Việt Tinh Kỳ Truyện
-
Chương 2: Lina ngon hơn(ai không biết thì search dota lina nhé)
Tới bên ngoài cửa là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, mặt chữ điền, mũi cao, mày rậm, làn da ngăm đen, đặc biệt là đôi mắt màu đen nhánh cực kỳ uy nghiêm,người này là cha của Võ Bảo Kỳ, vừa bước vào, vẻ mặt điên cuồng vui mừng, ôm chầm lấy Võ Kỳ Bão, nghẹn ngào:
-Con của ta, con của ta...... không sao...không sao rồi...
-còn đau ở đâu không.....,có mệt chỗ nào không....,có nhớ ai làm việc này với con không!
Cảm giác ấm áp dâng lên trong long Võ Kỳ Bão, cái cảm giác được người thân trong gia đình ôm ấp, được quan tâm, được chiều chuộng, được lo lắng.....,hắn cảm giác được người cha này thực sự yêu thương hắn dù chỉ mới lần đầu gặp mặt, sợ ông lo lắng nhiều nên Võ Kỳ Bão trả lời:
-Con không sao rồi, chỉ hơi chóng mặt xíu thôi.
-Mà ai làm việc này với con là sao ạ??, ai là ai?? Mà việc gì là việc gì?
Võ Kỳ Bão thấy trên mặt Võ Nam có một nét tức giận sau đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó lại là đôi mắt ấm áp như cũ,
-Vậy là được rồi, không sao là tốt rồi, con nghĩ ngơi đi, có gì cứ gọi bé Băng nhé!
Vừa nói ông vừa quay mặt về phía cô gái gọi là Băng, cũng là cô bé có vẻ mặt nhút nhất,long lắng khi ở bên cạnh Võ Kỳ Bão, sau đó ông lấy ra một bình bằng bạch ngọc, đổ ra 1 viên thuốc to bằng viên bi, mùi thuốc bắc bay nhè nhẹ đưa vào miệng Võ Kỳ Bão. Hắn mún ọe ra nhưng nghĩ lại cha hắn nên đành ngậm miệng lại "tận hưởng " cái đắng của thuốc bắc. Nhưng không như hắn tưởng tượng, viên thuốc này không những ko đắng, mà còn có mùi thơm nhàn nhạt, vào miệng liền tan ngay, tạo thành từng dải lưu hương tràn đi khắp cơ thể, hắn cảm thấy cơ thể một trận thư sướng, buộc miệng hỏi:
-Kẹo gì ngon zữ, cho con viên nữa đê, hehehehe!!
-Mày tưởng viên Phục thương đan này dễ kiếm lắm hả con, một tháng lương của bố mày đấy!!!
-Ặc, thế thôi vậy.
Sau đó Võ Nam rồi khỏi phòng vói Băng để cho Bão nghĩ ngơi, hắn đứng dậy, đi một vòng ra sân vườn trước nhà, đồng thời kiểm tra thân thể.
-tên này đúng là công tử bột mà, giống thằng Linh vl, cả ngày ngồi chơi Dota, ẻo lã như mấy thằng bê đê, mình kiếp trước dù mập nhưng cũng khỏe gấp một trăm lần thằng này..!! Nhưng không sao mập lên dex chứ ốm lại khó lắm, kaka
Đây là kinh nghiệm hắn rút ra từ 800 lần giảm cân thất bại của hắn tại địa cầu, trong sân nhà cỏ xanh mơn, không cần cắt tỉa cũng thấp vờn vờn, Nhìn cứ tưởng sân cỏ mini chứ. Hai góc vườn là 2 bụi tre cao, lá xanh um xòe tán lá, xào xạt trong gió nhẹ, tia nắng lọt qua khe lá chạm nhẹ lên mặt hắn, cùng với làn gió thu nhẹ nhè, cho hắn cảm giác cực kỳ thoải mái.Ở đây so với cái phòng trọ 12m vuông ở sài gòn của hắn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nắng lên là hắn như con heo quay, không bù nơi đây, thực sự là mát mẻ a.
Theo ký ức của Võ Bảo Kỳ,thì hắn là con một, cha hắn là Võ Nam, là quản lý của 1 tỉnh thuộc Tây nguyên, là tỉnh Daklak. Đây không phải Việt Nam mà hắn ở, nhưng địa lý có phần tương đồng về tên gọi, còn về thực chất vị trí địa lý lại khác nhau, nhưng cụ thể thì hắn không biết. Ở đây sử dụng tiền cũng là đơn vị Đồng, nhưng giá trị đồng rất cao, không lạm phát như kiếp trước.5000 đồng chỉ mua đước bó rau ở sài gòn, nhưng ở đây chỉ cần 5 đồng thôi, hắn ước gì cầm được vài triệu ở Sài Gòn về đây tha hồ tiêu sài, nhưng mà chắc chắn là không được vì ở đây người ta xài tiền xu va ngân phiếu chứ không xài tiền giấy như Việt Nam.Ở đây khoa học ký thuật phát triển khá chậm nhưng có thể thông qua sức người bù đắp lại phần nào, tại Viêt Tinh, sức người là vô biên, có thể dời non, lập biển. Trong nhận thức của Võ Bảo Kỳ chỉ có vậy. hắn quyết định rồi từ hôm nay sẽ dung tên cũ là Võ Kỳ Bão, dù sao Bão cũng nghe quen rồi, nghe Kỳ không quen, hắn thầm nghĩ:
-Bố mày có dơ bẩn gì đâu cả ngày kỳ kỳ, putangina
Hắn lớn tiến gọi: - Băng ơi, Băng à!!
Tầm 10s sau đã thấy Băng lén lén nhìn hắn bước chậm chậm vào sân vườn, cứ như sợ hắn ăn thịt bản thân không chưa lại khớp xương không bằng, ánh mắt có chút lo sợ, mặt dù 2 đứa bằng tuổi, nhưng dù sao Băng cũng là người hầu, được cha hắn mang về nuôi từ nhỏ, cho theo bên cạnh Võ Kỳ Bão chăm sóc, hắn thức sự không hiểu sao cô bé này dường như có ác cảm đối với hắn, buộc miệng hỏi:
-Sao em có vẻ sợ anh quá vậy?
Băng ngẩng gương mặt yêu kiều đầy non nớt lên, đôi mắt dường như có chút nước:
-Cậu...., cậu chủ...., cậu chủ muốn khi dễ em....... Hic hic.
Sau đó thì òa khóc, thật Bão không biết phải làm gì, thằng cu Kỳ này mới 15 tuổi đã đòi làm chuyện bậy bạ với cô bé ngây thơ này rồi, àm nói Bão mới để ý, Băng 15 tuổi nhỏ, mặt ngây thơ nhưng cơ thể thì không ngay thơ tý nào à nha. Cần cổ cao trắng ngần nằm dưới vài cọng tóc đen phất phới, đôi vai thon ngọn, đôi gò bồng căng tràn sức sống người con gái mới lớn,chiếc eo thọn gọn trong tà aó xanh lục kéo xuống bờ mông cong vút đầy khiêu khích. Bão không nhịn được cũng đánh ực một cái, nhưng lập tức nghĩ lại mình cũng có đứa em gái, tự nhủ long kiềm chế:
-Lina ngon hơn, Lina ngon hơn....
Dường như cảm thấy thái độ của Bão, Băng òa khóc còn lớn hơn, Hăn không biết làm gì chỉ biết lắp bắp, đồng thời lui ra xa băng:
-Cái này ta không biết à nha, lần sau ta không vậy nữa.., được chưa?
-Lại còn lần sau nữa...!!! Oe..oe..oe
-Thôi thôi cho ta xin, từ nay ta không thế nữa. nha nha nha!!!
Thấy Bão lùi xa ra, giọng lắp bắp, Băng cảm thấy Bão hôm nay thật khác, không còn tính gia trưởng như hang ngày, lại như con nít vậy. Thút thít:
-cậu chủ kêu em có việc gì sai bảo ạ?
Đù, nói chuyện ngọt zữ bây, kiếp trước hắn vừa mập, vừa nghèo đã có em gái nào đẹp mà nói chuyện lai dễ thương như vậy với hắn đâu nè. Có thằng con trai nào thời học sinh, sinh viên mà không muốn bọn con gái cùng lớp gọi là anh đâu, cảm giác phê lỗ tai vê lờ.
-À, à....Có gì ăn không, ta đói
Nuốt xuống câu nói định mời bé đẹp này đi uống café,thời này có quán café đếch đâu mà mời,
-Dạ cậu chủ đợi chút, cậu ăn gà nhé?
-được được, ngon, ngon......
Vừa nói, hắn vừa chảy nước miếng cả ra ngoài, một phần vì đói, một phần vì sinh viên nghèo toàn ăn rau, tiền éo đâu ăn gà. Bộ dạng kinh tởm, nước miếng ròng ròng của hắn làm Băng sợ hết hồn, biến mất vô ảnh vô tung tại cửa hậu viện.
-Con của ta, con của ta...... không sao...không sao rồi...
-còn đau ở đâu không.....,có mệt chỗ nào không....,có nhớ ai làm việc này với con không!
Cảm giác ấm áp dâng lên trong long Võ Kỳ Bão, cái cảm giác được người thân trong gia đình ôm ấp, được quan tâm, được chiều chuộng, được lo lắng.....,hắn cảm giác được người cha này thực sự yêu thương hắn dù chỉ mới lần đầu gặp mặt, sợ ông lo lắng nhiều nên Võ Kỳ Bão trả lời:
-Con không sao rồi, chỉ hơi chóng mặt xíu thôi.
-Mà ai làm việc này với con là sao ạ??, ai là ai?? Mà việc gì là việc gì?
Võ Kỳ Bão thấy trên mặt Võ Nam có một nét tức giận sau đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó lại là đôi mắt ấm áp như cũ,
-Vậy là được rồi, không sao là tốt rồi, con nghĩ ngơi đi, có gì cứ gọi bé Băng nhé!
Vừa nói ông vừa quay mặt về phía cô gái gọi là Băng, cũng là cô bé có vẻ mặt nhút nhất,long lắng khi ở bên cạnh Võ Kỳ Bão, sau đó ông lấy ra một bình bằng bạch ngọc, đổ ra 1 viên thuốc to bằng viên bi, mùi thuốc bắc bay nhè nhẹ đưa vào miệng Võ Kỳ Bão. Hắn mún ọe ra nhưng nghĩ lại cha hắn nên đành ngậm miệng lại "tận hưởng " cái đắng của thuốc bắc. Nhưng không như hắn tưởng tượng, viên thuốc này không những ko đắng, mà còn có mùi thơm nhàn nhạt, vào miệng liền tan ngay, tạo thành từng dải lưu hương tràn đi khắp cơ thể, hắn cảm thấy cơ thể một trận thư sướng, buộc miệng hỏi:
-Kẹo gì ngon zữ, cho con viên nữa đê, hehehehe!!
-Mày tưởng viên Phục thương đan này dễ kiếm lắm hả con, một tháng lương của bố mày đấy!!!
-Ặc, thế thôi vậy.
Sau đó Võ Nam rồi khỏi phòng vói Băng để cho Bão nghĩ ngơi, hắn đứng dậy, đi một vòng ra sân vườn trước nhà, đồng thời kiểm tra thân thể.
-tên này đúng là công tử bột mà, giống thằng Linh vl, cả ngày ngồi chơi Dota, ẻo lã như mấy thằng bê đê, mình kiếp trước dù mập nhưng cũng khỏe gấp một trăm lần thằng này..!! Nhưng không sao mập lên dex chứ ốm lại khó lắm, kaka
Đây là kinh nghiệm hắn rút ra từ 800 lần giảm cân thất bại của hắn tại địa cầu, trong sân nhà cỏ xanh mơn, không cần cắt tỉa cũng thấp vờn vờn, Nhìn cứ tưởng sân cỏ mini chứ. Hai góc vườn là 2 bụi tre cao, lá xanh um xòe tán lá, xào xạt trong gió nhẹ, tia nắng lọt qua khe lá chạm nhẹ lên mặt hắn, cùng với làn gió thu nhẹ nhè, cho hắn cảm giác cực kỳ thoải mái.Ở đây so với cái phòng trọ 12m vuông ở sài gòn của hắn tốt hơn không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nắng lên là hắn như con heo quay, không bù nơi đây, thực sự là mát mẻ a.
Theo ký ức của Võ Bảo Kỳ,thì hắn là con một, cha hắn là Võ Nam, là quản lý của 1 tỉnh thuộc Tây nguyên, là tỉnh Daklak. Đây không phải Việt Nam mà hắn ở, nhưng địa lý có phần tương đồng về tên gọi, còn về thực chất vị trí địa lý lại khác nhau, nhưng cụ thể thì hắn không biết. Ở đây sử dụng tiền cũng là đơn vị Đồng, nhưng giá trị đồng rất cao, không lạm phát như kiếp trước.5000 đồng chỉ mua đước bó rau ở sài gòn, nhưng ở đây chỉ cần 5 đồng thôi, hắn ước gì cầm được vài triệu ở Sài Gòn về đây tha hồ tiêu sài, nhưng mà chắc chắn là không được vì ở đây người ta xài tiền xu va ngân phiếu chứ không xài tiền giấy như Việt Nam.Ở đây khoa học ký thuật phát triển khá chậm nhưng có thể thông qua sức người bù đắp lại phần nào, tại Viêt Tinh, sức người là vô biên, có thể dời non, lập biển. Trong nhận thức của Võ Bảo Kỳ chỉ có vậy. hắn quyết định rồi từ hôm nay sẽ dung tên cũ là Võ Kỳ Bão, dù sao Bão cũng nghe quen rồi, nghe Kỳ không quen, hắn thầm nghĩ:
-Bố mày có dơ bẩn gì đâu cả ngày kỳ kỳ, putangina
Hắn lớn tiến gọi: - Băng ơi, Băng à!!
Tầm 10s sau đã thấy Băng lén lén nhìn hắn bước chậm chậm vào sân vườn, cứ như sợ hắn ăn thịt bản thân không chưa lại khớp xương không bằng, ánh mắt có chút lo sợ, mặt dù 2 đứa bằng tuổi, nhưng dù sao Băng cũng là người hầu, được cha hắn mang về nuôi từ nhỏ, cho theo bên cạnh Võ Kỳ Bão chăm sóc, hắn thức sự không hiểu sao cô bé này dường như có ác cảm đối với hắn, buộc miệng hỏi:
-Sao em có vẻ sợ anh quá vậy?
Băng ngẩng gương mặt yêu kiều đầy non nớt lên, đôi mắt dường như có chút nước:
-Cậu...., cậu chủ...., cậu chủ muốn khi dễ em....... Hic hic.
Sau đó thì òa khóc, thật Bão không biết phải làm gì, thằng cu Kỳ này mới 15 tuổi đã đòi làm chuyện bậy bạ với cô bé ngây thơ này rồi, àm nói Bão mới để ý, Băng 15 tuổi nhỏ, mặt ngây thơ nhưng cơ thể thì không ngay thơ tý nào à nha. Cần cổ cao trắng ngần nằm dưới vài cọng tóc đen phất phới, đôi vai thon ngọn, đôi gò bồng căng tràn sức sống người con gái mới lớn,chiếc eo thọn gọn trong tà aó xanh lục kéo xuống bờ mông cong vút đầy khiêu khích. Bão không nhịn được cũng đánh ực một cái, nhưng lập tức nghĩ lại mình cũng có đứa em gái, tự nhủ long kiềm chế:
-Lina ngon hơn, Lina ngon hơn....
Dường như cảm thấy thái độ của Bão, Băng òa khóc còn lớn hơn, Hăn không biết làm gì chỉ biết lắp bắp, đồng thời lui ra xa băng:
-Cái này ta không biết à nha, lần sau ta không vậy nữa.., được chưa?
-Lại còn lần sau nữa...!!! Oe..oe..oe
-Thôi thôi cho ta xin, từ nay ta không thế nữa. nha nha nha!!!
Thấy Bão lùi xa ra, giọng lắp bắp, Băng cảm thấy Bão hôm nay thật khác, không còn tính gia trưởng như hang ngày, lại như con nít vậy. Thút thít:
-cậu chủ kêu em có việc gì sai bảo ạ?
Đù, nói chuyện ngọt zữ bây, kiếp trước hắn vừa mập, vừa nghèo đã có em gái nào đẹp mà nói chuyện lai dễ thương như vậy với hắn đâu nè. Có thằng con trai nào thời học sinh, sinh viên mà không muốn bọn con gái cùng lớp gọi là anh đâu, cảm giác phê lỗ tai vê lờ.
-À, à....Có gì ăn không, ta đói
Nuốt xuống câu nói định mời bé đẹp này đi uống café,thời này có quán café đếch đâu mà mời,
-Dạ cậu chủ đợi chút, cậu ăn gà nhé?
-được được, ngon, ngon......
Vừa nói, hắn vừa chảy nước miếng cả ra ngoài, một phần vì đói, một phần vì sinh viên nghèo toàn ăn rau, tiền éo đâu ăn gà. Bộ dạng kinh tởm, nước miếng ròng ròng của hắn làm Băng sợ hết hồn, biến mất vô ảnh vô tung tại cửa hậu viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook