Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)
-
Chương 136: Tổ Cung phong ấn
Cao Biền đi, huynh đệ họ Triệu cũng tìm cách phá vây, bảy lão hợp lực cùng đánh ra một đòn, người kiếm người quyền, người đao người chưởng vừa vặn xuất lực từ bảy hướng khác nhau, cuối cùng hợp lại chính giữa hình thành một chiêu diệt sát uy lực tuyệt luân, một đạo thần kiếm từ không trung cắm thẳng xuống dưới, thần thông kình khí bạo phát sáng lòa cả một góc trời chấn văng toàn bộ bọn cường giả các tông môn bay xa, Triệu Khuông cuộn tay áo làm kiếm đâm xuyên qua mấy chục mặt gương không gian phong cấm còn sót lại của Tây Lâm Cung chủ, mở đường máu rời đi.
Lệ Hoằng Giáo chủ ở gần nhất, bị thần thông của bảy lão trọng thương văng đi đâu không rõ, Hắc Long xa hơn một chút hóa hình thành một đầu Giao Long cuộn mình trên không, toàn thân vảy Giao bị rách tới tung tóe, Hoàng Lâm điệp gia them cả trăm mặt không gian lùi đi liên tiếp cuối cùng bị gãy dăm ba căn xương sườn, Quang Hộ cùng Hư Vi là nhất đại tông sư vậy mà cũng chật vật không chịu nổi, đạo bào rách tả tơi, đầu tóc rối tinh rối mù, khóe miệng còn vương vài sợi máu, thế mới biết chiến lực hợp lưu của bảy lão quái họ Triệu ghê gớm cỡ nào, tuyệt không thua kém bọn cự đầu như Cao Biền, lão Tả.
“Đi đâu?”, Những tưởng Triệu Gia Thất Hùng đánh cho bọn cao thủ mấy đại tông môn khốn khổ chật vật, có thể hiên ngang rời đi thì bất ngờ vang lên một giọng quát cáu gắt không lẫn vào đâu được, không ai khác chính là Oanh Thải lăng không xách phất trần đuổi theo truy sát.
Phất trần của Oanh Thải bay lượn đầy trời như du long đuổi theo sát đằng sau, Triệu Thất mới không lâu trước đây bị Lý Minh đánh trọng thương trên Huy Cung lúc so tài, thực lực lão lại yếu nhất trong bảy huynh đệ nên tụt lại phía sau, lập tức bị phất trần cuốn lấy chân, lão hoảng hốt tay đấm chân đá, Thất Biến Chưởng Pháp điên cuồng thi triển, thủy hỏa kim thổ phong lôi điên cuồng bổ ra, nhưng rơi vào trong biển phất trần thì tiêu tán không thấy tăm hơi.
Oanh Thải lắc nhẹ cổ tay, biển phất trần dập dềnh dâng lên sóng lớn vỗ cho Triệu Thất quay cuồng như chong chóng, Oanh Thải chỉ còn cách lão Thất mấy dặm, nếu để vị đạo cô đuổi kịp thì giờ chết của Triệu Thất không còn quá xa, Triệu Thất cuồng quay trong biển sóng dữ, cố gắng định trụ tâm thần hô lớn: “Cứu đệ! Cứu…!”
Triệu Khuông lão Thái Hoàng nghe thấy bèn đạp kiếm vòng lại, một chiêu chém xuống muốn chặt đôi biển phất trần của Oanh Thải, kiếm quang loang loáng biến hóa sáng rực như trời sao rơi xuống biển phất trần, Triệu Khuông người mang trọng thương, bực tức vô cùng quát lớn: “Oanh Thải, mụ tưởng đây là trăm năm trước sao, bọn ta há sợ mụ!”
Oanh Thải hét lớn: “Đền mạng cho sư muội ta!”
Kiếm quang trời sao cùng biển phất trần phút chốc va chạm, sóng kình vặn vẹo tràn ra, không gian uốn lượn khiến mặt trăng nhìn từ dưới phình to méo mó. Biển phất trần tiêu thất, đạo kiếm quang cũng tan thành mây khói, Triệu Thất đứng giữa va chạm mê man không còn biết gì, tới lúc tỉnh lại lão thấy mình đang được Triệu Tam cưỡi mây đạp gió vác chạy đi, chân tay đã không thể cử động, phía sau vẫn còn tiếng quát lớn của Oanh Thải cùng tiếng thần thông bạo phát, Triệu Tam sợ quá phút chốc lại ngất đi.
Cao Biền chạy được, Triệu Khuông chạy được nhưng Thiên Viện Tế tửu, Tiên La Điện chủ cùng Phượng Sơn Môn chủ lại không được, ba người vừa muốn đi thì bị lão Tả đem hồ lô kéo lại, Hắc Long gầm lên một chưởng bắt được Phượng Sơn Môn chủ Phương Tuyến, một đòn đánh cho vị phu nhân áo quần diêm dúa mặt úp xuống đất, không chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.
Hắc Long tức khí gầm lên, chân đạp bẹp Phương Tuyến hỏi: “Bảo vật đâu?”
Phương Tuyến choáng váng không kịp trả lời, Hắc Long liền muốn hạ sát, may thay Quang Hộ lão tăng dùng Phật pháp thần thông chặn lại một đòn, Phật quang hóa giải đi cước lực của Hắc Long mới cứu được Phương Tuyến một mạng.
Thiên Viện Tế tửu Lăng Kinh vốn là thông gia với Triệu Khuông, nhưng bộ dáng lão vẫn như đôi mươi thư sinh nho nhã, tâm khí lão lại cao ngạo như Thái Sơn, dù cho ai hỏi gì cũng hừ lạnh không nói, Tiên La Điện Bạt U cùng Phương Tuyến cũng là như vậy, thà chết chứ không chịu nhục.
Lão Đinh cùng Lý Minh lúc nào đã chạy tới trước cấm chế, hắn liền khéo léo tới lại gần Tiên La Điện chủ Bạt U nhẹ nhàng nói: “Sư bá, ta cùng Bạt Đô huynh đệ có chỗ quen biết nơi Man Hoang, mong sư bá đừng làm khó.”
Bạt U kinh ngạc nhìn Lý Minh, hỏi: “Ngươi từng cứu mạng Đô nhi?”
Lý Minh gật nhẹ, trên miệng mang theo nụ cười mười phần thân thiện, khiến người khác nhịn không được sinh lòng hảo cảm.
Bạt U thở dài chán nản nói: “Nào có bảo bối gì, bên trong là một đống xương khô đột nhiên ngồi dậy đánh cho chúng ta thất điên bát đảo, toàn bộ đã bỏ mạng bên trong, chỉ có từng này chạy thoát ra.”
Lão Tả đột nhiên nhếch miệng nở một nụ cười bí hiểm, lão Đinh đứng bên cạnh trông thấy kinh ngạc chỉ tay nói: “Lão âm hàng, ngươi lừa bọn hắn.”
Lệ Hoằng đa nghi vốn chẳng tin ai, ngay cả thân thích hắn còn nghi ngờ huống chi là Bạt U, Lệ Hoằng liền tranh thủ phóng mình chạy vào trong cửa động cấm chế, dù cho tiếng lệ hú bên trong cùng không làm lão hoảng sợ chút nào, cả đời lão kinh qua biết bao quái sự, lại cầm đầu thiên hạ Ma giáo, không lẽ chỉ vì một câu nói của Bạt U mà đánh mất thời cơ đoạt bảo, ai ai cũng biết bên trong tồn tại cổ khí gì.
Thấy lão Lệ lao đi, đám người còn lại cùng hộc tốc phóng theo sợ mình mất phần, nhưng đồng loạt tất cả đều thất thanh la lên, thần thông chưởng chỉ bạo phát, tiếng lệ hú rùng rợn phóng ra càng gần, lần lượt Lệ Hoằng tới Hoàng Lâm quay đầu chạy ngược, cả người đầm đìa máu me, khuôn mặt kinh hoảng không tả thành lời.
Từ trong động đi ra mấy bộ thi thể hôi thối gớm ghiếc, áo quần rách nát vô cùng cổ xưa, đa phần chỉ còn da bọc xương, tình trạng còn tồi tệ hơn nhiều so với đám Ma Thần bị giam cầm nơi Man Hoang Thần Ma Mộ Địa, trên tay mấy bộ thi thể đều đang cầm theo chân tay hoặc lục phủ ngủ tạng người sống ra sức nhai nuốt, hẳn là xác của bọn Trưởng lão môn phái vừa chết ở bên trong. Lý Minh kinh nghi nhìn một bộ thi cốt gặm xong một đoạn chân thì khuôn mặt trở nên có chút sinh khí, mọc ra da thịt.
Bộ thi thể đầu tiên vừa ló ra khỏi động, trông thấy đám người Lý Minh bèn lệ hú kinh người, điên cuồng nhào tới lão Tả cùng lão Đinh đứng gần nhất.
Lão Tả vậy mà nghiêm cẩn chuyên chú đánh ra một đòn cực mạnh, Hắc Kỳ tế lên bay phần phật bổ xuống bộ thi cốt kia, thần thông ầm ầm nổ vang, linh khí vù vù bạo động, lão Đinh đứng cạnh bèn lẩm bẩm: “Một cỗ mục thi có nhất thiết phải như vậy.”
Chưa kịp dứt lời, cả lão Đinh lẫn đám người đều tròn mắt, cỗ mục thi kia vậy mà vòng tay chém ra một đạo thần thông cực kỳ cổ quái, phù văn bay nhảy tổ hợp lại thành một thanh cổ đao to lớn, uy lực cực mạnh bổ đôi ra thần thông của lão Tả, mặt Hắc Kỳ tung bay văng lên trời.
Lão Tả không kinh ngạc mà còn vô cùng thuần thục thiện chiến, lão song cước dậm xuống đại địa, hai tay nâng lên như muốn đỡ bầu trời, lập tức nhật nguyệt tinh thần tụ lại trên tay lão, mặt đất rung lên ầm ầm hất văng cỗ mục thi lên cao, lão tung mình nhảy lên bổ xuống một chưởng đem tinh lực toàn bộ dồn vào cỗ mục thi, bộ thi thể lập tức như ngàn vạn ngôi sao lấp lánh, tinh lực điên cuồng bạo động nổ tung khiên bộ thi cốt biến thành tro bụi.
Mấy bộ thi cốt theo sau đi ra sau cũng lệ hú lao lên, có một bộ thoát khỏi vòng vây của lão Tả lao tới Hư Vi khiến lão đạo hoảng hốt co giò chạy, thiên hạ phong lão là đệ nhất Thần Bộ, vậy mà trong phút chốc lão bị cỗ thi thể kia đuổi kịp kề sát ngay phía sau, khí tức tanh hôi đập vào mặt, lão vội quay người đánh ra một đạo Thái Cực muốn đánh giết cỗ thi cốt, nhưng bộ mục thi lại đánh ra một chiêu thần thông kỳ lạ khác chấn vỡ mất đạo Thái Cực, muốn xống lên thôn phệ lão.
May thay Quang Hộ lão tăng lao tới cuốn cà sa cứu lão đạo đi, Phật quang đại thịnh chấn cho mục thi gào rống, lão Tả lập tức nhảy tới giải quyết bộ thi cốt sau cùng, Hư Vi ôm quyền cảm tạ rối rít, chân cẳng vẫn còn đi không vững, đôi mắt khiếp sợ nhìn vào hắc động sâu bên trong cấm chế, tiếng lệ hú vẫn không ngừng phát ra, nghe như có hàng ngàn vạn bộ thi cốt cùng gào khóc.
“Lão hồ đồ, bên trong có gì?”, Đinh lão nhìn thực lực của mấy bộ thi cốt, nhịn không được giọng run run hỏi.
Lão Tả nhíu mày, mặt Hắc Kỳ trong tay lão phần phật tung bay, cả người co lại thủ thế đáp: “Viễn cổ Ma Thần.”
Lão Đinh cùng mấy vị tông chủ nghe thấy khuôn mặt phút chốc trở nên cực kỳ trầm trọng, bọn hắn không ngờ bên trong phong ấn Tổ Cung lại giam giữ Viễn cỗ Thần Ma, nói như vậy đạo cổ khí kia chính là dùng để giam cầm đám Ma Thần này, vậy mà bọn hắn còn tơ tưởng đến đoạt cổ khí.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Quang Hộ, Hư Vi, còn bọn Lệ Hoằng, Hắc Long lại không phải thế, đương nhiên bọn hắn cũng như Cao Biền, dù biết tới muộn hơn nhưng trong đầu đều nảy sinh ý nghĩ tiếp tục đoạt cổ khí, thậm chí còn tham vọng khống chế cả đội quân Ma Thần bên trong.
Lão Tả hừ lạnh nói: “Đám tiểu bối các ngươi cùng đừng mơ tưởng đi vào bên trong, Cao Biền có thể chạy ra, nhưng các ngươi không được.”
Lão Tả chỉ tay về hắc động cấm chế, một bộ thi cốt mang theo đầu lâu của một vị Trưởng lão Tiên La Điện xuất hiện, lão này thực lực rất mạnh, chỉ kém bọn Hắc Long một đường, vậy mà chết thảm không nhắm mắt.
Một đám thi cốt tiếp tục bò ra, lão Tả cùng bọn tông chủ thủ thế nghiêm mật, nhưng ngược với lần trước, bọn mục thi không có hướng mọi người lao tới cắn xé, ngược lại bọn này vòng sang trái phải hai bên, thi triển thần thông đùng đùng đánh vào Tổ Cung cấm chế.
Lệ Hoằng Giáo chủ ở gần nhất, bị thần thông của bảy lão trọng thương văng đi đâu không rõ, Hắc Long xa hơn một chút hóa hình thành một đầu Giao Long cuộn mình trên không, toàn thân vảy Giao bị rách tới tung tóe, Hoàng Lâm điệp gia them cả trăm mặt không gian lùi đi liên tiếp cuối cùng bị gãy dăm ba căn xương sườn, Quang Hộ cùng Hư Vi là nhất đại tông sư vậy mà cũng chật vật không chịu nổi, đạo bào rách tả tơi, đầu tóc rối tinh rối mù, khóe miệng còn vương vài sợi máu, thế mới biết chiến lực hợp lưu của bảy lão quái họ Triệu ghê gớm cỡ nào, tuyệt không thua kém bọn cự đầu như Cao Biền, lão Tả.
“Đi đâu?”, Những tưởng Triệu Gia Thất Hùng đánh cho bọn cao thủ mấy đại tông môn khốn khổ chật vật, có thể hiên ngang rời đi thì bất ngờ vang lên một giọng quát cáu gắt không lẫn vào đâu được, không ai khác chính là Oanh Thải lăng không xách phất trần đuổi theo truy sát.
Phất trần của Oanh Thải bay lượn đầy trời như du long đuổi theo sát đằng sau, Triệu Thất mới không lâu trước đây bị Lý Minh đánh trọng thương trên Huy Cung lúc so tài, thực lực lão lại yếu nhất trong bảy huynh đệ nên tụt lại phía sau, lập tức bị phất trần cuốn lấy chân, lão hoảng hốt tay đấm chân đá, Thất Biến Chưởng Pháp điên cuồng thi triển, thủy hỏa kim thổ phong lôi điên cuồng bổ ra, nhưng rơi vào trong biển phất trần thì tiêu tán không thấy tăm hơi.
Oanh Thải lắc nhẹ cổ tay, biển phất trần dập dềnh dâng lên sóng lớn vỗ cho Triệu Thất quay cuồng như chong chóng, Oanh Thải chỉ còn cách lão Thất mấy dặm, nếu để vị đạo cô đuổi kịp thì giờ chết của Triệu Thất không còn quá xa, Triệu Thất cuồng quay trong biển sóng dữ, cố gắng định trụ tâm thần hô lớn: “Cứu đệ! Cứu…!”
Triệu Khuông lão Thái Hoàng nghe thấy bèn đạp kiếm vòng lại, một chiêu chém xuống muốn chặt đôi biển phất trần của Oanh Thải, kiếm quang loang loáng biến hóa sáng rực như trời sao rơi xuống biển phất trần, Triệu Khuông người mang trọng thương, bực tức vô cùng quát lớn: “Oanh Thải, mụ tưởng đây là trăm năm trước sao, bọn ta há sợ mụ!”
Oanh Thải hét lớn: “Đền mạng cho sư muội ta!”
Kiếm quang trời sao cùng biển phất trần phút chốc va chạm, sóng kình vặn vẹo tràn ra, không gian uốn lượn khiến mặt trăng nhìn từ dưới phình to méo mó. Biển phất trần tiêu thất, đạo kiếm quang cũng tan thành mây khói, Triệu Thất đứng giữa va chạm mê man không còn biết gì, tới lúc tỉnh lại lão thấy mình đang được Triệu Tam cưỡi mây đạp gió vác chạy đi, chân tay đã không thể cử động, phía sau vẫn còn tiếng quát lớn của Oanh Thải cùng tiếng thần thông bạo phát, Triệu Tam sợ quá phút chốc lại ngất đi.
Cao Biền chạy được, Triệu Khuông chạy được nhưng Thiên Viện Tế tửu, Tiên La Điện chủ cùng Phượng Sơn Môn chủ lại không được, ba người vừa muốn đi thì bị lão Tả đem hồ lô kéo lại, Hắc Long gầm lên một chưởng bắt được Phượng Sơn Môn chủ Phương Tuyến, một đòn đánh cho vị phu nhân áo quần diêm dúa mặt úp xuống đất, không chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.
Hắc Long tức khí gầm lên, chân đạp bẹp Phương Tuyến hỏi: “Bảo vật đâu?”
Phương Tuyến choáng váng không kịp trả lời, Hắc Long liền muốn hạ sát, may thay Quang Hộ lão tăng dùng Phật pháp thần thông chặn lại một đòn, Phật quang hóa giải đi cước lực của Hắc Long mới cứu được Phương Tuyến một mạng.
Thiên Viện Tế tửu Lăng Kinh vốn là thông gia với Triệu Khuông, nhưng bộ dáng lão vẫn như đôi mươi thư sinh nho nhã, tâm khí lão lại cao ngạo như Thái Sơn, dù cho ai hỏi gì cũng hừ lạnh không nói, Tiên La Điện Bạt U cùng Phương Tuyến cũng là như vậy, thà chết chứ không chịu nhục.
Lão Đinh cùng Lý Minh lúc nào đã chạy tới trước cấm chế, hắn liền khéo léo tới lại gần Tiên La Điện chủ Bạt U nhẹ nhàng nói: “Sư bá, ta cùng Bạt Đô huynh đệ có chỗ quen biết nơi Man Hoang, mong sư bá đừng làm khó.”
Bạt U kinh ngạc nhìn Lý Minh, hỏi: “Ngươi từng cứu mạng Đô nhi?”
Lý Minh gật nhẹ, trên miệng mang theo nụ cười mười phần thân thiện, khiến người khác nhịn không được sinh lòng hảo cảm.
Bạt U thở dài chán nản nói: “Nào có bảo bối gì, bên trong là một đống xương khô đột nhiên ngồi dậy đánh cho chúng ta thất điên bát đảo, toàn bộ đã bỏ mạng bên trong, chỉ có từng này chạy thoát ra.”
Lão Tả đột nhiên nhếch miệng nở một nụ cười bí hiểm, lão Đinh đứng bên cạnh trông thấy kinh ngạc chỉ tay nói: “Lão âm hàng, ngươi lừa bọn hắn.”
Lệ Hoằng đa nghi vốn chẳng tin ai, ngay cả thân thích hắn còn nghi ngờ huống chi là Bạt U, Lệ Hoằng liền tranh thủ phóng mình chạy vào trong cửa động cấm chế, dù cho tiếng lệ hú bên trong cùng không làm lão hoảng sợ chút nào, cả đời lão kinh qua biết bao quái sự, lại cầm đầu thiên hạ Ma giáo, không lẽ chỉ vì một câu nói của Bạt U mà đánh mất thời cơ đoạt bảo, ai ai cũng biết bên trong tồn tại cổ khí gì.
Thấy lão Lệ lao đi, đám người còn lại cùng hộc tốc phóng theo sợ mình mất phần, nhưng đồng loạt tất cả đều thất thanh la lên, thần thông chưởng chỉ bạo phát, tiếng lệ hú rùng rợn phóng ra càng gần, lần lượt Lệ Hoằng tới Hoàng Lâm quay đầu chạy ngược, cả người đầm đìa máu me, khuôn mặt kinh hoảng không tả thành lời.
Từ trong động đi ra mấy bộ thi thể hôi thối gớm ghiếc, áo quần rách nát vô cùng cổ xưa, đa phần chỉ còn da bọc xương, tình trạng còn tồi tệ hơn nhiều so với đám Ma Thần bị giam cầm nơi Man Hoang Thần Ma Mộ Địa, trên tay mấy bộ thi thể đều đang cầm theo chân tay hoặc lục phủ ngủ tạng người sống ra sức nhai nuốt, hẳn là xác của bọn Trưởng lão môn phái vừa chết ở bên trong. Lý Minh kinh nghi nhìn một bộ thi cốt gặm xong một đoạn chân thì khuôn mặt trở nên có chút sinh khí, mọc ra da thịt.
Bộ thi thể đầu tiên vừa ló ra khỏi động, trông thấy đám người Lý Minh bèn lệ hú kinh người, điên cuồng nhào tới lão Tả cùng lão Đinh đứng gần nhất.
Lão Tả vậy mà nghiêm cẩn chuyên chú đánh ra một đòn cực mạnh, Hắc Kỳ tế lên bay phần phật bổ xuống bộ thi cốt kia, thần thông ầm ầm nổ vang, linh khí vù vù bạo động, lão Đinh đứng cạnh bèn lẩm bẩm: “Một cỗ mục thi có nhất thiết phải như vậy.”
Chưa kịp dứt lời, cả lão Đinh lẫn đám người đều tròn mắt, cỗ mục thi kia vậy mà vòng tay chém ra một đạo thần thông cực kỳ cổ quái, phù văn bay nhảy tổ hợp lại thành một thanh cổ đao to lớn, uy lực cực mạnh bổ đôi ra thần thông của lão Tả, mặt Hắc Kỳ tung bay văng lên trời.
Lão Tả không kinh ngạc mà còn vô cùng thuần thục thiện chiến, lão song cước dậm xuống đại địa, hai tay nâng lên như muốn đỡ bầu trời, lập tức nhật nguyệt tinh thần tụ lại trên tay lão, mặt đất rung lên ầm ầm hất văng cỗ mục thi lên cao, lão tung mình nhảy lên bổ xuống một chưởng đem tinh lực toàn bộ dồn vào cỗ mục thi, bộ thi thể lập tức như ngàn vạn ngôi sao lấp lánh, tinh lực điên cuồng bạo động nổ tung khiên bộ thi cốt biến thành tro bụi.
Mấy bộ thi cốt theo sau đi ra sau cũng lệ hú lao lên, có một bộ thoát khỏi vòng vây của lão Tả lao tới Hư Vi khiến lão đạo hoảng hốt co giò chạy, thiên hạ phong lão là đệ nhất Thần Bộ, vậy mà trong phút chốc lão bị cỗ thi thể kia đuổi kịp kề sát ngay phía sau, khí tức tanh hôi đập vào mặt, lão vội quay người đánh ra một đạo Thái Cực muốn đánh giết cỗ thi cốt, nhưng bộ mục thi lại đánh ra một chiêu thần thông kỳ lạ khác chấn vỡ mất đạo Thái Cực, muốn xống lên thôn phệ lão.
May thay Quang Hộ lão tăng lao tới cuốn cà sa cứu lão đạo đi, Phật quang đại thịnh chấn cho mục thi gào rống, lão Tả lập tức nhảy tới giải quyết bộ thi cốt sau cùng, Hư Vi ôm quyền cảm tạ rối rít, chân cẳng vẫn còn đi không vững, đôi mắt khiếp sợ nhìn vào hắc động sâu bên trong cấm chế, tiếng lệ hú vẫn không ngừng phát ra, nghe như có hàng ngàn vạn bộ thi cốt cùng gào khóc.
“Lão hồ đồ, bên trong có gì?”, Đinh lão nhìn thực lực của mấy bộ thi cốt, nhịn không được giọng run run hỏi.
Lão Tả nhíu mày, mặt Hắc Kỳ trong tay lão phần phật tung bay, cả người co lại thủ thế đáp: “Viễn cổ Ma Thần.”
Lão Đinh cùng mấy vị tông chủ nghe thấy khuôn mặt phút chốc trở nên cực kỳ trầm trọng, bọn hắn không ngờ bên trong phong ấn Tổ Cung lại giam giữ Viễn cỗ Thần Ma, nói như vậy đạo cổ khí kia chính là dùng để giam cầm đám Ma Thần này, vậy mà bọn hắn còn tơ tưởng đến đoạt cổ khí.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Quang Hộ, Hư Vi, còn bọn Lệ Hoằng, Hắc Long lại không phải thế, đương nhiên bọn hắn cũng như Cao Biền, dù biết tới muộn hơn nhưng trong đầu đều nảy sinh ý nghĩ tiếp tục đoạt cổ khí, thậm chí còn tham vọng khống chế cả đội quân Ma Thần bên trong.
Lão Tả hừ lạnh nói: “Đám tiểu bối các ngươi cùng đừng mơ tưởng đi vào bên trong, Cao Biền có thể chạy ra, nhưng các ngươi không được.”
Lão Tả chỉ tay về hắc động cấm chế, một bộ thi cốt mang theo đầu lâu của một vị Trưởng lão Tiên La Điện xuất hiện, lão này thực lực rất mạnh, chỉ kém bọn Hắc Long một đường, vậy mà chết thảm không nhắm mắt.
Một đám thi cốt tiếp tục bò ra, lão Tả cùng bọn tông chủ thủ thế nghiêm mật, nhưng ngược với lần trước, bọn mục thi không có hướng mọi người lao tới cắn xé, ngược lại bọn này vòng sang trái phải hai bên, thi triển thần thông đùng đùng đánh vào Tổ Cung cấm chế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook