Lý Minh xuôi theo dòng, đưa bàn tay lạnh buốt nắm chặt lấy miếng ngọc bội trong ngực, khuôn miệng khô khốc muốn mấp máy nhưng không thành lời. Bất giác hai giọt nước mắt nóng hổi lăn tràn thành dòng qua khuôn mặt đầy kiên nghị của hắn.

Đứa bé còn đỏ hỏn nằm trên nôi kia không ai khác mà chính là hắn, Lý Minh lòng như lửa đốt, không hiểu biến cố to lớn gì lại đẩy hắn vào hoàn cảnh đáng thương như vậy.

Lý Minh tiếp tục trôi đi, vị tiểu cô nương kia cũng đã không thấy, thay vào đó là thiên tượng nhiễu loạn, thi thoảng có hình ảnh thần thông dư âm bạo phát, hắn không thấy rõ mặt, chỉ thấy một vị trung niên nhân to cao lực lưỡng, mái tóc rối tung bay theo gió, một mình đơn độc chống lại ba vị cao thủ vây quanh, dáng dấp người kia vậy mà có mấy phần trông giống hắn.

Bầu trời trên đầu vị nam nhân kia mọc ra bốn trương hắc động khổng lồ trải rộng, hắc động lớn tới nỗi có thể nhét vào đấy mấy dãy đại sơn, xung quanh hắc động rách tung tóe vương đầy máu, bên trong tràn ra Cửu U chi khí âm u chết chóc, có thể thấy có kẻ dùng pháp lực cường đại cưỡng ép đánh thông hai giới Cửu U cùng Man Hoang, bị đại đạo phản phệ dẫn tới trọng thương, tơ máu nhiễm đỏ bầu trời.

Hình ảnh rất mờ nhạt, giống như có kẻ dùng mực vội vàng quét lên trên giấy, cố che đi lớp chữ phía dưới, biến chúng thành một mớ hỗn độn.

Đột ngột Lý Minh nghiến răng trừng mắt, một hình ảnh tám phần lành lặn lướt qua, vị trung niên nhân kêu lớn: “Bảo vệ Nhi tử!”

Đằng sau vị nam tử kia hiện lên một khuôn mặt trắng toát lạnh băng, một viên Minh Châu sáng lòa đập vào lưng hắn, vị nam tử gầm lên lăn đi, thuận thế quay về sau đấm ra một quyền thiên băng địa liệt, viên Minh Châu ong ong rạn nứt, khuôn mặt lạnh tanh kia ầm ầm tan vỡ. Lý Minh rít lên trong miệng: “Yết Tử!!!!!!”

Vị trung niên nhân kia thực lực trác tuyệt vô song, quyền cước mãnh liệt, muốn thuận thế một chiêu chụp chết Yết Tử, bàn tay hắn co duỗi vồ ra như vuốt rồng, chỉ cách yết hầu địch nhân gang tấc thì phía sau hắn thiên địa tối tăm, tử vong khí tức tràn ngập, cát đen cuồn cuộn hóa thành một vị Ma Thần hung ác, há miệng hút lấy vị nam nhân kia, đồng thời tay phải tôn Thần Ma vung lên một đạo bạch phướn điểm tới người vị nam nhân.

Vị trung niên nhân bị hút lơ lửng trên không, thân thể không tự chủ được bị bạch phướn điểm trúng, hồn phách dao động kịch liệt, suýt chút nữa bị lôi ra khỏi thân thể. Liền ngay sau đó, một tòa ngục hình to lớn theo sau đập xuống, kéo theo một mảnh Diêm Hỏa bốc lên ngùn ngụt.

Vào thời khắc sinh tử, vị nam tử kia bỗng trở nên băng lãnh lạ thường, quanh người hắn hiện ra một mảnh thế giới đầy ắp tinh thần nhật nguyệt bao phủ cả ba gã địch nhân, tay phải hắn vỗ một chưởng kéo theo tinh thần lực lượng bạo phát, quần tinh ào ào vụn vỡ, bạo tạc đánh vỡ đầu tôn Thần Ma tạo từ cát đen.

Nhưng chung quy thật đáng tiếc, đòn đánh của hắn không cản được tòa ngục hình kia, chỉ trong nháy mắt Diêm Hỏa lập lòe đem hắn nuốt chửng.

“Tuyết Nhân, nàng mau mang nhi tử trốn đi!”, hình mau chóng ảnh sụp đổ, chỉ còn vang vọng những lời cuối cùng Lý Minh nghe thấy.

Lý Minh đôi mắt trở nên bình tĩnh tới đáng sợ, trong miệng không ngừng thì thào hai cái tên: “Đô, Diêm, Đô, Diêm, Đô, Diêm.”

Cát đen Thần Ma cầm bạch phướn không kẻ nào khác chính là Đô Hoàng, Lý Minh đã từng tống táng Ức Đồ tới Cửu U, đương nhiên hắn biết rõ. Còn mảnh Ngục điện bốc lên Diêm Hỏa kia vậy thì không lẫn đi đâu được, Diêm Hoàng cũng nhúng tay vào việc này.

“Bốn hắc động, bốn hắc động!”, Lý Minh gắt gao tìm kiếm từng hình ảnh mờ mịt không trọn vẹn, bốn vị Thần Hoàng cưỡng ép hạ giới, ngoài Đô, Diêm còn hai cái tên nữa, hắn muốn biết tất cả.

Nhưng càng đi về thời gian điểm đầu, hình ảnh giống như mặt gương bị người ta đánh tới vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, dần dà cặp mắt hắn không còn trông thấy gì nữa, chỉ thấy một lớp màn đen che phủ hai bên bờ sông, thậm chí cả một tia sáng cũng không lọt qua nổi, hẳn là có kẻ dùng đại thần thông muốn che đi đoạn quá khứ này.

Lý Minh tiến sát tới bên bờ, nhất thời vung trường côn điểm tới, một đòn Nhật Tử Điểm Côn dẫn phát lực lượng phá hoại mạnh nhất, nhưng lớp màn đen cấm chế kia chỉ khẽ võng xuống, trường côn của hắn không cách nào đâm xuyên, lực phản chấn bắn lại làm đôi tay hắn tê dại đi.

Đáng lẽ lúc này, lý trí của hắn nên làm chủ, màn cấm chế kia không phải là thứ hắn có thể đụng tới, nhưng con tim hắn đang loạn nhịp, khát khao sự thật nắm giữ đầu óc hắn, Truy Hồn Xích leng keng bị hắn tế ra.

Thứ xiềng xích này tung tích lạ kỳ, cường đại như Diêm Vương cũng bị nó phong tỏa vạn năm, đủ để thấy xiềng xích đáng sợ thế nào.

Lý Minh vung tay, xiềng xích rít gào hóa thành một đầu hắc long hung mãnh chồm tới, màn cấm chế bị xé toạc một lỗ nhỏ, phía trong hiện ra cảnh tượng kinh tâm động phách.

Nơi này rộng lớn vô biên, chư thiên tầng tầng lớp lớp đan xen, một bên là hắc ám, một tôn Ma Thần khổng lồ sừng sững mọc ra chín con mắt đỏ rực, từng ánh mắt như nhìn thấu sinh tử luân hồi, đang không ngừng bắn ra từng đạo Cửu U khí tức chiếu tới, cặp nanh dài trắng ởn kia đại biểu cho thân phận kinh người của hắn, Minh Thần, chủ nhân của Minh Giới, kẻ nắm giữ sống chết của ngàn tỷ sinh linh.

Địch nhân của hắn là là một tôn thần nhân chính khí lầm lẫm, lôi đình bạo tác nổ đì đoàng quấn quanh người hắn, hay tay vác theo một cây đại phủ, khuôn mặt ngập chìm trong hỗn độn mờ mịt, một phủ hắn bổ tới đâu dâng lên một mảnh thế giới sấm sét thiên băng địa liệt tới đó, kinh người vô cùng.

Hai vị chí cường giả lao vào nhau, trời đất quay cuồng, may mắn duy nhất có lẽ là không gian nơi đây bị pháp lực của bọn hắn chồng chất lên, tuy hai người chỉ là hình chiếu nhưng một mảnh đất nhỏ nhoi ở Man Hoang sao chịu thấu hai kẻ cuồng dã này.

Xung quanh hai tôn Đại Ma Thần, còn xuất hiện vô số khí tức khác lạ cùng rất nhiều ánh mắt chăm chú, tuy nhiên bọn hắn không theo dõi hai kẻ điên loạn kia, tất cả đang đổ dồn vào trận chiến phía dưới chân hai tôn Thần Ma, nơi đó có một vị mỹ phụ xinh đẹp một cách quỷ dị mị hoặc, khuôn mặt nàng mang theo nét u sầu khó tả, nhìn vào cặp mắt nàng, lòng người không tự chủ dâng lên nỗi niềm tang thương, giống như vừa trải qua một kiếp người bi ai vậy. 

Lúc này, vây quanh nàng là hai tôn Thần Ma cao lớn, một kẻ vung lên đại thụ quét tới, sinh mệnh chi lực càn quét tứ phương, cỏ cây héo úa lụi tàn, tướng mạo kẻ này năm phần trông giống Đế Hoàn. Kẻ còn lại ma khí ngút trời, ba đầu sáu tay vung ma đao bổ xuống như bão táp, nhưng kỳ lạ ở chỗ, thần thông đánh tới người nàng đều bị một loại pháp tắc kỳ lạ hóa đi, quanh người nàng biến thành một mảnh thiên địa linh khí ngập tràn xen lẫn ma khí quỷ dị, thần thông của hai kẻ kia giống như bị đánh về nguyên bản.

Hai kẻ kia không làm gì nổi nàng, nàng vung lụa hất văng gã ba đầu sáu tay, tung mình hướng về phía một trận chiến khác thảm liệt hơn, nơi đó phu quân nàng đang một mình đương đầu cùng ba kẻ hùng mạnh, Đô Thiên, Diêm La cùng Yết Tử.

Bất ngờ, có một đạo thủy thương to lớn lao tới, nàng không địch lại đạo thủy thương kia, ngọn thương khổng lồ lạnh buốt nhấn chìm nàng, vị nam tử kêu lên: “Tuyết Nhân!!!”.

Lý Minh thét lớn xé toạc phong cấm muốn lao tới, hắn định can dự vào quá khứ, đồng nghĩa với việc bản thân vĩnh viễn không thể quay trở về, hắn vung lên Hắc Quan Xiềng Xích quất tới.

Một loạt ánh mắt ẩn núp trên bầu trời bất ngờ đồng loạt nhìn về hướng Lý Minh, cả Minh Thần cùng vị Lôi đình Thần Ma kia cũng không ngoại lệ. Minh Thần nhìn hắn bất ngờ không nói thành lời, vị Thần Ma kia thấy vậy bèn vung lên đại phủ kéo theo trận mưa lôi đình bổ xuống Minh Thần, ép hắn khổ sở lui về sau, tay trái vị Thần Ma vỗ ra một đạo hắc thủ to lớn kéo tới vồ lấy Lý Minh.

Vị mỹ phụ cùng vị nam tử hai cặp mắt ướt nhòe nhìn hắn mơ hồ xuất hiện, miệng nở một nụ cười thanh thản như vừa trút được gánh nặng lớn nhất đời mình, hai người tinh thần phấn chấn, chiến ý dâng cao.

Đạo hắc thủ kia dẫn theo hung uy lao tới, không gian ầm ầm hóa thành hỗn độn, Minh Thần bắn tới mấy đạo Cửu U chi nhãn ứng cứu nhưng cũng chỉ cản lại hắc thủ kia đôi chút, một vết đen cứ thế đánh xuyên qua bầu trời.

Những tưởng Lý Minh ắt phải chết, lúc này một đạo Phật quang sáng ngời chiếu rọi thiên địa bất ngờ xuất hiện, phật quang đi sau mà tới trước, một chiêu hất Lý Minh văng ngược trở lại, dư lực còn lại bạo tạc đánh cho hắc thủ rách nát tung tóe.

“Đi!”, Giọng một người con gái vang lên trong đầu hắn, Lý Minh không nghe, hắn lại lao tới, nhưng lại có một đạo phật quang phóng tới, đồng thời xuất hiện tiếng quát vang vọng: “Hỗn đản tìm chết, sống để tương lai báo thù!”

Lý Minh cắn răng, hai bàn tay xiết chặt, lý trí quay trở về, hắn điên cuồng ngược dòng chạy đi, phía sau hắn, hắc thủ rách rưới một đòn vỗ xuống phá tan phật quang, đập xuống dòng sông thời gian dâng lên sóng nước ngập trời, từng con sóng khổng lồ nườm nượp đuổi theo Lý Minh, đánh hắn chìm nghỉm xuống dòng nước

Lý Minh quay cuồng giữa dòng, hắn vừa nhô đầu lên lập tức bị một con sóng khác nhấn xuống, xương cốt đứt gãy đau rã rời. Tệ hại hơn cả là thời gian đại đạo đang phai hóa hắn, nếu hắn không thể nhô lên, chính hắn sẽ biến thành thời gian, biến thành một đám nước trôi lững lờ tới vô định.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương