Viết Xuống Chút Hồi Ức
-
86: Hoàn
Tôi không biết có phải Chúa đã thực sự cho tôi một cơ hội để sửa, hay đó là do tôi đã tích đức từ kiếp trước.
Sau khi gia nhập nhóm, công việc bỗng trở nên thuận buồm xuôi gió.
Đặc biệt là sau này, qua sự giới thiệu của sếp, tôi may mắn được gặp Jeff.
Tôi cũng không biết rốt cuộc lúc đó tôi đã dẫm phải bãi cứt chó may mắn nào, hoặc có thể do mẹ và Thẩm Phương vẫn luôn phù hộ cho tôi từ xa.
Không ngờ, không biết Jeff nhìn trúng tôi ở chỗ nào, Jeff đã đưa tôi về công ty hiện nay tôi đang làm, sau đó lấy thị thực lao động dưới hình thức đào tạo do doanh nghiệp tài trợ, để thực hiện chương trình tiến sĩ của tôi (thực ra là dự án của công ty tại trường đại học).
Tất nhiên, theo sau đó là mức lương còn cao hơn học bổng toàn phần.
Đương nhiên, Thẩm Phương vẫn luôn kiên trì gọi cho tôi.
Tôi biết chị có tình cảm sâu đậm với tôi như thế nào, thật ra kể từ khi tôi làm loạn trong nhà hàng thức ăn nhanh như bị mắc bệnh tâm thần, tôi đã biết.
Nhưng tôi thực sự cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để tiếp tục với chị nữa.
Tôi không xứng đáng, tôi không xứng với chị.
Tôi cố ý thờ ơ và vô tâm với Thẩm Phương, mặc dù tôi cũng rất buồn, thực sự rất buồn.
Nhưng, tôi nghĩ dù Thẩm Phương có tuỳ tiện yêu một người khác, dù người đó là ai đi chăng nữa, đều sẽ tốt hơn tôi rất nhiều.
Tôi cho rằng chị rất mù quáng trong tình yêu, thật ra chị cơ bản còn không nhìn kỹ xem chị đã yêu phải một người tệ hại như thế nào.
Trước tình yêu của Thẩm Phương, tôi thật đáng khinh, tầm thường, nhơ nhớp, tệ hại.
Thật ra những hồi ức về quá khứ với Thẩm Phương, đến đây cũng gần như kết thúc rồi.
Sau khi tôi nhẫn tâm chuyển đến căn nhà mới, chúng tôi thực sự đã cắt đứt mối quan hệ như tôi mong muốn.
Trong một khoảng thời gian dài, tôi đã né tránh mọi cơ hội đến London.
Khi đó tôi còn không biết rằng, ngay sau lễ Giáng Sinh sau khi tôi chuyển đi, Thẩm Phương cũng rời London và chuyển một bến cảng nổi tiếng ở miền nam nước Anh.
Rất có thể trong những năm tháng đó, London đã trở thành một nơi đầy ám ảnh trong tâm trí chúng tôi.
Tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế sự hối thúc bên trong để không bao giờ liên lạc với Thẩm Phương, cho dù rất nhiều lần tôi đã rục rịch có ý muốn, những lúc cô đơn, bệnh tật và công việc không được như ý, những lúc đó tôi đều cố gắng thuyết phục bản thân, nghìn vạn lần đừng vì sự yếu đuối của bản thân mà đem lại rắc rối cho tình yêu và cuộc sống của Thẩm Phương nữa.
Trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ thực ra sẽ rất dễ dàng nếu muốn Thẩm Phương lại về bên tôi, bởi vì tôi đã đọc được một câu chuyện trong sách, điều mà câu chuyện đó để lại ấn tượng sâu sắc nhất với tôi chính là, nếu có một người đã từng giúp đỡ bạn, rất có thể sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, nếu có một người đã từng tha thứ cho bạn, rồi cũng sẽ có lần sau, rồi lại lần sau nữa.
Thật khó để giải thích tại sao lại như vậy, nhưng đó là cách mà mọi thứ vận động trên thế giới này, cũng có thể đó là tính cách của một người, cũng có thể vì, yêu.
Tôi cũng đã từng đọc qua một câu nói, tình yêu, chính là sự bao dung và tha thứ vô tận.
Thẩm Phương yêu tôi.
Tôi biết.
Vì vậy, năm nay tôi nhận được quà từ Thẩm Phương, sau đó, chị đã lái xe đến gặp lại tôi, cho dù chúng tôi chỉ trò chuyện và chào hỏi như những người bạn, nhưng tôi vẫn cảm thấy nếu câu nói trên là đúng, thì, Thẩm Phương vẫn còn yêu tôi.
Quả nhiên, đúng là như vậy.
Hai ngày trước, khi ngày đầu tôi đến London, bởi tôi hầu như không ngủ vào đêm hôm trước, ngồi máy tính cả đêm, sáng ra đã vội vàng bắt chuyến tàu.
Vì vậy, sau khi ăn trưa, vốn dĩ muốn chợp mắt một chút, nhưng lại ngủ như chết, lúc mở mắt ra đã là 9 giờ tối.
Khi tôi mở mắt ra, đã thấy Thẩm Phương dựa vào bên cạnh tôi, nhẹ nhàng chơi đùa với mái tóc tôi.
Trong ánh đèn mờ ấm áp của căn phòng ngủ, tôi lại ngửi thấy mùi ngọt ngào khiến tôi đắm say từ trên người Thẩm Phương.
Tôi gục đầu vào vòng tay của chị, ôm lấy cơ thể mềm mại ấy và cảm nhận hơi ấm của chị, vào lúc đó, tôi cảm thấy thế giới này thực sự yên bình và an yên, không gì có thể sánh bằng.
Tôi hỏi Thẩm Phương: "Tại sao em đã rời xa hai năm, mà chị vẫn yêu em như vậy?"
Thẩm Phương cười, nói: "Đâu có, chị sắp quên em đến nơi rồi, ai bảo em lại đến khiêu khích chị cơ chứ."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tươi cười bình yên của chị, lấy làm lạ: "Vậy tại sao nhanh như vậy mà chị đã làm lành với em? Hay là tại em khiêu khích chị, nên chị xúc động quá?"
Thẩm Phương lại cười, dịu dàng hôn tôi: "Có lẽ vì thương em đó, nhìn em thật đáng thương."
Tôi càng bối rối hơn, tôi hỏi chị: "Em đâu có vẫy đuôi trước mặt chị cầu xin sự thương hại, cũng đâu có ăn năn sám hối, tóm lại vẫn nghênh ngang, chị thấy em đáng thương chỗ nào cơ chứ?"
Thẩm Phương khẽ vuốt ve mặt tôi, tỏ ra vô cùng trìu mến, nói: "Lần đầu tiên khi chị đến chỗ em, ánh đèn nhà em vừa chiếu sáng, em cúi đầu gạt những hòn đá nhà em đi cho chị, mái tóc rủ xuống, bên trong là chi chít tóc bạc.
Em tự soi gương có thấy không? Em xem, toàn là tóc bạc, đau lòng muốn chết."
Tôi cũng không biết vì sao, gần đây mỗi lần nghe Thẩm Phương nói chuyện, trong lòng tôi đều thấy chua xót.
Tôi cười với chị: "Hay vì chị yêu em, nếu không, sao có thể thấy đau lòng."
Thẩm Phương cũng cười: "Cũng đúng, nhưng có lẽ do chị có vấn đề về tuổi tác trước, lúc nào cũng luôn lo lắng cho em, rõ ràng biết rõ em đã là người lớn, hai năm qua cũng sống rất tốt, nhưng chị vẫn cứ lo, thấy em xuống cầu thang sẽ sợ em bị ngã, haha, xem ra chị không nên có con, nếu không sẽ chiều hư nó mất."
Lời của Thẩm Phương khiến trong lòng tôi cảm thấy rất hạnh phúc, là hạnh phúc dến chua xót.
Tôi cười và nói: "Ban nãy ăn cơm, Sue còn nói, khi hẹn hò nhất định phải tìm người lớn tuổi hơn mình, nếu không sẽ rất khổ, nên, chị xem, em có lợi chưa này.
Chị thì sao, có muốn suy nghĩ kỹ lại không?"
Thẩm Phương véo tai tôi: "Em không thể cho chị an tĩnh một chút sao? Chị cũng đang bối rối, tại sao lại yêu phải em cơ chứ, một người biết giày vò người khác như em."
Tôi lại cười: "Vẫn còn kịp hối hận đó, vẫn chưa tròn 30, vẫn chưa thành đậu bã."
Thẩm Phương không cãi lại tôi ngay, chỉ lặng lẽ thở dài: "May mà, sau hai năm, em đã trưởng thành."
Tôi nhìn chị rất nghiêm túc: "Thẩm Phương, chị nghĩ em có thể không?"
Chị gật đầu: "Khi chị thấy em nhìn chị, chị liền cảm thấy rất an tâm, và rất hạnh phúc khi được em ôm, thật đấy.
Em đã trưởng thành hơn trước đây, biết thông cảm với mọi người, chị thấy rất tốt."
Tối hôm đó, chúng tôi cứ tâm sự với nhau như vậy cho đến tận rất khuya, tôi nói rằng tôi đã viết một vài thứ, toàn bộ là những hồi ức trước đây, tôi hỏi chị có muốn đọc không.
Chị nghĩ một lúc rồi nói: "Không muốn, quá khứ là quá khứ, hiện tại có thể ở bên nhau, những quá khứ vui vẻ và đau buồn trước đây chỉ là một câu chuyện, chúng ta đều đã khác xưa, cho nên, chị chỉ muốn tìm hiểu về em của hiện tại, là đã đủ."
Tôi nghĩ tính cách của Thẩm Phương thực sự khác xa tôi.
Khi đối phó với mọi việc, chị không cố chấp như tôi, tôi cũng không cởi mở như chị.
Trong chuyện tình cảm, chị không sâu sắc bằng tôi, còn tôi cũng không nhập tâm và bỏ qua mọi thứ khác như chị.
Chị ấy nói: "Chị không hận em, nếu lúc đó không nhờ có em, đến bây giờ có lẽ chị cũng không thể nếm được mùi vị của tình yêu.
Chị sắp 30 tuổi, người ta nói phụ nữ đến tuổi này rất khó tin vào tình yêu.
Nên, chị rất hạnh phúc, em đã trở lại trước khi chị bước sang tuổi 30.
Nhưng, nếu sau này em vẫn cất bước rời đi, thì có lẽ lần sau, chị sẽ không dễ dàng quay đầu lại như lần này nữa.
Thật đấy, chị không còn là một cô gái nhỏ nữa, em nhìn kỹ xem, khoé mắt chị có nếp nhăn đây này."
Em biết chị không còn là một cô gái nhỏ nữa.
Em biết.
Em thực sự biết.
Có lẽ em đã thực sự trưởng thành.
Em cũng không còn là một cô gái nhỏ nữa.
Vì vậy, khi chị nói những lời này, em có thể không còn rơi nước mắt, nhưng em thực sự biết đau lòng.
Thật ra em luôn rất lo lắng cho chị, khi thấy dáng vẻ chị đi bộ mệt mỏi trên phố với em, em đã rất muốn bế chị đi, ước gì em là Hercules thì tốt biết mấy.
Sau này sẽ ra sao, em không biết, chị cũng vậy.
Tất nhiên trên đời này sẽ có thiên trường địa cửu, bạch đầu già đi, nhưng liệu chúng ta có phúc phận sống với nhau mãi hay không, em không phải Thượng Đế, nên em không có cách nào nói cho chị được.
Nhưng em sẽ cố gắng yêu thương chị, chăm sóc chị, cho dù sau này chúng ta không thể ở bên nhau, em sẽ khiến chị có thể nghĩ về em với một trái tim tràn đầy ngọt ngào.
Cảm ơn lời chúc phúc của các bạn.
Tôi sẽ trân trọng những người xung quanh tôi, đến tất cả những người yêu tôi và những người tôi yêu, mẹ tôi, người yêu tôi, bố tôi, và những người từng yêu tôi và tôi từng yêu, tôi sẽ cất kỹ tình yêu của mọi người ở nơi sâu nhất của trái tim.
Đội ơn các vị thần trên đời vì đã cho tôi cơ hội tỉnh ngộ, khi tôi được sống lại, mọi thứ đều quay về bên tôi, vẫn chưa quá muộn.
Bát nhã ba la mật đa cố, tâm vô quái ngại;
Vô quái ngại cố, vô hữu khủng bố;
Viễn ly điên đảo mộng tưởng;
Cứu cánh niết bàn.
(Bồ-tát y theo Bát-nhã Ba-la-mật-đa, tâm không lo ngại.
Vì không lo ngại nên không sợ hãi,
xa hẳn điên đảo mộng tưởng,
đạt đến cứu cánh Niết-bàn)
Chúng ta đều là muôn nghìn chúng sinh, chỉ có thể dựa vào tâm trạng của hôm nay và quá khứ của hôm qua để phán đoán hình dạng của ngày mai, vì thế, mọi thứ, mọi thứ, dù bắt đầu từ tưởng tượng, nhưng lại là nền tảng của ngày mai.
Vậy nên, có thể toàn tâm toàn ý sống tốt cho ngày hôm nay, là đã đủ.
Mọi thứ của ngày hôm qua đổi lấy câu chuyện trên giấy, nhân vật chính của câu chuyện là bản thân tôi, nhưng lại mang trong mình những linh hồn khác nhau.
Mọi thứ của ngày mai là liên tưởng trong tâm trí, nhân vật chính của câu chuyện là bản thân tôi, nhưng lại không biết mình sẽ mang tâm hồn gì.
Chỉ có hôm nay, em nghe thấy giọng nói của chị, cảm nhận được hơi ấm của chị, nhân vật chính là tôi, linh hồn cũng là của tôi.
Chúng tôi từng cùng nhau nghe một bài hát, tên của bài hát đó là "Có Bài Hát Nào Khiến Người Nhớ Về Tôi Không"
Chị nói: "Có bài hát nào khiến em nghĩ về chị không?"
Tôi nghĩ, rồi nói, có.
Đây là một bài hát từ rất lâu rồi, tôi tin đã có nhiều người từng nghe qua.
Thật ra, khi nghe bài hát này, tôi không chỉ nghĩ đến chị, mà còn nghĩ đến rất nhiều người, những người tôi yêu.
Tại đây, tôi tặng cho mọi người, cũng tặng cho tất cả các bạn đến đây cùng ôn lại hồi ức với tôi.
Con đường ngày mai dù có gập ghềnh, nhưng tôi ở đây chúc phúc cho các bạn, và cho cả chính tôi.
Một tấm lòng bao dung, sẽ hoàn thiện rất nhiều tâm hồn đau buồn.
Tôi từng tự hào về sự cố chấp của mình, nhưng dường như, sự cố chấp của tôi đã đem lại quá nhiều niềm đau.
Cố chấp vốn là đại kỵ của Phật, tôi sẽ cố gắng khiến bản thân khoan dung và hiền lành hơn.
Năm 27 tuổi, tôi bắt đầu càng ngày càng dần với câu nói này hơn.
I remember a meadow one morning in May
With a sky full of dreams that sailed in that day
I was dancing through green waves of grass like the sea
For a moment in time I could feel I was free
There are waves of forgiveness and waves of regret
And the first waves of true love Ill never forget
In the meadow that morning as I wandered alone
There were green waves of yearning for life
Still unknown
Take me home to the meadow that cradles my heart
Where the waves reach as far as you can see
Take me home to the meadow weve been too long apart
I can still hear you calling for me
Take me home to the meadow that cradles my heart
Where the waves reach as far as you can see
Take me home to the meadow weve been too long apart
I can still hear you calling for me
What Id give to remember that heavenly state
Just a moment in time all mine to create
As Im taking my last breath, I know what Ill see
Therell be green waves forever out there waiting for me
Take me home to the meadow that cradles my heart
Where the waves reach as far as you can see
Take me home to the meadow weve been too long apart
I can still hear you calling for me
[Hoàn].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook