Việt Tinh Kỳ Truyện
-
Chương 4: Thật hot a
Cảm giác đau đớn ê ẩm toàn thân kéo Bão dậy từ cơn ngủ, nằm bên cạnh là Băng với vẻ mặt đầy bụi bẩn, hắn cũng nhận ra cha hắn có lẽ lành ít dữ nhiều, giờ 2 đứa chỉ có thể dựa vào nhau mà sống, trên người ngoài trừ sợi dây chuyền của bố để lại thì Bão chỉ còn 2000 đồng, nhưng tiền cũng chưa thể tiêu lúc này trong rừng, nghe tiếng suối chảy gần đây. Bão đi ra suối để bắt lấy ít trước về nấu rau dại ăn tạm. Đi tầm 15 phút, phía trước là con suối khá lớn, bề ngoài khá nguyên thủy, dường như chưa có sự can thiệp nhiều của con người, đi sát bờ suối tìm vật chứa nước đem về cho Băng, hắn phát hiện dòng suối chia ra một phần lạch nhỏ bề rộng chỉ tầm nữa mét, hắn quyết định học cách bắt cá của mấy đứa bạn miền tây đã chỉ cho hắn từ trước
Hắn đào bên cạnh lách nhỏ một cái hố tròn sâu 30cm, làm một đường nhỏ từ lạch chảy vào hố, đồng thời dùng cành khô cắm ngang lạch nhỏ để hướng cá và trong hố, vì suối nguyên thủy khá nhiều cá. Hắn chắc sẽ có cá vào thôi, ngồi đợi gần 4 tiếng đồng hồ không hề có 1 con cá thèm vào trong hố. Hắn thực sự không biết nói gì.
" chắc chắn là sai cái gì đó nè"
"À đúng rồi. Ngu vl"
Bão chạy đi cách bờ suối 1 đoạn. Chọn một khoanh đất ẩm, đào lên hơn chục con giun đất, sau đó cắt nhỏ bot vào hố bên lạch hắn đã đào trước đó.
"Lạch bạch, lạch bạch"
Hắn trăn trối nhìn cái hố của hắn, hận không đào chiếc hố to hơn, dưới hố đầy ắp là cá, thật nhiều a. Hắn bắt vài con to đem về làm đồ ăn cho hai đứa, lấy lá cây đựng nước về cho Băng
Xèo, xèo...
Ừng ực
Xen kẽ trong tiếng nướng cá xèo xèo là tiếng nuốt nước bọt của hai đứa, chạy trốn suốt 1 ngaỳ làm chúng đói rã rời.
"Giờ mình đi đâu cậu chủ?"
Băng vừa ngoạm 1 miếng cá vừa nói, "tạm thời chúng ta ở đây đã, sau đó tìm xe đi chỗ nào đó thật xa để tránh bọn truy sát"
-"Dạ, em theo cậu chủ" Băng không ngần ngừ trả lời, tiếp tục ăn cá.
Ở trong rừng, Bão và Băng tìm được 1 hang đá, tạm thời che nắng, che mưa gần nửa tháng, cảm thấy nguy hiểm đã qua, "đi, chúng ta đi tìm đường" Bão gọi Băng đang bắt cá dưới suốt.
2 đứa cùng nhau đi học bờ suối, theo Bão, suối nhất định chảy ra sông lớn hoặc chạy qua nơi có người ở, tới đó rồi tính tiếp. Đi dọc bờ suối gần 2 ngày đường, cá khô đã dùng sắp hết. Chân tay rã rời mệt mỏi, trong lúc muốn ngã xuống thì Bão đã thấy một con sông cực kỳ to lớn với, nước sông toàn bộ là màu đỏ nhạt, con sông này hắn biết, vài hôm trước hăn biết được nhờ đọc qua sách địa lý trong thư viện, đây là "Hồng Lạc" sông, con sông này à huyết mạch vẫn chuyển từ tây nguyên đi Nam Bộ. Màu nước sông là màu của một loài tảo gọi là huyết tảo, toàn thân tron suốt, ruột ánh lên màu đỏ nhạt, với số lượng cực kỳ nhiều, đã làm cho sông thành một màu đỏ, nghe đồn loài tảo này canh giữ một bảo vật hỏa thuộc tính, nhưng thực sự chưa ai kiểm chứng vì chưa ai có thể tìm khắp một con sông to lớn, dài như thế này.
Không phải đợi lâu, Bão và Băng đã thấy một con tàu màu bạch, có lẽ là tàu buôn vì trên tàu chất rất hiều hàng hóa và không có các loại vũ khí dùng linh khí trên boong, thở phào nhẹ nhõm vì không phải tau truy sát mình, Bão đưa tay cao vẫy tàu......
Chiếc tàu dừng lại chầm chậm bên bờ, trên boong tàu là một người đàn ông trung niên, làn da ngắm đen vì phải thường xuyên trên tàu, "lạc đường hả"
người đàn ông giộng ồm ồm hỏi,
-" Dạ, chú cho cháu đi nhờ vớ ạ, nếu tới Nam Bộ thì cho hai đứa cháu theo luôn, cháu còn một ít tiền gửi chú ạ "
-" 200 đồng 1 đứa, được thì lên"
Chắc chắn phải đi, cho dù xài hết tiền cũng đi, mà giờ chỉ tốn 400đồng, ngại gì nữa.
Vừa lên tàu đập vào mũi Bão là mùi hương thảo dược nhè nhẹ. Có lẽ là tàu chở thuốc, Bão thầm nghĩ.
Vừa bước lên tàu thì có một người con gái trạc tuổi Bão đang đứng ở trên boong, đang loay hoay với hàng tá các loại dược thảo, có lẽ đang giúp người đang ông trung niên quản lý dược liệu.
"Thật hot a"
Chiếc áo rộng cổ trể nải khoe ra hai bầu thịt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, vì cô gái đang cúi xuống đếm dược liệu, Bão như khô khốc miệng, lòng thầm than " còn ngon hơn mấy e hoa khôi trường mình a",nhịn không được đánh ực một cái, Băng dường như cũng biết cảm giác biến thái của Bão, đưa tay ra cấu thật mạnh vào hông Bão làm hắn không chịu nổi la lên đau đớn. Cô gái bị tiêng la thất thanh của Bão đả động, ngước mặt nhìn lên tươi cười,
-" Chào hai bạn, hai bạn đi nhờ tàu ba con minh hả?"
-"Đúng oy," Bão và Băng đồng thanh trả lời.
Vậy hai bạn giúp mình phân chia thảo dược nhé, nhiều quá mình làm không hết"
Cả hai đương nhiên không phàn nàn gì lập tức vào giúp cô gái. Băng hằng ngày vẫn làm công việc nhà cửa, nên mấy việc vặt này nàng không làm cũng tháy khó chịu, còn Bão thì ngược lại, hăn tham gia chủ yếu là để tia gái cho thỏa mong ước kiếp trước, hehe, để thực hiện ý đồ hắn đưowng nhiên chọn chỗ ngồi phía trước của cô gaí kia rồi, hỏi ra vô số câu hỏi dường như khá ngu ngốc để phân tán tư tưởng cô gái.
Nhờ đọc sơ về dược liệu trong thư viện tại nhà nên Bão có thể phân biệt các lọai khá nhanh và thuần thục hơn hẵn Băng
Sau một hồi điều tra, Bão cũng có một số thông tin bên lề
Nàng tên Bùi Tuyết Diễm, tên cũng như người a, vừa diễm kiều, da lại trắng như tuyết cho dù chịu cái nắng gió trên tàu đường xa,. Lần này cha nàng đi chuyến này, là muốn tích góp đủ tiền đê cho Diễm đủ tiền khảo thí tư chất để vào học sử dụng linh khí tại trường linh.
Đại khái mỗi người cần khoảng 3k đồng lệ phí kiểm tra,rớt sẽ không hoàn tiền,đậu thì coi như là tiền học phí năm đầu đi học.
Hắn đào bên cạnh lách nhỏ một cái hố tròn sâu 30cm, làm một đường nhỏ từ lạch chảy vào hố, đồng thời dùng cành khô cắm ngang lạch nhỏ để hướng cá và trong hố, vì suối nguyên thủy khá nhiều cá. Hắn chắc sẽ có cá vào thôi, ngồi đợi gần 4 tiếng đồng hồ không hề có 1 con cá thèm vào trong hố. Hắn thực sự không biết nói gì.
" chắc chắn là sai cái gì đó nè"
"À đúng rồi. Ngu vl"
Bão chạy đi cách bờ suối 1 đoạn. Chọn một khoanh đất ẩm, đào lên hơn chục con giun đất, sau đó cắt nhỏ bot vào hố bên lạch hắn đã đào trước đó.
"Lạch bạch, lạch bạch"
Hắn trăn trối nhìn cái hố của hắn, hận không đào chiếc hố to hơn, dưới hố đầy ắp là cá, thật nhiều a. Hắn bắt vài con to đem về làm đồ ăn cho hai đứa, lấy lá cây đựng nước về cho Băng
Xèo, xèo...
Ừng ực
Xen kẽ trong tiếng nướng cá xèo xèo là tiếng nuốt nước bọt của hai đứa, chạy trốn suốt 1 ngaỳ làm chúng đói rã rời.
"Giờ mình đi đâu cậu chủ?"
Băng vừa ngoạm 1 miếng cá vừa nói, "tạm thời chúng ta ở đây đã, sau đó tìm xe đi chỗ nào đó thật xa để tránh bọn truy sát"
-"Dạ, em theo cậu chủ" Băng không ngần ngừ trả lời, tiếp tục ăn cá.
Ở trong rừng, Bão và Băng tìm được 1 hang đá, tạm thời che nắng, che mưa gần nửa tháng, cảm thấy nguy hiểm đã qua, "đi, chúng ta đi tìm đường" Bão gọi Băng đang bắt cá dưới suốt.
2 đứa cùng nhau đi học bờ suối, theo Bão, suối nhất định chảy ra sông lớn hoặc chạy qua nơi có người ở, tới đó rồi tính tiếp. Đi dọc bờ suối gần 2 ngày đường, cá khô đã dùng sắp hết. Chân tay rã rời mệt mỏi, trong lúc muốn ngã xuống thì Bão đã thấy một con sông cực kỳ to lớn với, nước sông toàn bộ là màu đỏ nhạt, con sông này hắn biết, vài hôm trước hăn biết được nhờ đọc qua sách địa lý trong thư viện, đây là "Hồng Lạc" sông, con sông này à huyết mạch vẫn chuyển từ tây nguyên đi Nam Bộ. Màu nước sông là màu của một loài tảo gọi là huyết tảo, toàn thân tron suốt, ruột ánh lên màu đỏ nhạt, với số lượng cực kỳ nhiều, đã làm cho sông thành một màu đỏ, nghe đồn loài tảo này canh giữ một bảo vật hỏa thuộc tính, nhưng thực sự chưa ai kiểm chứng vì chưa ai có thể tìm khắp một con sông to lớn, dài như thế này.
Không phải đợi lâu, Bão và Băng đã thấy một con tàu màu bạch, có lẽ là tàu buôn vì trên tàu chất rất hiều hàng hóa và không có các loại vũ khí dùng linh khí trên boong, thở phào nhẹ nhõm vì không phải tau truy sát mình, Bão đưa tay cao vẫy tàu......
Chiếc tàu dừng lại chầm chậm bên bờ, trên boong tàu là một người đàn ông trung niên, làn da ngắm đen vì phải thường xuyên trên tàu, "lạc đường hả"
người đàn ông giộng ồm ồm hỏi,
-" Dạ, chú cho cháu đi nhờ vớ ạ, nếu tới Nam Bộ thì cho hai đứa cháu theo luôn, cháu còn một ít tiền gửi chú ạ "
-" 200 đồng 1 đứa, được thì lên"
Chắc chắn phải đi, cho dù xài hết tiền cũng đi, mà giờ chỉ tốn 400đồng, ngại gì nữa.
Vừa lên tàu đập vào mũi Bão là mùi hương thảo dược nhè nhẹ. Có lẽ là tàu chở thuốc, Bão thầm nghĩ.
Vừa bước lên tàu thì có một người con gái trạc tuổi Bão đang đứng ở trên boong, đang loay hoay với hàng tá các loại dược thảo, có lẽ đang giúp người đang ông trung niên quản lý dược liệu.
"Thật hot a"
Chiếc áo rộng cổ trể nải khoe ra hai bầu thịt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, vì cô gái đang cúi xuống đếm dược liệu, Bão như khô khốc miệng, lòng thầm than " còn ngon hơn mấy e hoa khôi trường mình a",nhịn không được đánh ực một cái, Băng dường như cũng biết cảm giác biến thái của Bão, đưa tay ra cấu thật mạnh vào hông Bão làm hắn không chịu nổi la lên đau đớn. Cô gái bị tiêng la thất thanh của Bão đả động, ngước mặt nhìn lên tươi cười,
-" Chào hai bạn, hai bạn đi nhờ tàu ba con minh hả?"
-"Đúng oy," Bão và Băng đồng thanh trả lời.
Vậy hai bạn giúp mình phân chia thảo dược nhé, nhiều quá mình làm không hết"
Cả hai đương nhiên không phàn nàn gì lập tức vào giúp cô gái. Băng hằng ngày vẫn làm công việc nhà cửa, nên mấy việc vặt này nàng không làm cũng tháy khó chịu, còn Bão thì ngược lại, hăn tham gia chủ yếu là để tia gái cho thỏa mong ước kiếp trước, hehe, để thực hiện ý đồ hắn đưowng nhiên chọn chỗ ngồi phía trước của cô gaí kia rồi, hỏi ra vô số câu hỏi dường như khá ngu ngốc để phân tán tư tưởng cô gái.
Nhờ đọc sơ về dược liệu trong thư viện tại nhà nên Bão có thể phân biệt các lọai khá nhanh và thuần thục hơn hẵn Băng
Sau một hồi điều tra, Bão cũng có một số thông tin bên lề
Nàng tên Bùi Tuyết Diễm, tên cũng như người a, vừa diễm kiều, da lại trắng như tuyết cho dù chịu cái nắng gió trên tàu đường xa,. Lần này cha nàng đi chuyến này, là muốn tích góp đủ tiền đê cho Diễm đủ tiền khảo thí tư chất để vào học sử dụng linh khí tại trường linh.
Đại khái mỗi người cần khoảng 3k đồng lệ phí kiểm tra,rớt sẽ không hoàn tiền,đậu thì coi như là tiền học phí năm đầu đi học.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook