Viết Xuống Chút Hồi Ức
-
143: Kết Thúc
Thật ra đây là tất cả những gì mình tìm được, tác giả đã viết trong 7 năm, từ 2006 đến tháng 9 năm 2013.
Nhưng sau đó bị hack nick, có nhiều bạn hỏi tại sao Minh không lấy lại được nick, Minh có trả lời bằng ID mới là "Xuân và Cảnh Minh" rằng đã nộp đơn xin lại ID, nhưng do app bắt xác minh IP, Minh không nhớ lúc viết đã đăng nhập ở đâu nên là hết cách, một phần cũng là do:
"Là một U40, xin thứ lỗi cho bộ não đang teo lại của tôi, dung lượng não tôi không còn chứa đựng được gì ngoại trừ gia đình và công việc."
"Người đăng nhập sau tháng 3 năm nay không phải là chủ sở hữu hèn nhát dè dặt của bài đăng gốc, cũng chính là Thuý Hoa tôi đây.
Sau này, mọi hậu quả của việc để lại tin nhắn hay chat riêng với hai ID này đều không liên quan đến tôi, cuộc đời thật nực cười.
Hồi tháng 3 là tôi, nhưng sau đó tôi không lên nữa.
Trước đây, về cơ bản, cứ sau 3-6 tháng tôi sẽ lên một lần, tầm 2-3 lần một năm."
(Trích lời Minh).
Nhiều bạn sẽ hỏi tại sao mình không dịch tiếp, cũng là về vấn đề IP, mình không có sđt TQ, không thể đăng ký Tianya =)))) chỉ dịch từ web lậu, nhưng khác chắc là đầy đủ, chỉ "lọc ra" một số đoạn, một phần là không liên quan lắm, một phần là vì lười (cúi đầu nhận lỗi).
Nếu bạn nào có tài khoản tianya và thấy được những bài đăng sau này, mong các bạn sẽ tiếp tục update cho mọi người ^^
Và về mối quan hệ của hai bạn sau này, Cảnh Minh cũng nói vào năm 2013:
"Còn về chuyện mà các bạn quan tâm, hai chúng tôi ở bên nhau rất ngọt ngào.
Từ ngày tôi 30 tuổi sống đến tận ngày hôm nay, thật là khổ cái mạng này.
Khổ càng nhiều, trèo lên càng cao, càng cảm thấy nhân sinh gian nan, càng cảm thấy hạnh phúc khi tìm được một người nguyện ý đồng hành cùng tôi vượt qua bao giông bão sóng lớn.
Giờ đây, dần dần cảm thấy tiền tài và danh lợi mà bao năm tháng thanh niên tôi liều lĩnh theo đuổi chỉ như một đám mây trôi, nửa đêm tỉnh giấc, chạm được người bên cạnh, ngửi thấy hơi thở quen thuộc của chị ấy, đó mới cảm giác yên tâm nhất đối với tôi."
Năm 2013 Cảnh Minh cũng hiện thân lên, nói đang đi chơi ở Vũ Hán với Thẩm Phương.
Về sau sau này nữa, mình tin hai bạn vẫn hạnh phúc bên nhau.
Trên mạng có rất nhiều bài đăng/bài thảo luận về bộ này cũng như tình hình hai người, có người nói thấy Minh và Thẩm Phương đi bộ ở London vào năm 2019, có người nói năm 2020 hai người đang sống hạnh phúc ở Hong Kong (vì thật sự bộ này bên Trung rất nổi, có rất nhiều lời bàn tán, gia thế của Thẩm Phương bên đó cũng rất to, khả năng có người biết thật cũng lớn, nhưng không biết độ tin cậy là bao nhiêu).
Còn có nhiều người nói, tên thật của Thẩm Phương (沈芳 - Shěn fāng) là Vinh Minh Phương (荣明芳) vì có nhiều điểm tương đồng, hehe, nhưng Cảnh Minh nói tên Thẩm Phương là đọc lái ra từ tên tiếng Anh của chị ấy - Sapphire.
Nhưng giả thuyết Vinh Minh Phương vẫn được rất nhiều người nghi ngờ.
Chia sẻ một chút về bài đăng đã dậy sóng Tianya năm đó, là của Bà Cụ Non viết khi Cảnh Minh quay lại với Thẩm Phương, và lần em nó thấy hai người thân mật.
—————
Tác giả: louzhufans, thời gian: 14-12-2006 - 00:50:27
Haiz, sắp phải đi ăn cơm với chị ấy.
Không biết tại sao nữa, thấy chị ấy tự nhiên đổi tên MSN mà đau lòng thay.
Thật ra, tôi thực sự không muốn chị ấy với T quay lại với nhau, không phải vì tôi ghen ghét, chỉ là cảm thấy chị ấy không hợp với mối tình này.
Tôi nhớ lần đầu tiên khi gặp chị ấy, lúc đó tuần nào chị ấy cũng sẽ đến trường tôi vài ngày, nhóm của chúng tôi làm chuyên đề ở công ty chị ấy, chị ấy đến chỗ tôi dùng thiết bị.
Lần đầu tiên gặp người này, bất giác cảm thấy đây là một người rất khó gần.
Lúc nào cũng nho nhã lễ phép, luôn cười bẽn lẽn với người khác, chưa thấy chị ấy cười lớn bao giờ.
Trông trắng trẻo sạch sẽ, cao cao gầy gầy, là một cô gái rất thanh tú.
Chị ấy cũng rất để ý cách ăn mặc, không phải thời thượng gì, nhưng lúc nào cũng ủi áo sơ mi phẳng phiu, từ cổ tay, cổ áo, đến giày dép đều rất sạch sẽ, rất khiến người nhìn thoải mái, nhưng nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện đều là hàng hiệu.
Cách nói chuyện của chị rất dễ gây thiện cảm với người khác, lễ phép, khiêm tốn, nhũn nhặn, nhưng luôn có cảm giác xa cách.
Ngày ấy, mấy đứa sinh viên chúng tôi buổi trưa nào cũng ra chợ mua rau, mua sắm hoặc là ngồi ăn trưa với nhau.
Mỗi lần khi thấy chị ở gần, chúng tôi đều do dự không biết có nên gọi chị ấy hay không, tuổi tác chúng tôi không cách biệt lớn lắm, không hiểu tại sao, chị ấy không dữ, chỉ là hình như ai cũng hơi sợ chị ấy, tất nhiên cũng rất ngưỡng mộ.
Chị ấy còn trẻ như vậy mà đã có visa lao động, có xe, có nhà, lương lậu cũng được coi là khủng trong mắt chúng tôi, mặc dù thu nhập lúc đó của chị có lẽ chỉ bằng một nửa bây giờ.
Sau đó vài tháng trôi qua, chúng tôi mới trở nên thân thiết.
Phát hiện ra con người này, nói thế nào nhỉ, đúng là có sức hút gì đó.
Nhất là khi chị ấy muốn trêu đùa bạn, dù bạn cười ngặt nghẽo đến mức thoi thóp rồi mà chị vẫn không cười chút nào.
Chị Minh cũng rất thích giúp đỡ người khác, rất hào phóng, luôn chi tiền boa mỗi khi đi ăn, vì chị có hai chiếc ví, một chiếc để đựng thẻ và tiền mặt, một chiếc thắt lưng nhỏ đựng tiền lẻ, rất chú ý đến tiểu tiết.
Hồi đó, có một bạn nữ trong nhóm tôi nói rằng, chị ấy mà là con trai thì tốt quá.
Sau gần 2 năm tiếp xúc, cho đến trước khi tôi chuyển đến chỗ chị ở, chúng tôi đều đoán già đoán non, vì sao một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy mà lại chưa có nửa kia, chúng tôi đều nghĩ rằng chị quá ưu tú nên đàn ông sợ chạy mất dép, có lẽ do tiêu chuẩn của chị quá cao, không thích những người phàm phu tục tử.
Sau đó, chỗ tôi ngừng funding, chị ấy nói có thể chuyển đến ở chung, thế là tôi chuyển luôn.
Lúc đó khi mới đến, chị nói một cách kỳ lạ là, chị ấy hơi sợ ồn, chỉ có vậy thôi, những thứ các tuỳ tôi muốn làm gì thì làm.
Chuyển đến ở vài ngày, tôi phát hiện ra chị rất khác so với lúc ở ngoài.
Bên ngoài chị rất thân thiện, nhưng khi ở nhà, cứ về nhà là sẽ chui vào phòng, ngoài việc đi ra tắm rửa vệ sinh cá nhân ra, còn lại chỉ ở trong phòng, không ra khỏi cửa.
Sau đó chị liên tục tăng ca, có khi nửa đêm mới về, nếu đi làm về sớm sẽ về nhà một lát, ăn đồ ăn nhanh rồi lại đến quán bar.
Về cơ bản, tôi không nói chuyện được nhiều với chị ấy ở nhà, nếu phải nộp tiền điện tiền gas, tôi đều dán thông báo cho chị lên tủ lạnh.
Hiếm lắm mới có ngày cuối tuần ở nhà, chị ấy sẽ đi đổ rác, đi siêu thị, tập gym, đánh bóng, chỉ coi nhà như chỗ để ngủ.
Trong khoảng thời gian rất lâu tôi chỉ nghe thấy tiếng động, chứ không thấy người đâu.
Lúc đó tôi cũng nghĩ, đúng là tính cách kỳ lạ.
Sau này có hôm tôi quay lại trường với chị ấy, chị lại bày ra điệu bộ thân thiện đáng mến, tôi nhìn mà nổi da gà.
Sau đó, có vài ngày chị về nhà, một mình nghe nhạc dưới tầng, uống rượu.
Tôi thử trò chuyện với chị ấy, xem chị ấy đang buồn gì không, nhưng lần nào cũng bị chị ấy gạt đi với thái độ rất lịch sự.
Rồi có một hôm chị ấy đi ra ngoài từ sớm, cả ngày không về.
Thật ra việc này cũng bình thường, chỉ cần chị ấy tối đến về nhà ngủ là sẽ biết không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng khi chị về, chị không lên tầng.
Tôi nghe dưới tầng có tiếng động đã phải mấy tiếng đồng hồ, thế là xuống xem sao.
Lúc đó chị ấy nhìn rất phờ phạc.
Một người tràn đầy năng lượng như vậy giờ đây lại co rúm trên chiếc ghế sofa như một con mèo, rất khiến người ta thương xót.
Sau đó, chị ấy nói ra.
Tôi nghe xong những lời đó, mới bắt đầu hiểu tại sao chị ấy thành ra nông nỗi này.
Có quá nhiều xung đột và mâu thuẫn trong các nguyên tắc và kinh nghiệm trong thâm tâm chị.
Nhưng chị vẫn cho rằng con người phải tuân theo nguyên tắc, theo chị, lý trí và nguyên tắc là sự khác biệt cơ bản giữa con người và động vật.
Nhưng cảm xúc của chị ấy lại rất tinh tế, không chỉ với T, kể cả khi nói về vị hôn phu và những người từng theo đuổi chị ấy cũng vậy, chị luôn nghĩ chỉ cần đó là tình cảm chân chính, đều sẽ rất đẹp.
Dù sao, nói thế nào đi chăng nữa, chị ấy là một thể hỗn hợp của nhiều mâu thuẫn, mâu thuẫn đến mức tôi không biết nên khuyên chị như thế nào, hình như chị đều hiểu hết, thậm chí còn thấu đáo hơn tôi, nhưng chỉ là nhìn chị ấy phải đấu tranh như vậy thật là xót.
Sau đó nữa, tôi đọc những thứ chị viết.
Tôi cũng vui cũng buồn theo chị.
Nghĩ viết xong thì xong luôn đi, thế là T tìm tới.
Nói thật, khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy T, tôi nghĩ cô ấy chính là kiếp nạn cho bất cứ ai dính phải, dù là nam hay là nữ.
Tôi cũng bắt đầu hiểu tại sao Minh vẫn độc thân suốt thời gian qua, thật không còn cách nào, một người phụ nữ như T đã nâng tiêu chuẩn của chị ấy lên quá cao.
Vì vậy, tôi nghĩ đây thực sự là một bài kiểm tra đối với Minh, sự hoàn hảo của T, chưa kể cô ấy có nhiều tiền như vậy, nếu không có Minh, vẫn rất dễ tìm được người khác.
Cũng như T tự nói, cô ấy chỉ cần không từ chối là được.
Tuy nhiên, nếu một người nào đó có được tình yêu của T, nếu muốn đi tìm mối tình khác, thật sự đúng là đã khó lại còn khó thêm.
Tôi nghĩ, Minh nhất định hiểu điều này.
Thấy chị vật lộn làm tôi cũng cảm thấy khó chịu theo.
Tôi cũng thích T, cô ấy còn tinh tế và cẩn thận trong mối tình với Minh hơn nhiều.
Chỉ là, tôi càng thân với Minh, vì Minh là sư tỷ của tôi, tôi càng hy vọng cả đời này Minh đừng gặp T thì hơn, như vậy cuộc đời chị ấy sẽ khiến người ta ước ao hơn biết bao, có sự nghiệp tốt, tình yêu đẹp, chị cũng tinh tế và lịch thiệp.
Nhưng giờ đây, đã gặp phải rồi, đúng là chạy trời không khỏi nắng, chị ấy cũng đã đổi thành cái tên sến súa, đúng là không phải tính cách của chị ấy.
Chúc chị ấy hạnh phúc vậy.
———
Hihi, dậy rồi
Haiz, chán lắm, tại sao mọi người đều nghĩ bổn cô nương đây là con giáp thứ mười ba chen ngang vào hai người họ chứ?
Tình địch? Haha, bổn cô nương vốn đã có rắp tâm, nhưng T coi giả thành thật, tôi buộc phải chống trả.
Ok, bổn cô nương sẽ nói về lần gặp chị T đi — tường thuật trực tiếp tại hiện trường.
Cái đêm lần đầu tôi gặp T, nếu nhớ không nhầm, lúc đấy tôi đang nấu mì.
Thấy đèn ngoài cửa sáng, cứ tưởng chỉ có mỗi Minh về, ai ngờ sau lưng còn có thêm một người nữa.
Nhìn T vào cửa, ồ, gái đẹp kìa, nước miếng rớt xuống một chút.
Minh khá căng thẳng, chỉ giới thiệu qua loa, đây là bạn của chị, đây là bạn cùng phòng.
Tôi chỉ cần nhìn ngoại hình và quần áo của cô gái này cũng biết đó chính là T.
Vì cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, tôi không nghĩ gì nhiều nên quay lại góp vui ha.
Chưa được bao lâu, tôi cảm thấy người phụ nữ này có ánh nhìn kẻ thù với tôi.
Nói sao nhỉ, tóm lại là ánh mắt đấy, chị ấy dù đoan trang, nhìn có vẻ lịch sự nhưng lại có cảm giác như đang đề phòng tôi, cũng không nhìn trực diện với tôi, rất kiêu ngạo.
Minh rất phấn khích, như thể say rượu vậy, chị dẫn cô ấy đi thăm quan ngôi nhà mới, xem xong trong nhà lại dẫn ra ngoài sân, tôi cũng đi theo.
Minh là một người rất cẩn thận, chị ấy bảo tôi quay lại mặc thêm đồ vào.
Cô gái đó cũng nói phải phải phải.
Nhưng chị ấy rõ ràng đang muốn đuổi tôi đi, bà đây quyết không đi!!
Tôi nhìn cô bé đần Minh khua tay múa chân khoe khoang về những viên đá mà chị ấy nhặt được trong sân, rồi nhìn người phụ nữ đó, người phụ nữ đó tỏ ra trông rất thục nữ, nhưng nếu để ý kỹ sẽ nhìn ra ánh mắt cô ấy nhìn Minh, chính là — hãy chiếm lấy chị đi.
Cô ấy thậm chí còn đưa tay ra chạm vào tóc Minh!! Tôi thực sự nghĩ chị Minh rất ngu ngơ, lúc này tôi mới nghĩ đến phép ẩn dụ từ ánh mắt như đã nói bên trên.
Nếu như là người khác, họ chắc chắn sẽ kéo nhau về phòng vào việc, đảm bảo sẽ không chống cự.
Đỡ phải tối đến thấy tôi đang xem phim người lớn, chị ấy đến tắt TV đi ngay, nói rằng chị đã ăn chay được hai năm, vì vậy không được dụ dỗ chị ấy bla bla.
Rồi chuyện hôm qua, tôi đi phía trước, khi chiếc xe đó xuống dốc, tôi cảm giác T nhìn thấy chúng tôi, rồi cố tình đạp ga lái đi.
Nhưng lần này tôi không có ý định can thiệp vào, chính Minh là người đi phía sau và kéo bím tóc của tôi, tự chị không có bím tóc nên suốt ngày kéo của tôi, thật đáng ghét.
Thôi vậy, bị nhìn thấy rồi, sau đó xông lên như con Golden Retriever.
Lúc đó bổn cô nương đây đang giận đến nỗi nổ phổi, rõ ràng người phụ nữ đó đang giở trò lên mặt với tôi! Nếu không phải vì Minh ném cần câu cho tôi, tôi nhất định sẽ dán chặt vào Minh, cho người phụ nữ ấy ghen tức chết.
Tôi đợi đến mười giờ tối họ mới về.
Tôi nằm trên tầng hai nhìn rất lâu, rất kỹ.
Đầu tiên, chiếc xe dừng lại, đợi mãi không thấy ai xuống xe.
Một lúc sau, Minh đi ra, vòng qua bên ghế lái xe, T hạ cửa kính xuống, lại nói chuyện rất lâu.
Không nhìn rõ mặt Minh, nhưng người phụ nữ kia cười tươi như hoa.
Nói chuyện một lúc, T xuống xe, cũng không biết lại nói cái gì, sau đó hai người ôm nhau.
Trật tự! Mọi người trật tự! Giờ mới kể chi tiết này.
Minh khá là ngoan ngoãn, một tay xách túi đồ (quà biếu bổn cô nương đây), một tay đỡ eo T.
Người phụ nữ đó cũng dê quá thể, ban đầu là vuốt ve mặt Minh, sau đó lại sờ gáy, sau đó vòng hai tay qua ôm cổ Minh, rồi dán mặt vào Minh như người không xương vậy.
Người phụ nữ đó không nói năng gì nhiều, chỉ cười thôi, cũng không biết Minh đã nói gì.
Hai người sến sẩm một lúc lâu, đầu của người phụ nữ đó chợt rời khỏi vai Minh, nhưng chỉ cách mũi Minh 0.01 cm, trời, bà đây nhìn mà nhiệt huyết sục sôi, trong lòng gào thét cố lên cố lên.
Mà Minh đầu đất vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, lại còn ngẩng đầu lên nhìn ra chỗ khác, trời ạ, Liễu Hạ Huệ cũng không nhát như vậy.
Tiếp đó, người phụ nữ đó tiến đến hôn lên mặt Minh, sau đó lại nhìn nhau với khoảng cách có 0.01 cm.
Thời gian trôi qua 1 giây, Minh lại nói gì đó vui vui khiến người phụ nữ đó cười như được mùa, dán người vào chị ấy.
Các bạn nói xem, những lúc thế này nên dắt nhau về phòng làm những chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ mới phải, tôi không nhìn rõ biểu cảm chị ấy, nhưng chắc chắn trên mặt chị ấy sẽ viết hai chữ — up me!!! Vậy mà chị ấy vẫn còn tâm trạng cười đùa được!!!
Sau đó, người phụ nữ ấy lên xe.
Hai người lại nói chuyện rất lâu qua cánh cửa ô tô.
Haiz, tôi rất chán.
Đợi Minh vào nhà, tôi lập tức hỏi chị ấy, tại sao không qua đêm? Có lẽ chị ấy vui đến mức lơ lửng trên trời rồi, không tức giận, còn nói, qua cái gì mà qua, ngày mai còn phải đi làm.
Tôi ngất mất!!!
Buổi sáng, tôi đang định đi ngủ, Minh thức dậy đi làm.
A lô dạ~~ mới sáng sớm mà đã nấu cháo điện thoại.
Chị ấy còn muốn dùng máy tôi xem bình luận, hihi, máy chủ bận.
Nhân lúc tâm tình chị ấy đang tốt, tôi nói, em giúp chị xem, nếu có người mắng chị, em sẽ mắng lại cho, thế nào.
Mặt chị ấy tươi như hoa, nói, ừ ừ ừ, rồi vội vàng đi làm.
Nói rồi, bây giờ tôi không sợ chị ấy, tôi đã nhận chị ấy làm tay sai của tôi rồi, còn bảo sau này sẽ làm việc cho tôi.
Hihi, tám xong rồi, đi ăn đây, viết luận vân khó quá~~~
—————
Nói sao nhỉ, bộ này đã khắc hoạ cảm xúc nội tâm phức tạp của một con người, Minh chính là người phức tạp như thế, trước hết chỉ ra một sự thật đã, các bạn khi đọc từ đầu đến cuối sẽ canh cánh trong lòng rằng: đây không phải là đang ngoại tình sao? Đúng vậy, là Minh đã ngoại tình, nghe rất xấu xí, nhưng mình tin Minh đã bị trừng phạt thích đáng.
Mình muốn nói điều này đầu tiên là để đính chính một điều, rằng đây là việc không nên, rất xấu xí.
Ngoài ra, bỏ qua những sự méo mó về đạo đức như Minh đã tự thừa nhận về bản thân, dù Minh và Thẩm Phương có một khởi đầu sai trái, nhưng rất vui vì sau này họ đã quang minh chính đại đến với nhau, vì đã có quá khứ gian nan nên mới càng trân trọng nhau nhiều hơn nữa.
Hãy tin vào câu nói của Minh, rằng: "Tôi luôn tin trên đời này có thần linh, và tôi tha thiết cầu xin các ngài hãy tác thành cho chúng tôi.
Nếu đen đủi thay, các ngài không tác thành, vậy thì tôi chỉ có thể nói, thật xin lỗi, bây giờ hạnh phúc của Thẩm Phương vĩ đại hơn tín ngưỡng của tôi."
Hai người tình cờ gặp nhau vào sinh nhật Minh năm 2002, và gặp lại vào sinh nhật Minh năm 2006 bằng món quà của Thẩm Phương.
Đúng vậy, như Minh nói, đây đúng là món quà do Thượng đế ban cho.
Những bạn biết đến bài này và cùng hóng tác giả cặp nhật mỗi ngày đều không còn trẻ nữa, như nhiều người đã nói, tựa đề là "Viết Xuống Chút Hồi Ức", và đó cũng chính là hồi ức của các bạn đọc ấy, thỉnh thoảng lên các diễn đàn về bách hợp trên weibo, zhihu hoặc douban, đường như luôn có thể dễ dàng bắt gặp cái tên Thẩm Phương đã làm bao người thổn thức và câu nói đau lòng năm xưa:
"T8k me out t9".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook