Vĩnh Dạ
-
Chương 47: Tiểu trấn cổ quái
Nơi này đúng là thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết. Tuy rằng không có những cánh hoa đào theo dòng nước suối trong vắt chảy qua kẽ chân, nhưng bầu không khí nơi đây hiền hòa, tĩnh lặng. Thời gian dường như đã dừng lại tại đây, như thể mình vừa uống một loại thuốc hóa giải nội lực, không thể bay nhảy được nữa, chỉ có thể thong thả cất bước mà đi.
Xe ngựa lao nhanh trên sơn đạo, khi mặt trời ngày thu mới mọc rọi trên phiến lá đầu tiên của đỉnh núi, con ngựa hí dài rồi dừng lại bên một khe suối.
Một người áo vải đội mũ rộng vành nhảy xuống, thân hình gầy gò, nhưng nhanh nhẹn như một con báo. Hắn vén rèm kiệu lên.
Trong xe có một người nằm lặng lẽ, mái tóc buông xõa, y phục màu trắng, hai gò má vẫn đỏ hồng vì rượu, dường như đang trong một giấc mơ ngọt ngào.
Lưu lạc giang hồ đã bao nhiêu năm, hắn chưa từng có bằng hữu nào. Câu “Ta coi huynh là bằng hữu” của Vĩnh Dạ trước khi ngã xuống vẫn còn vang vọng bên tai, khiến Hồng công tử rất kinh ngạc.
- Hồng Y, ngươi đang chờ gì thế? - Một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Hồng Y chậm rãi quay đầu lại, trong khe suối có một cái bè trúc đi tới, trên đó là một người áo xám, dung mạo bình thường, chòm râu bạc trắng, nếu không phải dung ngữ khí này thì người khác tưởng đó chỉ là một sơn nhân.
- Tôi tới hơi sớm. Người đưa tới rồi. - Hồng Y lạnh nhạt đáp.
Người áo xám đưa bè trúc dừng lại bên bờ, đi tới chỗ xe ngựa, nhìn vào trong một cái, gật đầu:
- Dễ dàng không?
- Hôm qua nàng ta tới tự viện. Ta thừa dịp hạ thủ.
Người áo xám “ồ” một tiếng rồi nói:
- Giao cho ta.
Hồng Y lẳng lặng bế Vĩnh Dạ lên, nàng vẫn ngủ rất ngon. Hắn không nhìn nàng lấy một cái, giao cho người áo xám. Hắn nhảy lên xe, đánh xe ngựa định đi. Người áo xám đột nhiên hỏi:
- Nàng có nhận ra ngươi không?
- Không. - Hồng Y phun ra một đáp án, vung roi đưa xe ngựa tiếp tục đi về phía trước. Cho tới khi khe suối đã lùi xa mới thở dài, lẩm bẩm. - Hi vọng nàng mãi mãi đừng nhận ra ta.
Người áo xám bế Vĩnh Dạ lên bè trúc, sào trúc điểm nhẹ, chiếc bè lướt đi như bay trên dòng suối, qua mấy ngã rẽ, đi vào một động khẩu.
Khi Vĩnh Dạ tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trúc. Nàng cười lặng lẽ, cuối cùng nàng cũng tới được nơi mà nàng muốn, nàng có nhìn thấy người nàng muốn gặp không? Đương nhiên là có.
Vĩnh Dạ cử động tay, đầu ngón tay đã xuất hiện phi đao, đao của nàng cũng không bị lấy đi, thực sự không sợ nàng ra tay giết người ư? Vậy mà vừa điều chỉnh nội tức, nàng lập tức hiểu ra. Phi đao nàng phóng ra lúc này chẳng khác gì phi đao do một người bình thường phóng ra. Nội lực như con rắn trong cơ thể đã không còn nữa, kinh mạch ở đan điền trống không.
Có điều gì khiến người ta an tâm hơn là phế võ công của nàng không? Phi đao để lại cho nàng làm kỷ niệm mà thôi.
Ai bảo nhất định phải dùng nội lực? Kiếp trước không có nội lực không biết bay lên nóc nhà thì chẳng phải nàng vẫn bám vào tường và leo ba mươi tầng như người nhện đó sao? Vĩnh Dạ nghĩ vậy bật cười
Nàng ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc, sợi dây thép mềm mại trong đó vẫn còn. Nhìn cách ăn mặc của mình, hai tay phẩy nhẹ, cách tay áo rộng bay lên như cánh bướm. Nàng dịch mông, mím môi cười, chầm chậm đi ra.
Nếu Đoan Vương phu phụ mà nhìn thấy chắc sẽ rớt cả con ngươi mất, Vĩnh Dạ lúc này chỉ là một mỹ nhân trong bộ cung trang. Không còn bước đi mạnh mẽ của nam nhân, gót chân sen như cành liễu đung đưa trong gió.
Bên ngoài là một biển hoa, những đóa hoa lạ đang nở rực rỡ, như một tấm thảm trải dài trên sườn núi. Ngọn núi phía xa đã biến màu, ánh lên sắc thu rực rỡ. Bầu trời trong xanh, những đám mây cô đơn trôi hờ hững. Trong rừng thi thoảng vang lên tiếng chim hót líu lo, thế giới thực sự yên tĩnh tới cực điểm.
Đứng ở cửa, Vĩnh Dạ nghiêng cười, nơi sườn núi thấp thoáng một tiểu trấn, ngói xanh tường trắng nối tiếp nhau uốn lượn. Tiểu trấn có lẽ được xây dựa vào núi, bởi vì Vĩnh Dạ nhìn thấy ở đối diện ngọn núi có mấy thác nước lớn, bọt nước như tấm rèm trắng bạc "bay” trong gió.
Nàng hít sâu một hương núi rừng, mười mấy năm trước khi ý thức nàng tỉnh táo, chuyển thể thành một hài đồng và mở mắt ra, nàng cũng đã làm hành động tương tự.
Cơn gió mát lành từ mũi miệng luồn sâu vào phổi khiến nàng thấy đau nhoi nhói, đầu óc bị kích thích, tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Nơi này đúng là thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết. Tuy rằng không có những cánh hoa đào theo dòng nước suối trong vắt chảy qua kẽ chân, nhưng bầu không khí nơi đây hiền hòa, tĩnh lặng. Thời gian dường như đã dừng lại tại đây, như thể mình vừa uống một loại thuốc hóa giải nội lực, không thể bay nhảy được nữa, chỉ có thể thong thả cất bước mà đi.
Trong biển hoa đang có một người lẳng lặng đứng. Trường bào màu trắng như mặt trăng, gương mặt anh tuấn, dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt dịu dàng, cháy bỏng. Chàng đứng trong biển hoa, như một vị thần tiên không vướng bụi trần.
Vĩnh Dạ trong ký ức là vẻ đẹp còn toát lên hào khí khiếp người, xảo trá, thông tuệ; nữ nhân đang đi trước mặt điềm nhiên, ung dung. Cuối cùng nàng cũng thay nữ trang, cho dù mái tóc nàng buông lơi vì giấc ngủ, chiếc mũ phượng trên đầu nhắc nhở nàng có thân phận của một Thái tử phi, chiếc váy màu trắng mặt trăng nàng mặt trên người lại thực sự khiến tim chàng đập mạnh, khi xuất giá nàng mặc như thế này chứng tỏ điều gì? Nguyệt Phách kích động tới mức thả rơi chiếc cốc trong tay.
Vĩnh Dạ nhìn chàng, nụ cười như hoa tươi nở rộ, sâu thêm ở khóe môi. Nàng không hề do dự xách váy lại gần, mang theo cả ánh nắng rực rỡ trên người, đôi má hồng đào, như đang tới một cuộc hẹn hò xinh đẹp.
Hương hoa thơm vấn vít, nàng như bay tới trước mặt chàng một thướt rồi dừng lại.
- Lần nào nàng/chàng xuất hiện cũng khiến tim ta đập mạnh. - Vĩnh Dạ và Nguyệt Phách đồng thanh nói.
Vĩnh Dạ bật cười, tiếng cười lanh lảnh nghe thật vui tai, trong mắt không vương chút u buồn, như thể bước chân giẫm lên rừng cây mùa thu, lá thu vụn vỡ dưới chân, giòn giã trong sáng.
Nguyệt Phách cũng cười, chàng thích nhìn thấy Vĩnh Dạ như thế này.
- Đói chưa?
Vĩnh Dạ gật đầu.
Nguyệt Phách nắm tay nàng đi vào trong nhà:
- Tối qua nàng uống rượu say, ta nấu canh chua, uống một bát cho đỡ đau đầu.
Vĩnh Dạ bất động, hỏi khẽ:
- Uống rồi có khiến ta khôi phục nội lực không?
Nguyệt Phách dừng chân, đưa mắt nhìn quanh, biển hoa đẹp làm say lòng người, chàng lẩm bẩm:
- Nàng thích nơi này không?
- Đẹp lắm.
- Vì sao nàng không muốn sống cuộc sống yên bình ở đây? Không ai có thể bắt nàng làm thích khách, không ai làm tổn thương tới nàng. - Giọng Nguyệt Phách chất chứa nỗi bi thương.
Vĩnh Dạ cười, cuộc sống yên bình? Từ khi mở mắt tới nơi này, rồi nhìn thấy chàng, còn có gì yên bình để nói? Nàng quay người nhìn tiểu trấn dưới sườn núi:
- Không muốn đưa ta vào trấn sao? Người qua người lại có vẻ rất náo nhiệt.
- Được. - Nguyệt Phách trầm ngâm giây lát rồi nói, tâm trạng tốt đẹp đã bị gió núi thổi tan, nàng đã muốn nhìn thì sớm muộn cũng sẽ nhìn thấy, sớm một ngày hay muộn một ngày có gì khác biệt? Chàng tiện tay đeo gùi trúc lên lưng, nắm tay nàng xuống núi
Cơn gió thổi tung y phục của Vĩnh Dạ, nàng như đang theo cơn gió quay về. Nguyệt Phách nắm tay nàng, ngón tay thon dài mềm mại như thể không xương. Chàng khẽ siết lấy, nhưng bàn tay trong tay chàng không có chút phản ứng. Điều này khiến chàng hơi buồn, chàng hi vọng nàng cũng siết chặt lấy tay mình. Vậy mà khi chàng siết tay, Vĩnh Dạ vẫn không phản ứng. Chàng như thể đang nắm một thứ không có sinh mệnh, nhưng lại không nỡ buông ra.
Trên sườn núi xuất hiện một con phố dài, phố không rộng, chỉ chừng ba trượng, nhưng rất dài. Những mái nhà hai bên phố đều treo các tấm chiêu bài đung đưa theo gió. Có tiệm thuốc, khách điếm, trà quán, tửu lầu, tiệm tạp hóa, lò rèn, còn có cả sơn dân cõng hàng từ trên núi xuống bày ra đất rao bán. Chỉ cần là những gì một tiểu trấn cần có thì nơi đây đều có. Vĩnh Dạ thấy chợ thức ăn, hai mắt sáng lên.
Trong chợ bán cả rau, cả thịt.
Mấy thanh gỗ thô treo thịt lợn, bên dưới là một cái bàn lớn. Một gã béo trung niên ngực trần bụng to đang chặt xương lợn. Nàng bỏ tay Nguyệt Phách ra, chạy tới gọi:
- Trương đại thúc, tôi cần năm cân thịt nạc, không được dính chút mỡ nào, phải băm thật nhỏ ấy.
Trương đại thúc cười ha hả đáp:
- Được thôi! Chờ chút! - Ông cắt năm cân thịt nạc, đặt lên bàn vung hai con dao băm nhỏ, rồi lại dùng một chiếc lá ba tiêu màu xanh phỉ thúy bọc lại đưa cho Vĩnh Dạ.
Nàng không nhận, cười nói:
- Trương đại thúc, tôi cần năm cân thịt toàn mỡ, không được dính chút nạc nào, cũng băm nhỏ.
Trương đại thúc vẫn cười ha hả đáp:
- Không vấn đề, chờ chút! – Rồi ông cắt năm cân thịt mỡ, đặt lên bàn băm nhỏ, lại dùng một chiếc lá ba tiêu màu phỉ thúy gói lại.
Vĩnh Dạ vẫn không nhận, thong thả nói:
- Đại thúc tay nghề giỏi thật, tôi lại muốn có thêm năm cân xương trắng, không dính một chút thịt nào, vẫn băm nhỏ.
Trương đại thúc lập tức chọn năm cân xương trắng trên giá thịt xuống, không dính chút thịt nào, băm nhỏ, dùng lá ba tiêu bọc lại đặt lên bàn, cười tươi hỏi:
- Tiểu thư còn muốn gì nữa?
Vĩnh Dạ chớp mắt nói:
- Vì sao Trương đại thúc không nói tôi đang trêu chọc thúc.
- Hôm nay buôn bán không tốt, chẳng mấy khi có vị khách hào phóng như tiểu thư, đại thúc tôi vui còn không kịp nữa là, ha ha, tiền thịt năm mươi đồng, đao công mười đồng, tống cộng sáu mươi đồng.
Năm xưa nếu đại thúc ở trấn Quan Tây mà cũng có thái độ tốt như thế, Lỗ đề hạt[1] có muốn nổi giận sinh sự cũng không được rồi. Nhìn thái độ của Trương đồ phu, Vĩnh Dạ cảm thấy người ở trấn Quan Tây đúng là tính tình khó chịu, tự mua dây buộc mình.
Nguyệt Phách cầm túi tiền ra, Vĩnh Dạ ngăn chàng lại. Nàng mỉm cười:
- Hôm nay ta muốn tiêu tiền, bỏ tiền ra mua đồ là một việc rất vui vẻ, đừng tranh với ta.
Nàng móc một ngọn phi đao ném vào ống trúc:
- Thanh đao này đáng năm phân bạc, đao công cũng đáng mười tiền rồi chứ.
Trương đại thúc nheo mắt cười nói:
- Đa tạ tiểu thư, mang tới tiệm cầm đồ ít nhất cũng được bảy mươi tiền, tiểu thư ngày mai lại tới nhé!
Vĩnh Dạ cầm ba gói thịt đặt vào gùi trúc của Nguyệt Phách, cười tươi nói:
- Thịt nạc làm canh thịt viên, mỡ chiên lấy dầu, còn xương, ta đùa Trương đại thúc thôi.
Nguyệt Phách cười hỏi:
- Sao nàng biết ông ấy họ Trương?
Vĩnh Dạ ngạc nhiên nói:
- Chẳng phải chàng bảo ở đầu ngõ nhà chàng có Trương đồ phu sao? Trương đồ phu không họ Trương chẳng lẽ họ Lý à?
Nụ cười của Nguyệt Phách đóng băng trên môi, còn chưa kịp nói gì, Vĩnh Dạ đã gọi to:
- Ai nha, kia chẳng phải là chưởng quầy béo sao? Ngài còn mở thêm tiệm tạp hóa à! Tám năm không gặp, ngài béo hơn trước rồi! Ngài đừng bò lên bàn nữa, tôi sợ nó sập mất.
Ông chưởng quầy béo mắt ti hí nằm bò trên bàn chán nản nhìn người đi đường, thịt trên mặt quá nhiều khiến đôi mắt ông ta chỉ còn hai đường kẻ chỉ, nghe thấy tiếng gọi thì tỉ mỉ đánh giá Vĩnh Dạ một lượt, một lúc sau mới hưng phấn như thể gặp lại cháu gái, cười híp cả mắt:
- Tinh Hồn về rồi à! Lần này ta không trúng kế của ngươi nữa, ngươi không được thử hàng trong tiệm ta.
Vĩnh Dạ có vẻ không vui, sa sầm mặt:
- Mua đồ không cho thử, keo kiệt! Có điều, chưởng quầy béo, tôi phát tài rồi nên mới quay về, hôm nay nhất định phải mua mấy thứ tốt tốt về chơi.
Nói rồi đi vào trong tiệm, nàng nhìn trái nhìn phải, chưởng quầy béo dính lấy nàng như cái đuôi, chỉ sợ nàng động thủ.
Vĩnh Dạ chỉ một hàng tiểu phi đao hỏi:
- Bao nhiêu?
- Năm mươi lượng bạc hai mươi cái.
- Tôi chỉ mua một cái?
- Năm lượng!
Vĩnh Dạ gật đầu, vui vẻ đi xem đồ trang sức, kim ngân chu bảo bày đầy nhưng nàng chỉ chọn một cây trâm mặc ngọc không có gì nổi bật:
- Bao nhiêu?
- Ngươi bỏ xuống, bỏ xuống! - Chưởng quầy béo nhảy tới, thịt trên người rung lên, nhanh nhẹn như một con khỉ, giằng lấy cây trâm trong tay Vĩnh Dạ, thở phào nói. - Mặc ngọc thượng hạng đấy, hai trăm lượng. Ngươi chỉ được trả giá một lần.
- Năm mươi lượng! Giá này được chứ? Đương nhiên nó không chỉ đáng một, hai lượng bạc. - Vĩnh dạ cười nói.
Chưởng quầy béo nghĩ ngợi, thở dài nói:
- Nhiều năm không gặp nên giảm giá, năm mươi lượng bán vậy.
Vĩnh Dạ móc trong ngực ra mười ngọn phi đao, đặt lên quầy:
- Một ngọn năm lượng, mười ngọn là năm mươi lượng. Nàng cầm trâm mặc ngọc quay đầu gọi Nguyệt Phách - Chàng lại đây!
Nguyệt Phách bình thản lại gần, Vĩnh Dạ nhón chân gỡ cây trâm gỗ trên đầu chàng vứt đi, dùng cây trâm mặc ngọc thận trọng cài lên tóc chàng, ngắm nghía một lúc rồi tặc lưỡi khen ngợi:
- Ta biết mặc ngọc hợp nhất với khí chất của chàng mà!
Nguyệt Phách hình như không hiểu ý của nàng, cười nhẹ:
- Ánh mắt của nàng luôn rất tốt.
Vĩnh Dạ chỉ vào tiệm thuốc, nói:
- Đi thôi, chúng ta đi bán thuốc, về nhà ăn bữa tối.
Trong tiệm thuốc chỉ có một người, mái tóc xám trắng, thân hình gầy gò, gương mặt lãnh đạm.
- Ha ha, con còn đang nghĩ nguời mở tiệm thuốc có phải là Hồi Hồn sư phụ không? Hồi Hồn sư phụ, con là Tinh Hồn đây, con là nữ nhân, mặc váy người không nhận ra sao? Nhớ trả giá cao cho thuốc của Nguyệt Phách, dù sao cũng từng là sư đồ.
Hồi Hồn không thay đổi thần sắc, quan sát tỉ mỉ thuốc của Nguyệt Phách, nhận lấy, lấy ra một đĩnh vàng mười lượng:
- Bổn tiệm không lừa dối ai.
Vĩnh Dạ nhìn Hồi Hồn chăm chú:
- Hồi Hồn sư phụ, con muốn mua thuốc giải độc. Bao nhiêu năm qua không biết người có nghiên cứu ra cái gì không? Cái loại uống vào rồi không bao giờ trúng độc nữa ấy!
- Có, uống vào lập tức công hiệu.
- Thật à? Vĩnh Dạ vô cùng vui mừng.
Hồi Hồn rũ mắt nói:
- Người chết không bao giờ trúng độc.
- Bình mới rượu cũ. Không tiến bộ! - Vĩnh Dạ đưa tay cười. - Dạo này tinh thần con không tốt, nội lực không còn, Hồi Hồn sư phụ khám giúp con xem?
Hồi Hồn đặt tay lên cổ tay nàng, lát sau đáp:
- Trúng Mỹ Nhân Kiều, tên giống như thuốc, loại độc này khiến người ta yếu đuối vô lực, như một mỹ nhân, chỉ biết ngồi yên lặng một chỗ, không thể vung đao múa kiếm.
- Giải thế nào?
- Không giải được.
Vĩnh Dạ thất vọng rút tay về, buồn bã đi ra khỏi tiệm thuốc, lại quay đầu nói:
- Nam nhân chắc không trúng Mỹ Nhân Kiều đâu nhỉ? Nam nhân mà ngồi yên lặng một chỗ như nữ nhân thì đâu còn là nam nhân nữa.
- Nam nhân chỉ trúng Hóa Công Tán, dùng Mỹ Nhân Kiều để giải, anh hùng gặp được mỹ nhân, đương nhiên Bách Luyện Cang sẽ hóa thành Nhiễu Chỉ Nhu.
Vĩnh Dạ cười lớn:
- Đúng là kỳ diệu! Nguyệt Phách, đổi lại là chàng, chàng sẽ dùng cái gì để giải?
- Cũng như sư phụ. - Lời chàng rất ngắn gọn.
Vĩnh Dạ ngẩng đầu cười:
- Xem ta vui chưa này, chàng theo ta dạo phố có mệt không? Nam nhân ghét nhất là cùng nữ nhân dạo phố.
- Không mệt. Rất vui!
- Không biết trong tiểu trấn này còn bao nhiêu người quen, đi tám năm, ít nhiều gì cũng phải chuẩn bị một chút lễ vật để bái phỏng mọi người mới đúng. Ví dụ như mỹ nhân tiên sinh, Thanh y sư phụ, Hồng Y, Ưng Vũ… chàng thấy thế nào?
- Được.
Vĩnh Dạ lại thở dài:
- Lễ vật cũng phải mất tiền, vừa vặn còn mười mấy ngọn đao, dù sao không có nội lực mang theo cũng vô dụng, mang đi cầm đồ cũng được.
Nàng rảo bước vào tiệm cầm đồ, đặt phi đao lên quầy. Nghe thấy quản gia xướng:
- Mười ba ngọn tiểu phi đao bằng thép gỉ, năm lượng bạc!
Vĩnh Dạ bật cười lớn, cười tới mức không thở nổi, gõ lên quầy nói:
- Viết phiếu cầm, cầm chết! Quạ trong thiên hạ đều đen như nhau!
Nhận phiếu cầm, năm lượng bạc, nàng lại thở dài, nghĩ ngợi rồi gỡ cây trâm phượng trên đầu xuống đưa cho quản gia:
- Đây là trâm của Thái tử phi nước Tề đấy, ông mà còn dám nói bừa là sắt gỉ đồng nát thì tôi cho ông biết tay!
Viên quản gia lườm một cái, cao giọng xướng lên:
- Một trâm phượng nạm lam ngọc bằng vàng nguyên chất kiểu dáng lỗi thời, năm mươi lượng bạc.
Vĩnh Dạ càng nghe càng trợn tròn mắt, cuối cùng ôm bụng bật cười:
- Ta phục rồi, cầm đi.
Cầm ngân lượng, nàng hỏi Nguyệt Phách:
- Ta cần mua bao nhiêu món quà?
- Một món.
- Vì sao?
- Bởi vì mỹ nhân tiên sinh và Thanh y sư phụ ra ngoài vân du, tới nay chưa về! Ở đây, người quen của nàng chỉ có mình Hồng Y thôi. - Nguyệt Phách mỉm cười, tựa như đang xem một đứa trẻ con chơi đùa, ánh mắt chất chứa thương yêu.
Vĩnh Dạ lắc đầu:
- Không đúng, ta không tính nhầm, vẫn cần mua ba món quà.
- Ồ? Hai món quà kia tặng ai?
Vĩnh Dạ chớp mắt nói:
- Bí mật! Đi thôi, đi mời Hồng Y uống rượu trước, mười năm không gặp, không biết hắn trông như thế nào rồi?
- Lúc này chắc hắn đang trong tửu lầu.
Vĩnh Dạ bước chân vào tửu lầu đã nhìn thấy Hồng công tử. Một mình hắn ngồi trong góc, đang xẻ đùi dê, một miếng thịt một ngụm rượu. Vĩnh Dạ dường như hơi ngỡ ngàng, Nguyệt Phách thở dài nói:
- Hắn chính là Hồng Y.
Vĩnh Dạ không hề khách sáo, ngồi xuống trước mặt Hồng Y, lấy một gói quà ra đưa hắn:
- Nhiều năm không gặp, đây là quà tặng huynh.
Hồng Y mở gói giấy, bên trong là năm cân xương đã được băm nhỏ.
Vĩnh Dạ cười nói:
- Vốn định mua cho con lợn ở nhà ăn, nhưng nhà lại không có lợn, Hồng Y dùng tạm vậy. Đao công của Trương đại thúc rất tốt, chặt rất vụn. Ăn gì bổ nấy, làm thích khách sợ nhất là xương cốt bị đánh vỡ, không cầm nổi kiếm.
- Đa tạ.
- Hôm qua tôi mời huynh, huynh chuốc say tôi, hôm nay huynh phải mời bù.
Hồng Y liếc nhìn Vĩnh Dạ và Nguyệt Phách, một người xinh đẹp như hoa, một người anh tuấn tiêu diêu, cũng mặc áo trắng, cùng trông như thần tiên. Hắn cúi đầu nói:
- Được.
Ba chiếc đùi dê, cùng một cách ăn.
Nguyệt Phách cũng một miếng thịt, một ngụm rượu, rượu vào ly là cạn.
Ăn một lúc lâu, Vĩnh Dạ ngồi im, ngạc nhiên nói:
- Nguyệt Phách, tửu lượng của chàng khá thật, sao ta không biết chàng uống giỏi thế?
Trên mặt Nguyệt Phách từ đầu tới cuối vẫn là một nụ cười nhàn nhạt:
- Ta không uống giỏi lắm.
- Sao chàng còn chưa say? Hôm qua ta uống tới lúc này vì sao đã say rồi?
- Ta say lâu rồi, có điều nàng không nhận ra thôi. - Nguyệt Phách nâng ly rượu nghiêng đầu nhìn Vĩnh Dạ. Ánh mắt ấy trông thật kỳ lạ.
Chàng chưa bao giờ nhìn nàng như thế. Từ nhỏ tới lớn, ánh mắt Nguyệt Phách nhìn nàng lúc nào cũng là bảo vệ, thương yêu, dịu dàng. Ánh mắt lúc này là ánh mắt của một nam nhân nhìn một nữ nhân xinh đẹp.
Cuối cùng Vĩnh Dạ không chịu được, đứng lên nói to:
- Những việc mà ta không nhận ra còn nhiều lắm, nghĩ đã thấy no, ta về nhà đây.
Nguyệt Phách đứng lên nhìn Hồng Y áy náy nói:
- Nhà có vợ dữ, bất lực! Lần sau ta sẽ uống rượu với ngươi.
- Ai là vợ dữ của chàng? Chàng đã mang sính lễ tới chưa? Chàng bày tiệc mừng chưa? Chúng ta đã bái thiên địa, ta đã dâng trà cho cha mẹ chồng chưa? Sao ta không biết là ta cưới chàng rồi! - Vĩnh Dạ biến sắc.
- Nếu nàng muốn thì ta sẽ làm theo. - Nguyệt Phách nhìn Vĩnh Dạ chăm chú.
- Ta có nói là sẽ cưới chàng không? - Vĩnh Dạ lườm chàng rồi ngồi xuống, cười tươi nói với Hồng Y. - Hồng Y này, huynh với tôi là thanh mai trúc mã, dọc đường tới đây như đã gặp từ lâu, ở Tây Bạc cùng chung hoạn nạn, chi bằng….
- Ta say rồi! - Hồng Y cố nén trái tim đang đập cuồng loạn, ngã ra bàn.
- Nói say là say… thật hay giả vậy? - Vĩnh Dạ lẩm bẩm.
- Đương nhiên là thật rồi. Nàng có muốn chuốc say cả ta luôn không? - Nguyệt Phách nâng ly lên nhấp một ngụm, nghiêng đầu nhìn Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ nhìn sắc trời, đứng lên nói:
- Ta còn phải đi tặng quà. Còn hai bao thịt nữa, không tặng thì phí quá.
Nguyệt Phách ngạc nhiên hỏi:
- Ở đây nàng còn bằng hữu nữa sao?
- Không phải bằng hữu, cũng coi như người quen, An lão phu nhân và Mặc Ngọc công tử cũng ở Phúc Bảo trấn, không đi gặp thì sao an tâm được? Ta còn hai món quà nữa chưa tặng mà.
Nguyệt Phách như bị ai đó đánh một quyền, cuối cùng sắc mặt cũng thay đổi:
- Nàng uống say rồi, về nhà.
- Ta có say đâu? Ta còn tỉnh táo lắm. - Vĩnh Dạ đối diện với chàng, từng tiếng thốt ra vẫn tròn vành rõ chữ.
Nguyệt Phách đứng lên kéo nàng:
- Nàng say rồi, ta đưa nàng về nhà.
- Ta không say! - Vĩnh Dạ không hề nhượng bộ.
Nguyệt Phách nhìn nàng mỉm cười:
- Nàng thực sự không say ư? Không say mà sao nàng không đi được nữa?
Lời chàng vừa dứt, Vĩnh Dạ thực sự như người say rượu, chân tay không nghe theo điều khiển, mềm nhũn vô lực, đầu lưỡi cũng to ra, không nói được lời nào. Nguyệt Phách thở dài, ôm ngang eo nàng bế thốc lên:
- Tiểu nhị ca, ngươi nói xem nàng say chưa?
Tiểu nhị cười ha hả:
- Tôi chưa bao giờ thấy cô nương nào say lợi hại như thế.
Chưởng quầy lắc đầu nói:
- Đại cô nương tốt nhất nên ít xuất đầu lộ diện, còn uống say mèm, ra thể thống gì!
Nguyệt Phách áy náy nói:
- Nàng uống nhiều rượu là lại thế, thực sự bó tay. - Nói rồi bế Vĩnh Dạ rảo bước ra cửa.
Vĩnh Dạ như bị dội gáo nước lạnh từ đầu tới chân, vô cùng bình tĩnh. Say thì say, nàng nhắm mắt lại coi mình như người say thật, bất tỉnh nhân sự.
Tiếng huyên náo của tiểu trấn xa dần, mùi hương ập tới. Nàng biết mình lại quay về căn nhà nhỏ giữa ruộng hoa.
Nguyệt Phách đặt nàng lên giường, chu đáo đắp cho nàng một chiếc chăn mỏng, lẩm bẩm:
- Xem ra sau này không thể cho nàng uống rượu nữa rồi.
Vĩnh Dạ mở bừng mắt ra, trừng mắt nhìn Nguyệt Phách.
Chàng không nhìn nàng, khép cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài vọng tới tiếng pháo đốt, âm thanh trong núi vọng đi rất xa. Vĩnh Dạ bị đánh thức, nàng phát hiện ra mình đã cử động được. Ngồi dậy, mái tóc đã rối tung. Nàng không biết chải đầu, thế là xõa tóc, tiện tay lấy một sợi vải buột chặt. Khi mở cửa ra, trước phòng có ba người, một là bà mối, chưởng quầy của quán rượu, và cả Đoan Vương lẽ ra đang ở tận An quốc.
Nguyệt Phách quay đầu cười với nàng:
- Sính lễ của nàng.
Bà mối tươi cười đưa cho nàng một danh sách quà, trên tờ giấy màu đỏ liệt kê vô số các lễ vật. Nàng thong thả xem, có tới chín mươi sáu mục, Vĩnh Dạ cười:
- Ra tay hào phóng thật, còn nhiều gấp đôi Mộ Dung Yến.
- Hài lòng không?
Vĩnh Dạ gật đầu nói:
- Cũng được, nhưng thiếu một món.
- Cái gì?
- Phong Dương Hề.
Nguyệt Phách cười nói:
- Nàng muốn Phong Dương Hề làm sính lễ của nàng? Muốn cái tay cầm kiếm của hắn, hay là cái đầu?
Vĩnh Dạ cũng cười:
- Ta muốn hắn làm người chứng hôn, không được sao?
- Đương nhiên là được.
- Tiểu thư, giờ lành định vào tối mai. - Một người ăn mặc như bà mối cười tươi nói.
- Tiệc mừng đặt ở đâu?
Chưởng quầy của tửu lầu đứng ra:
- Tiểu thư an tâm, tiểu tiệm đã chuyên mời Trần sư phụ của Mẫu Đơn Viện ở Kinh Đô tới, tiệc rượu chắc chắn không tệ.
Vĩnh Dạ trả danh sách cho Nguyệt Phách, nghiêm túc nói:
- Phụ vương ta phải đồng ý mới được.
- Vĩnh Dạ, một mối lương duyên như thế, cha sao lại không đồng ý cho được? - Đoan Vương cười tươi đáp.
Vĩnh Dạ cười lạnh:
- Đóng có giống không? Muốn làm cha ta ư, thật lòng nói với ngươi, ta là một kẻ khốn nạn.
Đoan Vương đóng giả lập tức im lặng. Trên đời này có mấy ai vì mắng người khác mà tự nhận mình là kẻ khốn nạn.
Nguyệt Phách cố nhịn cười, ho khẽ một tiếng, ra hiệu bảo ba người ra về. Chàng nhìn Vĩnh Dạ định lên tiếng, Vĩnh Dạ đóng sầm cửa lại.
- Tối mai ta xuất giá. Tân nương trước khi xuất giá không được gặp mặt tân lang. Ở đây cho ta mượn một hôm làm nhà mẹ đẻ vậy.
Mặt Nguyệt Phách thoáng tối đi, cánh cửa ấy đã ngăn cách trái tim Vĩnh Dạ và chàng. Nên trách ai đây? Chàng mím môi, đôi mắt dưới chân mày kiếm lóe lên tia sáng bức người, đứng lặng người hồi lâu mới rời đi.
Bên bờ ruộng hoa, một con châu chấu lao nhầm vào đây bất lực búng chân, Nguyệt Phách gỡ nhẹ xúc tu của nó ra, lẩm bẩm:
- Ở đây có lẽ rất an toàn.
Lại một lát sau, cánh cửa lặng lẽ mở ra, Vĩnh Dạ ló đầu ra ngoài nhìn, chầm chậm đi ra.
Trương đồ phu vẫn ở đầu phố bán thịt lợn, cười tươi gọi nàng:
- Tiểu thư, hôm nay muốn mua thịt gì?
Vĩnh Dạ thở dài:
- Xin lỗi, Trương đại thúc, hôm nay không thể mua thịt của thúc rồi.
- Không sao, ngày mai tiểu thư thành thân, Nguyệt công tử đã mua hai con lợn đãi tiệc rồi.
Vĩnh Dạ nhớ tới cuộc sống đếm đồng xu, ăn cháo loãng chỉ có hai người ở Bình An y quán, lẩm bẩm:
- Thì ra chàng giàu có như thế.
Đi về phía trước, chưởng quầy béo bò trên bàn mỉm cười gọi nàng:
- Tinh Hồn, mai xuất giá rồi, ngươi vào tiệm chọn lễ vật đi, coi như là quà mừng ta tặng ngươi, không đòi ngân lượng.
Vĩnh Dạ lắc đầu:
- Trong sính lễ của tôi có cả bô rồi, mấy món đồ lặt vặt của ông không có chỗ nào để.
- Đúng thế, ta chỉ có mấy món đồ lặt vặt thôi, Nguyệt công tử mua hết ngọc ngà châu báu trong tiệm của ta rồi.
Vĩnh Dạ cười cười:
- Khai trương ăn ba năm, chưởng quầy béo xem ra lại béo thêm một chút rồi. Đời người xưa nay có ai không chết? Chết béo cũng là hạnh phúc.
Khi đi qua tiệm thuốc của Hồi Hồn, Vĩnh Dạ lặng lẽ đối diện với ông, cười nói:
- Tối mai Hồi Hồn sư phụ nhất định phải thay một bộ y phục mới rồi hãy tới nhé.
- Được.
Vĩnh Dạ bước vào tửu điếm, chưởng quầy chạy ra hỏi:
- Tiểu thư muốn gọi gì?
Vĩnh Dạ nhìn Hồng Y ngồi trong góc:
- Cho một suất giống của hắn.- Nàng đi tới trước mặt Hồng Y ngồi xuống, rót một ly rượu, uống một mình, không nói gì.
Hồng Y ngẩng đầu lên nhìn nàng:
- Từ khi nào cô biết?
- Tây Bạc. - Vĩnh Dạ trả lời đơn giản.
- Tôi lộ nhiều sơ hở thế sao.
- Không, chỉ là cảm giác. Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy một người muốn đi phá hoại người khác không nên nói cho một người xa lạ như tôi toàn bộ kế hoạch của hắn, đây vốn là việc phải làm lén lén lút lút, huynh cũng không giống người hay khoe khoang. Mà khi đến Phật đường ở An gia, huynh không nên hỏi tôi rằng, tôi đang tìm cái gì.
Hồng Y ngạc nhiên nhìn nàng, thong thả nói:
- Vì sao hôm qua cô giả bộ không biết?
- Tôi không thể tỏ ra quá thông minh. Tôi mà thông minh là sẽ có người xui xẻo.
Hồng Y uống cạn ly rượu, bi ai nhìn Vĩnh Dạ:
- Cô sai rồi. Khi cô mở mắt ra, tất cả mọi người đều biết cô cố ý tới đây. Không cần tôi phải giăng bẫy, cho dù không cho thuốc vào ly rượu đó, cô cũng sẽ tới.
Vĩnh Dạ cười ha ha, xoay ly rượu trong tay, nỗi bi ai trong mắt càng dâng đầy:
- Sao tôi có thể không tới? Người quen ở đây quá nhiều.
Hồng Y đứng lên, chậm rãi nói:
- Đúng thế, người quen nhiều là tốt. Nghe nói Phong đại hiệp ngày mai sẽ xuống núi uống rượu mừng của cô, hôn lễ này chắc chắn lả rất náo nhiệt.
- Đa tạ.
Xuống núi, hắn ở trên núi sao? Bước chân Vĩnh Dạ không hề do dự, bước lên núi.
Cơn gió thổi qua, lá thu rụng xuống, như một cánh bướm đoạt hồn rơi trên con đường mòn lên núi.
Sơn cốc thâm u, tiếng suối róc rách. Vĩnh Dạ bước đi từng bước, lá rụng dưới chân phát ra tiếng lạo xạo, cô tịch tới mức có thể nghe được nhịp tim của mình.
Qua một khúc rẽ, trước mặt có một cây cầu gỗ. Thực ra là mấy thanh gỗ bắc ngang ngọn núi. Có thể nhận ra cây cầu đã cũ, trên gỗ đã phủ một lớp rêu xanh ngắt.
Trên tảng đá nhô ra ở đầu cầu là một tiểu đình lục giác, Nguyệt Phách ngồi trong đình uống trà.
Vĩnh Dạ coi như không nhìn thấy, cất bước định lên cầu.
Nguyệt Phách rảo nhanh bước chân ra chặng đường đi của nàng.
Vĩnh Dạ cười cười:
- Tránh ra.
Chàng nắm tay nàng, không nói gì, kéo nàng đi xuống núi. Vĩnh Dạ không đứng vững, bị chàng kéo loạng choạng, suýt thì ngã xuống đất.
- Tuy rằng trước khi thành thân, tân lang không được gặp tân nương, nhưng nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hôm nay ta rất muốn uống rượu cùng nàng. Nàng không muốn sao?
- Buông tay. – Vĩnh Dạ sầm mặt, nàng không muốn nhìn thấy chàng, thậm chí còn chẳng muốn nói với chàng câu nào. Cái câu nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết ấy lại khiến nàng nhớ tới cảnh tượng Phong Dương Hề cứu nàng ở An gia. Ánh mắt nàng vô hồn nhìn xuyên qua Nguyệt Phách, thẳng về ngọn núi phía xa.
Nguyệt Phách không buông tay, càng nắm chặt hơn, nói rõ từng tiếng:
- Nàng không muốn biết tất cả sao?
Vĩnh Dạ ngẩng phắt đầu lên, tay còn lại vung lên mặt chàng. Nguyệt Phách nhẹ nhàng tránh đi, nàng nhào vào lòng chàng, cái tát hụt vào hư không. Chàng dùng giọng vô cùng dịu dàng để nói bên tai nàng:
- Hôm nay nàng lại uống rượu rồi.
Sức lực toàn thân Vĩnh Dạ đột nhiên biến mất, cũng như hôm qua, mềm nhũn ngã vào người chàng.
Nguyệt Phách bế nàng xuống núi, mới đi được mấy bước, một giọng nói uể oải vang lên sau lưng:
- Ca, vì sao lại đưa nàng xuống núi? Huynh sắp cưới nàng ta, chẳng lẽ không đưa về cho mẫu thân nhìn mặt sao?
Nguyệt Phách không đếm xỉa gì, bước chân càng nhanh hơn.
Trước mắt hoa lên, Mặc Ngọc mặc chiếc áo dài màu trắng, chặn ngay trước mắt. Nhìn chằm chằm vào Vĩnh Dạ trong lòng Nguyệt Phách, nói:
- Tẩu tẩu, mẫu thân rất muốn gặp tẩu. Ha ha, ta quên mất, tẩu đã uống say rồi, say thì đầu lưỡi to ra, không nói được nữa, đúng không?
Nguyệt Phách lạnh lùng nhìn hắn, giây sau mặt Mặc Ngọc đã biến sắc, lao nhanh ra ngoài như chạy trốn. Nguyệt Phách bế Vĩnh Dạ bước xuống núi như thể không có việc gì xảy ra.
Sau lưng Mặc Ngọc mắng to:
- Huynh vì ả ta mà hạ độc cả với đệ sao?
Nguyệt Phách dừng lại, lạnh lùng nói:
- Đệ tự chuốc lấy!
- Ca! - Giọng Mặc Ngọc tràn đầy uất ức.
Vĩnh Dạ lặng lẽ lắng nghe tất cả, đưa mắt nhìn lên những đám mây đang lơ lửng trên trới. Nàng nhắm mắt, khóe môi nở nụ cười, như một đám mây, chớp mắt đã bị gió thổi mất.
Chú thích: [1] Nhân vật Lỗ Chí Thâm trong Thủy Hử.
Xe ngựa lao nhanh trên sơn đạo, khi mặt trời ngày thu mới mọc rọi trên phiến lá đầu tiên của đỉnh núi, con ngựa hí dài rồi dừng lại bên một khe suối.
Một người áo vải đội mũ rộng vành nhảy xuống, thân hình gầy gò, nhưng nhanh nhẹn như một con báo. Hắn vén rèm kiệu lên.
Trong xe có một người nằm lặng lẽ, mái tóc buông xõa, y phục màu trắng, hai gò má vẫn đỏ hồng vì rượu, dường như đang trong một giấc mơ ngọt ngào.
Lưu lạc giang hồ đã bao nhiêu năm, hắn chưa từng có bằng hữu nào. Câu “Ta coi huynh là bằng hữu” của Vĩnh Dạ trước khi ngã xuống vẫn còn vang vọng bên tai, khiến Hồng công tử rất kinh ngạc.
- Hồng Y, ngươi đang chờ gì thế? - Một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Hồng Y chậm rãi quay đầu lại, trong khe suối có một cái bè trúc đi tới, trên đó là một người áo xám, dung mạo bình thường, chòm râu bạc trắng, nếu không phải dung ngữ khí này thì người khác tưởng đó chỉ là một sơn nhân.
- Tôi tới hơi sớm. Người đưa tới rồi. - Hồng Y lạnh nhạt đáp.
Người áo xám đưa bè trúc dừng lại bên bờ, đi tới chỗ xe ngựa, nhìn vào trong một cái, gật đầu:
- Dễ dàng không?
- Hôm qua nàng ta tới tự viện. Ta thừa dịp hạ thủ.
Người áo xám “ồ” một tiếng rồi nói:
- Giao cho ta.
Hồng Y lẳng lặng bế Vĩnh Dạ lên, nàng vẫn ngủ rất ngon. Hắn không nhìn nàng lấy một cái, giao cho người áo xám. Hắn nhảy lên xe, đánh xe ngựa định đi. Người áo xám đột nhiên hỏi:
- Nàng có nhận ra ngươi không?
- Không. - Hồng Y phun ra một đáp án, vung roi đưa xe ngựa tiếp tục đi về phía trước. Cho tới khi khe suối đã lùi xa mới thở dài, lẩm bẩm. - Hi vọng nàng mãi mãi đừng nhận ra ta.
Người áo xám bế Vĩnh Dạ lên bè trúc, sào trúc điểm nhẹ, chiếc bè lướt đi như bay trên dòng suối, qua mấy ngã rẽ, đi vào một động khẩu.
Khi Vĩnh Dạ tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trúc. Nàng cười lặng lẽ, cuối cùng nàng cũng tới được nơi mà nàng muốn, nàng có nhìn thấy người nàng muốn gặp không? Đương nhiên là có.
Vĩnh Dạ cử động tay, đầu ngón tay đã xuất hiện phi đao, đao của nàng cũng không bị lấy đi, thực sự không sợ nàng ra tay giết người ư? Vậy mà vừa điều chỉnh nội tức, nàng lập tức hiểu ra. Phi đao nàng phóng ra lúc này chẳng khác gì phi đao do một người bình thường phóng ra. Nội lực như con rắn trong cơ thể đã không còn nữa, kinh mạch ở đan điền trống không.
Có điều gì khiến người ta an tâm hơn là phế võ công của nàng không? Phi đao để lại cho nàng làm kỷ niệm mà thôi.
Ai bảo nhất định phải dùng nội lực? Kiếp trước không có nội lực không biết bay lên nóc nhà thì chẳng phải nàng vẫn bám vào tường và leo ba mươi tầng như người nhện đó sao? Vĩnh Dạ nghĩ vậy bật cười
Nàng ngồi dậy, chỉnh lại mái tóc, sợi dây thép mềm mại trong đó vẫn còn. Nhìn cách ăn mặc của mình, hai tay phẩy nhẹ, cách tay áo rộng bay lên như cánh bướm. Nàng dịch mông, mím môi cười, chầm chậm đi ra.
Nếu Đoan Vương phu phụ mà nhìn thấy chắc sẽ rớt cả con ngươi mất, Vĩnh Dạ lúc này chỉ là một mỹ nhân trong bộ cung trang. Không còn bước đi mạnh mẽ của nam nhân, gót chân sen như cành liễu đung đưa trong gió.
Bên ngoài là một biển hoa, những đóa hoa lạ đang nở rực rỡ, như một tấm thảm trải dài trên sườn núi. Ngọn núi phía xa đã biến màu, ánh lên sắc thu rực rỡ. Bầu trời trong xanh, những đám mây cô đơn trôi hờ hững. Trong rừng thi thoảng vang lên tiếng chim hót líu lo, thế giới thực sự yên tĩnh tới cực điểm.
Đứng ở cửa, Vĩnh Dạ nghiêng cười, nơi sườn núi thấp thoáng một tiểu trấn, ngói xanh tường trắng nối tiếp nhau uốn lượn. Tiểu trấn có lẽ được xây dựa vào núi, bởi vì Vĩnh Dạ nhìn thấy ở đối diện ngọn núi có mấy thác nước lớn, bọt nước như tấm rèm trắng bạc "bay” trong gió.
Nàng hít sâu một hương núi rừng, mười mấy năm trước khi ý thức nàng tỉnh táo, chuyển thể thành một hài đồng và mở mắt ra, nàng cũng đã làm hành động tương tự.
Cơn gió mát lành từ mũi miệng luồn sâu vào phổi khiến nàng thấy đau nhoi nhói, đầu óc bị kích thích, tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Nơi này đúng là thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết. Tuy rằng không có những cánh hoa đào theo dòng nước suối trong vắt chảy qua kẽ chân, nhưng bầu không khí nơi đây hiền hòa, tĩnh lặng. Thời gian dường như đã dừng lại tại đây, như thể mình vừa uống một loại thuốc hóa giải nội lực, không thể bay nhảy được nữa, chỉ có thể thong thả cất bước mà đi.
Trong biển hoa đang có một người lẳng lặng đứng. Trường bào màu trắng như mặt trăng, gương mặt anh tuấn, dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt dịu dàng, cháy bỏng. Chàng đứng trong biển hoa, như một vị thần tiên không vướng bụi trần.
Vĩnh Dạ trong ký ức là vẻ đẹp còn toát lên hào khí khiếp người, xảo trá, thông tuệ; nữ nhân đang đi trước mặt điềm nhiên, ung dung. Cuối cùng nàng cũng thay nữ trang, cho dù mái tóc nàng buông lơi vì giấc ngủ, chiếc mũ phượng trên đầu nhắc nhở nàng có thân phận của một Thái tử phi, chiếc váy màu trắng mặt trăng nàng mặt trên người lại thực sự khiến tim chàng đập mạnh, khi xuất giá nàng mặc như thế này chứng tỏ điều gì? Nguyệt Phách kích động tới mức thả rơi chiếc cốc trong tay.
Vĩnh Dạ nhìn chàng, nụ cười như hoa tươi nở rộ, sâu thêm ở khóe môi. Nàng không hề do dự xách váy lại gần, mang theo cả ánh nắng rực rỡ trên người, đôi má hồng đào, như đang tới một cuộc hẹn hò xinh đẹp.
Hương hoa thơm vấn vít, nàng như bay tới trước mặt chàng một thướt rồi dừng lại.
- Lần nào nàng/chàng xuất hiện cũng khiến tim ta đập mạnh. - Vĩnh Dạ và Nguyệt Phách đồng thanh nói.
Vĩnh Dạ bật cười, tiếng cười lanh lảnh nghe thật vui tai, trong mắt không vương chút u buồn, như thể bước chân giẫm lên rừng cây mùa thu, lá thu vụn vỡ dưới chân, giòn giã trong sáng.
Nguyệt Phách cũng cười, chàng thích nhìn thấy Vĩnh Dạ như thế này.
- Đói chưa?
Vĩnh Dạ gật đầu.
Nguyệt Phách nắm tay nàng đi vào trong nhà:
- Tối qua nàng uống rượu say, ta nấu canh chua, uống một bát cho đỡ đau đầu.
Vĩnh Dạ bất động, hỏi khẽ:
- Uống rồi có khiến ta khôi phục nội lực không?
Nguyệt Phách dừng chân, đưa mắt nhìn quanh, biển hoa đẹp làm say lòng người, chàng lẩm bẩm:
- Nàng thích nơi này không?
- Đẹp lắm.
- Vì sao nàng không muốn sống cuộc sống yên bình ở đây? Không ai có thể bắt nàng làm thích khách, không ai làm tổn thương tới nàng. - Giọng Nguyệt Phách chất chứa nỗi bi thương.
Vĩnh Dạ cười, cuộc sống yên bình? Từ khi mở mắt tới nơi này, rồi nhìn thấy chàng, còn có gì yên bình để nói? Nàng quay người nhìn tiểu trấn dưới sườn núi:
- Không muốn đưa ta vào trấn sao? Người qua người lại có vẻ rất náo nhiệt.
- Được. - Nguyệt Phách trầm ngâm giây lát rồi nói, tâm trạng tốt đẹp đã bị gió núi thổi tan, nàng đã muốn nhìn thì sớm muộn cũng sẽ nhìn thấy, sớm một ngày hay muộn một ngày có gì khác biệt? Chàng tiện tay đeo gùi trúc lên lưng, nắm tay nàng xuống núi
Cơn gió thổi tung y phục của Vĩnh Dạ, nàng như đang theo cơn gió quay về. Nguyệt Phách nắm tay nàng, ngón tay thon dài mềm mại như thể không xương. Chàng khẽ siết lấy, nhưng bàn tay trong tay chàng không có chút phản ứng. Điều này khiến chàng hơi buồn, chàng hi vọng nàng cũng siết chặt lấy tay mình. Vậy mà khi chàng siết tay, Vĩnh Dạ vẫn không phản ứng. Chàng như thể đang nắm một thứ không có sinh mệnh, nhưng lại không nỡ buông ra.
Trên sườn núi xuất hiện một con phố dài, phố không rộng, chỉ chừng ba trượng, nhưng rất dài. Những mái nhà hai bên phố đều treo các tấm chiêu bài đung đưa theo gió. Có tiệm thuốc, khách điếm, trà quán, tửu lầu, tiệm tạp hóa, lò rèn, còn có cả sơn dân cõng hàng từ trên núi xuống bày ra đất rao bán. Chỉ cần là những gì một tiểu trấn cần có thì nơi đây đều có. Vĩnh Dạ thấy chợ thức ăn, hai mắt sáng lên.
Trong chợ bán cả rau, cả thịt.
Mấy thanh gỗ thô treo thịt lợn, bên dưới là một cái bàn lớn. Một gã béo trung niên ngực trần bụng to đang chặt xương lợn. Nàng bỏ tay Nguyệt Phách ra, chạy tới gọi:
- Trương đại thúc, tôi cần năm cân thịt nạc, không được dính chút mỡ nào, phải băm thật nhỏ ấy.
Trương đại thúc cười ha hả đáp:
- Được thôi! Chờ chút! - Ông cắt năm cân thịt nạc, đặt lên bàn vung hai con dao băm nhỏ, rồi lại dùng một chiếc lá ba tiêu màu xanh phỉ thúy bọc lại đưa cho Vĩnh Dạ.
Nàng không nhận, cười nói:
- Trương đại thúc, tôi cần năm cân thịt toàn mỡ, không được dính chút nạc nào, cũng băm nhỏ.
Trương đại thúc vẫn cười ha hả đáp:
- Không vấn đề, chờ chút! – Rồi ông cắt năm cân thịt mỡ, đặt lên bàn băm nhỏ, lại dùng một chiếc lá ba tiêu màu phỉ thúy gói lại.
Vĩnh Dạ vẫn không nhận, thong thả nói:
- Đại thúc tay nghề giỏi thật, tôi lại muốn có thêm năm cân xương trắng, không dính một chút thịt nào, vẫn băm nhỏ.
Trương đại thúc lập tức chọn năm cân xương trắng trên giá thịt xuống, không dính chút thịt nào, băm nhỏ, dùng lá ba tiêu bọc lại đặt lên bàn, cười tươi hỏi:
- Tiểu thư còn muốn gì nữa?
Vĩnh Dạ chớp mắt nói:
- Vì sao Trương đại thúc không nói tôi đang trêu chọc thúc.
- Hôm nay buôn bán không tốt, chẳng mấy khi có vị khách hào phóng như tiểu thư, đại thúc tôi vui còn không kịp nữa là, ha ha, tiền thịt năm mươi đồng, đao công mười đồng, tống cộng sáu mươi đồng.
Năm xưa nếu đại thúc ở trấn Quan Tây mà cũng có thái độ tốt như thế, Lỗ đề hạt[1] có muốn nổi giận sinh sự cũng không được rồi. Nhìn thái độ của Trương đồ phu, Vĩnh Dạ cảm thấy người ở trấn Quan Tây đúng là tính tình khó chịu, tự mua dây buộc mình.
Nguyệt Phách cầm túi tiền ra, Vĩnh Dạ ngăn chàng lại. Nàng mỉm cười:
- Hôm nay ta muốn tiêu tiền, bỏ tiền ra mua đồ là một việc rất vui vẻ, đừng tranh với ta.
Nàng móc một ngọn phi đao ném vào ống trúc:
- Thanh đao này đáng năm phân bạc, đao công cũng đáng mười tiền rồi chứ.
Trương đại thúc nheo mắt cười nói:
- Đa tạ tiểu thư, mang tới tiệm cầm đồ ít nhất cũng được bảy mươi tiền, tiểu thư ngày mai lại tới nhé!
Vĩnh Dạ cầm ba gói thịt đặt vào gùi trúc của Nguyệt Phách, cười tươi nói:
- Thịt nạc làm canh thịt viên, mỡ chiên lấy dầu, còn xương, ta đùa Trương đại thúc thôi.
Nguyệt Phách cười hỏi:
- Sao nàng biết ông ấy họ Trương?
Vĩnh Dạ ngạc nhiên nói:
- Chẳng phải chàng bảo ở đầu ngõ nhà chàng có Trương đồ phu sao? Trương đồ phu không họ Trương chẳng lẽ họ Lý à?
Nụ cười của Nguyệt Phách đóng băng trên môi, còn chưa kịp nói gì, Vĩnh Dạ đã gọi to:
- Ai nha, kia chẳng phải là chưởng quầy béo sao? Ngài còn mở thêm tiệm tạp hóa à! Tám năm không gặp, ngài béo hơn trước rồi! Ngài đừng bò lên bàn nữa, tôi sợ nó sập mất.
Ông chưởng quầy béo mắt ti hí nằm bò trên bàn chán nản nhìn người đi đường, thịt trên mặt quá nhiều khiến đôi mắt ông ta chỉ còn hai đường kẻ chỉ, nghe thấy tiếng gọi thì tỉ mỉ đánh giá Vĩnh Dạ một lượt, một lúc sau mới hưng phấn như thể gặp lại cháu gái, cười híp cả mắt:
- Tinh Hồn về rồi à! Lần này ta không trúng kế của ngươi nữa, ngươi không được thử hàng trong tiệm ta.
Vĩnh Dạ có vẻ không vui, sa sầm mặt:
- Mua đồ không cho thử, keo kiệt! Có điều, chưởng quầy béo, tôi phát tài rồi nên mới quay về, hôm nay nhất định phải mua mấy thứ tốt tốt về chơi.
Nói rồi đi vào trong tiệm, nàng nhìn trái nhìn phải, chưởng quầy béo dính lấy nàng như cái đuôi, chỉ sợ nàng động thủ.
Vĩnh Dạ chỉ một hàng tiểu phi đao hỏi:
- Bao nhiêu?
- Năm mươi lượng bạc hai mươi cái.
- Tôi chỉ mua một cái?
- Năm lượng!
Vĩnh Dạ gật đầu, vui vẻ đi xem đồ trang sức, kim ngân chu bảo bày đầy nhưng nàng chỉ chọn một cây trâm mặc ngọc không có gì nổi bật:
- Bao nhiêu?
- Ngươi bỏ xuống, bỏ xuống! - Chưởng quầy béo nhảy tới, thịt trên người rung lên, nhanh nhẹn như một con khỉ, giằng lấy cây trâm trong tay Vĩnh Dạ, thở phào nói. - Mặc ngọc thượng hạng đấy, hai trăm lượng. Ngươi chỉ được trả giá một lần.
- Năm mươi lượng! Giá này được chứ? Đương nhiên nó không chỉ đáng một, hai lượng bạc. - Vĩnh dạ cười nói.
Chưởng quầy béo nghĩ ngợi, thở dài nói:
- Nhiều năm không gặp nên giảm giá, năm mươi lượng bán vậy.
Vĩnh Dạ móc trong ngực ra mười ngọn phi đao, đặt lên quầy:
- Một ngọn năm lượng, mười ngọn là năm mươi lượng. Nàng cầm trâm mặc ngọc quay đầu gọi Nguyệt Phách - Chàng lại đây!
Nguyệt Phách bình thản lại gần, Vĩnh Dạ nhón chân gỡ cây trâm gỗ trên đầu chàng vứt đi, dùng cây trâm mặc ngọc thận trọng cài lên tóc chàng, ngắm nghía một lúc rồi tặc lưỡi khen ngợi:
- Ta biết mặc ngọc hợp nhất với khí chất của chàng mà!
Nguyệt Phách hình như không hiểu ý của nàng, cười nhẹ:
- Ánh mắt của nàng luôn rất tốt.
Vĩnh Dạ chỉ vào tiệm thuốc, nói:
- Đi thôi, chúng ta đi bán thuốc, về nhà ăn bữa tối.
Trong tiệm thuốc chỉ có một người, mái tóc xám trắng, thân hình gầy gò, gương mặt lãnh đạm.
- Ha ha, con còn đang nghĩ nguời mở tiệm thuốc có phải là Hồi Hồn sư phụ không? Hồi Hồn sư phụ, con là Tinh Hồn đây, con là nữ nhân, mặc váy người không nhận ra sao? Nhớ trả giá cao cho thuốc của Nguyệt Phách, dù sao cũng từng là sư đồ.
Hồi Hồn không thay đổi thần sắc, quan sát tỉ mỉ thuốc của Nguyệt Phách, nhận lấy, lấy ra một đĩnh vàng mười lượng:
- Bổn tiệm không lừa dối ai.
Vĩnh Dạ nhìn Hồi Hồn chăm chú:
- Hồi Hồn sư phụ, con muốn mua thuốc giải độc. Bao nhiêu năm qua không biết người có nghiên cứu ra cái gì không? Cái loại uống vào rồi không bao giờ trúng độc nữa ấy!
- Có, uống vào lập tức công hiệu.
- Thật à? Vĩnh Dạ vô cùng vui mừng.
Hồi Hồn rũ mắt nói:
- Người chết không bao giờ trúng độc.
- Bình mới rượu cũ. Không tiến bộ! - Vĩnh Dạ đưa tay cười. - Dạo này tinh thần con không tốt, nội lực không còn, Hồi Hồn sư phụ khám giúp con xem?
Hồi Hồn đặt tay lên cổ tay nàng, lát sau đáp:
- Trúng Mỹ Nhân Kiều, tên giống như thuốc, loại độc này khiến người ta yếu đuối vô lực, như một mỹ nhân, chỉ biết ngồi yên lặng một chỗ, không thể vung đao múa kiếm.
- Giải thế nào?
- Không giải được.
Vĩnh Dạ thất vọng rút tay về, buồn bã đi ra khỏi tiệm thuốc, lại quay đầu nói:
- Nam nhân chắc không trúng Mỹ Nhân Kiều đâu nhỉ? Nam nhân mà ngồi yên lặng một chỗ như nữ nhân thì đâu còn là nam nhân nữa.
- Nam nhân chỉ trúng Hóa Công Tán, dùng Mỹ Nhân Kiều để giải, anh hùng gặp được mỹ nhân, đương nhiên Bách Luyện Cang sẽ hóa thành Nhiễu Chỉ Nhu.
Vĩnh Dạ cười lớn:
- Đúng là kỳ diệu! Nguyệt Phách, đổi lại là chàng, chàng sẽ dùng cái gì để giải?
- Cũng như sư phụ. - Lời chàng rất ngắn gọn.
Vĩnh Dạ ngẩng đầu cười:
- Xem ta vui chưa này, chàng theo ta dạo phố có mệt không? Nam nhân ghét nhất là cùng nữ nhân dạo phố.
- Không mệt. Rất vui!
- Không biết trong tiểu trấn này còn bao nhiêu người quen, đi tám năm, ít nhiều gì cũng phải chuẩn bị một chút lễ vật để bái phỏng mọi người mới đúng. Ví dụ như mỹ nhân tiên sinh, Thanh y sư phụ, Hồng Y, Ưng Vũ… chàng thấy thế nào?
- Được.
Vĩnh Dạ lại thở dài:
- Lễ vật cũng phải mất tiền, vừa vặn còn mười mấy ngọn đao, dù sao không có nội lực mang theo cũng vô dụng, mang đi cầm đồ cũng được.
Nàng rảo bước vào tiệm cầm đồ, đặt phi đao lên quầy. Nghe thấy quản gia xướng:
- Mười ba ngọn tiểu phi đao bằng thép gỉ, năm lượng bạc!
Vĩnh Dạ bật cười lớn, cười tới mức không thở nổi, gõ lên quầy nói:
- Viết phiếu cầm, cầm chết! Quạ trong thiên hạ đều đen như nhau!
Nhận phiếu cầm, năm lượng bạc, nàng lại thở dài, nghĩ ngợi rồi gỡ cây trâm phượng trên đầu xuống đưa cho quản gia:
- Đây là trâm của Thái tử phi nước Tề đấy, ông mà còn dám nói bừa là sắt gỉ đồng nát thì tôi cho ông biết tay!
Viên quản gia lườm một cái, cao giọng xướng lên:
- Một trâm phượng nạm lam ngọc bằng vàng nguyên chất kiểu dáng lỗi thời, năm mươi lượng bạc.
Vĩnh Dạ càng nghe càng trợn tròn mắt, cuối cùng ôm bụng bật cười:
- Ta phục rồi, cầm đi.
Cầm ngân lượng, nàng hỏi Nguyệt Phách:
- Ta cần mua bao nhiêu món quà?
- Một món.
- Vì sao?
- Bởi vì mỹ nhân tiên sinh và Thanh y sư phụ ra ngoài vân du, tới nay chưa về! Ở đây, người quen của nàng chỉ có mình Hồng Y thôi. - Nguyệt Phách mỉm cười, tựa như đang xem một đứa trẻ con chơi đùa, ánh mắt chất chứa thương yêu.
Vĩnh Dạ lắc đầu:
- Không đúng, ta không tính nhầm, vẫn cần mua ba món quà.
- Ồ? Hai món quà kia tặng ai?
Vĩnh Dạ chớp mắt nói:
- Bí mật! Đi thôi, đi mời Hồng Y uống rượu trước, mười năm không gặp, không biết hắn trông như thế nào rồi?
- Lúc này chắc hắn đang trong tửu lầu.
Vĩnh Dạ bước chân vào tửu lầu đã nhìn thấy Hồng công tử. Một mình hắn ngồi trong góc, đang xẻ đùi dê, một miếng thịt một ngụm rượu. Vĩnh Dạ dường như hơi ngỡ ngàng, Nguyệt Phách thở dài nói:
- Hắn chính là Hồng Y.
Vĩnh Dạ không hề khách sáo, ngồi xuống trước mặt Hồng Y, lấy một gói quà ra đưa hắn:
- Nhiều năm không gặp, đây là quà tặng huynh.
Hồng Y mở gói giấy, bên trong là năm cân xương đã được băm nhỏ.
Vĩnh Dạ cười nói:
- Vốn định mua cho con lợn ở nhà ăn, nhưng nhà lại không có lợn, Hồng Y dùng tạm vậy. Đao công của Trương đại thúc rất tốt, chặt rất vụn. Ăn gì bổ nấy, làm thích khách sợ nhất là xương cốt bị đánh vỡ, không cầm nổi kiếm.
- Đa tạ.
- Hôm qua tôi mời huynh, huynh chuốc say tôi, hôm nay huynh phải mời bù.
Hồng Y liếc nhìn Vĩnh Dạ và Nguyệt Phách, một người xinh đẹp như hoa, một người anh tuấn tiêu diêu, cũng mặc áo trắng, cùng trông như thần tiên. Hắn cúi đầu nói:
- Được.
Ba chiếc đùi dê, cùng một cách ăn.
Nguyệt Phách cũng một miếng thịt, một ngụm rượu, rượu vào ly là cạn.
Ăn một lúc lâu, Vĩnh Dạ ngồi im, ngạc nhiên nói:
- Nguyệt Phách, tửu lượng của chàng khá thật, sao ta không biết chàng uống giỏi thế?
Trên mặt Nguyệt Phách từ đầu tới cuối vẫn là một nụ cười nhàn nhạt:
- Ta không uống giỏi lắm.
- Sao chàng còn chưa say? Hôm qua ta uống tới lúc này vì sao đã say rồi?
- Ta say lâu rồi, có điều nàng không nhận ra thôi. - Nguyệt Phách nâng ly rượu nghiêng đầu nhìn Vĩnh Dạ. Ánh mắt ấy trông thật kỳ lạ.
Chàng chưa bao giờ nhìn nàng như thế. Từ nhỏ tới lớn, ánh mắt Nguyệt Phách nhìn nàng lúc nào cũng là bảo vệ, thương yêu, dịu dàng. Ánh mắt lúc này là ánh mắt của một nam nhân nhìn một nữ nhân xinh đẹp.
Cuối cùng Vĩnh Dạ không chịu được, đứng lên nói to:
- Những việc mà ta không nhận ra còn nhiều lắm, nghĩ đã thấy no, ta về nhà đây.
Nguyệt Phách đứng lên nhìn Hồng Y áy náy nói:
- Nhà có vợ dữ, bất lực! Lần sau ta sẽ uống rượu với ngươi.
- Ai là vợ dữ của chàng? Chàng đã mang sính lễ tới chưa? Chàng bày tiệc mừng chưa? Chúng ta đã bái thiên địa, ta đã dâng trà cho cha mẹ chồng chưa? Sao ta không biết là ta cưới chàng rồi! - Vĩnh Dạ biến sắc.
- Nếu nàng muốn thì ta sẽ làm theo. - Nguyệt Phách nhìn Vĩnh Dạ chăm chú.
- Ta có nói là sẽ cưới chàng không? - Vĩnh Dạ lườm chàng rồi ngồi xuống, cười tươi nói với Hồng Y. - Hồng Y này, huynh với tôi là thanh mai trúc mã, dọc đường tới đây như đã gặp từ lâu, ở Tây Bạc cùng chung hoạn nạn, chi bằng….
- Ta say rồi! - Hồng Y cố nén trái tim đang đập cuồng loạn, ngã ra bàn.
- Nói say là say… thật hay giả vậy? - Vĩnh Dạ lẩm bẩm.
- Đương nhiên là thật rồi. Nàng có muốn chuốc say cả ta luôn không? - Nguyệt Phách nâng ly lên nhấp một ngụm, nghiêng đầu nhìn Vĩnh Dạ.
Vĩnh Dạ nhìn sắc trời, đứng lên nói:
- Ta còn phải đi tặng quà. Còn hai bao thịt nữa, không tặng thì phí quá.
Nguyệt Phách ngạc nhiên hỏi:
- Ở đây nàng còn bằng hữu nữa sao?
- Không phải bằng hữu, cũng coi như người quen, An lão phu nhân và Mặc Ngọc công tử cũng ở Phúc Bảo trấn, không đi gặp thì sao an tâm được? Ta còn hai món quà nữa chưa tặng mà.
Nguyệt Phách như bị ai đó đánh một quyền, cuối cùng sắc mặt cũng thay đổi:
- Nàng uống say rồi, về nhà.
- Ta có say đâu? Ta còn tỉnh táo lắm. - Vĩnh Dạ đối diện với chàng, từng tiếng thốt ra vẫn tròn vành rõ chữ.
Nguyệt Phách đứng lên kéo nàng:
- Nàng say rồi, ta đưa nàng về nhà.
- Ta không say! - Vĩnh Dạ không hề nhượng bộ.
Nguyệt Phách nhìn nàng mỉm cười:
- Nàng thực sự không say ư? Không say mà sao nàng không đi được nữa?
Lời chàng vừa dứt, Vĩnh Dạ thực sự như người say rượu, chân tay không nghe theo điều khiển, mềm nhũn vô lực, đầu lưỡi cũng to ra, không nói được lời nào. Nguyệt Phách thở dài, ôm ngang eo nàng bế thốc lên:
- Tiểu nhị ca, ngươi nói xem nàng say chưa?
Tiểu nhị cười ha hả:
- Tôi chưa bao giờ thấy cô nương nào say lợi hại như thế.
Chưởng quầy lắc đầu nói:
- Đại cô nương tốt nhất nên ít xuất đầu lộ diện, còn uống say mèm, ra thể thống gì!
Nguyệt Phách áy náy nói:
- Nàng uống nhiều rượu là lại thế, thực sự bó tay. - Nói rồi bế Vĩnh Dạ rảo bước ra cửa.
Vĩnh Dạ như bị dội gáo nước lạnh từ đầu tới chân, vô cùng bình tĩnh. Say thì say, nàng nhắm mắt lại coi mình như người say thật, bất tỉnh nhân sự.
Tiếng huyên náo của tiểu trấn xa dần, mùi hương ập tới. Nàng biết mình lại quay về căn nhà nhỏ giữa ruộng hoa.
Nguyệt Phách đặt nàng lên giường, chu đáo đắp cho nàng một chiếc chăn mỏng, lẩm bẩm:
- Xem ra sau này không thể cho nàng uống rượu nữa rồi.
Vĩnh Dạ mở bừng mắt ra, trừng mắt nhìn Nguyệt Phách.
Chàng không nhìn nàng, khép cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài vọng tới tiếng pháo đốt, âm thanh trong núi vọng đi rất xa. Vĩnh Dạ bị đánh thức, nàng phát hiện ra mình đã cử động được. Ngồi dậy, mái tóc đã rối tung. Nàng không biết chải đầu, thế là xõa tóc, tiện tay lấy một sợi vải buột chặt. Khi mở cửa ra, trước phòng có ba người, một là bà mối, chưởng quầy của quán rượu, và cả Đoan Vương lẽ ra đang ở tận An quốc.
Nguyệt Phách quay đầu cười với nàng:
- Sính lễ của nàng.
Bà mối tươi cười đưa cho nàng một danh sách quà, trên tờ giấy màu đỏ liệt kê vô số các lễ vật. Nàng thong thả xem, có tới chín mươi sáu mục, Vĩnh Dạ cười:
- Ra tay hào phóng thật, còn nhiều gấp đôi Mộ Dung Yến.
- Hài lòng không?
Vĩnh Dạ gật đầu nói:
- Cũng được, nhưng thiếu một món.
- Cái gì?
- Phong Dương Hề.
Nguyệt Phách cười nói:
- Nàng muốn Phong Dương Hề làm sính lễ của nàng? Muốn cái tay cầm kiếm của hắn, hay là cái đầu?
Vĩnh Dạ cũng cười:
- Ta muốn hắn làm người chứng hôn, không được sao?
- Đương nhiên là được.
- Tiểu thư, giờ lành định vào tối mai. - Một người ăn mặc như bà mối cười tươi nói.
- Tiệc mừng đặt ở đâu?
Chưởng quầy của tửu lầu đứng ra:
- Tiểu thư an tâm, tiểu tiệm đã chuyên mời Trần sư phụ của Mẫu Đơn Viện ở Kinh Đô tới, tiệc rượu chắc chắn không tệ.
Vĩnh Dạ trả danh sách cho Nguyệt Phách, nghiêm túc nói:
- Phụ vương ta phải đồng ý mới được.
- Vĩnh Dạ, một mối lương duyên như thế, cha sao lại không đồng ý cho được? - Đoan Vương cười tươi đáp.
Vĩnh Dạ cười lạnh:
- Đóng có giống không? Muốn làm cha ta ư, thật lòng nói với ngươi, ta là một kẻ khốn nạn.
Đoan Vương đóng giả lập tức im lặng. Trên đời này có mấy ai vì mắng người khác mà tự nhận mình là kẻ khốn nạn.
Nguyệt Phách cố nhịn cười, ho khẽ một tiếng, ra hiệu bảo ba người ra về. Chàng nhìn Vĩnh Dạ định lên tiếng, Vĩnh Dạ đóng sầm cửa lại.
- Tối mai ta xuất giá. Tân nương trước khi xuất giá không được gặp mặt tân lang. Ở đây cho ta mượn một hôm làm nhà mẹ đẻ vậy.
Mặt Nguyệt Phách thoáng tối đi, cánh cửa ấy đã ngăn cách trái tim Vĩnh Dạ và chàng. Nên trách ai đây? Chàng mím môi, đôi mắt dưới chân mày kiếm lóe lên tia sáng bức người, đứng lặng người hồi lâu mới rời đi.
Bên bờ ruộng hoa, một con châu chấu lao nhầm vào đây bất lực búng chân, Nguyệt Phách gỡ nhẹ xúc tu của nó ra, lẩm bẩm:
- Ở đây có lẽ rất an toàn.
Lại một lát sau, cánh cửa lặng lẽ mở ra, Vĩnh Dạ ló đầu ra ngoài nhìn, chầm chậm đi ra.
Trương đồ phu vẫn ở đầu phố bán thịt lợn, cười tươi gọi nàng:
- Tiểu thư, hôm nay muốn mua thịt gì?
Vĩnh Dạ thở dài:
- Xin lỗi, Trương đại thúc, hôm nay không thể mua thịt của thúc rồi.
- Không sao, ngày mai tiểu thư thành thân, Nguyệt công tử đã mua hai con lợn đãi tiệc rồi.
Vĩnh Dạ nhớ tới cuộc sống đếm đồng xu, ăn cháo loãng chỉ có hai người ở Bình An y quán, lẩm bẩm:
- Thì ra chàng giàu có như thế.
Đi về phía trước, chưởng quầy béo bò trên bàn mỉm cười gọi nàng:
- Tinh Hồn, mai xuất giá rồi, ngươi vào tiệm chọn lễ vật đi, coi như là quà mừng ta tặng ngươi, không đòi ngân lượng.
Vĩnh Dạ lắc đầu:
- Trong sính lễ của tôi có cả bô rồi, mấy món đồ lặt vặt của ông không có chỗ nào để.
- Đúng thế, ta chỉ có mấy món đồ lặt vặt thôi, Nguyệt công tử mua hết ngọc ngà châu báu trong tiệm của ta rồi.
Vĩnh Dạ cười cười:
- Khai trương ăn ba năm, chưởng quầy béo xem ra lại béo thêm một chút rồi. Đời người xưa nay có ai không chết? Chết béo cũng là hạnh phúc.
Khi đi qua tiệm thuốc của Hồi Hồn, Vĩnh Dạ lặng lẽ đối diện với ông, cười nói:
- Tối mai Hồi Hồn sư phụ nhất định phải thay một bộ y phục mới rồi hãy tới nhé.
- Được.
Vĩnh Dạ bước vào tửu điếm, chưởng quầy chạy ra hỏi:
- Tiểu thư muốn gọi gì?
Vĩnh Dạ nhìn Hồng Y ngồi trong góc:
- Cho một suất giống của hắn.- Nàng đi tới trước mặt Hồng Y ngồi xuống, rót một ly rượu, uống một mình, không nói gì.
Hồng Y ngẩng đầu lên nhìn nàng:
- Từ khi nào cô biết?
- Tây Bạc. - Vĩnh Dạ trả lời đơn giản.
- Tôi lộ nhiều sơ hở thế sao.
- Không, chỉ là cảm giác. Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy một người muốn đi phá hoại người khác không nên nói cho một người xa lạ như tôi toàn bộ kế hoạch của hắn, đây vốn là việc phải làm lén lén lút lút, huynh cũng không giống người hay khoe khoang. Mà khi đến Phật đường ở An gia, huynh không nên hỏi tôi rằng, tôi đang tìm cái gì.
Hồng Y ngạc nhiên nhìn nàng, thong thả nói:
- Vì sao hôm qua cô giả bộ không biết?
- Tôi không thể tỏ ra quá thông minh. Tôi mà thông minh là sẽ có người xui xẻo.
Hồng Y uống cạn ly rượu, bi ai nhìn Vĩnh Dạ:
- Cô sai rồi. Khi cô mở mắt ra, tất cả mọi người đều biết cô cố ý tới đây. Không cần tôi phải giăng bẫy, cho dù không cho thuốc vào ly rượu đó, cô cũng sẽ tới.
Vĩnh Dạ cười ha ha, xoay ly rượu trong tay, nỗi bi ai trong mắt càng dâng đầy:
- Sao tôi có thể không tới? Người quen ở đây quá nhiều.
Hồng Y đứng lên, chậm rãi nói:
- Đúng thế, người quen nhiều là tốt. Nghe nói Phong đại hiệp ngày mai sẽ xuống núi uống rượu mừng của cô, hôn lễ này chắc chắn lả rất náo nhiệt.
- Đa tạ.
Xuống núi, hắn ở trên núi sao? Bước chân Vĩnh Dạ không hề do dự, bước lên núi.
Cơn gió thổi qua, lá thu rụng xuống, như một cánh bướm đoạt hồn rơi trên con đường mòn lên núi.
Sơn cốc thâm u, tiếng suối róc rách. Vĩnh Dạ bước đi từng bước, lá rụng dưới chân phát ra tiếng lạo xạo, cô tịch tới mức có thể nghe được nhịp tim của mình.
Qua một khúc rẽ, trước mặt có một cây cầu gỗ. Thực ra là mấy thanh gỗ bắc ngang ngọn núi. Có thể nhận ra cây cầu đã cũ, trên gỗ đã phủ một lớp rêu xanh ngắt.
Trên tảng đá nhô ra ở đầu cầu là một tiểu đình lục giác, Nguyệt Phách ngồi trong đình uống trà.
Vĩnh Dạ coi như không nhìn thấy, cất bước định lên cầu.
Nguyệt Phách rảo nhanh bước chân ra chặng đường đi của nàng.
Vĩnh Dạ cười cười:
- Tránh ra.
Chàng nắm tay nàng, không nói gì, kéo nàng đi xuống núi. Vĩnh Dạ không đứng vững, bị chàng kéo loạng choạng, suýt thì ngã xuống đất.
- Tuy rằng trước khi thành thân, tân lang không được gặp tân nương, nhưng nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hôm nay ta rất muốn uống rượu cùng nàng. Nàng không muốn sao?
- Buông tay. – Vĩnh Dạ sầm mặt, nàng không muốn nhìn thấy chàng, thậm chí còn chẳng muốn nói với chàng câu nào. Cái câu nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết ấy lại khiến nàng nhớ tới cảnh tượng Phong Dương Hề cứu nàng ở An gia. Ánh mắt nàng vô hồn nhìn xuyên qua Nguyệt Phách, thẳng về ngọn núi phía xa.
Nguyệt Phách không buông tay, càng nắm chặt hơn, nói rõ từng tiếng:
- Nàng không muốn biết tất cả sao?
Vĩnh Dạ ngẩng phắt đầu lên, tay còn lại vung lên mặt chàng. Nguyệt Phách nhẹ nhàng tránh đi, nàng nhào vào lòng chàng, cái tát hụt vào hư không. Chàng dùng giọng vô cùng dịu dàng để nói bên tai nàng:
- Hôm nay nàng lại uống rượu rồi.
Sức lực toàn thân Vĩnh Dạ đột nhiên biến mất, cũng như hôm qua, mềm nhũn ngã vào người chàng.
Nguyệt Phách bế nàng xuống núi, mới đi được mấy bước, một giọng nói uể oải vang lên sau lưng:
- Ca, vì sao lại đưa nàng xuống núi? Huynh sắp cưới nàng ta, chẳng lẽ không đưa về cho mẫu thân nhìn mặt sao?
Nguyệt Phách không đếm xỉa gì, bước chân càng nhanh hơn.
Trước mắt hoa lên, Mặc Ngọc mặc chiếc áo dài màu trắng, chặn ngay trước mắt. Nhìn chằm chằm vào Vĩnh Dạ trong lòng Nguyệt Phách, nói:
- Tẩu tẩu, mẫu thân rất muốn gặp tẩu. Ha ha, ta quên mất, tẩu đã uống say rồi, say thì đầu lưỡi to ra, không nói được nữa, đúng không?
Nguyệt Phách lạnh lùng nhìn hắn, giây sau mặt Mặc Ngọc đã biến sắc, lao nhanh ra ngoài như chạy trốn. Nguyệt Phách bế Vĩnh Dạ bước xuống núi như thể không có việc gì xảy ra.
Sau lưng Mặc Ngọc mắng to:
- Huynh vì ả ta mà hạ độc cả với đệ sao?
Nguyệt Phách dừng lại, lạnh lùng nói:
- Đệ tự chuốc lấy!
- Ca! - Giọng Mặc Ngọc tràn đầy uất ức.
Vĩnh Dạ lặng lẽ lắng nghe tất cả, đưa mắt nhìn lên những đám mây đang lơ lửng trên trới. Nàng nhắm mắt, khóe môi nở nụ cười, như một đám mây, chớp mắt đã bị gió thổi mất.
Chú thích: [1] Nhân vật Lỗ Chí Thâm trong Thủy Hử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook