Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)
-
Chương 23: Hàng xóm tu đạo
Vừa bước ra khỏi Mân Thương Đường, Lý Minh liền phi ngay tới chợ Tây Nhai, hắn vừa mới đi lấy tiền bán đấu giá đồ trấn lột về, cũng được một khoản kha khá, hắn tạm thời cất giữ, về sau ắt có việc dùng tới, ở cái xứ này tham quan nhan nhản, đụng một chút liền cần tiền bạc và quan hệ, tiêu biểu như việc Đức Chính Đế cấm tiệt đánh bạc, nhưng muốn liền có nơi thi thố xem ai là đổ thánh, đứng sau đều là tai to mặt lớn, chính vừa hôm nay Hình Bộ loan tin, một tên tướng quân họ Nguyễn phụ trách bắt bớ cờ bạc lại là người cầm đầu một loạt xới bạc lớn nhất kinh thành, mỗi ngày tiền bạc vận chuyển ra ngoài Đại Việt tới cả chục vạn lượng, như vừa nói ở trên, còn có đứng sau, không khác gì trò hề, dự đoán là lại rút kinh nghiệm.
Lý Minh vào chợ không mua đan dược cũng chẳng mua pháp bảo vũ khí, hắn xách một lồng gà bên tay phải, một lồng vịt bên tai trái, thẳng tiến về Quốc Tử Giám, bọn đệ tử trưởng lão trông thấy còn tưởng là linh cầm dị thú gì, chẳng qua hắn thấy sân vườn rộng rãi, trước mặt còn có hồ lớn liền tiện tay mua về thả cho vui cửa vui nhà, cũng nếp sinh hoạt hắn quen từ nhỏ. Nhưng từ đó mới sinh ra việc cãi nhau ỏm tỏi, chả là Thiên Quang Đàm xưa nay chỉ thả rùa, thả cá, đã thành thông lệ cả mấy trăm năm nay, tự dưng có đàn vịt bơi trên hồ, liền có một nhóm phản bác như vậy là phá vỡ cảnh quanh, không hợp thuần phong mỹ tục, một nhóm khác thì ngược lại, cho rằng như vậy cảnh quan càng bắt mắt, thêm phần ý vị, nhóm còn lại là nhóm chủ nhậu đòi ăn thịt, muốn bắt mang về nấu lẩu, thành ra chỉ có mấy con vịt mà cãi nhau một tuần, trưởng lão có, đệ tử có, chắc bình thường tu luyện buồn chán, không có mấy việc để làm.
Lý Minh ở đây tu luyện đã nửa tháng, tốc độ tăng nhanh không biết bao nhiêu lần, tuy nhiên muốn đột phá vào Tụ Thần, Thâu Linh Cảnh tính ra sơ sơ cũng chục năm, tu tiên chứ không phải trồng rau, mấy tháng là hái bán được, cứ đà này tới lúc tốt nghiệp liền trở thành thúc bá của mấy tên nhập môn.
Hôm nay Quyền Đường có cao thủ tới truyền đạo, ai cũng có thể tới nghe, Lý Minh xách mông lên đi theo đường chính quanh hồ, khoảng một dặm đường liền tới một khu nhà cũ cao rộng lợp ngói, trước cửa có bảng treo chữ Quyền, trong phòng lưa thưa mấy người, tính cả hắn liền đủ năm, nếu như những ngày này bên Kiếm Đường phải mấy trăm người, đúng là thời buổi kiếm pháp thịnh hành, Kiếm Đường người đông thế mạnh, chẳng xem đệ tử các Đường khác ra gì, thường tụ tập bắt nạt đệ tử Đường khác, cũng phải, bài danh trên Quốc Tử Giám Văn Bia một trăm vị trí đầu mạnh nhất, bọn hắn chiếm hơn nữa, mười vị trí đầu cũng vậy.
Thấy Lý Minh tới, bốn tên kia mừng như bắt được vàng, lập tức tiền lên chào hỏi niềm nở, xưng huynh gọi đệ, khen Quyền Đường may mắn có thêm đệ tử, Lý Minh giải thích hắn còn học thêm côn pháp, không sao, ở đây ai cũng tinh thông hai ba môn, có thêm người là vui, Lý Minh được gọi Quyền Ngũ, theo thứ tự từ trên xuống dưới, Quyền Đại đã tu luyện ở Quốc Tử Giám được năm năm, Quyền Nhị bốn năm, cú như vậy tính lui tới Lý Minh, năm năm vừa đủ năm người.
"Các vị sư huynh, Bách Đường đều như vậy sao?" - Lý Minh tò mò.
"Như chúng ta còn tốt, mấy bên công bộ, luật lệ, nông nghiệp trị thủy đều không có một ai." - Quyền Đại giải thích, Lý Minh ngạc nhiên, còn có những đường như vậy.
Quyền Đại giải thích có đầy đủ cả, nhưng bọn đệ tử chỉ thích tu luyện nắm giữ lực lượng, không muốn làm mấy cái kia, thành thử mấy Đường đó đều đã do triều đình quản, sát nhập vào Công Bộ, Nông Bộ, Hình Bộ, giải thích như vậy thì nhân số Quyền Đường cũng vẫn tính là đứng hạng bét, ai cũng thích vũ khí, cầm kiếm oai phong biết bao, nhưng bọn chúng cũng không biết rằng ngay chính Đại La Thành, Quốc Tử Giám đang ở đều do Công Bộ gộp từ mấy Đường kia xây dựng thành, cất chưa bên trong bao nhiêu tinh hoa trận pháp, kiến trúc.
Một lát sau Quyền Đường Chủ tới, Quyền Đường chỉ có một người dạy dỗ, kiêm tuốt tất cả nhiệm vụ, Đường Chủ là một vị trung niên, tên là Trịnh Bảo, là đệ tử của Trần Gia Chủ, tính tình háo thắng vô cùng, tuy nhiên mấy tên đệ tử Quyền Đường đều là dạng ngu xi trì độn, dăm bữa nửa tháng là y như rằng bị bắt nạt chạy về kêu la, đâm ra hắn cũng chán, một năm dạy dỗ cho bọn này chỉ vài lần, mà có dạy nhiều cũng phí nước bọt, nước đổ lá khoai.
Hôm nay là định kỳ Trịnh Bảo tới giảng dạy, lĩnh chút phúc lợi của Quốc Tử Giám không thể ngồi không, hắn khuôn mặt chán nản nhìn xuống dưới nói: "Bọn đầu đất, mấy tháng qua bị đánh mấy lần?".
Cả đám nhăn nhó mặt mày, bắt đầu kể khổ, tháng sáu bị Kiếm Đường bắt quét sân, tháng bảy bị Đao Đường bắt dọn cỏ, tháng tám may mắn không sao, tháng này bị Thương Đường đánh một trận vứt xuống hồ, Trịnh Bảo nghe nhiều quen tai, thành ra không cảm xúc, quay sang hỏi Lý Minh: "Quyền Ngũ, ngươi tên gì?".
"Đệ tử tên Lý Minh, ra mắt Đường chủ!" - Lý Minh thần thái bình tĩnh đáp.
Trịnh Bảo gật đầu có ý mừng, bắt đầu nói: "Các ngươi đều đã được xem qua Bách Ư Quyền Động, tuy nhiên không mấy người hiểu kinh văn ở đó, Quyền Pháp tấn công ở tầm gần, không vướng víu binh khí, lấy ngắn làm nhanh, tốc độ làm chủ. Vũ khí sử dụng cần lực lượng lớn vận hành, thêm vào đó phải am hiểu thành thạo, nhưng tay chân chính là của các ngươi, vung lên là quyền, bước đi là cước, lực lượng sử dụng không có chỗ thừa, phải cực kỳ trầm ổn mà khéo léo!".
Quyền Đại, Quyền Nhị, Quyền Tam, Quyền Tứ gật đầu như gà mổ thóc, Lý Minh ngồi suy tư, không ngờ kinh văn đạo lý lại là như vậy, trước giờ hắn đều học từ ngọn, không nghĩ tới bản chất vấn đề, đúng như lão Đinh nói, không thầy đố mày làm nên.
"Quyền Đồ chỉ cách các ngươi vận khí khi xuất chiêu, ta đã nói qua, áp dụng được vào quyền pháp của các ngươi hay không còn cần tự mình ngẫm ra, ta chỉ bảo chính là hạn chế thành tựu các ngươi sau này, Trần Gia Quyền, các ngươi tiếp tục luyện!" - Nói một thôi một hồi, Trịnh Bảo cắp đít bỏ đi.
Bọn Quyền Đại bắt đầu cãi nhau loạn xì ngậu, ta đúng, ngươi sai. Lý Minh quay về nhà hắn, tiếp tục suy tư quyền pháp đạo lý, thử vận hành mấy hình bức Quyền Đồ, cố gắng dung hợp vào Bát Long Quyền nhưng thất bại, quyền pháp đã có cả vạn năm nay, muốn cải biến một chiêu là khó khăn nhường nào, mà với trình độ Phá Cốt Cảnh của hắn thì một trăm năm nữa ngồi đấy suy nghĩ cũng không ra.
Thấy một con gà trống đi lặc lè trong sân, hắn bắt lại băng bó đắp thuốc, hình như mới bị ai đập gãy chân, bỗng nhiên quang quác quang quác liên tục, gà vịt chạy tán loạn, bên kia nhà hàng xóm xuất hiện một vị cô nương đang cầm gạch đá chọi liên tục về phía đàn gà, mặt hậm hực vô cùng.
Lý Minh xông ra nói phải quấy: "Cô nương, gà nhà ta gây thù chuốc oán gì với cô?".
"Tên khốn kiếp nhà ngươi dám thả gà mổ hết hoa cỏ nhà ta, đồ khốn kiếp!" - Miệng chửi tay ném, vị cô nương mặc một bộ váy áo màu xanh, ngực mang yếm đỏ, đầu vấn khăn hồng, dáng vẻ yêu kiều, mặt mũi đáng yêu nhưng miệng chửi liên hồi, mặt đỏ bừng bừng. Lại thêm một chú gà bị ném gãy cánh, một chú gãy cả hai chân, lê thê lết thết bỏ chạy, Lý Minh bực mình, đen cả mặt nhảy qua hàng rào quấn đầy tơ hồng, sang nói chuyện phải quấy.
"Tiểu chằn tinh, đền gà cho đại gia!".
"Tiểu cẩu tặc, ngươi gọi ai chằn tinh, nương nương làm thịt ngươi!"
Thêm được mấy lời, chằn tinh liền lao vào rút kiếm chém về phía cẩu tặc, mong muốn băm vằm tên kia, cẩu tặc cũng không phải dạng vừa, vứt gà trống qua một bên, tránh đạo kiếm khí, rút trường côn phang thẳng vào mặt chằn tinh, chằn tinh tung kiếm chém lệch trường côn, cẩu tặc buông trường côn, tay đấm ra một quyền, long âm gầm vang, chằn tinh lập tức bị choáng. Cẩu tặc tung người định nhảy lên đè đầu cưỡi cổ chằn tinh, không ngờ chằn tinh tung ra một cái vòng tay làm từ bạch ngọc, tự giăng ra một tấm lưới điện, cẩu tặc không kịp tránh bị giật xù đầu khói bốc nghi nghút, vội nhảy về sau thủ thế, thuận đà chằn tinh phóng thẳng phi kiếm về phía cẩu tặc, phi kiếm lao vun vút, cẩu tặc thu trường côn, tất cả động thiên cùng vận khí, xoay tít đánh ra một vòng Thái Cực Đồ, phi kiếm đâm vào không thể tiến lên, hắn thò tay bắt luôn phi kiếm cắm xuống đất, chằn tinh triệu hồi không được, mất vũ khí nàng lo lắng định chạy, nhưng được vài bước Bạch Ngọc Trác cũng bị tên cẩu tặc kia múa trường côn xoắn tít đánh bay, mông còn bị hắn đá một cước, ngồi xuống khóc huhu.
"Câm miệng, dám giật điện đại gia!" - Lý Minh trợn mắt quát, vị cô nương nước mắt lưng tròng mở to lườm hắn, tay nắm chặt.
"Dám lườm, có tin ta lột đồ nhà ngươi?" – Lý Minh quát, vị cô nương nấc nghẹn.
Lý Minh phong bế huyệt đạo, đi bắt hết gà bị thương lại, lấy ra thuốc men, băng quấn: "Ngươi băng bó lại cho ta!".
Vị cô nương dơ tay định bóp chết, Lý Minh liền thò tay vào cổ yếm, ý dọa giật ra, nàng ta liền ngoan ngoãn làm theo, một lúc thì vừa khóc nấc, vừa băng bó vết thương cho gà, cuộc đời nàng chưa bao giờ oan ức như vậy, mới về đây sáng nay, tới chiều liền xảy ra chuyện.
Xong xuôi Lý Minh bỏ về, mặc kệ nàng ta ngồi khóc, huyệt đạo sẽ tự giải khai, đánh nhau ở đây xảy ra như cơm bữa, cũng không ai thèm lý tới, miễn không mất mạng. Một lát sau hắn lôi một phên tre vừa đan ra, đem chặn giữa hai bên nhà, đề phòng gà vịt phi sang, vị cô nương không rõ đã bỏ đi đâu.
Lý Minh vào chợ không mua đan dược cũng chẳng mua pháp bảo vũ khí, hắn xách một lồng gà bên tay phải, một lồng vịt bên tai trái, thẳng tiến về Quốc Tử Giám, bọn đệ tử trưởng lão trông thấy còn tưởng là linh cầm dị thú gì, chẳng qua hắn thấy sân vườn rộng rãi, trước mặt còn có hồ lớn liền tiện tay mua về thả cho vui cửa vui nhà, cũng nếp sinh hoạt hắn quen từ nhỏ. Nhưng từ đó mới sinh ra việc cãi nhau ỏm tỏi, chả là Thiên Quang Đàm xưa nay chỉ thả rùa, thả cá, đã thành thông lệ cả mấy trăm năm nay, tự dưng có đàn vịt bơi trên hồ, liền có một nhóm phản bác như vậy là phá vỡ cảnh quanh, không hợp thuần phong mỹ tục, một nhóm khác thì ngược lại, cho rằng như vậy cảnh quan càng bắt mắt, thêm phần ý vị, nhóm còn lại là nhóm chủ nhậu đòi ăn thịt, muốn bắt mang về nấu lẩu, thành ra chỉ có mấy con vịt mà cãi nhau một tuần, trưởng lão có, đệ tử có, chắc bình thường tu luyện buồn chán, không có mấy việc để làm.
Lý Minh ở đây tu luyện đã nửa tháng, tốc độ tăng nhanh không biết bao nhiêu lần, tuy nhiên muốn đột phá vào Tụ Thần, Thâu Linh Cảnh tính ra sơ sơ cũng chục năm, tu tiên chứ không phải trồng rau, mấy tháng là hái bán được, cứ đà này tới lúc tốt nghiệp liền trở thành thúc bá của mấy tên nhập môn.
Hôm nay Quyền Đường có cao thủ tới truyền đạo, ai cũng có thể tới nghe, Lý Minh xách mông lên đi theo đường chính quanh hồ, khoảng một dặm đường liền tới một khu nhà cũ cao rộng lợp ngói, trước cửa có bảng treo chữ Quyền, trong phòng lưa thưa mấy người, tính cả hắn liền đủ năm, nếu như những ngày này bên Kiếm Đường phải mấy trăm người, đúng là thời buổi kiếm pháp thịnh hành, Kiếm Đường người đông thế mạnh, chẳng xem đệ tử các Đường khác ra gì, thường tụ tập bắt nạt đệ tử Đường khác, cũng phải, bài danh trên Quốc Tử Giám Văn Bia một trăm vị trí đầu mạnh nhất, bọn hắn chiếm hơn nữa, mười vị trí đầu cũng vậy.
Thấy Lý Minh tới, bốn tên kia mừng như bắt được vàng, lập tức tiền lên chào hỏi niềm nở, xưng huynh gọi đệ, khen Quyền Đường may mắn có thêm đệ tử, Lý Minh giải thích hắn còn học thêm côn pháp, không sao, ở đây ai cũng tinh thông hai ba môn, có thêm người là vui, Lý Minh được gọi Quyền Ngũ, theo thứ tự từ trên xuống dưới, Quyền Đại đã tu luyện ở Quốc Tử Giám được năm năm, Quyền Nhị bốn năm, cú như vậy tính lui tới Lý Minh, năm năm vừa đủ năm người.
"Các vị sư huynh, Bách Đường đều như vậy sao?" - Lý Minh tò mò.
"Như chúng ta còn tốt, mấy bên công bộ, luật lệ, nông nghiệp trị thủy đều không có một ai." - Quyền Đại giải thích, Lý Minh ngạc nhiên, còn có những đường như vậy.
Quyền Đại giải thích có đầy đủ cả, nhưng bọn đệ tử chỉ thích tu luyện nắm giữ lực lượng, không muốn làm mấy cái kia, thành thử mấy Đường đó đều đã do triều đình quản, sát nhập vào Công Bộ, Nông Bộ, Hình Bộ, giải thích như vậy thì nhân số Quyền Đường cũng vẫn tính là đứng hạng bét, ai cũng thích vũ khí, cầm kiếm oai phong biết bao, nhưng bọn chúng cũng không biết rằng ngay chính Đại La Thành, Quốc Tử Giám đang ở đều do Công Bộ gộp từ mấy Đường kia xây dựng thành, cất chưa bên trong bao nhiêu tinh hoa trận pháp, kiến trúc.
Một lát sau Quyền Đường Chủ tới, Quyền Đường chỉ có một người dạy dỗ, kiêm tuốt tất cả nhiệm vụ, Đường Chủ là một vị trung niên, tên là Trịnh Bảo, là đệ tử của Trần Gia Chủ, tính tình háo thắng vô cùng, tuy nhiên mấy tên đệ tử Quyền Đường đều là dạng ngu xi trì độn, dăm bữa nửa tháng là y như rằng bị bắt nạt chạy về kêu la, đâm ra hắn cũng chán, một năm dạy dỗ cho bọn này chỉ vài lần, mà có dạy nhiều cũng phí nước bọt, nước đổ lá khoai.
Hôm nay là định kỳ Trịnh Bảo tới giảng dạy, lĩnh chút phúc lợi của Quốc Tử Giám không thể ngồi không, hắn khuôn mặt chán nản nhìn xuống dưới nói: "Bọn đầu đất, mấy tháng qua bị đánh mấy lần?".
Cả đám nhăn nhó mặt mày, bắt đầu kể khổ, tháng sáu bị Kiếm Đường bắt quét sân, tháng bảy bị Đao Đường bắt dọn cỏ, tháng tám may mắn không sao, tháng này bị Thương Đường đánh một trận vứt xuống hồ, Trịnh Bảo nghe nhiều quen tai, thành ra không cảm xúc, quay sang hỏi Lý Minh: "Quyền Ngũ, ngươi tên gì?".
"Đệ tử tên Lý Minh, ra mắt Đường chủ!" - Lý Minh thần thái bình tĩnh đáp.
Trịnh Bảo gật đầu có ý mừng, bắt đầu nói: "Các ngươi đều đã được xem qua Bách Ư Quyền Động, tuy nhiên không mấy người hiểu kinh văn ở đó, Quyền Pháp tấn công ở tầm gần, không vướng víu binh khí, lấy ngắn làm nhanh, tốc độ làm chủ. Vũ khí sử dụng cần lực lượng lớn vận hành, thêm vào đó phải am hiểu thành thạo, nhưng tay chân chính là của các ngươi, vung lên là quyền, bước đi là cước, lực lượng sử dụng không có chỗ thừa, phải cực kỳ trầm ổn mà khéo léo!".
Quyền Đại, Quyền Nhị, Quyền Tam, Quyền Tứ gật đầu như gà mổ thóc, Lý Minh ngồi suy tư, không ngờ kinh văn đạo lý lại là như vậy, trước giờ hắn đều học từ ngọn, không nghĩ tới bản chất vấn đề, đúng như lão Đinh nói, không thầy đố mày làm nên.
"Quyền Đồ chỉ cách các ngươi vận khí khi xuất chiêu, ta đã nói qua, áp dụng được vào quyền pháp của các ngươi hay không còn cần tự mình ngẫm ra, ta chỉ bảo chính là hạn chế thành tựu các ngươi sau này, Trần Gia Quyền, các ngươi tiếp tục luyện!" - Nói một thôi một hồi, Trịnh Bảo cắp đít bỏ đi.
Bọn Quyền Đại bắt đầu cãi nhau loạn xì ngậu, ta đúng, ngươi sai. Lý Minh quay về nhà hắn, tiếp tục suy tư quyền pháp đạo lý, thử vận hành mấy hình bức Quyền Đồ, cố gắng dung hợp vào Bát Long Quyền nhưng thất bại, quyền pháp đã có cả vạn năm nay, muốn cải biến một chiêu là khó khăn nhường nào, mà với trình độ Phá Cốt Cảnh của hắn thì một trăm năm nữa ngồi đấy suy nghĩ cũng không ra.
Thấy một con gà trống đi lặc lè trong sân, hắn bắt lại băng bó đắp thuốc, hình như mới bị ai đập gãy chân, bỗng nhiên quang quác quang quác liên tục, gà vịt chạy tán loạn, bên kia nhà hàng xóm xuất hiện một vị cô nương đang cầm gạch đá chọi liên tục về phía đàn gà, mặt hậm hực vô cùng.
Lý Minh xông ra nói phải quấy: "Cô nương, gà nhà ta gây thù chuốc oán gì với cô?".
"Tên khốn kiếp nhà ngươi dám thả gà mổ hết hoa cỏ nhà ta, đồ khốn kiếp!" - Miệng chửi tay ném, vị cô nương mặc một bộ váy áo màu xanh, ngực mang yếm đỏ, đầu vấn khăn hồng, dáng vẻ yêu kiều, mặt mũi đáng yêu nhưng miệng chửi liên hồi, mặt đỏ bừng bừng. Lại thêm một chú gà bị ném gãy cánh, một chú gãy cả hai chân, lê thê lết thết bỏ chạy, Lý Minh bực mình, đen cả mặt nhảy qua hàng rào quấn đầy tơ hồng, sang nói chuyện phải quấy.
"Tiểu chằn tinh, đền gà cho đại gia!".
"Tiểu cẩu tặc, ngươi gọi ai chằn tinh, nương nương làm thịt ngươi!"
Thêm được mấy lời, chằn tinh liền lao vào rút kiếm chém về phía cẩu tặc, mong muốn băm vằm tên kia, cẩu tặc cũng không phải dạng vừa, vứt gà trống qua một bên, tránh đạo kiếm khí, rút trường côn phang thẳng vào mặt chằn tinh, chằn tinh tung kiếm chém lệch trường côn, cẩu tặc buông trường côn, tay đấm ra một quyền, long âm gầm vang, chằn tinh lập tức bị choáng. Cẩu tặc tung người định nhảy lên đè đầu cưỡi cổ chằn tinh, không ngờ chằn tinh tung ra một cái vòng tay làm từ bạch ngọc, tự giăng ra một tấm lưới điện, cẩu tặc không kịp tránh bị giật xù đầu khói bốc nghi nghút, vội nhảy về sau thủ thế, thuận đà chằn tinh phóng thẳng phi kiếm về phía cẩu tặc, phi kiếm lao vun vút, cẩu tặc thu trường côn, tất cả động thiên cùng vận khí, xoay tít đánh ra một vòng Thái Cực Đồ, phi kiếm đâm vào không thể tiến lên, hắn thò tay bắt luôn phi kiếm cắm xuống đất, chằn tinh triệu hồi không được, mất vũ khí nàng lo lắng định chạy, nhưng được vài bước Bạch Ngọc Trác cũng bị tên cẩu tặc kia múa trường côn xoắn tít đánh bay, mông còn bị hắn đá một cước, ngồi xuống khóc huhu.
"Câm miệng, dám giật điện đại gia!" - Lý Minh trợn mắt quát, vị cô nương nước mắt lưng tròng mở to lườm hắn, tay nắm chặt.
"Dám lườm, có tin ta lột đồ nhà ngươi?" – Lý Minh quát, vị cô nương nấc nghẹn.
Lý Minh phong bế huyệt đạo, đi bắt hết gà bị thương lại, lấy ra thuốc men, băng quấn: "Ngươi băng bó lại cho ta!".
Vị cô nương dơ tay định bóp chết, Lý Minh liền thò tay vào cổ yếm, ý dọa giật ra, nàng ta liền ngoan ngoãn làm theo, một lúc thì vừa khóc nấc, vừa băng bó vết thương cho gà, cuộc đời nàng chưa bao giờ oan ức như vậy, mới về đây sáng nay, tới chiều liền xảy ra chuyện.
Xong xuôi Lý Minh bỏ về, mặc kệ nàng ta ngồi khóc, huyệt đạo sẽ tự giải khai, đánh nhau ở đây xảy ra như cơm bữa, cũng không ai thèm lý tới, miễn không mất mạng. Một lát sau hắn lôi một phên tre vừa đan ra, đem chặn giữa hai bên nhà, đề phòng gà vịt phi sang, vị cô nương không rõ đã bỏ đi đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook