàng huynh từ bỏ cũng được.

Ta trầm tư giây lát, hỏi Yến đệ:

- Vở kịch này diễn quá lâu rồi, Yến đệ không thấy tủi thân sao?

Yến cười, nụ cười của đệ ấy luôn rất dịu dàng:

- Phân ưu cho vua là phúc phận của thần tử.

- Làm phiền Yến đệ rồi. - Ta biết Yến có nhiều điều tâm đắc khi xử lý chính sự, dù sao đệ ấy cũng đã ngồi trên chiếc ghế Thái tử mười mấy năm.

Không lâu sau, Trần Thu Thủy mang tặng ta một bức “Khoái ý giang hồ đồ”. Bức tranh vẽ rất đẹp, sống động tới từng chi tiết, ta như thể được quay lại thời tung hoành giang hồ trước đây. Quốc sự vứt cho Yến đệ, ta nhẹ nhàng thoải mái. Ta cười hỏi nội thị mang tranh tới:

- Trần Thu Thủy nói thế nào?

- Ông ấy nói, có người mời Hoàng thượng Mười lăm dự yến.

Mắt ta sáng lên:

- Nơi nào?

- Trần đô Trạch Nhã, Y Thủy Cư.

Ta ngồi trên nóc Y Thủy Cư chờ Vĩnh Dạ xuất hiện.

Khoảnh khắc thấy mặt nước nổi sóng, trái tim ta đột nhiên bình tĩnh lại. Cho dù thế nào, ta cũng phải bắt nàng đi theo ta, ta thực sự không từ bỏ được nàng.

Nằm ngoài dự đoán của ta, Vĩnh Dạ cười nói, nàng đồng ý theo ta về, nàng nói có nhà to tội gì phải ướt như chuột lột đứng trong gió.

Chắc chắn nàng đã tin những gì Trần Thu Thủy nói, ta nhường ngôi cho Yến, thế nên cố ý cảm thán nói nữ nhân trong Hậu cung đấu với nhau cũng là chuyện vui. Ta cũng rất cảm thán, đấu với Vĩnh Dạ cũng là chuyện vui.

Ta nghiêm túc nói với nàng:

- Ta sẽ khiến nàng hạnh phúc. - Ý ta là cho dù nàng có vào cung hay không, ta đều sẽ khiến nàng hạnh phúc. Nàng muốn ta cũng như Đoan Vương, cả đời chỉ cưới một mình nàng, ta đồng ý.

Nếu nàng không đồng ý vào cung, muốn sống ở ngoài cung cũng được.

Nhưng Vĩnh Dạ lại nói:

- Ta vốn định... vốn định vì chàng mà vào cung, định... ừm, chơi thêm một, hai năm nữa. - Nàng nói nàng nhớ ta, quyết định cả đời đi theo ta.

Ta thở phào một hơi, nút thắt trong lòng đã được cởi ra. Ta cũng đưa ra quyết định.

Ta thong thả trêu chọc nàng, thấy nàng sốt ruột, rồi lại nghĩ tới Yến đệ từ nay phải bận rộn, bất giác ta thấy lòng mình sung sướng.

Giả rồi cũng thành thật. Ta sẽ không bỏ mặc Tề quốc, đó là trách nhiệm của ta, ta cũng sẽ không khiến Vĩnh Dạ thất vọng. Tuy nhiên, nàng đã cho ta đáp án mà ta muốn.

Thế nên, cuối cùng ta cũng nói cho nàng biết lựa chọn của mình:

- Làm Hoàng đế làm gì có nhiều thời gian ở bên nàng! Tâm tư của Yến rất cẩn mật, tính tình ôn hòa, tâm địa rộng lượng, chắc chắn rất tốt với nhân dân bách tính. Có điều, ta đã hứa với đệ ấy, nếu Tề quốc có chuyện, ta sẽ không khoanh tay bàng quan.

Thực ra, cho dù ta đưa nàng về cung, tiếp tục làm Hoàng đế thì Vĩnh Dạ cũng sẽ đi theo ta.

Nhưng thứ ta thực sự muốn có, cũng là thứ mà Vĩnh Dạ thực sự muốn có, đều là tiêu diêu sống hết một đời. Ta nghĩ, Yến đệ chắc chắn sẽ không trách ta. Có lẽ, đó cũng là ý của phụ hoàng.

Nụ cười của Vĩnh Dạ rạng ngời như ánh nắng, có rất nhiều chuyện ta không hỏi nữa. Không biết từ khi nào, tâm tư của nàng ta đã hiểu. Ta biết, chắc chắn nàng hiểu rằng, cùng người mình yêu sống với nhau, khiến đối phương vui vẻ cũng là hạnh phúc cho mình.

Cho dù là thiên đường, hay là địa ngục.

Chú thích: [1] Mình chàng đi xuống sông. Vĩnh Dạ có trăng song hành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương