Vĩnh Dạ Chi Phong
-
Chương 51: Dạy em Tia chớp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một giờ sau, Victor chạy lấy đà mười mét, hưng phấn bổ nhào vào trong lòng Tyler!
Victor: “Nam thần em nói anh nghe! Đánh eSport vui lắm! Vui lắm luôn ấy! Em đứng trên sân thi đấu, lên một em chém một, lên hai em chém cả hai! Ha ha ha ha ha ha ha!”
Đứa nhỏ này ở trước mặt nam thần kích động khủng khiếp, hoàn toàn không bình tĩnh như lúc đứng trên sân thi đấu.
Tyler xoa nắn vành tai cậu, nói: “Em làm tốt lắm. Ngày hôm qua lúc dạy tôi đã nói em có thể làm được mà”
Victor liền nhớ lại, lúc ấy nam thần dạy cậu Ta chớp như thế nào.
Kỹ xảo Tia chớp này, thời gian duy trì không lâu, trong thời gian có hạn cũng không thể thực hiện động tác phức tạp, thế nhưng toàn thân nhất định phải có động tác tương ứng mới có thể đảm bảo huy động được đủ sức manh. Chỉ có đủ sức mạnh mới có thể cung cấp đủ sự bùng nổ để gia tốc, để có thể ngay lập tức khởi động kỹ xảo siêu tốc này.
Lúc Tyler dạy, liền bóc tách động tác. Đầu tiên dạy động tác tay —— cầm tay Victor, nói: “Dùng lòng bàn tay nắm chặt chủy thủ, nắm lên trên một chút, cổ tay phải thẳng”
Victor cầm chắc chủy thủ, Tyler lại chậm rãi đưa tay sờ năm ngón tay cậu. Mỗi lần đều sờ hết một ngón tay từ trên xuống dưới, rồi lại đặt nó vào vị trí thích hợp.
Lúc ấy Victor suýt nữa đổ mồ hôi tay.
Sau đó Tyler còn dạy cậu sử dụng lực eo, vén áo sơ mi của cậu lên một chút, nắn cơ thắt lưng (1) nói: “Phải dùng cơ bắp ở đây, em lắc hông tôi xem nào”
Mặt Victor đỏ rực!
Tyler vừa thấy tình trạng này của cậu, buồn cười nói: “Nghĩ gì vậy? Chuyên tâm chút nào”
Thế nhưng ngữ khí này quá mức cưng chiều, thắt lưng Victor căn bản không dùng được lực, hận không thể trực tiếp mềm xuống ngã vào lòng nam thần.
Vốn Tyler hoàn toàn không nghĩ đến điều gì khác, hắn từng dạy dỗ mấy nhãi con sát thủ còn ít sao?
Thế nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Victor, bỗng nhiên, bản thân Tyler cũng có phần không tập trung.
Tyler vừa cười, vừa nửa ngồi nửa quỳ xuống đất, nắn bắp chân Victor, nói: “Cách bước chân cũng không đúng, em như vậy rất dễ bị rút gân. Trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu nuôi thành thói quen thì sẽ tổn thương dây chằng”
Lúc nói một câu dài như vậy, hắn đã thành công sờ nắn bắp chân nhỏ giàu co dãn mười bảy mười tám lần, nói tiếp: “Đi lại một lần nữa tôi xem”
Victor ngây ngốc, thấy vẻ mặt Tyler rất đứng đắn nghiêm túc, lập tức cảm thấy rất xấu hổ, vội vã chấn chỉnh lại thái độ của mình, đan chéo hai thanh vũ khí với nhau, Tia chớp ——
Chớp…chớp được một nửa!
Tyler đứng bên cạnh bỗng nhiên nhanh như chớp đưa tay ra, tóm lấy thắt lưng Victor!
Victor bất ngờ không kịp phòng bị lập tức mất trọng tâm, ngã về phía trước, đùi phải theo bản năng bước lên trước một bước.
Tyler thuận thế bắt lấy bắp chân Tiểu Khả, tiện tay nâng lên, đẩy ngã cả người Victor xuống đất!
Victor: “…”
Tư thế hiện tại chính là, Victor bị đặt trên mặt đất, một chân bị Tyler nắm trong tay.
Lúc ấy hai tay Tiểu Khả đều ướt mồ hôi, không biết nên đặt ở đâu cho phải! Ngộ nhỡ nam thần cho rằng cậu từ chối thì làm sao giờ! Gấp, gấp chết rồi!
Nhưng mà, một giây sau.
Tyler vẻ mặt đứng đắn, nói: “Cho nên, nếu không dùng lực eo, em rất dễ mất thăng bằng. Đối thủ chỉ cần ngáng chân một cái, Tia chớp của em sẽ bị gián đoạn”
Victor nơm nớp lo sợ, rốt cuộc hết hy vọng tình huống này không phải đang nói chuyện yêu đương, chỉ có thể kéo suy nghĩ thoát cương của mình trở về, yếu ớt nói: “Vậy thì, phải làm sao?”
“Không làm sao cả, không phải tất cả mọi người đều có thể dùng cách này để gián đoạn Tia chớp” Tyler mặt lạnh te nói, “Chỉ dùng để đối phó gà đất chó sành, vậy là đủ rồi”
Hắn nói xong thì đứng dậy, nhìn Tiểu Khả hãy còn ngây ngốc nằm dưới đất, đưa tay ra.
Victor nắm lấy tay hắn, vừa đứng dậy được một nửa…
Tyler bỗng nhiên cúi đầu, hôn một cái ngoài miệng cậu.
“…!!!”
Victor đỏ mặt, đồng thời không tự chủ được đặt mông ngã trở lại, sửng sốt ngẩng đầu nhìn.
Vẻ mặt Tyler vẫn đứng đắn như cũ, lại đưa tay ra.
Victor: “…” A a a a a a nam thần của tui đúng là ra vẻ đạo mạo mặt người dạ thú! Cute chết mất thôi a a a a a!
Sau đó, cả một buổi tối Victor đều luyện tập Tia chớp.
Thế nhưng đến lúc thật sự lên sân thi đấu, cậu lại bày ra vẻ mặt cao quý lãnh diễm nói: “Tứ gia chỉ dạy hai giờ thôi, tôi học nghệ không tinh, miễn cưỡng dùng được một chút”
Rồi sau đấy, lúc cậu thi đấu xong, ôm Tứ gia cười: “Ha ha ha ha vui thật đó! Nam thần anh không thấy ánh mắt của những người đó đâu, sắp bị em hù chết rồi!! Em cảm thấy mình đi đánh eSport cũng rất có triển vọng đó!”
Cậu chỉ có thể lợi dụng quy tắc đặc thù này một lần mà thôi, đúng là nhân cơ hội thể nghiệm niềm thích thú Ikkitousen (2) khi đánh eSport, càng thêm sùng bái nam thần của mình đến rạp đầu xuống đất.
“Em chớp như này nè, vèo —— đối thủ liền chết!” Victor nói, “Nam thần kỹ xảo này của anh đúng là quá lợi hại!”
Tyler buồn cười nói: “Không thể xem là của tôi, là một bộ kỹ xảo lưu truyền rất nhiều năm, vẫn luôn được cải tiến tăng cường. Tôi chỉ may mắn gặp dịp, cải thiện nó một chút thôi”
Victor rất là tò mò.
Hình như cậu rất ít khi nghe Tyler kể về chuyện trước đây của hắn, có điều, Tyler cũng không có ý định che giấu.
Tyler nói: “Lúc còn nhỏ tôi và thầy cùng gia nhập Lam Linh Hoa. Thứ ông ấy dạy tôi đầu tiên chính là kỹ xảo này, nó tương đối dễ học cấp tốc. Lúc ấy các tay mơ đều học Tia chớp đầu tiên, dùng để thoát thân…”
Victor nghĩ đây là nam thần hồi nhỏ tham gia huấn luyện. Ngay khi còn bé đã có thầy mang hắn đánh eSport rồi sao? Chẳng trách bây giờ lại lợi hại như vậy!
“Tôi không giống họ,” Tyler thản nhiên nói, “Thầy của tôi khá là gian xảo, dạy tôi không được cứng rắn xông lên, mà dùng vẻ ngoài trẻ người non dạ để đánh lừa người”
Victor tưởng tượng một hồi: Sau khi nhiệm vụ thất bại, một đám đầu củ cải đỏ (3) luống cuống chạy tán loạn, vèo vèo dùng Tia chớp thoát thân, chỉ có nam thần bản thu nhỏ đứng tại chỗ, mở to đôi mắt ngây thơ bán manh.
Victor: “Phì!”
Tyler vừa thấy vẻ mặt cậu là biết cậu đang bổ não cái gì, cũng không sửa lại, buồn cười nói: “Trong gene của đại đa số sinh vật, bao gồm con người, đối với nguy hiểm lửa xém lông mày thường có hai loại phản ứng bản năng: Một loại là điều động cơ năng toàn thân thể, để thực hiện phản kháng hoặc chạy trốn. Một loại khác là thông báo cho cơ bắp toàn thân thả lỏng, không muốn nỗ lực phản kháng để tránh chọc giận kẻ tấn công. Điều này dẫn đến trên đời có hai loại người: Một loại khi gặp phải nguy hiểm sẽ hăm hở phản kháng, một loại khác khi gặp phải nguy hiểm thì đầu óc sẽ trống rỗng”
Victor gật gật đầu.
Tyler nói: “Cho nên năm đó bọn họ học Tia chớp, là để huấn luyện họ nuôi thành một loại bản năng phản kháng. Mà tôi bị ép huấn luyện thành bản năng ổn định”
Victor: “Hả! Tại sao!?”
Tyler: “Bởi vì bản năng của tôi và con người…và người khác không giống nhau, thường là trong lúc đầu óc trống rỗng, đã thực hiện phản kháng quá khích”
“…”
Victor vừa nghĩ, nói vậy có nghĩa là: Bản năng của người thường là hamster chọc một cái là giả chết, còn bản năng của nam thần nhà mình là rắn độc chọc một cái là cắn chết?!
Victor nghĩ nghĩ, không có ý tốt nhoài lên vai Tyler, đột nhiên hô to một tiếng: “A a a có ma kìa!”
Tyler: “…”
Victor phát hiện, người bình thường cho dù không bị dọa thì lúc nghe thấy một tiếng động thật lớn đều phải có một chút phản ứng chứ nhỉ? Bịt tai, nháy mắt đều xem như một loại phản ứng giật mình.
Thế nhưng Tyler thì không, lông mi hắn còn chả rung lấy một cái.
Qua một giây, Tyler nói: “Ừ, chính là loại huấn luyện tương tự vậy. Hiện tại tôi sẽ không xử lý trước những thông tin này ở đại não, làm ra phản ứng quá khích. Nhưng nếu là lúc tôi còn nhỏ, em rất có khả năng bị tôi bóp chết theo bản năng rồi”
Victor: “…”
Victor chớp mắt hai cái, Tyler tưởng dọa cậu sợ, sờ sờ mặt cậu.
Lại nghe thấy Victor nói: “Ngầu ghê, em có thể huấn luyện thành như vậy không?”
Tyler nghĩ thầm: …Chậc, ta vẫn không thể hiểu nổi đứa nhỏ thời đại tinh tế.
Sau đó Victor trò chuyện chuyện trò, rồi dựa vào sopha ngủ.
Trong bốn mươi tám tiếng cậu chỉ nghỉ ngơi có mấy tiếng mà thôi, chỉ vì cố gắng luyện tập Tia chớp, không muốn làm hỏng tên tuổi của nam thần.
Thực ra Tyler không có ý kiến gì đối với khiêu kích của một vài tên hề nhảy nhót, thế nhưng Victor rất để ý, mặc kệ thế nào đều sẵn lòng thử nghiệm.
Đại khái là vì, Victor thích một người, bất cứ khi nào ở đâu xảy ra bất cứ chuyện gì, đều sẽ theo bản năng muốn che chở hắn: Một chút xíu tổn thương cũng không được có, những người khác không được nói xấu dù chỉ một chữ.
Cho dù Tyler chỉ khẽ nhíu mày, Victor cũng sẽ lén lút khó chịu.
Nhưng Victor cũng không biểu hiện ra ngoài.
Tyler ngồi xổm xuống bên cạnh sopha, cẩn thận nhìn cậu: Mấy tháng qua, thần sắt non nớt trong Victor đã dần dần bị xóa đi, giữa lông mày đã có một nếp nhăn mệt mỏi nhàn nhạt. Dường như có một đôi tay của thần thời gian, trong lúc vô hình đã từ từ phác họa một mặt trưởng thành kia của cậu ngày càng rõ nét.
Tyler đưa tay nhẹ nhàng xoa vầng trán cậu, thì thào nói: “Liều mạng như vậy làm gì? Em học đã đủ nhanh rồi, nhóc con, em không mệt sao”
…
Ngày hôm sau lúc Victor tỉnh dậy, đã là chín giờ sáng, đồng hồ báo thức vậy mà bị người tắt đi.
Hôm nay là trận cuối cùng của thi đấu cá nhân, ván quyết định! Quán quân hôm nay sẽ được sinh ra!
Cậu bỏ lỡ cơ hội đưa nam thần đi ra cửa đánh trận đấu cuối cùng rồi!
Victor phát điên, chộp lấy di động chạy ra ngoài, sau đó thấy ngay trên cửa có một lá thư được Tyler dán lên.
Victor mở thư ra, thấy bên trong là một tấm vé giả lập vào cửa ván quyết định.
——Vé người nhà tuyển thủ.
Chính là ghế ngồi ở hàng đầu tiên, nếu tuyển thủ chiến thắng, camera có thể lập tức chộp lấy được phản ứng của…vị trí người nhà.
Victor hồi hộp lắm luôn, rất muốn cứ vậy chạy ra ngoài, tuyên bố với cả thế giới rằng: Chiến thần là ông xã! Của tôi!
Nhưng nghĩ kỹ lại siêu ngượng ngùng, còn có phần sợ hãi bị fan đánh chết hoặc dùng nước mắt dìm chết, suy nghĩ hồi lâu, vẫn đeo khẩu trang lên.
Mang tâm lý mâu thuẫn “Rất sợ bị phát hiện” và “Nhỡ đâu bị họ phát hiện vậy thì cũng không phải mình cố ý”, Victor an ổn ngồi ở vị trí người nhà của tuyển thủ Odin.
Trước khi thi đấu bắt đầu, có vài khán giả cẩn thận phát hiện: Từ đầu tới giờ chỗ ngồi trên đó vẫn luôn để không, hôm nay sao lại có người rồi?
Chú thích:
(1) Cơ Psoas (cơ thắt lưng),chạy từ vùng giữa – thấp lưng vào khung xương chậu và đùi. Cơ Psoas là cơ mạnh nhất ở vùng đùi, đóng vai trò cực kì quan trọng trong việc đi đứng, chạy, đá và đúng dậy khi đang ngồi.
(2) Nguyên văn Nhất kỵ đương thiên “一骑当千”: Ikkitousen (Vua học đường) là 1 series anime dài 13 tập chuyển thể từ manga cùng tên do Yuji Shiozaki sáng tác. Cốt truyện chính dựa trên tiểu thuyết “Tam Quốc Diễn Nghĩa” nổi tiếng của Trung Quốc (Thật ra mình cũng không hiểu trong văn cảnh này nó có nghĩa gì nữa =.=)
(3) Củ Cải Đỏ: biệt danh của Tống Chấn Trung (宋振中), sinh năm 1941 ở Bi Châu Giang Tô, 9/1949 bị sát hại ở Trùng Khánh, khi đó ông mới 9 tuổi, là chiến sĩ nhỏ nhất thời kỳ chiến tranh giải phóng. Tống Chấn Trung tám tháng tuổi đã theo cha mẹ vào tù. Bởi vì quanh năm ở trong phòng giam âm u, ẩm ướt, tám chín tuổi cũng chỉ cao như đứa trẻ bốn, năm tuổi, lớn lên thành đứa trẻ đầu to thân nhỏ, xanh xao vàng vọt, người cùng nạn đều yêu thương gọi ông là “củ cải đỏ”
Tác giả có lời muốn nói: Tia chớp học rất dễ, chia làm ba bước:
1. Nói chuyện yêu đương
2. Show ân ái
3. Thành công chói mù mắt chó *bling,bling
Một giờ sau, Victor chạy lấy đà mười mét, hưng phấn bổ nhào vào trong lòng Tyler!
Victor: “Nam thần em nói anh nghe! Đánh eSport vui lắm! Vui lắm luôn ấy! Em đứng trên sân thi đấu, lên một em chém một, lên hai em chém cả hai! Ha ha ha ha ha ha ha!”
Đứa nhỏ này ở trước mặt nam thần kích động khủng khiếp, hoàn toàn không bình tĩnh như lúc đứng trên sân thi đấu.
Tyler xoa nắn vành tai cậu, nói: “Em làm tốt lắm. Ngày hôm qua lúc dạy tôi đã nói em có thể làm được mà”
Victor liền nhớ lại, lúc ấy nam thần dạy cậu Ta chớp như thế nào.
Kỹ xảo Tia chớp này, thời gian duy trì không lâu, trong thời gian có hạn cũng không thể thực hiện động tác phức tạp, thế nhưng toàn thân nhất định phải có động tác tương ứng mới có thể đảm bảo huy động được đủ sức manh. Chỉ có đủ sức mạnh mới có thể cung cấp đủ sự bùng nổ để gia tốc, để có thể ngay lập tức khởi động kỹ xảo siêu tốc này.
Lúc Tyler dạy, liền bóc tách động tác. Đầu tiên dạy động tác tay —— cầm tay Victor, nói: “Dùng lòng bàn tay nắm chặt chủy thủ, nắm lên trên một chút, cổ tay phải thẳng”
Victor cầm chắc chủy thủ, Tyler lại chậm rãi đưa tay sờ năm ngón tay cậu. Mỗi lần đều sờ hết một ngón tay từ trên xuống dưới, rồi lại đặt nó vào vị trí thích hợp.
Lúc ấy Victor suýt nữa đổ mồ hôi tay.
Sau đó Tyler còn dạy cậu sử dụng lực eo, vén áo sơ mi của cậu lên một chút, nắn cơ thắt lưng (1) nói: “Phải dùng cơ bắp ở đây, em lắc hông tôi xem nào”
Mặt Victor đỏ rực!
Tyler vừa thấy tình trạng này của cậu, buồn cười nói: “Nghĩ gì vậy? Chuyên tâm chút nào”
Thế nhưng ngữ khí này quá mức cưng chiều, thắt lưng Victor căn bản không dùng được lực, hận không thể trực tiếp mềm xuống ngã vào lòng nam thần.
Vốn Tyler hoàn toàn không nghĩ đến điều gì khác, hắn từng dạy dỗ mấy nhãi con sát thủ còn ít sao?
Thế nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Victor, bỗng nhiên, bản thân Tyler cũng có phần không tập trung.
Tyler vừa cười, vừa nửa ngồi nửa quỳ xuống đất, nắn bắp chân Victor, nói: “Cách bước chân cũng không đúng, em như vậy rất dễ bị rút gân. Trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng nếu nuôi thành thói quen thì sẽ tổn thương dây chằng”
Lúc nói một câu dài như vậy, hắn đã thành công sờ nắn bắp chân nhỏ giàu co dãn mười bảy mười tám lần, nói tiếp: “Đi lại một lần nữa tôi xem”
Victor ngây ngốc, thấy vẻ mặt Tyler rất đứng đắn nghiêm túc, lập tức cảm thấy rất xấu hổ, vội vã chấn chỉnh lại thái độ của mình, đan chéo hai thanh vũ khí với nhau, Tia chớp ——
Chớp…chớp được một nửa!
Tyler đứng bên cạnh bỗng nhiên nhanh như chớp đưa tay ra, tóm lấy thắt lưng Victor!
Victor bất ngờ không kịp phòng bị lập tức mất trọng tâm, ngã về phía trước, đùi phải theo bản năng bước lên trước một bước.
Tyler thuận thế bắt lấy bắp chân Tiểu Khả, tiện tay nâng lên, đẩy ngã cả người Victor xuống đất!
Victor: “…”
Tư thế hiện tại chính là, Victor bị đặt trên mặt đất, một chân bị Tyler nắm trong tay.
Lúc ấy hai tay Tiểu Khả đều ướt mồ hôi, không biết nên đặt ở đâu cho phải! Ngộ nhỡ nam thần cho rằng cậu từ chối thì làm sao giờ! Gấp, gấp chết rồi!
Nhưng mà, một giây sau.
Tyler vẻ mặt đứng đắn, nói: “Cho nên, nếu không dùng lực eo, em rất dễ mất thăng bằng. Đối thủ chỉ cần ngáng chân một cái, Tia chớp của em sẽ bị gián đoạn”
Victor nơm nớp lo sợ, rốt cuộc hết hy vọng tình huống này không phải đang nói chuyện yêu đương, chỉ có thể kéo suy nghĩ thoát cương của mình trở về, yếu ớt nói: “Vậy thì, phải làm sao?”
“Không làm sao cả, không phải tất cả mọi người đều có thể dùng cách này để gián đoạn Tia chớp” Tyler mặt lạnh te nói, “Chỉ dùng để đối phó gà đất chó sành, vậy là đủ rồi”
Hắn nói xong thì đứng dậy, nhìn Tiểu Khả hãy còn ngây ngốc nằm dưới đất, đưa tay ra.
Victor nắm lấy tay hắn, vừa đứng dậy được một nửa…
Tyler bỗng nhiên cúi đầu, hôn một cái ngoài miệng cậu.
“…!!!”
Victor đỏ mặt, đồng thời không tự chủ được đặt mông ngã trở lại, sửng sốt ngẩng đầu nhìn.
Vẻ mặt Tyler vẫn đứng đắn như cũ, lại đưa tay ra.
Victor: “…” A a a a a a nam thần của tui đúng là ra vẻ đạo mạo mặt người dạ thú! Cute chết mất thôi a a a a a!
Sau đó, cả một buổi tối Victor đều luyện tập Tia chớp.
Thế nhưng đến lúc thật sự lên sân thi đấu, cậu lại bày ra vẻ mặt cao quý lãnh diễm nói: “Tứ gia chỉ dạy hai giờ thôi, tôi học nghệ không tinh, miễn cưỡng dùng được một chút”
Rồi sau đấy, lúc cậu thi đấu xong, ôm Tứ gia cười: “Ha ha ha ha vui thật đó! Nam thần anh không thấy ánh mắt của những người đó đâu, sắp bị em hù chết rồi!! Em cảm thấy mình đi đánh eSport cũng rất có triển vọng đó!”
Cậu chỉ có thể lợi dụng quy tắc đặc thù này một lần mà thôi, đúng là nhân cơ hội thể nghiệm niềm thích thú Ikkitousen (2) khi đánh eSport, càng thêm sùng bái nam thần của mình đến rạp đầu xuống đất.
“Em chớp như này nè, vèo —— đối thủ liền chết!” Victor nói, “Nam thần kỹ xảo này của anh đúng là quá lợi hại!”
Tyler buồn cười nói: “Không thể xem là của tôi, là một bộ kỹ xảo lưu truyền rất nhiều năm, vẫn luôn được cải tiến tăng cường. Tôi chỉ may mắn gặp dịp, cải thiện nó một chút thôi”
Victor rất là tò mò.
Hình như cậu rất ít khi nghe Tyler kể về chuyện trước đây của hắn, có điều, Tyler cũng không có ý định che giấu.
Tyler nói: “Lúc còn nhỏ tôi và thầy cùng gia nhập Lam Linh Hoa. Thứ ông ấy dạy tôi đầu tiên chính là kỹ xảo này, nó tương đối dễ học cấp tốc. Lúc ấy các tay mơ đều học Tia chớp đầu tiên, dùng để thoát thân…”
Victor nghĩ đây là nam thần hồi nhỏ tham gia huấn luyện. Ngay khi còn bé đã có thầy mang hắn đánh eSport rồi sao? Chẳng trách bây giờ lại lợi hại như vậy!
“Tôi không giống họ,” Tyler thản nhiên nói, “Thầy của tôi khá là gian xảo, dạy tôi không được cứng rắn xông lên, mà dùng vẻ ngoài trẻ người non dạ để đánh lừa người”
Victor tưởng tượng một hồi: Sau khi nhiệm vụ thất bại, một đám đầu củ cải đỏ (3) luống cuống chạy tán loạn, vèo vèo dùng Tia chớp thoát thân, chỉ có nam thần bản thu nhỏ đứng tại chỗ, mở to đôi mắt ngây thơ bán manh.
Victor: “Phì!”
Tyler vừa thấy vẻ mặt cậu là biết cậu đang bổ não cái gì, cũng không sửa lại, buồn cười nói: “Trong gene của đại đa số sinh vật, bao gồm con người, đối với nguy hiểm lửa xém lông mày thường có hai loại phản ứng bản năng: Một loại là điều động cơ năng toàn thân thể, để thực hiện phản kháng hoặc chạy trốn. Một loại khác là thông báo cho cơ bắp toàn thân thả lỏng, không muốn nỗ lực phản kháng để tránh chọc giận kẻ tấn công. Điều này dẫn đến trên đời có hai loại người: Một loại khi gặp phải nguy hiểm sẽ hăm hở phản kháng, một loại khác khi gặp phải nguy hiểm thì đầu óc sẽ trống rỗng”
Victor gật gật đầu.
Tyler nói: “Cho nên năm đó bọn họ học Tia chớp, là để huấn luyện họ nuôi thành một loại bản năng phản kháng. Mà tôi bị ép huấn luyện thành bản năng ổn định”
Victor: “Hả! Tại sao!?”
Tyler: “Bởi vì bản năng của tôi và con người…và người khác không giống nhau, thường là trong lúc đầu óc trống rỗng, đã thực hiện phản kháng quá khích”
“…”
Victor vừa nghĩ, nói vậy có nghĩa là: Bản năng của người thường là hamster chọc một cái là giả chết, còn bản năng của nam thần nhà mình là rắn độc chọc một cái là cắn chết?!
Victor nghĩ nghĩ, không có ý tốt nhoài lên vai Tyler, đột nhiên hô to một tiếng: “A a a có ma kìa!”
Tyler: “…”
Victor phát hiện, người bình thường cho dù không bị dọa thì lúc nghe thấy một tiếng động thật lớn đều phải có một chút phản ứng chứ nhỉ? Bịt tai, nháy mắt đều xem như một loại phản ứng giật mình.
Thế nhưng Tyler thì không, lông mi hắn còn chả rung lấy một cái.
Qua một giây, Tyler nói: “Ừ, chính là loại huấn luyện tương tự vậy. Hiện tại tôi sẽ không xử lý trước những thông tin này ở đại não, làm ra phản ứng quá khích. Nhưng nếu là lúc tôi còn nhỏ, em rất có khả năng bị tôi bóp chết theo bản năng rồi”
Victor: “…”
Victor chớp mắt hai cái, Tyler tưởng dọa cậu sợ, sờ sờ mặt cậu.
Lại nghe thấy Victor nói: “Ngầu ghê, em có thể huấn luyện thành như vậy không?”
Tyler nghĩ thầm: …Chậc, ta vẫn không thể hiểu nổi đứa nhỏ thời đại tinh tế.
Sau đó Victor trò chuyện chuyện trò, rồi dựa vào sopha ngủ.
Trong bốn mươi tám tiếng cậu chỉ nghỉ ngơi có mấy tiếng mà thôi, chỉ vì cố gắng luyện tập Tia chớp, không muốn làm hỏng tên tuổi của nam thần.
Thực ra Tyler không có ý kiến gì đối với khiêu kích của một vài tên hề nhảy nhót, thế nhưng Victor rất để ý, mặc kệ thế nào đều sẵn lòng thử nghiệm.
Đại khái là vì, Victor thích một người, bất cứ khi nào ở đâu xảy ra bất cứ chuyện gì, đều sẽ theo bản năng muốn che chở hắn: Một chút xíu tổn thương cũng không được có, những người khác không được nói xấu dù chỉ một chữ.
Cho dù Tyler chỉ khẽ nhíu mày, Victor cũng sẽ lén lút khó chịu.
Nhưng Victor cũng không biểu hiện ra ngoài.
Tyler ngồi xổm xuống bên cạnh sopha, cẩn thận nhìn cậu: Mấy tháng qua, thần sắt non nớt trong Victor đã dần dần bị xóa đi, giữa lông mày đã có một nếp nhăn mệt mỏi nhàn nhạt. Dường như có một đôi tay của thần thời gian, trong lúc vô hình đã từ từ phác họa một mặt trưởng thành kia của cậu ngày càng rõ nét.
Tyler đưa tay nhẹ nhàng xoa vầng trán cậu, thì thào nói: “Liều mạng như vậy làm gì? Em học đã đủ nhanh rồi, nhóc con, em không mệt sao”
…
Ngày hôm sau lúc Victor tỉnh dậy, đã là chín giờ sáng, đồng hồ báo thức vậy mà bị người tắt đi.
Hôm nay là trận cuối cùng của thi đấu cá nhân, ván quyết định! Quán quân hôm nay sẽ được sinh ra!
Cậu bỏ lỡ cơ hội đưa nam thần đi ra cửa đánh trận đấu cuối cùng rồi!
Victor phát điên, chộp lấy di động chạy ra ngoài, sau đó thấy ngay trên cửa có một lá thư được Tyler dán lên.
Victor mở thư ra, thấy bên trong là một tấm vé giả lập vào cửa ván quyết định.
——Vé người nhà tuyển thủ.
Chính là ghế ngồi ở hàng đầu tiên, nếu tuyển thủ chiến thắng, camera có thể lập tức chộp lấy được phản ứng của…vị trí người nhà.
Victor hồi hộp lắm luôn, rất muốn cứ vậy chạy ra ngoài, tuyên bố với cả thế giới rằng: Chiến thần là ông xã! Của tôi!
Nhưng nghĩ kỹ lại siêu ngượng ngùng, còn có phần sợ hãi bị fan đánh chết hoặc dùng nước mắt dìm chết, suy nghĩ hồi lâu, vẫn đeo khẩu trang lên.
Mang tâm lý mâu thuẫn “Rất sợ bị phát hiện” và “Nhỡ đâu bị họ phát hiện vậy thì cũng không phải mình cố ý”, Victor an ổn ngồi ở vị trí người nhà của tuyển thủ Odin.
Trước khi thi đấu bắt đầu, có vài khán giả cẩn thận phát hiện: Từ đầu tới giờ chỗ ngồi trên đó vẫn luôn để không, hôm nay sao lại có người rồi?
Chú thích:
(1) Cơ Psoas (cơ thắt lưng),chạy từ vùng giữa – thấp lưng vào khung xương chậu và đùi. Cơ Psoas là cơ mạnh nhất ở vùng đùi, đóng vai trò cực kì quan trọng trong việc đi đứng, chạy, đá và đúng dậy khi đang ngồi.
(2) Nguyên văn Nhất kỵ đương thiên “一骑当千”: Ikkitousen (Vua học đường) là 1 series anime dài 13 tập chuyển thể từ manga cùng tên do Yuji Shiozaki sáng tác. Cốt truyện chính dựa trên tiểu thuyết “Tam Quốc Diễn Nghĩa” nổi tiếng của Trung Quốc (Thật ra mình cũng không hiểu trong văn cảnh này nó có nghĩa gì nữa =.=)
(3) Củ Cải Đỏ: biệt danh của Tống Chấn Trung (宋振中), sinh năm 1941 ở Bi Châu Giang Tô, 9/1949 bị sát hại ở Trùng Khánh, khi đó ông mới 9 tuổi, là chiến sĩ nhỏ nhất thời kỳ chiến tranh giải phóng. Tống Chấn Trung tám tháng tuổi đã theo cha mẹ vào tù. Bởi vì quanh năm ở trong phòng giam âm u, ẩm ướt, tám chín tuổi cũng chỉ cao như đứa trẻ bốn, năm tuổi, lớn lên thành đứa trẻ đầu to thân nhỏ, xanh xao vàng vọt, người cùng nạn đều yêu thương gọi ông là “củ cải đỏ”
Tác giả có lời muốn nói: Tia chớp học rất dễ, chia làm ba bước:
1. Nói chuyện yêu đương
2. Show ân ái
3. Thành công chói mù mắt chó *bling,bling
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook