Giải Vương chết, mấy tên Hắc Vực càng nổi thú tính điên cuồng tấn công, quyết tâm cá chết rách lưới, dũng mãnh nhất là Hắc Sa Vương cầm trường thương quét ra sóng nước đầy trời, đả thương không biết bao nhiêu cấm quân cùng Vô Vi Tông đệ tử, hắn vốn là một đầu cá mập sống lâu năm ở Hắc Vực Đông Hải, nơi đây nước biển tối tăm, các loài thôn phệ nhau mà sống, thực lực vi tôn, vì vậy chiến lực hắn tính là số một số hai trong đám Hắc Vực cường giả lên bờ lần này, đã tới Hồi Nguyên Cảnh.

Vũ Phượng Tường thấy nhiều đệ tử của mình bị thương, bèn tức giận nhảy vào giao chiến, cũng không còn thèm quan tâm tới Dương Thiên Cường, máu hơn thua chuyển hết sang người Hắc Sa Vương.

Gần đấy năm lão già Hãn tộc đang đứng theo phương vị ngũ hành bảo vệ Triệu Nhị, ăn mặc quần áo đều mỗi người một màu, trận pháp rất bài bản đứng theo ngũ hành bát quái, điều động lực lượng ngũ hành nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ lúc phòng thủ lúc tấn công, cấm quân không thể xông lên, mấy vị Pháp Vân Tự tục gia cao thủ cũng nhảy vào tham chiến. Năm lão này cực kỳ không đơn giản, cường giả phía Việt Tộc chưa từng thấy qua. Lưu Đạt phỏng đoán đây là Trường Hà Ngũ Lão, đã nổi danh từ hơn trăm năm trước, từ đó đã không còn xuất hiện trong tu luyện giới, nhiều người đoán hẳn đã chết, không ngờ tận mắt nhìn thấy hôm nay, Hãn tộc sâu không lường được.

Tượng Vương vẫn đang đánh nhau kịch liệt cùng Lê Thọ, cả hai người đầy vết thương, Lê Thọ đã có vẻ xuống sức chỉ đánh cầm cự, hắn đang định nhảy ra ngoài kéo một đám Cơ Thần Nỏ ra bắn chết Tượng Vương thì bị hất bay, lộn tùng phèo trên không, Tượng Vương lao về góc phía xa muốn đột phá vòng vây cấm quân chạy xuống núi, hắn lao ầm ầm như một quả núi di động, phen này phỏng chừng đám cầm quân đứng ở góc phải bị hất bay luôn xuống núi. Thấy vậy Lưu Đạt búng kiếm, xích hồng kiếm khí đầy trời như mưa rơi xuống buộc Tượng Vương quay lại, hắn nếu liều lĩnh xông qua làn kiếm khí kia sẽ thành một đống thịt băm, hắn rống lớn nhảy sang hướng khác. Trần Phúc ngứa con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải, tung người nhảy về phía Tượng Vương, mấy lão hòa thượng thấy vậy bèn vội vàng tụng một tiếng a di đà phật, mấy vị khác thì khuôn mặt tỏ ra thương cảm. Tượng Vương đang chạy bỗng nổi da voi, hắn vừa quay lại đã thấy một bàn tay lớn chụp vào người, nhấc bổng cả hắn lên, hắn vô phương cựa quậy, y như đồ vật bị người ta cầm trong tay.

Trần Phúc trợn mắt quát lớn: “Thú cưỡi hay chết?”.

Tất nhiên là Tượng Vương không chịu, hắn tuy không tính là mạnh mẽ ở Tây Lâm nhưng cũng đường đường là thú vương, há có thể chịu nhục, bèn hung hăng dùng vòi thổi ra một loạt phong nhận sắc bén, muốn chém đứt tay địch thủ, đồng thời há miệng phun ra một hạt châu màu đỏ muốn cố định không gian, định trụ Trần Phúc.

“Ngươi đem hàng giả dọa ta!” – Trần Phúc quát, bàn tay còn lại khéo léo xuyên qua xuyên lại giữa vùng không gian bị định trụ, như cây kim nhẹ nhàng thêu giữa tấm lụa mỏng, tiến lại gần bóp nát hạt châu.

Trần Phúc cũng không nói lời thứ ba, cầm Tượng Vương ném về phía Sa Vương, ầm một tiếng một sân điện sinh ra một hố lớn, gạch đá tung tóe, thô bạo cực điểm, Sa Vương bắn sang một bên.

Vũ Phượng Tượng chửi lớn: “Trần lão quái chó má, ngươi định giết cả ta sao?”.



Không thèm đáp, Trần Phúc lại nhảy bổ vào xách đầu Tượng Vương từ dưới hố lên, hỏi lại: “Thú cưỡi hay chết?”.

Tượng Vương xương cốt gãy gần hết, hai tai cụp xuôi, nhưng vẫn nói cứng: “Bổn Vương thà chết chứ không chịu nhục.”.

“Chết quá thoải mái cho ngươi.” - Trần Phúc cười hàm răng trắng ởn, Tượng Vương rùng mình đang định xin tha thì cả người lại như một mũi tên lao về phía Ngũ Lão đang bảo vệ Triệu Nhị, cả nhóm lập tức đại loạn, lão già mặc áo vàng lập tức thoát trận trận nhảy lên quăng ra một chiếc Thiết Trác hóa lớn xoay tròn, khéo léo xoay Tượng Vương vứt sang bên cạnh, hắn còn chưa kịp hạ xuống đã có một loạt mấy chục mũi tên xé gió bay tới, mỗi mũi tên đều đỏ rực to bằng bắp tay do Nguyên Thạch năng lượng tạo thành, lão giả không tránh kịp bèn vận khí hình thành một chiếc lồng năng lượng lớn bảo vệ mình, ầm ầm liên tiếp, đỏ rực cả góc trời, dân chúng ngoài La Thành đều hướng mắt về Long Đỗ Sơn, còn tưởng hôm nay có có bắn hỏa pháo, lão giả quần áo tả tơi, khóe miệng vương máu, chật vật hạ xuống, mấy đội hình cấm quân nhân cơ hội lập tức bao vây tấn công.

“Con mẹ nó bắn chết hết cho ta.” – Lê Thọ mồm chửi tay cầm từng đống Nguyên Thạch nạp vào Cơ Thần Nỏ, hắn hôm nay ăn nhiều thiệt thòi, giờ chỉ muốn bắn chết hết bọn này.

Trên thềm điện, Đức Chính Đế cùng mấy vị cường giả vẫn đang chăm chú quan sát, đây là cơ hội hiếm có để đánh giá thực lực ngoại địch, cũng là cơ hội tốt để đánh giá lực lượng quân đội tinh nhuệ triều đình.

Trường Hà Ngũ Lão bị tách ra, lập tức thực lực đại giảm, cộng thêm Lê Thọ nổi hung tính, liên tục khai nỏ đều như vắt chanh, mỗi lần năm cây nỏ, mỗi nỏ năm mũi tên, liên tục đè cường giả đầu xỏ phe đối phương bắn hạ, nhiều tên bị bắn nổ tay, nổ chân, Sa Vương đã hóa bản thể, cả người thành tổ ong.

Người Lê Thọ muốn bắn chết nhất đương nhiên là Tượng Vương tuy nhiên đầu voi kia đang nằm bẹp dí dưới mông Trần Phúc khiến hắn hậm hực không thôi, không có chỗ phát tiết càng bắn mạnh.

Triệu Nhị đang đứng run cầm cập sau lão già áo xanh và áo nâu, lão áo vàng đã bị Lê Thọ bắn hơn mười mấy lượt, trọng thương sắp chết bị trói nằm bất động một góc cùng mấy tên bại binh khác.

Lão áo trắng nhìn thấy vậy hô lớn: “Hoàng Lão”, hắn bất ngờ rút trong người một tờ giấy vàng đốt cháy, tất cả mọi người mơ hồ thấy một áp lực lớn đè nặng, mấy tên cấm quân đều nằm rạp xuống đất không thể động đậy, Lê Thọ đang khuỵu một chân gồng mình chống lại, trên thềm điện mấy vị cường giả cùng vận công bài trừ lực lượng. Tờ giấy vàng cháy được một nửa thì một hắc động lớn mở ra, lão già áo xanh cầm Triệu Nhị ném vào hắc động, quay lại đánh văng mấy tên tục gia đệ tử, tung mình nhảy theo vào.

“Coooongggggg”, một tiếng chuông ngân réo rắt vang lên, lão già áo xanh biến thành một đám mưa máu, hắc động sụp đổ, lực lượng quá lớn vừa rồi đã xúc động Long Trì Chung, chung lớn tự động bay qua Long Đỗ Sơn, lơ lửng trên đại điện, long khí tỏa ra trấn áp cả ngọn núi, tất cả cường giả Hắc Vực, Hãn Tộc, Tây Lâm thấy vậy đều đứng yên không dám cựa quậy, cấm quân dễ dàng bắt trói.

“Thần chỉ!” – Lưu Đạt cảm thán.

“Không ngờ một tờ giấy lại có lực lượng như vậy, chúng ta quá thiệt thòi!” – Đức Chính Đế than thở.

Dương Thiên Cường vẫn ôm trường kích đứng cùng chục vị Dương gia Trưởng lão, từ đầu tới cuối hắn cũng không tham chiến, cũng ko ai tới gần, hắn nổi danh cùng Đức Chính, Lưu Đạt, Nguyễn Lượng, Trần Phúc, Vũ Phượng Tường, thực lực không hề đơn giản, từng được xem là thiên tài trăm năm, năm người từng cùng nhau vào sinh ra tử, đánh nam dẹp bắc, thân như huynh đệ, không ngờ bây giờ rơi vào tình cảnh như vậy. Dương Gia Chủ ngước nhìn Đức Chính Đế, chậm rãi hỏi “Phật Mã huynh, tại sao huynh biết?”

“Không phải mọi người trong Dương Gia đều muốn làm phản, bọn họ vẫn là Việt Tộc!” – Đức Chính nhìn Dương Thiên Cường đáp.

“Thì ra vậy!” – Thiên Cường buồn bã đáp, lúc này hơn năm vị trưởng lão Dương Gia bước ra, khom người ôm quyền xin lỗi Dương Thiên Cường, quỳ gối xin Đức Chính Đế: “Hoàng thượng, xin ngài rộng lượng, chúng ta trăm họ một gốc.”

“Bọn phản phúc.” – Mấy lão già Dương Gia còn lại nhao nhao quát.

“Câm miệng, bọn chó má các người cũng nói được lời này?” – Lê Thọ quát lớn, tay lăm lăm đại đao trừng mắt, mấy lão già Dương Gia cúi đầu.

Dương Gia chủ quay người nhìn xuống núi, hắn thấy dân chúng trong kinh thành vẫn đi lại tấp nập, trẻ em vui chơi nhảy múa, người già chóm chém nhai trầu, trong lòng hắn bổng thấy nhẹ nhõm, hắn quỳ gối lạy dài, sau đó đứng dậy nhìn về phía Vũ Phượng Tường ánh mắt trìu mến, nhìn qua mọi người, nhìn về phía Đức Chính nói: “Phật Mã huynh, ta đã sai, mong huynh đừng phân biệt đối xử Dương Gia”, dứt lời hắn phá hủy tinh thần hải, bỏ mình, mấy vị Dương Gia trưởng lão khóc lớn, Vũ Phượng Tường vốn cứng rắn vậy mà ánh mắt có chút đỏ hoe, còn lại ai nấy đều thở dài đứng trầm ngâm suy nghĩ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương